Tiếp theo đó mấy ngày, Dương Thu Trì tiếp tục bận rộn xử lý án liên quan đến thuyền bang.
Tống Vân Nhi biết Vân Lộ thích Dương Thu Trì, hi vọng có thể lấy cho hắn, hiện giờ Vân Lộ lại cứu bọn họ, nàng tuy không hi vọng Dương Thu Trì nạp thiếp nữa, nhưng đối diện với ân nhân cứu mạng, nàng có muốn nói gì cũng không nói nên lời.
Dương Thu Trì cũng nói không nên lời, nhưng hắn vốn đã áy náy chuyện trước đối với Vân Lộ, hiện giờ lại cảm kích đối với nàng. Hắn đã từng nói với Liễu Nhược Băng là không nạp thiếp nữa, cho nên đối diện với nhiệt tình như lò lửa của Vân Lộ hiện giờ, chỉ giả vờ như là không hay không biết.
Cho dù như thế, Vân Lộ cũng đã thỏa mãn với tình trạng hiện tại rồi. Nàng đã khôi phục thân phận tự do, lại có thể ở cùng một chỗ với Dương Thu Trì, tuy chỉ là tạm thời, nhưng cũng đã khiến nàng mừng không kể xiết.
Những ngày ở Bảo Ninh phủ này, Dương Thu Trì đến đâu thì Vân Lộ đến đó. Nàng và Tống Vân Nhi trở thành hai cái đuôi nhỏ của hắn.
Tống Vân Nhi kỳ thật cũng rất thích thiếu nữ Miêu gia dám yêu dám hận thẳng tính này, hai người nói chuyện với nhau rất hợp.
Tri phủ Triệu Tân Nhạc của Bảo Ninh phủ cố ý nịnh hót Dương Thu Trì bá tước và Vân Lộ công chúa, ba ngày thì đã thết yến khoản đãi hết hai ngày.
Sự tình của thuyền bang đã xử lý sắp xong, mật báo đã gửi lên trên, chỉ cần chờ tin tức phán xuống xem nên xử thế nào nữa là xong. Ngày ấy, Dương Thu Trì mang theo Tống Vân Nhi, Vân Lộ đến tham gia yến tiệc tại nha môn của Triệu tri phủ. Đúng lúc đang ngồi vào bàn tiệc, thì gác cổng nha môn chạy vội vào báo, nói có người mang chuyện nhà rất khẩn cấp muốn mật báo với Bá tước đại nhân.
Dương Thu Trì cả kinh, mật báo khẩn cấp? Chẳng lẽ Ba châu đã phát sinh chuyện gì rồi hay sao? Hắn vội vã ra lệnh cho người truyền tin tiến vào.
Người truyền tin chạy vội vào quỳ xuống, dâng một phong thư cho Dương Thu Trì. Hắn vội vã mở ra xem, tức thời vô cùng cả kinh.
Tống Vân Nhi ngồi một bên, vội vã hỏi; "Đã phát sinh chuyện gì sao?"
"Nửa ngày trước khi ta phái hộ vệ và bộ khoái về tới, thì có mấy chục thích khách tập kích Ba châu, Búp bê bùn và Hạ Bình trọng thương, rất nhiều hộ vệ chiến tử!"
Mọi người đều cả kinh, Dương Thu Trì vội chấp tay hướng về Triệu tri phủ cáo từ: "Trong nhà có chuyện, bổn quan cần lập tức trở về, đắc tội mong đừng trách!"
Triệu tri phủ nghe thấy hắn thập phần kinh hãi như vậy, vội vã hộ tống Dương Thu Trì cùng mọi người trở lại nha môn của cẩm y vệ bá hộ sở.
Vân Lộ nói muốn cùng Dương Thu Trì trở về Ba châu, Dương Thu Trì gật đầu đồng ý, rồi cùng nhau mang theo vệ đội từ biệt Triệu tri phủ và mọi người đi ngay trong đêm trở về Ba châu.
Trên đường đi còn phải mất gần hai ngày, đến trưa ngày thứ ba họ mới về tới Ba châu thành.
Khi tiến vào thành, họ thấy dọc đường cứ ba bước một trạm gác năm bộ một trạm canh, đều là dân tráng được vũ trang của nha môn, khi thấy Dương Thu Trì cùng quỳ sụp xuống.
Dương Thu Trì không kịp hỏi nhiều, giục ngựa chạy thẳng về nha môn.
Khi tiến vào nha môn, thấy ở đâu cũng có dân tráng và trực ban. Ngay cửa nha môn, hộ vệ Thạch Thu Giản eo đeo trường kiếm đang cùng các hộ vệ được Dương ThuTrì phái về và các dân tráng tuần phòng. Khi nhìn thấy Dương Thu Trì, tất cả họ đều cung thân thi lễ.
Dương Thu Trì gật gật đầu, không kịp hỏi kỹ đã mang theo Tống Vân Nhi, Hồng Lăng và Vân Lộ chạy vội vào trong nội nha.
Đội trưởng thân binh vệ đội của Vân Lộ là Trương Khiếu Giang cho 500 thiết kỵ tiến vào trú trong nha môn cảnh giới bốn phía. Có 500 Kinh doanh thiết kỵ này phòng thủ, nha môn có thể nói đã vững như thành đồng, Nam Cung Hùng cũng căn cứ vào tình huống mới điều chỉnh là sự bố trí của hộ vệ đội.
Nội nha giới bị sâm nghiêm, các nữ hộ vệ eo đeo trường kiếm tuần tra cảnh giới, nhưng hầu hết đều mang băng trên người, tay, và đùi... Khi thấy Dương Thu Trì tiến vào, vừa kinh vừa mừng, đều quỳ một chân xuống thưa; "Chúng thuộc hạ hộ vệ tam phu nhân bất lực, dẫn đến tam phu nhân thụ thương, thỉnh tước gia xử phạt."
Dương Thu Trì hiện giờ còn lòng nào xử phạt họ, vội hỏi: "Tam phu nhân đâu? Nàng ấy bị thương thế nào? Nàng ấy đâu rồi?"
"Hồi bẩm tước gia, hậu tâm của tam phu nhân bị trọng kích, phế phủ bị chấn động, nhất mực thổ huyết không thôi, hôn mê hết ba ngày, trưa hôm nay mới hơi tỉnh một chút, lang trung đã xem qua vết thương, đều nói thương thế thập phần trầm trọng, không biết... không biết...., hiện giờ đang nghỉ ngơi ở trong phòng."
Dương Thu Trì hơi thở phào, lại hỏi "Hạ Bình đâu? Bị thương thế nào?"
"Hạ thủ lĩnh bị thương cực nang, lại chảy máu quá nhiều, nhất mực hôn mê bất tỉnh, lang trung nói rằng... nói rằng tỷ ấy không biết là có qua khỏi hay không...."
Dương Thu Trì gật gật đầu, tâm tình thập phần trầm trọng, chạy vào trong phòng của Tống Tình. Ở cửa phòng có hai nữ hộ vệ cảnh giới, thấy được Dương Thu Trì đều quỳ một chân xuống thi lễ.
Dương Thu Trì phất tay, mang theo Tống Vân Nhi, Hồng lăng và Vân Lộ đẩy cửa tiến vào phòng.
Sương nhi đang ngồi ở bên giường canh chừng, màn giường ngủ của Tống Tình treo lệch một bên, trên gối uyên ương, đầu tóc nàng tán loạn, sắc mặt trắng bệt, hai mắt nhắm nghiền đang ngủ mê mệt.
Sương nhi nhìn thấy Dương Thu Trì, vội vã làm lễ vạn phúc.
Dương Thu Trì gật đầu, khẽ ngồi xuồng giường, nhìn Tống Tình mà lòng vô cùng đau xót, khe khẽ gọi: "Tình Tình, nàng ổn không? Thật xin lỗi, Thu Trì trở về trễ rồi!"
Nhìn thấy tam phu nhân thê thảm như vậy, nước mắt Hồng Lăng lã chã rơi, từ từ quỳ xuống bên giường, run giọng gọi: "Tam phu nhân ơi!"
Nghe Dương Thu Trì và Hồng Lăng kêu gọi, hàng mi dài của Tống Tình khẽ nhấp nháy, rồi từ từ mở ra, thị tuyến từ từ tập trung lên người Dương Thu Trì, một chốc sau mới nhận ra hắn và Hồng Lăng, yếu ớt gọi: "Lão gia....!" Xong nước mắt ứa dài, khóc nức nở, tiếp theo đó là một loạt tiếng ho.
Sương nhi vội vã kề một khăn tay cạnh miệng Tống Tình, vừa vỗ nhẹ lên ngực nàng. Tống Tình ho một hồi, từ từ dừng lại, trên khăn tay do Sương nhi giữ ấy lốm đốm máu hồng.
Lòng Dương Thu Trì nhất thời trầm xuống, xem ra sau lưng của Tống Tình bị một cú đánh thập phần trầm trọng, chấn thương vào đến phổi của nàng, gây ra xuất huyết nội.
Thấy nàng như vậy, con tim hắn như vỡ tan ra, cúi xuống nhẹ hôn vào má và trán nàng: "Tình Tình không sợ, Tình Tình nhất định sẽ khỏe lại thôi..., chờ Tình Tình khỏe rồi, Thu Trì sẽ dẫn nàng đi Ba sơn..., đi dạo phố mua y phục cho nàng a...."
"Lão gia...., thiếp...." Tống Tình thều thào nói, nước mắt thuận theo khóe chảy tràn, tâm tình kích động nên dẫn đến một trận ho dữ dội.
Dương Thu Trì khẽ vuốt ngực nàng, dịu dàng bảo: "Tình Tình đừng nói chuyện, nhắm mắt lại ngủ một chút đi, ta sẽ ngồi bên nàng, ngoan nào!"
Tống Tình thấy được Dương Thu Trì, lòng bấy giờ đã yên lại, từ từ nhám mắt lại, đôi bờ mi dài nhấp nháy ẩn ước lệ hoa.
Tống Vân Nhi và Vân Lộ thấy thương thế của nàng trầm trọng như vậy, không dám để cho nàng lên tiếng, lấy hai cái ghế ngồi bên cạnh bầu bạn với nàng.
Qua một lúc, thấy Tống Tình mê mệt ngũ thiếp đi, Dương Thu Trì bấy giờ mới để Tống Vân Nhi và Vân Lộ ngồi canh nàng, còn hắn thì đến xem xét tình hình của Hạ Bình.
Dương Thu Trì đến phòng của Hạ Bình, Tuyết nhi và hai nữ hộ vệ đang canh giữ chăm sóc ở đó.
Hạ Bình nằm lịm trên giường, đắp một tấm chăn mỏng, trán quấn băng, mặt chẳng có chút máu, nhắm mắt hôn mê bất động, lộ ra ngoài mền là đầu vai quấn băng. Dương Thu Trì cúi người khẽ gọi, Hạ Bình chẳng có chút phản ứng gì.
Dương Thu Trì hạ giọng hỏi các nữ hộ vệ và Tuyết nhi nơi đó: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Bọn họ chưa kịp đáp thì lệ đã ứa đầy mặt, bổ sung cho nhau kể lại mọi chuyện.
Thì ra, một ngày sau khi Dương Thu Trì và Vân Lộ đại phá thuyền bang, Tống Tình ở nha môn cảm thấy phiền muộn, bèn định mang theo Sương nhi và Tuyết nhi đi dạo quanh Ba châu thành.
Hạ Bình vội vã ngăn cản, nói Dương Thu Trì trước khi đi đã dặn dò, đoạn thời gian này phải ở trong nhà môn không được ra ngoài, hiện giờ lực lượng hộ vệ không đủ, chỉ sợ sẽ gạp nguy hiểm.
Tống Tình ngang ngược không nghe, muốn ra ngoài cho bằng được. Hạ Bình không còn cách nào khác phải mang theo các nữ hộ vệ bảo hộ Tống Tình và Sương nhi, Tuyết nhi rời khỏi nha môn.
Hạ Bình cùng các nữ hộ vệ tổng cộng chỉ có ba chục người, lưu lại bên cạnh Phùng Tiểu Tuyết mười người, phái cấp cho Liễu Nhược Băng năm người, hiện giờ ở nha môn chỉ còn mười lăm người. Nếu muốn đối phó với những tên lưu manh địa phương gì đó thì được, chứ muốn đối phó với những trận kiếp sát đại quy mô có tổ chức thì chỉ sợ lực bất tòng tâm.
Ngày ấy, bọn họ gặp chính là dạng kiếp sát này.
Tống Tình sầu muộn ở nha môn hết mấy ngày, cuối cùng ra ngoài dạo chơi, tâm tình sảng khoái cực kỳ.
Chỗ nàng ta muốn đến nhất đương nhiên là tiệm vải Thụy Tường.
Dương Thu Trì mang theo gia quyến đến Ba châu thượng nhậm đã mấy tháng, Tống Tình rất thích dạo phố, cho nên những cửa hiệu trong thành này hầu hết đều nhận thức nàng.
Ba châu vẫn khá phồn hoa, nhàn hạ dạo chơi quả thật thoải mái. Tống Tình ngồi trong kiệu, vén rèm lên nhìn đông nhìn tây vô cùng thích thú, còn Hạ Binh và các hộ vệ thì khẩn trương chết được. Họ theo kiệu giới bị trước sao, người khác chỉ cần nhảy mũi cũng bị bọn họ cho là địch nhân vừa phát ám khí.
Đến tiệm vải Thụy Tường vén rèm hạ kiệu, chưởng quỹ nhìn thấy Tống Tình, cười ha ha đon đả tiếp, gật đầu khom lưng cười hề hề nghênh tiếp Tống Tình vào phòng dành cho kháh quý. Sau đó, tự thân y vác từng bó vải lớn ra đặt lên bàn để cho Tống Tình tuyển chọn.
Tống Tình so lên người từng tấm một, bắt Sương nhi, Tuyết nhi nhìn, nhìn trúng cái nào thì để sang một bên, chẳng mấy chốc đã chọn được một đống.
Thứ nhà Dương Thu Trì hiện có nhiều nhất chính là tiền, và Tống Tình chẳng bao giờ xài tiền mà biết tiếc, nhìn vừa ý là mua ngay, Sương nhi và Tuyết nhi chia nhau ôm một ôm, khi không ôm nổi thì bắt Hạ Bình cùng các nữ hộ vệ ôm, khiến cho chưởng quỹ của tiệm vải Thụy Tường cười không khép miệng.
Tống Tình chưa hết ý chơi, lại ngồi kiệu đi dạo qua vài tiệm khác, nhìn thấy cái gì chơi được ăn được là mua hết, Sương nhi và Tuyết nhi không bê được thì để nữ hộ vệ bưng bê. Như vậy chẳng mấy chốc Hạ Bình và các nữ hộ vệ trở thành phu khuân vác và tiểu nha hoàn của Tống Tình.
Sau khi mua lung tung loạn lên rồi, Tống Tình vẫn còn chưa vừa ý, nghe nói trong chợ trời có bán những con chó nhỏ gà nhỏ gì đó, lòng nghĩ, tiểu hắc cẩu của lão gia có cặp mắt vừa tặc vừa hung, không dễ đùa chút nào, bản thân nàng đơn giản mua đại một con mèo, suốt ngày ẵm trong lòng vừa ngoan vừa oai a.
Và thế là, Tống Tình ngồi kiệu mang theo đám nữ hộ vệ trong vai nha hoàn khuân vác đồ đạc lĩnh kỉnh khệnh khạng tiến vào thị tập.
Quả nhiên, trong chợ trời này bá rất nhiều sủng vật lớn nhỏ. Mọi người ở đây đều là bình dân bá tánh, có bao giờ nhìn thấy người ngồi kiệu tiến vào bao giờ, hơn nữa còn là những đại cô nương mang đao mang kiếm, nên hầu hết đều rất hiếu kỳ, xúm lại xem náo nhiệt.
Hạ Bình ôm một bao đồ đạc lớn, thấy hoàn cảnh chung quanh quá phức tạp, cảm giác tình huống không ổn, bước lại bên kiệu nói với Tống Tình: "Tam phu nhân, nơi này quá loạn, chúng ta trở về trước thôi. Phu nhân muốn mua gì tôi sẽ cho người đi mua cho."
Tống Tình đã bị những con gà vịt chó mèo nhỏ ở bên kia hấp dẫn, làm sao còn nghe lời của nàng ta, vén kiệu leo xuống bước lại các sạp vui vẻ nhìn các con vật cưng.
Những con buôn ở đây chưa từng nhìn thấy Tống Tình, giờ chợt có một cô gái nhỏ như hoa như ngọc ngồi kiệu tới mua mèo con, đều rất bất ngờ tặc lưỡi xưng kỳ, nên có rất nhiều con buôn và người đi đường cùng xúm lại xem náo nhiệt.
Tống Tình chẳng thèm quan tâm gì, chọn một con mèo trắng con ngoan ngoãn vui vẻ ôm vào lòng, bảo nha hoàn Sương nhi trả tiền, chuẩn bị hồi kiệu.
Hạ Bình hơi sốt ruột, bước lại định lên tiếng, thì lúc này trong đám người vây quanh chợt lóe hàn quang, một lưỡi trường kiếm đâm lẹ vào yết hầu của Hạ Bình.
Dù là không kịp đề phòng, nhưng Hạ Bình thân là thủ lĩnh của các nữ hộ vệ, võ công không phải tầm thường, phản ứng thần tốc dị thường, hơi né người tránh được kiếm đó, búng chân đá kẻ đâm lộn nhào.
Cùng lúc này, trong đám người lóe lên mấy đạo hàn quang, mấy thanh trường kiếm đồng thời đâm về các nữ hộ vệ. Những nữ hộ vệ này ôm trong tay nhiều thứ hi kỳ cổ quái khác nhau không kịp đề kháng, lại đột nhiên không kịp phòng, tức thời có ba người trúng kiếm ngã ra đất chết, ngoài ra còn có hai hộ vệ trúng kiếm thụ thương.
Trong lúc chia ra tập kích Hạ Bình cùng các nữ hộ vệ, trong đám người xuất hiện hai lão giả cùng vươn trảo ra chụp vào vai Tống Tình.
Tống Tình đã sợ đến hoa dung thất sắc, sắp bị bắt đến nơi, thì một thanh trường kiếm đâm tới, bức lui hai lão giả ấy. Người sử kiếm chính là Hạ Bình.
Lúc này các nữ hộ vệ đã nhanh chóng rút trường kiếm, định xông tới bảo hộ Tống Tình, thì bị rất nhiều thích khách trong đám người xông ra bao vây chia cắt.
Hai lão giả ấy võ công cao nhất trong đám thích khách này, tay cầm yêu đao song chiến với Hạ Bình. Hạ Bình nạt lớn một tiếng, trường kiếm như cầu vồng, đâm chết một lão giả, đồng thời cũng chịu một đao của lão giả còn lại chém lên lưng, thụ thương cực nặng.
Thị tập lúc này đã loạn thành một đoàn, nhân số của thích khách không ngờ lên đến ba bốn chục người, hầu hết đều là hảo thủ. Nữ hộ vệ đội của Hạ Bình tuy là những kẻ một trăm mới chọn được một trong cẩm y vệ, nhưng địch nhiều ta ít, bị ba bốn người đánh một người, tuy gây thương cho hơn mười mấy thích khách, bên mình cũng bị đâm chết vài người.
Hạ Bình thân thụ trọng thương, tuy đã đâm chết một kẻ chủ lực của đối phương, nhưng lập tức có năm sáu thích khách điền vào chỗ trống.
Hạ Bình nhất mực một tay kéo Tống Tình, tay còn lại huy động trường kiếm cố sức chống trả, nửa người đã nhuộm đầy máu tươi. Tống Tình bấy giờ hoa dung thất sắc, nhưng trong lòng vẫn ôm chặt con mèo nhỏ trắng như tuyết.
Rất may là thích khách dường như muốn bắt sống Tống Tình chứ không phải giết chết ngay tại chỗ, nếu không thì với võ công của Hạ Bình một mình còn chẳng tự bảo hộ được nói gì đến chu toàn cho Tống Tình.
Hạ Bình quét mắt nhìn quanh, thấy các nữ hộ vệ đã bị phân cắt bao vây, chỉ còn sáu bảy người, hơn nữa đều đã thụ thương, một người đối phó với mấy người, đều đang cố sức chống giữ, không còn lực nào cứu viện. Sương nhi, Tuyết nhi đều đã bị các thích khách đánh hôn mê năm gục dưới đất.
Trong lúc khổ chiến, Hạ Bình tuy liên tiếp gây thương cho rất nhiều người của đối phương, nhưng bản thân cũng bị thêm nhiều vết thương, khắp người trên dưới đều nhuộm máu hồng, do chảy máu quá nhiều nên đầu óc đã choáng váng, biết bản thân không chi trì được bao lâu nữa, bèn cắn chặt răng liều mạng muốn cứu tam phu nhân chạy đi.
Tống Vân Nhi biết Vân Lộ thích Dương Thu Trì, hi vọng có thể lấy cho hắn, hiện giờ Vân Lộ lại cứu bọn họ, nàng tuy không hi vọng Dương Thu Trì nạp thiếp nữa, nhưng đối diện với ân nhân cứu mạng, nàng có muốn nói gì cũng không nói nên lời.
Dương Thu Trì cũng nói không nên lời, nhưng hắn vốn đã áy náy chuyện trước đối với Vân Lộ, hiện giờ lại cảm kích đối với nàng. Hắn đã từng nói với Liễu Nhược Băng là không nạp thiếp nữa, cho nên đối diện với nhiệt tình như lò lửa của Vân Lộ hiện giờ, chỉ giả vờ như là không hay không biết.
Cho dù như thế, Vân Lộ cũng đã thỏa mãn với tình trạng hiện tại rồi. Nàng đã khôi phục thân phận tự do, lại có thể ở cùng một chỗ với Dương Thu Trì, tuy chỉ là tạm thời, nhưng cũng đã khiến nàng mừng không kể xiết.
Những ngày ở Bảo Ninh phủ này, Dương Thu Trì đến đâu thì Vân Lộ đến đó. Nàng và Tống Vân Nhi trở thành hai cái đuôi nhỏ của hắn.
Tống Vân Nhi kỳ thật cũng rất thích thiếu nữ Miêu gia dám yêu dám hận thẳng tính này, hai người nói chuyện với nhau rất hợp.
Tri phủ Triệu Tân Nhạc của Bảo Ninh phủ cố ý nịnh hót Dương Thu Trì bá tước và Vân Lộ công chúa, ba ngày thì đã thết yến khoản đãi hết hai ngày.
Sự tình của thuyền bang đã xử lý sắp xong, mật báo đã gửi lên trên, chỉ cần chờ tin tức phán xuống xem nên xử thế nào nữa là xong. Ngày ấy, Dương Thu Trì mang theo Tống Vân Nhi, Vân Lộ đến tham gia yến tiệc tại nha môn của Triệu tri phủ. Đúng lúc đang ngồi vào bàn tiệc, thì gác cổng nha môn chạy vội vào báo, nói có người mang chuyện nhà rất khẩn cấp muốn mật báo với Bá tước đại nhân.
Dương Thu Trì cả kinh, mật báo khẩn cấp? Chẳng lẽ Ba châu đã phát sinh chuyện gì rồi hay sao? Hắn vội vã ra lệnh cho người truyền tin tiến vào.
Người truyền tin chạy vội vào quỳ xuống, dâng một phong thư cho Dương Thu Trì. Hắn vội vã mở ra xem, tức thời vô cùng cả kinh.
Tống Vân Nhi ngồi một bên, vội vã hỏi; "Đã phát sinh chuyện gì sao?"
"Nửa ngày trước khi ta phái hộ vệ và bộ khoái về tới, thì có mấy chục thích khách tập kích Ba châu, Búp bê bùn và Hạ Bình trọng thương, rất nhiều hộ vệ chiến tử!"
Mọi người đều cả kinh, Dương Thu Trì vội chấp tay hướng về Triệu tri phủ cáo từ: "Trong nhà có chuyện, bổn quan cần lập tức trở về, đắc tội mong đừng trách!"
Triệu tri phủ nghe thấy hắn thập phần kinh hãi như vậy, vội vã hộ tống Dương Thu Trì cùng mọi người trở lại nha môn của cẩm y vệ bá hộ sở.
Vân Lộ nói muốn cùng Dương Thu Trì trở về Ba châu, Dương Thu Trì gật đầu đồng ý, rồi cùng nhau mang theo vệ đội từ biệt Triệu tri phủ và mọi người đi ngay trong đêm trở về Ba châu.
Trên đường đi còn phải mất gần hai ngày, đến trưa ngày thứ ba họ mới về tới Ba châu thành.
Khi tiến vào thành, họ thấy dọc đường cứ ba bước một trạm gác năm bộ một trạm canh, đều là dân tráng được vũ trang của nha môn, khi thấy Dương Thu Trì cùng quỳ sụp xuống.
Dương Thu Trì không kịp hỏi nhiều, giục ngựa chạy thẳng về nha môn.
Khi tiến vào nha môn, thấy ở đâu cũng có dân tráng và trực ban. Ngay cửa nha môn, hộ vệ Thạch Thu Giản eo đeo trường kiếm đang cùng các hộ vệ được Dương ThuTrì phái về và các dân tráng tuần phòng. Khi nhìn thấy Dương Thu Trì, tất cả họ đều cung thân thi lễ.
Dương Thu Trì gật gật đầu, không kịp hỏi kỹ đã mang theo Tống Vân Nhi, Hồng Lăng và Vân Lộ chạy vội vào trong nội nha.
Đội trưởng thân binh vệ đội của Vân Lộ là Trương Khiếu Giang cho 500 thiết kỵ tiến vào trú trong nha môn cảnh giới bốn phía. Có 500 Kinh doanh thiết kỵ này phòng thủ, nha môn có thể nói đã vững như thành đồng, Nam Cung Hùng cũng căn cứ vào tình huống mới điều chỉnh là sự bố trí của hộ vệ đội.
Nội nha giới bị sâm nghiêm, các nữ hộ vệ eo đeo trường kiếm tuần tra cảnh giới, nhưng hầu hết đều mang băng trên người, tay, và đùi... Khi thấy Dương Thu Trì tiến vào, vừa kinh vừa mừng, đều quỳ một chân xuống thưa; "Chúng thuộc hạ hộ vệ tam phu nhân bất lực, dẫn đến tam phu nhân thụ thương, thỉnh tước gia xử phạt."
Dương Thu Trì hiện giờ còn lòng nào xử phạt họ, vội hỏi: "Tam phu nhân đâu? Nàng ấy bị thương thế nào? Nàng ấy đâu rồi?"
"Hồi bẩm tước gia, hậu tâm của tam phu nhân bị trọng kích, phế phủ bị chấn động, nhất mực thổ huyết không thôi, hôn mê hết ba ngày, trưa hôm nay mới hơi tỉnh một chút, lang trung đã xem qua vết thương, đều nói thương thế thập phần trầm trọng, không biết... không biết...., hiện giờ đang nghỉ ngơi ở trong phòng."
Dương Thu Trì hơi thở phào, lại hỏi "Hạ Bình đâu? Bị thương thế nào?"
"Hạ thủ lĩnh bị thương cực nang, lại chảy máu quá nhiều, nhất mực hôn mê bất tỉnh, lang trung nói rằng... nói rằng tỷ ấy không biết là có qua khỏi hay không...."
Dương Thu Trì gật gật đầu, tâm tình thập phần trầm trọng, chạy vào trong phòng của Tống Tình. Ở cửa phòng có hai nữ hộ vệ cảnh giới, thấy được Dương Thu Trì đều quỳ một chân xuống thi lễ.
Dương Thu Trì phất tay, mang theo Tống Vân Nhi, Hồng lăng và Vân Lộ đẩy cửa tiến vào phòng.
Sương nhi đang ngồi ở bên giường canh chừng, màn giường ngủ của Tống Tình treo lệch một bên, trên gối uyên ương, đầu tóc nàng tán loạn, sắc mặt trắng bệt, hai mắt nhắm nghiền đang ngủ mê mệt.
Sương nhi nhìn thấy Dương Thu Trì, vội vã làm lễ vạn phúc.
Dương Thu Trì gật đầu, khẽ ngồi xuồng giường, nhìn Tống Tình mà lòng vô cùng đau xót, khe khẽ gọi: "Tình Tình, nàng ổn không? Thật xin lỗi, Thu Trì trở về trễ rồi!"
Nhìn thấy tam phu nhân thê thảm như vậy, nước mắt Hồng Lăng lã chã rơi, từ từ quỳ xuống bên giường, run giọng gọi: "Tam phu nhân ơi!"
Nghe Dương Thu Trì và Hồng Lăng kêu gọi, hàng mi dài của Tống Tình khẽ nhấp nháy, rồi từ từ mở ra, thị tuyến từ từ tập trung lên người Dương Thu Trì, một chốc sau mới nhận ra hắn và Hồng Lăng, yếu ớt gọi: "Lão gia....!" Xong nước mắt ứa dài, khóc nức nở, tiếp theo đó là một loạt tiếng ho.
Sương nhi vội vã kề một khăn tay cạnh miệng Tống Tình, vừa vỗ nhẹ lên ngực nàng. Tống Tình ho một hồi, từ từ dừng lại, trên khăn tay do Sương nhi giữ ấy lốm đốm máu hồng.
Lòng Dương Thu Trì nhất thời trầm xuống, xem ra sau lưng của Tống Tình bị một cú đánh thập phần trầm trọng, chấn thương vào đến phổi của nàng, gây ra xuất huyết nội.
Thấy nàng như vậy, con tim hắn như vỡ tan ra, cúi xuống nhẹ hôn vào má và trán nàng: "Tình Tình không sợ, Tình Tình nhất định sẽ khỏe lại thôi..., chờ Tình Tình khỏe rồi, Thu Trì sẽ dẫn nàng đi Ba sơn..., đi dạo phố mua y phục cho nàng a...."
"Lão gia...., thiếp...." Tống Tình thều thào nói, nước mắt thuận theo khóe chảy tràn, tâm tình kích động nên dẫn đến một trận ho dữ dội.
Dương Thu Trì khẽ vuốt ngực nàng, dịu dàng bảo: "Tình Tình đừng nói chuyện, nhắm mắt lại ngủ một chút đi, ta sẽ ngồi bên nàng, ngoan nào!"
Tống Tình thấy được Dương Thu Trì, lòng bấy giờ đã yên lại, từ từ nhám mắt lại, đôi bờ mi dài nhấp nháy ẩn ước lệ hoa.
Tống Vân Nhi và Vân Lộ thấy thương thế của nàng trầm trọng như vậy, không dám để cho nàng lên tiếng, lấy hai cái ghế ngồi bên cạnh bầu bạn với nàng.
Qua một lúc, thấy Tống Tình mê mệt ngũ thiếp đi, Dương Thu Trì bấy giờ mới để Tống Vân Nhi và Vân Lộ ngồi canh nàng, còn hắn thì đến xem xét tình hình của Hạ Bình.
Dương Thu Trì đến phòng của Hạ Bình, Tuyết nhi và hai nữ hộ vệ đang canh giữ chăm sóc ở đó.
Hạ Bình nằm lịm trên giường, đắp một tấm chăn mỏng, trán quấn băng, mặt chẳng có chút máu, nhắm mắt hôn mê bất động, lộ ra ngoài mền là đầu vai quấn băng. Dương Thu Trì cúi người khẽ gọi, Hạ Bình chẳng có chút phản ứng gì.
Dương Thu Trì hạ giọng hỏi các nữ hộ vệ và Tuyết nhi nơi đó: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Bọn họ chưa kịp đáp thì lệ đã ứa đầy mặt, bổ sung cho nhau kể lại mọi chuyện.
Thì ra, một ngày sau khi Dương Thu Trì và Vân Lộ đại phá thuyền bang, Tống Tình ở nha môn cảm thấy phiền muộn, bèn định mang theo Sương nhi và Tuyết nhi đi dạo quanh Ba châu thành.
Hạ Bình vội vã ngăn cản, nói Dương Thu Trì trước khi đi đã dặn dò, đoạn thời gian này phải ở trong nhà môn không được ra ngoài, hiện giờ lực lượng hộ vệ không đủ, chỉ sợ sẽ gạp nguy hiểm.
Tống Tình ngang ngược không nghe, muốn ra ngoài cho bằng được. Hạ Bình không còn cách nào khác phải mang theo các nữ hộ vệ bảo hộ Tống Tình và Sương nhi, Tuyết nhi rời khỏi nha môn.
Hạ Bình cùng các nữ hộ vệ tổng cộng chỉ có ba chục người, lưu lại bên cạnh Phùng Tiểu Tuyết mười người, phái cấp cho Liễu Nhược Băng năm người, hiện giờ ở nha môn chỉ còn mười lăm người. Nếu muốn đối phó với những tên lưu manh địa phương gì đó thì được, chứ muốn đối phó với những trận kiếp sát đại quy mô có tổ chức thì chỉ sợ lực bất tòng tâm.
Ngày ấy, bọn họ gặp chính là dạng kiếp sát này.
Tống Tình sầu muộn ở nha môn hết mấy ngày, cuối cùng ra ngoài dạo chơi, tâm tình sảng khoái cực kỳ.
Chỗ nàng ta muốn đến nhất đương nhiên là tiệm vải Thụy Tường.
Dương Thu Trì mang theo gia quyến đến Ba châu thượng nhậm đã mấy tháng, Tống Tình rất thích dạo phố, cho nên những cửa hiệu trong thành này hầu hết đều nhận thức nàng.
Ba châu vẫn khá phồn hoa, nhàn hạ dạo chơi quả thật thoải mái. Tống Tình ngồi trong kiệu, vén rèm lên nhìn đông nhìn tây vô cùng thích thú, còn Hạ Binh và các hộ vệ thì khẩn trương chết được. Họ theo kiệu giới bị trước sao, người khác chỉ cần nhảy mũi cũng bị bọn họ cho là địch nhân vừa phát ám khí.
Đến tiệm vải Thụy Tường vén rèm hạ kiệu, chưởng quỹ nhìn thấy Tống Tình, cười ha ha đon đả tiếp, gật đầu khom lưng cười hề hề nghênh tiếp Tống Tình vào phòng dành cho kháh quý. Sau đó, tự thân y vác từng bó vải lớn ra đặt lên bàn để cho Tống Tình tuyển chọn.
Tống Tình so lên người từng tấm một, bắt Sương nhi, Tuyết nhi nhìn, nhìn trúng cái nào thì để sang một bên, chẳng mấy chốc đã chọn được một đống.
Thứ nhà Dương Thu Trì hiện có nhiều nhất chính là tiền, và Tống Tình chẳng bao giờ xài tiền mà biết tiếc, nhìn vừa ý là mua ngay, Sương nhi và Tuyết nhi chia nhau ôm một ôm, khi không ôm nổi thì bắt Hạ Bình cùng các nữ hộ vệ ôm, khiến cho chưởng quỹ của tiệm vải Thụy Tường cười không khép miệng.
Tống Tình chưa hết ý chơi, lại ngồi kiệu đi dạo qua vài tiệm khác, nhìn thấy cái gì chơi được ăn được là mua hết, Sương nhi và Tuyết nhi không bê được thì để nữ hộ vệ bưng bê. Như vậy chẳng mấy chốc Hạ Bình và các nữ hộ vệ trở thành phu khuân vác và tiểu nha hoàn của Tống Tình.
Sau khi mua lung tung loạn lên rồi, Tống Tình vẫn còn chưa vừa ý, nghe nói trong chợ trời có bán những con chó nhỏ gà nhỏ gì đó, lòng nghĩ, tiểu hắc cẩu của lão gia có cặp mắt vừa tặc vừa hung, không dễ đùa chút nào, bản thân nàng đơn giản mua đại một con mèo, suốt ngày ẵm trong lòng vừa ngoan vừa oai a.
Và thế là, Tống Tình ngồi kiệu mang theo đám nữ hộ vệ trong vai nha hoàn khuân vác đồ đạc lĩnh kỉnh khệnh khạng tiến vào thị tập.
Quả nhiên, trong chợ trời này bá rất nhiều sủng vật lớn nhỏ. Mọi người ở đây đều là bình dân bá tánh, có bao giờ nhìn thấy người ngồi kiệu tiến vào bao giờ, hơn nữa còn là những đại cô nương mang đao mang kiếm, nên hầu hết đều rất hiếu kỳ, xúm lại xem náo nhiệt.
Hạ Bình ôm một bao đồ đạc lớn, thấy hoàn cảnh chung quanh quá phức tạp, cảm giác tình huống không ổn, bước lại bên kiệu nói với Tống Tình: "Tam phu nhân, nơi này quá loạn, chúng ta trở về trước thôi. Phu nhân muốn mua gì tôi sẽ cho người đi mua cho."
Tống Tình đã bị những con gà vịt chó mèo nhỏ ở bên kia hấp dẫn, làm sao còn nghe lời của nàng ta, vén kiệu leo xuống bước lại các sạp vui vẻ nhìn các con vật cưng.
Những con buôn ở đây chưa từng nhìn thấy Tống Tình, giờ chợt có một cô gái nhỏ như hoa như ngọc ngồi kiệu tới mua mèo con, đều rất bất ngờ tặc lưỡi xưng kỳ, nên có rất nhiều con buôn và người đi đường cùng xúm lại xem náo nhiệt.
Tống Tình chẳng thèm quan tâm gì, chọn một con mèo trắng con ngoan ngoãn vui vẻ ôm vào lòng, bảo nha hoàn Sương nhi trả tiền, chuẩn bị hồi kiệu.
Hạ Bình hơi sốt ruột, bước lại định lên tiếng, thì lúc này trong đám người vây quanh chợt lóe hàn quang, một lưỡi trường kiếm đâm lẹ vào yết hầu của Hạ Bình.
Dù là không kịp đề phòng, nhưng Hạ Bình thân là thủ lĩnh của các nữ hộ vệ, võ công không phải tầm thường, phản ứng thần tốc dị thường, hơi né người tránh được kiếm đó, búng chân đá kẻ đâm lộn nhào.
Cùng lúc này, trong đám người lóe lên mấy đạo hàn quang, mấy thanh trường kiếm đồng thời đâm về các nữ hộ vệ. Những nữ hộ vệ này ôm trong tay nhiều thứ hi kỳ cổ quái khác nhau không kịp đề kháng, lại đột nhiên không kịp phòng, tức thời có ba người trúng kiếm ngã ra đất chết, ngoài ra còn có hai hộ vệ trúng kiếm thụ thương.
Trong lúc chia ra tập kích Hạ Bình cùng các nữ hộ vệ, trong đám người xuất hiện hai lão giả cùng vươn trảo ra chụp vào vai Tống Tình.
Tống Tình đã sợ đến hoa dung thất sắc, sắp bị bắt đến nơi, thì một thanh trường kiếm đâm tới, bức lui hai lão giả ấy. Người sử kiếm chính là Hạ Bình.
Lúc này các nữ hộ vệ đã nhanh chóng rút trường kiếm, định xông tới bảo hộ Tống Tình, thì bị rất nhiều thích khách trong đám người xông ra bao vây chia cắt.
Hai lão giả ấy võ công cao nhất trong đám thích khách này, tay cầm yêu đao song chiến với Hạ Bình. Hạ Bình nạt lớn một tiếng, trường kiếm như cầu vồng, đâm chết một lão giả, đồng thời cũng chịu một đao của lão giả còn lại chém lên lưng, thụ thương cực nặng.
Thị tập lúc này đã loạn thành một đoàn, nhân số của thích khách không ngờ lên đến ba bốn chục người, hầu hết đều là hảo thủ. Nữ hộ vệ đội của Hạ Bình tuy là những kẻ một trăm mới chọn được một trong cẩm y vệ, nhưng địch nhiều ta ít, bị ba bốn người đánh một người, tuy gây thương cho hơn mười mấy thích khách, bên mình cũng bị đâm chết vài người.
Hạ Bình thân thụ trọng thương, tuy đã đâm chết một kẻ chủ lực của đối phương, nhưng lập tức có năm sáu thích khách điền vào chỗ trống.
Hạ Bình nhất mực một tay kéo Tống Tình, tay còn lại huy động trường kiếm cố sức chống trả, nửa người đã nhuộm đầy máu tươi. Tống Tình bấy giờ hoa dung thất sắc, nhưng trong lòng vẫn ôm chặt con mèo nhỏ trắng như tuyết.
Rất may là thích khách dường như muốn bắt sống Tống Tình chứ không phải giết chết ngay tại chỗ, nếu không thì với võ công của Hạ Bình một mình còn chẳng tự bảo hộ được nói gì đến chu toàn cho Tống Tình.
Hạ Bình quét mắt nhìn quanh, thấy các nữ hộ vệ đã bị phân cắt bao vây, chỉ còn sáu bảy người, hơn nữa đều đã thụ thương, một người đối phó với mấy người, đều đang cố sức chống giữ, không còn lực nào cứu viện. Sương nhi, Tuyết nhi đều đã bị các thích khách đánh hôn mê năm gục dưới đất.
Trong lúc khổ chiến, Hạ Bình tuy liên tiếp gây thương cho rất nhiều người của đối phương, nhưng bản thân cũng bị thêm nhiều vết thương, khắp người trên dưới đều nhuộm máu hồng, do chảy máu quá nhiều nên đầu óc đã choáng váng, biết bản thân không chi trì được bao lâu nữa, bèn cắn chặt răng liều mạng muốn cứu tam phu nhân chạy đi.
/525
|