Lữ thị đương nhiên biết lợi hại, dập đầu run rẫy thưa: "Tôi khai, tôi khai. Là, là nhị di nương Trương thị sai khiến tôi làm, số tỳ sương này cũng là bà ta cấp cho tôi. Quách di nương chết không lâu thì Trương di nương nói Sơn nhi là nghiệt chủng, không thể để lại, đưa tôi gói tỳ sương đó bảo tôi mỗi ngày cho tiểu thiếu gia ăn một chút, từ từ sẽ độc chết tiểu thiếu gia, người khác không hề phát hiện được. Số bạc đó là do bà ta đưa cho tôi. Nói chuyện thành xong rồi sẽ cho tôi hai mươi lượng bạc tiền thưởng nữa."
Dương Thu Trì hỏi Lữ thị: "Nhị di nương đưa tỳ sương nhiều ít cho ngươi?"
Lữ thị ra dấu: "Đại khái khoảng một lượng."
Dương Thu Trì cầm gói tỳ sương lên nhìn, cảm thấy còn khoảng ba bốn chỉ, liền hỏi: "Ngươi bắt đầu hạ độc từ khi nào?"
"Tam di nương chết không lâu thì làm."
"Vậy gần hai năm rồi, sao còn nhiều vậy?"
"Tôi không dám bỏ độc nhiều, sợ lập tức độc chết thiếu gia rồi hoài nghi cho tôi, do đó mỗi lần chỉ bỏ có một lóng tay, có lúc thấy tiểu thiếu gia sắp không xong đến nơi thì tôi không dám bỏ nữa. Chờ tiểu thiếu gia hồi phục rồi mới tiếp tục hạ độc. Vì chuyện này mà nhị di nương nói tôi vô dụng, giục tôi mau hạ độc chết Sơn nhi, nhưng tôi không xuống tay được a." Bà vú khóc rống lên.
Dương lão thái gia nghe thế tức đến nổi suýt ngất đi, rống lên: "Phản rồi...! Thiệt đúng là phản rồi...!" Xong lại bảo Bàng quản gia đi bắt Nhị di thái.
Bàng quản gia mang theo gia đinh chạy ra ngoài, chốc lát sau nắm đầu tóc nhị di thái lôi sềnh sệt quay lại, con gái của nhị di thái là Dương Ngải Tiểu khóc lóc theo sau cầu xin.
Nhị di thái Trương thị nhìn thấy mụ vú Lữ thị và bao tỳ sương cũng mấy đĩnh bạc ở đó, sắc mặt liền tái ngắt, nhưng vẫn một mực không nhận, còn ngược lại bảo là mụ vú phản cung khai bậy.
Dương lão thái gia thấy Trương thị chống chế, càng tức giận hơn, bèn ra lệnh cho Bàng quản gia dùng gia pháp. Bàng quản gia chạy đi lấy một cái roi da dài, mím mày mím miệng đánh mạnh nhị di thái. Đây cũng là điều Tống đồng tri hi vọng, có Dương lão thái ra ra tay đương nhiên lão thích chí vì nhẹ gánh nặng, nên chẳng can thiệp gì.
Xem ra Bàng quản gia thường xuyên chấp hành gia pháp, roi da đánh vừa chuẩn vừa mạnh, không hề trúng chỗ yếu hại, khiến cho nhị di thái lăn lộn liên hồi, kêu thảm không thôi.
Con gái Dương Ngải Tiểu của nhị di thái năm phủ lên người ả, dụng thân thể ngăn trở roi da, khổ cầu Dương lão thái gia tha cho mẹ mình. Dương lão thái gia tức giận điên lên rồi, nên ra lệnh cứ đánh. Kết quả là sau khi Dương Ngải Tiểu bị trúng mấy roi, xem ra bản thân làm vậy cũng chẳng ích gì, nên vội vã tránh ra quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin cha.
Nhị di thái cuối cùng bị đánh hôn mê đi, được gia đinh dùng nước dội cho tỉnh, nhưng vẫn một mực không nhận tội.
Dương lão thái gia lệnh cho hai gia đinh cùng lên đánh. Roi da của ba người vụt xuống như mưa, nhanh chóng khiến nhị di thái hôn mê đi tiếp, khi tạt nước cho tỉnh lại vẫn không nhận tội.
Cũng có thể nhị di thái đã nhìn thấy rõ, chuyện này chỉ có ả và mụ vú biết, khẩu cung một đối một, nên chỉ cần ả không nhận thì không có biện pháp nào định tội ả.
Tuy hình tấn bức cung ở Minh triều là hợp pháp, nhưng Dương Thu Trì thấy đánh như vậy chỉ sợ sẽ làm ả chết đi. Nếu như sử dụng bức cung đại pháp kẹp đứt từng lóng tay mà cẩm y vệ Ngư thiên hộ đã từng sử dụng, chỉ có mấy người là chịu được, thì có thể còn hữu dụng. Nhưng mà không đến lúc vạn bất đắc dĩ, không đủ chứng cứ đầy đủ chứng minh phạm tội, Dương Thu Trì vẫn không hi vọng sử dụng phương thức bức cung này để lấy khẩu cung.
Dương Thu Trì phân tích, Lữ thị đem bạc giấu mãi trong ngăn bí mật mà không sử dụng chỉ vì sợ sẽ gây sự chú ý cho người. Hơn nữa ả vẫn còn chưa bỏ độc chết đứa bé, nhiệm vụ chưa hoàn thành, số bạc này không thể dùng. Do đó, số bạc này sau khi giấu trong ngăn kính rồi xem ra chưa hề có người động qua, như vậy có thể nói, nếu như bạc là do nhị di thái cấp cho, thì khẳng định sẽ còn có dấu vân tay của nhị di thái. Thứ dấu tay lưu lại trên kim loại này thường tồn tại rất nhiều năm.
Nhưng giám định dấu vân tay chỉ giúp bản thân hắn xác định hung thủ, không thể dùng làm chứng cứ ở Minh triều, nên không có ý nghĩa buộc tội gì nhiều.
Còn có một biện pháp khác, đó là điều tra nguồn gốc độc chất.
Dương Thu Trì bảo Bàng quản gia không cần đánh nữa, trước hết đem nhị di thái nhốt lại. Chờ Trương thị bị giải đi, Dương Thu Trì hỏi Bàng quản gia: "Dương gia thôn chúng ta có bán tỳ sương không?"
Bàng quản gia đánh đến xuất hạn mồ hôi đầy người, cung thân đáp: "Hồi bẩm Dương công tử, thôn chúng ta không bán tỳ sương, muốn mua tỳ sương thì phải đến tiệm thuốc ở huyện thành Quảng Đức mới mua được."
DƯơng Thu Trì gật gật đầu, lại hỏi Tống đồng tri: "Bá phụ, ở Quảng Đức huyện có mấy tiệm thuốc bán tỳ sương?"
"Có ba nhà." Tống đồng tri rất rành Quảng Đức huyện, nhưng lão không hiểu Dương Thu Trì hỏi như vậy là nhằm ý gì.
Tống Vân Nhi ngược lại đã đoán ra, vui mừng nói: "Ca, muội hiểu rồi, có phải là huynh đoán số tỳ sương này là được Trương di nương mua từ Quảng Đức huyện sau đó đem về giao lại cho mụ vú Lữ thị?"
Dương Thu Trì mỉm cười gật đầu khen ngợi: "Thông minh! Nhưng mà không biết đã trải qua hai năm rồi, những tiệm thuốc này có còn nhớ nhị di nương đã từng đến mua tỳ sương hay không."
Tống đồng tri đã rõ, cao hứng bảo: "Cái, cái này không cần lo, chỉ, chỉ cần ả mua ở Quảng Đức huyện là có thể tra ra ngay, nhân, nhân vì các hiệu thuốc khi bán thứ độc dược này đều phải ghi nhận rõ ràng tình huống người mua. Nếu như dùng làm thuốc thì phải có lang trung kê toa, còn nếu muốn diệt chuột thì phải dùng thân phận chân chính chứng minh. Nếu không, bán, bán tỳ sương ra mà có vấn đề, hiệu thuốc, lang trung, và lý chánh đều bị quy trách nhiệm."
Thì ra Minh triều đã có chế đô quản lý rất nghiêm đối với độc dược (nhưng mà không bằng ở thời hiện tại, trong luật quy định tự động buôn bán độc chất là coi như phạm tội). Nếu là như vậy thì dễ xử rồi! Chỉ cần tra ra sổ đăng ký sẽ biết ai đã từng mua.
Tống Vân Nhi lại nghĩ đến vấn đề khác: "Nếu ả cho người khác đi mua thì sao? Như vậy chẳng phải là tra không thể nào ra hay sao?"
Dương Thu Trì lắc đầu: "Chuyện đầu độc giết người này càng ít người biết càng tốt, không thể có khả năng có thêm người chen vào."
Có đầu mối phá án, Tống đồng tri rất cao hứng, quyết định tự thân trở về Quảng Đức huyện điều tra, thuận tiện gọi huyện nha của Quảng Đức cùng đến điều tra án này bắt giữ phạm nhân. Dương lão thái gia phái vài gia đinh bảo hộ Tống đồng tri cùng đến Quảng Đức huyện.
Trước khi lên đường, Tống đồng tri dặn Dương Thu Trì tiếp tục tra án Quách thị bị xiết cổ, nói bản thân sau khi tra được kết quả sẽ lập tức quay về. Nhưng dù sao thì nhanh nhất cũng đến đêm mới trở lại được Dương gia thôn.
Không ngờ lại gặp án trong án, tra Sơn nhi có phải là con ruột của Dương lão thái gia hay không thì ra Tam di thái bị giết, tra tam di thái bị giết thì lòi ra tiếp Sơn nhi bị đầu độc.
Nhưng trong ba án trên, Dương lão thái gian quan tâm nhất là án đầu tiên. Nếu từ đây tra ra Sơn nhi là con lão, và mẹ của con bị người ta giết chết, con thì bị đầu độc... nhất định sẽ làm lão quan tâm hết mình. Nếu không, Sơn nhi xét ra chỉ là nghiệt chủng, nó dù có bị đầu độc hay mẹ nó có bị người khác giết thì có liên quan gì đến Duơng lão thái gia, biết đâu họ chết đi còn quá tốt cho lão!
Hiện giờ xem ra người ra lệnh cho mụ vú đầu độc Sơn nhi rất có khả năng là nhị di thái Trương thị, động cơ đương nhiên là ghét đắng hờn ghen, sợ con trai của tam di thái có địa vị cao hơn ả trong Dương gia. Nếu như ả đã có lòng gian ác muốn giết chết đứa bé, thì cũng đủ ác ra lệnh cho bà vú giết chết mẹ đứa bé. Do đó tam di thái rất có khả năng là bị nhị di thái ra lệnh cho bà vú xiết cổ chết.
Nhưng bà vú cứ nhất mực không thừa nhận là mình đã giết tam di thái. Dương Thu Trì quyết định lợi dụng sự ảnh hưởng tâm lý của án hạ độc đối với Lữ thị, tra hỏi Lữ thị lần nữa, hy vọng có chút đột phá đối với án Quách thị bị xiết cổ chết.
Nếu như dùng biện pháp mạnh không được thì dùng biện pháp nhẹ, do đó lần này Dương Thu Trì không dùng hình tấn bức cung, mà đánh đòn tâm lý.
Nhưng không ngờ là dù cho DƯơng Thu Trì có dùng lời chân thành khổ ải khuyên nhủ Lữ thị, dù gì thì giết một người cũng chết, giết hai người cũng chết mà thôi, vì sao lại không nhận? Thậm chí hắn còn dùng những chuyện như "hảo hán dám làm dám nhận" nói ra hết, nhưng Lữ thị vẫn một mực không nhận tội, cứ mãi kêu oan, nói rõ là mình không hề xiết cổ chết tam di thái.
Đến lúc này thì Dương Thu Trì không còn cách nào khác, Lữ thị này thà chết không nhận, chẳng lẽ là ả nói thật? Nếu như vậy thì thật kỳ quái, chẳng lẽ kẻ giết chết tam di thái là người có thể đến không dấu, đi vô tung hay sao?
Nếu như bà vú không nhận tội, thì đành quay lại tra hỏi nhị di thái Trương thị, xem coi ả có bị lương tâm cắn rứt thừa nhận tội này hay không. Nhưng mà cho dù nhị di thái có sai khiến bà vú xiết cổ chết tam di thái đi nữa, ả nếu như không thừa nhận án hạ độc, thì làm gì lại thừa nhận án giết tam di thái?
Sau khi thẩm tra nhị di thái lần nữa, kết quả quả nhiên không nằm ngoài ý liệu, nhị di thái chẳng những phủ nhận ra lệnh cho bà vú hạ độc, còn thẳng thừng phủ nhận bản thân bảo bà vú xiết cổ chết tam di thái.
Như vậy án tam di thái bị giết đi vào ngõ cụt!
-----------o0o--------
Dương Thu Trì muốn suy nghĩ kỹ xem vấn đề là ở chỗ nào, nếu như hai người ở trong lầu đó cùng đều không phải là nghi phạm sát nhân thì tam di thái bị ai giết đây? Người ngoài làm sao lẻn vào được căn phòng khóa chặt cửa để giết Quách thị?
Dương Thu Trì tản bộ trong Dương gia đại viện vắt óc suy nghĩ, Tống Vân Nhi không dám quấy nhiễu, nhưng nhất mực bám theo sau.
Trưởng hộ vệ Nam Cung Hùng thì như ảnh tùy hình theo sau hai người họ. Từ đêm Dương Thu Trì gặp quỷ té ngã hôn mê trở đi, Nam Cung Hùng không hề rời hắn nửa bước. Trước đã có vết xe đổ của Hạ Bình, hắn không dám nối gót theo sau để chịu hậu quả hơn cả thế.
Tuy tối hôm đó Dương Thu Trì không hề gọi mà tự động li khai phạm vi bảo hộ để đến căn lầu quỷ, nói cho đúng thì không thể trách Nam Cung Hùng, và Dương Thu Trì cũng không hề quái trách hắn, nhưng tự Nam CUng Hùng biết rõ, Dương Thu Trì là Kỷ đại nhân và thâm chí là hoàng thượng hy vọng dựa vào để phá hủy dư đảng của Kiến Văn, cần bảo chứng sự an toàn tuyệt đối.
Bản thân y sỡ dĩ hiện giờ không sao, là vì đêm đó Dương Thu Trì có kinh mà không hiểm. Nếu như Dương Thu Trì chân chánh có mệnh hệ nào, thì y tuyệt đối không thể trốn tránh. Dương Thu Trì có chết, thì y trăm phần trăm là bị chôn sống theo, đấy chính là quy củ đã được Lý công công đề ra.
Do đó, Nam Cung Hùng lấy làm may là Dương Thu Trì không bị sao, và y cũng không dám sơ xuất gì nữa, cùng Tống Vân Nhi như cái đuôi bám theo Dương Thu Trì.
Dương lão thái gia và Bàng quản gia cũng đi sau họ, mong mỏi là linh quang của hắn chợt chói ngời mà phát hiện ra điều gì đó.
Dương Thu Trì không phải là người xuất chúng chỉ cần nhăn trán suy nghĩ là đã thông suốt mọi chuyện gì, hắn đi vòng vòng Dương gia đại viện, suy nghĩ đến nát óc mà chẳng ra được ý gì hay cả.
Hắn lại vô tình quay lại tầng hai của căn lầu quỷ đó, không nói tiếng nào với những người đi sau, dựa vào lan can nhìn bầu trời u ám đến phát ngốc.
Trời bắt đầu đổ tuyết nữa.
Từ sáng sớm là trời đã âm trầm, đến bây giờ cuối cùng cũng đổ tuyết lớn.
Tuyết rơi rất nặng, gió lạnh mang theo hoa tuyết cuốn bay khắp trời, chỉ trong chốc lát mà trên mái nhà, trong vườn... đâu đâu cũng đọng tuyết trắng.
Dương Thu Trì nghĩ không thông về cách phá án, thấy tuyết đã rơi bèn bỏ mặc không thèm nghĩ nữa, dựa vào lan can ngắm tuyết.
Tống Vân Nhi cũng tì tay vào lan can cùng ngắm với hắn. Dương lạo thái gia và Bàng quản gia đứng phía sau họ, không biết họ định làm gì, nhưng thấy họ không nói nên cũng không lên tiếng, chỉ tĩnh lặng nhìn tuyết rơi.
Kỳ thật họ không thể nào yên tĩnh, bỡi vì gió lạnh cứ thổi thốc vào mặt, u u rất rạt.
Dương Thu Trì cảm thán: "Tuyết lớn quá, gió cũng mạnh!"
"Đúng a," Dương lão thái gia giờ đã đứng cạnh Dương Thu Trì nhìn tuyết đổ bên ngoài, tiếp lời, "Dương gia thôn của chúng ta ở cạnh sườn núi, phía trước thông thoáng không có gì che chở, quanh nóng gió tuyết bốn mùa đều rất dữ dội, đặc biệt là mấy tháng đông xuân, gió lạnh thậm chí thổi lăn cả đá cuội."
Bàng quản gia ở cạnh đó phụ họa: "Đúng vậy, thôn chúng ta nằm ở đầu ngọn gió, gió nổi lên thì lão bá tánh ai cũng chịu khổ, những cỏ rơm lợp mái nhà chỉ cần một trận gió là bay tốc hết, dùng đá cũng không dằn được, thật là đáng thương."
Dương Thu Trì thở dài cảm thông: "Thì vậy, một ngày lạnh lẽo như thế này, cỏ lợp trên nóc bị tốc hết, vốn đã không tiền mua than sưởi, giờ bị gió lạnh mang theo tuyết thổi thốc vào phòng, thì hỏi sao người ta sống vui cho được."
Nói đến lạnh, Dương Thu Trì chợt rùn mình. Hắn rất sợ lạnh, tuy mặc quần áo rất dầy nhưng gió lạnh giống như từ địa ngục thốc ra vậy, bao nhiều quần áo dày cách mấy cũng không ngăn được cái lạnh.
Tống Vân Nhi thân có võ công, không sợ lạnh, thấy Dương Thu Trì bị rét run như vậy liền cười hì hì: "Ca, chúng ta trở về phòng sưởi âm đi, nếu không huynh bị rét rụm luôn bây giờ, chị dâu trở về rồi lại nhìn muội trợn mắt trợn mày nữa."
Dương lão thái gia cũng cười: "Đúng a, hiền điệt, chúng ta đến chỗ khô sưởi một chút, rồi hâm thêm hai bình rượu nóng, làm thêm mấy món vừa uống rượu vừa ngắm tuyết, cháu thấy sao?"
Dương Thu Trì là một tên tửu quỷ, vừa nghe Dương lão thái ra nói đến thứ mê người này liền không khỏi nuốt nước bọt ừng ực, gật đầu lia lịa bằng lòng.
Dương lão thái gia dẫn Dương Thu Trì và mọi người về lại buồng có lò sưởi ấm cúng trong Dương gia đại viện, từ đó có thể nhìn thấy cả nửa thôn, xa xa là ruộng vườn vời vợi.
Trong phòng có mấy bồn than, được đốt rất nóng treo ở cửa sổ, chỉ mở ra chút xíu để thông khí, thứ gió ấm này giống như hơi xuân mơn ma thịt da người trong phòng vậy.
Tống Vân Nhi luôn miệng khen đây là chỗ tốt, ngồi sát vào Dương Thu Trì. Trong phòng ấm áp, Dương Thu Trì cảm thấy hơi nóng, Tống Vân Nhi lập tức giúp hắn cởi bớt áo lông ra.
Vào thời bấy giờ không hề có bông cách nhiệt, thứ áo bông và da này chính là thứ làm từ bông vải, tuy ấm áp nhưng rất nặng. Vừa cởi áo ra, Dương Thu Trì cảm thấy thân thể nhẹ nhỏm hẳn đi, không khỏi uốn người vươn vai hít hà thoải mái, khiến cho Tống Vân Nhi ha hả cả cười.
Tống Vân Nhi vừa cười vừa bảo: "Ca, huynh đừng có ở đó mà múa loạn lên như thế, nếu huynh muốn học võ công muội có thể dạy huynh đó nha."
Dương Thu Trì vừa nghe thế liền lắc đầu quầy quậy: "Ta không học, cái gì mà mùa đông luyện tam cửu, mùa hè luyện tam phục (ý chỉ ngay cả ngày lạnh nhất mùa đông, nóng nhất mùa hè cũng luyện võ), mệt chết đi được. Hơn nữa dù gì cũng có muội làm bảo tiêu cho ta, ta tự nhiên đi chịu tội làm cái gì chứ hả?"
"Vậy khi muội không có bên huynh thì sao? Ví dụ như tối qua vậy."
"Vậy muội lúc nào cũng ở cạnh bên ta, không rời một bước, thì chẳng phải là ổn thỏa hết sao chứ à?" Dương Thu Trì chọc nàng.
"Không rời một bước?" Tống Vân Nhi cười hì hì, "Muội không phải là thế thiếp của huynh, làm sao bám riết theo huynh được?" Nói đến đây, Tống Vân Nhi mới cảm thấy đây là loại thoại trung hữu thoại, dễ dàng khiến người ta hiểu lầm, liền không khỏi ửng hồng hai má.
Dương Thu Trì cũng không dám dùng giọng điệu này đùa cợt với nàng, lỡ đâu người ta nghĩ thật thì... thích, à không, ... dù sao không phải là thứ nói chơi. Tuy Tống Vân Nhi quả thật không tệ, người đẹp, võ công cao, nhưng lại giống như một cậu con trai vậy, chứ không phải là nữ nhân lý tưởng của hắn. Vì thế, Dương Thu Trì mong muốn coi nàng như em gái ruột hay là bạn tốt hơn là nghĩ sâu hơn.
Hơn nữa, hiện giờ hắn không thể tùy tiện nạp thiếp. Nữ tặc kia xuất thần nhập quỷ, võ công chẳng ai có thể địch, hơn nữa lại có thị hiếu chuyên môn đi chôm chộp tiểu thiếp của hắn. Biết đâu đến lúc ả bắt Tống Vân Nhi đi luôn thì mặt cũng chẳng còn được nhìn, nói gì đến sinh con đẻ cái.
Dương Thu Trì nói: "Muội là em gái ta, làm sao không thể thốn bộ bất ly được? Ngày đó chúng ta còn ngủ chung một phòng nữa chi."
"Đó là tình huống đặc biệt, không có phòng nào khác, rất may là hôm đó chúng ta ở chung phòng, nếu không thì đã bị địch nhân chém rụng đầu rồi mà không biết chuyện gì." Nói đến sự nguy hiểm của ngày đó tại Bắc Tiếu thôn, Tống Vân Nhi có chút bồi hồi, do đó sự chú ý của nàng bị lái đi chỗ khác.
Dương lão thái gia nghe thế liền hứng thú hỏi: "Gặp phải địch nhân? Chuyện đó rốt cuộc là sao?"
Tống Vân Nhi liền thao thao bất tuyệt kể lại chuyện gặp địch nhân ngày trước.
Bọn nha hoàn đã hâm nóng rượu lên, chuẩn bị thêm một ít món nhắm. Dương Thu Trì cùng Dương lão thái gia vừa uống rượu vừa nghe Tống Vân hi bày long môn trận huênh hoang loạn cả lên.
Nói đến lúc cao hứng, Tống Vân Nhi cũng cầm chén rượu lên uống. Mấy chén vào bụng, máu nóng của nàng liền bốc lên, kể càng hay và thần kỳ như trời đất, tâng bốc Dương Thu Trì thành một bị thần tiên biết trước mọi việc, thậm chí Dương Thu Trì nghe xong mà còn bội phục chính mình.
Gió bấc ngoài phòng càn quét bừa bãi, nhưng trong phòng thì xuân ý miên man, bất tri bất giác đã đến hoàng hôn.
Trời tối chưa lâu, Tống đồng tri cùng mọi người đã đội tuyết trở về. Cùng đến còn có La huyện thừa của Quảng Đức huyện cùng các bộ khoái, ngoài ra còn có một tiểu lão đầu, thấy ai cũng cười tủm tỉm, vừa nhìn thì biết đó là người làm nghề buôn bán.
Tống đồng tri thăng quan nhận nhiệm sở tại Ninh Quốc phủ rồi, Quảng Đức huyện vẫn còn chưa có huyện lệnh, tạm thời do La huyện thừa làm người tạm quyền.
Bàng quản gia và người hầu đưa Tống đồng tri, La huyện thừa cùng mọi người đến phòng sưởi.
Tống đồng tri tuy đầu đầy tuyết, mặt bị lạnh cóng cả ra, nhưng vô cùng hớn hở, vừa nhìn thần tình của lão là Dương Thu Trì đoán ngay mọi chuyện vô cùng thuận lợi.
Quả nhiên, Tống đồng tri không kịp phủi hết tuyết dính trên người là đã rút trong người ra một quyển sổ, đưa cho Dương Thu Trì: "Tìm, tìm được quyển sổ này rồi! Nhị di nương Trương thị quả, quả có mua tỳ sương ở chỗ Khương chưởng quỹ. Ta, ta đưa Khương chưởng quỷ đến đây luôn rồi."
Dương Thu Trì hỏi Lữ thị: "Nhị di nương đưa tỳ sương nhiều ít cho ngươi?"
Lữ thị ra dấu: "Đại khái khoảng một lượng."
Dương Thu Trì cầm gói tỳ sương lên nhìn, cảm thấy còn khoảng ba bốn chỉ, liền hỏi: "Ngươi bắt đầu hạ độc từ khi nào?"
"Tam di nương chết không lâu thì làm."
"Vậy gần hai năm rồi, sao còn nhiều vậy?"
"Tôi không dám bỏ độc nhiều, sợ lập tức độc chết thiếu gia rồi hoài nghi cho tôi, do đó mỗi lần chỉ bỏ có một lóng tay, có lúc thấy tiểu thiếu gia sắp không xong đến nơi thì tôi không dám bỏ nữa. Chờ tiểu thiếu gia hồi phục rồi mới tiếp tục hạ độc. Vì chuyện này mà nhị di nương nói tôi vô dụng, giục tôi mau hạ độc chết Sơn nhi, nhưng tôi không xuống tay được a." Bà vú khóc rống lên.
Dương lão thái gia nghe thế tức đến nổi suýt ngất đi, rống lên: "Phản rồi...! Thiệt đúng là phản rồi...!" Xong lại bảo Bàng quản gia đi bắt Nhị di thái.
Bàng quản gia mang theo gia đinh chạy ra ngoài, chốc lát sau nắm đầu tóc nhị di thái lôi sềnh sệt quay lại, con gái của nhị di thái là Dương Ngải Tiểu khóc lóc theo sau cầu xin.
Nhị di thái Trương thị nhìn thấy mụ vú Lữ thị và bao tỳ sương cũng mấy đĩnh bạc ở đó, sắc mặt liền tái ngắt, nhưng vẫn một mực không nhận, còn ngược lại bảo là mụ vú phản cung khai bậy.
Dương lão thái gia thấy Trương thị chống chế, càng tức giận hơn, bèn ra lệnh cho Bàng quản gia dùng gia pháp. Bàng quản gia chạy đi lấy một cái roi da dài, mím mày mím miệng đánh mạnh nhị di thái. Đây cũng là điều Tống đồng tri hi vọng, có Dương lão thái ra ra tay đương nhiên lão thích chí vì nhẹ gánh nặng, nên chẳng can thiệp gì.
Xem ra Bàng quản gia thường xuyên chấp hành gia pháp, roi da đánh vừa chuẩn vừa mạnh, không hề trúng chỗ yếu hại, khiến cho nhị di thái lăn lộn liên hồi, kêu thảm không thôi.
Con gái Dương Ngải Tiểu của nhị di thái năm phủ lên người ả, dụng thân thể ngăn trở roi da, khổ cầu Dương lão thái gia tha cho mẹ mình. Dương lão thái gia tức giận điên lên rồi, nên ra lệnh cứ đánh. Kết quả là sau khi Dương Ngải Tiểu bị trúng mấy roi, xem ra bản thân làm vậy cũng chẳng ích gì, nên vội vã tránh ra quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin cha.
Nhị di thái cuối cùng bị đánh hôn mê đi, được gia đinh dùng nước dội cho tỉnh, nhưng vẫn một mực không nhận tội.
Dương lão thái gia lệnh cho hai gia đinh cùng lên đánh. Roi da của ba người vụt xuống như mưa, nhanh chóng khiến nhị di thái hôn mê đi tiếp, khi tạt nước cho tỉnh lại vẫn không nhận tội.
Cũng có thể nhị di thái đã nhìn thấy rõ, chuyện này chỉ có ả và mụ vú biết, khẩu cung một đối một, nên chỉ cần ả không nhận thì không có biện pháp nào định tội ả.
Tuy hình tấn bức cung ở Minh triều là hợp pháp, nhưng Dương Thu Trì thấy đánh như vậy chỉ sợ sẽ làm ả chết đi. Nếu như sử dụng bức cung đại pháp kẹp đứt từng lóng tay mà cẩm y vệ Ngư thiên hộ đã từng sử dụng, chỉ có mấy người là chịu được, thì có thể còn hữu dụng. Nhưng mà không đến lúc vạn bất đắc dĩ, không đủ chứng cứ đầy đủ chứng minh phạm tội, Dương Thu Trì vẫn không hi vọng sử dụng phương thức bức cung này để lấy khẩu cung.
Dương Thu Trì phân tích, Lữ thị đem bạc giấu mãi trong ngăn bí mật mà không sử dụng chỉ vì sợ sẽ gây sự chú ý cho người. Hơn nữa ả vẫn còn chưa bỏ độc chết đứa bé, nhiệm vụ chưa hoàn thành, số bạc này không thể dùng. Do đó, số bạc này sau khi giấu trong ngăn kính rồi xem ra chưa hề có người động qua, như vậy có thể nói, nếu như bạc là do nhị di thái cấp cho, thì khẳng định sẽ còn có dấu vân tay của nhị di thái. Thứ dấu tay lưu lại trên kim loại này thường tồn tại rất nhiều năm.
Nhưng giám định dấu vân tay chỉ giúp bản thân hắn xác định hung thủ, không thể dùng làm chứng cứ ở Minh triều, nên không có ý nghĩa buộc tội gì nhiều.
Còn có một biện pháp khác, đó là điều tra nguồn gốc độc chất.
Dương Thu Trì bảo Bàng quản gia không cần đánh nữa, trước hết đem nhị di thái nhốt lại. Chờ Trương thị bị giải đi, Dương Thu Trì hỏi Bàng quản gia: "Dương gia thôn chúng ta có bán tỳ sương không?"
Bàng quản gia đánh đến xuất hạn mồ hôi đầy người, cung thân đáp: "Hồi bẩm Dương công tử, thôn chúng ta không bán tỳ sương, muốn mua tỳ sương thì phải đến tiệm thuốc ở huyện thành Quảng Đức mới mua được."
DƯơng Thu Trì gật gật đầu, lại hỏi Tống đồng tri: "Bá phụ, ở Quảng Đức huyện có mấy tiệm thuốc bán tỳ sương?"
"Có ba nhà." Tống đồng tri rất rành Quảng Đức huyện, nhưng lão không hiểu Dương Thu Trì hỏi như vậy là nhằm ý gì.
Tống Vân Nhi ngược lại đã đoán ra, vui mừng nói: "Ca, muội hiểu rồi, có phải là huynh đoán số tỳ sương này là được Trương di nương mua từ Quảng Đức huyện sau đó đem về giao lại cho mụ vú Lữ thị?"
Dương Thu Trì mỉm cười gật đầu khen ngợi: "Thông minh! Nhưng mà không biết đã trải qua hai năm rồi, những tiệm thuốc này có còn nhớ nhị di nương đã từng đến mua tỳ sương hay không."
Tống đồng tri đã rõ, cao hứng bảo: "Cái, cái này không cần lo, chỉ, chỉ cần ả mua ở Quảng Đức huyện là có thể tra ra ngay, nhân, nhân vì các hiệu thuốc khi bán thứ độc dược này đều phải ghi nhận rõ ràng tình huống người mua. Nếu như dùng làm thuốc thì phải có lang trung kê toa, còn nếu muốn diệt chuột thì phải dùng thân phận chân chính chứng minh. Nếu không, bán, bán tỳ sương ra mà có vấn đề, hiệu thuốc, lang trung, và lý chánh đều bị quy trách nhiệm."
Thì ra Minh triều đã có chế đô quản lý rất nghiêm đối với độc dược (nhưng mà không bằng ở thời hiện tại, trong luật quy định tự động buôn bán độc chất là coi như phạm tội). Nếu là như vậy thì dễ xử rồi! Chỉ cần tra ra sổ đăng ký sẽ biết ai đã từng mua.
Tống Vân Nhi lại nghĩ đến vấn đề khác: "Nếu ả cho người khác đi mua thì sao? Như vậy chẳng phải là tra không thể nào ra hay sao?"
Dương Thu Trì lắc đầu: "Chuyện đầu độc giết người này càng ít người biết càng tốt, không thể có khả năng có thêm người chen vào."
Có đầu mối phá án, Tống đồng tri rất cao hứng, quyết định tự thân trở về Quảng Đức huyện điều tra, thuận tiện gọi huyện nha của Quảng Đức cùng đến điều tra án này bắt giữ phạm nhân. Dương lão thái gia phái vài gia đinh bảo hộ Tống đồng tri cùng đến Quảng Đức huyện.
Trước khi lên đường, Tống đồng tri dặn Dương Thu Trì tiếp tục tra án Quách thị bị xiết cổ, nói bản thân sau khi tra được kết quả sẽ lập tức quay về. Nhưng dù sao thì nhanh nhất cũng đến đêm mới trở lại được Dương gia thôn.
Không ngờ lại gặp án trong án, tra Sơn nhi có phải là con ruột của Dương lão thái gia hay không thì ra Tam di thái bị giết, tra tam di thái bị giết thì lòi ra tiếp Sơn nhi bị đầu độc.
Nhưng trong ba án trên, Dương lão thái gian quan tâm nhất là án đầu tiên. Nếu từ đây tra ra Sơn nhi là con lão, và mẹ của con bị người ta giết chết, con thì bị đầu độc... nhất định sẽ làm lão quan tâm hết mình. Nếu không, Sơn nhi xét ra chỉ là nghiệt chủng, nó dù có bị đầu độc hay mẹ nó có bị người khác giết thì có liên quan gì đến Duơng lão thái gia, biết đâu họ chết đi còn quá tốt cho lão!
Hiện giờ xem ra người ra lệnh cho mụ vú đầu độc Sơn nhi rất có khả năng là nhị di thái Trương thị, động cơ đương nhiên là ghét đắng hờn ghen, sợ con trai của tam di thái có địa vị cao hơn ả trong Dương gia. Nếu như ả đã có lòng gian ác muốn giết chết đứa bé, thì cũng đủ ác ra lệnh cho bà vú giết chết mẹ đứa bé. Do đó tam di thái rất có khả năng là bị nhị di thái ra lệnh cho bà vú xiết cổ chết.
Nhưng bà vú cứ nhất mực không thừa nhận là mình đã giết tam di thái. Dương Thu Trì quyết định lợi dụng sự ảnh hưởng tâm lý của án hạ độc đối với Lữ thị, tra hỏi Lữ thị lần nữa, hy vọng có chút đột phá đối với án Quách thị bị xiết cổ chết.
Nếu như dùng biện pháp mạnh không được thì dùng biện pháp nhẹ, do đó lần này Dương Thu Trì không dùng hình tấn bức cung, mà đánh đòn tâm lý.
Nhưng không ngờ là dù cho DƯơng Thu Trì có dùng lời chân thành khổ ải khuyên nhủ Lữ thị, dù gì thì giết một người cũng chết, giết hai người cũng chết mà thôi, vì sao lại không nhận? Thậm chí hắn còn dùng những chuyện như "hảo hán dám làm dám nhận" nói ra hết, nhưng Lữ thị vẫn một mực không nhận tội, cứ mãi kêu oan, nói rõ là mình không hề xiết cổ chết tam di thái.
Đến lúc này thì Dương Thu Trì không còn cách nào khác, Lữ thị này thà chết không nhận, chẳng lẽ là ả nói thật? Nếu như vậy thì thật kỳ quái, chẳng lẽ kẻ giết chết tam di thái là người có thể đến không dấu, đi vô tung hay sao?
Nếu như bà vú không nhận tội, thì đành quay lại tra hỏi nhị di thái Trương thị, xem coi ả có bị lương tâm cắn rứt thừa nhận tội này hay không. Nhưng mà cho dù nhị di thái có sai khiến bà vú xiết cổ chết tam di thái đi nữa, ả nếu như không thừa nhận án hạ độc, thì làm gì lại thừa nhận án giết tam di thái?
Sau khi thẩm tra nhị di thái lần nữa, kết quả quả nhiên không nằm ngoài ý liệu, nhị di thái chẳng những phủ nhận ra lệnh cho bà vú hạ độc, còn thẳng thừng phủ nhận bản thân bảo bà vú xiết cổ chết tam di thái.
Như vậy án tam di thái bị giết đi vào ngõ cụt!
-----------o0o--------
Dương Thu Trì muốn suy nghĩ kỹ xem vấn đề là ở chỗ nào, nếu như hai người ở trong lầu đó cùng đều không phải là nghi phạm sát nhân thì tam di thái bị ai giết đây? Người ngoài làm sao lẻn vào được căn phòng khóa chặt cửa để giết Quách thị?
Dương Thu Trì tản bộ trong Dương gia đại viện vắt óc suy nghĩ, Tống Vân Nhi không dám quấy nhiễu, nhưng nhất mực bám theo sau.
Trưởng hộ vệ Nam Cung Hùng thì như ảnh tùy hình theo sau hai người họ. Từ đêm Dương Thu Trì gặp quỷ té ngã hôn mê trở đi, Nam Cung Hùng không hề rời hắn nửa bước. Trước đã có vết xe đổ của Hạ Bình, hắn không dám nối gót theo sau để chịu hậu quả hơn cả thế.
Tuy tối hôm đó Dương Thu Trì không hề gọi mà tự động li khai phạm vi bảo hộ để đến căn lầu quỷ, nói cho đúng thì không thể trách Nam Cung Hùng, và Dương Thu Trì cũng không hề quái trách hắn, nhưng tự Nam CUng Hùng biết rõ, Dương Thu Trì là Kỷ đại nhân và thâm chí là hoàng thượng hy vọng dựa vào để phá hủy dư đảng của Kiến Văn, cần bảo chứng sự an toàn tuyệt đối.
Bản thân y sỡ dĩ hiện giờ không sao, là vì đêm đó Dương Thu Trì có kinh mà không hiểm. Nếu như Dương Thu Trì chân chánh có mệnh hệ nào, thì y tuyệt đối không thể trốn tránh. Dương Thu Trì có chết, thì y trăm phần trăm là bị chôn sống theo, đấy chính là quy củ đã được Lý công công đề ra.
Do đó, Nam Cung Hùng lấy làm may là Dương Thu Trì không bị sao, và y cũng không dám sơ xuất gì nữa, cùng Tống Vân Nhi như cái đuôi bám theo Dương Thu Trì.
Dương lão thái gia và Bàng quản gia cũng đi sau họ, mong mỏi là linh quang của hắn chợt chói ngời mà phát hiện ra điều gì đó.
Dương Thu Trì không phải là người xuất chúng chỉ cần nhăn trán suy nghĩ là đã thông suốt mọi chuyện gì, hắn đi vòng vòng Dương gia đại viện, suy nghĩ đến nát óc mà chẳng ra được ý gì hay cả.
Hắn lại vô tình quay lại tầng hai của căn lầu quỷ đó, không nói tiếng nào với những người đi sau, dựa vào lan can nhìn bầu trời u ám đến phát ngốc.
Trời bắt đầu đổ tuyết nữa.
Từ sáng sớm là trời đã âm trầm, đến bây giờ cuối cùng cũng đổ tuyết lớn.
Tuyết rơi rất nặng, gió lạnh mang theo hoa tuyết cuốn bay khắp trời, chỉ trong chốc lát mà trên mái nhà, trong vườn... đâu đâu cũng đọng tuyết trắng.
Dương Thu Trì nghĩ không thông về cách phá án, thấy tuyết đã rơi bèn bỏ mặc không thèm nghĩ nữa, dựa vào lan can ngắm tuyết.
Tống Vân Nhi cũng tì tay vào lan can cùng ngắm với hắn. Dương lạo thái gia và Bàng quản gia đứng phía sau họ, không biết họ định làm gì, nhưng thấy họ không nói nên cũng không lên tiếng, chỉ tĩnh lặng nhìn tuyết rơi.
Kỳ thật họ không thể nào yên tĩnh, bỡi vì gió lạnh cứ thổi thốc vào mặt, u u rất rạt.
Dương Thu Trì cảm thán: "Tuyết lớn quá, gió cũng mạnh!"
"Đúng a," Dương lão thái gia giờ đã đứng cạnh Dương Thu Trì nhìn tuyết đổ bên ngoài, tiếp lời, "Dương gia thôn của chúng ta ở cạnh sườn núi, phía trước thông thoáng không có gì che chở, quanh nóng gió tuyết bốn mùa đều rất dữ dội, đặc biệt là mấy tháng đông xuân, gió lạnh thậm chí thổi lăn cả đá cuội."
Bàng quản gia ở cạnh đó phụ họa: "Đúng vậy, thôn chúng ta nằm ở đầu ngọn gió, gió nổi lên thì lão bá tánh ai cũng chịu khổ, những cỏ rơm lợp mái nhà chỉ cần một trận gió là bay tốc hết, dùng đá cũng không dằn được, thật là đáng thương."
Dương Thu Trì thở dài cảm thông: "Thì vậy, một ngày lạnh lẽo như thế này, cỏ lợp trên nóc bị tốc hết, vốn đã không tiền mua than sưởi, giờ bị gió lạnh mang theo tuyết thổi thốc vào phòng, thì hỏi sao người ta sống vui cho được."
Nói đến lạnh, Dương Thu Trì chợt rùn mình. Hắn rất sợ lạnh, tuy mặc quần áo rất dầy nhưng gió lạnh giống như từ địa ngục thốc ra vậy, bao nhiều quần áo dày cách mấy cũng không ngăn được cái lạnh.
Tống Vân Nhi thân có võ công, không sợ lạnh, thấy Dương Thu Trì bị rét run như vậy liền cười hì hì: "Ca, chúng ta trở về phòng sưởi âm đi, nếu không huynh bị rét rụm luôn bây giờ, chị dâu trở về rồi lại nhìn muội trợn mắt trợn mày nữa."
Dương lão thái gia cũng cười: "Đúng a, hiền điệt, chúng ta đến chỗ khô sưởi một chút, rồi hâm thêm hai bình rượu nóng, làm thêm mấy món vừa uống rượu vừa ngắm tuyết, cháu thấy sao?"
Dương Thu Trì là một tên tửu quỷ, vừa nghe Dương lão thái ra nói đến thứ mê người này liền không khỏi nuốt nước bọt ừng ực, gật đầu lia lịa bằng lòng.
Dương lão thái gia dẫn Dương Thu Trì và mọi người về lại buồng có lò sưởi ấm cúng trong Dương gia đại viện, từ đó có thể nhìn thấy cả nửa thôn, xa xa là ruộng vườn vời vợi.
Trong phòng có mấy bồn than, được đốt rất nóng treo ở cửa sổ, chỉ mở ra chút xíu để thông khí, thứ gió ấm này giống như hơi xuân mơn ma thịt da người trong phòng vậy.
Tống Vân Nhi luôn miệng khen đây là chỗ tốt, ngồi sát vào Dương Thu Trì. Trong phòng ấm áp, Dương Thu Trì cảm thấy hơi nóng, Tống Vân Nhi lập tức giúp hắn cởi bớt áo lông ra.
Vào thời bấy giờ không hề có bông cách nhiệt, thứ áo bông và da này chính là thứ làm từ bông vải, tuy ấm áp nhưng rất nặng. Vừa cởi áo ra, Dương Thu Trì cảm thấy thân thể nhẹ nhỏm hẳn đi, không khỏi uốn người vươn vai hít hà thoải mái, khiến cho Tống Vân Nhi ha hả cả cười.
Tống Vân Nhi vừa cười vừa bảo: "Ca, huynh đừng có ở đó mà múa loạn lên như thế, nếu huynh muốn học võ công muội có thể dạy huynh đó nha."
Dương Thu Trì vừa nghe thế liền lắc đầu quầy quậy: "Ta không học, cái gì mà mùa đông luyện tam cửu, mùa hè luyện tam phục (ý chỉ ngay cả ngày lạnh nhất mùa đông, nóng nhất mùa hè cũng luyện võ), mệt chết đi được. Hơn nữa dù gì cũng có muội làm bảo tiêu cho ta, ta tự nhiên đi chịu tội làm cái gì chứ hả?"
"Vậy khi muội không có bên huynh thì sao? Ví dụ như tối qua vậy."
"Vậy muội lúc nào cũng ở cạnh bên ta, không rời một bước, thì chẳng phải là ổn thỏa hết sao chứ à?" Dương Thu Trì chọc nàng.
"Không rời một bước?" Tống Vân Nhi cười hì hì, "Muội không phải là thế thiếp của huynh, làm sao bám riết theo huynh được?" Nói đến đây, Tống Vân Nhi mới cảm thấy đây là loại thoại trung hữu thoại, dễ dàng khiến người ta hiểu lầm, liền không khỏi ửng hồng hai má.
Dương Thu Trì cũng không dám dùng giọng điệu này đùa cợt với nàng, lỡ đâu người ta nghĩ thật thì... thích, à không, ... dù sao không phải là thứ nói chơi. Tuy Tống Vân Nhi quả thật không tệ, người đẹp, võ công cao, nhưng lại giống như một cậu con trai vậy, chứ không phải là nữ nhân lý tưởng của hắn. Vì thế, Dương Thu Trì mong muốn coi nàng như em gái ruột hay là bạn tốt hơn là nghĩ sâu hơn.
Hơn nữa, hiện giờ hắn không thể tùy tiện nạp thiếp. Nữ tặc kia xuất thần nhập quỷ, võ công chẳng ai có thể địch, hơn nữa lại có thị hiếu chuyên môn đi chôm chộp tiểu thiếp của hắn. Biết đâu đến lúc ả bắt Tống Vân Nhi đi luôn thì mặt cũng chẳng còn được nhìn, nói gì đến sinh con đẻ cái.
Dương Thu Trì nói: "Muội là em gái ta, làm sao không thể thốn bộ bất ly được? Ngày đó chúng ta còn ngủ chung một phòng nữa chi."
"Đó là tình huống đặc biệt, không có phòng nào khác, rất may là hôm đó chúng ta ở chung phòng, nếu không thì đã bị địch nhân chém rụng đầu rồi mà không biết chuyện gì." Nói đến sự nguy hiểm của ngày đó tại Bắc Tiếu thôn, Tống Vân Nhi có chút bồi hồi, do đó sự chú ý của nàng bị lái đi chỗ khác.
Dương lão thái gia nghe thế liền hứng thú hỏi: "Gặp phải địch nhân? Chuyện đó rốt cuộc là sao?"
Tống Vân Nhi liền thao thao bất tuyệt kể lại chuyện gặp địch nhân ngày trước.
Bọn nha hoàn đã hâm nóng rượu lên, chuẩn bị thêm một ít món nhắm. Dương Thu Trì cùng Dương lão thái gia vừa uống rượu vừa nghe Tống Vân hi bày long môn trận huênh hoang loạn cả lên.
Nói đến lúc cao hứng, Tống Vân Nhi cũng cầm chén rượu lên uống. Mấy chén vào bụng, máu nóng của nàng liền bốc lên, kể càng hay và thần kỳ như trời đất, tâng bốc Dương Thu Trì thành một bị thần tiên biết trước mọi việc, thậm chí Dương Thu Trì nghe xong mà còn bội phục chính mình.
Gió bấc ngoài phòng càn quét bừa bãi, nhưng trong phòng thì xuân ý miên man, bất tri bất giác đã đến hoàng hôn.
Trời tối chưa lâu, Tống đồng tri cùng mọi người đã đội tuyết trở về. Cùng đến còn có La huyện thừa của Quảng Đức huyện cùng các bộ khoái, ngoài ra còn có một tiểu lão đầu, thấy ai cũng cười tủm tỉm, vừa nhìn thì biết đó là người làm nghề buôn bán.
Tống đồng tri thăng quan nhận nhiệm sở tại Ninh Quốc phủ rồi, Quảng Đức huyện vẫn còn chưa có huyện lệnh, tạm thời do La huyện thừa làm người tạm quyền.
Bàng quản gia và người hầu đưa Tống đồng tri, La huyện thừa cùng mọi người đến phòng sưởi.
Tống đồng tri tuy đầu đầy tuyết, mặt bị lạnh cóng cả ra, nhưng vô cùng hớn hở, vừa nhìn thần tình của lão là Dương Thu Trì đoán ngay mọi chuyện vô cùng thuận lợi.
Quả nhiên, Tống đồng tri không kịp phủi hết tuyết dính trên người là đã rút trong người ra một quyển sổ, đưa cho Dương Thu Trì: "Tìm, tìm được quyển sổ này rồi! Nhị di nương Trương thị quả, quả có mua tỳ sương ở chỗ Khương chưởng quỹ. Ta, ta đưa Khương chưởng quỷ đến đây luôn rồi."
/525
|