Vừa rồi bọn họ nói gì Hồng Lăng đều nghe rõ, biết vị Từ Khâm này chính là hậu nhân của Trung sơn vương Từ Đạt, là Ngụy quốc công, là hoàng thân quốc thích. Nếu như nàng có thể theo y, thì vinh hoa phú quýe đương nhiên hưởng không hết, Hồng Lăng nhất định sẽ không cự tuyệt, nhưng thật không ngờ nàng lại lắc đầu.
Từ Khâm tức giận quát hỏi: "Vì sao?"
Hồng Lăng cúi đầu không đáp.
Từ Khâm còn muốn hỏi nữa, nhưng Dương Thu Trì đã cướp lời: "Nếu như Hồng Lăng cô nương không nguyện ý, dù sao cũng không thể miễn cưỡng được."
Từ Khâm nhìn sửng Hồng Lăng, khe khẽ lắc đầu: "Ta cũng biết lần này trở về chết hay sống còn chưa biết, đổi ta thành Hồng Lăng ta cũng sẽ không đáp ứng."
Dương Thu Trì thầm nghĩ: Dù sao ngươi cũng tự biết người biết ta.
Từ Khâm lòng đầy yêu thương nhìn Hồng Lương, mãi vẫn không nỡ dời ánh mắt đi, cất lời chua xót bảo cầu khẩn Dương Thu Trì: "Dương đại nhân, Hồng Lăng cô nương có thân phận hịện tại là tiểu thiếp của Mễ viên ngoại. Mễ viên ngoại lần này chỉ sợ khó thoát tai kiếp, nếu như có ngày đó, ngài có thể phát từ bi, chiếu cố một chút cho Hồng Lăng cô nương được không?"
Dương Thu Trì nhìn sâu Hồng Lăng một lúc, thầm nghĩ cô gái này thật là đáng thương, giống như cọng lục bình trôi giữa dòng, ai muốn vớt muốn hái trao qua đổi lại gì cũng được. Hắn cất tiếng đáp: "Hạ quan sẽ y luật mà làm, nhưng ta có thể bảo chứng Hồng Lăng cô nương sẽ không bị người khinh khi hay làm nhục."
Hắn quay sang bảo La thiên hộ: "La đại nhân, thỉnh ông phái một phó thiên hộ đem theo hai trăm cẩm y vệ phong tỏa tòa hoa viên tiểu lâu này, bảo hộ cho Hồng Lăng cô nương cùng những người khác, không có mệnh lệnh của ta, không ai được tiến vào quấy nhiễu, ai trái lệnh, chém!"
"Tuân lệnh!" La thiên hộ khom người đáp.
Từ Khâm mừng rỡ: "Đa tạ Dương đại nhân!"
Dương Thu Trì thầm nghĩ, lời này của ngươi thiệt là kỳ quặc, thân phận của Hồng Lăng người ta là tiểu thiếp của Mễ viên ngoại, hiện giờ đã không chịu theo cùng ngươi, ngươi đứng ở góc độ nào mà cảm ơn chứ?
Hồng Lăn hướng về phía Dương Thu Trì nói lời vạn phúc, dùng giọng nói nhu mị đến nào lòng và ngọt ngào đến sót ruột thưa: "Hồng Lăn đa tạ đại nhân đã chiếu cố!"
Điều khó tiêu thụ nhất trên đời chính là ân của mỹ nhân, Dương Thu Trì dù sao cũng hiểu, vội vã trả lễ: "Hồng Lăng cô nương không cần khách khí như vậy."
An bài xong xuôi, Từ Khâm nhìn sững Hồng Lăng cô nương một lúc nữa rồi chuyển thân ra khỏi phòng, cẩm y vệ áp giải lão hán lưng gù bám sát theo ngay.
Chờ bọn họ đi rồi, Dương Thu Trì bước lại trước mặt Hồng Lăng cô nuơng, chấp tay hạ giọng nói: "Cô nương, vừa rồi có điểm mạo phạm, thỉnh cô bỏ qua cho." Dừng lại một chút, hắn lại tiếp: "Đa ta cô nương chỉ điểm cho nên mới thuận lợi bắt giữ được phản tặc."
Hồng Lăng e thẹn cúi đầu, trả lại một lễ: "Dương đại nhân quá lời rồi, Hồng Lăng có thể quen biết đại nhân đó chính là phúc khí của cả đời a."
Lòng Dương Thu Trì cực kỳ vui, cô nương Hồng Lăng này quả là biết cách nói chuyện, hắn chấp tay nói: "Cô hiện giờ ở đây sẽ rất an toàn, không cần lo lắng đâu. Ta đi trước đây." Nói xong hắn chuyển thân định đi.
Hồng Lăng vội vã kêu: "Đại nhân, ngài còn... còn trở lại không?"
Hồng Lăng này đã coi hắn là chỗ nương tựa! Dương Thu Trì gật gật đầu. Mặt Hồng Lăng đầy vẻ vui mừng.
Phía sau lưng Dương Thu Trì truyền lại giọng nói lạnh lùng của Tống Vân Nhi: "Ca, huynh nếu mà không đi, trời sáng luôn rồi đấy!"
Dương Thu Trì quay lại nhìn Tống Vân Nhi bậm gương mặt xinh, mỉm cười ra vẻ có lỗi, ra cửa bỏ đi. Tống Vân Nhi cùng Nam Cung Hùng và các cẩm y vệ bám sát theo.
Trên đường trở về, Dương Thu Trì phân công La thiên hệ đem Quyền bố chánh sứ, Đàm tri phủ và lão hán lưng gù về nha môn của cẩm y vệ giam vào trong đại lao. Đem Ngụy Quốc công Từ Khâm giam lỏng một mình trong thiên hộ sở của cẩm y vệ. Cũng tại nơi này, Mễ viên ngoại cũng đã bị cẩm y vệ đem phân cách ra giảm lỏng lại trước rồi.
Dương Thu trì mang theo cẩm y vệ trước hết trở về đại đường của nha môn tri phủ tra khán tình hình chẩn tai phát lương, những quan lại địa phương biết lần này có cẩm y vệ nhúng tay vào, không phải là chuyện đùa, hơn nữa Tả bố chánh sứ Tiền đại nhân đích thân đứng ra tổ chức chuyện này, cho nên tiến hành công việc không có nửa điểm sai sót. Tất cả họ đều lấy hết tinh thần, chia nhau làm việc, theo quy cũ và trình tự thực hiện việc phát lương thực rất xuôi chèo mát mái, tốc độ rất nhanh, và đã có hơn phân nửa người nhận được lương thực rời khỏi thành. Trong thành Vũ Xương hiện giờ đã an tĩnh đi rất nhiều.
Chứng kiến việc chẩn tai tiến hành thuận lợi, Dương Thu Trì bấy giờ mới yên tâm mang các hộ vệ đến nha môn thiên hộ sở của cẩm y vệ, xem xét tình hình áp giải phạm nhân, sau đó tổ chức cho tiêu sứ tiến hành biện nhận đối với Từ Khâm, chế tác bút lục nhận dạng.
Tiếp theo đó, Dương Thu Trì lệnh cho Kim sư gia viết báo cáo mật trình lên cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương, đem tình hình tra án như thế nào thuật lại rất chi tiết và cặn kẽ, đặc biệt là tội hạnh của Ngụy quốc công Từ Khâm, tội hạnh của Mễ viên ngoại cùng quan hệ của lão đối với con trai Từ Cảnh Xương của Định quốc công Từ Tăng Thọ, rồi án chiếu lời hứa của mình, mố tả công lao chỉ điểm các đầu mục mưu phản của Quyền bố chánh sứ và Đàm tri phủ, thỉnh cầu chỉ thị, rồi đem tất cả các chứng cứ khẩu cung phong kín lại cẩn thận, dùng Cẩm y vệ bát bách lý cấp báo lên cẩm y vệ ở kinh thành.
Thứ mật báo quan trọng này không có cách gì dùng bồ câu để đưa đi, một là vì nó không khẩn cấp như lần trước khi Kiến Văn dư đảng mưu đồ bắt cóc Quyền phi, hai là phải trình bày cho rõ ngọn ngành, nội dung rất nhiều, bồ câu mang không nổi. Do đó, Dương Thu Trì đã dùng phương tiện liên lạc chuyên môn của cẩm y vệ để mật báo.
Thứ cẩm y vệ bát bách lý này thật ra là một loại hình dịch trạm án theo địa lý mà đổi ngựa đổi người một cách liên tục, chạy suốt ngày suốt đêm để đem tin tức báo cáo một cách nhanh chóng nhất. Hệ thống này có thể nói là hệ thống truyền tin nhanh nhất sau bồ câu đưa thư ở thời trung cổ.
Tin tức đã báo lên trên, lòng Dương Thu Trì an định, cứ việc chờ đợi chỉ thị từ trên.
Những chuyện này làm xong thì đã hết canh năm, Dương Thu Trì lúc này mới dẫn theo Tống Vân Nhi và các hộ vệ trở về dịch trạm.
Bạch Tố Mai và tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền vẫn còn thức, hai người chong đèn ngồi ở phòng chờ Dương Thu Trì trở về. Tiểu hắc cẩu thì cứ cuộn tròn quanh chân hai người ngủ gật, khi nghe cửa vườn của dịch trạm bị mở ra, lập tức cảnh giác ngẩng đầu dỏng tai nghe, sủa uông uông hai tiếng rồi tung thân đến cửa phòng, dùng chân trước cào cửa.
Đến lúc này, ngoài vườn đã nghe tiếng của Dương Thu Trì và mọi người, Nguyệt Thiền mừng rỡ nói: "Thiếu gia trở về rồi!" Xong chạy gấp ra mở cửa, tiểu hắc cẩu phóng ra chỉ để lại một vệt đen, cái đuôi đập loạn trên thang lầu xuống đất, rồi giống như dòng suối chạy ào đến cạnh người Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì vui vẻ cúi người ẵm nó lên: "Tiểu hắc, ngoan không nào, nhớ ta không?"
"Gâu gâu!" Tiểu hắc cẩu ngước mặt sủa Dương Thu Trì hai tiếng, thè cái lưỡi dài ra liếm mặt hán.
"Được rồi được rồi, làm mặt ta dính đầy nước miếng, thiệt là không biết giữ vệ sinh gì hết đó nghe!" Dương Thu Trì vừa lên lầu vừa vuốt ve đầu tiểu hắc cẩu.
Nguyệt Thiền đứng ở đầu cầu thang, lòng đầy sự hoan hỉ, reo lên: "Thiếu gia, người trở về rồi."
Dương Thu Trì thấy Nguyệt Thiền y sam chỉnh tề, hiển nhiên chưa hề ngủ, nhất trực chờ mình, xót xa bảo: "Con nha đầu ngốc kia, sao lại không chịu ngủ trước đi? Chờ ta làm cái gì?"
Nguyệt Thiền hơi e thẹn đáp: "Thiếu gia chưa về, Nguyệt Thiền ngủ không được." Nói xong chạy trở về phòng chuẩn bị qua nước nóng cho Dương Thu Trì rửa chân.
Dương Thu Trì bỏ tiểu hắc cẩu xuống, ngồi trước bàng thòng chân vào chậu rửa ngâm, mệt mõi cả đêm, ngâm chân rửa ráy một chút quả là thích. Tiểu hắc cẩu nằm phục cạnh bồn, ngưỡng cổ ngước đầu, đôi mắt đen láy lung linh nhìn hắn.
Vụ án đã được phá giải thuận lợi, tâm tình của Dương Thu Trì rất thoải mái, cầm một chiếc vớ vừa chọc tiểu hắc cẩu, vừa hỏi: "Phía Bạch cô nương khỏe không?"
Nguyệt Thiền đang trải giường cho Dương Thu Trì: "Rất khỏe a, vừa rồi Bạch cô nương nhất mực ở tại phòng này chờ thiếu gia, nghe thiếu gia trở về thì cô ấy nói thế là yên tâm rồi, đêm hôm không tiện tương kiến, do đó tự trở về phòng ngủ rồi."
Trước mắt Dương Thu Trì chợt hiện lên hình bóng Bạch Tố Mai trong xiêm y màu trắng, ốm yếu rất đáng thương, lòng hắn chùn lại, hỏi: "Không có chuyện gì hết, hai người chờ ta làm cái gì?"
Nguyệt Thiền đã trải giường gối xong, bước lại cúi xuống rửa chân cho Dương Thu Trì: "Còn nói không có chuyện gì, nghe ngừoi của dịch trạm nói, bên ngoài đều suýt loạn cả lên trời, dân đói toàn thành đều kéo đến tri phủ nha môn, còn có rất nhiều quan binh, lại còn nói dân đói muốn xông vào nha môn cướp lương, Bạch cô nương lo cho thiếu gia, cầu mong đừng có xảy ra chuyện gì hết."
Dương Thu Trì cúi người xuống, nhìn lén vào cái cổ trắng như tuyết của Nguyệt Thiền: "Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi có lo cho ta không?"
Nguyệt Thiền ngẩng đầu lên nhìn Dương Thu Trì, mở đôi mắt thật lớn, thật thà thưa: "Lo lắm a, thiếu gia mà xảy ra chuyện gì, các tiểu nha đầu chúng tôi đều xúi quẩy hết. Trước khi ra đi, lão thái thái, đại phu nhân đều đã dặn dò kỹ rồi."
"Vậy riêng ngươi thì sao?" Dương Thu Trì cố ý chọc nàng.
Nguyệt Thiền không lên tiếng, nhưng đến cả hai vành tai cũng đỏ, cuối cùng chỉ khẽ gật đầu.
Dương Thu Trì cười ha ha nói: "Vậy thì tốt. Thôi được rồi, trời sắp sáng đến nơi, mau đi ngủ đi thôi. Ngày mai chúng ta còn đến Hoàng Hạc lâu chơi nữa."
Nguyệt Thiền không biết Hoàng Hạc lâu là gì, hiếu kỳ hỏi: "Nơi đó thú vị không?"
"Đương nhiên thú vị, lên cao dõi mắt, buồm lẻ loi xa, sóng xanh một dãy, nhìn một cái thích ngay."
"Thiếu gia đến đó rồi sao?" Nguyệt Thiền nghe Dương Thu Trì kể mà có chen lẫn lời thơ ý họa như vậy, không khỏi có ý mê mẩn.
"Không, ta nghe người xưa nói."
Nguyệt Thiền càng cảm thấy kỳ quái: "Nghe người xưa nói sao? Người xưa làm sao mà nói được?"
Dương Thu Trì thương yêu nựng lên gương mặt như đóa hoa của nàng: "Nha đầu ngốc, ta xem bọn họ tả thi mà tưởng tượng ra, hiểu chưa?"
Nguyệt Thiền lúc này mới biết thiếu gia đang chọc nàng, cười hì hì, lau khô chân cho Dương Thu Trì, mang hài cho hắn, rồi mang bồn nước đi đổ, sau đó lau khô tay trở về phòng.
Dương Thu Trì đã ngồi ở mép giường, hắn rất mệt, toàn thân đều tê tái như tượng vậy. Nguyệt Thiền hầu hạ hắn cởi y phục, giúp hắn đắp mền, hạ màn hai bên xuống tấn lại, rồi mới thổi đèn ra gian ngoài ngủ.
Dương Thu Trì tuy rất mệt, nhưng không thể ngủ ngay được, cũng có thể là chăn đơn gối chiếc khó ngủ, cũng có thể là chốn lạ nhớ hiền thê.
Đêm đầu tiên xuyên việt đến Minh triều, hắn đã cùng Phùng Tiểu Tuyết mưa gió một phen. Cảnh đó hiện giờ hiện trở lại trong đầu từng chút một, Tiểu Thuyết ôn thuận dịu dàng, da thịt mịn màng, hai gò ngực săn chắc nhu nhuyễn, khiến cho lòng Dương Thu Trì cồn cào dậy sóng, lầm thầm hỏi khẽ: "Tiểu Tuyết, nàng có khỏe không?"
Nhớ tới Tiểu Thuyết, đầu óc hắn lại xuất hiện thân ảnh của Tần Chỉ Tuệ, nhớ tới tình cảnh nàng trúng độc nằm phục trong lòng hắn, vô lực nhìn hắn... Hắn nhớ tới quang cảnh nơi bãi cỏ hoang sau núi ở Quảng Đức huyện, nhớ đến hình dáng cô khổ thê lương của nàng, lòng đau như cắt, lại lặng lẽ hỏi thầm: "Chỉ Tuệ, hiện giờ nàng ở đâu?"
Khi Dương Thu Trì nhớ đến búp bê bùn Tống Tình, thật kỳ quái, vì hắn chẳng thể nào nhớ đến hình dạng của Tống Tình thế nào, tất cả chỉ là lúm đồng tiền nho nhỏ mê người, bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu, còn tất cả những cái khác đều quên sạch.
Dương Thu trì lại nghĩ đến tên giả tiểu tử Tống Vân Nhi nhất mực tình thâm đối với mình, rồi nhớ đến Hác Thiến tài mạo song toàn nhưng cuối cùng vì tình mà chết, nghĩ miên man cho đến một bóng dáng có dung mạo vũ mỵ tuyệt luân, giọng nói thỏ thẻ, nụ cười ngọt ngào đáng yêu của Hồng Lăng cô nương.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, cơn mệt mỏi và buồn ngủ kéo đến... khi hắn mông lung rơi vào giấc mộng, thì cũng là lúc mơ màng kéo theo người đã từng tiếp xúc qua da thịt, liên tiếp chịu tai nàn - Bạch Tố Mai!
Từ Khâm tức giận quát hỏi: "Vì sao?"
Hồng Lăng cúi đầu không đáp.
Từ Khâm còn muốn hỏi nữa, nhưng Dương Thu Trì đã cướp lời: "Nếu như Hồng Lăng cô nương không nguyện ý, dù sao cũng không thể miễn cưỡng được."
Từ Khâm nhìn sửng Hồng Lăng, khe khẽ lắc đầu: "Ta cũng biết lần này trở về chết hay sống còn chưa biết, đổi ta thành Hồng Lăng ta cũng sẽ không đáp ứng."
Dương Thu Trì thầm nghĩ: Dù sao ngươi cũng tự biết người biết ta.
Từ Khâm lòng đầy yêu thương nhìn Hồng Lương, mãi vẫn không nỡ dời ánh mắt đi, cất lời chua xót bảo cầu khẩn Dương Thu Trì: "Dương đại nhân, Hồng Lăng cô nương có thân phận hịện tại là tiểu thiếp của Mễ viên ngoại. Mễ viên ngoại lần này chỉ sợ khó thoát tai kiếp, nếu như có ngày đó, ngài có thể phát từ bi, chiếu cố một chút cho Hồng Lăng cô nương được không?"
Dương Thu Trì nhìn sâu Hồng Lăng một lúc, thầm nghĩ cô gái này thật là đáng thương, giống như cọng lục bình trôi giữa dòng, ai muốn vớt muốn hái trao qua đổi lại gì cũng được. Hắn cất tiếng đáp: "Hạ quan sẽ y luật mà làm, nhưng ta có thể bảo chứng Hồng Lăng cô nương sẽ không bị người khinh khi hay làm nhục."
Hắn quay sang bảo La thiên hộ: "La đại nhân, thỉnh ông phái một phó thiên hộ đem theo hai trăm cẩm y vệ phong tỏa tòa hoa viên tiểu lâu này, bảo hộ cho Hồng Lăng cô nương cùng những người khác, không có mệnh lệnh của ta, không ai được tiến vào quấy nhiễu, ai trái lệnh, chém!"
"Tuân lệnh!" La thiên hộ khom người đáp.
Từ Khâm mừng rỡ: "Đa tạ Dương đại nhân!"
Dương Thu Trì thầm nghĩ, lời này của ngươi thiệt là kỳ quặc, thân phận của Hồng Lăng người ta là tiểu thiếp của Mễ viên ngoại, hiện giờ đã không chịu theo cùng ngươi, ngươi đứng ở góc độ nào mà cảm ơn chứ?
Hồng Lăn hướng về phía Dương Thu Trì nói lời vạn phúc, dùng giọng nói nhu mị đến nào lòng và ngọt ngào đến sót ruột thưa: "Hồng Lăn đa tạ đại nhân đã chiếu cố!"
Điều khó tiêu thụ nhất trên đời chính là ân của mỹ nhân, Dương Thu Trì dù sao cũng hiểu, vội vã trả lễ: "Hồng Lăng cô nương không cần khách khí như vậy."
An bài xong xuôi, Từ Khâm nhìn sững Hồng Lăng cô nương một lúc nữa rồi chuyển thân ra khỏi phòng, cẩm y vệ áp giải lão hán lưng gù bám sát theo ngay.
Chờ bọn họ đi rồi, Dương Thu Trì bước lại trước mặt Hồng Lăng cô nuơng, chấp tay hạ giọng nói: "Cô nương, vừa rồi có điểm mạo phạm, thỉnh cô bỏ qua cho." Dừng lại một chút, hắn lại tiếp: "Đa ta cô nương chỉ điểm cho nên mới thuận lợi bắt giữ được phản tặc."
Hồng Lăng e thẹn cúi đầu, trả lại một lễ: "Dương đại nhân quá lời rồi, Hồng Lăng có thể quen biết đại nhân đó chính là phúc khí của cả đời a."
Lòng Dương Thu Trì cực kỳ vui, cô nương Hồng Lăng này quả là biết cách nói chuyện, hắn chấp tay nói: "Cô hiện giờ ở đây sẽ rất an toàn, không cần lo lắng đâu. Ta đi trước đây." Nói xong hắn chuyển thân định đi.
Hồng Lăng vội vã kêu: "Đại nhân, ngài còn... còn trở lại không?"
Hồng Lăng này đã coi hắn là chỗ nương tựa! Dương Thu Trì gật gật đầu. Mặt Hồng Lăng đầy vẻ vui mừng.
Phía sau lưng Dương Thu Trì truyền lại giọng nói lạnh lùng của Tống Vân Nhi: "Ca, huynh nếu mà không đi, trời sáng luôn rồi đấy!"
Dương Thu Trì quay lại nhìn Tống Vân Nhi bậm gương mặt xinh, mỉm cười ra vẻ có lỗi, ra cửa bỏ đi. Tống Vân Nhi cùng Nam Cung Hùng và các cẩm y vệ bám sát theo.
Trên đường trở về, Dương Thu Trì phân công La thiên hệ đem Quyền bố chánh sứ, Đàm tri phủ và lão hán lưng gù về nha môn của cẩm y vệ giam vào trong đại lao. Đem Ngụy Quốc công Từ Khâm giam lỏng một mình trong thiên hộ sở của cẩm y vệ. Cũng tại nơi này, Mễ viên ngoại cũng đã bị cẩm y vệ đem phân cách ra giảm lỏng lại trước rồi.
Dương Thu trì mang theo cẩm y vệ trước hết trở về đại đường của nha môn tri phủ tra khán tình hình chẩn tai phát lương, những quan lại địa phương biết lần này có cẩm y vệ nhúng tay vào, không phải là chuyện đùa, hơn nữa Tả bố chánh sứ Tiền đại nhân đích thân đứng ra tổ chức chuyện này, cho nên tiến hành công việc không có nửa điểm sai sót. Tất cả họ đều lấy hết tinh thần, chia nhau làm việc, theo quy cũ và trình tự thực hiện việc phát lương thực rất xuôi chèo mát mái, tốc độ rất nhanh, và đã có hơn phân nửa người nhận được lương thực rời khỏi thành. Trong thành Vũ Xương hiện giờ đã an tĩnh đi rất nhiều.
Chứng kiến việc chẩn tai tiến hành thuận lợi, Dương Thu Trì bấy giờ mới yên tâm mang các hộ vệ đến nha môn thiên hộ sở của cẩm y vệ, xem xét tình hình áp giải phạm nhân, sau đó tổ chức cho tiêu sứ tiến hành biện nhận đối với Từ Khâm, chế tác bút lục nhận dạng.
Tiếp theo đó, Dương Thu Trì lệnh cho Kim sư gia viết báo cáo mật trình lên cẩm y vệ chỉ huy sứ Kỷ Cương, đem tình hình tra án như thế nào thuật lại rất chi tiết và cặn kẽ, đặc biệt là tội hạnh của Ngụy quốc công Từ Khâm, tội hạnh của Mễ viên ngoại cùng quan hệ của lão đối với con trai Từ Cảnh Xương của Định quốc công Từ Tăng Thọ, rồi án chiếu lời hứa của mình, mố tả công lao chỉ điểm các đầu mục mưu phản của Quyền bố chánh sứ và Đàm tri phủ, thỉnh cầu chỉ thị, rồi đem tất cả các chứng cứ khẩu cung phong kín lại cẩn thận, dùng Cẩm y vệ bát bách lý cấp báo lên cẩm y vệ ở kinh thành.
Thứ mật báo quan trọng này không có cách gì dùng bồ câu để đưa đi, một là vì nó không khẩn cấp như lần trước khi Kiến Văn dư đảng mưu đồ bắt cóc Quyền phi, hai là phải trình bày cho rõ ngọn ngành, nội dung rất nhiều, bồ câu mang không nổi. Do đó, Dương Thu Trì đã dùng phương tiện liên lạc chuyên môn của cẩm y vệ để mật báo.
Thứ cẩm y vệ bát bách lý này thật ra là một loại hình dịch trạm án theo địa lý mà đổi ngựa đổi người một cách liên tục, chạy suốt ngày suốt đêm để đem tin tức báo cáo một cách nhanh chóng nhất. Hệ thống này có thể nói là hệ thống truyền tin nhanh nhất sau bồ câu đưa thư ở thời trung cổ.
Tin tức đã báo lên trên, lòng Dương Thu Trì an định, cứ việc chờ đợi chỉ thị từ trên.
Những chuyện này làm xong thì đã hết canh năm, Dương Thu Trì lúc này mới dẫn theo Tống Vân Nhi và các hộ vệ trở về dịch trạm.
Bạch Tố Mai và tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền vẫn còn thức, hai người chong đèn ngồi ở phòng chờ Dương Thu Trì trở về. Tiểu hắc cẩu thì cứ cuộn tròn quanh chân hai người ngủ gật, khi nghe cửa vườn của dịch trạm bị mở ra, lập tức cảnh giác ngẩng đầu dỏng tai nghe, sủa uông uông hai tiếng rồi tung thân đến cửa phòng, dùng chân trước cào cửa.
Đến lúc này, ngoài vườn đã nghe tiếng của Dương Thu Trì và mọi người, Nguyệt Thiền mừng rỡ nói: "Thiếu gia trở về rồi!" Xong chạy gấp ra mở cửa, tiểu hắc cẩu phóng ra chỉ để lại một vệt đen, cái đuôi đập loạn trên thang lầu xuống đất, rồi giống như dòng suối chạy ào đến cạnh người Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì vui vẻ cúi người ẵm nó lên: "Tiểu hắc, ngoan không nào, nhớ ta không?"
"Gâu gâu!" Tiểu hắc cẩu ngước mặt sủa Dương Thu Trì hai tiếng, thè cái lưỡi dài ra liếm mặt hán.
"Được rồi được rồi, làm mặt ta dính đầy nước miếng, thiệt là không biết giữ vệ sinh gì hết đó nghe!" Dương Thu Trì vừa lên lầu vừa vuốt ve đầu tiểu hắc cẩu.
Nguyệt Thiền đứng ở đầu cầu thang, lòng đầy sự hoan hỉ, reo lên: "Thiếu gia, người trở về rồi."
Dương Thu Trì thấy Nguyệt Thiền y sam chỉnh tề, hiển nhiên chưa hề ngủ, nhất trực chờ mình, xót xa bảo: "Con nha đầu ngốc kia, sao lại không chịu ngủ trước đi? Chờ ta làm cái gì?"
Nguyệt Thiền hơi e thẹn đáp: "Thiếu gia chưa về, Nguyệt Thiền ngủ không được." Nói xong chạy trở về phòng chuẩn bị qua nước nóng cho Dương Thu Trì rửa chân.
Dương Thu Trì bỏ tiểu hắc cẩu xuống, ngồi trước bàng thòng chân vào chậu rửa ngâm, mệt mõi cả đêm, ngâm chân rửa ráy một chút quả là thích. Tiểu hắc cẩu nằm phục cạnh bồn, ngưỡng cổ ngước đầu, đôi mắt đen láy lung linh nhìn hắn.
Vụ án đã được phá giải thuận lợi, tâm tình của Dương Thu Trì rất thoải mái, cầm một chiếc vớ vừa chọc tiểu hắc cẩu, vừa hỏi: "Phía Bạch cô nương khỏe không?"
Nguyệt Thiền đang trải giường cho Dương Thu Trì: "Rất khỏe a, vừa rồi Bạch cô nương nhất mực ở tại phòng này chờ thiếu gia, nghe thiếu gia trở về thì cô ấy nói thế là yên tâm rồi, đêm hôm không tiện tương kiến, do đó tự trở về phòng ngủ rồi."
Trước mắt Dương Thu Trì chợt hiện lên hình bóng Bạch Tố Mai trong xiêm y màu trắng, ốm yếu rất đáng thương, lòng hắn chùn lại, hỏi: "Không có chuyện gì hết, hai người chờ ta làm cái gì?"
Nguyệt Thiền đã trải giường gối xong, bước lại cúi xuống rửa chân cho Dương Thu Trì: "Còn nói không có chuyện gì, nghe ngừoi của dịch trạm nói, bên ngoài đều suýt loạn cả lên trời, dân đói toàn thành đều kéo đến tri phủ nha môn, còn có rất nhiều quan binh, lại còn nói dân đói muốn xông vào nha môn cướp lương, Bạch cô nương lo cho thiếu gia, cầu mong đừng có xảy ra chuyện gì hết."
Dương Thu Trì cúi người xuống, nhìn lén vào cái cổ trắng như tuyết của Nguyệt Thiền: "Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi có lo cho ta không?"
Nguyệt Thiền ngẩng đầu lên nhìn Dương Thu Trì, mở đôi mắt thật lớn, thật thà thưa: "Lo lắm a, thiếu gia mà xảy ra chuyện gì, các tiểu nha đầu chúng tôi đều xúi quẩy hết. Trước khi ra đi, lão thái thái, đại phu nhân đều đã dặn dò kỹ rồi."
"Vậy riêng ngươi thì sao?" Dương Thu Trì cố ý chọc nàng.
Nguyệt Thiền không lên tiếng, nhưng đến cả hai vành tai cũng đỏ, cuối cùng chỉ khẽ gật đầu.
Dương Thu Trì cười ha ha nói: "Vậy thì tốt. Thôi được rồi, trời sắp sáng đến nơi, mau đi ngủ đi thôi. Ngày mai chúng ta còn đến Hoàng Hạc lâu chơi nữa."
Nguyệt Thiền không biết Hoàng Hạc lâu là gì, hiếu kỳ hỏi: "Nơi đó thú vị không?"
"Đương nhiên thú vị, lên cao dõi mắt, buồm lẻ loi xa, sóng xanh một dãy, nhìn một cái thích ngay."
"Thiếu gia đến đó rồi sao?" Nguyệt Thiền nghe Dương Thu Trì kể mà có chen lẫn lời thơ ý họa như vậy, không khỏi có ý mê mẩn.
"Không, ta nghe người xưa nói."
Nguyệt Thiền càng cảm thấy kỳ quái: "Nghe người xưa nói sao? Người xưa làm sao mà nói được?"
Dương Thu Trì thương yêu nựng lên gương mặt như đóa hoa của nàng: "Nha đầu ngốc, ta xem bọn họ tả thi mà tưởng tượng ra, hiểu chưa?"
Nguyệt Thiền lúc này mới biết thiếu gia đang chọc nàng, cười hì hì, lau khô chân cho Dương Thu Trì, mang hài cho hắn, rồi mang bồn nước đi đổ, sau đó lau khô tay trở về phòng.
Dương Thu Trì đã ngồi ở mép giường, hắn rất mệt, toàn thân đều tê tái như tượng vậy. Nguyệt Thiền hầu hạ hắn cởi y phục, giúp hắn đắp mền, hạ màn hai bên xuống tấn lại, rồi mới thổi đèn ra gian ngoài ngủ.
Dương Thu Trì tuy rất mệt, nhưng không thể ngủ ngay được, cũng có thể là chăn đơn gối chiếc khó ngủ, cũng có thể là chốn lạ nhớ hiền thê.
Đêm đầu tiên xuyên việt đến Minh triều, hắn đã cùng Phùng Tiểu Tuyết mưa gió một phen. Cảnh đó hiện giờ hiện trở lại trong đầu từng chút một, Tiểu Thuyết ôn thuận dịu dàng, da thịt mịn màng, hai gò ngực săn chắc nhu nhuyễn, khiến cho lòng Dương Thu Trì cồn cào dậy sóng, lầm thầm hỏi khẽ: "Tiểu Tuyết, nàng có khỏe không?"
Nhớ tới Tiểu Thuyết, đầu óc hắn lại xuất hiện thân ảnh của Tần Chỉ Tuệ, nhớ tới tình cảnh nàng trúng độc nằm phục trong lòng hắn, vô lực nhìn hắn... Hắn nhớ tới quang cảnh nơi bãi cỏ hoang sau núi ở Quảng Đức huyện, nhớ đến hình dáng cô khổ thê lương của nàng, lòng đau như cắt, lại lặng lẽ hỏi thầm: "Chỉ Tuệ, hiện giờ nàng ở đâu?"
Khi Dương Thu Trì nhớ đến búp bê bùn Tống Tình, thật kỳ quái, vì hắn chẳng thể nào nhớ đến hình dạng của Tống Tình thế nào, tất cả chỉ là lúm đồng tiền nho nhỏ mê người, bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu, còn tất cả những cái khác đều quên sạch.
Dương Thu trì lại nghĩ đến tên giả tiểu tử Tống Vân Nhi nhất mực tình thâm đối với mình, rồi nhớ đến Hác Thiến tài mạo song toàn nhưng cuối cùng vì tình mà chết, nghĩ miên man cho đến một bóng dáng có dung mạo vũ mỵ tuyệt luân, giọng nói thỏ thẻ, nụ cười ngọt ngào đáng yêu của Hồng Lăng cô nương.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, cơn mệt mỏi và buồn ngủ kéo đến... khi hắn mông lung rơi vào giấc mộng, thì cũng là lúc mơ màng kéo theo người đã từng tiếp xúc qua da thịt, liên tiếp chịu tai nàn - Bạch Tố Mai!
/525
|