Kim sư gia chỉ hừ nhẹ một tiếng, không hoàn lễ, mặt lộ vẻ chế giễu hỏi: "Ngươi đang viết thứ chữ gì thế?"
Dương Thu Trì nhìn nội dung mình đã viết trên Thi cách, không thấy có điều gì bất ổn, liền nghi hoặc hỏi: "Kim sư gia định chỉ...?"
Kim sư gia chợt gấp quạt lại, đập đập lên bản kê: "Ngươi đọc lại coi, ngươi viết gì thế?"
Dương Thu Trì nhìn lại cẩn thận lần nữa, rồi khẽ đọc: "Huyết dạng dịch thể tồn lưu..." (Dịch thể dạng máu hiện còn tồn lại....)
"Ha ha ha..." Kim sư gia cười lớn, "Chữ Dạng trong Huyết dạng mà viết như thế này sao? Ai dạy ngươi vậy?"
Dương Thu Trì sững người: "Sao lại như thế chứ...?" Hắn đột nhiên nhớ lại, bản thân đang ở Minh triều, người thời Minh triều dùng chữ phồn thể, chữ "Dạng" (样) hắn lại viết theo kiểu giản thể , hèn gì họ không nhận ra, mà hắn cũng không biết làm sao giải thích cho trôi. Dạng phồn thể của chữ "Dạng" (样) đáng ra phải là như thế này (樣), nhưng quá nhiều nét bút, Dương Thu Trì căn bản không nhớ nổi. Làm thế nào bây giờ? Hắn chỉ còn biết bẻn lẻn hỏi: "Thỉnh giáo sư gia, chữ 'dạng' này nên viết làm sao?"
Vị Kim sư gia này dù sao cũng là người sảng khoái, liền cầm bút viết lên một chữ Dạng thuộc Phồn thể. Dương Thu Trì chiếu theo đó mà viết lại theo, sau đó tiếp tục viết Thi cách. Khi hắn gặp chữ gì không thể viết được, lại hỏi Kim sư gia. Dưới sự trợ giúp của y, hắn cuối cùng cũng hoàn tất việc miêu tả tình trạng chết của Bạch Tiểu Muội, đưa cho Kim sư gia xem.
Kim Sư Gia với giọng điệu khinh khỉnh tiếp lấy Thi cách liếc qua. Lúc ban đầu mặt y còn lộ vẻ chẳng đáng bỏ công, nhưng càng xem thì càng ngưng trọng. Khi y xem gần hết, mặt không còn hiện vẻ cười cợt nữa, mà thay vào đó là vẻ kinh dị. Xem xong rồi, y tử tế nhìn nhìn đánh giá Dương Thu Trì một chút, rồi hỏi: "Tiểu huynh đệ, trước giờ ngươi đã từng làm qua nghề ngỗ tác chưa?"
Dương Thu Trì lắc đầu.
Kim sư giá lại xem Thi cách lần nữa một cách cẩn thận. Tống tri huyện thấy Kim sư gia có dáng vẻ như vậy, liền hỏi: "Tiên sinh, gì vậy? Mô tả, tả không trúng à?"
Kim sư gia đưa Thi cách trình cho Tống tri huyện: "Thỉnh đại nhân xem!" Ngừng lại một chút, bất ngờ y phán một câu: "Tên tiểu ngỗ tác này quả là không đơn giản!"
Tống tri huyện khắp mặt lộ vẻ hồ nghi, tiếp lấy Thi cách, Kim sư gia chỉ vào vài chỗ trong đó nói: "Thỉnh đại nhân xem chỗ này." Tống tri huyện xem qua, thấy trên đó có ghi: "Mặt người chết tím xanh, đồng tử (con ngươi) mở to, màng kết sung huyết cao độ, ngoài xoang mũi có vết máu lưu, khoang miệng tồn tại dịch thể như máu, phía dưới hầu cổ và da thịt hai bên cổ có ba chỗ da bị trầy tuột, chạm tay vào có thể cảm giác được xương móng, xương sụn tuyến giáp bị gãy."
Tống tri huyện hít một hơi dài, miêu tả không ngờ chuẩn xác như thế, thậm chí có những từ lão chưa từng nghe qua, nhưng mới nhìn là đã biết nó nói tới cái gì, so với những bản miêu tả hàm hồ không rõ tình trạng của xác chết mà lại trình bày như một bài tản văn không vần không điệu của lão ngỗ tác trước đây lại chính xác hơn nhiều.
Kim sư gia lại chỉ vào chỗ khác, nói: "Đại nhân, thỉnh xem thêm chỗ này."
Tống tri huyện lộ vẻ mặt đầy thán phục xem tiếp, thấy trên đó có ghi: "Khe ngực của người chết có hai vết thương hồng nhạt trên biểu bì, bốn phía trên đầu vú phải có dấu vết như vết răng cắn, dưới da có dấu hiệu xuất huyết. Phía trong đùi trái cách âm hộ hai thốn có một vết thương ngoài da." Nhìn đến đây, lão không khỏi buột miệng tán: "Dương ngỗ tác, bản thi cách này ngươi tả cực hay!"
Tống tri huyện tiếp tục nhìn xuống dưới, "Xử nữ mô thất điểm xử (*) có một vết thương mới,..." Hàng chữ này lão xem nhưng không hiểu, bèn hỏi: "Dương ngỗ tác, cái 'Xử nữ mô thất điểm xử' này bổn quan xem không hiểu lắm, có thể giải thích thêm chút không?"
Dương Thu Trì bước đến cùng nhìn, thấy đoạn này có ghi: "Xử nữ mô thất điểm xử có vết thương mới, vết nẻ rời rạc phân li vào bên trong cơ thể, vết thương có máu, niêm mạc ở tiểu âm thần và đại âm thần (Các phần trong bộ phận sinh dục nữ) đều sung huyết, phù thũng." Hắn cười hì hì, nói: "Cái này mà có gì khó hiểu! Thất điểm xử chính là ...." Hắn đột nhiên nghĩ tới thế giới cổ đại không có đồng hồ, tự nhiên sẽ không biết cái này có ý chỉ gì, liền dùng ngón tay vẻ một vòng tròn, rồi giải thích: "Xử nữ mô thất điểm xử là vị trí khi người chết nằm ngữa thẳng ra, tạo thành một góc chéo khoảng bảy độ kéo xuống dưới. Đấy chính là chỗ bị rách của xử nữ mô."
Tống tri huyện cùng Kim sư gia nhìn nhau, gật gật đầu. Dương Thu Trì có chút bồn chồn, nói: "Hay là để tôi đem nó cải thành cách nói thông tục vậy."
Tống tri huyện gật đầu, đưa Thi cách cho Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì lấy bút viết lại, sau đó nói: "Để tôi đi kiểm tra thi thể trên mặt đất."
Tống tri huyện xua tay nói: "Chờ một chút, ta, ta muốn hỏi ngươi, người sao mà rành đối với, với chuyện kiểm nghiệm thi thể quá, quá vậy?"
Dương Thu Trì thầm nghĩ, ta tốt nghiệp đại học chuyên ngành pháp y sau bao năm mày đủng quần trên ghế nhà trường, lại đã công tác nhiều năm, giải phẩu hàng trăm thi thể, sao lại không rành rẽ được? Nếu như có thể giải phẩu thi thể, viết ra báo cáo kiểm nghiệm chi tiết mới tạm gọi là chuyên nghiệp, chứ ba cái quỷ nhìn nhìn tả tả này có gì là hay. Nhưng hắn lại đáp: "Tôi chỉ là tự tiện mô tả lung tung mà thôi, có gì không đúng sao?"
Tống tri huyện cười nói: "Đúng ... đúng! Quả là không tệ, ta, ta chưa bao giờ xem qua một thi cách tinh, tinh tế như vầy." Rồi chuyển sang hỏi Kim sư gia, "Đúng vậy không Tiên sinh?"
Kim sư gia gật đầu lia lia, chân thành đáp: "Đúng vậy, bỉ nhân làm Hình danh sư gia mấy chục năm rồi, trước giờ cùng với tri huyện lão gia và vô số ngỗ tác đi kiểm nghiệm thi thể. Nói thật, ta chưa bao giờ xem qua thi cách được mô tả tốt như thế này. Tiểu huynh đệ rành nghề này quá, bỉ nhân nhìn lầm người rồi!" Dứt lời, cung tay xá Dương Thu Trì.
Nghe hai người cứ tán tụng mình liên tục, Dương Thu Trì cũng hơi bất ngờ, khiêm tốn nói vài lời rồi chuyển thân đến thi thể của Bạch Tố Mai đang nằm trên mặt đất. Hắn ngồi xổm xuống đất, quan sát kỹ càng vết hằn trên cổ của tử thi. Vết hằn này rất giống với dấu vết trên cổ của Bạch Tiểu Muội, có khả năng là do một người làm. Hắn đang chuẩn bị mở quần của Bạch Tố Mai ra kiểm tra, chợt nghe Tống tri huyện hỏi với giọng trầm thấp: "Tình, tình huống thế nào? Có, có đầu mối phá án không?"
Tống tri huyện hỏi như vậy, chính là vì thấy Dương Thu Trì tả Thi cách quá chính xác. Nếu như có thể phá án, đương nhiên là dệt hoa trên gấm, mọi chuyện càng lúc càng đẹp. Nhưng nếu như không phá được án, thì không còn chỗ trống nào để thoái thác, và Thi cách kiểm nghiệm chuẩn xác này sẽ trở thành con dao treo lơ lửng trên cổ của lão.
Tống tri huyện không hề có một đường hướng phá giải nào đối với án kiện này. Xem dạng của Kim sư gia dương như cũng không có chủ ý gì, Tống tri huyện nghĩ đến ánh mắt khinh thường của thượng ti đối với bản thân, càng lúc càng khẩn trương, cuối cùng nhịn không được mới cất tiếng hỏi Dương Thu Trì xem là có khả năng phá án hay không.
Dương Thu Trì cúi đầu trầm tư, án mới phát chỉ trong vòng ba giờ, nếu như hiện trường được bảo hộ tốt, thì khí vị của hung thủ xem ra phải còn lưu lại, nếu có chó nghiệp vụ ở đây thì hay quá, có thể thử cho nó truy theo tung tích. Hắn không đối đáp thẳng vấn đề của Tống tri huyện đề ra, ngược lại quay sang hỏi Ân Đức: "Ân công tử, là ai phát hiện ra chuyện này đầu tiên?"
Ân Đức gạt lệ trên mắt, nghẹn ngào đáp: "Là ta, lúc trưa sau khi ta đi dự yến ở nhà Long công tử về, vừa mở cửa ra là đã phát hiện họ đã, đã... hu hu hu..."
"Vậy còn có ai đến hiện trường này không?"
"Ta đứng trước cửa kêu to, bọn người làm đều chạy đến, vừa thấy tình huống đó chúng liền hoảng loạn, lật đật cứu chữa, nhưng cứu cả buổi mới phát hiện cả hai người đều hết hơi rồi, hu hu hu..."
"Như vậy thì xem ra có không ít người tiến vào hiện trường, khí vị đã loạn, cho dù là có chó nghiệp vụ cũng sợ không truy tung được!" Dương Thu Trì trầm ngâm suy nghĩ.
Chính vào lúc đó, từ xa vang lên tiếng chó sủa "Uông uông uông" liên tục. Tiếng chó càng lúc càng gần, bóng đen nhoáng lên, một con chó nhỏ tiến vào phòng, chạy đến bên cạnh Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì cúi đầu nhìn, phát hiện con chó nhỏ này chính là con tiểu hắc cầu đi theo mình bị người hầu nhà họ Ân đuổi đi khi nãy, bèn mừng rỡ: "Tiểu hắc! Ngươi trở lại rồi! Sao ngươi biết ta ở chỗ này? Ngươi thiệt là thông minh!" Hắn cúi người xuống vuốt cổ con chó. Tiểu hắc cẩu sung sướng rên lên ư ử, ngúc ngoắc đuôi tỏ vẻ thân thiết với Dương Thu Trì vô cùng.
Lúc này, từ ngoài cửa truyền vào tiếng chạy sầm sập và tiếng sầm sì. Vài tên gia nô cầm gậy gỗ đuổi theo vào phòng, thấy con tiểu hắc cẩu liền tiến lên định đánh.
"Dừng tay! Các ngươi định làm gì?" Dương Thu Trì chặn trước mặt con chó, cất tiếng thét hỏi.
------
Chú thích: (*) Xử nữ mô thất điểm xử: Đây là một từ chuyên môn. Mường tượng một cái đồng hồ có trục thẳng đứng từ số 12 đến số sáu. Nếu một thiếu nữ còn trinh trắng nằm thẳng chân, thì Xử nữ mô thất điểm xử là vị trí màng trinh hợp với mặt phẳng bên dưới một góc giống như kim đồng hồ chỉ đúng bảy giờ, kim ngắn tạo 1 góc tương tự với đường nối từ số 12 đến số 6 vậy.
Dương Thu Trì nhìn nội dung mình đã viết trên Thi cách, không thấy có điều gì bất ổn, liền nghi hoặc hỏi: "Kim sư gia định chỉ...?"
Kim sư gia chợt gấp quạt lại, đập đập lên bản kê: "Ngươi đọc lại coi, ngươi viết gì thế?"
Dương Thu Trì nhìn lại cẩn thận lần nữa, rồi khẽ đọc: "Huyết dạng dịch thể tồn lưu..." (Dịch thể dạng máu hiện còn tồn lại....)
"Ha ha ha..." Kim sư gia cười lớn, "Chữ Dạng trong Huyết dạng mà viết như thế này sao? Ai dạy ngươi vậy?"
Dương Thu Trì sững người: "Sao lại như thế chứ...?" Hắn đột nhiên nhớ lại, bản thân đang ở Minh triều, người thời Minh triều dùng chữ phồn thể, chữ "Dạng" (样) hắn lại viết theo kiểu giản thể , hèn gì họ không nhận ra, mà hắn cũng không biết làm sao giải thích cho trôi. Dạng phồn thể của chữ "Dạng" (样) đáng ra phải là như thế này (樣), nhưng quá nhiều nét bút, Dương Thu Trì căn bản không nhớ nổi. Làm thế nào bây giờ? Hắn chỉ còn biết bẻn lẻn hỏi: "Thỉnh giáo sư gia, chữ 'dạng' này nên viết làm sao?"
Vị Kim sư gia này dù sao cũng là người sảng khoái, liền cầm bút viết lên một chữ Dạng thuộc Phồn thể. Dương Thu Trì chiếu theo đó mà viết lại theo, sau đó tiếp tục viết Thi cách. Khi hắn gặp chữ gì không thể viết được, lại hỏi Kim sư gia. Dưới sự trợ giúp của y, hắn cuối cùng cũng hoàn tất việc miêu tả tình trạng chết của Bạch Tiểu Muội, đưa cho Kim sư gia xem.
Kim Sư Gia với giọng điệu khinh khỉnh tiếp lấy Thi cách liếc qua. Lúc ban đầu mặt y còn lộ vẻ chẳng đáng bỏ công, nhưng càng xem thì càng ngưng trọng. Khi y xem gần hết, mặt không còn hiện vẻ cười cợt nữa, mà thay vào đó là vẻ kinh dị. Xem xong rồi, y tử tế nhìn nhìn đánh giá Dương Thu Trì một chút, rồi hỏi: "Tiểu huynh đệ, trước giờ ngươi đã từng làm qua nghề ngỗ tác chưa?"
Dương Thu Trì lắc đầu.
Kim sư giá lại xem Thi cách lần nữa một cách cẩn thận. Tống tri huyện thấy Kim sư gia có dáng vẻ như vậy, liền hỏi: "Tiên sinh, gì vậy? Mô tả, tả không trúng à?"
Kim sư gia đưa Thi cách trình cho Tống tri huyện: "Thỉnh đại nhân xem!" Ngừng lại một chút, bất ngờ y phán một câu: "Tên tiểu ngỗ tác này quả là không đơn giản!"
Tống tri huyện khắp mặt lộ vẻ hồ nghi, tiếp lấy Thi cách, Kim sư gia chỉ vào vài chỗ trong đó nói: "Thỉnh đại nhân xem chỗ này." Tống tri huyện xem qua, thấy trên đó có ghi: "Mặt người chết tím xanh, đồng tử (con ngươi) mở to, màng kết sung huyết cao độ, ngoài xoang mũi có vết máu lưu, khoang miệng tồn tại dịch thể như máu, phía dưới hầu cổ và da thịt hai bên cổ có ba chỗ da bị trầy tuột, chạm tay vào có thể cảm giác được xương móng, xương sụn tuyến giáp bị gãy."
Tống tri huyện hít một hơi dài, miêu tả không ngờ chuẩn xác như thế, thậm chí có những từ lão chưa từng nghe qua, nhưng mới nhìn là đã biết nó nói tới cái gì, so với những bản miêu tả hàm hồ không rõ tình trạng của xác chết mà lại trình bày như một bài tản văn không vần không điệu của lão ngỗ tác trước đây lại chính xác hơn nhiều.
Kim sư gia lại chỉ vào chỗ khác, nói: "Đại nhân, thỉnh xem thêm chỗ này."
Tống tri huyện lộ vẻ mặt đầy thán phục xem tiếp, thấy trên đó có ghi: "Khe ngực của người chết có hai vết thương hồng nhạt trên biểu bì, bốn phía trên đầu vú phải có dấu vết như vết răng cắn, dưới da có dấu hiệu xuất huyết. Phía trong đùi trái cách âm hộ hai thốn có một vết thương ngoài da." Nhìn đến đây, lão không khỏi buột miệng tán: "Dương ngỗ tác, bản thi cách này ngươi tả cực hay!"
Tống tri huyện tiếp tục nhìn xuống dưới, "Xử nữ mô thất điểm xử (*) có một vết thương mới,..." Hàng chữ này lão xem nhưng không hiểu, bèn hỏi: "Dương ngỗ tác, cái 'Xử nữ mô thất điểm xử' này bổn quan xem không hiểu lắm, có thể giải thích thêm chút không?"
Dương Thu Trì bước đến cùng nhìn, thấy đoạn này có ghi: "Xử nữ mô thất điểm xử có vết thương mới, vết nẻ rời rạc phân li vào bên trong cơ thể, vết thương có máu, niêm mạc ở tiểu âm thần và đại âm thần (Các phần trong bộ phận sinh dục nữ) đều sung huyết, phù thũng." Hắn cười hì hì, nói: "Cái này mà có gì khó hiểu! Thất điểm xử chính là ...." Hắn đột nhiên nghĩ tới thế giới cổ đại không có đồng hồ, tự nhiên sẽ không biết cái này có ý chỉ gì, liền dùng ngón tay vẻ một vòng tròn, rồi giải thích: "Xử nữ mô thất điểm xử là vị trí khi người chết nằm ngữa thẳng ra, tạo thành một góc chéo khoảng bảy độ kéo xuống dưới. Đấy chính là chỗ bị rách của xử nữ mô."
Tống tri huyện cùng Kim sư gia nhìn nhau, gật gật đầu. Dương Thu Trì có chút bồn chồn, nói: "Hay là để tôi đem nó cải thành cách nói thông tục vậy."
Tống tri huyện gật đầu, đưa Thi cách cho Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì lấy bút viết lại, sau đó nói: "Để tôi đi kiểm tra thi thể trên mặt đất."
Tống tri huyện xua tay nói: "Chờ một chút, ta, ta muốn hỏi ngươi, người sao mà rành đối với, với chuyện kiểm nghiệm thi thể quá, quá vậy?"
Dương Thu Trì thầm nghĩ, ta tốt nghiệp đại học chuyên ngành pháp y sau bao năm mày đủng quần trên ghế nhà trường, lại đã công tác nhiều năm, giải phẩu hàng trăm thi thể, sao lại không rành rẽ được? Nếu như có thể giải phẩu thi thể, viết ra báo cáo kiểm nghiệm chi tiết mới tạm gọi là chuyên nghiệp, chứ ba cái quỷ nhìn nhìn tả tả này có gì là hay. Nhưng hắn lại đáp: "Tôi chỉ là tự tiện mô tả lung tung mà thôi, có gì không đúng sao?"
Tống tri huyện cười nói: "Đúng ... đúng! Quả là không tệ, ta, ta chưa bao giờ xem qua một thi cách tinh, tinh tế như vầy." Rồi chuyển sang hỏi Kim sư gia, "Đúng vậy không Tiên sinh?"
Kim sư gia gật đầu lia lia, chân thành đáp: "Đúng vậy, bỉ nhân làm Hình danh sư gia mấy chục năm rồi, trước giờ cùng với tri huyện lão gia và vô số ngỗ tác đi kiểm nghiệm thi thể. Nói thật, ta chưa bao giờ xem qua thi cách được mô tả tốt như thế này. Tiểu huynh đệ rành nghề này quá, bỉ nhân nhìn lầm người rồi!" Dứt lời, cung tay xá Dương Thu Trì.
Nghe hai người cứ tán tụng mình liên tục, Dương Thu Trì cũng hơi bất ngờ, khiêm tốn nói vài lời rồi chuyển thân đến thi thể của Bạch Tố Mai đang nằm trên mặt đất. Hắn ngồi xổm xuống đất, quan sát kỹ càng vết hằn trên cổ của tử thi. Vết hằn này rất giống với dấu vết trên cổ của Bạch Tiểu Muội, có khả năng là do một người làm. Hắn đang chuẩn bị mở quần của Bạch Tố Mai ra kiểm tra, chợt nghe Tống tri huyện hỏi với giọng trầm thấp: "Tình, tình huống thế nào? Có, có đầu mối phá án không?"
Tống tri huyện hỏi như vậy, chính là vì thấy Dương Thu Trì tả Thi cách quá chính xác. Nếu như có thể phá án, đương nhiên là dệt hoa trên gấm, mọi chuyện càng lúc càng đẹp. Nhưng nếu như không phá được án, thì không còn chỗ trống nào để thoái thác, và Thi cách kiểm nghiệm chuẩn xác này sẽ trở thành con dao treo lơ lửng trên cổ của lão.
Tống tri huyện không hề có một đường hướng phá giải nào đối với án kiện này. Xem dạng của Kim sư gia dương như cũng không có chủ ý gì, Tống tri huyện nghĩ đến ánh mắt khinh thường của thượng ti đối với bản thân, càng lúc càng khẩn trương, cuối cùng nhịn không được mới cất tiếng hỏi Dương Thu Trì xem là có khả năng phá án hay không.
Dương Thu Trì cúi đầu trầm tư, án mới phát chỉ trong vòng ba giờ, nếu như hiện trường được bảo hộ tốt, thì khí vị của hung thủ xem ra phải còn lưu lại, nếu có chó nghiệp vụ ở đây thì hay quá, có thể thử cho nó truy theo tung tích. Hắn không đối đáp thẳng vấn đề của Tống tri huyện đề ra, ngược lại quay sang hỏi Ân Đức: "Ân công tử, là ai phát hiện ra chuyện này đầu tiên?"
Ân Đức gạt lệ trên mắt, nghẹn ngào đáp: "Là ta, lúc trưa sau khi ta đi dự yến ở nhà Long công tử về, vừa mở cửa ra là đã phát hiện họ đã, đã... hu hu hu..."
"Vậy còn có ai đến hiện trường này không?"
"Ta đứng trước cửa kêu to, bọn người làm đều chạy đến, vừa thấy tình huống đó chúng liền hoảng loạn, lật đật cứu chữa, nhưng cứu cả buổi mới phát hiện cả hai người đều hết hơi rồi, hu hu hu..."
"Như vậy thì xem ra có không ít người tiến vào hiện trường, khí vị đã loạn, cho dù là có chó nghiệp vụ cũng sợ không truy tung được!" Dương Thu Trì trầm ngâm suy nghĩ.
Chính vào lúc đó, từ xa vang lên tiếng chó sủa "Uông uông uông" liên tục. Tiếng chó càng lúc càng gần, bóng đen nhoáng lên, một con chó nhỏ tiến vào phòng, chạy đến bên cạnh Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì cúi đầu nhìn, phát hiện con chó nhỏ này chính là con tiểu hắc cầu đi theo mình bị người hầu nhà họ Ân đuổi đi khi nãy, bèn mừng rỡ: "Tiểu hắc! Ngươi trở lại rồi! Sao ngươi biết ta ở chỗ này? Ngươi thiệt là thông minh!" Hắn cúi người xuống vuốt cổ con chó. Tiểu hắc cẩu sung sướng rên lên ư ử, ngúc ngoắc đuôi tỏ vẻ thân thiết với Dương Thu Trì vô cùng.
Lúc này, từ ngoài cửa truyền vào tiếng chạy sầm sập và tiếng sầm sì. Vài tên gia nô cầm gậy gỗ đuổi theo vào phòng, thấy con tiểu hắc cẩu liền tiến lên định đánh.
"Dừng tay! Các ngươi định làm gì?" Dương Thu Trì chặn trước mặt con chó, cất tiếng thét hỏi.
------
Chú thích: (*) Xử nữ mô thất điểm xử: Đây là một từ chuyên môn. Mường tượng một cái đồng hồ có trục thẳng đứng từ số 12 đến số sáu. Nếu một thiếu nữ còn trinh trắng nằm thẳng chân, thì Xử nữ mô thất điểm xử là vị trí màng trinh hợp với mặt phẳng bên dưới một góc giống như kim đồng hồ chỉ đúng bảy giờ, kim ngắn tạo 1 góc tương tự với đường nối từ số 12 đến số 6 vậy.
/525
|