Dương Thu Trì hơi ngẩn người, đích xác là từ khi xuyên việt rồi nhận thức Tống Vân Nhi đến giờ, dường như là hắn chưa bao giờ thấy nàng mặc qua quần áo rườm rà, không khỏi ngẩng đầu nhìn kỹ nàng.
"Nhìn cái gì vậy? Không nhận thức à?" Tống Vân Nhi dẫu môi trách.
"Ta còn có điểm thật sự chưa biết mà." Dương Thu Trì cố ý chép chép miệng, nhìn trừng vào gò ngực nhô tròn của Tống Vân Nhi, khóe miệng cố ý lộ ra nụ cười dâm đầy sắc tâm.
Tống Vân Nhi thuận theo ánh mắt hắn cúi đầu nhìn ngực mình, gắt: "Muốn chết a ngươi!" Rồi đưa tay định đánh hắn.
Dương Thu Trì cười ha hả lùi ra sau mấy bước, vội xua tay: "Tha cho ta đi, ta không phải cố ý đâu. Ta biết muội có võ công không sợ lạnh, bấy giờ mới muốn nhì... chỉ là nhìn sai chỗ... hắc hắc." Nói xong, tiếp tục nhìn gò ngực căng tròn của Tống vân Nhi cười giặc.
"Hừ...!" Tống Vân Nhi giơ tay, "Búp bê bùn nhìn không đủ chẳng phải còn có Hồng Lăng hay sao, còn đi nhìn muội... huynh khi phụ muội, muội không để huynh yên đâu...!"
"Hai người đang nói gì vậy? Cái gì mà không yên chứ?" Tống Tình đã thay y phục đi ra, cười hi hi hỏi. Hồng Lăng đi theo sau, mở to đôi mắt phượng mỹ lệ, cũng không hiểu nhìn hai người họ.
Tống Vân Nhi đỏ mặt, nói: "Uy, búp bê bùn, tỷ mà không quản lão gia của tỷ, nhất định là có ngày trời sập luôn đó."
Dương Thu Trì thấy Tống Tình đã ra, không dám đùa nữa, hỏi: "Thay y phục xong rồi hả?"
Lúc này tâm tư của Tống Tình hoàn toàn để tâm vào chuyện đi chơi phố với Dương Thu Trì, vui vẻ gật đầu: "Thay xong rồi, lão gia chàng xem xem Tình Tình mặc bộ này có đẹp không?"
"Búp bê bùn của ta mặc cái gì cũng đẹp!" Dương Thu Trì chẳng do dự gì tiếp, "Tình Tình quốc sắc thiên hương, cho dù là mặc áo vỏ cây hay lá cũng khuynh quốc khuynh thành!"
"Chua quá...!" Tống Vân Nhi khoa trương kêu lên, chuyển qua hỏi Hồng Lăng: "Ai... Ngươi cảm thấy thế nào? Hi hi, toàn thân ta nổi da gà hết rồi nè!"
Hồng Lăng không dám nói đùa với Tống Tình như vậy, dù sao thì Tống Tình cũng là chủ của nàng, nên chỉ đỏ mặt đáp: "Nhị phu nhân người đẹp nên mặc gì cũng đẹp."
Tống Vân Nhi hừ một tiếng: "Giả đó mà, ta dám nói Dương gia của chúng ta... không, Dương gia của các người, từ trên xuống dưới không có ai đẹp bằng Hồng Lăng ngươi.... Đương nhiên ngoại trừ sư phụ của ta... nhưng mà, sư phụ của ta vẫn không phải là người của Dương gia các người."
Tống Tình trừng mắt nhìn Tống Vân Nhi: "Ê! Muội nói cái gì vậy a, Hồng Lăng nha đầu tuy đẹp, nhưng không thể nào sánh với sư phụ muội. Nhưng mà muội nói cái gì mà sư phụ của muội vẫn chưa là người của Dương gia chúng ta, sư phụ của muội..."
Dương Thu Trì thấy bọn họ nói đến vấn đề mẫn cảm này, sợ Tống Vân Nhi nói hó, bèn nhanh chóng xen lời: "được rồi, được rồi, chúng ta mau đi thôi trời sắp tối rồi. Nếu không chịu đi, cửa tiệm của người ta sắp đóng cửa rồi đấy!"
Vừa định ra cửa, bà gác cổng Trương mụ vào báo, nói có quý khách đến bái phỏng, trình lên lễ đan (danh mục quà biếu), trên đó ghi đầy những thứ tốt, nếu tính ra thì giá trị cũng đến tám trăm hay một nghìn lượng bạc trắng. Giống với lời của Lâm Tường nói, quả thật có người tống tặng cho hắn một phần hậu lễ thế này. Cho dù chỉ đáng khoảng 800 lương, có thể tương đương tám chục vạn nhân dân tệ, cho dù ở hiện đại thì người ra tay rộng rãi như thế quả không nhiều a.
Chỉ bất quá, sau khi Dương Thu Trì tiếp thu toàn bộ gia sản của ba đại tài chủ, hiện giờ đã có thể coi như người xem tiền bạc như rơm rác. Chỉ có điều, chẳng ai trên đời này hiềm tiền của mình quá nhiều cả. Do đó, Dương Thu Trì trịnh trọng cầm tờ lễ đan đó qua xem, nhìn nhận một hồi, từ đó đoán được khách nhân đến là dạng người gì, nói với Tống Tình: "Mọi người hãy chờ một chút a, có một quý khách ta phải đến gặp, quay vào sẽ cùng các nàng đi dạo, được không?"
Tống Tình tuy không vui tí nào, nhưng chuyện công của Dương Thu Trì tuyệt đối không để lỡ, chỉ có thể cố gắng cười: "Lão gia cứ đi đi, chúng thiếp sẽ ở đây chờ."
Tống Vân Nhi không hề tồn tại cảm giác thất lạc nào, cười cười hỏi: "Ca, muội cùng huynh đi gặp khách được không?"
"Được a." Dương Thu Trì mỉm cười, "Khách nhân này không đơn giản, cho dù muội nói không, ta cũng cần muội cùng ta đi gặp."
Chỉ cần Dương Thu Trì rời khỏi nội nha, Nam Cung hùng cùng sáu thiệp thân hộ vệ tinh anh nhất trong số hộ vệ sẽ bám sát hai bên. Dương Thu Trì hạ giọng dặn dò Nam Cung hùng vài câu, sau đó mang theo Tống Vân Nhi, hộ vệ đội và cân ban Thường Phúc đến hoa phòng dành tiếp quý khách.
Cân ban Thường Phúc giành đi trước vài bước, đứng ở cửa hoa phòng lớn tiến hô: "Trấn viễn ba, Ba châu tri châu Dương tước gia đến! Nghênh!"
Dương Thu Trì tiến vào hoa phòng, thấy trong đó có ba người, một trung niên ngồi trên ghế, sau lưng có hai vị đứng, vóc dáng to lớn eo tròn ra dáng bảo tiêu, tay án yêu đao, mắt nhìn lom lom. Bên cạnh trà kỷ có đặt một cái rương được chế rất tinh tế.
Trung niên đó vội vã đứng dậy thưa: "Quản gia Tô Nhân Phúc, phụng ý của chưởng quỹ của chúng tôi đến bái kiến tước gia."
Dương Thu Trì ngồi xuống ở giữa, Tống Vân Nhi ngồi bên cạnh, Nam Cung Hùng cùng các thiếp thân hộ vệ đứng sau lưng Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì: "Tô quản gia, chương quỹ của các ngươi xưng hô thế nào?"
"Chưởng quỹ của chúng tôi chính là tổng hiệu đại chưởng quỹ của 'Thuyền Gia Thương Hành' trong suốt cả Bảo Ninh phủ này, tên là Lục Tiệm Li."
"Vì sao ông ta không đến?"
"Dưới tay đại chưởng quỹ có quá nhiều hiệu buôn, thời gian gần đây đặc biệt bận rộn, có nói là chờ lúc rảnh rỗi sẽ đăng môn bái phỏng tước gia."
"Hắc hắc, thói quan liêu của ông ta không nhỏ a. Ông ta phái ngươi tống đến đây một phần hậu lễ như vậy, có chuyện gì không?"
Tô Nhân Phúc Tô quản gia ho khan một tiếng, nhìn mấy hộ vệ sau lưng Dương Thu Trì. Dương Thu Trì cười nói: "Những người này đều là tâm phúc của ta, ngươi cứ nói đi."
Tô quản gia cười cười, chồm người tới: "Tước gia, không có chuyện gì khác, chính là Lục chưởng quỹ của chúng tôi đã sớm nghe tước gia niên thiếu tài cao, quan đã đến chức bá tước, nhất mực ngưỡng mộ thập phần, có lòng muốn quen tước gia, không biết có được vinh hạnh này không?"
Dương Thu Trì cười hắc hắc: "Quá khách khí rồi, có cái gọi là không việc gì thì không lên tam bảo điện. Đại chưởng quỷ của các ngươi chỉ sợ chẳng phải vì muốn giao hữu với bổn quan đâu ra? Nếu như là thế, ngày thượng nhậm của ta đã qua không ngắn gì, sao ta không thấy ông ta có động tĩnh gì?"
"Ha ha, tước gia giáo huấn phải lắm, chưởng quỹ của chúng tôi thật tại quá thất lễ, thỉnh tước gia tha thú." Tô quản gia chấp tay xá.
"Được rồi, chúng ta đừng vòng vo nữa, ý các ngươi đến bổn quan rất rõ, các người không phải vì chuyện Lâm Tương đánh chết cân ban của ta mà đến hay sao? Đúng không?"
Tô quản gia hơi bối rối: "Hắc hắc, chuyện này, chuyện này đích xác là Lâm chưởng quỹ không đúng, ngộ thương Thạch gia. Đại chưởng quỹ của chúng tôi sau khi nghe chuyện, tức giận phi thường, đặc phái bỉ nhân mang thư đến cho tước gia ngài." Nói xong, móc từ trong lòng ra một phong thư, bước tới trước cung kính đưa hai tay cho Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì tiếp lấy, mở ra xem, thấy ngôn ngữ dùng trong đó vô cùng khiêm cung, biểu đạt sự xin lỗi chân thành đối với Dương Thu Trì, nói rõ bản thân sẽ không bảo che khuyết điểm, bênh vực phía mình, ngược lại còn hi vọng Dương Thu Trì nghiêm khắc trừng phạt con sâu làm sầu nồi canh Lâm Tường này.
Xem thu xong, Dương Thu Trì cười cười, lòng nghĩ quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, lão hồ li tinh này biết không thể nào đụng được tới hắn, bèn dùng chiều tráng sĩ chặt tay này, hi vọng có thể gây cho hắn một ấn tượng tốt, đồng thời nhân cơ hội này lôi kéo hắn. Vừa nghĩ, hắn vừa gấp thứ bỏ vào người.
Tô quản gia ngồi trở lại ghế, mỉm cười: "Vụ Lâm Tường đánh chết cân ban của tước gia, chưởng quỹ cũng đã nói rồi, sẽ tận lực bồi thường. Chỉ cần tước gia ra giá, chưởng quỹ của chúng tôi quyết không trả giá." Nói rồi mở cái rương trên bàn ra, bên trong toàn là kim ngân châu báo lập lòe, "Đây chính là chút ý mọn, tước gia nếu còn cần, tôi sẽ mang đến sau."
"Cái đó không cần đâu." Dương Thu Trì cười nói, "Nếu như ta đã làm tới vị trí tước gia này, phần tiền tài này cũng không để vào trong mắt."
Tô quản gia hơi ngẩn người, nụ cười trở nên cương cứng: "ý tứ của tước gia là...?"
Dương Thu Trì từ từ nói: "Rất đơn giản, tuy các ngươi không quản sự sống chết của tên Lâm Tường này, nhưng bổn quan nhất định yếu bắt về quy án chân hung giết vợ con người ta trong thuyền bang của các ngươi."
Nụ cười của Tô quản gia biến mất, y nhạt giọng hỏi: "Bỉ nhân không rõ lời của tước gia nói."
"Vậy ta nói cho rõ hơn một chút: các ngươi cần phải giao hung thủ giết chết rồi quẳng trôi sông vợ con của Trầm Phong Tùng Trầm tri châu ra, còn phải khai rõ các chuyện bắt cóc, tống tiền, giết người... các loại tội ác do các người làm, giao tội phạm ra, sau này phải dựa vào quy củ mà làm ăn, ta sẽ có thể bỏ qua cho thuyền bang các người."
Mặt Tô quản gia hết trắng lại đỏ hồng, ngồi lặng một hồi rồi cười lạnh hỏi: "Như vậy là tước gia không còn có chỗ nào thương lượng nữa rồi?"
Dương Thu Trì vỗ mạnh một cái lên bàn: "Các ngươi làm chuyện xấu khiến người ta không thể nào thương lượng! Các ngươi cho dù có thù với Trầm tri châu, nếu như các ngươi đối phó với ông ta thì còn có thể lý giải. Nhưng các ngươi lại tàn nhẫn giết chết vợ con của ông ta, đâm lên người hơn chục đao, ngay cả con trai vừa tròn 1 tuổi của ông ta cũng loạn đao đâm chết, các ngươi còn là người nữa không? Còn có nhân tính nữa không?"
Tô quản gia thở dài: "Tước gia, ngài định học theo Trầm tri châu đối địch với thuyền bang của chúng tôi sao?"
"Thì đã sao nào?" Dương Thu Trì lạnh lùng hỏi lại.
Tô quản gia khịt mạnh mũi: "Lúc đến đây, đại chưởng quỹ của chúng tôi có dặn dò, nếu như tước gia nể mặt, chúng ta là bằng hữu, nếu không, hắc hắc, thuyền bang chúng tôi kiến lập không phải một ngày hai bữa, chẳng phải ai thổi một hơi cũng sập đâu."
Nói xong, Tô quản gia đứng phắt dậy, lại lạnh lùng bổ sung thêm một câu: "Dương đại nhân, nghe nói tiểu thiếp do ngài mang đến tuổi trẻ đẹp xinh, hi vọng ngài có thể nói cho họ biết là đừng tùy tiện ra cửa, người xấu ở Ba châu nhiều lắm đa! Hắc hắc hắc, chúng ta đi!" Nói xong cất bước ra ngoài.
Hai bảo tiêu khiêng rương châu báu lên đi phía sau, vừa bước ra tới cửa thì bị hai hộ vệ phía sau lưng Dương Thu Trì lắc mình ra cản đường.
Tô quản gia lạnh mặt, chuyển thân nhìn trừng Dương Thu Trì: "Đây là ý gì?"
Dương Thu Trì thong dong: "Ngươi mang một rương kim ngân tài bảo như vậy đến hối lộ bổn quan, đã phạm tội hối lộ, vừa rồi người lại uy hiếp đối với người nhà của ta bất lợi, toan tính hiếp bách bổn quan, càng là trọng tội hơn. Đối với người phạm trọng tội, bổn quan trước giờ không hề dễ dàng bỏ qua, muốn bắt ngươi y luật hỏi tội! Bắt trói lại cho ta!"
Hai tên bảo tiêu sau lưng Tô quản gia bỏ rương xuống, rút yêu đao ra bảo hộ trước người Tô quản gia.
Dương Thu Trì lạnh lùng hỏi: "Các ngươi định chống cự? Ta cảnh cáo các ngươi, kẻ chống đối giết chết không luận tội!"
"Nhìn cái gì vậy? Không nhận thức à?" Tống Vân Nhi dẫu môi trách.
"Ta còn có điểm thật sự chưa biết mà." Dương Thu Trì cố ý chép chép miệng, nhìn trừng vào gò ngực nhô tròn của Tống Vân Nhi, khóe miệng cố ý lộ ra nụ cười dâm đầy sắc tâm.
Tống Vân Nhi thuận theo ánh mắt hắn cúi đầu nhìn ngực mình, gắt: "Muốn chết a ngươi!" Rồi đưa tay định đánh hắn.
Dương Thu Trì cười ha hả lùi ra sau mấy bước, vội xua tay: "Tha cho ta đi, ta không phải cố ý đâu. Ta biết muội có võ công không sợ lạnh, bấy giờ mới muốn nhì... chỉ là nhìn sai chỗ... hắc hắc." Nói xong, tiếp tục nhìn gò ngực căng tròn của Tống vân Nhi cười giặc.
"Hừ...!" Tống Vân Nhi giơ tay, "Búp bê bùn nhìn không đủ chẳng phải còn có Hồng Lăng hay sao, còn đi nhìn muội... huynh khi phụ muội, muội không để huynh yên đâu...!"
"Hai người đang nói gì vậy? Cái gì mà không yên chứ?" Tống Tình đã thay y phục đi ra, cười hi hi hỏi. Hồng Lăng đi theo sau, mở to đôi mắt phượng mỹ lệ, cũng không hiểu nhìn hai người họ.
Tống Vân Nhi đỏ mặt, nói: "Uy, búp bê bùn, tỷ mà không quản lão gia của tỷ, nhất định là có ngày trời sập luôn đó."
Dương Thu Trì thấy Tống Tình đã ra, không dám đùa nữa, hỏi: "Thay y phục xong rồi hả?"
Lúc này tâm tư của Tống Tình hoàn toàn để tâm vào chuyện đi chơi phố với Dương Thu Trì, vui vẻ gật đầu: "Thay xong rồi, lão gia chàng xem xem Tình Tình mặc bộ này có đẹp không?"
"Búp bê bùn của ta mặc cái gì cũng đẹp!" Dương Thu Trì chẳng do dự gì tiếp, "Tình Tình quốc sắc thiên hương, cho dù là mặc áo vỏ cây hay lá cũng khuynh quốc khuynh thành!"
"Chua quá...!" Tống Vân Nhi khoa trương kêu lên, chuyển qua hỏi Hồng Lăng: "Ai... Ngươi cảm thấy thế nào? Hi hi, toàn thân ta nổi da gà hết rồi nè!"
Hồng Lăng không dám nói đùa với Tống Tình như vậy, dù sao thì Tống Tình cũng là chủ của nàng, nên chỉ đỏ mặt đáp: "Nhị phu nhân người đẹp nên mặc gì cũng đẹp."
Tống Vân Nhi hừ một tiếng: "Giả đó mà, ta dám nói Dương gia của chúng ta... không, Dương gia của các người, từ trên xuống dưới không có ai đẹp bằng Hồng Lăng ngươi.... Đương nhiên ngoại trừ sư phụ của ta... nhưng mà, sư phụ của ta vẫn không phải là người của Dương gia các người."
Tống Tình trừng mắt nhìn Tống Vân Nhi: "Ê! Muội nói cái gì vậy a, Hồng Lăng nha đầu tuy đẹp, nhưng không thể nào sánh với sư phụ muội. Nhưng mà muội nói cái gì mà sư phụ của muội vẫn chưa là người của Dương gia chúng ta, sư phụ của muội..."
Dương Thu Trì thấy bọn họ nói đến vấn đề mẫn cảm này, sợ Tống Vân Nhi nói hó, bèn nhanh chóng xen lời: "được rồi, được rồi, chúng ta mau đi thôi trời sắp tối rồi. Nếu không chịu đi, cửa tiệm của người ta sắp đóng cửa rồi đấy!"
Vừa định ra cửa, bà gác cổng Trương mụ vào báo, nói có quý khách đến bái phỏng, trình lên lễ đan (danh mục quà biếu), trên đó ghi đầy những thứ tốt, nếu tính ra thì giá trị cũng đến tám trăm hay một nghìn lượng bạc trắng. Giống với lời của Lâm Tường nói, quả thật có người tống tặng cho hắn một phần hậu lễ thế này. Cho dù chỉ đáng khoảng 800 lương, có thể tương đương tám chục vạn nhân dân tệ, cho dù ở hiện đại thì người ra tay rộng rãi như thế quả không nhiều a.
Chỉ bất quá, sau khi Dương Thu Trì tiếp thu toàn bộ gia sản của ba đại tài chủ, hiện giờ đã có thể coi như người xem tiền bạc như rơm rác. Chỉ có điều, chẳng ai trên đời này hiềm tiền của mình quá nhiều cả. Do đó, Dương Thu Trì trịnh trọng cầm tờ lễ đan đó qua xem, nhìn nhận một hồi, từ đó đoán được khách nhân đến là dạng người gì, nói với Tống Tình: "Mọi người hãy chờ một chút a, có một quý khách ta phải đến gặp, quay vào sẽ cùng các nàng đi dạo, được không?"
Tống Tình tuy không vui tí nào, nhưng chuyện công của Dương Thu Trì tuyệt đối không để lỡ, chỉ có thể cố gắng cười: "Lão gia cứ đi đi, chúng thiếp sẽ ở đây chờ."
Tống Vân Nhi không hề tồn tại cảm giác thất lạc nào, cười cười hỏi: "Ca, muội cùng huynh đi gặp khách được không?"
"Được a." Dương Thu Trì mỉm cười, "Khách nhân này không đơn giản, cho dù muội nói không, ta cũng cần muội cùng ta đi gặp."
Chỉ cần Dương Thu Trì rời khỏi nội nha, Nam Cung hùng cùng sáu thiệp thân hộ vệ tinh anh nhất trong số hộ vệ sẽ bám sát hai bên. Dương Thu Trì hạ giọng dặn dò Nam Cung hùng vài câu, sau đó mang theo Tống Vân Nhi, hộ vệ đội và cân ban Thường Phúc đến hoa phòng dành tiếp quý khách.
Cân ban Thường Phúc giành đi trước vài bước, đứng ở cửa hoa phòng lớn tiến hô: "Trấn viễn ba, Ba châu tri châu Dương tước gia đến! Nghênh!"
Dương Thu Trì tiến vào hoa phòng, thấy trong đó có ba người, một trung niên ngồi trên ghế, sau lưng có hai vị đứng, vóc dáng to lớn eo tròn ra dáng bảo tiêu, tay án yêu đao, mắt nhìn lom lom. Bên cạnh trà kỷ có đặt một cái rương được chế rất tinh tế.
Trung niên đó vội vã đứng dậy thưa: "Quản gia Tô Nhân Phúc, phụng ý của chưởng quỹ của chúng tôi đến bái kiến tước gia."
Dương Thu Trì ngồi xuống ở giữa, Tống Vân Nhi ngồi bên cạnh, Nam Cung Hùng cùng các thiếp thân hộ vệ đứng sau lưng Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì: "Tô quản gia, chương quỹ của các ngươi xưng hô thế nào?"
"Chưởng quỹ của chúng tôi chính là tổng hiệu đại chưởng quỹ của 'Thuyền Gia Thương Hành' trong suốt cả Bảo Ninh phủ này, tên là Lục Tiệm Li."
"Vì sao ông ta không đến?"
"Dưới tay đại chưởng quỹ có quá nhiều hiệu buôn, thời gian gần đây đặc biệt bận rộn, có nói là chờ lúc rảnh rỗi sẽ đăng môn bái phỏng tước gia."
"Hắc hắc, thói quan liêu của ông ta không nhỏ a. Ông ta phái ngươi tống đến đây một phần hậu lễ như vậy, có chuyện gì không?"
Tô Nhân Phúc Tô quản gia ho khan một tiếng, nhìn mấy hộ vệ sau lưng Dương Thu Trì. Dương Thu Trì cười nói: "Những người này đều là tâm phúc của ta, ngươi cứ nói đi."
Tô quản gia cười cười, chồm người tới: "Tước gia, không có chuyện gì khác, chính là Lục chưởng quỹ của chúng tôi đã sớm nghe tước gia niên thiếu tài cao, quan đã đến chức bá tước, nhất mực ngưỡng mộ thập phần, có lòng muốn quen tước gia, không biết có được vinh hạnh này không?"
Dương Thu Trì cười hắc hắc: "Quá khách khí rồi, có cái gọi là không việc gì thì không lên tam bảo điện. Đại chưởng quỷ của các ngươi chỉ sợ chẳng phải vì muốn giao hữu với bổn quan đâu ra? Nếu như là thế, ngày thượng nhậm của ta đã qua không ngắn gì, sao ta không thấy ông ta có động tĩnh gì?"
"Ha ha, tước gia giáo huấn phải lắm, chưởng quỹ của chúng tôi thật tại quá thất lễ, thỉnh tước gia tha thú." Tô quản gia chấp tay xá.
"Được rồi, chúng ta đừng vòng vo nữa, ý các ngươi đến bổn quan rất rõ, các người không phải vì chuyện Lâm Tương đánh chết cân ban của ta mà đến hay sao? Đúng không?"
Tô quản gia hơi bối rối: "Hắc hắc, chuyện này, chuyện này đích xác là Lâm chưởng quỹ không đúng, ngộ thương Thạch gia. Đại chưởng quỹ của chúng tôi sau khi nghe chuyện, tức giận phi thường, đặc phái bỉ nhân mang thư đến cho tước gia ngài." Nói xong, móc từ trong lòng ra một phong thư, bước tới trước cung kính đưa hai tay cho Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì tiếp lấy, mở ra xem, thấy ngôn ngữ dùng trong đó vô cùng khiêm cung, biểu đạt sự xin lỗi chân thành đối với Dương Thu Trì, nói rõ bản thân sẽ không bảo che khuyết điểm, bênh vực phía mình, ngược lại còn hi vọng Dương Thu Trì nghiêm khắc trừng phạt con sâu làm sầu nồi canh Lâm Tường này.
Xem thu xong, Dương Thu Trì cười cười, lòng nghĩ quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, lão hồ li tinh này biết không thể nào đụng được tới hắn, bèn dùng chiều tráng sĩ chặt tay này, hi vọng có thể gây cho hắn một ấn tượng tốt, đồng thời nhân cơ hội này lôi kéo hắn. Vừa nghĩ, hắn vừa gấp thứ bỏ vào người.
Tô quản gia ngồi trở lại ghế, mỉm cười: "Vụ Lâm Tường đánh chết cân ban của tước gia, chưởng quỹ cũng đã nói rồi, sẽ tận lực bồi thường. Chỉ cần tước gia ra giá, chưởng quỹ của chúng tôi quyết không trả giá." Nói rồi mở cái rương trên bàn ra, bên trong toàn là kim ngân châu báo lập lòe, "Đây chính là chút ý mọn, tước gia nếu còn cần, tôi sẽ mang đến sau."
"Cái đó không cần đâu." Dương Thu Trì cười nói, "Nếu như ta đã làm tới vị trí tước gia này, phần tiền tài này cũng không để vào trong mắt."
Tô quản gia hơi ngẩn người, nụ cười trở nên cương cứng: "ý tứ của tước gia là...?"
Dương Thu Trì từ từ nói: "Rất đơn giản, tuy các ngươi không quản sự sống chết của tên Lâm Tường này, nhưng bổn quan nhất định yếu bắt về quy án chân hung giết vợ con người ta trong thuyền bang của các ngươi."
Nụ cười của Tô quản gia biến mất, y nhạt giọng hỏi: "Bỉ nhân không rõ lời của tước gia nói."
"Vậy ta nói cho rõ hơn một chút: các ngươi cần phải giao hung thủ giết chết rồi quẳng trôi sông vợ con của Trầm Phong Tùng Trầm tri châu ra, còn phải khai rõ các chuyện bắt cóc, tống tiền, giết người... các loại tội ác do các người làm, giao tội phạm ra, sau này phải dựa vào quy củ mà làm ăn, ta sẽ có thể bỏ qua cho thuyền bang các người."
Mặt Tô quản gia hết trắng lại đỏ hồng, ngồi lặng một hồi rồi cười lạnh hỏi: "Như vậy là tước gia không còn có chỗ nào thương lượng nữa rồi?"
Dương Thu Trì vỗ mạnh một cái lên bàn: "Các ngươi làm chuyện xấu khiến người ta không thể nào thương lượng! Các ngươi cho dù có thù với Trầm tri châu, nếu như các ngươi đối phó với ông ta thì còn có thể lý giải. Nhưng các ngươi lại tàn nhẫn giết chết vợ con của ông ta, đâm lên người hơn chục đao, ngay cả con trai vừa tròn 1 tuổi của ông ta cũng loạn đao đâm chết, các ngươi còn là người nữa không? Còn có nhân tính nữa không?"
Tô quản gia thở dài: "Tước gia, ngài định học theo Trầm tri châu đối địch với thuyền bang của chúng tôi sao?"
"Thì đã sao nào?" Dương Thu Trì lạnh lùng hỏi lại.
Tô quản gia khịt mạnh mũi: "Lúc đến đây, đại chưởng quỹ của chúng tôi có dặn dò, nếu như tước gia nể mặt, chúng ta là bằng hữu, nếu không, hắc hắc, thuyền bang chúng tôi kiến lập không phải một ngày hai bữa, chẳng phải ai thổi một hơi cũng sập đâu."
Nói xong, Tô quản gia đứng phắt dậy, lại lạnh lùng bổ sung thêm một câu: "Dương đại nhân, nghe nói tiểu thiếp do ngài mang đến tuổi trẻ đẹp xinh, hi vọng ngài có thể nói cho họ biết là đừng tùy tiện ra cửa, người xấu ở Ba châu nhiều lắm đa! Hắc hắc hắc, chúng ta đi!" Nói xong cất bước ra ngoài.
Hai bảo tiêu khiêng rương châu báu lên đi phía sau, vừa bước ra tới cửa thì bị hai hộ vệ phía sau lưng Dương Thu Trì lắc mình ra cản đường.
Tô quản gia lạnh mặt, chuyển thân nhìn trừng Dương Thu Trì: "Đây là ý gì?"
Dương Thu Trì thong dong: "Ngươi mang một rương kim ngân tài bảo như vậy đến hối lộ bổn quan, đã phạm tội hối lộ, vừa rồi người lại uy hiếp đối với người nhà của ta bất lợi, toan tính hiếp bách bổn quan, càng là trọng tội hơn. Đối với người phạm trọng tội, bổn quan trước giờ không hề dễ dàng bỏ qua, muốn bắt ngươi y luật hỏi tội! Bắt trói lại cho ta!"
Hai tên bảo tiêu sau lưng Tô quản gia bỏ rương xuống, rút yêu đao ra bảo hộ trước người Tô quản gia.
Dương Thu Trì lạnh lùng hỏi: "Các ngươi định chống cự? Ta cảnh cáo các ngươi, kẻ chống đối giết chết không luận tội!"
/525
|