Kỳ thật, bộ khoái chỉ chú trọng đến phá án được hay không, và năng lực của Dương Đạp Sơn về phương diện này đã được chứng nghiệm đầy đủ, cho nên Hàn tri phủ quyết định đề bạt hắn lên làm tổng bộ đầu, một là cảm tạ hắn tìm về quan ấn giúp ông ta, hai là cũng vì dùng hết tài của người. Nhưng mà, Dương Đạp Sơn dùng những lời khác không nói gì, nhưng câu "đời sau của ân nhân" đã đề tỉnh Hàn tri phủ, giúp ông ta nhớ lại lão bộ đầu phụ thân của Thành Tử Cầm đã vì cứu ông ta mà anh dũng hi sinh, nếu như vậy mà hoán chức của con gái của ân nhân, thì rõ ràng là có điểm nói không suông.
Do đó, Hàn tri phủ gật đầu, nói với Dương Đạp Sơn: "Lời này cũng có lý, như vầy đi, bổn phủ nhậm mệnh ngươi làm phó tổng bộ đầu, hiệp trợ Tử Cầm quản lý chúng bộ khoái của Khánh Dương phủ, tiền công mỗi tháng 600 văn."
Án chiếu theo quy định của pháp luật, tam ban nha dịch của cổ đại nha môn là những công tác tạp vụ, thường phải chinh tập bá tánh đảm nhiệm, được gọi là phái sai phục dịch, cho nên mới xưng là "Sai dịch", nhân vì là phục dịch trong nha môn nên mới gọi là "Nha dịch", trong đó bao gồm cả bộ khoái, đều là phục dịch theo nghĩa vụ, không có bổng lộc của công, chỉ phát cấp "Công thực ngân" (tiền ăn), trong từ ngữ đã hàm nghĩa hỗ trợ ăn uống. Và thường những công thực ngân dành cho bộ khoái này chỉ khoảng 400 văn mỗi tháng, tổng bộ đầu 700 văn, Dương Đạp Sơn là phó tổng bộ đầu, cho nên hưởng 600 văn.
Chút tiền này thật ra là tiền duy trì sự sống cho gia đình, không đói chết đã là may lắm rồi, đừng nói gì là sinh hoạt cho thoải mái một chút. Nhưng ở thời cổ đại, nha dịch ra được hưởng rất nhiều tiền theo quy củ, những món "lệ phí" này đều do ước định tự nhiên thành, không thể coi là tham ô, cũng có thê gọi là thu nhập "xám". Đương nhiên, có có khá nhiều người bán rẻ lương tâm tham tiền chèn ép để kiếm thêm.
Dương Đạp Sơn thấy sắc mặt của Thành Tử Cầm cùng mọi người hòa hoãn hơn, bấy giờ mới khom người thưa: "Đa tạ đại nhân tài bồi, tiểu nhân nhất định hiệp trợ Thành bộ đầu nỗ lực phá án, báo đáp ơn vun bón của đại nhân."
Sấu hầu và hai người còn lại đều ôm quyền khom người làm lễ với Dương Đạp Sơn: "Thuộc hạ tham kiến Dương phó tổng bộ đầu!"
Dương Đạp Sơn ôm quyền trả lễ: "Sau này rất mong các vị ủng hộ nhiều cho."
Thành Tử Cầm cười tươi ôm quyền nói: "Cung hỉ Dương huynh đệ vinh dự thăng lên phó tổng bộ đầu!"
Dương Đạp Sơn vội hoàn lễ: "Đa tạ Thành tổng bộ đầu!"
Hàn tri phủ hơi lo lắng tiểu quỷ còn quay trở lại đánh cắp quan ấn của mình đi nữa, chờ bọn họ khách sáo xong, bấy giờ mới hỏi: "Dương phó bộ đầu, tên tiểu quỷ đó có quay lại trộm quan ấn của bổn phủ nữa không?"
Dương Đạp Sơn trầm ngâm một chút, đáp: "Tiểu quỷ đó thân có pháp lực, tiểu nhân không có cách gì chế phục nó một cách triệt để, cho nên khả năng mất cắp vẫn còn tồn tại!"
Hàn tri phủ và Hàn phu nhân đều thất sắc cả kinh, đồng thanh hỏi: "Như vậy thì làm sao bây giờ?"
Dương Đạp Sơn đáp: "Chỉ có một biện pháp có thể đề phòng tiểu quỷ lại đến!"
"Biện pháp nào?" Hai người đồng thanh hỏi.
"Đem quan ấn giao cho phu nhân bảo quản, khi cần dùng ấn thì thỉnh phu nhân lấy ra sử dụng, dùng xong thì giao lại cho phu nhân bảo quản. Hàn đại nhân không được hỏi phu nhân chỗ giấu ấn, thậm chí không được hỏi tình hình bảo quản quan ấn. Còn phu nhân cũng nhất định chú ý, chỗ giấu quan ấn tuyệt không để cho Hàn đại nhân biết, nếu không, tiểu quỷ sẽ có khả năng trộm quan ấn lần nữa."
Hàn tri phủ và Hàn phu nhân đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh hỏi: "Đó là vì sao?"
Dương Đạp Sơn thần bí cười: "Thiên cơ bất khả lậu, chỉ cần án chiếu theo lời Dương mỗ mà làm thì có thể đảm bảo gối cao ngủ yên không lo lắng gì, quan ấn sẽ không bị tiểu quỷ trộm đi nữa."
Đạo gia rất chú trọng thiên cơ, nhận định là khai đàn thi pháp vốn là nghịch thiên ý, nếu như tiết lộ thiên cơ quá nhiều sẽ dẫn tới tai họa, điều này Hàn tri phủ và phu nhân đều biết. Cho nên, hai ngươi nhanh chóng ngậm miệng, dù gì thì Dương Đạp Sơn cũng đã lập đàn làm phép, tìm quan ấn trở lại rồi, những thứ này đều là sự thật, hai người đối với lời của Dương Đạp Sơn đương nhiên tin chắc không nghi ngờ gì.
Hàn tri phủ đem quan ấn giao cho Hàn phu nhân, dặn dò mấy câu, Hàn phu nhân ôm quan ấn gật đầu lia lịa, nói lão gia yên tâm. Từ đó trở đi, Hàn tri phủ nghiêm chỉnh án chiếu theo biện pháp của Dương Đạp Sơn chỉ, giao quan ấn cho phu nhân bảo quản, không hỏi đến tình huống bảo quản thế nào, khi cần dùng mới gọi phu nhân lấy ấn, dùng xong lập tức trả lại. Quả nhiên, từ đó về sau, quan ấn của Hàn tri phủ không bị mất lần nào nữa.
Dương Đạp Sơn ôm cái rương bạc nhỏ cùng Thành Tử Cầm và mọi người cáo từ Hàn tri phủ và phu nhân rời khỏi nội nha. Án này coi như là kết thúc tốt đẹp, tâm tình của mọi người thập phần cao hứng.
Rời khỏi nội nha, sấu hầu nhìn cái rương nhỏ dưới nách Dương Đạp Sơn, nước nước bọt đánh ực, hỏi: "Dương bộ đầu, nhiều bạc như vậy ngài xài làm sao?"
Thành Tử Cầm trừng mắt nhìn y: "Sấu hầu, ngươi quản nhiều chuyện quá lắm đó nghe!"
Dương Đạp Sơn mỉm cười đáp: "Ta định mua một ngôi nhà, có nhà của mình dù sau cũng có chỗ đi đi về về nương tựa, đến lúc đó thỉnh mọi người đến úong rượu chúc mừng vài ngày nữa chứ."
Mấy người luôn miệng khen phải.
Bọn họ đi qua đại đường trở về phòng trực của bộ khoái. Thành Tử Cầm cho sấu hầu đi mang mấy bộ y phục bộ đầu cho Dương Đạp Sơn thay, so với thanh y có thần hơn nhiều.
Tiếp theo đó, Thành Tử Cầm cho bọn họ tan, chỉ lưu lại Dương Đạp Sơn ở phòng khách, khi còn hai người mới khẽ hỏi: "Ê, Dương bộ đầu, quan ấn đó bị tiểu quỷ trộm đi thật hả?"
Dương Đạp Sơn kỳ quái hỏi dò: "Không phải tiểu quỷ thì còn là ai? Tôi chính là từ tay tiểu quỷ giật về đó a, tràng khổ chiến ngày hôm qua cô không thấy sao, quả thật là kinh tâm động phách..."
Thành Tử Cầm lườm hắn: "Có quỷ mới tin ngươi! Ngươi không chịu nói thì thôi vậy!" Nói xong đứng dậy định đi.
Dương Đạp Sơn vội ngăn lại, cười khan nói: "Cô làm sao biết đó là giả?"
"Ngươi giả thần giả quỷ, nói cái gì mà lập đàn làm phép, cần phải biết cậu của ta là đạo sĩ, ta từ nhỏ đã nhìn thấy cậu khai đàn thi pháp nhiều lần, nhìn riết rồi hiểu rất rõ, người làm nhiều điều chẳng giống tí nào!"
"Ha ha, cô thật là lợi hại, ta lừa ai chứ sao lừa nổi cô. Đúng rồi, nếu như cô đã biết ta lập đàn làm phép là giả, sao cô không vạch mặt ta?"
"Ta tuy nhìn ra ngươi là một tên đạo sĩ giả, căn bản không biết đạo pháp cái quái gì cả, nhưng mà ta rất kỳ quái là ngươi làm vậy để chi, cho nên không vạch mặt ngươi. Không ngờ ngươi sau đó tìm quan ấn về thật, cho nên ta rất mê hoặc là ngươi làm sao mà tìm được về?"
"Ta không phải nói rồi sao, là từ tay của tiểu quỷ..."
"Hừ!" Thành Tử Cầm chuyển thân định đi.
Dương Đạp Sơn không muốn vừa vào lục phiến mô là chọc cho thương ti không vui, vội nói: "Được được, ta cho cô biết vậy, nhưng mà cô không được nói cho ai biết hết nghe."
"Ừ!" Thành Tử Cầm trở về ngồi lên ghế, giương đôi mắt phượng lóng lánh nhìn Dương Đạp Sơn.
Dương Đạp Sơn nhìn phải nhìn trái xong, mới hạ giọng nói: "Lời thật nói cho cô biến, quan ấn này không phải yêu quỷ ma thần gì trộm đi hết, mà là do người trộm!"
"Người trộm? Ai?"
Dương Đạp Sơn kề tới tai nàng định nói, nhìn thấy vành tai trắng mịn thơm tho của nàng, không nhịn được xung động muốn cúi xuống hôn, vội vã thu lại tâm thần, khẽ nói: "Là tự Hàn tri phủ đại nhân trộm đó!"
"Hả?" Thành Tử Cầm hô lên cả kinh, "Là Hàn đại nhân..."
"Sụyt...!" Dương Đạp Sơn vội ra dấu cấm thanh, "Đừng nói lớn!"
Thành Tử Cầm gật đầu, khẽ hỏi: "Rốt cuộc là chuyện thế nào?"
"Ta khám sát hiện trường, phát hiện cửa sổ cửa cái đóng chặt, không có bất kỳ người ngoài nào tiến vào, bao quát cả đỉnh phòng và dưới đất, trong khi đó Hàn tri phủ nhấn mạnh mấy lần, rằng ông ta trước khi ngủ đều kiểm tra kỹ mọi chỗ có thể ẩn giấu người trong phòng. Khi ta hỏi Hàn phu nhân, ấn chứng điểm này, biết Hàn đại nhân đích xác là người thập phần cẩn thận, đặc biệt là đối với việc bảo hộ quan ấn, thậm chí đã đến mức độ bệnh hoạn."
"Bệnh hoạn?" Thành Tử Cầm hỏi.
"Đúng a, ông ta làm quan vốn cẩn thận phi thường, quan ấn trước giờ đều tự thân bảo quản, không bao giờ xa người, tối đến ngủ đều đặt ở đầu giường. Từ khi Vương tri huyện ở huyện Hợp Thủy thuộc Khánh Dương phủ làm mất quan ấn bị bãi quan, ông ta sợ bản thân cũng bị vận xui như vậy, dường như đêm không thể ngủ. Mỗi đêm trước khi ngủ ông ta đều sợ quan ấn bị mất, lúc thì đem ấn đặt ở đầu giường, lúc thì để ở dưới chân, lúc thì trong tủ, lúc thì giấu sau bồn hoa, có khi ngủ nửa đêm thức dậy xem mấy lần."
Thành Tử Cầm gật đầu: "Ngươi nói vậy ta cũng nhớ ra, thời gian trước Hàn đại nhân từng hỏi ta làm sao mới bảo hộ được quan ấn, ta thế là tăng gia đội tuần tra ngoài nội nha, đề phòng đạo tặc tiềm nhập, nhưng ông ta cũng không vừa ý, còn dặn dò giáo huấn ta mấy lần nữa."
Dương Đạp Sơn nói: "Đúng a, lúc đó ta cũng đã hoài nghi, và thế là tiến một bước giám định vân tay..."
"Giám định vân tay?" Thành Tử Cầm nghe không hiểu.
"Hà hà, chính là xác định dấy bàn tay của ai đó mà."
"Thật không? Cái này mà cũng nhìn ra được nữa à? Làm sao nhìn vậy?"
"Đương nhiên là có thể, chỉ có điều để học được thì rất phiền, rất phức tạp, cái này..." Dương Đạp Sơn lo là Thành Tử Cầm sẽ hỏi cho ra lẽ.
"Ta không thèm học, ngươi gấp gáp cái gì?" Thành Tử Cầm giận dỗi, "Ngươi làm cái giám định vân tay gì đó phát hiện ra điều gì?"
"Ta phát hiện trên hộp đựng quan ấn đó chỉ có dấu tay của Hàn tri phủ, ngay có dấu tay của phu nhân ông ta cũng không có, cũng không có của các vị."
"Lời thừa, đương nhiên là không có! Chúng ta lúc đó tiến vào khám sát hiện trường, tuy quan ấn đã mất rồi, chỉ cái hộp không mà Hàn đại nhân cũng không cho phép chúng ta đụng vào."
"Do đó a, trên đời này không có chuyện không ai đụng vào hộp mà quan ấn trong đó lại bị trộm mất! Vì thế ta khẳng định, trộm quan ấn đi chính là bản thân của Hàn tri phủ!"
"Không đúng a, ông ta tự trộm quan ấn để làm cái gì? Vẻ lo lắng của ông ta không phải là giả a."
Dương Đạp Sơn cười hăng hắc: "Hàn đại nhân tự trộm quan ấn của mình, nhưng ngay bản thân của ông ta cũng không biết!"
"Hả?" Thành Tử Cầm càng kinh ngạc hơn, "Lời này rốt cuộc là sao?"
"Nhân vì ông ta mắc chứng mộng du(*)!" Dương Đạp Sơn thần bí hạ giọng nói, "Hàn đại nhân ngày đêm lo lắng quan ấn bị mất, dẫn đến khi mộng du cũng quan tâm quan ấn bị mất, do đó trong cơn mộng du đi giấu quan ấn đi. Người mông du không biết những gì mình làm hay trải qua trong lúc mộng du, vì thế sáng hôm sau khi tỉnh dậy, ông ta đương nhiên không biết bản thân khi mộng du đã đem quan ấn giấu đi rồi, nên là cho nó đã bị mất trộm."
Chú thích:
(*) Chứng mộng du: Chứng mộng du thường xuất hiện từ thời thơ ấu và xuất hiện ở 10-30% trẻ em, trong khi chỉ 0,5-1% người lớn bị rối loạn này. Người mộng du thường đi lang thang hoặc có những chuyển động không ý thức được vì đang ngủ. Mộng du được xếp vào nhóm rối loạn chất lượng giấc ngủ cùng với các chứng khiếp sợ về đêm, nói mơ, nghiến răng...
Thủ phạm chính của bệnh này là những khó khăn về tâm lý. Một tình trạng lo âu nặng nề, thiếu ngủ hay sợ hãi ám ảnh về điều gì đó sẽ là nguyên nhân khiến cho chứng mộng du xuất hiện. Thường cơn mộng du không kéo dài và không nguy hiểm, nhưng đôi khi có thể dẫn tới thương tích do bất cứ những gì họ mơ đều biến thành hành động và nếu khớp với giấc mơ, họ sẽ không tỉnh giấc. Sau cơn mộng du, không hề có các rối loạn tâm thần hoặc hành vi. Khoa học đã phát hiện ra trên 50% người mắc bệnh mộng du có đột biến lạ trong một gien của hệ miễn dịch, với ký hiệu HLADQB1*05. Trung bình cứ 4 người mộng du thì 1 người có thân nhân cùng mắc bệnh.
Giấc ngủ là sự điều hòa và lặp đi lặp lại của một quá trình sinh lý bình thường. Nhu cầu ngủ của người bình thường khoảng 6-7 giờ mỗi đêm. Giấc ngủ được chia làm 2 giai đoạn sinh lý: giai đoạn không vận động nhãn cầu nhanh (NREM) chiếm 75% thời gian ngủ, và giai đoạn vận động nhãn cầu nhanh (REM) chiếm 25% thời gian ngủ.
Mỗi đêm có 4 đến 5 chu kỳ ngủ. Giấc ngủ bảo đảm sự phục hồi chức năng hoạt động của não trong trạng thái thức tỉnh, có vai trò rất quan trọng trong đời sống của con người. Rối loạn giấc ngủ thường là triệu chứng sớm nhất của các rối loạn tâm thần. Một trong những rối loạn giấc ngủ hay gặp nhất là mộng du - còn được gọi là rối loạn hành vi REM, hay xảy ra vào 1/3 đầu của thời gian ngủ trong đêm, khi rơi vào giấc ngủ sâu. Bệnh nhân trong trạng thái vắng ý thức hoàn toàn: đang ngủ tự nhiên ngồi dậy, đi, mặc quần áo, nói, la hét, lái xe... Trong khi đi, nét mặt của người bệnh đơn điệu, mắt đờ đẫn, không đáp ứng với lời nói của người khác bởi họ đang hành động theo những gì đang xảy ra trong đầu. Các hành vi kết thúc khi bệnh nhân thức dậy sau một vài phút rối loạn ý thức, thường gặp nhất là quay lại giường ngủ tiếp. Cũng có thể tỉnh lại sau một kích thích mạnh từ bên ngoài. Thường thì người bệnh chỉ có thể nhớ giấc mơ của mình nếu thức dậy nửa chừng. Nhưng lúc đó, cũng rất khó để hiểu được rằng mình đã hành động hóa giấc mơ. Bạo lực cũng có thể xảy ra trong các cơn mộng du ở người lớn.
Do đó, Hàn tri phủ gật đầu, nói với Dương Đạp Sơn: "Lời này cũng có lý, như vầy đi, bổn phủ nhậm mệnh ngươi làm phó tổng bộ đầu, hiệp trợ Tử Cầm quản lý chúng bộ khoái của Khánh Dương phủ, tiền công mỗi tháng 600 văn."
Án chiếu theo quy định của pháp luật, tam ban nha dịch của cổ đại nha môn là những công tác tạp vụ, thường phải chinh tập bá tánh đảm nhiệm, được gọi là phái sai phục dịch, cho nên mới xưng là "Sai dịch", nhân vì là phục dịch trong nha môn nên mới gọi là "Nha dịch", trong đó bao gồm cả bộ khoái, đều là phục dịch theo nghĩa vụ, không có bổng lộc của công, chỉ phát cấp "Công thực ngân" (tiền ăn), trong từ ngữ đã hàm nghĩa hỗ trợ ăn uống. Và thường những công thực ngân dành cho bộ khoái này chỉ khoảng 400 văn mỗi tháng, tổng bộ đầu 700 văn, Dương Đạp Sơn là phó tổng bộ đầu, cho nên hưởng 600 văn.
Chút tiền này thật ra là tiền duy trì sự sống cho gia đình, không đói chết đã là may lắm rồi, đừng nói gì là sinh hoạt cho thoải mái một chút. Nhưng ở thời cổ đại, nha dịch ra được hưởng rất nhiều tiền theo quy củ, những món "lệ phí" này đều do ước định tự nhiên thành, không thể coi là tham ô, cũng có thê gọi là thu nhập "xám". Đương nhiên, có có khá nhiều người bán rẻ lương tâm tham tiền chèn ép để kiếm thêm.
Dương Đạp Sơn thấy sắc mặt của Thành Tử Cầm cùng mọi người hòa hoãn hơn, bấy giờ mới khom người thưa: "Đa tạ đại nhân tài bồi, tiểu nhân nhất định hiệp trợ Thành bộ đầu nỗ lực phá án, báo đáp ơn vun bón của đại nhân."
Sấu hầu và hai người còn lại đều ôm quyền khom người làm lễ với Dương Đạp Sơn: "Thuộc hạ tham kiến Dương phó tổng bộ đầu!"
Dương Đạp Sơn ôm quyền trả lễ: "Sau này rất mong các vị ủng hộ nhiều cho."
Thành Tử Cầm cười tươi ôm quyền nói: "Cung hỉ Dương huynh đệ vinh dự thăng lên phó tổng bộ đầu!"
Dương Đạp Sơn vội hoàn lễ: "Đa tạ Thành tổng bộ đầu!"
Hàn tri phủ hơi lo lắng tiểu quỷ còn quay trở lại đánh cắp quan ấn của mình đi nữa, chờ bọn họ khách sáo xong, bấy giờ mới hỏi: "Dương phó bộ đầu, tên tiểu quỷ đó có quay lại trộm quan ấn của bổn phủ nữa không?"
Dương Đạp Sơn trầm ngâm một chút, đáp: "Tiểu quỷ đó thân có pháp lực, tiểu nhân không có cách gì chế phục nó một cách triệt để, cho nên khả năng mất cắp vẫn còn tồn tại!"
Hàn tri phủ và Hàn phu nhân đều thất sắc cả kinh, đồng thanh hỏi: "Như vậy thì làm sao bây giờ?"
Dương Đạp Sơn đáp: "Chỉ có một biện pháp có thể đề phòng tiểu quỷ lại đến!"
"Biện pháp nào?" Hai người đồng thanh hỏi.
"Đem quan ấn giao cho phu nhân bảo quản, khi cần dùng ấn thì thỉnh phu nhân lấy ra sử dụng, dùng xong thì giao lại cho phu nhân bảo quản. Hàn đại nhân không được hỏi phu nhân chỗ giấu ấn, thậm chí không được hỏi tình hình bảo quản quan ấn. Còn phu nhân cũng nhất định chú ý, chỗ giấu quan ấn tuyệt không để cho Hàn đại nhân biết, nếu không, tiểu quỷ sẽ có khả năng trộm quan ấn lần nữa."
Hàn tri phủ và Hàn phu nhân đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh hỏi: "Đó là vì sao?"
Dương Đạp Sơn thần bí cười: "Thiên cơ bất khả lậu, chỉ cần án chiếu theo lời Dương mỗ mà làm thì có thể đảm bảo gối cao ngủ yên không lo lắng gì, quan ấn sẽ không bị tiểu quỷ trộm đi nữa."
Đạo gia rất chú trọng thiên cơ, nhận định là khai đàn thi pháp vốn là nghịch thiên ý, nếu như tiết lộ thiên cơ quá nhiều sẽ dẫn tới tai họa, điều này Hàn tri phủ và phu nhân đều biết. Cho nên, hai ngươi nhanh chóng ngậm miệng, dù gì thì Dương Đạp Sơn cũng đã lập đàn làm phép, tìm quan ấn trở lại rồi, những thứ này đều là sự thật, hai người đối với lời của Dương Đạp Sơn đương nhiên tin chắc không nghi ngờ gì.
Hàn tri phủ đem quan ấn giao cho Hàn phu nhân, dặn dò mấy câu, Hàn phu nhân ôm quan ấn gật đầu lia lịa, nói lão gia yên tâm. Từ đó trở đi, Hàn tri phủ nghiêm chỉnh án chiếu theo biện pháp của Dương Đạp Sơn chỉ, giao quan ấn cho phu nhân bảo quản, không hỏi đến tình huống bảo quản thế nào, khi cần dùng mới gọi phu nhân lấy ấn, dùng xong lập tức trả lại. Quả nhiên, từ đó về sau, quan ấn của Hàn tri phủ không bị mất lần nào nữa.
Dương Đạp Sơn ôm cái rương bạc nhỏ cùng Thành Tử Cầm và mọi người cáo từ Hàn tri phủ và phu nhân rời khỏi nội nha. Án này coi như là kết thúc tốt đẹp, tâm tình của mọi người thập phần cao hứng.
Rời khỏi nội nha, sấu hầu nhìn cái rương nhỏ dưới nách Dương Đạp Sơn, nước nước bọt đánh ực, hỏi: "Dương bộ đầu, nhiều bạc như vậy ngài xài làm sao?"
Thành Tử Cầm trừng mắt nhìn y: "Sấu hầu, ngươi quản nhiều chuyện quá lắm đó nghe!"
Dương Đạp Sơn mỉm cười đáp: "Ta định mua một ngôi nhà, có nhà của mình dù sau cũng có chỗ đi đi về về nương tựa, đến lúc đó thỉnh mọi người đến úong rượu chúc mừng vài ngày nữa chứ."
Mấy người luôn miệng khen phải.
Bọn họ đi qua đại đường trở về phòng trực của bộ khoái. Thành Tử Cầm cho sấu hầu đi mang mấy bộ y phục bộ đầu cho Dương Đạp Sơn thay, so với thanh y có thần hơn nhiều.
Tiếp theo đó, Thành Tử Cầm cho bọn họ tan, chỉ lưu lại Dương Đạp Sơn ở phòng khách, khi còn hai người mới khẽ hỏi: "Ê, Dương bộ đầu, quan ấn đó bị tiểu quỷ trộm đi thật hả?"
Dương Đạp Sơn kỳ quái hỏi dò: "Không phải tiểu quỷ thì còn là ai? Tôi chính là từ tay tiểu quỷ giật về đó a, tràng khổ chiến ngày hôm qua cô không thấy sao, quả thật là kinh tâm động phách..."
Thành Tử Cầm lườm hắn: "Có quỷ mới tin ngươi! Ngươi không chịu nói thì thôi vậy!" Nói xong đứng dậy định đi.
Dương Đạp Sơn vội ngăn lại, cười khan nói: "Cô làm sao biết đó là giả?"
"Ngươi giả thần giả quỷ, nói cái gì mà lập đàn làm phép, cần phải biết cậu của ta là đạo sĩ, ta từ nhỏ đã nhìn thấy cậu khai đàn thi pháp nhiều lần, nhìn riết rồi hiểu rất rõ, người làm nhiều điều chẳng giống tí nào!"
"Ha ha, cô thật là lợi hại, ta lừa ai chứ sao lừa nổi cô. Đúng rồi, nếu như cô đã biết ta lập đàn làm phép là giả, sao cô không vạch mặt ta?"
"Ta tuy nhìn ra ngươi là một tên đạo sĩ giả, căn bản không biết đạo pháp cái quái gì cả, nhưng mà ta rất kỳ quái là ngươi làm vậy để chi, cho nên không vạch mặt ngươi. Không ngờ ngươi sau đó tìm quan ấn về thật, cho nên ta rất mê hoặc là ngươi làm sao mà tìm được về?"
"Ta không phải nói rồi sao, là từ tay của tiểu quỷ..."
"Hừ!" Thành Tử Cầm chuyển thân định đi.
Dương Đạp Sơn không muốn vừa vào lục phiến mô là chọc cho thương ti không vui, vội nói: "Được được, ta cho cô biết vậy, nhưng mà cô không được nói cho ai biết hết nghe."
"Ừ!" Thành Tử Cầm trở về ngồi lên ghế, giương đôi mắt phượng lóng lánh nhìn Dương Đạp Sơn.
Dương Đạp Sơn nhìn phải nhìn trái xong, mới hạ giọng nói: "Lời thật nói cho cô biến, quan ấn này không phải yêu quỷ ma thần gì trộm đi hết, mà là do người trộm!"
"Người trộm? Ai?"
Dương Đạp Sơn kề tới tai nàng định nói, nhìn thấy vành tai trắng mịn thơm tho của nàng, không nhịn được xung động muốn cúi xuống hôn, vội vã thu lại tâm thần, khẽ nói: "Là tự Hàn tri phủ đại nhân trộm đó!"
"Hả?" Thành Tử Cầm hô lên cả kinh, "Là Hàn đại nhân..."
"Sụyt...!" Dương Đạp Sơn vội ra dấu cấm thanh, "Đừng nói lớn!"
Thành Tử Cầm gật đầu, khẽ hỏi: "Rốt cuộc là chuyện thế nào?"
"Ta khám sát hiện trường, phát hiện cửa sổ cửa cái đóng chặt, không có bất kỳ người ngoài nào tiến vào, bao quát cả đỉnh phòng và dưới đất, trong khi đó Hàn tri phủ nhấn mạnh mấy lần, rằng ông ta trước khi ngủ đều kiểm tra kỹ mọi chỗ có thể ẩn giấu người trong phòng. Khi ta hỏi Hàn phu nhân, ấn chứng điểm này, biết Hàn đại nhân đích xác là người thập phần cẩn thận, đặc biệt là đối với việc bảo hộ quan ấn, thậm chí đã đến mức độ bệnh hoạn."
"Bệnh hoạn?" Thành Tử Cầm hỏi.
"Đúng a, ông ta làm quan vốn cẩn thận phi thường, quan ấn trước giờ đều tự thân bảo quản, không bao giờ xa người, tối đến ngủ đều đặt ở đầu giường. Từ khi Vương tri huyện ở huyện Hợp Thủy thuộc Khánh Dương phủ làm mất quan ấn bị bãi quan, ông ta sợ bản thân cũng bị vận xui như vậy, dường như đêm không thể ngủ. Mỗi đêm trước khi ngủ ông ta đều sợ quan ấn bị mất, lúc thì đem ấn đặt ở đầu giường, lúc thì để ở dưới chân, lúc thì trong tủ, lúc thì giấu sau bồn hoa, có khi ngủ nửa đêm thức dậy xem mấy lần."
Thành Tử Cầm gật đầu: "Ngươi nói vậy ta cũng nhớ ra, thời gian trước Hàn đại nhân từng hỏi ta làm sao mới bảo hộ được quan ấn, ta thế là tăng gia đội tuần tra ngoài nội nha, đề phòng đạo tặc tiềm nhập, nhưng ông ta cũng không vừa ý, còn dặn dò giáo huấn ta mấy lần nữa."
Dương Đạp Sơn nói: "Đúng a, lúc đó ta cũng đã hoài nghi, và thế là tiến một bước giám định vân tay..."
"Giám định vân tay?" Thành Tử Cầm nghe không hiểu.
"Hà hà, chính là xác định dấy bàn tay của ai đó mà."
"Thật không? Cái này mà cũng nhìn ra được nữa à? Làm sao nhìn vậy?"
"Đương nhiên là có thể, chỉ có điều để học được thì rất phiền, rất phức tạp, cái này..." Dương Đạp Sơn lo là Thành Tử Cầm sẽ hỏi cho ra lẽ.
"Ta không thèm học, ngươi gấp gáp cái gì?" Thành Tử Cầm giận dỗi, "Ngươi làm cái giám định vân tay gì đó phát hiện ra điều gì?"
"Ta phát hiện trên hộp đựng quan ấn đó chỉ có dấu tay của Hàn tri phủ, ngay có dấu tay của phu nhân ông ta cũng không có, cũng không có của các vị."
"Lời thừa, đương nhiên là không có! Chúng ta lúc đó tiến vào khám sát hiện trường, tuy quan ấn đã mất rồi, chỉ cái hộp không mà Hàn đại nhân cũng không cho phép chúng ta đụng vào."
"Do đó a, trên đời này không có chuyện không ai đụng vào hộp mà quan ấn trong đó lại bị trộm mất! Vì thế ta khẳng định, trộm quan ấn đi chính là bản thân của Hàn tri phủ!"
"Không đúng a, ông ta tự trộm quan ấn để làm cái gì? Vẻ lo lắng của ông ta không phải là giả a."
Dương Đạp Sơn cười hăng hắc: "Hàn đại nhân tự trộm quan ấn của mình, nhưng ngay bản thân của ông ta cũng không biết!"
"Hả?" Thành Tử Cầm càng kinh ngạc hơn, "Lời này rốt cuộc là sao?"
"Nhân vì ông ta mắc chứng mộng du(*)!" Dương Đạp Sơn thần bí hạ giọng nói, "Hàn đại nhân ngày đêm lo lắng quan ấn bị mất, dẫn đến khi mộng du cũng quan tâm quan ấn bị mất, do đó trong cơn mộng du đi giấu quan ấn đi. Người mông du không biết những gì mình làm hay trải qua trong lúc mộng du, vì thế sáng hôm sau khi tỉnh dậy, ông ta đương nhiên không biết bản thân khi mộng du đã đem quan ấn giấu đi rồi, nên là cho nó đã bị mất trộm."
Chú thích:
(*) Chứng mộng du: Chứng mộng du thường xuất hiện từ thời thơ ấu và xuất hiện ở 10-30% trẻ em, trong khi chỉ 0,5-1% người lớn bị rối loạn này. Người mộng du thường đi lang thang hoặc có những chuyển động không ý thức được vì đang ngủ. Mộng du được xếp vào nhóm rối loạn chất lượng giấc ngủ cùng với các chứng khiếp sợ về đêm, nói mơ, nghiến răng...
Thủ phạm chính của bệnh này là những khó khăn về tâm lý. Một tình trạng lo âu nặng nề, thiếu ngủ hay sợ hãi ám ảnh về điều gì đó sẽ là nguyên nhân khiến cho chứng mộng du xuất hiện. Thường cơn mộng du không kéo dài và không nguy hiểm, nhưng đôi khi có thể dẫn tới thương tích do bất cứ những gì họ mơ đều biến thành hành động và nếu khớp với giấc mơ, họ sẽ không tỉnh giấc. Sau cơn mộng du, không hề có các rối loạn tâm thần hoặc hành vi. Khoa học đã phát hiện ra trên 50% người mắc bệnh mộng du có đột biến lạ trong một gien của hệ miễn dịch, với ký hiệu HLADQB1*05. Trung bình cứ 4 người mộng du thì 1 người có thân nhân cùng mắc bệnh.
Giấc ngủ là sự điều hòa và lặp đi lặp lại của một quá trình sinh lý bình thường. Nhu cầu ngủ của người bình thường khoảng 6-7 giờ mỗi đêm. Giấc ngủ được chia làm 2 giai đoạn sinh lý: giai đoạn không vận động nhãn cầu nhanh (NREM) chiếm 75% thời gian ngủ, và giai đoạn vận động nhãn cầu nhanh (REM) chiếm 25% thời gian ngủ.
Mỗi đêm có 4 đến 5 chu kỳ ngủ. Giấc ngủ bảo đảm sự phục hồi chức năng hoạt động của não trong trạng thái thức tỉnh, có vai trò rất quan trọng trong đời sống của con người. Rối loạn giấc ngủ thường là triệu chứng sớm nhất của các rối loạn tâm thần. Một trong những rối loạn giấc ngủ hay gặp nhất là mộng du - còn được gọi là rối loạn hành vi REM, hay xảy ra vào 1/3 đầu của thời gian ngủ trong đêm, khi rơi vào giấc ngủ sâu. Bệnh nhân trong trạng thái vắng ý thức hoàn toàn: đang ngủ tự nhiên ngồi dậy, đi, mặc quần áo, nói, la hét, lái xe... Trong khi đi, nét mặt của người bệnh đơn điệu, mắt đờ đẫn, không đáp ứng với lời nói của người khác bởi họ đang hành động theo những gì đang xảy ra trong đầu. Các hành vi kết thúc khi bệnh nhân thức dậy sau một vài phút rối loạn ý thức, thường gặp nhất là quay lại giường ngủ tiếp. Cũng có thể tỉnh lại sau một kích thích mạnh từ bên ngoài. Thường thì người bệnh chỉ có thể nhớ giấc mơ của mình nếu thức dậy nửa chừng. Nhưng lúc đó, cũng rất khó để hiểu được rằng mình đã hành động hóa giấc mơ. Bạo lực cũng có thể xảy ra trong các cơn mộng du ở người lớn.
/525
|