Lý công công cười ha ha tiếp: "Dương đại nhân là công thần phá giải vụ mưu phản của Mễ viên ngoại, do đó hoàng thượng long ân, đem nam nhân mười lăm tuổi trở xuống cùng mẫu nữ thê thiếp tỷ muội cùng thiếp thiếp nàng hầu của con cái của Mễ viên ngoại thưởng hết cho Dương đại nhân làm gia nô, lại đem tòan bộ gia sản của lão ta thưởng hết cho Dương đại nhân!" Nói đến đây, ông ta móc từ trong người ra một xấp lớn văn khế, "Mấy thứ này là văn khế của mọi gia sản của Mễ viên ngoại, thỉnh Dương đại nhân điểm thu."
Lòng Dương Thu TRì chợt rộn lên, như vậy có thể nói Hồng Lăng cô nương là nô tỳ của hắn rồi?! Hắn vội vã cung cung kính kính tiếp nhận.
Ha ha, quả là một xấp văn khế lớn! Rốt cuộc là không cực khổ suông, lại phát tài rồi, không nói chi xa, chỉ cần chồng văn khế này đem so với văn khế khi tiếp thụ Hác gia và Hạ gia cũng còn nhiều hơn, dù sao thì Mễ viên ngoại cũng giàu có một phương, chính là đại tài chủ chân chính. Như vậy là phát tài rồi! Hắn vừanghĩ vậy vừa đút văn khế vào trong người.
Lý công công nói: "Dương đại nhân, Mễ viên ngoại này gia tài bạc ức, chỉ cần số lương thực bảo tồn trong các kho lương toàn quốc đã tính không xuể, nếu tính sơ sơ đủ mấy vạn quân ăn hết mấy năm." Nói xong, lão thần bí hề hề nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì đã không còn là đứa bé mới mọc tóc nữa, nghe Lý công công một lời mấy ý, hơi có phần trầm ngâm, liền lập tức tỉnh ngộ, chấp tay nói: "Công công, nhiều lương thực như vậy để trong kho quả là tiếc, người nhà tôi đâu có bao nhiêu đâu mà ăn giữ vậy, và hàng gạo này cũng không cần nhiều hàng hóa như âậy, cho nên ngoại trừ số gạo dùng để buôn bán làm ăn, ti chức nguyện ý đem toàn bộ lương thực tồn trữ trong kho phụng hiến lên triều đình, để tạ hoàng thượng long ân!"
Lý công công lãnh hội mỉm cười, gật đầu nói: "Ý tứ của hoàng thượng là dụng giá thị trường mua toàn bộ lương thực tồn kho ngoài số cần cho công cuộc làm ăn của Dương đại nhân, ý đại nhân thế nào?"
Dương Thu Trì thầm phát rét, quả nhiên hoàng thượng đã sớm an bài, Lý công công này vừa rồi chẳng qua là thử hắn một chút mà thôi, do đó hắn lập tức chấp tay thưa: "Tất cả đều nhờ công công an bài!"
"Được! cứ định như vậy đi." Lý công công cười nói, "Hiện giờ Dương đại nhân bình an trở về, ta có thể yên trở về báo cáo kết quả rồi."
Dương Thu Trì đột nhiên nhớ tới một việc, hỏi: "Vừa rồi công công dường như chưa nói Ngụy quốc công Từ Khâm bị xử trí như thế nào a."
"Ngụy quốc công đó a, hoàng thượng nói do ta áp giải về kinh thành giao cho Chỉ huy sứ Kỷ đại nhân."
"Giao cho Kỷ đại nhân?" Dương Thu Trì hơi kỳ quái.
"Giao cho ông ta giam vào nhà ngục của cẩm y vệ Bắc trấn phủ ti. Hoàng thượng có bảo, cứ để cho y ở trong đó nghĩ coi mưu phản đáo để là đúng hay là không, khi nào tưởng thông thì khi đó ra ngoài. Nhưng mà, cho dù ông ta có ra ngoài, thì cũng chỉ có thể ngồi yên ở nhà. Ngoài ra, hoàng thượng còn đặc biệt dặn dò, chuyện Ngụy quốc công liên quan đến chuyện mưu phản không được để hé lộ ra ngoài nửa lời.
Dương Thu Trì càng bất ngờ, hỏi: "Chỉ giam lại không giết sao? Từ Khâm này chính là tổng đầu mục mưu phản, mọi chuyện đều do một mình lão ta tính kế đấy."
Lý công công mỉm cười: "Dương đại nhân, đây chính là chỗ cao minh của hoàng thượng, Từ Khâm mưu phản, tội không thể dung, án theo luật cần phải tru diệt cửu tộc. Nhưng nếu giết y, cho dù là lý do gì, với danh nghĩa của cha y là Từ Huy Tổ lãnh binh đối kháng với vương sư trong chiến dịch Tĩnh Nạn, cùng cái danh khí Từ thiết đầu của y, nếu thế nhân mà biết là còn có người như vậy đối kháng với hoàng thượng, có thể sẽ làm tăng gia lực ảnh hưởng của Kiến Văn. Hoàng thượng đặc biệt tránh né chuyện Từ gia có tham dự mưu phản, chính là muốn giảm bớt lực ảnh hưởng này.'
"Ví dụ như đối với việc phán định án mưu phản lần này, hoàng thượng cũng nói là tội phiến động dân đói mưu phản, không hề nhắc hay nói có chút liên hệ gì đến Kiến Văn cũng chỉ là vì mục đích này. Hơn nữa, gia tộc họ Từ có quan hệ rất mật thiết với hoàng thượng, nếu phát sinh một cái mà động đến toàn người thân, không thể không sợ ném chuột ngại vỡ đồ. Vì thế, đem y giam lại là biện pháp tốt nhất, một là tránh được những ảnh hưởng tiêu cực này, lại khiến cho Từ gia cảm ân đái đức, đồng thời còn thể hiện hoàng thượng có lòng khoan dung."
Dương Thu Trì lúc này mới hiểu, Minh thành tổ này làm vậy chính là cố ý làm giảm lực ảnh hưởng của Kiến Văn dư đảng. Cho dù chuyện này có phải là do họ làm hay không, cũng không nói là do họ làm, dùng lý do khác cũng có thể giết họ, mà lại tránh đuợc ảnh hưởng phụ. Thử nghĩ, nếu như hết lần này đến lần khác có người của Kiến Văn dư đáng bị giết, lão bá tánh nếu biết đều đó, thì đều cho rằng Kiến Văn vẫn còn hoạt động, nói không chừng lúc nào đó ngóc đầu trở mình dậy, cần phải cẩn thận đó nha...
Xem ra, Minh thành tổ này thật là giảo hoạt.
Lý công công nói nói: "Dương đại nhân phá liên tiếp mấy Kiến Văn đại án, Kiến Văn nhất định coi đại nhân là cái gai trong mắt. Do đó, hoàng thượng và chỉ huy sứ đại nhân đều thập phần lo cho sự an toàn của Dương đại nhân, nên hoàng thượng đã đặc ý tuyển chọn ba mươi đại nội thị vệ để ta đưa đến đây làm thân binh cho Dương đại nhân. Kỷ đại nhân cũng tăng phái hai mươi cẩm y vệ làm thiếp thân hộ vệ cho Dương đại nhân. Năm mươi hộ vệ này có ba mươi nam hai mươi nữ, Dương đại nhân cứ phân ra giao cho Nam Cung Hùng và Hạ Bình thống lĩnh là ổn rồi."
Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, đại nội thị vệ? Giời ơi, đó chính là cận vệ của hoàng thượng, nhất định võ công cao cường, cộng thêm 20 vị cẩm y vệ hộ vệ, như vậy tổng cộng là 70 người. Có nhiều cao thủ bảo hộ như vậy, còn có Tống Vân Nhi nha đầu làm thiếp thân bảo hộ, còn sợ gì Kiến Văn phái người đến ám sát. Quá sướng rồi!
Lý công công lại nói: "Hoàng thượng tự thân phái đại nội thị vệ đi bảo hộ cho một thần tử, có thể nói là chưa có ai có vinh hạnh như vậy a."
Dương Thu Trì cười đến nỗi mép treo đến tân mang tai, liên tục chấp tay tạ ơn.
Lý công công vỗ tay gọi 50 hộ vệ ra trình diện, dặn dò họ cần phải làm tận trách nhiệm, bảo hộ cho sự an toàn của Dương đại nhân và người nhà, nếu có gì đó sơ sót lập tức chém không tha.
50 vị hộ vệ đó tinh thần phấn chấn, đồng thanh đáp ứng, cùng quỳ một chân làm lễ ra mắt đối với Dương Thu Trì. Dương Thu Trì thấy bọn họ ngưòi nào cũng anh tư bộc phát, mục quang như điện, đều hiện vẻ thập phần lão luyện, trong lòng vô cùng cao hứng.
Hộ vệ thối lui xong, hai người lại hàn huyên tiếp một hồi. Lúc đến Dương Thu Trì đã chuẩn bị sẳn một rương kim ngân châu báo, hiện giờ ra ngoài gọi thiếp thân hộ vệ Nam Cung Hùng bưng tiến vào tặng cho Lý công công. Lý công công đương nhiên rất cao hứng, luôn miệng khen Dương Thu Trì biết làm việc.
Tiếp theo đó, Dương Thu Trì mừng vui ôm trong lòng một bao văn khế, tay thì bưng hộp báu có chứa miễn tử kim bài cáo từ thối lui, cùng một đám đông hộ vệ mới cũ quay về dịch trạm.
Trở về dịch trạm xong, hắn thấy Đô chi huy sứ Vũ đại nhân, đề hinh án sát sứ Thi đại nhân, cẩm y vệ La thiên hộ đã sớm hay tin đến đó chờ sẳn, muốn thiết yến tẩy trần cho Dương Thu Trì. Dương Thu Trì nói còn rất nhiều chuyện cần làm, ngày mai hẳn tính, bọn họ cũng đã biết chuyện Dương Thu Trì tiếp thu toàn bộ gia sản của Mễ viên ngoại, biết hiện giờ Dương Thu Trì không rảnh rang, liền ước hẹn ngày mai sẽ thiết yến, sau đó cáo từ.
Chờ cho bọn họ đi rồi, Dương Thu Trì cho Tần Chỉ Tuệ cùng mọi người biết là hoàng thượng đã thưởng cho miễn tử kim bài, lại đem toàn bộ gia sản của Mễ viên ngoại giao cho mình, hiện giờ cần phải đi tiếp thụ ngay, chúng nữ nghe xong đều hoan hô vang dội.
Dương Thu Trì mang theo Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình cùng mọi người đến đại viện trạch của Mễ viên ngoại. Tòa trạch viện này cách tri phủ nha môn không xa, là một phủ viện rất lớn, có thể nói là gấp đôi nhà của Hác viên ngoại lúc trước. Bên trong phòng lớn phòng nhỏ không biết kể sao cho xiết, đình đài lâu các, cầu nhỏ suối con, hành lang thủy tạ chỗ nào cũng có. Kiến trúc chỗ nào cũng giường cột chạm trở, vô cùng phú lệ đường hoàng.
Dương Thu Trì cùng người của nha môn do Tiền bố chánh sứ phái đến tạm thời quản lý nơi này bàn giao công việc hoàn tất thì trời đã vào lúc thắp đèn. Hắn cho Long sư gia phụ trách chỉnh trang an trí nhà mới, bảo Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình phục trách xử trí những gia nhân và người nhà của Mễ viên ngoại được giao cấp cho hắn làm gia nô.
Những gia đinh hộ viện và người hầu từ 16 tuổi trở lên của Mễ viên ngoại cùng những người đồng cư đều đã bị liên lụy xử tử ngay tại chỗ, một tòa đại trạch viện chỉ còn lại mấy trăm nữ quyến, nữ tì và những nam đinh từ 15 tuổi trở xuống.
Dương Thu Trì phân công một số cẩm y vệ đi đón Hồng lăng cô nương và các tiểu thiếp mua về từ thanh lâu của Mễ viên ngoại hiện giờ bị giam lõng ở hoa viên kim ốc về đây.
Cộng luôn Hồng Lăng có cả thẩy bảy tiểu cô nương, sắc mặt có phần tiều tụy. Bọn họ đều biết Mễ viên ngoại và mọi nam đinh trong nhà đều bị chém đầu hết, mọi nữ quyến đều bị biếm thành nô lệ, khi tiến vào liền quỳ xuống dập đầu lạy Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì hỏi: "Hồng Lăng cô nương, mấy người các cô hiện giờ tuy là nô tì của ta, nhưng các người đều có tài học, ta muốn hỏi các người là mong muốn ở chỗ của ta làm việc gì?"
Hồng Lăng cùng các cô gái khác đều đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy kinh ngạc, vì trước giờ chỉ có chủ ra lệnh cho người hầu làm việc, cho nào có chuyện hỏi ý kiến họ muốn làm cái gì? CHo nên Hồng Lăng cô nương lập tức dùng giọng nói vừa ngọt vừa dịu của nàng thưa: "Lão gia khiến chúng tôi làm cái gì, chúng tôi sẽ làm như thế ấy, làm gì còn chuyện chúng tôi kén cá chọn cạnh chứ?"
Dương Thu Trì nghe lời của Hồng Lăng cảm thấy thư thản cả người, nhưng mà, nghe bọn họ xưng hô mà cảm thấy tức cười: "Lão gia? Ha ha, ta còn chưa đến ba chục tuổi đây, già lắm sao? Sau này không được gọi ta như vậy nữa, ta khó chịu đó nghe, cứ gọi ta là thiếu gia đi."
"Vâng, thiếu gia!" Các cô gái đều ngoan ngoãn đáp ứng.
"Ta hỏi ý tứ các người, là bỡi vì các người khác với những hạ nhân khác. Ta nghĩ như thế này này, nhà ta sau này có thể sẽ thù tạc tiếp khách rất nhiều, khi bày yến tiệc tại nhà rất cần người ca múa trợ hứng, nếu như ra ngoài tìm ca cơ thì một là phiền phức, hai là không tìm được người trúng ý. Do đó, ta muốn thành lập cho Dương gia của ta một lê viên (Chú: Theo tích thì Lê viên - vườn lê - là nơi Đường Huyền tông dạy nhạc công, cung nữ âm nhạc và vũ đạo)."
"Các người sau này chuyên tâm nhất ý diễn luyện ca vũ, các ngươi tuy là nô tỳ của ta, nhưng các ngươi yên tâm, ta sẽ không như vị Mễ viên ngoại mập lùn đó, khiến các ngươi đi ứng phó những nam nhân lộn xộn. Sau này càng ngươi muốn xuất giá, ta sẽ tìm cho các ngươi những nhà tốt, nếu như các ngươi có ý trung nhân, có thể cho ta biết, ta sẽ lo cho các ngươi. Ý của các ngươi như thế nào?"
Các cô gái này, ngoài Hồng Lăng cô nương ra, đều là các danh kỹ được Mễ viên ngoại mua về từ thanh lâu các vùng, cho nên hoặc là tinh thông âm luật, hoặc là rành rẽ ca vũ. Tất cả họ đều vì là tiểu thiếp của Mễ viên ngoại, bị khép tội chu liên, phán cấp làm nô tỳ cho Dương Thu Trì, vốn coi chuyến này đã bị quẳng vào địa ngục rồi. Không ngờ giờ sau khi nghe lời của Dương Thu Trì, mới biết vẫn còn ở lại nhân gian.
Chuyện xướng ca khiêu vũ vốn là chuyên môn của họ, Dương Thu Trì đã nói rõ là sẽ chỉ để cho họ ca múa trợ hứng, không cần dâng rượu bán nụ cười câu dẫn nam nhân, do đó cảm kích vô cùng, cùng dập đầu cảm tạ Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì cười ha ha gật đầu, phát hiện Hồng Lăng cô nương còn quỳ ở đó dường như có điều gì muốn nói, liền hỏi: "Hồng Lăng cô nương, cô cảm thấy sự an bài của ta thế nào?"
Lòng Dương Thu TRì chợt rộn lên, như vậy có thể nói Hồng Lăng cô nương là nô tỳ của hắn rồi?! Hắn vội vã cung cung kính kính tiếp nhận.
Ha ha, quả là một xấp văn khế lớn! Rốt cuộc là không cực khổ suông, lại phát tài rồi, không nói chi xa, chỉ cần chồng văn khế này đem so với văn khế khi tiếp thụ Hác gia và Hạ gia cũng còn nhiều hơn, dù sao thì Mễ viên ngoại cũng giàu có một phương, chính là đại tài chủ chân chính. Như vậy là phát tài rồi! Hắn vừanghĩ vậy vừa đút văn khế vào trong người.
Lý công công nói: "Dương đại nhân, Mễ viên ngoại này gia tài bạc ức, chỉ cần số lương thực bảo tồn trong các kho lương toàn quốc đã tính không xuể, nếu tính sơ sơ đủ mấy vạn quân ăn hết mấy năm." Nói xong, lão thần bí hề hề nhìn Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì đã không còn là đứa bé mới mọc tóc nữa, nghe Lý công công một lời mấy ý, hơi có phần trầm ngâm, liền lập tức tỉnh ngộ, chấp tay nói: "Công công, nhiều lương thực như vậy để trong kho quả là tiếc, người nhà tôi đâu có bao nhiêu đâu mà ăn giữ vậy, và hàng gạo này cũng không cần nhiều hàng hóa như âậy, cho nên ngoại trừ số gạo dùng để buôn bán làm ăn, ti chức nguyện ý đem toàn bộ lương thực tồn trữ trong kho phụng hiến lên triều đình, để tạ hoàng thượng long ân!"
Lý công công lãnh hội mỉm cười, gật đầu nói: "Ý tứ của hoàng thượng là dụng giá thị trường mua toàn bộ lương thực tồn kho ngoài số cần cho công cuộc làm ăn của Dương đại nhân, ý đại nhân thế nào?"
Dương Thu Trì thầm phát rét, quả nhiên hoàng thượng đã sớm an bài, Lý công công này vừa rồi chẳng qua là thử hắn một chút mà thôi, do đó hắn lập tức chấp tay thưa: "Tất cả đều nhờ công công an bài!"
"Được! cứ định như vậy đi." Lý công công cười nói, "Hiện giờ Dương đại nhân bình an trở về, ta có thể yên trở về báo cáo kết quả rồi."
Dương Thu Trì đột nhiên nhớ tới một việc, hỏi: "Vừa rồi công công dường như chưa nói Ngụy quốc công Từ Khâm bị xử trí như thế nào a."
"Ngụy quốc công đó a, hoàng thượng nói do ta áp giải về kinh thành giao cho Chỉ huy sứ Kỷ đại nhân."
"Giao cho Kỷ đại nhân?" Dương Thu Trì hơi kỳ quái.
"Giao cho ông ta giam vào nhà ngục của cẩm y vệ Bắc trấn phủ ti. Hoàng thượng có bảo, cứ để cho y ở trong đó nghĩ coi mưu phản đáo để là đúng hay là không, khi nào tưởng thông thì khi đó ra ngoài. Nhưng mà, cho dù ông ta có ra ngoài, thì cũng chỉ có thể ngồi yên ở nhà. Ngoài ra, hoàng thượng còn đặc biệt dặn dò, chuyện Ngụy quốc công liên quan đến chuyện mưu phản không được để hé lộ ra ngoài nửa lời.
Dương Thu Trì càng bất ngờ, hỏi: "Chỉ giam lại không giết sao? Từ Khâm này chính là tổng đầu mục mưu phản, mọi chuyện đều do một mình lão ta tính kế đấy."
Lý công công mỉm cười: "Dương đại nhân, đây chính là chỗ cao minh của hoàng thượng, Từ Khâm mưu phản, tội không thể dung, án theo luật cần phải tru diệt cửu tộc. Nhưng nếu giết y, cho dù là lý do gì, với danh nghĩa của cha y là Từ Huy Tổ lãnh binh đối kháng với vương sư trong chiến dịch Tĩnh Nạn, cùng cái danh khí Từ thiết đầu của y, nếu thế nhân mà biết là còn có người như vậy đối kháng với hoàng thượng, có thể sẽ làm tăng gia lực ảnh hưởng của Kiến Văn. Hoàng thượng đặc biệt tránh né chuyện Từ gia có tham dự mưu phản, chính là muốn giảm bớt lực ảnh hưởng này.'
"Ví dụ như đối với việc phán định án mưu phản lần này, hoàng thượng cũng nói là tội phiến động dân đói mưu phản, không hề nhắc hay nói có chút liên hệ gì đến Kiến Văn cũng chỉ là vì mục đích này. Hơn nữa, gia tộc họ Từ có quan hệ rất mật thiết với hoàng thượng, nếu phát sinh một cái mà động đến toàn người thân, không thể không sợ ném chuột ngại vỡ đồ. Vì thế, đem y giam lại là biện pháp tốt nhất, một là tránh được những ảnh hưởng tiêu cực này, lại khiến cho Từ gia cảm ân đái đức, đồng thời còn thể hiện hoàng thượng có lòng khoan dung."
Dương Thu Trì lúc này mới hiểu, Minh thành tổ này làm vậy chính là cố ý làm giảm lực ảnh hưởng của Kiến Văn dư đảng. Cho dù chuyện này có phải là do họ làm hay không, cũng không nói là do họ làm, dùng lý do khác cũng có thể giết họ, mà lại tránh đuợc ảnh hưởng phụ. Thử nghĩ, nếu như hết lần này đến lần khác có người của Kiến Văn dư đáng bị giết, lão bá tánh nếu biết đều đó, thì đều cho rằng Kiến Văn vẫn còn hoạt động, nói không chừng lúc nào đó ngóc đầu trở mình dậy, cần phải cẩn thận đó nha...
Xem ra, Minh thành tổ này thật là giảo hoạt.
Lý công công nói nói: "Dương đại nhân phá liên tiếp mấy Kiến Văn đại án, Kiến Văn nhất định coi đại nhân là cái gai trong mắt. Do đó, hoàng thượng và chỉ huy sứ đại nhân đều thập phần lo cho sự an toàn của Dương đại nhân, nên hoàng thượng đã đặc ý tuyển chọn ba mươi đại nội thị vệ để ta đưa đến đây làm thân binh cho Dương đại nhân. Kỷ đại nhân cũng tăng phái hai mươi cẩm y vệ làm thiếp thân hộ vệ cho Dương đại nhân. Năm mươi hộ vệ này có ba mươi nam hai mươi nữ, Dương đại nhân cứ phân ra giao cho Nam Cung Hùng và Hạ Bình thống lĩnh là ổn rồi."
Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, đại nội thị vệ? Giời ơi, đó chính là cận vệ của hoàng thượng, nhất định võ công cao cường, cộng thêm 20 vị cẩm y vệ hộ vệ, như vậy tổng cộng là 70 người. Có nhiều cao thủ bảo hộ như vậy, còn có Tống Vân Nhi nha đầu làm thiếp thân bảo hộ, còn sợ gì Kiến Văn phái người đến ám sát. Quá sướng rồi!
Lý công công lại nói: "Hoàng thượng tự thân phái đại nội thị vệ đi bảo hộ cho một thần tử, có thể nói là chưa có ai có vinh hạnh như vậy a."
Dương Thu Trì cười đến nỗi mép treo đến tân mang tai, liên tục chấp tay tạ ơn.
Lý công công vỗ tay gọi 50 hộ vệ ra trình diện, dặn dò họ cần phải làm tận trách nhiệm, bảo hộ cho sự an toàn của Dương đại nhân và người nhà, nếu có gì đó sơ sót lập tức chém không tha.
50 vị hộ vệ đó tinh thần phấn chấn, đồng thanh đáp ứng, cùng quỳ một chân làm lễ ra mắt đối với Dương Thu Trì. Dương Thu Trì thấy bọn họ ngưòi nào cũng anh tư bộc phát, mục quang như điện, đều hiện vẻ thập phần lão luyện, trong lòng vô cùng cao hứng.
Hộ vệ thối lui xong, hai người lại hàn huyên tiếp một hồi. Lúc đến Dương Thu Trì đã chuẩn bị sẳn một rương kim ngân châu báo, hiện giờ ra ngoài gọi thiếp thân hộ vệ Nam Cung Hùng bưng tiến vào tặng cho Lý công công. Lý công công đương nhiên rất cao hứng, luôn miệng khen Dương Thu Trì biết làm việc.
Tiếp theo đó, Dương Thu Trì mừng vui ôm trong lòng một bao văn khế, tay thì bưng hộp báu có chứa miễn tử kim bài cáo từ thối lui, cùng một đám đông hộ vệ mới cũ quay về dịch trạm.
Trở về dịch trạm xong, hắn thấy Đô chi huy sứ Vũ đại nhân, đề hinh án sát sứ Thi đại nhân, cẩm y vệ La thiên hộ đã sớm hay tin đến đó chờ sẳn, muốn thiết yến tẩy trần cho Dương Thu Trì. Dương Thu Trì nói còn rất nhiều chuyện cần làm, ngày mai hẳn tính, bọn họ cũng đã biết chuyện Dương Thu Trì tiếp thu toàn bộ gia sản của Mễ viên ngoại, biết hiện giờ Dương Thu Trì không rảnh rang, liền ước hẹn ngày mai sẽ thiết yến, sau đó cáo từ.
Chờ cho bọn họ đi rồi, Dương Thu Trì cho Tần Chỉ Tuệ cùng mọi người biết là hoàng thượng đã thưởng cho miễn tử kim bài, lại đem toàn bộ gia sản của Mễ viên ngoại giao cho mình, hiện giờ cần phải đi tiếp thụ ngay, chúng nữ nghe xong đều hoan hô vang dội.
Dương Thu Trì mang theo Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình cùng mọi người đến đại viện trạch của Mễ viên ngoại. Tòa trạch viện này cách tri phủ nha môn không xa, là một phủ viện rất lớn, có thể nói là gấp đôi nhà của Hác viên ngoại lúc trước. Bên trong phòng lớn phòng nhỏ không biết kể sao cho xiết, đình đài lâu các, cầu nhỏ suối con, hành lang thủy tạ chỗ nào cũng có. Kiến trúc chỗ nào cũng giường cột chạm trở, vô cùng phú lệ đường hoàng.
Dương Thu Trì cùng người của nha môn do Tiền bố chánh sứ phái đến tạm thời quản lý nơi này bàn giao công việc hoàn tất thì trời đã vào lúc thắp đèn. Hắn cho Long sư gia phụ trách chỉnh trang an trí nhà mới, bảo Tần Chỉ Tuệ và Tống Tình phục trách xử trí những gia nhân và người nhà của Mễ viên ngoại được giao cấp cho hắn làm gia nô.
Những gia đinh hộ viện và người hầu từ 16 tuổi trở lên của Mễ viên ngoại cùng những người đồng cư đều đã bị liên lụy xử tử ngay tại chỗ, một tòa đại trạch viện chỉ còn lại mấy trăm nữ quyến, nữ tì và những nam đinh từ 15 tuổi trở xuống.
Dương Thu Trì phân công một số cẩm y vệ đi đón Hồng lăng cô nương và các tiểu thiếp mua về từ thanh lâu của Mễ viên ngoại hiện giờ bị giam lõng ở hoa viên kim ốc về đây.
Cộng luôn Hồng Lăng có cả thẩy bảy tiểu cô nương, sắc mặt có phần tiều tụy. Bọn họ đều biết Mễ viên ngoại và mọi nam đinh trong nhà đều bị chém đầu hết, mọi nữ quyến đều bị biếm thành nô lệ, khi tiến vào liền quỳ xuống dập đầu lạy Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì hỏi: "Hồng Lăng cô nương, mấy người các cô hiện giờ tuy là nô tì của ta, nhưng các người đều có tài học, ta muốn hỏi các người là mong muốn ở chỗ của ta làm việc gì?"
Hồng Lăng cùng các cô gái khác đều đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy kinh ngạc, vì trước giờ chỉ có chủ ra lệnh cho người hầu làm việc, cho nào có chuyện hỏi ý kiến họ muốn làm cái gì? CHo nên Hồng Lăng cô nương lập tức dùng giọng nói vừa ngọt vừa dịu của nàng thưa: "Lão gia khiến chúng tôi làm cái gì, chúng tôi sẽ làm như thế ấy, làm gì còn chuyện chúng tôi kén cá chọn cạnh chứ?"
Dương Thu Trì nghe lời của Hồng Lăng cảm thấy thư thản cả người, nhưng mà, nghe bọn họ xưng hô mà cảm thấy tức cười: "Lão gia? Ha ha, ta còn chưa đến ba chục tuổi đây, già lắm sao? Sau này không được gọi ta như vậy nữa, ta khó chịu đó nghe, cứ gọi ta là thiếu gia đi."
"Vâng, thiếu gia!" Các cô gái đều ngoan ngoãn đáp ứng.
"Ta hỏi ý tứ các người, là bỡi vì các người khác với những hạ nhân khác. Ta nghĩ như thế này này, nhà ta sau này có thể sẽ thù tạc tiếp khách rất nhiều, khi bày yến tiệc tại nhà rất cần người ca múa trợ hứng, nếu như ra ngoài tìm ca cơ thì một là phiền phức, hai là không tìm được người trúng ý. Do đó, ta muốn thành lập cho Dương gia của ta một lê viên (Chú: Theo tích thì Lê viên - vườn lê - là nơi Đường Huyền tông dạy nhạc công, cung nữ âm nhạc và vũ đạo)."
"Các người sau này chuyên tâm nhất ý diễn luyện ca vũ, các ngươi tuy là nô tỳ của ta, nhưng các ngươi yên tâm, ta sẽ không như vị Mễ viên ngoại mập lùn đó, khiến các ngươi đi ứng phó những nam nhân lộn xộn. Sau này càng ngươi muốn xuất giá, ta sẽ tìm cho các ngươi những nhà tốt, nếu như các ngươi có ý trung nhân, có thể cho ta biết, ta sẽ lo cho các ngươi. Ý của các ngươi như thế nào?"
Các cô gái này, ngoài Hồng Lăng cô nương ra, đều là các danh kỹ được Mễ viên ngoại mua về từ thanh lâu các vùng, cho nên hoặc là tinh thông âm luật, hoặc là rành rẽ ca vũ. Tất cả họ đều vì là tiểu thiếp của Mễ viên ngoại, bị khép tội chu liên, phán cấp làm nô tỳ cho Dương Thu Trì, vốn coi chuyến này đã bị quẳng vào địa ngục rồi. Không ngờ giờ sau khi nghe lời của Dương Thu Trì, mới biết vẫn còn ở lại nhân gian.
Chuyện xướng ca khiêu vũ vốn là chuyên môn của họ, Dương Thu Trì đã nói rõ là sẽ chỉ để cho họ ca múa trợ hứng, không cần dâng rượu bán nụ cười câu dẫn nam nhân, do đó cảm kích vô cùng, cùng dập đầu cảm tạ Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì cười ha ha gật đầu, phát hiện Hồng Lăng cô nương còn quỳ ở đó dường như có điều gì muốn nói, liền hỏi: "Hồng Lăng cô nương, cô cảm thấy sự an bài của ta thế nào?"
/525
|