Dương Thu Trì cúi người sờ động mạch cảnh của đứa bé, đã thấy không còn mạch đập, hỏi: "Các ngươi phát hiện thi thể của hài tử này khi nào?"
"Mới vừa một lúc đây." Lão hán nhỏ lệ đáp.
"Là ai phát hiện sớm nhất?"
Một lão nông ở bên cạnh dập đầu thưa: "Hồi bẩm lão gia, là tiểu nhân phát hiện đầu tiên. Tôi vác cuốc từ ruộng về, trên đường đi ngang đây thì phát hiện trong lùm cỏ có một em bé nằm co ro gục ở đó, tôi còn nghĩ không biết là tiểu hài nhà ai, trời đông tháng giá thế này mà chui vào trong cỏ ngủ. Tôi tiến lại định gọi nó, thì phát hiện đó chính là con của lão hán, miệng mũi đều lưu huyết, đã chết rồi. Tôi sợ quá, vội vã chạy vào thôn gọi lão hán cùng mọi người ra đây."
"ngươi phát hiện thi hài của đứa bé ở chỗ nào?" Dương Thu Trì hỏi.
"Chính ở chỗ này," Lão nông đó chỉ vào đám cỏ ở đám ruộng hoang bên cạnh.
Dương Thu Trì bước đến đám cỏ hoang, cúi người quan sát một lúc. Đám cỏ này mọc trên bờ, cao khoảng nửa thân người, đã trở màu úa vàng. Xung quanh đều là ruộng, trong thời tiết giá lạnh thế này không thấy có một ai.
Dương Thu Trì cẩn thận vén cỏ ra, phát hiện trong đó có một bệt máy, ngoài ra không còn vật gì khả nghi hay dấu vết gì cả.
Dương Thu Trì quay trở lại cạnh thi thể của tiểu hài, đưa tay giữ cằm của đứa bé lắc qua lắc lại, sau đó quan sát cẩn thận áo quần của nó, sau đó mới cẩn thận cởi hết toàn bộ ra.
Trên trán của tiểu hài có một vết thương hở miệng lớn, máu nhuộm đỏ cả nửa khuôn mặt; ngực bên phải bị thụt vào, xung quanh tím xanh; xương đùi bị gãy, bị xoay qua một bên rất quái dị, hình dạng chết rất ghê rợn.
Dương Thu Trì cẩn thận quan sát vết thương ở trán cậu bé, đột nhiên kêu "í" một tiếng, chồm lại gần hơn quan sát, sau đó đưa tay cầm một cọng tóc, từ từ kéo lên.
Cọng tóc ấy có một bộ phận bị nhiễm máu, nhưng từ phần chưa bị nhiễm ấy có thể nhận ra nó có màu vàng óng.
Dương Thu Trì lệnh cho Nguyệt Thiền mang một vuông lụa trắng lại.
Trước khi xuất phát, Dương Thu Trì đã căn cứ vào nhu cầu của mình chuẩn bị một số vật phẩm để lấy vật chứng thường dùng, ví dụ như vải trắng lớn nhỏ, bông gòn, vải bông vâng vâng. Thậm chí hắn còn chuyên môn làm mấy cái bao tay để dùng khi kiểm tra thi thể, ở giữa được lót bằng giấy dầu để cách li. Những thứ này đều do tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền bảo quản.
Nguyệt Thiền nhanh chóng mang vải trắng đến, Dương Thu Trì đưa cọng tóc nhuốm máu đó vào trong vải, gói lại bỏ vào lòng.
Hắn dùng tay sờ soạng đầu, cổ, ngực và đùi, đứng lên bước trên đường xe ngựa, cúi lom khom đi về phía trước. Tống Vân Nhi cùng Nam Cung Hùng không biết Dương Thu Trì làm cái gì, nhưng cũng vội vàng bám sát theo.
Đội xe của họ đã đi vượt quá một đoạn rồi Dương Thu Trì mới kêu dừng xe, do đó khoảng cách từ hiện trường đến chỗ xe khá xa.
Đi được một úc, Dương Thu Trì dừng lại, nhìn vào một thanh gỗ ngắn ở ven đường, cẩn thận nghiên cứu một hồi, sau đó dán sát người xuống quan sát mặt lộ. Tống Vân Nhi cũng làm theo, hỏi: "Ca, phát hiện được cái gì?"
Dương Thu Trì chỉ vào mặt lộ, trên đó có một loạt dấu chân ngựa lăng loạn, còn có vài dấu bánh xe mờ mờ.
Tống Vân Nhi nhìn đi nhìn lại dấu móng ngựa này, hơi khó hiểu hỏi: "Là sao? Những dấu móng ngựa này trên quan đạo nơi nào chẳng có a."
"Khi tra án rất cần từ những dấu vết có vẻ bình thường phát hiện ra điều bất bình thường, thế mới phát hiện ra dấu vết mà tội phạm lưu lại." Dương Thu Trì đáp.
"Ca, huynh phát hiện dấu vết của tội phạm rồi sao?" Tống Vân Nhi hưng phấn hỏi, "Đứa bé này là do ai giết vậy?"
"Bị xe đụng chết!"
A? Tống Vân Nhi hô lên cả kinh, quay đầu lại nhìn vị trí thi thể của đứa bé, lắc đầu: "Không đúng a, thi thể của đứa bé cách quan đạo xa như vậy, xe ngựa dù có chạy nhanh cách mấy cũng không thể nào hất đứa bé văng xa như vậy a."
"Hất không tới nhưng có thể ẵm tới mà."
A? Tống Vân Nhi lại ạ lên, sau đó hiểu ngay: "Ca, ý huynh muốn nói, sau khi xe ngựa đụng đứa bé đó chết, để che giấu tội phạm đã đem thi thể giấu đi phải không?"
"Thông minh!" Dương Thu Trì khen, "Chính là như thế." Nói xong, chỉ vào dấu chân ngựa, "Muội chú ý nhìn này, những dấu chân ngựa này từ thưa thớt trở nên dày, sau đó tụ tập lại một đám rất loạn, đấy chính là sau khi xe ngựa húc chết hài tử, cho xe dừng lại mới lưu những dấu ấn này. Và số ngựa không phải chỉ có một."
Dương Thu Trì nhìn Tống Vân Nhi mở to mắt quan sát dấu chân ngựa trên mặt đất, ánh mắt còn lộ vẻ mê mang, bèn bảo: 'Đương nhiên, chỉ dựa vào dấu chân ngựa không không thể phán đoán đứa bé bị xe đụng chết, cần phải căn cứ vào vết thương. Đi, đi kiểm tra lần nữa thi thể của hài tử."
Dương Thu Trì cho Nam Cung Hùng khuân khúc gỗ ngán bên đường theo, sau đó mọi người cùng quay lại cạnh thi thể của cậu bé.
Dương Thu Trì chỉ vào chỗ ngực lõm vào của đứa bé: "Đây là do vó ngựa đạp mà lưu lại. Chú ý đến chưa, vết thương trên ngựa có hình bầu dục, nửa cung tròn, rất giống với hình móng ngựa."
"Lực đạp của vó ngựa rất lớn, gây cho đứa bé bị gãy xương ngực, hình thành vết thương ép phổi, sụn ngực, xuất huyết, tắt thở, thậm chí còn gây tổn thương lên tim hoặc động mạch chủ (điều này phải mổ kiểm thi mới chứng minh). Như vậy nó xem ra là nguyên nhân chủ yếu để tạo thành tử vong cho hài tử.
Dương Thu Trì chỉ vào vết thương trên trán của đứa bé: "Vết thương này bên trong bầy nhầy, vết đứt không chỉnh tề, vết thương bất quy tắt, đó là dạng thương tích do dằn xé, xem ra có thể là do chân ngựa trực tiếp vào vào tạo thành. Xương sọ đã vỡ sụm vào trong, dùng tay có thể sờ được, cho thấy tốc độ của xe ngựa rất nhanh, lực va chạm rất mạnh. Chấn thương não này có thể đã gây cơn choáng do ngoại thương đối với đứa bé, càng làm tăng nhanh sự tử vong cho nó."
Dương Thu Trì nói một hơi một tràng các thuật ngữ chuyên nghiệp tuy không mấy lạ ở thời hiện đại, nhưng Tống Vân Nhi và Kim sư gia nghe xong mà như ở trên mây vậy. Nhưng dù sao, bọn họ không phải lần đầu tiên nghe Dương Thu Trì thao thao bất tuyệt giảng giải lượng từ cổ quái xa xôi ở đâu đó vậy, vốn đã từ tù quen đi, nên lần này nghe xong cũng đoán ra được đại khái ý nghĩa của chúng là gì.
Tiếp theo đó, Dương Thu Trì bày quần áo của đứa bé chỉnh tề trên mặt đất, chỉ vào dấu vết ở phía trên: "Đây là dấu bánh xe ngựa cán qua lưu lại."
Hai tay hắn nâng chân phải bị gãy xương của đứa bé lên: "Mọi người hãy nhìn vết thương trên chân, đó là thứ có thể nói rõ vấn đề nhất."
"Từ dấu vết và phương hướng mà xét, thì tiểu hài này lúc đó nhất định là bị ngựa đụng ngã, sau đó bị vó ngựa đạp lên, sau đó bị bánh xe cán qua chân, trên chân hình thành vết thương bị tuột da. Thứ vết thương này là do bánh xe chuyển động mà tạo ra, khiến cho da thịt cùng các tổ chức bên dưới bị bóc tách ra, hình thành một vết thương đặc thù có một mảng da rộng bị phù thủng ứ huyết."
Dương Thu Trì lại chỉ vào háng của đứa bé, nơi có một đám vết thương nhỏ như bí xé rách: "Thứ thương tích này gọi là thương tích mở rộng, do bánh xa chuyển động quá co kéo, khiến cho biểu bì bị rách lộ ra lớp da trong, hình thành một đám rách như mã vạch, phương hướng nhất trí với hướng rách của da."
Dương Thu Trì tiếp: "Hai loại vết thương này đều là loại điển hình do bánh xe ép cán lên tạo thành, nhưng loại khác không thể nào tạo thành hai loại vết thương như vậy được."
"Vậy có lẽ nào người khác thúc xe cán đứa bé không?"
"Hỏi hay lắm," Dương Thu trì khen, "Nhưng từ tình hình vết thương xét ra không phù hợp." Dương Thu Trì chỉ vào vết thương ở trên đùi của đứa bé, "Thứ vết thương này có độ rộng khá lớn, bánh xe của xe cút kít thường không rộng như vậy, vì một là không cần, hai là để đẩy cần rất nhiều sức lực."
"Còn có một điểm nữa có thể chứng minh là đứa bé bị xe ngựa đụng," Dương Thu Trì đem quần áo của đứa bé lật lại, phía sau dính đầy cát nhỏ, "Mọi người xem, nơi phát hiện ra thi thể của tiểu hài chỉ toàn là cỏ và đất bùn, làm gì có loại đất cát như thế này? Xem ra sau khi tiểu hài bị húc ngã, sau đó bị vó ngựa và bánh xe đè áp lên mặt lộ mà dính phải."
Dương Thu Trì lại lật thi thể của hài tử lên, chỉ vào sau lưng, đùi và cùi chỏ: "Những dấu cào xước này nhất định là xe ngựa kéo lê thân thể nó mà tạo thành, có thể ấn chứng những phán đoán vừa rồi của ta."
Tống Vân Nhi lúc này mới khâm phục nhìn Dương Thu Trì: "Ca, huynh thiệt là lợi hại nghe!" Xong chuyển thân nhìn quan đạo trống không, nói: "Không biết chiếc xe ngựa đáng chết nào sau khi húc chết hài tử rồi bỏ đi, như vậy làm sao tìm được tội phạm đây?"
"Bất kỳ hành vi phạm tội nào đều để lại dấu vết!" Dương Thu Trì tự tin nói, "Chỉ cần cẩn thận là có thể phát hiện được ngay."
Tống Vân Nhi vui mừng hỏi dồn: "Ca, huynh đã phát hiện ra tung tích tội phạm rồi, đúng không?" Rồi nàng cắn răng, "Đụng chết hài tử không quản, còn đem giấu thi thể đi, thật là không có nhân tính, bắt được tên tội phạm đáng chết này, cần phải xử trí hắn cho thật nặng! Ca, huynh mau nói coi tên tội phạm này là dạng người nào?"
"Tội phạm thì ta không biết, nhưng xe ngựa thì ta biết."
"Dương công tử, công tử không ở tại hiện trường, làm sao biết được xe ngựa của tội phạm ra sao?" Từ sau lưng DƯơng Thu Trì chợt vang lên giọng nói thỏ thẻ của một cô gái, quay đầu lại nhìn thì ra là Bạch Tố Mai trong bộ đồ trắng, bên cạnh còn có Bạch phu nhân.
Thì ra, hai mẹ con Bạch tố mai chờ một lúc không thấy Dương Thu Trì và mọi người quay lại, nghe mọi người nói vừa rồi có án mạng, Bạch Tố Mai tuy sợ, nhưng lòng dù sao cũng lo cho Dương Thu Trì, nên cùng mẹ nàng xuống xem Dương Thu Trì phá án ra sao.
Dương Thu Trì nhìn Bạch Tố Mai, khe khẽ cười: "Như ta vừa nói, mọi tội phạm đều để lại dấu vết!" Hắn rút chiếc khăn trắng từ trong người, mở ra, cầm một sợi lông màu vàng: "Tóc trên đầu của đứa bé có màu đen, vì thế, sợi lông hay tóc này không thể của nó, xem ra là từ chân của con ngựa đụng vào đầu nó lưu lại."
"Màu vàng sao? Xe ngựa có ngựa là Hoàng phiếu mã sao?" Tống Vân Nhi lập tức phản ứng ngay.
Dương Thu Trì gật đầu: "Chuẩn xác mà nói, con ngựa đầu tiên là hoàng phiếu mã (ngựa lông vàng đốm trắng)."
"Còn có thớt ngựa sau sao?" Bạch Tố Mai cũng hiếu kỳ hỏi.
"Đúng!" Dương Thu Trì nói, "Kỳ thật chú ý quan sát cách ngựa chạy thì biết ngay. Tốc độ của xe ngựa rất nhanh, do đó thớt ngựa đầu sau khi đụng chân vào trán của đứa bé, thì lúc ấy đứa bé nhất định đáng đứng ngửa mặt, và chân sau của con ngựa thứ nhất không thể nào dập trực tiếp lên ngực hài tử được, phải đợi khi hài tử bị té ngã xuống đất, thớt ngựa phía sau mới có khả năng đạp lên ngực nó."
"Mới vừa một lúc đây." Lão hán nhỏ lệ đáp.
"Là ai phát hiện sớm nhất?"
Một lão nông ở bên cạnh dập đầu thưa: "Hồi bẩm lão gia, là tiểu nhân phát hiện đầu tiên. Tôi vác cuốc từ ruộng về, trên đường đi ngang đây thì phát hiện trong lùm cỏ có một em bé nằm co ro gục ở đó, tôi còn nghĩ không biết là tiểu hài nhà ai, trời đông tháng giá thế này mà chui vào trong cỏ ngủ. Tôi tiến lại định gọi nó, thì phát hiện đó chính là con của lão hán, miệng mũi đều lưu huyết, đã chết rồi. Tôi sợ quá, vội vã chạy vào thôn gọi lão hán cùng mọi người ra đây."
"ngươi phát hiện thi hài của đứa bé ở chỗ nào?" Dương Thu Trì hỏi.
"Chính ở chỗ này," Lão nông đó chỉ vào đám cỏ ở đám ruộng hoang bên cạnh.
Dương Thu Trì bước đến đám cỏ hoang, cúi người quan sát một lúc. Đám cỏ này mọc trên bờ, cao khoảng nửa thân người, đã trở màu úa vàng. Xung quanh đều là ruộng, trong thời tiết giá lạnh thế này không thấy có một ai.
Dương Thu Trì cẩn thận vén cỏ ra, phát hiện trong đó có một bệt máy, ngoài ra không còn vật gì khả nghi hay dấu vết gì cả.
Dương Thu Trì quay trở lại cạnh thi thể của tiểu hài, đưa tay giữ cằm của đứa bé lắc qua lắc lại, sau đó quan sát cẩn thận áo quần của nó, sau đó mới cẩn thận cởi hết toàn bộ ra.
Trên trán của tiểu hài có một vết thương hở miệng lớn, máu nhuộm đỏ cả nửa khuôn mặt; ngực bên phải bị thụt vào, xung quanh tím xanh; xương đùi bị gãy, bị xoay qua một bên rất quái dị, hình dạng chết rất ghê rợn.
Dương Thu Trì cẩn thận quan sát vết thương ở trán cậu bé, đột nhiên kêu "í" một tiếng, chồm lại gần hơn quan sát, sau đó đưa tay cầm một cọng tóc, từ từ kéo lên.
Cọng tóc ấy có một bộ phận bị nhiễm máu, nhưng từ phần chưa bị nhiễm ấy có thể nhận ra nó có màu vàng óng.
Dương Thu Trì lệnh cho Nguyệt Thiền mang một vuông lụa trắng lại.
Trước khi xuất phát, Dương Thu Trì đã căn cứ vào nhu cầu của mình chuẩn bị một số vật phẩm để lấy vật chứng thường dùng, ví dụ như vải trắng lớn nhỏ, bông gòn, vải bông vâng vâng. Thậm chí hắn còn chuyên môn làm mấy cái bao tay để dùng khi kiểm tra thi thể, ở giữa được lót bằng giấy dầu để cách li. Những thứ này đều do tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền bảo quản.
Nguyệt Thiền nhanh chóng mang vải trắng đến, Dương Thu Trì đưa cọng tóc nhuốm máu đó vào trong vải, gói lại bỏ vào lòng.
Hắn dùng tay sờ soạng đầu, cổ, ngực và đùi, đứng lên bước trên đường xe ngựa, cúi lom khom đi về phía trước. Tống Vân Nhi cùng Nam Cung Hùng không biết Dương Thu Trì làm cái gì, nhưng cũng vội vàng bám sát theo.
Đội xe của họ đã đi vượt quá một đoạn rồi Dương Thu Trì mới kêu dừng xe, do đó khoảng cách từ hiện trường đến chỗ xe khá xa.
Đi được một úc, Dương Thu Trì dừng lại, nhìn vào một thanh gỗ ngắn ở ven đường, cẩn thận nghiên cứu một hồi, sau đó dán sát người xuống quan sát mặt lộ. Tống Vân Nhi cũng làm theo, hỏi: "Ca, phát hiện được cái gì?"
Dương Thu Trì chỉ vào mặt lộ, trên đó có một loạt dấu chân ngựa lăng loạn, còn có vài dấu bánh xe mờ mờ.
Tống Vân Nhi nhìn đi nhìn lại dấu móng ngựa này, hơi khó hiểu hỏi: "Là sao? Những dấu móng ngựa này trên quan đạo nơi nào chẳng có a."
"Khi tra án rất cần từ những dấu vết có vẻ bình thường phát hiện ra điều bất bình thường, thế mới phát hiện ra dấu vết mà tội phạm lưu lại." Dương Thu Trì đáp.
"Ca, huynh phát hiện dấu vết của tội phạm rồi sao?" Tống Vân Nhi hưng phấn hỏi, "Đứa bé này là do ai giết vậy?"
"Bị xe đụng chết!"
A? Tống Vân Nhi hô lên cả kinh, quay đầu lại nhìn vị trí thi thể của đứa bé, lắc đầu: "Không đúng a, thi thể của đứa bé cách quan đạo xa như vậy, xe ngựa dù có chạy nhanh cách mấy cũng không thể nào hất đứa bé văng xa như vậy a."
"Hất không tới nhưng có thể ẵm tới mà."
A? Tống Vân Nhi lại ạ lên, sau đó hiểu ngay: "Ca, ý huynh muốn nói, sau khi xe ngựa đụng đứa bé đó chết, để che giấu tội phạm đã đem thi thể giấu đi phải không?"
"Thông minh!" Dương Thu Trì khen, "Chính là như thế." Nói xong, chỉ vào dấu chân ngựa, "Muội chú ý nhìn này, những dấu chân ngựa này từ thưa thớt trở nên dày, sau đó tụ tập lại một đám rất loạn, đấy chính là sau khi xe ngựa húc chết hài tử, cho xe dừng lại mới lưu những dấu ấn này. Và số ngựa không phải chỉ có một."
Dương Thu Trì nhìn Tống Vân Nhi mở to mắt quan sát dấu chân ngựa trên mặt đất, ánh mắt còn lộ vẻ mê mang, bèn bảo: 'Đương nhiên, chỉ dựa vào dấu chân ngựa không không thể phán đoán đứa bé bị xe đụng chết, cần phải căn cứ vào vết thương. Đi, đi kiểm tra lần nữa thi thể của hài tử."
Dương Thu Trì cho Nam Cung Hùng khuân khúc gỗ ngán bên đường theo, sau đó mọi người cùng quay lại cạnh thi thể của cậu bé.
Dương Thu Trì chỉ vào chỗ ngực lõm vào của đứa bé: "Đây là do vó ngựa đạp mà lưu lại. Chú ý đến chưa, vết thương trên ngựa có hình bầu dục, nửa cung tròn, rất giống với hình móng ngựa."
"Lực đạp của vó ngựa rất lớn, gây cho đứa bé bị gãy xương ngực, hình thành vết thương ép phổi, sụn ngực, xuất huyết, tắt thở, thậm chí còn gây tổn thương lên tim hoặc động mạch chủ (điều này phải mổ kiểm thi mới chứng minh). Như vậy nó xem ra là nguyên nhân chủ yếu để tạo thành tử vong cho hài tử.
Dương Thu Trì chỉ vào vết thương trên trán của đứa bé: "Vết thương này bên trong bầy nhầy, vết đứt không chỉnh tề, vết thương bất quy tắt, đó là dạng thương tích do dằn xé, xem ra có thể là do chân ngựa trực tiếp vào vào tạo thành. Xương sọ đã vỡ sụm vào trong, dùng tay có thể sờ được, cho thấy tốc độ của xe ngựa rất nhanh, lực va chạm rất mạnh. Chấn thương não này có thể đã gây cơn choáng do ngoại thương đối với đứa bé, càng làm tăng nhanh sự tử vong cho nó."
Dương Thu Trì nói một hơi một tràng các thuật ngữ chuyên nghiệp tuy không mấy lạ ở thời hiện đại, nhưng Tống Vân Nhi và Kim sư gia nghe xong mà như ở trên mây vậy. Nhưng dù sao, bọn họ không phải lần đầu tiên nghe Dương Thu Trì thao thao bất tuyệt giảng giải lượng từ cổ quái xa xôi ở đâu đó vậy, vốn đã từ tù quen đi, nên lần này nghe xong cũng đoán ra được đại khái ý nghĩa của chúng là gì.
Tiếp theo đó, Dương Thu Trì bày quần áo của đứa bé chỉnh tề trên mặt đất, chỉ vào dấu vết ở phía trên: "Đây là dấu bánh xe ngựa cán qua lưu lại."
Hai tay hắn nâng chân phải bị gãy xương của đứa bé lên: "Mọi người hãy nhìn vết thương trên chân, đó là thứ có thể nói rõ vấn đề nhất."
"Từ dấu vết và phương hướng mà xét, thì tiểu hài này lúc đó nhất định là bị ngựa đụng ngã, sau đó bị vó ngựa đạp lên, sau đó bị bánh xe cán qua chân, trên chân hình thành vết thương bị tuột da. Thứ vết thương này là do bánh xe chuyển động mà tạo ra, khiến cho da thịt cùng các tổ chức bên dưới bị bóc tách ra, hình thành một vết thương đặc thù có một mảng da rộng bị phù thủng ứ huyết."
Dương Thu Trì lại chỉ vào háng của đứa bé, nơi có một đám vết thương nhỏ như bí xé rách: "Thứ thương tích này gọi là thương tích mở rộng, do bánh xa chuyển động quá co kéo, khiến cho biểu bì bị rách lộ ra lớp da trong, hình thành một đám rách như mã vạch, phương hướng nhất trí với hướng rách của da."
Dương Thu Trì tiếp: "Hai loại vết thương này đều là loại điển hình do bánh xe ép cán lên tạo thành, nhưng loại khác không thể nào tạo thành hai loại vết thương như vậy được."
"Vậy có lẽ nào người khác thúc xe cán đứa bé không?"
"Hỏi hay lắm," Dương Thu trì khen, "Nhưng từ tình hình vết thương xét ra không phù hợp." Dương Thu Trì chỉ vào vết thương ở trên đùi của đứa bé, "Thứ vết thương này có độ rộng khá lớn, bánh xe của xe cút kít thường không rộng như vậy, vì một là không cần, hai là để đẩy cần rất nhiều sức lực."
"Còn có một điểm nữa có thể chứng minh là đứa bé bị xe ngựa đụng," Dương Thu Trì đem quần áo của đứa bé lật lại, phía sau dính đầy cát nhỏ, "Mọi người xem, nơi phát hiện ra thi thể của tiểu hài chỉ toàn là cỏ và đất bùn, làm gì có loại đất cát như thế này? Xem ra sau khi tiểu hài bị húc ngã, sau đó bị vó ngựa và bánh xe đè áp lên mặt lộ mà dính phải."
Dương Thu Trì lại lật thi thể của hài tử lên, chỉ vào sau lưng, đùi và cùi chỏ: "Những dấu cào xước này nhất định là xe ngựa kéo lê thân thể nó mà tạo thành, có thể ấn chứng những phán đoán vừa rồi của ta."
Tống Vân Nhi lúc này mới khâm phục nhìn Dương Thu Trì: "Ca, huynh thiệt là lợi hại nghe!" Xong chuyển thân nhìn quan đạo trống không, nói: "Không biết chiếc xe ngựa đáng chết nào sau khi húc chết hài tử rồi bỏ đi, như vậy làm sao tìm được tội phạm đây?"
"Bất kỳ hành vi phạm tội nào đều để lại dấu vết!" Dương Thu Trì tự tin nói, "Chỉ cần cẩn thận là có thể phát hiện được ngay."
Tống Vân Nhi vui mừng hỏi dồn: "Ca, huynh đã phát hiện ra tung tích tội phạm rồi, đúng không?" Rồi nàng cắn răng, "Đụng chết hài tử không quản, còn đem giấu thi thể đi, thật là không có nhân tính, bắt được tên tội phạm đáng chết này, cần phải xử trí hắn cho thật nặng! Ca, huynh mau nói coi tên tội phạm này là dạng người nào?"
"Tội phạm thì ta không biết, nhưng xe ngựa thì ta biết."
"Dương công tử, công tử không ở tại hiện trường, làm sao biết được xe ngựa của tội phạm ra sao?" Từ sau lưng DƯơng Thu Trì chợt vang lên giọng nói thỏ thẻ của một cô gái, quay đầu lại nhìn thì ra là Bạch Tố Mai trong bộ đồ trắng, bên cạnh còn có Bạch phu nhân.
Thì ra, hai mẹ con Bạch tố mai chờ một lúc không thấy Dương Thu Trì và mọi người quay lại, nghe mọi người nói vừa rồi có án mạng, Bạch Tố Mai tuy sợ, nhưng lòng dù sao cũng lo cho Dương Thu Trì, nên cùng mẹ nàng xuống xem Dương Thu Trì phá án ra sao.
Dương Thu Trì nhìn Bạch Tố Mai, khe khẽ cười: "Như ta vừa nói, mọi tội phạm đều để lại dấu vết!" Hắn rút chiếc khăn trắng từ trong người, mở ra, cầm một sợi lông màu vàng: "Tóc trên đầu của đứa bé có màu đen, vì thế, sợi lông hay tóc này không thể của nó, xem ra là từ chân của con ngựa đụng vào đầu nó lưu lại."
"Màu vàng sao? Xe ngựa có ngựa là Hoàng phiếu mã sao?" Tống Vân Nhi lập tức phản ứng ngay.
Dương Thu Trì gật đầu: "Chuẩn xác mà nói, con ngựa đầu tiên là hoàng phiếu mã (ngựa lông vàng đốm trắng)."
"Còn có thớt ngựa sau sao?" Bạch Tố Mai cũng hiếu kỳ hỏi.
"Đúng!" Dương Thu Trì nói, "Kỳ thật chú ý quan sát cách ngựa chạy thì biết ngay. Tốc độ của xe ngựa rất nhanh, do đó thớt ngựa đầu sau khi đụng chân vào trán của đứa bé, thì lúc ấy đứa bé nhất định đáng đứng ngửa mặt, và chân sau của con ngựa thứ nhất không thể nào dập trực tiếp lên ngực hài tử được, phải đợi khi hài tử bị té ngã xuống đất, thớt ngựa phía sau mới có khả năng đạp lên ngực nó."
/525
|