Chờ an bài mọi chuyện, Dương Thu Trì mới phát hiện Bạch phu nhân an bài mọi người hầu nam ra sống phía ngoài nội nha, phụ trách công tác tạp dịch trong nha môn, ăn ở cùng với các cẩm y vệ hộ vệ. Còn nội nha, đầu bếp và người hầu này nọ đều là nữ nhân, xem ra toàn bộ nội nha chỉ có mình Dương Thu Trì là nam.
Ha ha, hắn thầm nghĩ, như vậy hắn chẳng khác gì hoàng thượng trong hoàng cung rồi hay sao? Có ý tứ!
Bố trí mọi chuyện xong, Hồng Lăng tự thân xuống bếp trổ tài, có các bà mà cùng đầu bếp trợ giúp, cho nên cô nàng làm cũng nhanh và không vất vả gì.
Dương Thu Trì đưa Tần chỉ Tuệ cùng các cô gái đi khắp nội nha xem xét, tuy nó không bằng nhà mới ở Vũ Xương, nhưng tường cao ngói dày, không kém phần sâm nghiêm trang trọng.
Sau khi thị sát nội nha xong, vừa trở về phòng khách nghỉ ngơi thì các nữ hầu chạy vào báo có các hương thân trong huyện đến chúc mừng.
Dương Thu Trì vội vã rời nội nha ra nhà ấm trồng hoa ở tiền sảnh chuyên dành cho việc tiếp kiến quý khách. Đương nhiên, Dương Thu Trì vừa rời khỏi nội nha, Cân ban trưởng tùy là Thường Phúc, cùng Nam Cung Hùng mang theo tổ hộ vệ 6 người nhanh chóng bám theo.
Đến phòng hoa, bên trong đã ngồi kín mười mấy vị hương thân có công danh địa vị trong huyện, Thường Phúc chạy vào trước, lớn giọng xướng: "Tri huyện Dương đại nhân đến.... nghênh!"
Mọi hương thân đều khom người nghênh tiếp, Dương Thu Trì ngồi lên ghế thượng tọa. Nhưng hương thân này lần lượt từng người bước lên chào, dâng lên lễ kiến diện.
Thường Phúc đứng bên cạnh nhất nhất giới thiệu cho Dương Thu Trì.
Sau khi ra mắt xong, hàn huyên một lúc, Dương Thu Trì dâng trà tống khách.
Sau khi tiễn những hương thân xong, hắn trở về tới nội nha thì đã tới giờ cơm chiều. Hồng Lăng đã làm đồ ăn xong, bày đầy cả một bàn lớn.
Bận rộn suốt một ngày, quả thật là đói, Dương Thu Trì ngồi bàn thủ tịch, Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình, Bạch Tố Mai, Bạch phu nhân, Tống Vân Nhi, Hồng Lăng, Nguyệt Thiền, Oái nhi, bảy chị em Kha nhi cùng ngồi đầy một bàn.
Dương Thu Trì không đợi họ ngồi xong, đã cầm đũa lên trước gắp một chút thức ăn cho vào miệng, nheo mắt nhai, chép chép miệng than: "Thiệt là ngon quá đi mà! Chúng ta sau này có Hồng lăng không còn sầu không có phúc ăn nữa. Ha ha ha!"
Hai má trắng nõn của Hồng Lăng ửng lên hai bợt hồng, đứng dậy thi lễ: "Đa tạ thiếu gia khen ngợi."
Dương Thu Trì cười cười nâng chung rượu: "Bạch phu nhân, Chỉ Tuệ, Tình nhi, Tố Mai, Vân nhi, còn có các vị tiểu muội muội. Chúng ta hôm nay hoan hỉ tụ về đây, cũng có thể coi là duyên phận hiếm có, nào nào nào, ta kính mọi người một bôi!"
Chúng nữ cười hi hi nâng chung rượu hồi kính, mọi người đều vui vẻ.
Tiếp theo đó, mọi người bắt đầu vừa ăn vừa kính rượu, Hồng Lăng cùng bảy chị em Kha nhi thấy Dương đại nhân hiền hòa như vậy, cũng không cần ái náy gì, chia nhau lên mời rượu hắn. Dương Thu Trì thì ai mời cũng chẳng từ chối, rượu tới là cạn chung.
Uống đến lúc cao hứng, Tống Vân Nhi lại đề nghị đánh tửu lệnh, Dương Thu Trì đương nhiên đáp ứng. Chỉ có điều thứ tửu lệnh thời cổ đại Dương Thu Trì không rành, mười lần thua hết bảy tám, nên uống đến say mèm rồi tan tiệc.
Đêm nay đến lượt Tống Tình hầu hạ. Tống Tình và tiểu nha hoàn Hồng Lăng mỗi người một bên đưa Dương Thu Trì đã uống say mèm lảo đảo trở về phòng ngủ.
Hồng Lăng tuy đã uống không ít, nhưng trong lòng hiểu rõ, bản thân dù sao cũng là người hầu, đừng có để chủ nhân chưa say mà mình đã say thì chẳng còn thể thống gì nữa. Do đó dở trò uống giả nước, cho nên chẳng mấy gì say. Hồng Lăng phục thị Dương Thu Trì và Tống Tình rửa chân lên giường ngủ xong, tự bản thân cũng lui ra gian ngoài nghỉ ngơi.
Dương Thu Trì ngủ một giấc tỉnh lại, trong phòng tối om om, uống say thường cảm thấy khát, cho nên gọi một câu: "Nguyệt Thiền....!"
Tống Tình ở bên cạnh đang ngủ say bị kinh nhiễu thế mà chẳng thèm tỉnh, trở mình xoay người ngủ tiếp.
Dương Thu Trì hơi tỉnh một chút, lúc này mới nhớ đến nha hoàn hầu cận không phải là Nguyệt Thiền mà là Hồng Lăng, vừa định lên tiếng gọi lại, thì Hồng Lăng đã mặc đồ ngắn sát người cầm đèn chén bước ào: "Thiếu gia, Hồng Lăng ở đây, ngài cần gì?"
"Nước, ta muốn uống nước trắng, không muốn uống trà!" Dương Thu Trì thò đầu từ trong giường ra, mắt nhắm mắt mở nói, lúc say hắn thường thích uống nước, bởi vì lúc này uống trà thường sẽ bị buồn nôn.
"Dạ được!" Hồng Lăng chạy ra gian ngoài, lát sau mang một hồ nước chạy vào để trên bàn, rót một ly đưa tới cạnh giường, "Thiếu gia, nước đến rồi."
Dương Thu Trì tiếp lấy uống một hơi, nhiệt độ vừa phải, ực ực mấy cái, thở phào bảo: "Thật đã!" Đột nhiên, hắn chợt nhớ tới giũa đêm giữa hôm thế này thì làm gì có nước nóng, nên buột miệng hỏi: "Hồng Lăng, nước nóng này ở đâu ra?"
Dưới ánh sáng hồng hồng từ ngọn đèn lung linh chiếu ra, mặt của Hồng Lăng cũng hồng hào theo, thần thái vô cùng kiều mỵ, dùng giọng nói ngọt ngào thỏ thẻ thốt: "Hồng Lăng nghi thiếu gia uống rượu ban đêm sẽ khát nước, nên ở gian ngoài có bày một tiểu hồ lô ủ ấm nước. Uống rượu say uống nước ấm sẽ tốt bụng, cho nên tì nữ mới chuẩn bị nước ấm."
Dương Thu Trì hơi động lòng, tiểu nha đầu này quả thật là chu đáo.
Chính vào lúc này, Tống Tình trở mình, cánh tay tròn lẳng thò ra vòng ôm eo của Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì thè lưỡi ra nháy nháy Hồng Lăng, rụt đầu vào trong giường.
Hồng Lăng nghe Tống Tình đã có động tĩnh, vội vã để chén nước lên bàn, cầm hồ nước soi đèn đi ra gian ngoài .
Dương Thu Trì nằm xuống, thân hình trần trụi bóng nhoáng của Tống Tình như một con cá chui tọt vào lòng hắn, hôn lên má hắn vài cái, cười hì hì bảo: "Hai người thì thào thậm thụt gì đó?"
Cô quỷ nhỏ này thì ra đã tỉnh rồi nhưng vẫn giả đò ngủ, rất may là Dương Thu Trì chẳng làm chuyện gì quá đáng, thầm bảo rằng may, giương một cánh tay ra trượt lên người nàng.
Tống Tình trước hết cười khúc khích, sau đó động tình, mặc cho Dương Thu Trì tha hồ khám phá cơ thể nàng, cuối cùng không nhịn được rên lên một tiếng say người, ôm chặt cổ hắn bám sát môi hôn thật sau, thè cả cái lưỡi ra dâng hiến, khiến cho lửa dục trong người hắn cháy bùng bùng. Dương Thu Trì nhịn không được phóng người lên ngựa, cất vó chạy ào ào đến bến bờ khoái lạc...
Sau cơn mây mưa gió dập, mơ mơ hồ hồ, Dương Thu Trì nghe trong nội nha vang lên bảy tiếng kẻng, tiếp theo đó là cửa vườn nha môn, cửa tiền sảnh, cửa lớn cũng vang lên tiếng mõ, Dương Thu Trì ở Quảng Đức huyện biết đó gọi là "Truyền đầu bang", chính là tín hiệu biểu hiện cho nha môn bắt đầu công tác chuẩn bị, báo cho mọi người biết để thức dậy.
Dương Thu Trì chẳng thèm quản mấy cái này, chui đầu vào trong mền, phục lên ngực Tống Tình ngủ vùi.
Mơ mơ hồ hồ thêm lúc nữa, hắn lại nghe tiếng kẻng vang lên 5 tiếng, bên ngoài có tiếng gõ canh, đó chính là "Nhị bang", thúc giục trưởng quan thức dậy rửa ráy rồi đến thiêm áp phòng giao việc. Các nhân viên sổ sách lúc này cần phải chuẩn bị toàn bộ, có mặt đúng vị trí để bắt đầu công việc.
Đang ngủ ngon, hắn chợt cảm thấy có ai đó lay lay, tức mình định mắng cho một trận, nhưng chỉ càu nhàu vài tiếng rồi ôm Tống Tình ngáy tiếp.
Đến lúc này, bên ngoài giường truyền vào tiếng của Hồng Lăng: "Thiếu gia, đến giờ dậy rồi! Hôm nay là ngày xét xử, ngài phải thăng đường hỏi án đấy!"
Mấy tiếng nhỏ nhẹ ngọt ngào này lọt vào tai Dương Thu Trì sao mà tuyệt diệu vậy, nhưng đầu của hắn cũng đồng thời như bị tạt một bồn nước lạnh, đột nhiên nhớ ra, hôm qua cân ban Thường Phúc có nhắc hôm này là ngày lên công đường xét xử, sao mà hắn lại quên được cà?
Dương Thu Trì nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Tống Tình, ngồi bật dậy xuống giường. Hồng Lăng cầm quan bào tới, phục vụ cho Dương Thu Trì mặc vào.
Tống Tình càu nhàu: "Thu Trì ca ca, làm gì mà dậy sớm vậy?"
Trên đường đi Tống tình đã quen ngủ dậy trễ, bây giờ chưa thể nào quen.
Dương Thu Trì vừa mặc đồ vừa bảo: "Tình nhi, nàng tự ngủ đi, ta phải thăng đường vấn án!"
"Ư... a?" Tống Tình phản ứng, vội vã ngồi dậy, bẽn lẽn nói: "Sao mà thiếp quên nhỉ... chỉ tại chàng đêm qua cứ ép người ta uống rượu, khuya còn không chịu cho người ta ngủ."
Dương Thu Trì cười cười chọc: "Hình như nàng không cho ta ngủ mới đúng a?"
Tống Tình trừng mắt nháy hắn một cái, xong cũng vội dậy mặc quần áo.
Dương Thu Trì và Tống Tình thu thập, rửa ráy xong bước ra, Tần Chỉ Tuệ, Tống Vân Nhi, Bạch Tố Mai cùng mẹ đã dậy trước rồi. Họ đều biết hôm nay là ngày đầu tiên Dương Thu Trì thăng đường vấn án, cho nên đều dậy sớm trợ uy cho hắn.
Chúng nữ cùng Dương Thu Trì ăn sáng, xong rồi mới truyền lệnh cho bà mụ trong nội nha đánh kẻng ba tiếng, ngoài cửa liền truyền "Tam bang", biểu kỳ là Dương lão gia đang rời nội nha ra ngoài lên công đường. Dương Thu Trì định đứng dậy đi, Tống Vân Nhi nói: "Ca, huynh hôm nay lần đầu thăng đường, có cần chúng muội ở hầu đường thính thẩm trợ uy?"
"Tức cười!" Dương Thu Trì làm mặt cứng rắn: "Bổn quan có chuyện gì mà chưa trải qua, chỉ có chuyện thăng đường nho nhỏ này thôi mà tính làm gì? Các người hãy thật thật thà thà ở trong nội nha may vá chơi đi nghe." Kỳ thật chuyện thăng đường này hắn chưa hề trải qua, lòng hồi hộp vô cùng, cũng chính về thế mà hắn sợ bọn họ nghe hắn nói sai chuyện gì, khi đó thật mất mặt.
Tống Vân Nhi và Tống Tình, Tần Chỉ Tuệ, Bạch Tố Mai đều nhìn nhau cười khúc khích.
Dương Thu Trì rời khỏi nội nha, Kim sư gia, cân ban trưởng tùy Thường Phúc và Nam Cung Hùng cùng 6 hộ vệ đã chờ sẳn tại cửa nội nha.
Dương Thu Trì chậm bước tiến ra đại đường.
Sau khi đi qua nhị đường đến đại đường, liền nghe nha dịch đánh trống vang lừng, nghe vô cùng uy vũ. Đứng xếp hàng hai bên đại đường là các nha lại, dài giọng hô vang: "Thăng..... đường.....!"
Dương Thu Trì từ từ bước qua bình phong, rời hậu đường tiến vào đại đường, ngồi lên công đường. Tiếng trống thăng đường và tiếng hô của bọn nha lại lúc này mới dừng.
Đại đường này đã được cẩm y vệ tiến hành kiểm tra an toàn thật kỹ, lúc này Nam Cung Hùng cùng 6 hộ vệ đứng sau lưng Dương Thu Trì, những cẩm y vệ hộ vệ khác đứng trước đại đường và xung quanh để cảnh giới.
Dương Thu Trì giương mắt nhìn, thấy ở giếng trời ngoài đường có rất nhiều người quỳ, xa hơn nữa dày đặc toàn là đầu người. Có lẽ là dân trong huyện nghe nói có tân tri huyện thăng đường vấn án, cho nên kéo rốc đến đây xem náo nhiệt.
Dương Thu Trì thấy có nhiều người đến nghe thẩm vấn như vậy, trong lòng hơi ớn lạnh, rất may là chuyện khai đường cụ thể như thế nào đã được Kim sư gia nói cho Dương Thu Trì biết, lòng hắn cũng đã tự định ra chủ ý, cho dù có giải quyết không đường thì bãi đường xong nghiên cứu tiếp.
Ha ha, hắn thầm nghĩ, như vậy hắn chẳng khác gì hoàng thượng trong hoàng cung rồi hay sao? Có ý tứ!
Bố trí mọi chuyện xong, Hồng Lăng tự thân xuống bếp trổ tài, có các bà mà cùng đầu bếp trợ giúp, cho nên cô nàng làm cũng nhanh và không vất vả gì.
Dương Thu Trì đưa Tần chỉ Tuệ cùng các cô gái đi khắp nội nha xem xét, tuy nó không bằng nhà mới ở Vũ Xương, nhưng tường cao ngói dày, không kém phần sâm nghiêm trang trọng.
Sau khi thị sát nội nha xong, vừa trở về phòng khách nghỉ ngơi thì các nữ hầu chạy vào báo có các hương thân trong huyện đến chúc mừng.
Dương Thu Trì vội vã rời nội nha ra nhà ấm trồng hoa ở tiền sảnh chuyên dành cho việc tiếp kiến quý khách. Đương nhiên, Dương Thu Trì vừa rời khỏi nội nha, Cân ban trưởng tùy là Thường Phúc, cùng Nam Cung Hùng mang theo tổ hộ vệ 6 người nhanh chóng bám theo.
Đến phòng hoa, bên trong đã ngồi kín mười mấy vị hương thân có công danh địa vị trong huyện, Thường Phúc chạy vào trước, lớn giọng xướng: "Tri huyện Dương đại nhân đến.... nghênh!"
Mọi hương thân đều khom người nghênh tiếp, Dương Thu Trì ngồi lên ghế thượng tọa. Nhưng hương thân này lần lượt từng người bước lên chào, dâng lên lễ kiến diện.
Thường Phúc đứng bên cạnh nhất nhất giới thiệu cho Dương Thu Trì.
Sau khi ra mắt xong, hàn huyên một lúc, Dương Thu Trì dâng trà tống khách.
Sau khi tiễn những hương thân xong, hắn trở về tới nội nha thì đã tới giờ cơm chiều. Hồng Lăng đã làm đồ ăn xong, bày đầy cả một bàn lớn.
Bận rộn suốt một ngày, quả thật là đói, Dương Thu Trì ngồi bàn thủ tịch, Tần Chỉ Tuệ, Tống Tình, Bạch Tố Mai, Bạch phu nhân, Tống Vân Nhi, Hồng Lăng, Nguyệt Thiền, Oái nhi, bảy chị em Kha nhi cùng ngồi đầy một bàn.
Dương Thu Trì không đợi họ ngồi xong, đã cầm đũa lên trước gắp một chút thức ăn cho vào miệng, nheo mắt nhai, chép chép miệng than: "Thiệt là ngon quá đi mà! Chúng ta sau này có Hồng lăng không còn sầu không có phúc ăn nữa. Ha ha ha!"
Hai má trắng nõn của Hồng Lăng ửng lên hai bợt hồng, đứng dậy thi lễ: "Đa tạ thiếu gia khen ngợi."
Dương Thu Trì cười cười nâng chung rượu: "Bạch phu nhân, Chỉ Tuệ, Tình nhi, Tố Mai, Vân nhi, còn có các vị tiểu muội muội. Chúng ta hôm nay hoan hỉ tụ về đây, cũng có thể coi là duyên phận hiếm có, nào nào nào, ta kính mọi người một bôi!"
Chúng nữ cười hi hi nâng chung rượu hồi kính, mọi người đều vui vẻ.
Tiếp theo đó, mọi người bắt đầu vừa ăn vừa kính rượu, Hồng Lăng cùng bảy chị em Kha nhi thấy Dương đại nhân hiền hòa như vậy, cũng không cần ái náy gì, chia nhau lên mời rượu hắn. Dương Thu Trì thì ai mời cũng chẳng từ chối, rượu tới là cạn chung.
Uống đến lúc cao hứng, Tống Vân Nhi lại đề nghị đánh tửu lệnh, Dương Thu Trì đương nhiên đáp ứng. Chỉ có điều thứ tửu lệnh thời cổ đại Dương Thu Trì không rành, mười lần thua hết bảy tám, nên uống đến say mèm rồi tan tiệc.
Đêm nay đến lượt Tống Tình hầu hạ. Tống Tình và tiểu nha hoàn Hồng Lăng mỗi người một bên đưa Dương Thu Trì đã uống say mèm lảo đảo trở về phòng ngủ.
Hồng Lăng tuy đã uống không ít, nhưng trong lòng hiểu rõ, bản thân dù sao cũng là người hầu, đừng có để chủ nhân chưa say mà mình đã say thì chẳng còn thể thống gì nữa. Do đó dở trò uống giả nước, cho nên chẳng mấy gì say. Hồng Lăng phục thị Dương Thu Trì và Tống Tình rửa chân lên giường ngủ xong, tự bản thân cũng lui ra gian ngoài nghỉ ngơi.
Dương Thu Trì ngủ một giấc tỉnh lại, trong phòng tối om om, uống say thường cảm thấy khát, cho nên gọi một câu: "Nguyệt Thiền....!"
Tống Tình ở bên cạnh đang ngủ say bị kinh nhiễu thế mà chẳng thèm tỉnh, trở mình xoay người ngủ tiếp.
Dương Thu Trì hơi tỉnh một chút, lúc này mới nhớ đến nha hoàn hầu cận không phải là Nguyệt Thiền mà là Hồng Lăng, vừa định lên tiếng gọi lại, thì Hồng Lăng đã mặc đồ ngắn sát người cầm đèn chén bước ào: "Thiếu gia, Hồng Lăng ở đây, ngài cần gì?"
"Nước, ta muốn uống nước trắng, không muốn uống trà!" Dương Thu Trì thò đầu từ trong giường ra, mắt nhắm mắt mở nói, lúc say hắn thường thích uống nước, bởi vì lúc này uống trà thường sẽ bị buồn nôn.
"Dạ được!" Hồng Lăng chạy ra gian ngoài, lát sau mang một hồ nước chạy vào để trên bàn, rót một ly đưa tới cạnh giường, "Thiếu gia, nước đến rồi."
Dương Thu Trì tiếp lấy uống một hơi, nhiệt độ vừa phải, ực ực mấy cái, thở phào bảo: "Thật đã!" Đột nhiên, hắn chợt nhớ tới giũa đêm giữa hôm thế này thì làm gì có nước nóng, nên buột miệng hỏi: "Hồng Lăng, nước nóng này ở đâu ra?"
Dưới ánh sáng hồng hồng từ ngọn đèn lung linh chiếu ra, mặt của Hồng Lăng cũng hồng hào theo, thần thái vô cùng kiều mỵ, dùng giọng nói ngọt ngào thỏ thẻ thốt: "Hồng Lăng nghi thiếu gia uống rượu ban đêm sẽ khát nước, nên ở gian ngoài có bày một tiểu hồ lô ủ ấm nước. Uống rượu say uống nước ấm sẽ tốt bụng, cho nên tì nữ mới chuẩn bị nước ấm."
Dương Thu Trì hơi động lòng, tiểu nha đầu này quả thật là chu đáo.
Chính vào lúc này, Tống Tình trở mình, cánh tay tròn lẳng thò ra vòng ôm eo của Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì thè lưỡi ra nháy nháy Hồng Lăng, rụt đầu vào trong giường.
Hồng Lăng nghe Tống Tình đã có động tĩnh, vội vã để chén nước lên bàn, cầm hồ nước soi đèn đi ra gian ngoài .
Dương Thu Trì nằm xuống, thân hình trần trụi bóng nhoáng của Tống Tình như một con cá chui tọt vào lòng hắn, hôn lên má hắn vài cái, cười hì hì bảo: "Hai người thì thào thậm thụt gì đó?"
Cô quỷ nhỏ này thì ra đã tỉnh rồi nhưng vẫn giả đò ngủ, rất may là Dương Thu Trì chẳng làm chuyện gì quá đáng, thầm bảo rằng may, giương một cánh tay ra trượt lên người nàng.
Tống Tình trước hết cười khúc khích, sau đó động tình, mặc cho Dương Thu Trì tha hồ khám phá cơ thể nàng, cuối cùng không nhịn được rên lên một tiếng say người, ôm chặt cổ hắn bám sát môi hôn thật sau, thè cả cái lưỡi ra dâng hiến, khiến cho lửa dục trong người hắn cháy bùng bùng. Dương Thu Trì nhịn không được phóng người lên ngựa, cất vó chạy ào ào đến bến bờ khoái lạc...
Sau cơn mây mưa gió dập, mơ mơ hồ hồ, Dương Thu Trì nghe trong nội nha vang lên bảy tiếng kẻng, tiếp theo đó là cửa vườn nha môn, cửa tiền sảnh, cửa lớn cũng vang lên tiếng mõ, Dương Thu Trì ở Quảng Đức huyện biết đó gọi là "Truyền đầu bang", chính là tín hiệu biểu hiện cho nha môn bắt đầu công tác chuẩn bị, báo cho mọi người biết để thức dậy.
Dương Thu Trì chẳng thèm quản mấy cái này, chui đầu vào trong mền, phục lên ngực Tống Tình ngủ vùi.
Mơ mơ hồ hồ thêm lúc nữa, hắn lại nghe tiếng kẻng vang lên 5 tiếng, bên ngoài có tiếng gõ canh, đó chính là "Nhị bang", thúc giục trưởng quan thức dậy rửa ráy rồi đến thiêm áp phòng giao việc. Các nhân viên sổ sách lúc này cần phải chuẩn bị toàn bộ, có mặt đúng vị trí để bắt đầu công việc.
Đang ngủ ngon, hắn chợt cảm thấy có ai đó lay lay, tức mình định mắng cho một trận, nhưng chỉ càu nhàu vài tiếng rồi ôm Tống Tình ngáy tiếp.
Đến lúc này, bên ngoài giường truyền vào tiếng của Hồng Lăng: "Thiếu gia, đến giờ dậy rồi! Hôm nay là ngày xét xử, ngài phải thăng đường hỏi án đấy!"
Mấy tiếng nhỏ nhẹ ngọt ngào này lọt vào tai Dương Thu Trì sao mà tuyệt diệu vậy, nhưng đầu của hắn cũng đồng thời như bị tạt một bồn nước lạnh, đột nhiên nhớ ra, hôm qua cân ban Thường Phúc có nhắc hôm này là ngày lên công đường xét xử, sao mà hắn lại quên được cà?
Dương Thu Trì nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Tống Tình, ngồi bật dậy xuống giường. Hồng Lăng cầm quan bào tới, phục vụ cho Dương Thu Trì mặc vào.
Tống Tình càu nhàu: "Thu Trì ca ca, làm gì mà dậy sớm vậy?"
Trên đường đi Tống tình đã quen ngủ dậy trễ, bây giờ chưa thể nào quen.
Dương Thu Trì vừa mặc đồ vừa bảo: "Tình nhi, nàng tự ngủ đi, ta phải thăng đường vấn án!"
"Ư... a?" Tống Tình phản ứng, vội vã ngồi dậy, bẽn lẽn nói: "Sao mà thiếp quên nhỉ... chỉ tại chàng đêm qua cứ ép người ta uống rượu, khuya còn không chịu cho người ta ngủ."
Dương Thu Trì cười cười chọc: "Hình như nàng không cho ta ngủ mới đúng a?"
Tống Tình trừng mắt nháy hắn một cái, xong cũng vội dậy mặc quần áo.
Dương Thu Trì và Tống Tình thu thập, rửa ráy xong bước ra, Tần Chỉ Tuệ, Tống Vân Nhi, Bạch Tố Mai cùng mẹ đã dậy trước rồi. Họ đều biết hôm nay là ngày đầu tiên Dương Thu Trì thăng đường vấn án, cho nên đều dậy sớm trợ uy cho hắn.
Chúng nữ cùng Dương Thu Trì ăn sáng, xong rồi mới truyền lệnh cho bà mụ trong nội nha đánh kẻng ba tiếng, ngoài cửa liền truyền "Tam bang", biểu kỳ là Dương lão gia đang rời nội nha ra ngoài lên công đường. Dương Thu Trì định đứng dậy đi, Tống Vân Nhi nói: "Ca, huynh hôm nay lần đầu thăng đường, có cần chúng muội ở hầu đường thính thẩm trợ uy?"
"Tức cười!" Dương Thu Trì làm mặt cứng rắn: "Bổn quan có chuyện gì mà chưa trải qua, chỉ có chuyện thăng đường nho nhỏ này thôi mà tính làm gì? Các người hãy thật thật thà thà ở trong nội nha may vá chơi đi nghe." Kỳ thật chuyện thăng đường này hắn chưa hề trải qua, lòng hồi hộp vô cùng, cũng chính về thế mà hắn sợ bọn họ nghe hắn nói sai chuyện gì, khi đó thật mất mặt.
Tống Vân Nhi và Tống Tình, Tần Chỉ Tuệ, Bạch Tố Mai đều nhìn nhau cười khúc khích.
Dương Thu Trì rời khỏi nội nha, Kim sư gia, cân ban trưởng tùy Thường Phúc và Nam Cung Hùng cùng 6 hộ vệ đã chờ sẳn tại cửa nội nha.
Dương Thu Trì chậm bước tiến ra đại đường.
Sau khi đi qua nhị đường đến đại đường, liền nghe nha dịch đánh trống vang lừng, nghe vô cùng uy vũ. Đứng xếp hàng hai bên đại đường là các nha lại, dài giọng hô vang: "Thăng..... đường.....!"
Dương Thu Trì từ từ bước qua bình phong, rời hậu đường tiến vào đại đường, ngồi lên công đường. Tiếng trống thăng đường và tiếng hô của bọn nha lại lúc này mới dừng.
Đại đường này đã được cẩm y vệ tiến hành kiểm tra an toàn thật kỹ, lúc này Nam Cung Hùng cùng 6 hộ vệ đứng sau lưng Dương Thu Trì, những cẩm y vệ hộ vệ khác đứng trước đại đường và xung quanh để cảnh giới.
Dương Thu Trì giương mắt nhìn, thấy ở giếng trời ngoài đường có rất nhiều người quỳ, xa hơn nữa dày đặc toàn là đầu người. Có lẽ là dân trong huyện nghe nói có tân tri huyện thăng đường vấn án, cho nên kéo rốc đến đây xem náo nhiệt.
Dương Thu Trì thấy có nhiều người đến nghe thẩm vấn như vậy, trong lòng hơi ớn lạnh, rất may là chuyện khai đường cụ thể như thế nào đã được Kim sư gia nói cho Dương Thu Trì biết, lòng hắn cũng đã tự định ra chủ ý, cho dù có giải quyết không đường thì bãi đường xong nghiên cứu tiếp.
/525
|