Võ công của những đại hán này chỉ ở hạng bình bình, dù là cận vệ theo sát người Lưu Bưu mà không chống nỗi một chiêu của Tống Vân Nhi. Tống Vân Nhi sở dĩ thắng đương nhiên có cái lợi của việc ra tay trước, đột nhiên tập kích, nhưng võ công của nàng đích xác là cao hơn một khoảng xa so với ba đại hán này.
Tống Vân Nhi tuy mới mười lăm tuổi, nhưng trong trận chiến lần trước tại Vân Nhai Sơn đã từng đánh ngã một tên thích khác, lại còn chặt đứt cánh tay của một tên khác, nên ít nhiều đã có sự chuẩn bị tâm lý với loại hung sát này. Nhưng tình huống lần này so với lần trước bất đồng, lần trước bọn nàng bị thích khách tập kích, bị bức tự vệ, còn hiện tại, Lưu Bưu và đồng bọn tuy có ý chống cự, nhưng còn chưa chủ động công kích gì. Dưới tình huống như thế này, Tống Vân Nhi xuất thủ tước đi bàn tay của bốn người, máu tươi tuôn ra xối xả, có thể nói là xuất thủ rất ngoan độc.
Điều này không phù hợp với tính cách của nàng. Dương Thu Trì phán đoán, bên trong nhất định là có nguyên nhân.
Trong chớp mắt công phu, ba đại hán và Lưu Bưu đều bị trọng thương, các tiểu lâu la còn lại bị hành động này của Tống Vân Nhi chấn nhiếp - có thể nói là bị võ công của nàng chấn nhiếp, cũng có thể nói là bị sự lãnh khốc của nàng dọa chết khiếp.
Tống Vân Nhi không nói không rằng, đoản kiếm trong tay tà tà chỉ về phía bọn tiểu lâu la, máu không ngừng nhỏ xuống từ trên đoản kiếm.
Bọn lưu manh không khỏi lùi lại mấy bước, đưa mắt nhìn nhau, không biết như thế nào mới phải.
Dương Thu Trì quát bảo bọn bộ khoái đang đứng đực ra một bên: "Các ngươi đến bắt người hay đến coi náo nhiệt?"
Đến lúc đó các bộ đầu mới phản ứng, đỏ mặt hét: "Bắt chúng lại!" Các bộ khoái đua nhau rút yêu đao, vây bọn lưu manh lại trùng trùng. Bọn lưu manh quần long vô thủ, đua nhau hạ khí giới, ôm đầu quỳ dưới đất.
Thấy cục diện đã được khống chế, Tống tri huyện cùng mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Tống tri huyện cất tiếng gọi: "Vân nhi, con không sao chứ?"
Tống Vân Nhi không hề hồi đáp câu hỏi của cha, đưa đoản kiếm chỉ xuống Lưu Bưu đang nằm lăn lộn dưới đất.
Lưu Bưu là đại đầu xà ở Ninh quốc phủ, dẫn đầu một bọn lưu manh cho vay nặng lãi, lại cấu kết với quan phủ, hàng ngày khi phụ người khác, không hề nghĩ rằng hôm nay lại bị người ta khi phụ, hơn nữa lại còn là một cô gái nhỏ. Chỉ có điều, cô gái này ra tay quá độc, chớp mắt đã chém đứt tay bốn người, chẳng có nửa điểm do dự. Thứ thủ đoạn này y lần đầu tiên thấy được.
Lưu Bưu ngồi trên mặt đất, cầm chặt cánh tay, đau đến suýt ngất đi, thấy đoản kiếm của Tống Vân Nhi quay về phía mình, sợ đến hồn phi phách tán, nhớ lại những lời vừa rồi của tiểu cô nương, liền lếch tới dưới bàn, lấy tờ giấy nợ ra đưa cho Tống Vân Nhi. Máu tươi từ cánh tay bị cụt không ngừng tuôn ra xối xả, nhưng y tạm thời không màn gì tới.
Dương Thu Trì bước đến bên cạnh Tống Vân Nhi, nói: "Vân nhi, nhọc cho muội quá." RỒi dừng lại một chút, cúi thấp đầu, bảo khẽ: "Xin lỗi, Vân nhi, là do ca ca không tốt...!"
Câu nói này được nói ra một cách rất khó hiểu, nhưng Tống Vân Nhi lại hiểu bên trong có ý tứ gì.
Tống Vân Nhi quay đầu lại nhìn hắn, khóe mắt từ từ ứa lệ. Dương Thu Trì nhẹ nắm tay nàng, nhưng nàng lại vẫy tay hắn ra, hắn tiếp tục đưa tay ra kéo lại, dịu dàng nói: "Đều là do ca ca không tốt, để cho muội đau lòng."
Lần này Tống Vân Nhi để mặc hắn giữ nhẹ bàn tay thon, thanh đoản kiếm chỉ vào Lưu Bưu từ từ hạ xuống, cúi đầu khóc một cách thật ủy khuất.
Thì ra, sau tửu yến, Tống Vân Nhi và Tống Tình cùng về phòng ngủ, hai người ngủ chung một phòng. Vào canh ba, Tống Tình lén lén lút lút đi ra khỏi phòng. Tống Vân Nhi là người có võ công, mọi động tĩnh trong phòng sao có thể lọt được tai mắt nàng, nên lập tức đoán được Tống Tình định đi đâu. Tống Vân Nhi lập tức theo sau, chứng kiến một trường kích tình giữa Dương Thu Trì và Tống Tình dưới cây hoa quế.
Tống Vân Nhi vốn đã bị mối tình đơn phương trong lòng dày vò đến phát điên lên rồi, bây giờ nhìn thấy người trong mộng của mình thân mật với người con gái khác, hỏi sao tim nàng không vỡ ra chứ? Nàng vẫn cố nhẫn nhịn được, nhưng việc xuất thủ lãnh khốc vừa rồi kỳ thực là xuất phát từ nội tâm bị ức chế đến mức thống khổ không còn gì hơn nữa, dẫn đến sự trổi dậy như cơn hồng thủy. Và Lưu Bưu và ba tên hộ vệ thật xui xẻo và đáng đời khi trở thành kẻ bị hại trực tiếp trong sự phát tiết nỗi thống khổ cực độ trong lòng của Tống Vân Nhi.
Tống Tình buớc lên đỡ Tống Vân Nhi trở về chỗ ngồi. Lưu Bưu lúc này mới hơi yên tâm, nhưng vẫn chưa dám bỏ xuống tấm giấy nợ cầm trong tay. Dương Thu Trì lấy lại tấm giấy nợ đó, cho bộ khoái băng bó vết thương cho chúng. Các bộ khoái này trước hết dùng thuốc kim sang cầm máu, sau đó mới băng bó vết thương, để tránh cho chúng ra máu quá nhiều dẫn đến cái chết.
Chờ bọn họ xong việc, Dương Thu Trì đưa giấy nợ cầm trong tay ra trước mặt Lưu Bưu: "Được rồi, họ Lưu kia, hiện giờ ngươi chắc là nguyện ý hồi đáp câu hỏi của ta rồi chứ? Giấy nợ này có phải là của ngươi không?"
Vết thương của Lưu Bưu tinh đã được băng bó lại, nhưng cơn đau kịch liệt khiến hắn toát mồ hôi không ngớt, rên lên một tiếng, gật đầu đáp: "Giấy nợ này là của tôi, là của một tên đổ quỷ Tôn Trụ tử thiếu nợ của tôi mà viết ra. Hắn không có tiền trả, nên trơ lỳ ra, tôi kêu người đánh gãy một tay hắn, hắn vẫn không tìm đâu ra tiền, nên tôi lười đòi tiền từ hắn, nhượng lại giấy nợ cho một bằng hữu tên là Đồ lão tứ, bảo hắn nếu lấy được tiền thì trả vốn cho tôi, phần còn lại cho hắn giữ."
Dương Thu Trì có chút hiếu kỳ, hỏi: "Vống của người đưa ra bao nhiêu?"
Lưu Bưu đắn đo một chút, cuối cùng trả lời: "Một lượng bạc."
"A? Con mẹ ngươi sao độc ác dữ vậy? Người ta thiếu ngươi một lượng bạc, ngươi bắt người ta viết giấy nợ hai chục lượng. Người ta trả không được, ngươi đánh người ta gãy hết một bàn tay. Có thật là ngươi không vậy! Xem ra, hôm nay ngươi cụt một tay này, đúng là nhân quả báo ứng đó ha!"
Mồi hôi đổ đầy trên đầu trên cổ Lưu Bưu, hắn dạ dạ liên hồi.
Dương Thu Trì mắng thêm vài câu nữa, rồi hậm hực bảo, "Nói tiếp đi!"
"Dạ da,.... hết rồi ạ."
"Ngươi nói cái gì? Nói cái gì mà xong?" Dương Thu Trì hỏi.
"Tôi đem tấm giấy nợ đưa cho Đồ lão tứ, sau đó chuyện này tôi không biết gì nữa."
Chẳng thể nào a? Chẳng lẽ đầu mối tới đây là đứt sao? Dương Thu Trì mắng: "Ngươi nói láo! Dám lừa bọn ta sao? Da bị ngứa rồi hả?"
"Đại gia, tôi nói thật đó mà, tôi cũng không biết giấy nợ này tại sao lại lạc đến hiện trường của hung án. Tôi quả thật đưa giấy nợ cho y, sau đó không biết gì nữa a."
"Con mẹ ngươi còn dám chối cãi! Ngươi nếu không có quan hệ với Bạch cốt án, nói rõ ra là được rồi, chống lại lệnh bắt làm cái gì? Đúng là chỉ giảo biện!" Dương Thu Trì tức giận quát, rồi chuyển thân sang hỏi Tống tri huyện: "Đại nhân, nghi phạm cự tuyệt chiêu cung, xử trí thế nào?"
Lúc này tâm thần của Tống tri huyện đã đại định, hắng giọng đáp: "Chứng cứ đầy đủ, còn dám giảo biện, dùng đại hình đối phó!"
"Đắc lệnh!" Dương Thu Trì ôm quyền, sau đó quay sang Hầu Tiểu Kỳ ra dấu: "Lão gia phân phù rồi. Dùng hình! Do ngươi chấp hành."
Tống Vân Nhi tuy mới mười lăm tuổi, nhưng trong trận chiến lần trước tại Vân Nhai Sơn đã từng đánh ngã một tên thích khác, lại còn chặt đứt cánh tay của một tên khác, nên ít nhiều đã có sự chuẩn bị tâm lý với loại hung sát này. Nhưng tình huống lần này so với lần trước bất đồng, lần trước bọn nàng bị thích khách tập kích, bị bức tự vệ, còn hiện tại, Lưu Bưu và đồng bọn tuy có ý chống cự, nhưng còn chưa chủ động công kích gì. Dưới tình huống như thế này, Tống Vân Nhi xuất thủ tước đi bàn tay của bốn người, máu tươi tuôn ra xối xả, có thể nói là xuất thủ rất ngoan độc.
Điều này không phù hợp với tính cách của nàng. Dương Thu Trì phán đoán, bên trong nhất định là có nguyên nhân.
Trong chớp mắt công phu, ba đại hán và Lưu Bưu đều bị trọng thương, các tiểu lâu la còn lại bị hành động này của Tống Vân Nhi chấn nhiếp - có thể nói là bị võ công của nàng chấn nhiếp, cũng có thể nói là bị sự lãnh khốc của nàng dọa chết khiếp.
Tống Vân Nhi không nói không rằng, đoản kiếm trong tay tà tà chỉ về phía bọn tiểu lâu la, máu không ngừng nhỏ xuống từ trên đoản kiếm.
Bọn lưu manh không khỏi lùi lại mấy bước, đưa mắt nhìn nhau, không biết như thế nào mới phải.
Dương Thu Trì quát bảo bọn bộ khoái đang đứng đực ra một bên: "Các ngươi đến bắt người hay đến coi náo nhiệt?"
Đến lúc đó các bộ đầu mới phản ứng, đỏ mặt hét: "Bắt chúng lại!" Các bộ khoái đua nhau rút yêu đao, vây bọn lưu manh lại trùng trùng. Bọn lưu manh quần long vô thủ, đua nhau hạ khí giới, ôm đầu quỳ dưới đất.
Thấy cục diện đã được khống chế, Tống tri huyện cùng mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Tống tri huyện cất tiếng gọi: "Vân nhi, con không sao chứ?"
Tống Vân Nhi không hề hồi đáp câu hỏi của cha, đưa đoản kiếm chỉ xuống Lưu Bưu đang nằm lăn lộn dưới đất.
Lưu Bưu là đại đầu xà ở Ninh quốc phủ, dẫn đầu một bọn lưu manh cho vay nặng lãi, lại cấu kết với quan phủ, hàng ngày khi phụ người khác, không hề nghĩ rằng hôm nay lại bị người ta khi phụ, hơn nữa lại còn là một cô gái nhỏ. Chỉ có điều, cô gái này ra tay quá độc, chớp mắt đã chém đứt tay bốn người, chẳng có nửa điểm do dự. Thứ thủ đoạn này y lần đầu tiên thấy được.
Lưu Bưu ngồi trên mặt đất, cầm chặt cánh tay, đau đến suýt ngất đi, thấy đoản kiếm của Tống Vân Nhi quay về phía mình, sợ đến hồn phi phách tán, nhớ lại những lời vừa rồi của tiểu cô nương, liền lếch tới dưới bàn, lấy tờ giấy nợ ra đưa cho Tống Vân Nhi. Máu tươi từ cánh tay bị cụt không ngừng tuôn ra xối xả, nhưng y tạm thời không màn gì tới.
Dương Thu Trì bước đến bên cạnh Tống Vân Nhi, nói: "Vân nhi, nhọc cho muội quá." RỒi dừng lại một chút, cúi thấp đầu, bảo khẽ: "Xin lỗi, Vân nhi, là do ca ca không tốt...!"
Câu nói này được nói ra một cách rất khó hiểu, nhưng Tống Vân Nhi lại hiểu bên trong có ý tứ gì.
Tống Vân Nhi quay đầu lại nhìn hắn, khóe mắt từ từ ứa lệ. Dương Thu Trì nhẹ nắm tay nàng, nhưng nàng lại vẫy tay hắn ra, hắn tiếp tục đưa tay ra kéo lại, dịu dàng nói: "Đều là do ca ca không tốt, để cho muội đau lòng."
Lần này Tống Vân Nhi để mặc hắn giữ nhẹ bàn tay thon, thanh đoản kiếm chỉ vào Lưu Bưu từ từ hạ xuống, cúi đầu khóc một cách thật ủy khuất.
Thì ra, sau tửu yến, Tống Vân Nhi và Tống Tình cùng về phòng ngủ, hai người ngủ chung một phòng. Vào canh ba, Tống Tình lén lén lút lút đi ra khỏi phòng. Tống Vân Nhi là người có võ công, mọi động tĩnh trong phòng sao có thể lọt được tai mắt nàng, nên lập tức đoán được Tống Tình định đi đâu. Tống Vân Nhi lập tức theo sau, chứng kiến một trường kích tình giữa Dương Thu Trì và Tống Tình dưới cây hoa quế.
Tống Vân Nhi vốn đã bị mối tình đơn phương trong lòng dày vò đến phát điên lên rồi, bây giờ nhìn thấy người trong mộng của mình thân mật với người con gái khác, hỏi sao tim nàng không vỡ ra chứ? Nàng vẫn cố nhẫn nhịn được, nhưng việc xuất thủ lãnh khốc vừa rồi kỳ thực là xuất phát từ nội tâm bị ức chế đến mức thống khổ không còn gì hơn nữa, dẫn đến sự trổi dậy như cơn hồng thủy. Và Lưu Bưu và ba tên hộ vệ thật xui xẻo và đáng đời khi trở thành kẻ bị hại trực tiếp trong sự phát tiết nỗi thống khổ cực độ trong lòng của Tống Vân Nhi.
Tống Tình buớc lên đỡ Tống Vân Nhi trở về chỗ ngồi. Lưu Bưu lúc này mới hơi yên tâm, nhưng vẫn chưa dám bỏ xuống tấm giấy nợ cầm trong tay. Dương Thu Trì lấy lại tấm giấy nợ đó, cho bộ khoái băng bó vết thương cho chúng. Các bộ khoái này trước hết dùng thuốc kim sang cầm máu, sau đó mới băng bó vết thương, để tránh cho chúng ra máu quá nhiều dẫn đến cái chết.
Chờ bọn họ xong việc, Dương Thu Trì đưa giấy nợ cầm trong tay ra trước mặt Lưu Bưu: "Được rồi, họ Lưu kia, hiện giờ ngươi chắc là nguyện ý hồi đáp câu hỏi của ta rồi chứ? Giấy nợ này có phải là của ngươi không?"
Vết thương của Lưu Bưu tinh đã được băng bó lại, nhưng cơn đau kịch liệt khiến hắn toát mồ hôi không ngớt, rên lên một tiếng, gật đầu đáp: "Giấy nợ này là của tôi, là của một tên đổ quỷ Tôn Trụ tử thiếu nợ của tôi mà viết ra. Hắn không có tiền trả, nên trơ lỳ ra, tôi kêu người đánh gãy một tay hắn, hắn vẫn không tìm đâu ra tiền, nên tôi lười đòi tiền từ hắn, nhượng lại giấy nợ cho một bằng hữu tên là Đồ lão tứ, bảo hắn nếu lấy được tiền thì trả vốn cho tôi, phần còn lại cho hắn giữ."
Dương Thu Trì có chút hiếu kỳ, hỏi: "Vống của người đưa ra bao nhiêu?"
Lưu Bưu đắn đo một chút, cuối cùng trả lời: "Một lượng bạc."
"A? Con mẹ ngươi sao độc ác dữ vậy? Người ta thiếu ngươi một lượng bạc, ngươi bắt người ta viết giấy nợ hai chục lượng. Người ta trả không được, ngươi đánh người ta gãy hết một bàn tay. Có thật là ngươi không vậy! Xem ra, hôm nay ngươi cụt một tay này, đúng là nhân quả báo ứng đó ha!"
Mồi hôi đổ đầy trên đầu trên cổ Lưu Bưu, hắn dạ dạ liên hồi.
Dương Thu Trì mắng thêm vài câu nữa, rồi hậm hực bảo, "Nói tiếp đi!"
"Dạ da,.... hết rồi ạ."
"Ngươi nói cái gì? Nói cái gì mà xong?" Dương Thu Trì hỏi.
"Tôi đem tấm giấy nợ đưa cho Đồ lão tứ, sau đó chuyện này tôi không biết gì nữa."
Chẳng thể nào a? Chẳng lẽ đầu mối tới đây là đứt sao? Dương Thu Trì mắng: "Ngươi nói láo! Dám lừa bọn ta sao? Da bị ngứa rồi hả?"
"Đại gia, tôi nói thật đó mà, tôi cũng không biết giấy nợ này tại sao lại lạc đến hiện trường của hung án. Tôi quả thật đưa giấy nợ cho y, sau đó không biết gì nữa a."
"Con mẹ ngươi còn dám chối cãi! Ngươi nếu không có quan hệ với Bạch cốt án, nói rõ ra là được rồi, chống lại lệnh bắt làm cái gì? Đúng là chỉ giảo biện!" Dương Thu Trì tức giận quát, rồi chuyển thân sang hỏi Tống tri huyện: "Đại nhân, nghi phạm cự tuyệt chiêu cung, xử trí thế nào?"
Lúc này tâm thần của Tống tri huyện đã đại định, hắng giọng đáp: "Chứng cứ đầy đủ, còn dám giảo biện, dùng đại hình đối phó!"
"Đắc lệnh!" Dương Thu Trì ôm quyền, sau đó quay sang Hầu Tiểu Kỳ ra dấu: "Lão gia phân phù rồi. Dùng hình! Do ngươi chấp hành."
/525
|