Tống Vân Nhi nếu không phải muốn xem coi hai người này rốt cuộc định làm trò quỷ gì thì đã sớm rời khỏi rồi. Hiện giờ thấy bọ chúng vẫn còn đang nói chuyện buồn nôn, đành nhẫn nhịn ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Thủy uyển Kỳ đẩy Triệu Tân Nhạc ra: 'Được rồi! Coi như cho qua! Nếu huynh không còn chuyện gì nữa, muội đi đây, để tránh người ta bắt gặp không hay, và cũng đừng hỏng chuyện huynh đi tâng bốc kết giao vị Dương tước gia đó."
Triệu Tân Nhạc nhanh chóng chụm lấy thị: 'Có chuyện, đương nhiên là có chuyện rồi! Ta nghe Bành Tử chết rồi, có phải là muội làm không?"
"Phóng rấm thối gì thế!?" Thủy Uyển Kỳ trừng mắt hạnh, gầm gừ: "Con mắt trên cái đầu heo của huynh nhìn thấy tận tay ta làm hay sao?"
Triệu Tân Nhạc hơi có chút bối rối, thấp giọng nói: "Đừng... đừng tức giận, tiểu bảo bối của ta, ta chỉ nói nhăng nói cuội thôi, ta nghĩ, Bành Tứ này lần trước cùng các người đến Bảo Ninh phủ, chẳng phải là bắt gặp chuyện của hai ta sao, ta còn cho rằng...."
Nghe đến đây, Tống Vân Nhi đã minh bạch. Thì ra Bành Tứ đã bắt gặp chuyện trâu chó của Triệu Tân Nhạc và Thủy Uyển Kỳ, coi đó là điều kiện để Thủy Uyển Kỳ giúp y đi cầu Bành Hạ Hỉ chuộc kỹ nữ Xuân Hồng gả cho y, chẳng lẽ Bành Tứ chẳng phải bì tay chân rờ mó với Thủy Uyển Kỳ mà bị đánh chết bất ngờ, mà nhân vì Thủy Uyển Kỳ có dự mưu sát nhân diệt khẩu đối với Bành Tứ?
Tống Vân Nhi hưng phấn vô cùng vì sự phát hiện của mình, thu liễm tinh thần tiếp tục lắng nghe.
Thủy Uyển Kỳ hừ lạnh: "Hắn nhìn thấy thì có làm sao? Hai cái trảo quỷ của hắn chẳng phải sờ mó lên người muội ít gì! Muội còn sợ hắn sao? Hắn dám nói ra, bản thân hắn coi như không muốn sống rồi!"
A? Thế này thì ngay cả Triệu Tân Nhạc dưới phòng và Tống Vân Nhi trên nóc nhà đều cả kinh, thì ra Bành Tứ thậm chí lại có quan hệ bậy bạ với Thủy Uyển Kỳ! Hèn gì Thủy Uyển Kỳ không hề bị đe dọa.
Triệu Tân Nhạc khóc cười không được: "Nàng... nàng sao lại ngay cái loại lưng gù chẳng bằng trâu chó gì kia mà cũng muốn vậy a?"
Thủy Uyển Kỳ vuốt ve mái tóc dài, cười tự nhiên, nụ cười vô cùng diễm lệ, ỏn ẻn đáp: "Chọc hắn chơi, chứ không hề cho hắn đắc thủ chân chính. Huynh ghen cái gì chứ!"
Triệu Tân Nhạc trừng con mắt hí, thở hào hễn rít lên: "Ta không cho phép nàng như vậy! Có nghe rõ chưa?"
"Không cho phép muội như vậy hả?" Thủy Uyển Kỳ hất hai lọn tóc dài ra sau lưng, cười lạnh nói với Triệu Tân Nhạc: "Triệu đại nhân, xin hải, ngài là người gì của Thủy Uyển Kỳ ta a? Phu quân? Ha ha ha, tuy ngài là quan chánh tứ phầm, nhưng trong mắt Thủy Uyển Kỳ ta so với Bành Tứ chẳng khác biệt gì! Nếu không phải ta nhìn từng rương kim ngân châu báu của ông mang tới phòng ta, ta có lý nào đáp ứng ông chứ."
Triệu Tân Nhạc phẫn hận bất bình: "Ta đối với nàng như thế, nàng còn câu dẫn người khác, nàng làm vậy là phải với ta hay sao?"
"Không phải với ngươi?" Thủy Uyển Kỳ lộ vẻ khinh bỉ đầy mặt: "Thân thể như hoa của ta để mặc tình cho ngươi chà đạp còn chưa đủ xứng với số kim ngân của ngươi hay sao? Hơn nữa, nếu không phải ta khen ngợi nâng đỡ ngươi bên tai lão gia tử, để lão gia tử nói tốt với Bố chánh sứ về ngươi, ngươi có ngày nay sao? Đây không phải là mục đích ngươi dùng một khoảng tiền lớn như vậy lên người ta sao? Hiện giờ còn nói ta đối không phải với ngươi?"
Thủy Uyển Kỳ càng nói càng tức, vỗ mạnh lên bàn: "Ta có thể cho ngươi biết, họ Triệu kia, sau này ngươi đừng có dùng cái giọng như vậy mà nói với ta nữa! Nếu không hai chúng ta đường ai nấy đi! Ta là một con hát trong đoàn kịch, chẳng lẽ lại đi sợ quan tri phủ chánh tứ phẩm đường đường như ngươi?"
Triệu Tân Nhạc đỏ mặt, cười khan: "Uyển Kỳ, ta như vầy là... ta làm vậy là muốn tốt cho nàng thôi..."
"Không cần! Sau này huynh bớt quản chuyện của ta đi!" Mặt Thủy Uyển Kỳ xoay qua một bên, "Còn có lời nào sao? Nếu không ta đi đây!"
Triệu Tân Nhạc lại chụp tay thị, xuống giọng khẩn cầu: "Uyển Kỳ, ta một lòng nhung nhớ nàng, nàng nhẫn tâm vậy sao?"
Thủy Uyển Kỳ thấy mình đã phất cờ thuận gió đủ rồi, hiện giờ cũng nên thuận bước xuống đài, mỉm cười đáp trả: "Huynh ở nhà thê thiếp thành quần, còn thời gian đâu bận tâm tới muội chứ?"
Cái nheo mắt cười yêu mị này của Thủy Uyển Kỳ khiến cho trái tim của Triệu Tâm Nhạc bị đá bay tuốt lên trời, vội vã lắc cái đầu heo khoe thành tích: "Ta sao lại không bận tâm chứ! Ta vừa nghe nói Bành Tứ chết, là lập tức nghĩ tới ngay chẳng hiểu có phải nàng sát nhân diệt.... hắc hắc, lòng ta quá gấp, không nghĩ gì khác nữa, liền vội đến gặp nàng ngay."
Thủy Uyển Kỳ đưa mắt kiều mị liếc nhìn Triệu Tân Nhạc, ánh mắt hàm chưa sự mỉa mai.
Triệu Tân Nhạc khàn giọng nói: "Ta không suy nghĩ, là ta không đúng, ta nên nghĩ đến, lần trước tiểu tử đó gặp lúc hai ta đang nồng nhiệt, ta liền nói với nàng giết hắn diệt khẩu, nàng nói không cần, nàng tự có biện pháp. Ta lúc đó còn nghĩ chẳng hiểu phải hắn có cái cán gì đó bị nàng nắm, không nhất định phải giết hắn. Hơn nữa, cho dù muốn sát nhân diệt khẩu thì đã sớm giết rồi, sao lại chờ đến bây giờ chứ."
Thủy Uyển Kỳ vẫn chưa mở miệng nói, chỉ mỉm cười mỉa mai nhìn Triệu Tân Nhạc.
Triệu Tân Nhạc nhỏ giọng hỏi: "Uyển Kỳ, rốt cuộc có phải là nàng giết hắn không, nàng nói thật với ta, để ta yên tâm một chút!"
Tống Vân Nhi ở trên đỉnh phòng cũng muốn biết đáp án này, vội vã ngưng thần nghe kỹ.
Thủy Uyển Kỳ khẽ thở dài: "Nhìn không ra huynh còn quan tâm đến ta thế a. Vậy ta nói thật cho huynh biết, tên Bành Tứ chết bầm đó bị quỷ mê tâm khiếu...."
Lúc này chợt nghe nha hoàn ở ngoài phòng khách nói: "Phu nhân, lão gia phái người hỏi Triệu đại nhân có đến chưa, giục người mau đến."
"Biết rồi!" Thủy Uyển Kỳ lên tiếng, xong hạ giọng nói với Triệu Tân Nhạc: "Chuyện này nói ra thì dài lắm, chờ rảnh rỗi sẽ kể lại cho huynh nghe. Huynh mau đi đi, đừng để lão gia nghi ngờ."
"Được, vậy ta đi trước đây!" Triệu Tân Nhạc ôm Thủy Uyển Kỳ vừa cắn vừa hít một hồi, rồi mới đứng dậy chỉnh sửa y bào, cao giọng nói: "Phu nhân, hạ quan cáo từ." Xong chuyển thân ra ngoài cửa.
Tống Vân Nhi mượn bóng đêm trở về nơi ở. Chuyến này đi không uổng công, án mạng cuối cùng cũng xác định rõ. Tống Vân Nhi rất cao hứng, huyễn tưởng khi Dương Thu Trì biết chuyện này rồi sẽ khen bản thân thế nào, lòng vô cùng đắc ý.
-------
Ân Dương trấn có hai mươi tám con đường. Con đường phồn hoa nhất thuộc về đường chính Thanh Thủy nhai và Hồi Long nhai qua phố yên hoa.
Triệu Tân Nhạc đã chuyển sang kiệu tư của Bành gia trang, lúc này đang an nhàn du hành trên Hồi Long nhai. Y vén màn kiệu lên nhìn ra ngoài, thấy trấn này không lớn, nhưng địa phương như thế này lại có thanh lâu không kém cạnh gì so với Bảo Ninh phủ. Chí ít là cạnh hơn 50 cái lồng đèn đại hồng treo dọc hai bên đường có rất nhiều nữ tử mặc quần áo đủ màu đang phe phẩy quạt hoa và khăn tay nheo mắt mỉm cười chào mời những nam nhân đi qua.
Triệu Tân Nhạc ngồi tư kiệu, do đó những nữ tử yên hoa này không biết người ngồi trong đó đường đường là tri phủ của Bảo Ninh phủ, mấy cô khoảng hai chục tuổi trang điểm thật dày thậm chí còn bám theo kiệu mời chào Triệu Tân Nhạc thâm viếng, khiến cho Triệu Tân Nhạc thích chí mê tơi. Y cho rằng làm nam nhân như thế mới thích.
Y tiếp tục ngồi kiệu đến Lê Xuân viên - kỹ viện lớn nhất của Ân Dương trấn.
Đêm nay toàn bộ Lê Xuân viên đã bị Bành lão gia tử bao trọng, do đó không có người ngoài nào. Hơn nữa, trong viện bố đầy hán tử thân hình rắn chắc, Triệu Tân Nhạc biết đây chính là thiếp thân hộ vệ của Dương Thu Trì.
Bọn móng rùa dẫn Triệu Tân Nhạc thẳng lên lầu, bên trong chẳng có âm thanh nào, Triệu Tân Nhạc hơi kỳ quái, vì lầu xuân này cho dù bị Bành lão gia tử bao hết, cũng không thể nào yên ắng đến như vậy.
Vén màn cửa tiến vào, y thấy trong đại đường ngồi đầy các thiếu nữ oanh oanh yến yến, y phục đều trễ nãi lộ hết thân người, nhưng ai cũng không nói chuyện, vây lấy một cái bàn ở giữa mà nhìn.
Bành Hạ Hỉ nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu thấy Triệu Tân Nhạc tiến vào, vội vã đứng lên nghênh tiếp, hạ giọng nói: "Triệu đại nhân, ông đến rồi, thỉnh mau vào ngồi."
Triệu Tân Nhạc càng kỳ quái hơn, không tự chủ cũng hạ giọng hỏi: 'Bành ông, mọi người đang hát xuất nào vậy?"
"Dương tước gia đang chơi cờ vây cá ăn thua với Xuân Hồng cô nương."
"Cá ăn thua? Chơi ăn thua cái gì?" Triệu Tân Nhạc hiếu kỳ hỏi.
"Cá năm trăm lượng bạc! Hơn nữa, nếu như Xuân Hồng cô nương mà thắng, Dương tước gia sẽ uống cạn một hơi một bình rượu, nếu Dương tước gia thắng, Xuân Hồng cô nương chỉ uống nửa bình, và phải đáp ứng Dương tước gia một chuyện."
"A?" Triệu Tân Nhạc cười hi hi đầy vẻ dâm tặc, thầm nghĩ, đáp ứng một chuyện à, muốn một nữ tử lầu xuấn đáp ứng một chuyện, hắc hắc, dùng ngón chân để nghĩ cũng nghĩ ra đó là chuyện gì rồi. Y lại hỏi tiếp: "Hiện giờ thắng bại thế nào?"
Bành Hạ Hỉ lắc đầu: "Ta không hiểu cờ vây lắm, Triệu đại nhân ông là cao thủ ngón này, sao lại không đến xem thử?"
Triệu Tân Nhạc dù sao cũng là tiến sĩ xuất thân, đối với cờ vây cũng có nghiên cứu. Các nữ tử thanh lâu vây quanh đó đua nhau nhường đường, Triệu Tân Nhạc rón rén đến bên bàn cờ.
Duơng Thu Trì nhìn thấy y, khe khẽ cười, chào hỏi xong lại cúi đầu nhìn vào bàn cờ.
Phía đối diện của bàn cờ có một nữ tử ngồi, có một gương mặt trái xoan nỏn nà như phấn, đầu mi khẽ nhíu, hai mắt tập trung, môi hồng hơi hé, hàm răng nhỏ bé lúc ẩn lúc hiện, trên trán đã ứa ra không ít mồ hôi, không biết là vì trời nóng hay vì khẩn trương.
Từ biểu tình của hai người mà xét, có thể biết cục thế đối với Xuân Hồng cô nương không thuận lợi mấy.
Cúi đầu nhìn bàn cờ, Triệu Tân Nhạc cả kinh, vì thấy cờ đen của Dương Thu Trì không vây ở đầu tới cuối, mà hình thành một cái bụng lớn ở giữa, trong khi hai nhóm cờ nhỏ bị tách rời hai phía của Xuân Hồng cô nương đang khổ khổ cầu sinh.
Cờ vây có một câu rất nổi tiếng, đó là "Kim giác ngân biên thảo đỗ bì", hai bên tranh địa bàn thường phải thuận theo các góc, biên, giữa... Do đó, phàm là chơi cờ vây, đều quan tâm đến việc trước chiếm góc, kế đến chiếm biên, cúi cùng mới chiếm bụng. Trong khi đó với cái kiểu chiếm cứ hết phần giữa như của Dương Thu Kỳ ở đây quả thật là chưa thấy bao giờ, và đó chính là nguyên nhân khiến y cả kinh.
Thì ra, Dương Thu Trì cùng mọi người đến Lê Xuân viên xong, Bành Hạ Hỉ giới thiệu Xuân Hồng, nói Xuân Hồng là vợ chưa cưới của Bành lão thất, cho hai người họ cùng kính Dương Thu Trì ba chung rượu.
Tiếp đó, Xuân Hồng mang các cô nàng oanh oanh yến yến trong Lê Xuân viên khiêu vũ xướng ca phục vụ bọn Dương Thu Trì. Xuân Hồng cô nương quả nhiên sắc nghệ song tuyệt, không thứ gì không biết, so với Lê viên thất tỷ muội của Dương Thu Trì không kém cạnh gì, khiến cho Dương Thu Trì nghe mà như si như túy, rượu càng uống càng ngon.
Nhưng mà, lần đi kỹ viện này của Dương Thu Trì có mục đích chân chính không phải là uống rượu hoa, mà là muốn tra ra sự tình đã phát sinh ở đây với Bành Tứ vào tối qua. Nhưng mà, hắn không muốn dùng phương thức công khai tra hỏi để tiến hành, vì dù sao Bành Hạ Hỉ cũng là biểu thúc của bố chánh sứ của Tứ Xuyên, chuyện liên quan đến đệ đệ Bành lão thất của Bành Hạ Hỉ, hắn không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, phương thức tra án càng uyển chuyển càng tốt.
Thủy uyển Kỳ đẩy Triệu Tân Nhạc ra: 'Được rồi! Coi như cho qua! Nếu huynh không còn chuyện gì nữa, muội đi đây, để tránh người ta bắt gặp không hay, và cũng đừng hỏng chuyện huynh đi tâng bốc kết giao vị Dương tước gia đó."
Triệu Tân Nhạc nhanh chóng chụm lấy thị: 'Có chuyện, đương nhiên là có chuyện rồi! Ta nghe Bành Tử chết rồi, có phải là muội làm không?"
"Phóng rấm thối gì thế!?" Thủy Uyển Kỳ trừng mắt hạnh, gầm gừ: "Con mắt trên cái đầu heo của huynh nhìn thấy tận tay ta làm hay sao?"
Triệu Tân Nhạc hơi có chút bối rối, thấp giọng nói: "Đừng... đừng tức giận, tiểu bảo bối của ta, ta chỉ nói nhăng nói cuội thôi, ta nghĩ, Bành Tứ này lần trước cùng các người đến Bảo Ninh phủ, chẳng phải là bắt gặp chuyện của hai ta sao, ta còn cho rằng...."
Nghe đến đây, Tống Vân Nhi đã minh bạch. Thì ra Bành Tứ đã bắt gặp chuyện trâu chó của Triệu Tân Nhạc và Thủy Uyển Kỳ, coi đó là điều kiện để Thủy Uyển Kỳ giúp y đi cầu Bành Hạ Hỉ chuộc kỹ nữ Xuân Hồng gả cho y, chẳng lẽ Bành Tứ chẳng phải bì tay chân rờ mó với Thủy Uyển Kỳ mà bị đánh chết bất ngờ, mà nhân vì Thủy Uyển Kỳ có dự mưu sát nhân diệt khẩu đối với Bành Tứ?
Tống Vân Nhi hưng phấn vô cùng vì sự phát hiện của mình, thu liễm tinh thần tiếp tục lắng nghe.
Thủy Uyển Kỳ hừ lạnh: "Hắn nhìn thấy thì có làm sao? Hai cái trảo quỷ của hắn chẳng phải sờ mó lên người muội ít gì! Muội còn sợ hắn sao? Hắn dám nói ra, bản thân hắn coi như không muốn sống rồi!"
A? Thế này thì ngay cả Triệu Tân Nhạc dưới phòng và Tống Vân Nhi trên nóc nhà đều cả kinh, thì ra Bành Tứ thậm chí lại có quan hệ bậy bạ với Thủy Uyển Kỳ! Hèn gì Thủy Uyển Kỳ không hề bị đe dọa.
Triệu Tân Nhạc khóc cười không được: "Nàng... nàng sao lại ngay cái loại lưng gù chẳng bằng trâu chó gì kia mà cũng muốn vậy a?"
Thủy Uyển Kỳ vuốt ve mái tóc dài, cười tự nhiên, nụ cười vô cùng diễm lệ, ỏn ẻn đáp: "Chọc hắn chơi, chứ không hề cho hắn đắc thủ chân chính. Huynh ghen cái gì chứ!"
Triệu Tân Nhạc trừng con mắt hí, thở hào hễn rít lên: "Ta không cho phép nàng như vậy! Có nghe rõ chưa?"
"Không cho phép muội như vậy hả?" Thủy Uyển Kỳ hất hai lọn tóc dài ra sau lưng, cười lạnh nói với Triệu Tân Nhạc: "Triệu đại nhân, xin hải, ngài là người gì của Thủy Uyển Kỳ ta a? Phu quân? Ha ha ha, tuy ngài là quan chánh tứ phầm, nhưng trong mắt Thủy Uyển Kỳ ta so với Bành Tứ chẳng khác biệt gì! Nếu không phải ta nhìn từng rương kim ngân châu báu của ông mang tới phòng ta, ta có lý nào đáp ứng ông chứ."
Triệu Tân Nhạc phẫn hận bất bình: "Ta đối với nàng như thế, nàng còn câu dẫn người khác, nàng làm vậy là phải với ta hay sao?"
"Không phải với ngươi?" Thủy Uyển Kỳ lộ vẻ khinh bỉ đầy mặt: "Thân thể như hoa của ta để mặc tình cho ngươi chà đạp còn chưa đủ xứng với số kim ngân của ngươi hay sao? Hơn nữa, nếu không phải ta khen ngợi nâng đỡ ngươi bên tai lão gia tử, để lão gia tử nói tốt với Bố chánh sứ về ngươi, ngươi có ngày nay sao? Đây không phải là mục đích ngươi dùng một khoảng tiền lớn như vậy lên người ta sao? Hiện giờ còn nói ta đối không phải với ngươi?"
Thủy Uyển Kỳ càng nói càng tức, vỗ mạnh lên bàn: "Ta có thể cho ngươi biết, họ Triệu kia, sau này ngươi đừng có dùng cái giọng như vậy mà nói với ta nữa! Nếu không hai chúng ta đường ai nấy đi! Ta là một con hát trong đoàn kịch, chẳng lẽ lại đi sợ quan tri phủ chánh tứ phẩm đường đường như ngươi?"
Triệu Tân Nhạc đỏ mặt, cười khan: "Uyển Kỳ, ta như vầy là... ta làm vậy là muốn tốt cho nàng thôi..."
"Không cần! Sau này huynh bớt quản chuyện của ta đi!" Mặt Thủy Uyển Kỳ xoay qua một bên, "Còn có lời nào sao? Nếu không ta đi đây!"
Triệu Tân Nhạc lại chụp tay thị, xuống giọng khẩn cầu: "Uyển Kỳ, ta một lòng nhung nhớ nàng, nàng nhẫn tâm vậy sao?"
Thủy Uyển Kỳ thấy mình đã phất cờ thuận gió đủ rồi, hiện giờ cũng nên thuận bước xuống đài, mỉm cười đáp trả: "Huynh ở nhà thê thiếp thành quần, còn thời gian đâu bận tâm tới muội chứ?"
Cái nheo mắt cười yêu mị này của Thủy Uyển Kỳ khiến cho trái tim của Triệu Tâm Nhạc bị đá bay tuốt lên trời, vội vã lắc cái đầu heo khoe thành tích: "Ta sao lại không bận tâm chứ! Ta vừa nghe nói Bành Tứ chết, là lập tức nghĩ tới ngay chẳng hiểu có phải nàng sát nhân diệt.... hắc hắc, lòng ta quá gấp, không nghĩ gì khác nữa, liền vội đến gặp nàng ngay."
Thủy Uyển Kỳ đưa mắt kiều mị liếc nhìn Triệu Tân Nhạc, ánh mắt hàm chưa sự mỉa mai.
Triệu Tân Nhạc khàn giọng nói: "Ta không suy nghĩ, là ta không đúng, ta nên nghĩ đến, lần trước tiểu tử đó gặp lúc hai ta đang nồng nhiệt, ta liền nói với nàng giết hắn diệt khẩu, nàng nói không cần, nàng tự có biện pháp. Ta lúc đó còn nghĩ chẳng hiểu phải hắn có cái cán gì đó bị nàng nắm, không nhất định phải giết hắn. Hơn nữa, cho dù muốn sát nhân diệt khẩu thì đã sớm giết rồi, sao lại chờ đến bây giờ chứ."
Thủy Uyển Kỳ vẫn chưa mở miệng nói, chỉ mỉm cười mỉa mai nhìn Triệu Tân Nhạc.
Triệu Tân Nhạc nhỏ giọng hỏi: "Uyển Kỳ, rốt cuộc có phải là nàng giết hắn không, nàng nói thật với ta, để ta yên tâm một chút!"
Tống Vân Nhi ở trên đỉnh phòng cũng muốn biết đáp án này, vội vã ngưng thần nghe kỹ.
Thủy Uyển Kỳ khẽ thở dài: "Nhìn không ra huynh còn quan tâm đến ta thế a. Vậy ta nói thật cho huynh biết, tên Bành Tứ chết bầm đó bị quỷ mê tâm khiếu...."
Lúc này chợt nghe nha hoàn ở ngoài phòng khách nói: "Phu nhân, lão gia phái người hỏi Triệu đại nhân có đến chưa, giục người mau đến."
"Biết rồi!" Thủy Uyển Kỳ lên tiếng, xong hạ giọng nói với Triệu Tân Nhạc: "Chuyện này nói ra thì dài lắm, chờ rảnh rỗi sẽ kể lại cho huynh nghe. Huynh mau đi đi, đừng để lão gia nghi ngờ."
"Được, vậy ta đi trước đây!" Triệu Tân Nhạc ôm Thủy Uyển Kỳ vừa cắn vừa hít một hồi, rồi mới đứng dậy chỉnh sửa y bào, cao giọng nói: "Phu nhân, hạ quan cáo từ." Xong chuyển thân ra ngoài cửa.
Tống Vân Nhi mượn bóng đêm trở về nơi ở. Chuyến này đi không uổng công, án mạng cuối cùng cũng xác định rõ. Tống Vân Nhi rất cao hứng, huyễn tưởng khi Dương Thu Trì biết chuyện này rồi sẽ khen bản thân thế nào, lòng vô cùng đắc ý.
-------
Ân Dương trấn có hai mươi tám con đường. Con đường phồn hoa nhất thuộc về đường chính Thanh Thủy nhai và Hồi Long nhai qua phố yên hoa.
Triệu Tân Nhạc đã chuyển sang kiệu tư của Bành gia trang, lúc này đang an nhàn du hành trên Hồi Long nhai. Y vén màn kiệu lên nhìn ra ngoài, thấy trấn này không lớn, nhưng địa phương như thế này lại có thanh lâu không kém cạnh gì so với Bảo Ninh phủ. Chí ít là cạnh hơn 50 cái lồng đèn đại hồng treo dọc hai bên đường có rất nhiều nữ tử mặc quần áo đủ màu đang phe phẩy quạt hoa và khăn tay nheo mắt mỉm cười chào mời những nam nhân đi qua.
Triệu Tân Nhạc ngồi tư kiệu, do đó những nữ tử yên hoa này không biết người ngồi trong đó đường đường là tri phủ của Bảo Ninh phủ, mấy cô khoảng hai chục tuổi trang điểm thật dày thậm chí còn bám theo kiệu mời chào Triệu Tân Nhạc thâm viếng, khiến cho Triệu Tân Nhạc thích chí mê tơi. Y cho rằng làm nam nhân như thế mới thích.
Y tiếp tục ngồi kiệu đến Lê Xuân viên - kỹ viện lớn nhất của Ân Dương trấn.
Đêm nay toàn bộ Lê Xuân viên đã bị Bành lão gia tử bao trọng, do đó không có người ngoài nào. Hơn nữa, trong viện bố đầy hán tử thân hình rắn chắc, Triệu Tân Nhạc biết đây chính là thiếp thân hộ vệ của Dương Thu Trì.
Bọn móng rùa dẫn Triệu Tân Nhạc thẳng lên lầu, bên trong chẳng có âm thanh nào, Triệu Tân Nhạc hơi kỳ quái, vì lầu xuân này cho dù bị Bành lão gia tử bao hết, cũng không thể nào yên ắng đến như vậy.
Vén màn cửa tiến vào, y thấy trong đại đường ngồi đầy các thiếu nữ oanh oanh yến yến, y phục đều trễ nãi lộ hết thân người, nhưng ai cũng không nói chuyện, vây lấy một cái bàn ở giữa mà nhìn.
Bành Hạ Hỉ nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu thấy Triệu Tân Nhạc tiến vào, vội vã đứng lên nghênh tiếp, hạ giọng nói: "Triệu đại nhân, ông đến rồi, thỉnh mau vào ngồi."
Triệu Tân Nhạc càng kỳ quái hơn, không tự chủ cũng hạ giọng hỏi: 'Bành ông, mọi người đang hát xuất nào vậy?"
"Dương tước gia đang chơi cờ vây cá ăn thua với Xuân Hồng cô nương."
"Cá ăn thua? Chơi ăn thua cái gì?" Triệu Tân Nhạc hiếu kỳ hỏi.
"Cá năm trăm lượng bạc! Hơn nữa, nếu như Xuân Hồng cô nương mà thắng, Dương tước gia sẽ uống cạn một hơi một bình rượu, nếu Dương tước gia thắng, Xuân Hồng cô nương chỉ uống nửa bình, và phải đáp ứng Dương tước gia một chuyện."
"A?" Triệu Tân Nhạc cười hi hi đầy vẻ dâm tặc, thầm nghĩ, đáp ứng một chuyện à, muốn một nữ tử lầu xuấn đáp ứng một chuyện, hắc hắc, dùng ngón chân để nghĩ cũng nghĩ ra đó là chuyện gì rồi. Y lại hỏi tiếp: "Hiện giờ thắng bại thế nào?"
Bành Hạ Hỉ lắc đầu: "Ta không hiểu cờ vây lắm, Triệu đại nhân ông là cao thủ ngón này, sao lại không đến xem thử?"
Triệu Tân Nhạc dù sao cũng là tiến sĩ xuất thân, đối với cờ vây cũng có nghiên cứu. Các nữ tử thanh lâu vây quanh đó đua nhau nhường đường, Triệu Tân Nhạc rón rén đến bên bàn cờ.
Duơng Thu Trì nhìn thấy y, khe khẽ cười, chào hỏi xong lại cúi đầu nhìn vào bàn cờ.
Phía đối diện của bàn cờ có một nữ tử ngồi, có một gương mặt trái xoan nỏn nà như phấn, đầu mi khẽ nhíu, hai mắt tập trung, môi hồng hơi hé, hàm răng nhỏ bé lúc ẩn lúc hiện, trên trán đã ứa ra không ít mồ hôi, không biết là vì trời nóng hay vì khẩn trương.
Từ biểu tình của hai người mà xét, có thể biết cục thế đối với Xuân Hồng cô nương không thuận lợi mấy.
Cúi đầu nhìn bàn cờ, Triệu Tân Nhạc cả kinh, vì thấy cờ đen của Dương Thu Trì không vây ở đầu tới cuối, mà hình thành một cái bụng lớn ở giữa, trong khi hai nhóm cờ nhỏ bị tách rời hai phía của Xuân Hồng cô nương đang khổ khổ cầu sinh.
Cờ vây có một câu rất nổi tiếng, đó là "Kim giác ngân biên thảo đỗ bì", hai bên tranh địa bàn thường phải thuận theo các góc, biên, giữa... Do đó, phàm là chơi cờ vây, đều quan tâm đến việc trước chiếm góc, kế đến chiếm biên, cúi cùng mới chiếm bụng. Trong khi đó với cái kiểu chiếm cứ hết phần giữa như của Dương Thu Kỳ ở đây quả thật là chưa thấy bao giờ, và đó chính là nguyên nhân khiến y cả kinh.
Thì ra, Dương Thu Trì cùng mọi người đến Lê Xuân viên xong, Bành Hạ Hỉ giới thiệu Xuân Hồng, nói Xuân Hồng là vợ chưa cưới của Bành lão thất, cho hai người họ cùng kính Dương Thu Trì ba chung rượu.
Tiếp đó, Xuân Hồng mang các cô nàng oanh oanh yến yến trong Lê Xuân viên khiêu vũ xướng ca phục vụ bọn Dương Thu Trì. Xuân Hồng cô nương quả nhiên sắc nghệ song tuyệt, không thứ gì không biết, so với Lê viên thất tỷ muội của Dương Thu Trì không kém cạnh gì, khiến cho Dương Thu Trì nghe mà như si như túy, rượu càng uống càng ngon.
Nhưng mà, lần đi kỹ viện này của Dương Thu Trì có mục đích chân chính không phải là uống rượu hoa, mà là muốn tra ra sự tình đã phát sinh ở đây với Bành Tứ vào tối qua. Nhưng mà, hắn không muốn dùng phương thức công khai tra hỏi để tiến hành, vì dù sao Bành Hạ Hỉ cũng là biểu thúc của bố chánh sứ của Tứ Xuyên, chuyện liên quan đến đệ đệ Bành lão thất của Bành Hạ Hỉ, hắn không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, phương thức tra án càng uyển chuyển càng tốt.
/525
|