Dương Thu Trì nói tiếp: "Lời vừa rồi của ngươi đã tiết lộ chân tướng, cái đó vẫn còn chưa tính là chứng cứ chân chính. Ta không thể dùng chứng cứ này chứng minh ngươi phạm tội, đặc biệt là tội sát nhân.
Viên Thông mừng rỡ: "Đúng a! Cho dù là tôi có nói hớ, ngài cũng không có chứng cứ định tội tôi."
"Hắc hắc, ha ha ha." Dương Thu Trì nhìn ả chăm chăm, mang theo vài nét mỉa mai, bảo: "Không cần phải tìm chứng cứ nào nữa, bởi vì ta đã nắm chắc là ngươi sẽ tự nhận tội, ngươi tin hay là không?"
Viên Thông sửng người, không có chứng cứ còn khiến mình nhận tội, mình đâu phải là kẻ ngốc đâu?
Dương Thu Trì ra lệnh cho đưa Viên Diệu lên đại đường, Viên Thông vừa nghe đã ngẩn ngơ. Viên Diệu mang gông cùm tiến vào đại hùng bảo điện, quỳ xuống đất. Viên Thông nhìn thấy Viên Diệu trong bộ dạng như vậy, khẽ gọi một tiếng nhỏ vùng vẫy định đứng dậy. Nhưng cẩm y vệ hai bên đá vào khoeo chân của ả, khiến Viên Thông kêu thảm một tiếng, mềm nhũn khụy người xuống.
Viên Diệu thấy Viên Thông bị trói chằng trói chịt quỳ dưới đất, bò tới mấy xích, đôi mắt ngơ ngẩn nhìn Viên Thông, rồi quay người trở lại, nhổm lên loạng choạng dấn tới mấy bước, quỳ xuống trước công án của Dương Thu Trì: "Đại nhân! Viên Tuệ là chỉ một mình tôi giết, các ngài không thể bắt Viên Thông. Nàng ta không hề có quan hệ gì đến án này, lúc đó nàng ta đã hạ sơn hóa duyên rồi! Nàng ta không biết chuyện này đâu."
"Thật sao?" Dương Thu Trì ngồi dựa ngửa ra sau, nhìn Viên Diệu hỏi: "Viên Tuệ thật sự là do một mình ngươi giết?"
Viên Diệu gật mạnh đầu, đôi mắt đẹp đã ứa đầy lệ.
"Vậy ngươi nói coi, lúc ngươi bóp cổ chết nàng ta, thì đã bẻ trật khớp cánh tay nào cô ta?"
Viên Diệu do dự một hồi, mắt ứa đầy lệ nhìn Dương Thu Trì, thăm dò: "Tay trái..." Thấy mặt Dương Thu Trì lộ vẻ cười cợt, liền nhanh chóng đổi lại: "Không, không… tôi nhớ nhầm rồi, là tay phải..."
Dương Thu Trì không vạch rõ điểm này, tiếp tục hỏi: "Lúc ngươi đưa thi thể lên trên đỉnh núi ngụy tạo hiện trường, thi thể của Viên Tuệ nằm ngửa hay là nằm sấp?"
Viên Diệu ngẩng đầu nhìn Dương Thu Trì, do dự một chút, đáp: "Là.... là nằm ngửa..."
"Hử?" Dương Thu Trì hiện vẻ cười cợt.
"Không, không. Là để nằm úp ạ...."
Dương Thu Trì cười ha há, lại hỏi: "Vậy ngươi vì sao lại đặt thi thể của Viên Tuệ nằm úp trên mặt đất?"
"Tôi... tôi đoán hung thủ có khả năng thích từ phía sau…nên để nằm úp xuống...."
"Ha ha ha." Dương Thu Trì nhịn không được bật cười ha hả, quan sát Viên Thông thấy mặt ả trắng bệt, đang đau lòng nhìn Viên Diệu.
Dương Thu Trì tiếp tục hỏi: "Lúc đó thi thể mặc y phục hay là trần truồng không mặc quần áo?
Viên Diệu đã cảm giác bản thân nói không phải rồi, môi run run một lúc, đáp bừa: "Là... là toàn thân trần truồng không mặc quần áo chi cả..."
"Vậy quần áo của nàng ta ngươi quăng ở đâu?" Dương Thu Trì đanh mặt lại hỏi. “Tôi quăng trong đám cây cỏ, cụ thể quăng ở đâu... tôi không còn nhớ nữa..."
Dương Thu Trì vỗ bàn, "Nói bậy nói bạ! Hai tay của nạn nhân Viên Tuệ căn bản chẳng hề bị bóp trật khớp, ở hiện trường ngụy tạo trên đỉnh núi thì nàng ta được đặt nằm ngửa chứ không phải nằm úp. Còn nữa, áo quần của cô ta tuy bị mở ra, nhưng không được cởi bỏ hoàn toàn. Do đó chẳng phải là trần truồng không mặc quần áo gì!"
Dừng lại một chút, Dương Thu Trì tiếp: "Ngươi là một tiểu ni cô yếu ớt như vậy, căn bản giết không nổi Viên Tuệ, cũng không có khả năng đưa đến hiện trường trên núi, do đó ngươi ôm đồm nhiều việc chẳng qua là muốn che dấu tội phạm mà thôi!
Viên Diệu khóc lóc nói: 'Đại lão gia, tội gì tôi cũng nhận cả rồi, ngài cứ bắt tôi đi, có người nhận tội chẳng phải là được rồi hay sao?"
"Hừ!" Dương Thu Trì lạnh lùng nói, "Ngươi cho là ta giống như những tên hôn quan khác hay sao? Cho ngươi biết, ta quyết không để người nào oan uổng, và cũng quyết không dung tha cho người xấu nào!"
Dương Thu Trì quay lại nhìn thân tình thê lương cùa Viên Thông đang quỳ ở xa xa, không biết là ả đang nghĩ cái gì, liền cười hắc hắc hai tiếng, thu hồi mục quan, thở dài bảo: 'Nhưng mà, nhiều chuyện chi bằng ít chuyện, nếu như ngươi chấp nhận tự nguyện nhận tội, bổn quan đành kết án này ở đây cũng không có gì là không được. Nhưng mà ngươi có biết không, giết người là phải thường mạng đấy!"
Viên Diệu mỉm cười thê lương: "Bần ni biết, bần ni nguyện ý bồi thường tính mạng cho Viên Tuệ."
"Đền mạng? Được a, nếu như Viên Thông không chịu thừa nhận là đã giết người, còn ngươi thì gì cũng nhận, bổn quan chỉ còn có cách hỏi tội ngươi. Mưu sát là tội phải bêu đầu đấy." Dương Thu Trì từ từ tiếp, "Có biết bêu đầu là gì không? Ta vừa mới giám trảm một giang dương đại đạo, trước hết kéo trên đường thị chúng, dọc đường mọi người đều nhổ nước bọt, ném trứng thối, chọi đá, bình luận chê bai mắng chửi cái gì cũng có."
Mặt Viên Diệu hiện giờ đã tái nhợt, một tiểu ni cô xinh đẹp như cô ta, cho dù là không sợ chết, nhưng vẫn sợ sẽ lột mặt xấu với đời. Khi nghe nói về khổ nạn kéo lê trên đường bêu riếu, không khỏi run rẫy toàn thân, Viên Thông ở phía sau cũng lòng đau như cắt.
Dương Thu Trì lại tiếp tục đả kích thần kinh của họ: "Sau trò ở trên đường xong, cần phải đưa đến pháp trường, quỳ trên mặt đất, đến giờ ngọ chém đầu. Đồ đệ của đao phủ sẽ kéo đầu ngươi cho cổ dài ra, vì sao phải kéo dài ra ngươi biết không?"
Viên Diệu đã cảm giác cổ của mình lạnh ngắt, khắc chế không được sự hoảng sợ trong đầu, hai chân mềm nhũn, ngồi phệt xuống đất. Miệng Viên Thông run rẫy, toàn thân bắt đẩu phát run, cắn chặt môi dưới.
Dương Thu Trì rề rà nói tiếp: "Sau đó, đao phủ sẽ từ từ giơ cao quỷ đầu đao, chặt mạnh xuống dưới, đầu người lăn ra ngoài một trượng, máu huyết đầy đất, tặc tặc, cái đó gọi là thảm a. Đương nhiên rồi, ta còn nghe có đao phủ công phu chưa tới, một đao chém không xong, phải cần đến đao thứ hai, đao thứ ba. Do đó trước khi chém đứt, miếng da nơi cô còn dính vào đầu, chúi về trước ngực, mắt chớp chớp, miệng há ra khép lại giống như đang kêu gào.... khổ a!..."
"Đừng nói nữa!" Viên Thông cuối cùng cũng nhịn không được, gương mặt trắng bệch, lớn giọng gào to, "Cầu đại lão gia ngài đừng có nói nữa, Viên Tuệ là do tôi giết, đối vói chuyện này Viên Diệu chẳng liên quan gì!"
Viên Diệu đã bị cái trò mèo của Dương Thu Trì làm hoảng sợ đến nỗi suýt hôn mê đi, hiện giờ nghe Viên Thông tự nhận tội, tức thời hoảng hốt, bò trở lên kêu rối rít: "Không! Không, không phải là cô ta, là tôi giết!"
Dương Thu Trì vỗ bàn: "Đều câm họng! Không phải là mua bán đâu mà tranh?" Hắn quay nhìn về phía Viên Thông, lạnh lùng hỏi: "Ngươi chịu nhận tội rồi sao?"
"Bần ni nhận tội, Viên Tuệ là do tôi giết. Thật sự không liên quan đến Viên Diệu." "Vậy tốt, ngươi nói thử coi người làm cách nào để giết chết Viên Tuệ?"
Viên Thông thương xót nhìn Viên Diệu, từ tốn đáp: "Trước khi Viên Tuệ lên núi, tôi và Viên Diệu tình như thủ túc, hình ảnh bất li. Viên Tuệ lên núi rồi, tôi lúc đó không biết cô ta lên là vì Viên Diệu. Nhân vì tôi và Viên Tuệ là đồng hương, cho nên nói chuyện rất hợp, tôi cũng thường giúp cô ta làm nhiều chuyện. Thật không ngờ cô ta còn có ý khác, bày kế dụ tôi thân mật cùng cô ta, rồi cố ý cho Viên Diệu nhìn thấy. Viên Diệu quả muốn đoạn giao với tôi."
“Viên Tuệ dường như đã thụ ủy khuất bằng trời vậy, không lý gì tới tôi nữa. Nhưng lúc tôi còn chưa biết đó là mưu kế của Viên Tuệ, nhất mực muốn lấy lòng cô ta, vãn hồi lại lòng của cô ta, cho đến một ngày đó, Viên Diệu khóc lóc nói với tôi rằng, Viên Tuệ đến phòng nàng ta nói rất nhiều chuyện xấu về tôi, bảo Viên Diệu không nên tốt với tôi nữa, mà tốt với cô ta. Viên Diệu không thích cô ta, mắng đuổi cô ta ra khỏi phòng, nhưng lại sợ Viên Tuệ báo phục, nên suy nghĩ trước sau xong mới đến báo cho tôi biết."
"Tôi kinh ngạc phi thường, hỏi Viên Diệu rốt cuộc là chuyện gì, Viên Diệu bấy giờ đem chuyện Viên Tuệ vì truy theo muội ấy mới lên núi xuất gia. Tôi bấy giờ mới minh bạch là trúng phải kế của Viên Tuệ, ả giả giờ đối tốt với tôi, mục đích là để chia lìa tôi với Viên Diệu. Tôi tức giận vô cùng, muốn đến chất vấn à, nhưng bị Viên Diệu ngăn lại."
Dương Thu Trì tĩnh lặng lắng nghe Viên Thông thuật lại chuyện tình cảm rối ren giữa ba nữ nhân, nghe mà cứ như là tình ái giữa nam nữ vậy, kể lên tự nhiên vô cùng, khẽ than thầm một câu, cũng có lẽ là Nguyệt lão ở trên trời đã uống say, cho nên cột nhầm sợi chỉ hồng, cho nên mới khiến xuất hiện thứ tình cảm rất kỳ dị giữa ba cô gái này.
Viên Thông khai tiếp: "Đêm xảy ra chuyện, Viên Diệu khóc lóc chạy đi tìm tôi, nói là chiều tối hôm đó, Viên Tuệ đến phòng của muội ấy, cởi y phục bức muội ấy hòa hảo với ả ta, nói nếu không chịu sẽ đến tố cáo với trụ trì Tĩnh sư thái về quan hệ giữa tôi và Viên Diệu, khiến cho thanh danh của chúng tôi mất sạch, trục xuất chúng tôi ra khỏi sơn môn. Viên Diệu bất đắc dĩ phải đồng ý”.
Dương Thu Trì chen lời hỏi Viên Diệu: "Viên Thông nói có thật không?"
Viên Thông đã nhận tội, nếu Viên Diệu tiếp tục nói nhăng tìm tội, sẽ khiến cho cả hai người bị tống lên đoạn đầu đài. Nàng ta chỉ còn biết gật đầu, thần tình ảm đạm đáp:
“Đúng vậy.”
Hiện giờ đã rõ, sợi âm mao tìm được ở khe gối trong phòng Viên Diệu chính là của Viên Tuệ khi cưỡng bức Viên Diệu để lại.
(PS: Thuận tiện giải thích một chút là vì sao trước đó Dương Thu Trì đoán định đó là một sợi âm mao, chứ không phải là lông nách: Âm mao so với lông nách sẽ thô hơn, độ cong nhiều hơn, trong khi đó lông nách thẳng hơn; đầu của lông nách cùn hơn, nếu so hai thứ với nhau dễ dàng nhận ra sự khác biệt. Hơn nữa, các vị đại nam nhân à, các vị có bao giờ thấy nữ nhân để một ổ lông ở nách chưa? Cho dù là có mọc dài ra, thì cũng wax (vặt) sạch sành sanh, đặc biệt là vào mùa hè.)
Dương Thu Trì lại hỏi Viên Thông: "Ngươi chỉ vì cớ này mà giết cô ta à?"
"Vâng! Tôi không thể nào chịu được sự uy hiếp của người khác, đặc biệt là uy hiếp Viên Diệu. Tôi không thể để Viên Diệu chịu ủy khuất, càng không để Viên Tuệ tố cáo chúng tôi, để cho Viên Diệu mất mặt với mọi người. Do đó, đêm đó tôi đã một mình lén đến phòng Viên Tuệ, ả ta đang nằm ngủ say trên giường, nên tôi đã bóp chết ả."
"Ngươi đến phòng ra tay giết cô ta vào lúc nào?"
Viên Thông ngầm nghĩ: "Vào canh năm, lúc trời sắp sáng rồi."
Dương Thu Trì hơi lấy làm kỳ: "Cả đêm dài như thế, sao ngươi chờ đến gần sáng mới đi giết cô ta?"
"Tôi.... tôi nhất mực ở phòng của Viên Diệu để.... nói chuyện”
"Không đúng a," Dương Thu Trì cười lạnh, nhớ lại hỗn hợp nước bọt trên RT của Viên Diệu, xem ra, chiều tối và đêm hôm đó, Viên Diệu đã trước sau phát sinh quan hệ đồng tính với Viên Tuệ và Viên Thông, nên nói tiếp: "Ngươi nhất định là thấy Viên Diệu đau lòng, lòng đau không chịu được, nên dùng nhu tình an ủi cô ta, và thế là hai ngươi suốt đêm ở trên giường làm chuyện cẩu thả đó, đúng không nào?"
Viên Thông đỏ bừng mặt, hai mắt mở lớn, không hiểu vị huyện thái lão gia trẻ tuổi này sao mà cái gì cũng biết hết, quay đầu lại nhìn Viên Diệu, thấy cô ta cùng đỏ mặt ngạc nhiên, biết là không phải nàng này nói.
Viên Thông mừng rỡ: "Đúng a! Cho dù là tôi có nói hớ, ngài cũng không có chứng cứ định tội tôi."
"Hắc hắc, ha ha ha." Dương Thu Trì nhìn ả chăm chăm, mang theo vài nét mỉa mai, bảo: "Không cần phải tìm chứng cứ nào nữa, bởi vì ta đã nắm chắc là ngươi sẽ tự nhận tội, ngươi tin hay là không?"
Viên Thông sửng người, không có chứng cứ còn khiến mình nhận tội, mình đâu phải là kẻ ngốc đâu?
Dương Thu Trì ra lệnh cho đưa Viên Diệu lên đại đường, Viên Thông vừa nghe đã ngẩn ngơ. Viên Diệu mang gông cùm tiến vào đại hùng bảo điện, quỳ xuống đất. Viên Thông nhìn thấy Viên Diệu trong bộ dạng như vậy, khẽ gọi một tiếng nhỏ vùng vẫy định đứng dậy. Nhưng cẩm y vệ hai bên đá vào khoeo chân của ả, khiến Viên Thông kêu thảm một tiếng, mềm nhũn khụy người xuống.
Viên Diệu thấy Viên Thông bị trói chằng trói chịt quỳ dưới đất, bò tới mấy xích, đôi mắt ngơ ngẩn nhìn Viên Thông, rồi quay người trở lại, nhổm lên loạng choạng dấn tới mấy bước, quỳ xuống trước công án của Dương Thu Trì: "Đại nhân! Viên Tuệ là chỉ một mình tôi giết, các ngài không thể bắt Viên Thông. Nàng ta không hề có quan hệ gì đến án này, lúc đó nàng ta đã hạ sơn hóa duyên rồi! Nàng ta không biết chuyện này đâu."
"Thật sao?" Dương Thu Trì ngồi dựa ngửa ra sau, nhìn Viên Diệu hỏi: "Viên Tuệ thật sự là do một mình ngươi giết?"
Viên Diệu gật mạnh đầu, đôi mắt đẹp đã ứa đầy lệ.
"Vậy ngươi nói coi, lúc ngươi bóp cổ chết nàng ta, thì đã bẻ trật khớp cánh tay nào cô ta?"
Viên Diệu do dự một hồi, mắt ứa đầy lệ nhìn Dương Thu Trì, thăm dò: "Tay trái..." Thấy mặt Dương Thu Trì lộ vẻ cười cợt, liền nhanh chóng đổi lại: "Không, không… tôi nhớ nhầm rồi, là tay phải..."
Dương Thu Trì không vạch rõ điểm này, tiếp tục hỏi: "Lúc ngươi đưa thi thể lên trên đỉnh núi ngụy tạo hiện trường, thi thể của Viên Tuệ nằm ngửa hay là nằm sấp?"
Viên Diệu ngẩng đầu nhìn Dương Thu Trì, do dự một chút, đáp: "Là.... là nằm ngửa..."
"Hử?" Dương Thu Trì hiện vẻ cười cợt.
"Không, không. Là để nằm úp ạ...."
Dương Thu Trì cười ha há, lại hỏi: "Vậy ngươi vì sao lại đặt thi thể của Viên Tuệ nằm úp trên mặt đất?"
"Tôi... tôi đoán hung thủ có khả năng thích từ phía sau…nên để nằm úp xuống...."
"Ha ha ha." Dương Thu Trì nhịn không được bật cười ha hả, quan sát Viên Thông thấy mặt ả trắng bệt, đang đau lòng nhìn Viên Diệu.
Dương Thu Trì tiếp tục hỏi: "Lúc đó thi thể mặc y phục hay là trần truồng không mặc quần áo?
Viên Diệu đã cảm giác bản thân nói không phải rồi, môi run run một lúc, đáp bừa: "Là... là toàn thân trần truồng không mặc quần áo chi cả..."
"Vậy quần áo của nàng ta ngươi quăng ở đâu?" Dương Thu Trì đanh mặt lại hỏi. “Tôi quăng trong đám cây cỏ, cụ thể quăng ở đâu... tôi không còn nhớ nữa..."
Dương Thu Trì vỗ bàn, "Nói bậy nói bạ! Hai tay của nạn nhân Viên Tuệ căn bản chẳng hề bị bóp trật khớp, ở hiện trường ngụy tạo trên đỉnh núi thì nàng ta được đặt nằm ngửa chứ không phải nằm úp. Còn nữa, áo quần của cô ta tuy bị mở ra, nhưng không được cởi bỏ hoàn toàn. Do đó chẳng phải là trần truồng không mặc quần áo gì!"
Dừng lại một chút, Dương Thu Trì tiếp: "Ngươi là một tiểu ni cô yếu ớt như vậy, căn bản giết không nổi Viên Tuệ, cũng không có khả năng đưa đến hiện trường trên núi, do đó ngươi ôm đồm nhiều việc chẳng qua là muốn che dấu tội phạm mà thôi!
Viên Diệu khóc lóc nói: 'Đại lão gia, tội gì tôi cũng nhận cả rồi, ngài cứ bắt tôi đi, có người nhận tội chẳng phải là được rồi hay sao?"
"Hừ!" Dương Thu Trì lạnh lùng nói, "Ngươi cho là ta giống như những tên hôn quan khác hay sao? Cho ngươi biết, ta quyết không để người nào oan uổng, và cũng quyết không dung tha cho người xấu nào!"
Dương Thu Trì quay lại nhìn thân tình thê lương cùa Viên Thông đang quỳ ở xa xa, không biết là ả đang nghĩ cái gì, liền cười hắc hắc hai tiếng, thu hồi mục quan, thở dài bảo: 'Nhưng mà, nhiều chuyện chi bằng ít chuyện, nếu như ngươi chấp nhận tự nguyện nhận tội, bổn quan đành kết án này ở đây cũng không có gì là không được. Nhưng mà ngươi có biết không, giết người là phải thường mạng đấy!"
Viên Diệu mỉm cười thê lương: "Bần ni biết, bần ni nguyện ý bồi thường tính mạng cho Viên Tuệ."
"Đền mạng? Được a, nếu như Viên Thông không chịu thừa nhận là đã giết người, còn ngươi thì gì cũng nhận, bổn quan chỉ còn có cách hỏi tội ngươi. Mưu sát là tội phải bêu đầu đấy." Dương Thu Trì từ từ tiếp, "Có biết bêu đầu là gì không? Ta vừa mới giám trảm một giang dương đại đạo, trước hết kéo trên đường thị chúng, dọc đường mọi người đều nhổ nước bọt, ném trứng thối, chọi đá, bình luận chê bai mắng chửi cái gì cũng có."
Mặt Viên Diệu hiện giờ đã tái nhợt, một tiểu ni cô xinh đẹp như cô ta, cho dù là không sợ chết, nhưng vẫn sợ sẽ lột mặt xấu với đời. Khi nghe nói về khổ nạn kéo lê trên đường bêu riếu, không khỏi run rẫy toàn thân, Viên Thông ở phía sau cũng lòng đau như cắt.
Dương Thu Trì lại tiếp tục đả kích thần kinh của họ: "Sau trò ở trên đường xong, cần phải đưa đến pháp trường, quỳ trên mặt đất, đến giờ ngọ chém đầu. Đồ đệ của đao phủ sẽ kéo đầu ngươi cho cổ dài ra, vì sao phải kéo dài ra ngươi biết không?"
Viên Diệu đã cảm giác cổ của mình lạnh ngắt, khắc chế không được sự hoảng sợ trong đầu, hai chân mềm nhũn, ngồi phệt xuống đất. Miệng Viên Thông run rẫy, toàn thân bắt đẩu phát run, cắn chặt môi dưới.
Dương Thu Trì rề rà nói tiếp: "Sau đó, đao phủ sẽ từ từ giơ cao quỷ đầu đao, chặt mạnh xuống dưới, đầu người lăn ra ngoài một trượng, máu huyết đầy đất, tặc tặc, cái đó gọi là thảm a. Đương nhiên rồi, ta còn nghe có đao phủ công phu chưa tới, một đao chém không xong, phải cần đến đao thứ hai, đao thứ ba. Do đó trước khi chém đứt, miếng da nơi cô còn dính vào đầu, chúi về trước ngực, mắt chớp chớp, miệng há ra khép lại giống như đang kêu gào.... khổ a!..."
"Đừng nói nữa!" Viên Thông cuối cùng cũng nhịn không được, gương mặt trắng bệch, lớn giọng gào to, "Cầu đại lão gia ngài đừng có nói nữa, Viên Tuệ là do tôi giết, đối vói chuyện này Viên Diệu chẳng liên quan gì!"
Viên Diệu đã bị cái trò mèo của Dương Thu Trì làm hoảng sợ đến nỗi suýt hôn mê đi, hiện giờ nghe Viên Thông tự nhận tội, tức thời hoảng hốt, bò trở lên kêu rối rít: "Không! Không, không phải là cô ta, là tôi giết!"
Dương Thu Trì vỗ bàn: "Đều câm họng! Không phải là mua bán đâu mà tranh?" Hắn quay nhìn về phía Viên Thông, lạnh lùng hỏi: "Ngươi chịu nhận tội rồi sao?"
"Bần ni nhận tội, Viên Tuệ là do tôi giết. Thật sự không liên quan đến Viên Diệu." "Vậy tốt, ngươi nói thử coi người làm cách nào để giết chết Viên Tuệ?"
Viên Thông thương xót nhìn Viên Diệu, từ tốn đáp: "Trước khi Viên Tuệ lên núi, tôi và Viên Diệu tình như thủ túc, hình ảnh bất li. Viên Tuệ lên núi rồi, tôi lúc đó không biết cô ta lên là vì Viên Diệu. Nhân vì tôi và Viên Tuệ là đồng hương, cho nên nói chuyện rất hợp, tôi cũng thường giúp cô ta làm nhiều chuyện. Thật không ngờ cô ta còn có ý khác, bày kế dụ tôi thân mật cùng cô ta, rồi cố ý cho Viên Diệu nhìn thấy. Viên Diệu quả muốn đoạn giao với tôi."
“Viên Tuệ dường như đã thụ ủy khuất bằng trời vậy, không lý gì tới tôi nữa. Nhưng lúc tôi còn chưa biết đó là mưu kế của Viên Tuệ, nhất mực muốn lấy lòng cô ta, vãn hồi lại lòng của cô ta, cho đến một ngày đó, Viên Diệu khóc lóc nói với tôi rằng, Viên Tuệ đến phòng nàng ta nói rất nhiều chuyện xấu về tôi, bảo Viên Diệu không nên tốt với tôi nữa, mà tốt với cô ta. Viên Diệu không thích cô ta, mắng đuổi cô ta ra khỏi phòng, nhưng lại sợ Viên Tuệ báo phục, nên suy nghĩ trước sau xong mới đến báo cho tôi biết."
"Tôi kinh ngạc phi thường, hỏi Viên Diệu rốt cuộc là chuyện gì, Viên Diệu bấy giờ đem chuyện Viên Tuệ vì truy theo muội ấy mới lên núi xuất gia. Tôi bấy giờ mới minh bạch là trúng phải kế của Viên Tuệ, ả giả giờ đối tốt với tôi, mục đích là để chia lìa tôi với Viên Diệu. Tôi tức giận vô cùng, muốn đến chất vấn à, nhưng bị Viên Diệu ngăn lại."
Dương Thu Trì tĩnh lặng lắng nghe Viên Thông thuật lại chuyện tình cảm rối ren giữa ba nữ nhân, nghe mà cứ như là tình ái giữa nam nữ vậy, kể lên tự nhiên vô cùng, khẽ than thầm một câu, cũng có lẽ là Nguyệt lão ở trên trời đã uống say, cho nên cột nhầm sợi chỉ hồng, cho nên mới khiến xuất hiện thứ tình cảm rất kỳ dị giữa ba cô gái này.
Viên Thông khai tiếp: "Đêm xảy ra chuyện, Viên Diệu khóc lóc chạy đi tìm tôi, nói là chiều tối hôm đó, Viên Tuệ đến phòng của muội ấy, cởi y phục bức muội ấy hòa hảo với ả ta, nói nếu không chịu sẽ đến tố cáo với trụ trì Tĩnh sư thái về quan hệ giữa tôi và Viên Diệu, khiến cho thanh danh của chúng tôi mất sạch, trục xuất chúng tôi ra khỏi sơn môn. Viên Diệu bất đắc dĩ phải đồng ý”.
Dương Thu Trì chen lời hỏi Viên Diệu: "Viên Thông nói có thật không?"
Viên Thông đã nhận tội, nếu Viên Diệu tiếp tục nói nhăng tìm tội, sẽ khiến cho cả hai người bị tống lên đoạn đầu đài. Nàng ta chỉ còn biết gật đầu, thần tình ảm đạm đáp:
“Đúng vậy.”
Hiện giờ đã rõ, sợi âm mao tìm được ở khe gối trong phòng Viên Diệu chính là của Viên Tuệ khi cưỡng bức Viên Diệu để lại.
(PS: Thuận tiện giải thích một chút là vì sao trước đó Dương Thu Trì đoán định đó là một sợi âm mao, chứ không phải là lông nách: Âm mao so với lông nách sẽ thô hơn, độ cong nhiều hơn, trong khi đó lông nách thẳng hơn; đầu của lông nách cùn hơn, nếu so hai thứ với nhau dễ dàng nhận ra sự khác biệt. Hơn nữa, các vị đại nam nhân à, các vị có bao giờ thấy nữ nhân để một ổ lông ở nách chưa? Cho dù là có mọc dài ra, thì cũng wax (vặt) sạch sành sanh, đặc biệt là vào mùa hè.)
Dương Thu Trì lại hỏi Viên Thông: "Ngươi chỉ vì cớ này mà giết cô ta à?"
"Vâng! Tôi không thể nào chịu được sự uy hiếp của người khác, đặc biệt là uy hiếp Viên Diệu. Tôi không thể để Viên Diệu chịu ủy khuất, càng không để Viên Tuệ tố cáo chúng tôi, để cho Viên Diệu mất mặt với mọi người. Do đó, đêm đó tôi đã một mình lén đến phòng Viên Tuệ, ả ta đang nằm ngủ say trên giường, nên tôi đã bóp chết ả."
"Ngươi đến phòng ra tay giết cô ta vào lúc nào?"
Viên Thông ngầm nghĩ: "Vào canh năm, lúc trời sắp sáng rồi."
Dương Thu Trì hơi lấy làm kỳ: "Cả đêm dài như thế, sao ngươi chờ đến gần sáng mới đi giết cô ta?"
"Tôi.... tôi nhất mực ở phòng của Viên Diệu để.... nói chuyện”
"Không đúng a," Dương Thu Trì cười lạnh, nhớ lại hỗn hợp nước bọt trên RT của Viên Diệu, xem ra, chiều tối và đêm hôm đó, Viên Diệu đã trước sau phát sinh quan hệ đồng tính với Viên Tuệ và Viên Thông, nên nói tiếp: "Ngươi nhất định là thấy Viên Diệu đau lòng, lòng đau không chịu được, nên dùng nhu tình an ủi cô ta, và thế là hai ngươi suốt đêm ở trên giường làm chuyện cẩu thả đó, đúng không nào?"
Viên Thông đỏ bừng mặt, hai mắt mở lớn, không hiểu vị huyện thái lão gia trẻ tuổi này sao mà cái gì cũng biết hết, quay đầu lại nhìn Viên Diệu, thấy cô ta cùng đỏ mặt ngạc nhiên, biết là không phải nàng này nói.
/525
|