Dương Thu Trì nói với Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng: "Làm phiền hai người mang theo các cẩm y vệ hộ vệ khác lập tức trở về dịch trạm, mang tiểu hắc cẩu của ta đến đây, ta muốn dùng tiểu hắc cẩu truy tung." Nói xong, đầu không động đậy, ánh mắt thì hướng lên trên trần nhà, nháy nháy liên hồi.
Tống Vân Nhi không ngờ lại hận hận nhìn Dương Thu Trì, lại nhìn Hồng Lăng đang đứng cúi đầu hổ thẹn kế bên, hừ mũi một tiếng rõ to, rồi dậm chân quay ngoắt người quày quả ra khỏi phòng.
Nam Cung Hùng dường như không hề có phản ứng gì với ánh mắt của Dương Thu Trì, ngần ngừ một chút rồi nói: "Đại nhân, hay là tôi ở lại bảo hộ ngài đi."
"Không cần, nơi này còn có nhiều cẩm y vệ như vậy, không sao đâu, hai người các ngươi mau đi."
Nam Cung Hùng ôm quyền thưa: "Tuân lệnh!" Rồi chuyển thân đi ra cửa.
Kim sư gia nhất mực theo sau Dương Thu Trì là một người thông minh, thấy vậy vội vã chấp tay thưa: "Đại nhân, bỉ nhân cũng ra ngoài đó chờ." Nói xong bước ra ngoài phòng, nhưng quên đóng cửa lại. Dương Thu Trì cũng không thèm quản, cứ để mặc cho nó mở.
Những cẩm y vệ khác đều là người thông minh, tuy hò hét kéo bàn đổ ghế ở những phòng khác, nhưng không hề có một ai đến quấy rầy Dương Thu Trì và Hồng Lăng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Dương Thu Trì nhìn nhìn ngó ngó xung quanh phòng của Hồng Lăng, nhưng không nhìn nàng. Hồng Lăng hơi khẩn trương, không dám nói chuyện, thõng tay đứng một bên.
Dương Thu Trì bước lại cái giường lớn mềm mại ngồi xuống, vỗ vỗ gối gấm, nói với Hồng Lăng: "Đến đây!"
Hồng Lăng càng khẩn trương hơn, từ từ bước lại gần. Dương Thu Trì vụt kéo nàng ta ngồi xuống bên cạnh.
Dương Thu Trì rất tự nhiên quàng qua ôm eo nàng, cất giọng ra vẻ rất khoa trương: "Hồng Lăng, nàng thật là đẹp, ta hiện giờ muốn nàng, được không?"
Hồng Lăng hoảng loạn nói: "Đại gia, không, không được... không được ở nơi này... được không?"
"Vì cớ gì?"
Đôi mắt phượng thật mê người của Hồng Lăng hiện giờ đầy vẻ sợ hãi, nhanh chóng liếc mắt trên mái nhà lần nữa, rồi ấp úng nói: "Bên ngoài... bên ngoài có nhiều người, bọn họ tiến vào thì làm thế nào?" Hồng Lăng bị Dương Thu Trì ôm trong lòng, ôn nhuận như con chim nhỏ, nhưng thân hình mềm mại nhỏ nhắn ấy lại hơi run run.
"Không cần sợ, bọn chúng không phải là ngốc, ta bảo chúng ra, không có mệnh lệnh của ta, chúng không dám tiến vào đâu." Dương Thu Trì vòng mặt qua hôn lên gò má phấn non và vành tai thơm của nàng, lại lớn tiếng nói: "Nàng thiệt là đẹp quá đi, ta không chờ được nữa, bây giờ ta muốn nàng ngay!" Nói xong đưa tay sờ ngực của Hồng Lăng.
"Đại gia, không được!" Hồng Lăng giơ cánh tay thon ngăn tay Dương Thu Trì lại, "Hồng Lăng sợ lắm..."
"Đừng sợ! Ta sẽ ôn nhu mà..." Dương Thu Trì cố ý chẹp chẹp miệng, hít hít mũi, ra vẻ như một con sói đói sắc, ôm chặt hai vai Hồng Lăng kéo nàng ngã ra giường.
Hồng Lăn bị ôm nằm đè lên trên người Dương Thu Trì, không động đậy được chút nào. Tư thế này khiến đôi gò ngọc của nàng vươn cao lên, nhìn xuyên qua cổ có thể thấy được khe núi sâu hút giữa hai đỉnh Vu Sơn. Hai gò ngực đầy đặn đè ép vào ngực hắn.
Hồng Lăng chỉ mặc có cái áo nhỏ sát người, Dương Thu Trì một tay ôm chặt lưng nàng, một tay từ từ lần vào trong áo, sờ qua eo, rồi dần hướng lên trên.
Hồng Lăng như có vẻ động tình, ôm chặt Dương Thu Trì, hơi thở phì phò, cái miệng anh đào kề sát vào vành tai hắn, hàm hồ nói những lời không rõ: "Đại gia, cẩn thận, bọn họ ở đỉnh phòng..."
Trong lúc này, đỉnh phòng chợt xuất hiện một cái lỗ lớn, ánh sáng chợt lóe lên, một thanh kiếm bén đâm vụt xuống. Nhưng Dương Thu Trì đang nằm ngửa, ôm Hồng Lăng nằm sát trên người, hình thành một thuẫn bài bằng thịt, và người đó rõ ràng là sợ làm bị thương đến Cọng Dây, cho nên kiếm dừng sau lưng Hồng Lăng, tức giận quát: "Mau bỏ Hồng Lăng ra tên khốn!"
Đây là một lão đầu thân hình hơi gù, tay cầm một thanh kiếm sáng lấp lánh. Lực chú ý của lão đều tập trung trên người Dương Thu Trì, không ngờ chính lúc này hàn khí bức người đã kề sát thân, lão vừa thầm kêu không hay, định quay đầu lại thì đã nghe hậu tâm hơi đau, có một giọng nữ quát: "Không được động!"
Tiếp theo đó, cổ của lão mát lạnh, một thanh đơn đao đã gá trên cổ, một giọng nam trầm thấp cất lên: "Triệt kiếm!"
Chỉ bàng vào chuyện đối phương tiến vào rồi mà bản thân chưa phát hiện, lão già lưng gù này biết một nam một nữ sau lưng có võ công không dưới mình, hơn nữa hai chỗ yếu hại hiện giờ của lão đều đã bị kềm chế. Lão căn bản không còn cách nào để phản kháng, thở dài một tiếng, lỏng tay ra, trường kiếm rớt đánh keng xuống đất.
Người khống chế lão hán lưng gù chính là Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng, La thiên hộ ở ngoài cũng đưa cẩm y vệ xông vào, dùng gân trâu trói chặt lão già lại, Kim sư gia cũng tiến vào theo.
Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì vẫn còn nằm ở trên giường ôm chặt Hồng Lăng đang bận đồ thiếu vải, tức giận nói: "Ca! Người đã bị bắt rồi, huynh còn ôm ả để làm cái gì?"
Hồng Lăng đỏ bừng mặt, tránh né định thoát ra, nhưng Dương Thu Trì vẫn ôm chặt không buông, nên vừa thẹn vừa gấp, "Đại gia, ngài bỏ thiếp ra đi."
"Không được, cánh tay vòng qua sau lưng Hồng Lăng của Dương Thu Trì chỉ chỉ lên trên nóc nhà: "Còn một tên chưa bắt xong, ta mượn nàng dùng làm thuẫn bài chắn tên một chút!"
Nam Cung Hùng tung người phóng lên, một chân chạm lên cái tủ thấp mượn lực phóng tiếp, tay trái chụp lấy xà ngang, nhẹ nhàng bám lên mái nhà, rồi như một con vượn phóng người ra khỏi chỗ hổng trên mái đó.
Trên đỉnh phòng không có tiếng đả đấu, một chút sau Nam Cung Hùng dùng một tay lôi một nam nhân trung niên xuống lỗ hổng, đến xà ngang mới dùng tay còn lại chụp kéo một cái giảm bớt sức rơi, để rồi từ từ đáp nhẹ xuống bàn, xong mới bỏ trung niên đó ra.
Thật không ngờ Nam Cung Hùng có thân hình khôi ngô, lực lưỡng như thế mà có khinh công không tệ chút nào.
Giống như bị rơi từ trên trần nhà xuống, trung niên sợ xám cả mặt, nằm bẹp trên đất một hồi mới thở phào một hơi, sau đó lập tức kêu lên chói lói: "Cẩu quan! mau bỏ Hồng Lăng cô nương ra! Nếu không ta sẽ băm thây ngươi thành vạn đoạn!"
Trung niên này tuy nghi biểu đường đường, nhưng có một con mắt nhìn ngang, nên có chút ảnh hưởng đến hình tượng, hơn nữa mày rậm nhíu tít, dường như lòng đầy tâm sự, ánh mắt nhìn Dương Thu Trì đang ôm Hồng Lăng phẫn nộ dị thường.
Cẩm y vệ quát lên định xông tới trói lại, nhưng trung niên ấy mục quang như điện, quát bảo: "Các ngươi muốn tạo phản sao?" Thần thái không giận mà uy ấy khiến các cẩm y vệ đều khựng lại, cùng nhìn về phía Dương Thu Trì đang nằm trên giường ôm Hồng Lăng.
Dương Thu Trì thầm nghĩ, trung niên này đúng là chính chủ mà mình muốn bắt, và y hiển nhiên không có võ công, nếu không đã sớm đánh đấu với Nam Cung Hùng ở trên kia rồi. Bản thân hắn có Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng hai đại cao thủ cùng bao nhiêu cẩm y vệ ở đây hộ vệ, không trói y thì y cũng chạy đằng trời. Điều trọng yếu hơn nữa là, người này tuy thân phận bất minh, nhưng nhất định là có lai lịch, cho nên cẩn thận vẫn hơn.
Dương Thu Trì từ từ bỏ tay ra. Hồng Lăng vụt ngồi dậy, nhìn trung niên mắt lé rồi cúi đầu nép qua một bên. Trung niên ấy nhìn Hồng Lăng, ánh mắt đầu sự yêu thương và lo lắng.
Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng nhanh chóng lắc mình đến thủ hai bên Dương Thu Trì. Dương Thu Trì lúc này mới ngồi dậy, phất tay về phía cẩm y vệ, ra ý không cần trói, rồi hỏi trung niên: "Ngươi là ai?"
Trung niên ấy không hề hồi đáp, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Dương Thu Trì, rồi hậm hực nói: "Ngươi thật lợi hại." Nếu như Dương Thu Trì đã bỏ Hồng Lăng ra, khí giận của y đã giảm bớt mấy phần.
"Đa tạ!" Lời Dương Thu Trì rất khách khí, đứng thẳng người nhìn kỹ trung niên ấy. Y đích xác là có một con mắt bị lé, và khi y nhìn về phía hắn, thì hắn rốt cuộc chẳng biết là y đang nhìn ở đâu.
"Ngươi làm sao mà biết được ta không đào tẩu?" Trung niên đó hỏi.
Dương Thu Trì chỉ vào bàn giữa phòng, đáp: "Trên bàn bày hai đôi đũa, đôi nhỏ nhắn tinh xảo bằng ngà voi kia vừa rồi Hồng Lăng cô nương nói là của cô ta, còn một đôi đủa bạc lớn nặng và dài kia nhất định là của nam nhân dùng. Hai chung rượu cũng một lớn một nhỏ. Điều quan trọng là, rượu trong bình vẫn còn ấm, món ăn trong dĩa vẫn chưa nguội."
"Bội phục!" Trung niên khen, "Vì sao ngươi biết ta ở trên đỉnh phòng?"
Dương Thu Trì không hề nhìn Hồng Lăng, chỉ vào cái tủ thấp nhỏ vừa rồi Nam Cung Hùng đã điểm chân lên: "trên đó ngoại trừ dấu chấn của hộ vệ ta, còn có vài dấu chân khác, tuy rất nhạt nhưng thứ dấu vết này không thoát được đôi mắt của ta."
"Lợi hại!" Trung niên lại khen: "Vậy người vì sao không trực tiếp phái những tên cẩu nô tài này bắt chúng ta? Sao lại dùng thủ đoạn bỉ ổi khi nhục Hồng Lăng để khiến chúng ta ra mạt?" Hỏi câu này, giọng nói thấp trầm của trung niên đầy sự phẫn nộ.
"Chúng ta mất khá nhiều thời gian mới xông lên lầu này, trong khi các ngươi cứ bình tĩnh chờ trên đỉnh phòng, cho thấy hoặc là ngươi là cao thủ về võ công, hoặc là có một hộ vệ có võ công thật cao ở bên cạnh ngươi. Chúng ta ở ngoài sáng các ngươi trong tối, hơn nữa các ngươi lại ở trên cao, dường như trùng hợp với cái cậu 'Thượng đả hạ, bất phí chá' (Trên đánh xuống, chẳng phí công), chúng ta công kích từ dưới lên vừa thất thế vừa thua thiệt, hơn nữa, ta biết ngươi chẳng phải là người thường, ta không hy vong phát sinh một vụ lưu huyết."
Dương Thu Trì kiên nhẫn giải thích cho y, rồi nhìn lão hán lưng gù: "Người này hẳn là hộ vệ của ngươi. Kiếm đầu lão đâm đến như lôi đình vạn quân, lợi hại vô cùng, nếu như không có Hồng Lăng cô nương bảo hộ ta, ta nhất định là chết dưới kiếm của lão!" Nói xong, hắn chuyển đầu quay nhìn Hồng Lăng.
Lão hán lưng gù kia hừ một tiếng, không nói gì.
Hồng Lăng cô nương nghe Dương Thu Trì nói lời đầy, ngẩng đầu nhìn hắn, thần tình chợt vô cùng hoảng loạn, vội vã cúi gầm mặt.
Trung niên hỏi tiếp: "Vì sao ngươi biết ta sẽ vì Hồng Lăng cô nương mà hiện thân?"
Dương Thu Trì chỉ vào thảm: "Hai cái nệm ghế kia đã bạo lộ quan hệ của hai người. Chúng được đặt nằm kề sát nhau, đủ cho biết quan hệ của hai người mật thiết như thế nào. Hơn nữa..." Dương Thu Trì quay lại nhìn Hồng Lăng, "Thân phận của cô ta tố cáo cho ta biết, ngươi nhất định sẽ không chịu nổi hành động như thế của ta đối với cô ta."
Trung niên mắt lé kỳ quái hỏi: "Ngươi biết nàng ta là ai nào?"
Tống Vân Nhi không ngờ lại hận hận nhìn Dương Thu Trì, lại nhìn Hồng Lăng đang đứng cúi đầu hổ thẹn kế bên, hừ mũi một tiếng rõ to, rồi dậm chân quay ngoắt người quày quả ra khỏi phòng.
Nam Cung Hùng dường như không hề có phản ứng gì với ánh mắt của Dương Thu Trì, ngần ngừ một chút rồi nói: "Đại nhân, hay là tôi ở lại bảo hộ ngài đi."
"Không cần, nơi này còn có nhiều cẩm y vệ như vậy, không sao đâu, hai người các ngươi mau đi."
Nam Cung Hùng ôm quyền thưa: "Tuân lệnh!" Rồi chuyển thân đi ra cửa.
Kim sư gia nhất mực theo sau Dương Thu Trì là một người thông minh, thấy vậy vội vã chấp tay thưa: "Đại nhân, bỉ nhân cũng ra ngoài đó chờ." Nói xong bước ra ngoài phòng, nhưng quên đóng cửa lại. Dương Thu Trì cũng không thèm quản, cứ để mặc cho nó mở.
Những cẩm y vệ khác đều là người thông minh, tuy hò hét kéo bàn đổ ghế ở những phòng khác, nhưng không hề có một ai đến quấy rầy Dương Thu Trì và Hồng Lăng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ. Dương Thu Trì nhìn nhìn ngó ngó xung quanh phòng của Hồng Lăng, nhưng không nhìn nàng. Hồng Lăng hơi khẩn trương, không dám nói chuyện, thõng tay đứng một bên.
Dương Thu Trì bước lại cái giường lớn mềm mại ngồi xuống, vỗ vỗ gối gấm, nói với Hồng Lăng: "Đến đây!"
Hồng Lăng càng khẩn trương hơn, từ từ bước lại gần. Dương Thu Trì vụt kéo nàng ta ngồi xuống bên cạnh.
Dương Thu Trì rất tự nhiên quàng qua ôm eo nàng, cất giọng ra vẻ rất khoa trương: "Hồng Lăng, nàng thật là đẹp, ta hiện giờ muốn nàng, được không?"
Hồng Lăng hoảng loạn nói: "Đại gia, không, không được... không được ở nơi này... được không?"
"Vì cớ gì?"
Đôi mắt phượng thật mê người của Hồng Lăng hiện giờ đầy vẻ sợ hãi, nhanh chóng liếc mắt trên mái nhà lần nữa, rồi ấp úng nói: "Bên ngoài... bên ngoài có nhiều người, bọn họ tiến vào thì làm thế nào?" Hồng Lăng bị Dương Thu Trì ôm trong lòng, ôn nhuận như con chim nhỏ, nhưng thân hình mềm mại nhỏ nhắn ấy lại hơi run run.
"Không cần sợ, bọn chúng không phải là ngốc, ta bảo chúng ra, không có mệnh lệnh của ta, chúng không dám tiến vào đâu." Dương Thu Trì vòng mặt qua hôn lên gò má phấn non và vành tai thơm của nàng, lại lớn tiếng nói: "Nàng thiệt là đẹp quá đi, ta không chờ được nữa, bây giờ ta muốn nàng ngay!" Nói xong đưa tay sờ ngực của Hồng Lăng.
"Đại gia, không được!" Hồng Lăng giơ cánh tay thon ngăn tay Dương Thu Trì lại, "Hồng Lăng sợ lắm..."
"Đừng sợ! Ta sẽ ôn nhu mà..." Dương Thu Trì cố ý chẹp chẹp miệng, hít hít mũi, ra vẻ như một con sói đói sắc, ôm chặt hai vai Hồng Lăng kéo nàng ngã ra giường.
Hồng Lăn bị ôm nằm đè lên trên người Dương Thu Trì, không động đậy được chút nào. Tư thế này khiến đôi gò ngọc của nàng vươn cao lên, nhìn xuyên qua cổ có thể thấy được khe núi sâu hút giữa hai đỉnh Vu Sơn. Hai gò ngực đầy đặn đè ép vào ngực hắn.
Hồng Lăng chỉ mặc có cái áo nhỏ sát người, Dương Thu Trì một tay ôm chặt lưng nàng, một tay từ từ lần vào trong áo, sờ qua eo, rồi dần hướng lên trên.
Hồng Lăng như có vẻ động tình, ôm chặt Dương Thu Trì, hơi thở phì phò, cái miệng anh đào kề sát vào vành tai hắn, hàm hồ nói những lời không rõ: "Đại gia, cẩn thận, bọn họ ở đỉnh phòng..."
Trong lúc này, đỉnh phòng chợt xuất hiện một cái lỗ lớn, ánh sáng chợt lóe lên, một thanh kiếm bén đâm vụt xuống. Nhưng Dương Thu Trì đang nằm ngửa, ôm Hồng Lăng nằm sát trên người, hình thành một thuẫn bài bằng thịt, và người đó rõ ràng là sợ làm bị thương đến Cọng Dây, cho nên kiếm dừng sau lưng Hồng Lăng, tức giận quát: "Mau bỏ Hồng Lăng ra tên khốn!"
Đây là một lão đầu thân hình hơi gù, tay cầm một thanh kiếm sáng lấp lánh. Lực chú ý của lão đều tập trung trên người Dương Thu Trì, không ngờ chính lúc này hàn khí bức người đã kề sát thân, lão vừa thầm kêu không hay, định quay đầu lại thì đã nghe hậu tâm hơi đau, có một giọng nữ quát: "Không được động!"
Tiếp theo đó, cổ của lão mát lạnh, một thanh đơn đao đã gá trên cổ, một giọng nam trầm thấp cất lên: "Triệt kiếm!"
Chỉ bàng vào chuyện đối phương tiến vào rồi mà bản thân chưa phát hiện, lão già lưng gù này biết một nam một nữ sau lưng có võ công không dưới mình, hơn nữa hai chỗ yếu hại hiện giờ của lão đều đã bị kềm chế. Lão căn bản không còn cách nào để phản kháng, thở dài một tiếng, lỏng tay ra, trường kiếm rớt đánh keng xuống đất.
Người khống chế lão hán lưng gù chính là Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng, La thiên hộ ở ngoài cũng đưa cẩm y vệ xông vào, dùng gân trâu trói chặt lão già lại, Kim sư gia cũng tiến vào theo.
Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì vẫn còn nằm ở trên giường ôm chặt Hồng Lăng đang bận đồ thiếu vải, tức giận nói: "Ca! Người đã bị bắt rồi, huynh còn ôm ả để làm cái gì?"
Hồng Lăng đỏ bừng mặt, tránh né định thoát ra, nhưng Dương Thu Trì vẫn ôm chặt không buông, nên vừa thẹn vừa gấp, "Đại gia, ngài bỏ thiếp ra đi."
"Không được, cánh tay vòng qua sau lưng Hồng Lăng của Dương Thu Trì chỉ chỉ lên trên nóc nhà: "Còn một tên chưa bắt xong, ta mượn nàng dùng làm thuẫn bài chắn tên một chút!"
Nam Cung Hùng tung người phóng lên, một chân chạm lên cái tủ thấp mượn lực phóng tiếp, tay trái chụp lấy xà ngang, nhẹ nhàng bám lên mái nhà, rồi như một con vượn phóng người ra khỏi chỗ hổng trên mái đó.
Trên đỉnh phòng không có tiếng đả đấu, một chút sau Nam Cung Hùng dùng một tay lôi một nam nhân trung niên xuống lỗ hổng, đến xà ngang mới dùng tay còn lại chụp kéo một cái giảm bớt sức rơi, để rồi từ từ đáp nhẹ xuống bàn, xong mới bỏ trung niên đó ra.
Thật không ngờ Nam Cung Hùng có thân hình khôi ngô, lực lưỡng như thế mà có khinh công không tệ chút nào.
Giống như bị rơi từ trên trần nhà xuống, trung niên sợ xám cả mặt, nằm bẹp trên đất một hồi mới thở phào một hơi, sau đó lập tức kêu lên chói lói: "Cẩu quan! mau bỏ Hồng Lăng cô nương ra! Nếu không ta sẽ băm thây ngươi thành vạn đoạn!"
Trung niên này tuy nghi biểu đường đường, nhưng có một con mắt nhìn ngang, nên có chút ảnh hưởng đến hình tượng, hơn nữa mày rậm nhíu tít, dường như lòng đầy tâm sự, ánh mắt nhìn Dương Thu Trì đang ôm Hồng Lăng phẫn nộ dị thường.
Cẩm y vệ quát lên định xông tới trói lại, nhưng trung niên ấy mục quang như điện, quát bảo: "Các ngươi muốn tạo phản sao?" Thần thái không giận mà uy ấy khiến các cẩm y vệ đều khựng lại, cùng nhìn về phía Dương Thu Trì đang nằm trên giường ôm Hồng Lăng.
Dương Thu Trì thầm nghĩ, trung niên này đúng là chính chủ mà mình muốn bắt, và y hiển nhiên không có võ công, nếu không đã sớm đánh đấu với Nam Cung Hùng ở trên kia rồi. Bản thân hắn có Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng hai đại cao thủ cùng bao nhiêu cẩm y vệ ở đây hộ vệ, không trói y thì y cũng chạy đằng trời. Điều trọng yếu hơn nữa là, người này tuy thân phận bất minh, nhưng nhất định là có lai lịch, cho nên cẩn thận vẫn hơn.
Dương Thu Trì từ từ bỏ tay ra. Hồng Lăng vụt ngồi dậy, nhìn trung niên mắt lé rồi cúi đầu nép qua một bên. Trung niên ấy nhìn Hồng Lăng, ánh mắt đầu sự yêu thương và lo lắng.
Tống Vân Nhi và Nam Cung Hùng nhanh chóng lắc mình đến thủ hai bên Dương Thu Trì. Dương Thu Trì lúc này mới ngồi dậy, phất tay về phía cẩm y vệ, ra ý không cần trói, rồi hỏi trung niên: "Ngươi là ai?"
Trung niên ấy không hề hồi đáp, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Dương Thu Trì, rồi hậm hực nói: "Ngươi thật lợi hại." Nếu như Dương Thu Trì đã bỏ Hồng Lăng ra, khí giận của y đã giảm bớt mấy phần.
"Đa tạ!" Lời Dương Thu Trì rất khách khí, đứng thẳng người nhìn kỹ trung niên ấy. Y đích xác là có một con mắt bị lé, và khi y nhìn về phía hắn, thì hắn rốt cuộc chẳng biết là y đang nhìn ở đâu.
"Ngươi làm sao mà biết được ta không đào tẩu?" Trung niên đó hỏi.
Dương Thu Trì chỉ vào bàn giữa phòng, đáp: "Trên bàn bày hai đôi đũa, đôi nhỏ nhắn tinh xảo bằng ngà voi kia vừa rồi Hồng Lăng cô nương nói là của cô ta, còn một đôi đủa bạc lớn nặng và dài kia nhất định là của nam nhân dùng. Hai chung rượu cũng một lớn một nhỏ. Điều quan trọng là, rượu trong bình vẫn còn ấm, món ăn trong dĩa vẫn chưa nguội."
"Bội phục!" Trung niên khen, "Vì sao ngươi biết ta ở trên đỉnh phòng?"
Dương Thu Trì không hề nhìn Hồng Lăng, chỉ vào cái tủ thấp nhỏ vừa rồi Nam Cung Hùng đã điểm chân lên: "trên đó ngoại trừ dấu chấn của hộ vệ ta, còn có vài dấu chân khác, tuy rất nhạt nhưng thứ dấu vết này không thoát được đôi mắt của ta."
"Lợi hại!" Trung niên lại khen: "Vậy người vì sao không trực tiếp phái những tên cẩu nô tài này bắt chúng ta? Sao lại dùng thủ đoạn bỉ ổi khi nhục Hồng Lăng để khiến chúng ta ra mạt?" Hỏi câu này, giọng nói thấp trầm của trung niên đầy sự phẫn nộ.
"Chúng ta mất khá nhiều thời gian mới xông lên lầu này, trong khi các ngươi cứ bình tĩnh chờ trên đỉnh phòng, cho thấy hoặc là ngươi là cao thủ về võ công, hoặc là có một hộ vệ có võ công thật cao ở bên cạnh ngươi. Chúng ta ở ngoài sáng các ngươi trong tối, hơn nữa các ngươi lại ở trên cao, dường như trùng hợp với cái cậu 'Thượng đả hạ, bất phí chá' (Trên đánh xuống, chẳng phí công), chúng ta công kích từ dưới lên vừa thất thế vừa thua thiệt, hơn nữa, ta biết ngươi chẳng phải là người thường, ta không hy vong phát sinh một vụ lưu huyết."
Dương Thu Trì kiên nhẫn giải thích cho y, rồi nhìn lão hán lưng gù: "Người này hẳn là hộ vệ của ngươi. Kiếm đầu lão đâm đến như lôi đình vạn quân, lợi hại vô cùng, nếu như không có Hồng Lăng cô nương bảo hộ ta, ta nhất định là chết dưới kiếm của lão!" Nói xong, hắn chuyển đầu quay nhìn Hồng Lăng.
Lão hán lưng gù kia hừ một tiếng, không nói gì.
Hồng Lăng cô nương nghe Dương Thu Trì nói lời đầy, ngẩng đầu nhìn hắn, thần tình chợt vô cùng hoảng loạn, vội vã cúi gầm mặt.
Trung niên hỏi tiếp: "Vì sao ngươi biết ta sẽ vì Hồng Lăng cô nương mà hiện thân?"
Dương Thu Trì chỉ vào thảm: "Hai cái nệm ghế kia đã bạo lộ quan hệ của hai người. Chúng được đặt nằm kề sát nhau, đủ cho biết quan hệ của hai người mật thiết như thế nào. Hơn nữa..." Dương Thu Trì quay lại nhìn Hồng Lăng, "Thân phận của cô ta tố cáo cho ta biết, ngươi nhất định sẽ không chịu nổi hành động như thế của ta đối với cô ta."
Trung niên mắt lé kỳ quái hỏi: "Ngươi biết nàng ta là ai nào?"
/525
|