Dương Thu Trì đáp thế cho họ: "Là một đại hán khôi ngô đổi thần tài, dùng ông thần tài bụng rỗng đổi với ông thần tài bụng đầy bạc của các ngươi đặt lên xe chở đi, đúng hay không?" Hai người gác cả kinh, hơi có vẻ hoài nghi phải chăng Dương Thu Trì nấp đó trước đây nhìn lén chúng, gật đầu vâng dạ lia lịa.
"Cái gì mà đổi thần tài?" Khang Hoài kinh ngạc hỏi, "Sao ta không biết vậy?"
Dương Thu Trì chỉ vào tượng thần tài ở giữa thương khố: "Tượng thần tài này có mùi sơn, Khang đại nhân có chú ý đến không?"
Khang Hoài bước đến tượng thần tài hít người, nhìn ngắm một hồi, rồi quay lại nói: "Đúng vậy, đây rốt cuộc là thế nào?" Xong đá cho một tên gác kho một cước, quát: "Hai tên cẩu tặc các ngươi còn không mau khai sao?"
"Tôi khai, tôi khai," Người gác kho có bàn tay bị thương đó dập đầu, nhìn người gác kho còn lại một cái, xong khai: "Chúng tôi thích đánh bạc, thiếu Hoa Mộc tượng ở phía đông thành rất nhiều tiền, y bảo chúng tôi trả, nếu không sẽ băm vằm chúng tôi thành từng mảnh. Chúng tôi không có tiền trả, lại đánh không lại y, y liền bức chúng tôi đáp ứng trộm bạc của ngân khố."
"Y kiến chúng tôi ngụy trang thành hình trạng ngân khố bị người ngoài trộm, sẽ có thể thoát khỏi truy tra, nói sau chuyện này còn cho chúng tôi mỗi người một trăm lạng bạc. Chúng tôi bị bức không còn biện pháp nào, lại bị lòng ham mê tiền bạc réo gọi, cho nên mới đáp ứng."
"Y bảo chúng tôi mượn cớ nói vị thần tài trong ngân khố quá cũ, tìm người làm cái mới, sau đó y thừa cơ đem thần tài mới đưa đến, mang thần tài cũ đi. Y tống thần tài mới tới, bên trong rỗng ruột, để cho chúng tôi đặt đầy bạc vào đó, xong lại mượn cớ nói thần tài này không tốt, bảo y đổi cái khác. Như vậy y đã đem tài thần mới đổi thần tài đã chất đầy bạc vào trong vận chuyển đi. Y nói chờ sự kiện này bình ổn rồi, sẽ đem hai trăm lượng bạc đã hứa cấp cho chúng tôi."
Dương Thu Trì vội hỏi: "Y rời khỏi nha môn từ khi nào?"
"Y đến lúc trời chạng vạng, khi đi thì trời đã tối thui."
"vì sao phải chờ trời tối mới đi?"
"Ban ngày cửa nha môn mở, sưu tra ra vào rất nghiêm. Chiều tối rồi đóng cửa lớn mở cửa nhỏ, không tra xét nghiêm cho lắm."
Dương Thu Trì chuyển thân hỏi Khang Hoài: "Nha môn đóng cửa lớn rồi, cửa thành có đóng chưa đại nhân?"
Khang Hoài đáp: "Thời khắc cửa nha môn đóng thì cửa thành cũng đóng, do đó lúc đó nhất định là đóng rồi." Nói đến đây, đột nhiên ông ta lộ vẻ vui: "ý của Dương đại nhân là khi tặc nhân rời khỏi nha môn thì cổng thành đã đóng rồi, và đêm đó khi ta phát hiện mất bạc, lập tức bố trí tăng cường tra xét người ra khỏi thành, cho nên tặc nhân chưa thể nào chạy trốn khỏi Côn Minh thành?"
"Đúng vậy!" Dương Thu Trì đáp.
Cổ đại có một điều rất hay, đó là muốn xuất thành thì phải đi qua bốn cửa, và khi phát hiện có chuyện gì, thì chỉ cần đóng cửa thành lại, coi như có thể bắt cá trong rọ dễ dàng. Lần trước án loạn luân ở nhà Ân gia cũng vì thế mà bắt được quản gia Hồ Tam. Ở xã hội hiện đại thì không thể như vậy được, giao thông tiện lợi, thông hướng tám phương, chỗ nào cũng có thể làm đường tiến thối.
Khang Hoài mừng rỡ, chuyển thân quát gọi: "Người đâu, mau đi bắt Hoa mộc tượng, không, ta muốn tự thân đi bắt. Thỉnh Dương đại nhân đến phòng khách nghỉ ngơi, ta bắt tặc nhân rồi trở về cảm tạ ông sau!"
Dương Thu Trì nói: "Như vầy đi, Khang đại nhân cứ bận bịu trước, nhân lúc này tôi quay về mang lưu phạm tới cùng đại nhân bàn giao, để cho quan sai của Ứng thiên phủ có thể quay về."
"Được, đêm nay ta ở nha môn thiết yến khoản đãi Dương đại nhân. Ta đi trước đây!" Khang Hoài chậm bước định lên đường.
"Hãy chờ đã!" Dương Thu Trì gọi giật lại, "Đại nhân, ngài cần mạng theo nhiều bộ khoái, tặc nhân này sợ võ công khá cao đấy."
"Được rồi!" Khanh Hoài đáp, ra lệnh cho người khóa cửa ngân khố lại, áp giải hai người coi kho đi, chấp tay xá xá Dương Thu Trì, sau đó gấp gáp lên đường.
Tống Vân Nhi hỏi: "Ca, huynh sao biết tên gian tặc đó có võ công cao cường vậy? Võ công của tên gian tặc ấy so với muội thế nào?"
"Công phu và những cái khác đều không thể sánh bằng muội" Dương Thu Trì nháy mắt với Tống VâN Nhi.
Tống Vân Nhi nghe Dương Thu Trì khen, lòng rất vui, tiếp theo đó hơi kỳ quái hỏi: "Những cái khác? Hắn còn những gì không bì được muội?"
Dương Thu Trì chỉ vào mặt mình, cười hì hì rất gia.
"Được a! Huynh dám nói muội mặt dày, hừ!" Tống Vân Nhi nghênh mặt.
"Ta nào dám a, đại tiểu thư!" Dương Thu Trì cười, chỉ chỉ vào đầu mình, "Ta nói đầu hắn không có linh quang như muội!"
Tống Vân Nhi biết hắn cố ý chọc mình, khe khẽ đánh hắn một cái, nói: "Huynh rốt cuộc làm sao biết người đó có võ công cao cường?"
"Vừa đi vừa nói a," Dương Thu Trì bảo, chậm bước đi ra ngoài, "Thần tài ở tường đó muội có quan sát kỹ không?"
"Ạ, cái nó muội nhìn kỹ lắm, làm rất đẹp, tay nghề cũng không tệ." Tống Vân Nhi nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
"Ta không hỏi muội cái đó, muội có chú ý thần tài đó đuợc làm bằng chất liệu gì hay không?"
"Gỗ chứ gì."
"Đại khái nặng bao nhiêu?"
Tống Vân Nhi ngẫm nghĩ: "Đoán chừng năm sáu chục cân a."
"Nếu như bên trong đó để đầy bạc thì sao?" Dương Thu Trì nheo mắt gợi ý cho nàng.
"Vậy thì nặng lắm..." Vừa nói đến đó, Tống Vân Nhi lập tức phản ứng ngay: "Ca, huynh có phải bảo người đó có thể nâng vật nặng như vậy, không có võ công căn bản không xong, đúng không?"
Đạo lý rất đơn giản, ngân khố bị mất hơn hai nghìn lượng bạc, công thêm tượng thần tại có trọng lượng khá nặng, người bình thường muốn nâng dịch chuyển nó nhất định sẽ rất khó khăn, người này lực tay khá mạnh, vì thế rất có thể thân hoài võ công.
"Đúng rồi," Dương Thu Trì gật đầu nói: "Nhưng mà, rất có thể bọn họ đi lần này về không."
"Vì sao?"
"Đã gần cả nửa tháng rồi, hơn nữa bốn cửa thành đều tra xét rất ngặt, người này tàng trữ nhiều bạc trên người như vậy, nếu thông minh một chút nhất định là sẽ di chuyển đi chỗ khác, chứ không ngờ nghệch ở đó chờ bị bắt."
"Vậy làm sao đây?" Tống Vân Nhi hơi quýnh quáng hỏi. Nàng rất có cảm tình với Khang Hoài Khang đại nhân, bỡi vì ông ta giúp cho ca ca của nàng, do đó nàng cũng mong lần này ca ca có thể giúp ông ta tìm lại được bạc đã mất.
Dương Thu Trì cười nói: "Chính vì tên gian tặc này có thể đã tránh đi rồi, nên chúng ta cần phải quay về một chuyến a."
"Trở về làm cái gì?" Vừa hỏi câu này, Tống Vân Nhi đã đoán ra ngay: "Ẵm tiểu hắc cẩu đến truy tung?!"
Dương Thu Trì thở dài: 'Vân nhi thiệt là càng lúc càng thông minh, thêm một thời gian ngắn nữa chỉ sợ sẽ vượt qua cả ta."
Tống Vân Nhi rất đắc ý: "Vậy chúng ta mau đi đi, mang theo tiểu hắc cẩu quay lại nha môn chờ bọn họ."
Dương Thu Trì cùng mọi người trở về khách sạn, mang theo hai mẹ con Bạch phu nhân, cùng toàn bộ hậu vệ đến nha môn của đề hình án sát sứ.
Người gác cửa đã biết người trước mặt là khách quý của Khang đại nhân, hơn nữa còn ra tay rộng rãi, hiện giờ thấy hắn dẫn theo một đám người đi rồi quay trở lại, cho nên nhanh chóng mời hết thảy mọi người vào trong phòng khách, chăm trà thơm mời dùng.
Uống xong một tuần trà, Khang Hoài dẫn theo các bộ khoái ảo não quay về. Gặp lại Dương Thu Trì, ông ta lắc đầu nói: "Tặc nhân đã chạy rồi, ở nhà của hắn tìm được tượng thần tài cũ và cái tượng thần tài mới đổi về, tượng thần tài mới quả nhiên rỗng ruột. Ta đã an bài người đi tìm kiếm khắp nơi, chỉ là chẳng biết hắn đã rời khỏi thành hay chưa, nếu như đã rời rồi thì chỉ còn có cách họa tượng truy lùng mà thôi." Nói đến đây, sắc mặt của Khang Hoài ảm đạm, "Đến lúc đó, cho dù tặc nhân bị bắt, nhưng bạc của ngân khố e rằng không còn nữa."
"Xem ra chắc chưa đi khỏi đâu, hôm nay khi tôi tiến vào thành, phát hiện cổng thành kiểm tra rất nghiêm. Hai nghìn lượng bạc chẳng phải là cây trâm hay cái kim, tặc nhân rất khó giấu rồi lén mang ra khỏi thành được. Do đó, số bạc ấy nhất định còn trong thành." Ngẫm nghĩ một chút, Dương Thu Trì nói tiếp: "Xin đừng gấp, Khang đại nhân, như thế này vậy, chúng tôi sẽ giúp ngài đi bắt chúng!"
"Thật không?" Khang Hoài nghe lời này, lòng lại nhen nhóm lên tia hi vọng mới. Trong lòng ông ta nghĩ, Dương Thu Trì chỉ nhìn một cái là phát hiện được đạo tặc của án này, hơn nữa lại phát hiện luôn đường đi nước bước của bọn trộm, quả thật là có bản lãnh. Nếu như người ta đã có lời muốn giúp đỡ, rất có thể là sẽ bắt được tặc nhân.
"Xin dẫn chúng tôi đến nơi cư trú của tặc nhân." Dương Thu Trì không nói lời thừa nữa.
Khang Hoài mừng rỡ, trước hết an bài cho người đưa hai mẹ con Bạch phu nhân đến khách sảnh của nha môn nghỉ ở đó chờ, rồi mang theo bộ khoái dẫn Dương Thu Trì cùng mọi người đến nơi cư trú của tặc nhân.
Dương Thu Trì đẩy cửa nhìn bốn phía, lòng liền lạnh đi hết phân nửa. Gian phòng này tuy đã bị bộ khoái lật tung cả lên, nhưng nồi niêu trong bếp còn đọng lại cơm thừa canh cặn đã mốc meo hôi thối lên rồi. Chúng thậm chí đã bắt đầu gỉ sét, lò ông táo đã đóng một lớp bụi, xem ra đã nhiều ngày không dùng qua rồi.
Xem ra tặc nhân này có thể là ngay ngày lấy được bạc đã rời xa nơi cư trú. Từ đó đến giờ đã có đến mười ngày, khí vị lưu lại coi như mất hết, dùng tiểu hắc cẩu đi nữa cũng chẳng thể nào truy tung. Làm sao bây giờ?
Chỉ còn quan sát xem trong gian phòng này còn có manh mối gì không, nhưng phòng này đã bị bọn bộ khoái lật tung hết rồi, dấu chân và dấu tay loạn cả lên, làm sao tìm dấu vết bây giờ.
Dương Thu Trì đứng trong phòng, nhìn những thứ lộn xộn đó mà cứ ngẩn ra.
Khang Hoài cùng mọi người không dám làm phiền, đứng sau lưng tĩnh lặng chờ linh quang của hắn thiểm hiện.
Dương Thu Trì bảo: "Cho đòi lý chánh lại đây."
Lý chánh nhanh chóng bị đưa tới, đó là một lão đầu.
Dương Thu Trì hỏi: "Tặc nhân cư ngụ ở đây ông có nhận thức không? Hãy nói tình hình của hắn đi."
Trước đó đề hình án sát sứ mang theo bộ khoái đến bắt người, lý chánh có mặt tại hiện trường, nên đã biết người ngụ ở đây có khả năng là tặc nhân ăn trộm ngân khố của đề hình án sát ty vào nửa tháng trước. Lý chánh phụ trách ở khu này tương đương tổ trưởng tổ dân phố ở thời hiện đại, chỗ của mình quản lý để xảy ra chuyện, lão ta e rằng sẽ bị liên lụy, cho nên gấp đến nỗi toát mồ hôi đầy đầu.
Nghe đại nhân hỏi, ông ta nhanh nhẹn cung cung kính kính hồi đáp: "Ti chức biết rõ, y tên là Hoa cương, vừa đến chỗ chúng tôi không lâu, nghe khẩu âm hình như là người đến từ dãy Giang chiết, nghe rất khó hiểu. Phòng này là do hắn thuê, dùng để làm khuân vác cho người ta, sau đó thì làm mộc."
"Có người nào đi lại với hắn không?"
"Không có," Lý chánh chề chề môi, "Hắn là người rất tệ, nói thì người ta nghe không rõ, tính tình lại nóng nãy, cho nên không có ai lại vãng với hắn."
"Hắn có người thân nào không?" Dương Thu Trì hỏi.
Lý chánh ngẫm nghĩ, đáp: "Xem ra là không, hắn đến đây ở thời gian lâu như thế, tôi chỉ thấy hắn độc lại độc vãng, trong nhà chẳng có người nào."
"Cái gì mà đổi thần tài?" Khang Hoài kinh ngạc hỏi, "Sao ta không biết vậy?"
Dương Thu Trì chỉ vào tượng thần tài ở giữa thương khố: "Tượng thần tài này có mùi sơn, Khang đại nhân có chú ý đến không?"
Khang Hoài bước đến tượng thần tài hít người, nhìn ngắm một hồi, rồi quay lại nói: "Đúng vậy, đây rốt cuộc là thế nào?" Xong đá cho một tên gác kho một cước, quát: "Hai tên cẩu tặc các ngươi còn không mau khai sao?"
"Tôi khai, tôi khai," Người gác kho có bàn tay bị thương đó dập đầu, nhìn người gác kho còn lại một cái, xong khai: "Chúng tôi thích đánh bạc, thiếu Hoa Mộc tượng ở phía đông thành rất nhiều tiền, y bảo chúng tôi trả, nếu không sẽ băm vằm chúng tôi thành từng mảnh. Chúng tôi không có tiền trả, lại đánh không lại y, y liền bức chúng tôi đáp ứng trộm bạc của ngân khố."
"Y kiến chúng tôi ngụy trang thành hình trạng ngân khố bị người ngoài trộm, sẽ có thể thoát khỏi truy tra, nói sau chuyện này còn cho chúng tôi mỗi người một trăm lạng bạc. Chúng tôi bị bức không còn biện pháp nào, lại bị lòng ham mê tiền bạc réo gọi, cho nên mới đáp ứng."
"Y bảo chúng tôi mượn cớ nói vị thần tài trong ngân khố quá cũ, tìm người làm cái mới, sau đó y thừa cơ đem thần tài mới đưa đến, mang thần tài cũ đi. Y tống thần tài mới tới, bên trong rỗng ruột, để cho chúng tôi đặt đầy bạc vào đó, xong lại mượn cớ nói thần tài này không tốt, bảo y đổi cái khác. Như vậy y đã đem tài thần mới đổi thần tài đã chất đầy bạc vào trong vận chuyển đi. Y nói chờ sự kiện này bình ổn rồi, sẽ đem hai trăm lượng bạc đã hứa cấp cho chúng tôi."
Dương Thu Trì vội hỏi: "Y rời khỏi nha môn từ khi nào?"
"Y đến lúc trời chạng vạng, khi đi thì trời đã tối thui."
"vì sao phải chờ trời tối mới đi?"
"Ban ngày cửa nha môn mở, sưu tra ra vào rất nghiêm. Chiều tối rồi đóng cửa lớn mở cửa nhỏ, không tra xét nghiêm cho lắm."
Dương Thu Trì chuyển thân hỏi Khang Hoài: "Nha môn đóng cửa lớn rồi, cửa thành có đóng chưa đại nhân?"
Khang Hoài đáp: "Thời khắc cửa nha môn đóng thì cửa thành cũng đóng, do đó lúc đó nhất định là đóng rồi." Nói đến đây, đột nhiên ông ta lộ vẻ vui: "ý của Dương đại nhân là khi tặc nhân rời khỏi nha môn thì cổng thành đã đóng rồi, và đêm đó khi ta phát hiện mất bạc, lập tức bố trí tăng cường tra xét người ra khỏi thành, cho nên tặc nhân chưa thể nào chạy trốn khỏi Côn Minh thành?"
"Đúng vậy!" Dương Thu Trì đáp.
Cổ đại có một điều rất hay, đó là muốn xuất thành thì phải đi qua bốn cửa, và khi phát hiện có chuyện gì, thì chỉ cần đóng cửa thành lại, coi như có thể bắt cá trong rọ dễ dàng. Lần trước án loạn luân ở nhà Ân gia cũng vì thế mà bắt được quản gia Hồ Tam. Ở xã hội hiện đại thì không thể như vậy được, giao thông tiện lợi, thông hướng tám phương, chỗ nào cũng có thể làm đường tiến thối.
Khang Hoài mừng rỡ, chuyển thân quát gọi: "Người đâu, mau đi bắt Hoa mộc tượng, không, ta muốn tự thân đi bắt. Thỉnh Dương đại nhân đến phòng khách nghỉ ngơi, ta bắt tặc nhân rồi trở về cảm tạ ông sau!"
Dương Thu Trì nói: "Như vầy đi, Khang đại nhân cứ bận bịu trước, nhân lúc này tôi quay về mang lưu phạm tới cùng đại nhân bàn giao, để cho quan sai của Ứng thiên phủ có thể quay về."
"Được, đêm nay ta ở nha môn thiết yến khoản đãi Dương đại nhân. Ta đi trước đây!" Khang Hoài chậm bước định lên đường.
"Hãy chờ đã!" Dương Thu Trì gọi giật lại, "Đại nhân, ngài cần mạng theo nhiều bộ khoái, tặc nhân này sợ võ công khá cao đấy."
"Được rồi!" Khanh Hoài đáp, ra lệnh cho người khóa cửa ngân khố lại, áp giải hai người coi kho đi, chấp tay xá xá Dương Thu Trì, sau đó gấp gáp lên đường.
Tống Vân Nhi hỏi: "Ca, huynh sao biết tên gian tặc đó có võ công cao cường vậy? Võ công của tên gian tặc ấy so với muội thế nào?"
"Công phu và những cái khác đều không thể sánh bằng muội" Dương Thu Trì nháy mắt với Tống VâN Nhi.
Tống Vân Nhi nghe Dương Thu Trì khen, lòng rất vui, tiếp theo đó hơi kỳ quái hỏi: "Những cái khác? Hắn còn những gì không bì được muội?"
Dương Thu Trì chỉ vào mặt mình, cười hì hì rất gia.
"Được a! Huynh dám nói muội mặt dày, hừ!" Tống Vân Nhi nghênh mặt.
"Ta nào dám a, đại tiểu thư!" Dương Thu Trì cười, chỉ chỉ vào đầu mình, "Ta nói đầu hắn không có linh quang như muội!"
Tống Vân Nhi biết hắn cố ý chọc mình, khe khẽ đánh hắn một cái, nói: "Huynh rốt cuộc làm sao biết người đó có võ công cao cường?"
"Vừa đi vừa nói a," Dương Thu Trì bảo, chậm bước đi ra ngoài, "Thần tài ở tường đó muội có quan sát kỹ không?"
"Ạ, cái nó muội nhìn kỹ lắm, làm rất đẹp, tay nghề cũng không tệ." Tống Vân Nhi nghiêng đầu ngẫm nghĩ.
"Ta không hỏi muội cái đó, muội có chú ý thần tài đó đuợc làm bằng chất liệu gì hay không?"
"Gỗ chứ gì."
"Đại khái nặng bao nhiêu?"
Tống Vân Nhi ngẫm nghĩ: "Đoán chừng năm sáu chục cân a."
"Nếu như bên trong đó để đầy bạc thì sao?" Dương Thu Trì nheo mắt gợi ý cho nàng.
"Vậy thì nặng lắm..." Vừa nói đến đó, Tống Vân Nhi lập tức phản ứng ngay: "Ca, huynh có phải bảo người đó có thể nâng vật nặng như vậy, không có võ công căn bản không xong, đúng không?"
Đạo lý rất đơn giản, ngân khố bị mất hơn hai nghìn lượng bạc, công thêm tượng thần tại có trọng lượng khá nặng, người bình thường muốn nâng dịch chuyển nó nhất định sẽ rất khó khăn, người này lực tay khá mạnh, vì thế rất có thể thân hoài võ công.
"Đúng rồi," Dương Thu Trì gật đầu nói: "Nhưng mà, rất có thể bọn họ đi lần này về không."
"Vì sao?"
"Đã gần cả nửa tháng rồi, hơn nữa bốn cửa thành đều tra xét rất ngặt, người này tàng trữ nhiều bạc trên người như vậy, nếu thông minh một chút nhất định là sẽ di chuyển đi chỗ khác, chứ không ngờ nghệch ở đó chờ bị bắt."
"Vậy làm sao đây?" Tống Vân Nhi hơi quýnh quáng hỏi. Nàng rất có cảm tình với Khang Hoài Khang đại nhân, bỡi vì ông ta giúp cho ca ca của nàng, do đó nàng cũng mong lần này ca ca có thể giúp ông ta tìm lại được bạc đã mất.
Dương Thu Trì cười nói: "Chính vì tên gian tặc này có thể đã tránh đi rồi, nên chúng ta cần phải quay về một chuyến a."
"Trở về làm cái gì?" Vừa hỏi câu này, Tống Vân Nhi đã đoán ra ngay: "Ẵm tiểu hắc cẩu đến truy tung?!"
Dương Thu Trì thở dài: 'Vân nhi thiệt là càng lúc càng thông minh, thêm một thời gian ngắn nữa chỉ sợ sẽ vượt qua cả ta."
Tống Vân Nhi rất đắc ý: "Vậy chúng ta mau đi đi, mang theo tiểu hắc cẩu quay lại nha môn chờ bọn họ."
Dương Thu Trì cùng mọi người trở về khách sạn, mang theo hai mẹ con Bạch phu nhân, cùng toàn bộ hậu vệ đến nha môn của đề hình án sát sứ.
Người gác cửa đã biết người trước mặt là khách quý của Khang đại nhân, hơn nữa còn ra tay rộng rãi, hiện giờ thấy hắn dẫn theo một đám người đi rồi quay trở lại, cho nên nhanh chóng mời hết thảy mọi người vào trong phòng khách, chăm trà thơm mời dùng.
Uống xong một tuần trà, Khang Hoài dẫn theo các bộ khoái ảo não quay về. Gặp lại Dương Thu Trì, ông ta lắc đầu nói: "Tặc nhân đã chạy rồi, ở nhà của hắn tìm được tượng thần tài cũ và cái tượng thần tài mới đổi về, tượng thần tài mới quả nhiên rỗng ruột. Ta đã an bài người đi tìm kiếm khắp nơi, chỉ là chẳng biết hắn đã rời khỏi thành hay chưa, nếu như đã rời rồi thì chỉ còn có cách họa tượng truy lùng mà thôi." Nói đến đây, sắc mặt của Khang Hoài ảm đạm, "Đến lúc đó, cho dù tặc nhân bị bắt, nhưng bạc của ngân khố e rằng không còn nữa."
"Xem ra chắc chưa đi khỏi đâu, hôm nay khi tôi tiến vào thành, phát hiện cổng thành kiểm tra rất nghiêm. Hai nghìn lượng bạc chẳng phải là cây trâm hay cái kim, tặc nhân rất khó giấu rồi lén mang ra khỏi thành được. Do đó, số bạc ấy nhất định còn trong thành." Ngẫm nghĩ một chút, Dương Thu Trì nói tiếp: "Xin đừng gấp, Khang đại nhân, như thế này vậy, chúng tôi sẽ giúp ngài đi bắt chúng!"
"Thật không?" Khang Hoài nghe lời này, lòng lại nhen nhóm lên tia hi vọng mới. Trong lòng ông ta nghĩ, Dương Thu Trì chỉ nhìn một cái là phát hiện được đạo tặc của án này, hơn nữa lại phát hiện luôn đường đi nước bước của bọn trộm, quả thật là có bản lãnh. Nếu như người ta đã có lời muốn giúp đỡ, rất có thể là sẽ bắt được tặc nhân.
"Xin dẫn chúng tôi đến nơi cư trú của tặc nhân." Dương Thu Trì không nói lời thừa nữa.
Khang Hoài mừng rỡ, trước hết an bài cho người đưa hai mẹ con Bạch phu nhân đến khách sảnh của nha môn nghỉ ở đó chờ, rồi mang theo bộ khoái dẫn Dương Thu Trì cùng mọi người đến nơi cư trú của tặc nhân.
Dương Thu Trì đẩy cửa nhìn bốn phía, lòng liền lạnh đi hết phân nửa. Gian phòng này tuy đã bị bộ khoái lật tung cả lên, nhưng nồi niêu trong bếp còn đọng lại cơm thừa canh cặn đã mốc meo hôi thối lên rồi. Chúng thậm chí đã bắt đầu gỉ sét, lò ông táo đã đóng một lớp bụi, xem ra đã nhiều ngày không dùng qua rồi.
Xem ra tặc nhân này có thể là ngay ngày lấy được bạc đã rời xa nơi cư trú. Từ đó đến giờ đã có đến mười ngày, khí vị lưu lại coi như mất hết, dùng tiểu hắc cẩu đi nữa cũng chẳng thể nào truy tung. Làm sao bây giờ?
Chỉ còn quan sát xem trong gian phòng này còn có manh mối gì không, nhưng phòng này đã bị bọn bộ khoái lật tung hết rồi, dấu chân và dấu tay loạn cả lên, làm sao tìm dấu vết bây giờ.
Dương Thu Trì đứng trong phòng, nhìn những thứ lộn xộn đó mà cứ ngẩn ra.
Khang Hoài cùng mọi người không dám làm phiền, đứng sau lưng tĩnh lặng chờ linh quang của hắn thiểm hiện.
Dương Thu Trì bảo: "Cho đòi lý chánh lại đây."
Lý chánh nhanh chóng bị đưa tới, đó là một lão đầu.
Dương Thu Trì hỏi: "Tặc nhân cư ngụ ở đây ông có nhận thức không? Hãy nói tình hình của hắn đi."
Trước đó đề hình án sát sứ mang theo bộ khoái đến bắt người, lý chánh có mặt tại hiện trường, nên đã biết người ngụ ở đây có khả năng là tặc nhân ăn trộm ngân khố của đề hình án sát ty vào nửa tháng trước. Lý chánh phụ trách ở khu này tương đương tổ trưởng tổ dân phố ở thời hiện đại, chỗ của mình quản lý để xảy ra chuyện, lão ta e rằng sẽ bị liên lụy, cho nên gấp đến nỗi toát mồ hôi đầy đầu.
Nghe đại nhân hỏi, ông ta nhanh nhẹn cung cung kính kính hồi đáp: "Ti chức biết rõ, y tên là Hoa cương, vừa đến chỗ chúng tôi không lâu, nghe khẩu âm hình như là người đến từ dãy Giang chiết, nghe rất khó hiểu. Phòng này là do hắn thuê, dùng để làm khuân vác cho người ta, sau đó thì làm mộc."
"Có người nào đi lại với hắn không?"
"Không có," Lý chánh chề chề môi, "Hắn là người rất tệ, nói thì người ta nghe không rõ, tính tình lại nóng nãy, cho nên không có ai lại vãng với hắn."
"Hắn có người thân nào không?" Dương Thu Trì hỏi.
Lý chánh ngẫm nghĩ, đáp: "Xem ra là không, hắn đến đây ở thời gian lâu như thế, tôi chỉ thấy hắn độc lại độc vãng, trong nhà chẳng có người nào."
/525
|