Ngày hôm sau Dương Thiên Sở vẫn dậy từ rất sớm, hắn ngủ ở gian ngoài, bên trong còn hai cô gái xinh đẹp, không tiện nằm ì dậy sớm rửa ráy vận động.
Lúc này ở vườn đã có ba cỗ xe ngựa chờ sẵn, một cỗ chất đầy hòm lớn hòm nhỏ, hẳn là của hồi môn của Hạ Phượng Nghi, hành lý của hắn cũng đã được lão Hà gói gém xếp trên đó. Hai cỗ xe ngựa còn lại thì một dành cho phu thê Dương Thiên Sở, còn một cái dành cho Phi Yến cũng lão gia nô già sót lại của Dương gia.
Hết thảy đều đã chuẩn bị xong, đi theo xe ngựa ra ngoài cửa, Hạ phu nhân nắm tay con gái nước mắt như mưa không ngừng căn dặn hết điều này tới điều nọ, Hạ Phượng Nghi cũng khóc tới đỏ hoe cả mắt.
Ra tới bên ngoài hai mẹ con còn ôm lấy nhau khóc lóc một trận lớn, phải tới khi Hạ lão gia lên tiếng mới chịu tách nhau ra. Sau khi nói với Dương Thiên Sở mấy câu, ông quay nghiêm khắc giáo huấn Hạ Phượng Nghi, bảo nàng giữ trọn đạo làm vợ.
Có điều Dương Thiên Sở biết rằng ông chỉ tỏ vẻ nghiêm khắc giữ hình tượng thế với người bên ngoài thế thôi, thực chất ông rất mực thương yêu lo lắng cho nàng.
Giờ tốt khởi hành đã tới, Phi Yến đỡ Hạ Phượng Nghi lên xe, mọi người vẫy tay cáo biệt, xe ngựa bắt đầu xuất phát, ra khỏi kinh thành, nhằm hướng nam thẳng tiến.
Trong xe chỉ có hai người Mạnh Thiên Sở và Hạ Phượng Nghi, cửa xe có rèm che kín, người ngoài không nhìn vào trong được.
Xa đã đi xa, Hạ Phượng Nghi vẫn thỉnh thoảng vén rèm nhìn lại đằng sau cho dù chẳng thể nào nhìn thấy được người thân nữa, nàng khóc như hoa đào trong mưa làm Dương Thiên Sở nhìn xa lòng đau xọn vô hạn.
Lúc này xe đã ra ngoài thành đi được hơn mười dặm đường, Hạ Phượng Nghi vẫn cúi đầu khóc tấm tức, đường đi vẫn còn dài Dương Thiên Sợ sợ nàng bi thương mà sinh bệnh, liền nhẹ nhàng an ủi :
- Dẫu sao cũng chỉ một năm thôi cô được trở về bên họ rồi, đâu cần thương tâm đến thế.
Hạ Phượng Nghi nghe thế ngừng khóc ngẩng đầu lên, mìm mối nhìn hắn một cái, rồi thình lình quát đánh xe dừng lại. Hai xe đằng sau thấy thế cũng dừng theo.
Hạ Phượng Nghi vén rèm bước xuống, đến trước xe của Phi Yến, thấp giọng nói mấy câu. Trên xe, lão đầu khom lưng xuống xe ngựa, ôm cái bọc nhỏ đến chỗ xe Dương Thiên Sở, nói:
- Thiếu gia, thiếu phu nhân bảo lão nô cùng ngài ngồi một xe, người cùng Phi Yến ngồi xe kia.
Dương Thiên Sở thấy tức cười, xem ra hắn làm chuyện dưa thừa rồi, đã biết bất kể mình nói nói gì làm gì, dụng ý có tốt trong mắt nàng cũng trở thành xấu xa còn không kìm được lòng khi thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng đẫm nước mắt.
Hắn chẳng để trong lòng, phất tay bảo đánh xe tiếp tục lên đường.
Hành lý của hắn lão Hà đã lo hết, Dương Thiên Sở chỉ đặc biệt mang theo quyển “Đại Minh hình luật” bên mình. Lúc này rảnh rỗi liền tranh thủ lấy ra xem,
Hắn chưa quen với cách hành văn thời cổ, bình thường đã đọc khó khăn, nay lại đi xe xóc lên xóc xuống, không đọc nổi, liền đưa lão Hà đọc cho nghe.Lão Hà trước kia là thư đồng của cha Dương Thiên Sở, khi lão gia đọc sách mệt, cũng thường để lão đọc cho nghe, nên đây là công việc quen thuộc rồi, liền vui mừng nhận lấy sách:
- Lão nô lâu lắm không hầu thiếu gia đọc sách rồi, không biết có còn được như xưa nữa không.
Tuy lão nói thế, nhưng thực ra giọng đọc rất tốt, rõ ràng dễ nghe lại ngắt nghỉ rõ ràng, Dương Thiên Sở tiếp thu hơn tự đọc rất nhiều. Thi thoảng gặp phải những chỗ diễn đạt khó hiểu hắn chỉu khó hỏi lão. Lão Hà tuy không thông hình luật nhưng dù sao cũng là người cổ đại, đối với pháp luật đương thời cũng hiểu biết ít nhiều, giảng giải làm Dương Thiên Sở mở mang được rất nhiều.
Lão Hà thấy thiếu gia ham học như vậy thì hết sức sung sướng, lại như trở về ngày xưa hầu hạ Dương lão gia nên càng ra sức. Còn Dương Thiên Sở càng nghe càng thấy dễ hiểu, lại đúng nghề của hắn, thấy kiến thức cổ đại rất thú vị, nghe tới say mê. Đến khi xe ngựa ngừng lại mới phát hiện là đã trưa, đội xe tới một trấn nhỏ, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đã xuống trước tới khách sạn nhưng cũng chẳng gọi, cả hai cũng đi theo.
Điểm tiểu nhị là kẻ biết nhìn hàng, vội càng chạy tới đon đả chào đón. Phi Yến cao giọng hỏi:
- Có còn nhã phòng không?
Điếm tiểu nhị cười bổi:
- Khách quan hiện giờ là giữa trưa, đúng vào giờ cơm rồi. Các vị nhìn xem nhã phòng có người hết rồi, hay là các vị ngồi đại sảnh vậy.
Tòa khách sạn này không lớn, chỉ có một tầng lâu, trong đại sảnh cũng có một đày một nửa, chỉ còn lại vài cái bàn trong. Cái gọi là nhã phòng, kỳ thực cũng chỉ là một gian nhỏ được ngăn bởi mấy tấm bình phong mà thôi, chỉ cần đứng lên là có thể thấy bên trong rồi.
Dương Thiên Sở thì chẳng nề hà gì chuyện chỗ ngồi, tính hắn tùy tiện cũng đã quen, đang định bảo mọi người tới ngồi bên chiếc bàn trống gần đó thì thấy Phi Yến đi tới một gian nhã phòng có ba người đang ăn cơm, nàng lấy từ trong người ra một nén bạc vụt đặt trên lên bàn, nói:
- Phiến các vị nhường lại chỗ ngồi này cho chúng tôi, chỗ tiền này để đến bù cho mọi người, bữa ăn hôm nay cũng do chúng tôi thanh toán, có được không?
Ba người kia nhìn liếc qua khối bạc vụn, cũng phải gần tới năm lạng. Lại thấy đoàn người Dương Thiên Sở ăn mặc rõ ràng người quyền quý, vội vàng nhận lấy nén bạc, thu dọn đồ ăn ra đại sảnh ngồi, miệng còn ríu rít tạ ơn.Phi Yến còn sai điểm tiểu nhị nhanh chóng vào lau dọn.
Điểm tiểu nhị thấy Phi Yến vung tay hào phóng, thái độ càng thêm ân cần. Gọi thêm một người nữa tới loáng một cái lau dọn nhã phòng sạch bong.
Phi Yến lúc này mới ra mời Hạ Phượng Nghi vào ngồi.
Dương Thiên Sở nghĩ thầm đúng là phong cách đại tiểu thư, tiêu tiền không biết sót. Cha nàng ta là công bộ thị lang, phụ trách việc xây dựng, việc này kiếm được rất nhiều tiền. Xã hội hiện đại cũng vậy, cổ đại cũng thế, cứ vẽ công trình trên giấy rồi xin cấp trên rót tiền xuống, tham ô không phải là ít, cho nên Hạ gia có tiền cũng không có gì kỳ quái.
Dương Thiên Sở cũng đang định bước vào trong nhã phòng thì Phi Yến đi tới chặn lại, giọng mỉa mai:
- Xin lỗi thiếu gia, thiếu phu nhân có thói quen thích ăn một mình, mời thiếu gia ra kia mà ngồi.
Dương Thiên Sở vừa tức mình vừa buồn cười, buồn cười là vì hai cô nàng cũng quá trẻ con bày ra trò này làm khó hắn, nếu chỉ là có thể hắn mỉm cười cho qua. Nhưng Phi Yến nói oang oang không chút đếm xỉa thể diện của hắn, Dương Thiên Sở dù tốt tính đến đâu phải nổi giận:
- Các cô quá đáng rồi đó!
- Quá đáng?
Hạ Phượng Nghi ngồi trong nhã phòng nói vọng ra:
- Đêm tân hôn đi tìm nữ nhân khác làm chuyện cẩu thả mới gọi là quá đáng chứ nhỉ.
- Ta…
Dương Thiên Sở nghẹn lời, hắn không thể nói tên Dương Thiên Sở đó căn bản không phải là hắn, mà có nói ra người ta cũng cho mình là kẻ thần kinh. Nhất thời không biết giải thích thế nào, chỉ là không nghĩ hai người là giả phu thê mà Hạ Phượng Nghi lại để bụng chuyện này tới thế.
Đây là chốn đông người hắn không muốn gây chuyện với nàng làm xấu mặt cả hai, nên định tránh đi.
Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, Hạ Phượng Nghi tựa như nói tới chuyện này là động tới vảy ngược của nàng, giọng nói càng đay nghiến:
- Đáng tiếc là lúc ta đi quên không cho gọi con tiện nhân Hải Đường đi theo hầu hạ ngươi. Hay là ngươi cho lão Hà về gọi nó tới bồi tiếp đi.
Phi Yến lúc này nói chêm vào:
- Nhưng mà thiếu gia có muốn cũng không được, thiếu phu nhân quên rồi sao, con tiện nhân đó chỉ sợ cả tháng cũng chẳng xuống giường được.
Dương Thiên Sở quay người lại, mặt xầm lại:
- Cô nói sao? Cô làm gì cô ấy rồi?
Hạ Phượng Nghi thấy thái độ Dương Thiên Sở như vậy mắt cũng tóe lửa, đáp:
- Còn làm gì? Một con tiện nhân không biết liêm sỉ, ta sai người đánh nó mấy trăm gậy quẳng ra khỏi phủ thôi.
- Cô thực sự làm như vậy sao? Lỗi là của ta, Hải Đường đâu chòng ghẹo gì tới cô.
Hạ Phượng Nghi nhìn thẳng vào mặt hắn lạnh lùng nói:
- Ta làm thế đấy!
Dương Thiên Sở hết sức kiềm chế để không xông tới cho nàng một cái tát, chỉ thẳng mặt Hạ Phượng Nghi nói:
- Ta thật không ngờ cô là hạng nữ nhân ác độc đến như vậy… thê tử như vậy ta không có phúc mà nhận! Không cần đợi tới một năm, giờ ta lập tức viết thư bỏ cô, cô có thể về được rồi.
Rồi cao giọng quát:
- Tiểu nhị đâu? Mang giấy bút tới đây!
Hai người càng nói càng to tiếng, lúc này tất cả khách trong quán đều buông đũa hứng thú nhìn sang bên này. Đặc biệt đám nam nhân, từ lúc Hạ Phượng Nghi bước vào đã mất đi nửa hồn phách, nhưng thấy nàng ăn mặc tỏ rõ có lai lịch lại có phu quân theo cùng nên chỉ dám thèm thèm liếc trộm, giờ có cái cớ đường hoàng mà nhìn, sao có thể bỏ qua, chuyện càng được chú ý.
Hạ Phượng Nghi đã giận tới mức không còn lý gì tới xung quanh nữa, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn bỏ ta cũng phải có lý do, nếu không dù lên công đường ta cũng chẳng sợ đâu.
- Lý do? Việc cô vừa nói còn chưa đủ hay sao?
Hạ Phượng Nghi cười khẩy:
- Thương con tiện nhân đó tới thế sao? Đó là là một con nha hoàn nhà ta mua về, dám qua mặt chủ, muốn đánh muốn giết ta có toàn quyền đó không phải việc sai trái gì. Còn ta không phạm thất xuất, ngươi đừng hòng bỏ được ta dễ thế.
Dương Thiên Sở may mắn vừa đọc qua sách luật, đúng chỗ có nhắc tới lời này nên hắn cũng hiểu.
Thất xuất là bảy điều kiện đuổi vợ ra khỏi nhà, bao gồm vợ không hiếu thuận với cha mẹ, không có con, dâm dật, ghen tuông, có ác tật (là các bệnh khác thường như câm, điếc, hủi, mù, trọc đầu, thọt, gù), lắm mồm, trộm cắp. Tuy nhiên cũng không dễ dàng vin vào các cớ này, vì còn quy định thêm Tam bất khứ (1) Có thể lấy chứ không thể đuổi về (bên nhà vợ không có ai để trông cậy được), (2) Đã từng để tang ba năm cho bố mẹ chồng, (3) Trước nghèo sau giàu... Dựa vào ba điều này có thể xóa bỏ tất cả các điều kiện ly hôn trên, gọi là "Xét về lễ, nên cho ở lại."
(chú thích lấy từ NTK chương 90, do ThanhPhong dịch)
Hạ Phượng Nghi nhìn thái độ của Dương Thiên Sở là biét hắn đuối lý rồi, quay trở lại bàn ăn nói:
- Hừ, hiện tại mời ngươi đi ra ngoài, ta muốn ăn cơm, ngươi ở đây ta ăn không vào!
Nàng điêu ngoa vô lý đến thế, Dương Thiên Sở không còn lời nào mà nói nữa:
- Được! Được lắm! Hay lắm, cô có tiền có thể, nhưng đừng nghĩ là cô có quyền khinh khỉ, chà đạp người khác. Ta không dám với cao, từ nay chúng ta đường ai nấy đi, không liên quan gì tới nhau nữa.
Dương Thiên Sở quay lại nói với lão Hà:
- Chúng ta đi thôi!
Lão Hà vốn lành tính nên từ đầu tới cuối chỉ đứng nghe, Dương Thiên Sở nói gì theo nấy, nhưng nghĩ thiếu gia còn chưa ăn gì, mau mắn mua mấy cái bánh bao rồi sải bước đuổi theo Dương Thiên Sở đi đằng trước.
Phi Yến tới trước cửa khách sạn, thấy Dương Thiên Sở đang định lên xe ngựa, cười lạnh:
- Thiếu gia thật uy phong, nói vậy mà vẫn đường hoàng lên xe, đừng quên cái xe đó cũng là của tiểu thư nhà tôi thuê đấy.
Dương Thiên Sở tức tới thiếu hộc máu mồm, quay lại nhìn soáy vào Phi Yến đang dương dương đắc ý:
- Cảm ơn đã nhắc nhở! Lão Hà, chúng ta đi bộ.
Nói đoạn phất áo quay đi, Phi Yến ở đằng sau vẫn không chịu buông tha:
- Thiếu gia lại quên rồi, không hiểu bức thư tiến cử trên người thiếu gia từ đâu mà có nhỉ?
Dương Thiên Sở không chần chừ một giây, rút phong thư trong người đó xé tan, nói:
- Thế nào, cô đã vừa lòng chưa?
Trước kia Dương Thiên Sở, Dương đại thiếu gia sau khi song thân qua đời thì được Hạ lão gia đưa về chăm nuôi. Nhưng hắn không biết thân phận, cờ bạc rượu chè gái mú, lừa đào phá phách, không chuyện xấu xa tệ hại gì mà không làm qua, cho nên Hạ gia tới cả nô tỳ gia nhân cũng không hề có chút tôn trọng nào với hắn. Nếu chẳng phải được Hạ lão gia che chở, có lẽ sớm bị Hạ gia tống cổ ra khỏi nhà từ lâu rồi.
Do có hôn ước, biết chắc tương lai sẽ phải gả cho hắn, Hạ Phượng Nghi càng không cam tâm, không chỉ luôn tìm cách vũ nhục, khiêu khích, chửi mắng hắn còn dung túng hạ nhân, đặc biệt Phi Yến xấc lão với hắn. Dương Thiên Sở với hai nàng một mực nhẫn nhục chịu đựng, chưa bao giờ dám có một chút phản kháng nào, thế nên hành động này của hắn làm Hạ Phượng Nghi vô cùng kinh ngạc, nhưng mặt ngoài vẫn tỏ vẻ thản nhiên.
Phi Yến đương nhiên cũng có cùng tâm trạng như vậy, có điều ức hiếp hắn nhiều năm thành thói quen, hình ảnh một Dương Thiên Sở nhu nhược, hèn nhát ăn sâu vào trong lòng, vẫn tiếp tục nói:
- Cả y phục trên người thiếu gia ngài hình như cũng nhờ nhà ta mà có đấy.
Lúc này Dương Thiên Sở bị cơn giận hoàn toàn lấn áp lý trí, soạt một tiếng xé toạc cái áo ném toẹt xuống đất, còn cho tay xuống chuẩn bị cởi luôn cả quần.
Đám nữ nhân trong khách sạn thấy cảnh này hét lên the thé, quay hết mặt đi.
- Thiếu gia, không thể làm thế!
Dương Thiên Sở lần tay xuống thắt lưng, muốn cởi nốt cả quần thì may lúc ấy lão Hà chạy ùa tới, cởi áo ngoài choàng lên mình Dương Thiên Sở, nước mắt đầm đìa:
- Là lão nô không ra gì, để thiếu gia bị người ta vũ nhục… lão nô đáng chết. Thiếu gia, cái áo này là của lão nô, mua từ tiền lão nô mô hồi nước mắt lão nô dành dụm mà có, hoàn toàn không phải do người ta ban cho.. thiếu gia cứ an tâm mặc vào.
Lời Dương Thiên Sở tỉnh tảo lại đôi phần, lòng trung thành của lão Hà làm hắn cảm động vô cùng gật đầu tỏ ý cám ơn, mượn cớ thay y phục đi thay quần áo che dấu hai hàng nước mắt tuôn rơi.
Lão Hà nhỏ người, nên Dương Thiên Sở mặc vào có hơi chật chội, nhưng hắn chưa bao giờ thấy lòng thoải mái như lúc này.
Trong lúc hắn thay y phục, lão Hà lấy hành lý từ trên xe xuống. Hai người vốn ít đồ đạc, bỏ lại những thứ của Hạ gia thì càng ít ỏi, ngoại trừ mấy bộ quần áo cũ của lão, hai xâu tiền, chỉ còn mấy quyển sách, theo lão Hà nói đó là số sách phụ thân Dương Thiên Sở để lại.
Dương Thiên Sở gói bộ quần áo vừa rồi mặc lại, đi tới trước khách sạn ấn trả vào ngực Phi Yến, nhìn Hạ Phượng Nghi nói:
- Vậy là từ này về sau ta và cô không ai còn nợ ai gì nữa. Còn ân tình sâu nặng của bá phụ, nếu kiếp này Dương Thiên Sở ta không trả hết được, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đền. Vĩnh biết!
Dứt lời xoay người bỏ đi.
Trong mắt Hạ Phượng Nghi ánh lên một tia bất nhẫn, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Dương Thiên Sở, khóe mắt có hạt châu lấp lánh ánh lên. Còn Phi Yến ở bên cạnh cũng chết lặng sững sờ, nàng căn bản không ngờ sự việc tới mức này, mắt đỏ lên không biết phải làm sao.
Lúc này ở vườn đã có ba cỗ xe ngựa chờ sẵn, một cỗ chất đầy hòm lớn hòm nhỏ, hẳn là của hồi môn của Hạ Phượng Nghi, hành lý của hắn cũng đã được lão Hà gói gém xếp trên đó. Hai cỗ xe ngựa còn lại thì một dành cho phu thê Dương Thiên Sở, còn một cái dành cho Phi Yến cũng lão gia nô già sót lại của Dương gia.
Hết thảy đều đã chuẩn bị xong, đi theo xe ngựa ra ngoài cửa, Hạ phu nhân nắm tay con gái nước mắt như mưa không ngừng căn dặn hết điều này tới điều nọ, Hạ Phượng Nghi cũng khóc tới đỏ hoe cả mắt.
Ra tới bên ngoài hai mẹ con còn ôm lấy nhau khóc lóc một trận lớn, phải tới khi Hạ lão gia lên tiếng mới chịu tách nhau ra. Sau khi nói với Dương Thiên Sở mấy câu, ông quay nghiêm khắc giáo huấn Hạ Phượng Nghi, bảo nàng giữ trọn đạo làm vợ.
Có điều Dương Thiên Sở biết rằng ông chỉ tỏ vẻ nghiêm khắc giữ hình tượng thế với người bên ngoài thế thôi, thực chất ông rất mực thương yêu lo lắng cho nàng.
Giờ tốt khởi hành đã tới, Phi Yến đỡ Hạ Phượng Nghi lên xe, mọi người vẫy tay cáo biệt, xe ngựa bắt đầu xuất phát, ra khỏi kinh thành, nhằm hướng nam thẳng tiến.
Trong xe chỉ có hai người Mạnh Thiên Sở và Hạ Phượng Nghi, cửa xe có rèm che kín, người ngoài không nhìn vào trong được.
Xa đã đi xa, Hạ Phượng Nghi vẫn thỉnh thoảng vén rèm nhìn lại đằng sau cho dù chẳng thể nào nhìn thấy được người thân nữa, nàng khóc như hoa đào trong mưa làm Dương Thiên Sở nhìn xa lòng đau xọn vô hạn.
Lúc này xe đã ra ngoài thành đi được hơn mười dặm đường, Hạ Phượng Nghi vẫn cúi đầu khóc tấm tức, đường đi vẫn còn dài Dương Thiên Sợ sợ nàng bi thương mà sinh bệnh, liền nhẹ nhàng an ủi :
- Dẫu sao cũng chỉ một năm thôi cô được trở về bên họ rồi, đâu cần thương tâm đến thế.
Hạ Phượng Nghi nghe thế ngừng khóc ngẩng đầu lên, mìm mối nhìn hắn một cái, rồi thình lình quát đánh xe dừng lại. Hai xe đằng sau thấy thế cũng dừng theo.
Hạ Phượng Nghi vén rèm bước xuống, đến trước xe của Phi Yến, thấp giọng nói mấy câu. Trên xe, lão đầu khom lưng xuống xe ngựa, ôm cái bọc nhỏ đến chỗ xe Dương Thiên Sở, nói:
- Thiếu gia, thiếu phu nhân bảo lão nô cùng ngài ngồi một xe, người cùng Phi Yến ngồi xe kia.
Dương Thiên Sở thấy tức cười, xem ra hắn làm chuyện dưa thừa rồi, đã biết bất kể mình nói nói gì làm gì, dụng ý có tốt trong mắt nàng cũng trở thành xấu xa còn không kìm được lòng khi thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng đẫm nước mắt.
Hắn chẳng để trong lòng, phất tay bảo đánh xe tiếp tục lên đường.
Hành lý của hắn lão Hà đã lo hết, Dương Thiên Sở chỉ đặc biệt mang theo quyển “Đại Minh hình luật” bên mình. Lúc này rảnh rỗi liền tranh thủ lấy ra xem,
Hắn chưa quen với cách hành văn thời cổ, bình thường đã đọc khó khăn, nay lại đi xe xóc lên xóc xuống, không đọc nổi, liền đưa lão Hà đọc cho nghe.Lão Hà trước kia là thư đồng của cha Dương Thiên Sở, khi lão gia đọc sách mệt, cũng thường để lão đọc cho nghe, nên đây là công việc quen thuộc rồi, liền vui mừng nhận lấy sách:
- Lão nô lâu lắm không hầu thiếu gia đọc sách rồi, không biết có còn được như xưa nữa không.
Tuy lão nói thế, nhưng thực ra giọng đọc rất tốt, rõ ràng dễ nghe lại ngắt nghỉ rõ ràng, Dương Thiên Sở tiếp thu hơn tự đọc rất nhiều. Thi thoảng gặp phải những chỗ diễn đạt khó hiểu hắn chỉu khó hỏi lão. Lão Hà tuy không thông hình luật nhưng dù sao cũng là người cổ đại, đối với pháp luật đương thời cũng hiểu biết ít nhiều, giảng giải làm Dương Thiên Sở mở mang được rất nhiều.
Lão Hà thấy thiếu gia ham học như vậy thì hết sức sung sướng, lại như trở về ngày xưa hầu hạ Dương lão gia nên càng ra sức. Còn Dương Thiên Sở càng nghe càng thấy dễ hiểu, lại đúng nghề của hắn, thấy kiến thức cổ đại rất thú vị, nghe tới say mê. Đến khi xe ngựa ngừng lại mới phát hiện là đã trưa, đội xe tới một trấn nhỏ, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đã xuống trước tới khách sạn nhưng cũng chẳng gọi, cả hai cũng đi theo.
Điểm tiểu nhị là kẻ biết nhìn hàng, vội càng chạy tới đon đả chào đón. Phi Yến cao giọng hỏi:
- Có còn nhã phòng không?
Điếm tiểu nhị cười bổi:
- Khách quan hiện giờ là giữa trưa, đúng vào giờ cơm rồi. Các vị nhìn xem nhã phòng có người hết rồi, hay là các vị ngồi đại sảnh vậy.
Tòa khách sạn này không lớn, chỉ có một tầng lâu, trong đại sảnh cũng có một đày một nửa, chỉ còn lại vài cái bàn trong. Cái gọi là nhã phòng, kỳ thực cũng chỉ là một gian nhỏ được ngăn bởi mấy tấm bình phong mà thôi, chỉ cần đứng lên là có thể thấy bên trong rồi.
Dương Thiên Sở thì chẳng nề hà gì chuyện chỗ ngồi, tính hắn tùy tiện cũng đã quen, đang định bảo mọi người tới ngồi bên chiếc bàn trống gần đó thì thấy Phi Yến đi tới một gian nhã phòng có ba người đang ăn cơm, nàng lấy từ trong người ra một nén bạc vụt đặt trên lên bàn, nói:
- Phiến các vị nhường lại chỗ ngồi này cho chúng tôi, chỗ tiền này để đến bù cho mọi người, bữa ăn hôm nay cũng do chúng tôi thanh toán, có được không?
Ba người kia nhìn liếc qua khối bạc vụn, cũng phải gần tới năm lạng. Lại thấy đoàn người Dương Thiên Sở ăn mặc rõ ràng người quyền quý, vội vàng nhận lấy nén bạc, thu dọn đồ ăn ra đại sảnh ngồi, miệng còn ríu rít tạ ơn.Phi Yến còn sai điểm tiểu nhị nhanh chóng vào lau dọn.
Điểm tiểu nhị thấy Phi Yến vung tay hào phóng, thái độ càng thêm ân cần. Gọi thêm một người nữa tới loáng một cái lau dọn nhã phòng sạch bong.
Phi Yến lúc này mới ra mời Hạ Phượng Nghi vào ngồi.
Dương Thiên Sở nghĩ thầm đúng là phong cách đại tiểu thư, tiêu tiền không biết sót. Cha nàng ta là công bộ thị lang, phụ trách việc xây dựng, việc này kiếm được rất nhiều tiền. Xã hội hiện đại cũng vậy, cổ đại cũng thế, cứ vẽ công trình trên giấy rồi xin cấp trên rót tiền xuống, tham ô không phải là ít, cho nên Hạ gia có tiền cũng không có gì kỳ quái.
Dương Thiên Sở cũng đang định bước vào trong nhã phòng thì Phi Yến đi tới chặn lại, giọng mỉa mai:
- Xin lỗi thiếu gia, thiếu phu nhân có thói quen thích ăn một mình, mời thiếu gia ra kia mà ngồi.
Dương Thiên Sở vừa tức mình vừa buồn cười, buồn cười là vì hai cô nàng cũng quá trẻ con bày ra trò này làm khó hắn, nếu chỉ là có thể hắn mỉm cười cho qua. Nhưng Phi Yến nói oang oang không chút đếm xỉa thể diện của hắn, Dương Thiên Sở dù tốt tính đến đâu phải nổi giận:
- Các cô quá đáng rồi đó!
- Quá đáng?
Hạ Phượng Nghi ngồi trong nhã phòng nói vọng ra:
- Đêm tân hôn đi tìm nữ nhân khác làm chuyện cẩu thả mới gọi là quá đáng chứ nhỉ.
- Ta…
Dương Thiên Sở nghẹn lời, hắn không thể nói tên Dương Thiên Sở đó căn bản không phải là hắn, mà có nói ra người ta cũng cho mình là kẻ thần kinh. Nhất thời không biết giải thích thế nào, chỉ là không nghĩ hai người là giả phu thê mà Hạ Phượng Nghi lại để bụng chuyện này tới thế.
Đây là chốn đông người hắn không muốn gây chuyện với nàng làm xấu mặt cả hai, nên định tránh đi.
Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, Hạ Phượng Nghi tựa như nói tới chuyện này là động tới vảy ngược của nàng, giọng nói càng đay nghiến:
- Đáng tiếc là lúc ta đi quên không cho gọi con tiện nhân Hải Đường đi theo hầu hạ ngươi. Hay là ngươi cho lão Hà về gọi nó tới bồi tiếp đi.
Phi Yến lúc này nói chêm vào:
- Nhưng mà thiếu gia có muốn cũng không được, thiếu phu nhân quên rồi sao, con tiện nhân đó chỉ sợ cả tháng cũng chẳng xuống giường được.
Dương Thiên Sở quay người lại, mặt xầm lại:
- Cô nói sao? Cô làm gì cô ấy rồi?
Hạ Phượng Nghi thấy thái độ Dương Thiên Sở như vậy mắt cũng tóe lửa, đáp:
- Còn làm gì? Một con tiện nhân không biết liêm sỉ, ta sai người đánh nó mấy trăm gậy quẳng ra khỏi phủ thôi.
- Cô thực sự làm như vậy sao? Lỗi là của ta, Hải Đường đâu chòng ghẹo gì tới cô.
Hạ Phượng Nghi nhìn thẳng vào mặt hắn lạnh lùng nói:
- Ta làm thế đấy!
Dương Thiên Sở hết sức kiềm chế để không xông tới cho nàng một cái tát, chỉ thẳng mặt Hạ Phượng Nghi nói:
- Ta thật không ngờ cô là hạng nữ nhân ác độc đến như vậy… thê tử như vậy ta không có phúc mà nhận! Không cần đợi tới một năm, giờ ta lập tức viết thư bỏ cô, cô có thể về được rồi.
Rồi cao giọng quát:
- Tiểu nhị đâu? Mang giấy bút tới đây!
Hai người càng nói càng to tiếng, lúc này tất cả khách trong quán đều buông đũa hứng thú nhìn sang bên này. Đặc biệt đám nam nhân, từ lúc Hạ Phượng Nghi bước vào đã mất đi nửa hồn phách, nhưng thấy nàng ăn mặc tỏ rõ có lai lịch lại có phu quân theo cùng nên chỉ dám thèm thèm liếc trộm, giờ có cái cớ đường hoàng mà nhìn, sao có thể bỏ qua, chuyện càng được chú ý.
Hạ Phượng Nghi đã giận tới mức không còn lý gì tới xung quanh nữa, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn bỏ ta cũng phải có lý do, nếu không dù lên công đường ta cũng chẳng sợ đâu.
- Lý do? Việc cô vừa nói còn chưa đủ hay sao?
Hạ Phượng Nghi cười khẩy:
- Thương con tiện nhân đó tới thế sao? Đó là là một con nha hoàn nhà ta mua về, dám qua mặt chủ, muốn đánh muốn giết ta có toàn quyền đó không phải việc sai trái gì. Còn ta không phạm thất xuất, ngươi đừng hòng bỏ được ta dễ thế.
Dương Thiên Sở may mắn vừa đọc qua sách luật, đúng chỗ có nhắc tới lời này nên hắn cũng hiểu.
Thất xuất là bảy điều kiện đuổi vợ ra khỏi nhà, bao gồm vợ không hiếu thuận với cha mẹ, không có con, dâm dật, ghen tuông, có ác tật (là các bệnh khác thường như câm, điếc, hủi, mù, trọc đầu, thọt, gù), lắm mồm, trộm cắp. Tuy nhiên cũng không dễ dàng vin vào các cớ này, vì còn quy định thêm Tam bất khứ (1) Có thể lấy chứ không thể đuổi về (bên nhà vợ không có ai để trông cậy được), (2) Đã từng để tang ba năm cho bố mẹ chồng, (3) Trước nghèo sau giàu... Dựa vào ba điều này có thể xóa bỏ tất cả các điều kiện ly hôn trên, gọi là "Xét về lễ, nên cho ở lại."
(chú thích lấy từ NTK chương 90, do ThanhPhong dịch)
Hạ Phượng Nghi nhìn thái độ của Dương Thiên Sở là biét hắn đuối lý rồi, quay trở lại bàn ăn nói:
- Hừ, hiện tại mời ngươi đi ra ngoài, ta muốn ăn cơm, ngươi ở đây ta ăn không vào!
Nàng điêu ngoa vô lý đến thế, Dương Thiên Sở không còn lời nào mà nói nữa:
- Được! Được lắm! Hay lắm, cô có tiền có thể, nhưng đừng nghĩ là cô có quyền khinh khỉ, chà đạp người khác. Ta không dám với cao, từ nay chúng ta đường ai nấy đi, không liên quan gì tới nhau nữa.
Dương Thiên Sở quay lại nói với lão Hà:
- Chúng ta đi thôi!
Lão Hà vốn lành tính nên từ đầu tới cuối chỉ đứng nghe, Dương Thiên Sở nói gì theo nấy, nhưng nghĩ thiếu gia còn chưa ăn gì, mau mắn mua mấy cái bánh bao rồi sải bước đuổi theo Dương Thiên Sở đi đằng trước.
Phi Yến tới trước cửa khách sạn, thấy Dương Thiên Sở đang định lên xe ngựa, cười lạnh:
- Thiếu gia thật uy phong, nói vậy mà vẫn đường hoàng lên xe, đừng quên cái xe đó cũng là của tiểu thư nhà tôi thuê đấy.
Dương Thiên Sở tức tới thiếu hộc máu mồm, quay lại nhìn soáy vào Phi Yến đang dương dương đắc ý:
- Cảm ơn đã nhắc nhở! Lão Hà, chúng ta đi bộ.
Nói đoạn phất áo quay đi, Phi Yến ở đằng sau vẫn không chịu buông tha:
- Thiếu gia lại quên rồi, không hiểu bức thư tiến cử trên người thiếu gia từ đâu mà có nhỉ?
Dương Thiên Sở không chần chừ một giây, rút phong thư trong người đó xé tan, nói:
- Thế nào, cô đã vừa lòng chưa?
Trước kia Dương Thiên Sở, Dương đại thiếu gia sau khi song thân qua đời thì được Hạ lão gia đưa về chăm nuôi. Nhưng hắn không biết thân phận, cờ bạc rượu chè gái mú, lừa đào phá phách, không chuyện xấu xa tệ hại gì mà không làm qua, cho nên Hạ gia tới cả nô tỳ gia nhân cũng không hề có chút tôn trọng nào với hắn. Nếu chẳng phải được Hạ lão gia che chở, có lẽ sớm bị Hạ gia tống cổ ra khỏi nhà từ lâu rồi.
Do có hôn ước, biết chắc tương lai sẽ phải gả cho hắn, Hạ Phượng Nghi càng không cam tâm, không chỉ luôn tìm cách vũ nhục, khiêu khích, chửi mắng hắn còn dung túng hạ nhân, đặc biệt Phi Yến xấc lão với hắn. Dương Thiên Sở với hai nàng một mực nhẫn nhục chịu đựng, chưa bao giờ dám có một chút phản kháng nào, thế nên hành động này của hắn làm Hạ Phượng Nghi vô cùng kinh ngạc, nhưng mặt ngoài vẫn tỏ vẻ thản nhiên.
Phi Yến đương nhiên cũng có cùng tâm trạng như vậy, có điều ức hiếp hắn nhiều năm thành thói quen, hình ảnh một Dương Thiên Sở nhu nhược, hèn nhát ăn sâu vào trong lòng, vẫn tiếp tục nói:
- Cả y phục trên người thiếu gia ngài hình như cũng nhờ nhà ta mà có đấy.
Lúc này Dương Thiên Sở bị cơn giận hoàn toàn lấn áp lý trí, soạt một tiếng xé toạc cái áo ném toẹt xuống đất, còn cho tay xuống chuẩn bị cởi luôn cả quần.
Đám nữ nhân trong khách sạn thấy cảnh này hét lên the thé, quay hết mặt đi.
- Thiếu gia, không thể làm thế!
Dương Thiên Sở lần tay xuống thắt lưng, muốn cởi nốt cả quần thì may lúc ấy lão Hà chạy ùa tới, cởi áo ngoài choàng lên mình Dương Thiên Sở, nước mắt đầm đìa:
- Là lão nô không ra gì, để thiếu gia bị người ta vũ nhục… lão nô đáng chết. Thiếu gia, cái áo này là của lão nô, mua từ tiền lão nô mô hồi nước mắt lão nô dành dụm mà có, hoàn toàn không phải do người ta ban cho.. thiếu gia cứ an tâm mặc vào.
Lời Dương Thiên Sở tỉnh tảo lại đôi phần, lòng trung thành của lão Hà làm hắn cảm động vô cùng gật đầu tỏ ý cám ơn, mượn cớ thay y phục đi thay quần áo che dấu hai hàng nước mắt tuôn rơi.
Lão Hà nhỏ người, nên Dương Thiên Sở mặc vào có hơi chật chội, nhưng hắn chưa bao giờ thấy lòng thoải mái như lúc này.
Trong lúc hắn thay y phục, lão Hà lấy hành lý từ trên xe xuống. Hai người vốn ít đồ đạc, bỏ lại những thứ của Hạ gia thì càng ít ỏi, ngoại trừ mấy bộ quần áo cũ của lão, hai xâu tiền, chỉ còn mấy quyển sách, theo lão Hà nói đó là số sách phụ thân Dương Thiên Sở để lại.
Dương Thiên Sở gói bộ quần áo vừa rồi mặc lại, đi tới trước khách sạn ấn trả vào ngực Phi Yến, nhìn Hạ Phượng Nghi nói:
- Vậy là từ này về sau ta và cô không ai còn nợ ai gì nữa. Còn ân tình sâu nặng của bá phụ, nếu kiếp này Dương Thiên Sở ta không trả hết được, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đền. Vĩnh biết!
Dứt lời xoay người bỏ đi.
Trong mắt Hạ Phượng Nghi ánh lên một tia bất nhẫn, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Dương Thiên Sở, khóe mắt có hạt châu lấp lánh ánh lên. Còn Phi Yến ở bên cạnh cũng chết lặng sững sờ, nàng căn bản không ngờ sự việc tới mức này, mắt đỏ lên không biết phải làm sao.
/33
|