Nạp Thiếp Ký I

Chương 251: Kim thiền thoát xác

/525


Chờ cho tên ngỗ tác được truyền lệnh lên tới công đường, Dương Thu Trì bấy giờ mới ngớ người. Ngỗ tác này là một lão tửu quỷ, mắt mũi lờ đờ mờ không lên, ngay lão gia ở chỗ này mà cũng nhìn không rõ. Dương Thu Trì ra lệnh cho người đem một bồn nước lạnh tạt vào đầu lão, lão ngỗ tác bấy giờ mới hơi tỉnh lại, nhưng đối với những lời Dương Thu Trì hỏi thì chẳng biết gì, sau đó, cuối cùng mới rõ là xác chết của người mà lão từng khám nghiệm trước đây căn bản không phải là của Vương điển sứ.

Ngỗ tác bấy giờ sợ quá hóa tỉnh, quỳ xuống đất dập đầu lia lịa, nói lúc đó do uống rượu quá nhiều, mặt của thi thể bị thiêu cháy đến nỗi không còn nhận dạng được gì, căn bản không phân biệt rõ đó là ai, chỉ từ ở quan bào điển sứ mặc trên người chưa thiêu hết mới đoán ra đó là Vương điển sứ, sau đó ở ngực tìm thấy vài vết thương do đao gây ra, từ đó mới xác định là do bị người ta giết.

Điều này lập tức gây sự hứng thú ở Dương Thu Trì, nhưng dù hắn có gợi ý như thế nào, lão tửu quỷ này không còn nhớ nỗi tình huống vết thương như thế nào cả.

Dương Thu Trì hỏi về tình huống của nữ thi, ngỗ tác nói căn cứ vào y phục còn sót lại dưới thân của nữ thi, y xác định đó là tiểu thiếp Triệu thị của Vương điển sứ. Trên thi thể có vài vết thương, cụ thể có bao nhiêu vết thì không nhớ chắc được, cần phải mở thi cách ra tra lại mới có thể rõ.

Dương Thu Trì truyền cho ti sứ trong hình phòng của nha môn đến hỏi, mới biết tài liệu liên quan đến án của Vân Lăng đã được đem báo lên cấp trên, chưa đưa trở về, nếu như có cần thì chỉ có thể đến hình pháp ti ở kinh thành lấy mà thôi.

Thấy hỏi không ra được mấu chốt gì, Dương Thu Trì ra lệnh đem giam ngỗ tác lại, chờ sau này tra ra rõ ràng mọi chuyện, sẽ định tội của y sau.

Chiều tôi hôm đó, cân ban trường tùy Tiền Quý của Vương điển sứ bị bộ khoái bắt từ ở quê lên, Dương Thu Trì lập tức thăng đường thẩm án.

Tiền Quý không biết đã xảy ra chuyện gì, quỳ phục dưới đường.

Dương Thu Trì vỗ kinh đường mộc, quát hỏi: "Tiền Quý, ngươi có biết tội chưa?"

Tiền Quý giật mình cả kinh, vội vã dập đầu: "Tiểu nhân một mực thật thật thà thà, không có làm chuyện gì sai, thỉnh Lão gia minh xét!"

"Giỏi cho cái tên thật thật thà thà! Ta hỏi ngươi, ngày Vương điển sứ chết đó, ngươi tận mắt chứng kiến Vân Lăng đâm chết Vương điển sứ hay sao?"

"Dạ, tiểu nhân đích xác tận mắt chứng kiến Vân Lăng đâm chết Vương điển sứ!"

"Giỏi cho tên điêu ngoa xảo trá!" Dương Thu Trì quát: "Nói thật cho ngươi biết, người chết đó ở chân không có vết gãy, do đó, người đó căn bản không phải là Vương điển sứ! Nếu như người chết không phải là Vương điển sứ, ngươi làm sao thấy Vương điển sứ bị giết đây?"

Tiền Quý cả kinh, ngẩng đẩu nghi hoặc hỏi: "Người chết... không phải là Vương điển sứ?"

"Đương nhiên! Bổn quan đã khai quan nghiệm thi, chứng minh thi thể đó không phải là Vương điển sứ! Tên điêu dân nhà ngươi, trên đại đường mà dám tự tin lếu láo, hỗn hào trắng đen, chỉ hưu nói ngựa, không cho ngươi thấy chút lợi hại ngươi sẽ không thật thà khai báo!" Dương Thu Trì vỗ kinh đường mộc một cái thật mạnh, "Người đâu! Kéo hắn xuống đánh ba mươi hèo!"

Bọn nha dịch tề thanh đáp ứng, bước tới định kéo Tiền Quý đi.

"Đại nhân tha mệnh! Tiểu nhân xin thành thật khai!" Tiền Quý kinh khủng kêu lên.

Dương Thu Trì phất tay, cho bọn nha dịch khoan động thủ, lạnh lùng bảo: "Vậy còn không thành thật khai ra!"

"Dạ dạ. Tiểu nhân đích xác không thấy rõ ràng," Tiền Quý gạt mồ hôi đã chảy đầy đầu, "Đêm hôm đó, Điển sứ đại nhân ở thư phòng xem xét sổ sách chinh thu phú thuế, tiểu nhân ở bên cạnh hầu hạ. Một lúc sau, Triệu di nương cũng đến, nói tự thân nàng ta ở cùng lão gia tra xét là được rồi, bảo tôi đi nghỉ, cho nên tôi bỏ đi."

"Vừa trở về phòng một hồi, tôi nghe bên ngoài có người la hét cứu hỏa! Tôi sợ quá chạy ra nhìn, quả nhiên trong nha môn khói lửa bịt bùng, lửa nhanh chóng nuốt gọn thư phòng của điển sứ đại nhân. Tôi vội vã chạy đến thư phòng, phát hiện cửa đóng chặt mở không được. Tôi vội đập mạnh song cửa sổ, vừa định gọi điển sứ đại nhân mau chui ra, thì sự tình phát sinh trong phòng làm tôi sợ điếng người!"

Dương Thu Trì hỏi dồn: "Ngươi nhìn thấy cái gì?"

"Tiểu nhân từ cửa sổ bị đập vỡ đó nhìn vào trong, thì thấy Vương điển sứ.... không, là một người mặc quan bào của Vương điển sứ, tôi lúc đó cho rằng đó là Vương điển sứ, còn có một người mặc áo quần của Triệu di nương nằm thẳng cẳng dưới đất, còn Vân Lăng thì đang dùng một thanh đao đâm loạn vào Vương .... đâm loạn vào người mặc y phục của Vương điển sứ! Nghe có tiếng động, Vân Lăng chuyển đầu qua nhìn tôi trừng trừng, tuy hắn che mặt nhưng tôi vẫn nhận ra hắn từ cái đầu hói cùng y phục người Miêu."

"Tôi sợ quá kêu lên một tiếng kinh hãi, quay người bỏ chạy, sau đó tôi nghe cửa phòng sau lưng bị mở, quay đầu lại xem, thấy Vân Lăng cầm trong tay một con đao máu chảy ròng ròng ra ngoài đuổi theo. Tôi liền vừa la vừa chạy ra ngoài nội nha cửa điển sứ, vừa kịp gặp nha dịch và bộ khoái đang kéo đến cứu hỏa. Tôi đem chuyện của Vân Lăng giết chết Vương điển sứ ra kể, bộ khoái vừa vào trong định bắt người, không ngờ Vân Lăng vừa khéo lại cầm đao đuổi theo, sau đó bộ khoái bắt được hắn luôn."

Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, hỏi: "Ngươi hồi tưởng lại chút coi, lúc Vân Lăng hành hung, ngươi nhìn rõ mặt người nằm dưới đất không?"

Tiền Quý lắc đầu: "Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đích xác không nhìn rõ mặt người đó. Người đó quay chân vế phía tôi, đầu úp xuống, cộng thêm đang lúc hoảng loạn, tôi không nhìn rõ đó có phải là Vương điển sứ hay không."

"Vậy ngươi bằng vào cái gì mà nhận định rằng người bị Vân Lăng giết là Vương điển sứ?"

"Tiểu nhân dựa vào quan bào người đó mặc mà suy đoán ra."

"Người đó mặc quan bào của Vương điển sứ?"

"Vâng, cộng thêm việc Vương điển sứ mới vừa ơ thư phòng đó tra sổ, trừ ông ta còn ai vào đó nữa?"

Dương Thu Trì nhíu mày, đúng a, mới cách đó một chút Tiền Quý còn tra sổ sách với Vương điển sứ, trở về phòng xong quay trở lại là nhìn thấy người mặc quan bào nằm dưới đất, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng chắc chắn sẽ nhận định đó là Vương điển sứ.

Dương Thu Trì lại hỏi: "Ngoài ra người nữ còn lại ngươi có nhìn rõ đó là tiểu thiếp Triệu di nương của Vương điển sứ hay không?"

Tiền Quý lại gạt mồ hôi lạnh, sợ sợ sệch sệch đáp: "Tiểu nhân... tiểu nhân không có, thi thể đó cũng quay mặt vào trong nhìn không rõ, tiểu nhân chỉ từ y phục trên người mà đoán đó là Triệu đi nương, bởi vì quần áo vóc dáng của người đó y hệt Triệu di nương vậy."

Như vậy xem ra, có người dùng hai thi thể mặc y phục của Vương điển sứ và Triệu thị để giả thành họ, nhân vì y tính toán một khi nổi lửa, nhất định sẽ có người vào gọi Vương điển sứ, và người này chỉ có thể nhìn từ cửa sổ vào, không thể nào tiến sát lại gần, do đó sẽ cho rằng Vân Lăng giết chết Triệu di nương cùng Vương điển sứ, dù trong thực tế thì hai thi thể căn bản chẳng phải của họ.

Nếu như người chết không phải là Vương điển sứ, như vậy hung thủ khẳng định không phải là Vân Lăng, bởi vì mục tiêu của Vân Lăng là Vương điên sứ, gã không thể không nhận rõ là đã giết loạn ngay. Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, rồi hỏi: "Ngươi nhận ra hung thủ là Vân Lăng, nhưng vừa rồi ngươi nói hung thủ bịt mặt, ngươi bằng cái gì mà nhận định đó là Vân Lăng?"

Tiền Quý biết bản thân đã gặp phiến phức to rồi, án này sở dĩ có thể nhận định như trước đây, chủ yếu chính là dựa vào lời làm chứng của y. Do đương thời chẳng có ai ở tại đương trường cả, nếu như bản thân y nhất quyết khẳng định tự mắt thấy rõ người đó là Vân Lăng, thì người khác chẳng thể nào làm gì y được. Nhưng hiện giờ huyện thái lão gia đã tra ra thật rõ rồi, người chết căn bản không phải là Vương điển sứ, Vương điển sứ chân chính thậm chí có thể bị bắt lại bất cứ lúc nào, do đó, lời làm chứng của y coi như hoàn toàn giả tạo.

Tiền Quý không dám cứng miệng, chỉ có thế thật thà khai báo: "Hổi bẩm lão gia, tiểu nhân lúc đó là dựa vào cái đầu trọc, thể hình và trang phục người Miêu nên đoán người đó là Vân Lăng, hơn nữa Vân Lăng có thù oán với điển sứ đại nhân, do đó tôi mới dám nói người đó chính là Vân Lăng."

Dương Thu Trì vỗ kinh đường mộc, quát: "Tiền Quý to gan, căn bản không nhìn cho rõ đã tự tin nói bản thân nhìn rõ nhìn ràng, cuối cùng tạo ra một án oan. Chuyện đến nước này, ngươi có biết tội chưa?"

Tiền Quý vội vã dập đầu: "Tiểu nhân biết tội, xin đại nhân tha mạng a."

Dương Thu Trì xoay chuyển đầu óc, thầm hỏi chẳng biết ai đạo diễn ra màn kịch rối rắm này, mục tiêu là gì dây? Nếu như người khác muốn bắt Vương điển sứ đi, tựa hồ không cần phải đặc biệt tạo ra vở kịch rắc rối này, trực tiếp bắt người đi là được rồi, và nếu muốn giết y thì càng không cần thiết để giả mạo thi thể.

Hiện giờ nhìn lại, khả năng tự Vương điển sứ đạo diễn tràng kịch này là lớn nhất. Y không biết vì mục đích gì diễn ra trò kim thiền thoát xác này, và nó gần như đã thành công.

Muốn tra ra Vương điển sứ làm vì mục đích gì, trước hết cần phải bắt cho bằng được Vương điển sứ.

Dương Thu Trì hỏi: "Nếu như ngươi biết tội, vậy hãy thành thật khai ra, vị Vương điên sứ này rốt cuộc là đã chạy đến nơi nào?"

Tiền Quý ngẩn ra, rồi lập tức dập đầu thưa: "Đại lão gia, tiểu nhân thật không biết a, tiểu nhân vốn đã cho rằng điển sứ đại nhân đã chết ở thu phòng đó rồi."

Dương Thu Trì thấy thần tình của y không phải là giả, nếu như y giúp Vương điển sứ thì trước đó sẽ không thành thật nhận là mình đã nhìn sai, sẽ nói nhăng nói cuội một hồi, bởi vì trừ y ra, lúc đó chẳng có ai ở hiện trường cả.

Dương Thu Trì lại thay đổi vấn đề: "Vậy ngươi nói xem Vương điển sứ có khả năng chạy đến nơi nào?"

Tiền quý quỳ dưới đất cúi đầu ngẫm nghĩ, sau đó thảm não thưa: "Tiểu nhân thật không biết a, cũng có thể là về quê rồi."

"Không thể nào! Y dùng thi thể giả của người khác để thay làm y, lại muốn khiến người khác tin là y đã chết rồi, như vậy nếu y chạy trở về quê thì người khác chẳng phải là biết hết mọi chuyện hay sao? Nói không thông!"

"Vậy, vậy có thể là đã trốn đi rồi."

"Trốn ở chỗ nào?"

"Cái này tiểu nhân không thể nào biết được a." Tiền Quý dập đầu thưa.

Dương Thu Trì trừng mắt nhìn y một hồi, không phát hiện ra y có chỗ nào không ổn, bèn ra lệnh cho người đem y giam lại chờ xử lý sau.

Bọn nha dịch đem Tiền Quý xuống, Dương Thu Trì không tuyên bố bãi đường, vẫn ngồi sau công án tiếp tục suy nghĩ về án này.

Căn cứ lời tự thuật của Vân Lăng về tình huống thi cương, có thể phán đoán nữ thi kia đã chết quá 12 giờ, do đó, thời gian tử vong của nữ thi là vào ban ngày, còn căn cứ vào lời chứng minh của cân ban trưởng tùy Tiền Quý, thì trước khi án phát sinh, Tiền quý còn có gặp qua Triệu di nương. Như vậy có thể nói, thi thể đó nhất định không phải của Triệu di nương.

Như vậy là ai đây? Ban ngày chết, tối đến xuất hiện bên trong nội nha của điển sứ, rất có khả năng người nữ này sống ở gần Thanh Khê huyện, còn nam nhân cũng có thể là người cùng một chỗ với nữ nhân, cùng bị giết một lượt.

Nhân khẩu thất tung! Nghĩ đến vấn đề này, đột nhiên, lời Vân Lăng nói trên pháp trường liền hiện lên trong đầu Dương Thu Trì, đó là Vân Lăng đi tìm vợ và em vợ sau khi tiến thành bị thất tung, sau đó vì tin lời đi theo một nữ nhân kiếm người mới bị đánh cho hôn mê. Chẳng lẽ, hai thi thể một nam một nữ này là vợ và em vợ của Vân Lăng?

/525

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status