Nói chuyện phiếm mấy câu, hai bên hiển nhiên nhận thức, hơn nữa quan hệ còn không tệ, hai nha hoàn mang làn thức ăn tiến vào phòng. Dương Đạp Sơn vòng qua sau, dùng phi trảo phóng lên mái nhà, khẽ hé mí ngói nhìn vào trong, thấy trong phòng không lớn, sắp bày năm sáu cái giường, trên mỗi giường đều có một nữ tử sắc mặt tại ngắt đang nhắm mắt dưỡng thần. Những nữ tử này xem có vẻ mệt mỏi, dường như vừa trải qua cơn bệnh nặng.
Dương Đạp Sơn rất kỳ quái, năm sáu nữ tử này là ai? Sao lại cùng sinh bệnh một lúc nằm ở đây? Chẳng lẽ là mắc bệnh truyền nhiễm? Không giống! Bỡi vì gia đình ở cửa và nha hoàn đi vào không lộ thần tình sợ sệt gì, cũng không thực hiện biện pháp phòng chống, cho thấy không hề có bệnh truyền nhiễm.
Nếu như chỉ là bệnh tật thường, sao lại có năm sáu người bệnh cùng một lúc? Thông qua sắc mặt dáng vẻ bề ngoài, hắn không nhìn ra được đó là bệnh gì.
Hai nhà hoàn đặt làn thức ăn xuống bàn, lấy mấy cái tô lớn bên trong ra, bới nửa tô cơm, rồi gấp các loại thức ăn bỏ vào, sau đó đưa cho các nữ tử đang nằm dựa trên giường. Những thức ăn này đều có gà có thịt, có cá và rau, xem ra không tệ chút nào.
Những nữ tử này hiển nhiên đói cực rồi, người nào cũng ăn uống rất ngon lành.
Dương Đạp Sơn nhìn thấy những thức ăn này liền động tâm, vì Ngô thị bị giết trong bao tử cũng có thức ăn đầy thịt cá thế này. Từ điểm này có thể phần nào chứng minh Ngô thị đã từng ở đây, dù chỉ là chứng cứ phụ, nhân vì thịt cá nơi nào chẳng có, không có tính đặc biệt hay duy nhất gì, nhưng trong tình cảnh nạn đói vừa trải qua xong thế này, nó phần nào thuyết phục.
Phát hiện sự tình kỳ quái này xong, Dương Đạp Sơn liền có chủ ý. Hắn quyết định kiểm tra qua hết tất cả các phòng, xem trong trang viên này ẩn tàng những điều bí mật gì.
Đỉnh phòng mà hắn nấp có tầm nhìn khá rộng, vừa nhìn đã thấy không xa có một căn phòng lớn đèn đuốc sáng choang, ẩn ước có thanh âm truyền tới, nhưng do hơi xa nên nhìn không rõ lắm.
Dương Đạp Sơn hạ xuống đỉnh phòng, bí ẩn lẻn tới căn phòng lớn đó, thấy ở cửa có mấy người hầu đứng canh, trong phòng truyền ra tiếng rên rên rỉ rỉ giống như có nam nữ đang làm chuyện giường chiếu vậy. Dương Đạp Sơn cảm thấy rất kỳ quá, vòng qua sau phòng dùng phi trảo phóng lên đỉnh, hé ngói ra xem, lập tức đỏ mặt tía tai.
Thì ra trong phòng có hơn mười cái giường có hơn chục nữ tử nằm, đề để lộ thể trần truồng cả. Trong khi đó, hơn mười thanh niên trai tráng cũng đang trần truồng như nhộng đẩy đưa làm chuyện nam nữ trên thân họ.
Dương Đạp Sơn vội nhắm mắt định thần một chút rồi cúi nhìn tiếp, thấy những nữ tử này thân hình chắc nịt, tay chân thô lớn, hiển nhiên đều là nông phụ.
Chẳng lẽ Ngô thị bị giết là một thành viên trong số họ? Chủ nhân nhà này tìm nhiều nông phụ, cho hành phòng tập thể với nam nhân như thế là để làm gì?
Ở dưới các nam nữ đã quằn quại đến hồi kịch liệt, Dương Đạp Sơn không tiện xem nữa, quay đầu quan sát tứ phía, thấy không xa còn có một khu nhà vườn lớn, trong vườn có mấy căn nhà mái bằng, phòng nào cũng đều đèn đuốc sáng trưng.
Dương Đạp Sơn hạ xuống, lén đến khu nhà vườn đó, leo lên đỉnh một phòng hé ngói nhìn, thấy ở dưới là một phòng lớn, trong phòng có bốn cái giường, trên có bốn nữ tử đang nói cười, kẻ nào cũng ưỡn cái bụng thật to.
Nhìn thấy cảnh này, Dương Đạp Sơn đã đoán được gì đó, nhưng lại mơ hồ không rõ ràng, giống như nhìn thấy bóng dáng vật trong mây mù vậy.
Lại xem thêm mấy phòng, đều là những phụ nữ có thai bụng to, từ thể hình và ngoài mạo đều là nông phụ. Mỗi gian có bốn người, nếu tính toán ra thì ở khu nhà vườn này có mấy chục phụ nữ có thai!
Chủ nhân nhà này nuôi nhiều phụ nữ có thai như vậy để làm gì? Dương Đạp Sơn cảm thấy trong này ẩn giấu một bí mật cực lớn nào đó.
Nhưng đó là bí mật gì?
Chính vào lúc này, phía sau lưng Dương Đạp Sơn truyền lại tiếng nói lạnh lùng: "Bằng hữu, ngươi đã xem gần hết rồi, ắt thỏa mãn rồi chứ?" Nghe thanh âm đó giống như phát ra ngay sau tai, lời nói chát chúa chói tai giống như các đồ đồng thiết cọ vào nhau phát ra âm thanh.
Dương Đạp Sơn hơi giật mình, người này tiến đến gần hắn trong vòng mấy bước mà hắn không hề phát hiện, võ công cao cường khiến hắn kinh hãi.
Dương Đạp Sơn từ từ đứng dậy, thấy trên mái hiên nhà phía trước đã có ba người đứng không biết từ khi nào, tay đều cầm binh khí lạnh lùng nhìn hắn. Dương Đạp Sơn chuyển thân, thấy ở sau cũng có hai người đứng, trong đó có một lão giả thân hình cao ốm mặt đầy nếp nhăn nói với Dương Đạp Sơn: "Bằng hữu là ai? Ban đêm do thám trạch viện của ta để làm gì?"
Lão giả này nói giọng sắc bén, dường như là có biến đổi giọng cho eo éo đi vậy.
Dương Đạp Sơn che mặt, đối phương không biết lai lịch của hắn, nên cười cười nói: "Không có gì hết, đi ngang qua bảo trang định mượn chút đồ thôi."
"Nếu như bằng hữu trên giang hồ nhất thời túng quẩn cũng không sao, nhưng mà lão hủ thấy tiểu ca không phải là đến mượn đồ, mà là đến kiếm chuyện. Nói thật đi, trong mắt người thức thời không chấp nhận có cát."
"Hà hà, ta thật là đang túng quẩn mà." Dương Đạp Sơn đưa mắt quan sát tình huống xung quanh, tìm kiếm con đường đào tẩu.
"Không cần nhìn nữa," Lão giả ấy cười lạnh, trường kiếm trong tay đưa ngang, "Ngươi đêm nay chỉ sợ có vào mà không có ra rồi!" Xong hất đầu phất tay nói với trung niên phía sau: "Giết hắn, động tác nhanh gọn một chút!"
Trung niên sau lão huy đao chém thẳng vào Dương Đạp Sơn đang hai tay không.
Một đạo hàn quang từ trong tay áo của Dương Đạp Sơn lập tức lóe lên, kẻng một tiếng đã gạt đao đó ra. Trong tay Dương Đạp Sơn đã xuất hiện một thanh đoản kiếm.
Lão giả vừa rồi ồ lên một tiếng, nhìn đoản kiếm trong tay Dương Đạp Sơn, hơi suy nghĩ.
Lúc này Dương Đạp Sơn đã cùng trung niên nhân đó động dụng binh khí đấu rát với nhau. Hai người xuất thủ như điện, chớp mắt đã trải qua mấy hiệp, trung niên đã rơi hẳn vào thế hạ phong, miễn cưỡng chống đỡ.
Lão giả quan sát kỹ lộ số võ công của Dương Đạp Sơn, càng kinh ngạc hơn, thấy trung nhiên kia không địch lại Dương Đạp Sơn, không khỏi hừ lạnh: "Đồ thứ phế vật!" Xong quát gọi những người ở phía đối diện: "Các ngươi cũng lên, phải cẩn thận!"
Những người đó đáp ứng định xông lên, chợt nghe Dương Đạp Sơn quát lớn đánh phốc ra một kiếm trúng đùi của trung niên. Kẻ này kêu ối một tiếng thảm thiết, quỵ hẳn xuống. Mượn chỗ trống đó, Dương Đạp Sơn phóng ra phi trảo nhanh chóng đáp xuống nhà, rồi hất tay thu phi trảo chuyển thân chạy ra ngoài. Nhưng vừa chạy được mấy bước hắn đã thấy lão giả lúc nãy tay cầm trường kiếm như đại bàn đáp xuống trước mặt hắn.
Dương Đạp Sơn định lách người chạy, lão giả ấy vung trường kiếm đánh xoẹt đâm về phía Dương Đạp Sơn, kiếm chưa tới mặt thì hàn khí đã bốc tới bức người.
Dương Đạp Sơn cả kinh quay người ngăn cản, hai người lập tức lanh canh đấu với nhau. Lúc này, mấy trung niên còn lại cũng chạy tới vây kín.
Võ công của lão giả rất cao, sau mấy chục chiêu Dương Đạp Sơn đã rơi vào thế hạ phong.
Lão giả vừa tiến công vừa nhìn thanh đoản kiếm trong tay Dương Đạp Sơn, trầm giọng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai? Nói ra hoặc có thể còn con đường sống!"
Dương Đạp Sơn biết là đại sự không ổn, vừa rồi lão giả này đã nói muốn giết người diệt khẩu, xem ra đây quả thật là một đại bí mật. Bí mật này to đến nỗi khiến chúng không cần hỏi rõ ràng gì hết đã giết người diệt khẩu rồi.
Nếu như chúng muốn diệt khẩu, thì tức là sợ người khác biết, như vậy thì hắn quyết quậy cho long trời lở đất lên, hi vọng bọn Thành Tử Cầm chờ tiếp ứng ở ngoài có thể nghe thấy đánh vào, dù sao thì cứ cứu hắn ra trước rồi nói sao.
Dương Đạp Sơn đột nhiên thu tay, nói: "Chậm đã, ta có lời muốn nói!"
Lão giả hơi ngẩn ra, ngưng định trường kiếm: "Nói mau, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta là bộ khoái ở tri phủ nha môn, đại đội nhân mã của chúng ta đang ở ngoài, các ngươi muốn giết ta diệt khẩu chỉ sợ có điểm khó à nha."
"Cái này không cần ngươi lo." Lão giả ấy dùng giọng the thé nói tiếp, "Chỉ cần ngươi nhìn thấy những gì không nên nhìn thì giết ngươi là xong việc, còn về tri phủ nha môn thì chúng ta sẽ khiến chúng ngay cả rấm cũng không dám đánh lấy một cái."
Dương Đạp Sơn lạnh người, kẻ này khẩu khí ngông cuồng, nghe lời lão có vẻ như không nói ngoa, chính vì như thế mà lòng Dương Đạp Sơn mới phát lãnh, miễn cưỡng cười hỏi: "Các ngươi... các ngươi rốt cuộc là ai?"
Lão giả ấy múa lên một hoa kiếm, thu trở lại lạnh lùng đáp: "Chúng ta là ai không trọng yếu, hiện giờ chỉ cần nói ngươi là ai? Tên gì, người ở đâu? Lão hủ cảnh cáo ngươi, ngươi thành thật nói thì còn có thể sống, nếu không thì ngươi chờ đi gặp diêm vương đi!"
Dương Đạp Sơn cười khổ, ta nếu biết ta là ai thì tốt quá rồi, nếu như tri phủ nha môn cũng không đàn áp được y, vậy thì chỉ còn có cách đột vây thôi. Hắn bèn cười nói: "Ta.... a!" Nói đến đó, hắn chợt nhìn ra phía sau lão giả, kêu lên một tiếng cả kinh, mặt lộ vẻ kinh khủng.
Lão giả đó bất giác quay lại nhìn ra sau, phía sau chẳng có gì dị thường, lão ngầm bảo mắc mưu, thì ngay lúc đó Dương Đạp Sơn đã chuyển thân đánh vút một kiếm đánh lui một trung niên sau lưng rồi xong ra ngoài, miệng không ngừng hô ta: "Cứu mạng a...! Tử Cầm! Sấu hầu! Thiết Tháp! Phì tử...! Các ngươi mau con mẹ nó vào cứu ta đi, không vào là ta chết nhăn răng đó...!"
Hắn vừa la hết vừa chạy đông tránh tây, lão giả kia đề khí đuổi gấp, trong tay tuy cầm một mũi phi đao, nhưng dường như e dè gì đó, không hề phóng ra.
Lão giả này võ công cao hơn Dương Đạp Sơn, nhưng không biết e dè gì mà không hạ sát thủ, còn các trung niên kia thì võ công không bằng hắn, cho nên hắn cứ như li miêu chạy quanh co loạn cả lên, không dễ vây bắt.
Trong lúc không để ý, Dương Đạp Sơn chợt xông vào trong một vườn nhỏ, vườn này tuy không lớn nhưng bố trí vô cùng tinh tế, hắn định xông vào trong đó chợt từ trong bóng tối vang lên mấy tiếng sưu sưu, năm sáu mũi ám khí đã bay ra đánh tới Dương Đạp Sơn!
Dương Đạp Sơn cả kinh thất sắc, vận dụng thế thiết bản kiều rạp ngữa người tránh được, lập tức trong phòng phi thân ra ba người, đao kiếm đều đánh về phía Dương Đạp Sơn.
Dương Đạp Sơn huy kiếm ngăn, bốn ngừơi đấu thành một đoàn. Lúc này, lão giả phía sáu đã dẫn mấy nam tử trung niên đuổi tới.
Dương Đạp Sơn quét mắt nhìn, thấy trên bậc thềm trong vườn còn có ba người, nhờ ánh đèn lồng đỏ treo cao cao đó, hắn có thể thấy ở giữa có một lão giả thân hơi gù, mắt tam giác vô cùng âm lãnh đang giương mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Bên cạnh lão giả lưng gù còn một lão cao ốm, bên kia là trung niên nam nhân thấp lùn, bên mũi có một nốt ruồi đen lớn!
Dương Đạp Sơn không hơi sức đâu mà nhìn kỹ họ hơn. Hắn đang toàn lực đối phó với địch. Ba tên đang kịch đấu với hắn nếu đánh tay đôi thì không phải đối thủ, nhưng lấy ba đánh một thì Dương Đạp Sơn có điểm chống đỡ không nổi. Trong lúc gấp rút, hắn rống to: "Thật là không biết xấu hổ, nhiều người như vậy mà đi đánh mình ta!"
Tên lưng gù mắt tam giác đó phẫy tay, dùng giọng the thé bảo: "Ngừng tay đi!"
Ba người ấy lập tức thu đao kiếm lui lại, những vẫn vây Dương Đạp Sơn vào giữa.
Gã lưng gù hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai? Nói ra đi biết đầu còn có đường dễ thương lượng."
Dương Đạp Sơn thầm nghĩ sự tình nếu như đã làm lớn chuyện như vậy, bọn Thành Tử Cầm lại không tiến vào, xem ra chỉ còn đánh trước rồi tính sáo. Hắn vênh mặt nói: "Ta là bộ khoái trong tri phủ nha môn của Khánh Dương phủ, đặc biệt đến đây tham tra hành vi tội ác của các ngươi. Các ngươi trốn ở đây làm những chuyện thương thiên bại lý, còn muốn giết ta diệt khẩu, bộ không sợ vương pháp hay sao?"
Gã lưng gù nhíu mày: "Ta hỏi tính danh của ngươi, người ở đâu, vì sao muốn đến tra xét chúng ta?"
"Ta vì sao phải nói cho ngươi biết? Các ngươi ỷ nhiều ăn hiếp ít, con mẹ nó, tính là hảo hán gì chứ!" Dương Đạp Sơn nói đông nói tây định kéo dài thời gian chờ viện binh.
Lão giả cao ốm đứng cạnh lão lưng gù từ từ rút trường kiếm ra, dùng giọng the thé bảo: "Vậy được, một mình ta đấu với ngươi! Ta nếu đánh bại ngươi, ngươi có thể nói ra rốt cuộc ngươi là ai không?"
Dương Đạp Sơn phất đoản kiếm chỉ lão giả cao ốm: "Thắng ta trước rồi nói!"
Lão giả cao ốm cười lạnh, phóng người xuống nguyệt đài, không nói không rằng phóng kiếm đâm tới. Lão giả này có võ công còn cao hơn lão giả lúc nãy, Dương Đạp Sơn dù sao niên kỹ còn nhỏ, sau mấy chục hiệp thì lão giả ấy đã dùng giọt đanh nhọn quát: "Buông kiếm!"
Liền nghe một tiếng keng, đoản kiếm của Dương Đạp Sơn đã bị kiếm của lão hất bay rơi ra ngoài.
Lão giả cao ốm đắc ý cười: "Sao hả? Như vầy nói được rồi chứ?"
Dương Đạp Sơn hừ một tiếng: "Đánh rơi kiếm của ta thì ta còn binh khí khác, không tính là thua!" Nói xong lùi ngay một bước, móc đôi bao tay màu trắng đao thương không phạm trong người ra đeo vào tay.
Lão giả cao ôm thấy đôi bao tay này ồ lên một tiếng, quay lại nhìn lão giả lưng gù và lão còn lại. Mặt lão lưng gù biến thành vẽ khó coi vô cùng, lạnh lùng nói: "Không cần đánh nữa, nhà chúng ta đã biết ngươi là ai rồi."
Nhà chúng ta? Đó là cách xưng hô của nhà nào vậy? Dương Đạp Sơn dường như có chút ấn tượng về điều này, nhưng lại không rõ là nghe được từ đâu.
Lão lưng gù thở dài: "Ngươi là Dương Đạp Sơn, năm nay 17 tuổi, phải không? Hé hé, thật là nước lớn lùa vào miếu long vương rồi, người nhà mà không nhận ra người nhà sao a. Dương công tử, ngươi sao chạy đến chỗ khỉ ho cò gáy này làm bộ khoái vậy?"
Dương Đạp Sơn vừa kinh vừa mừng, bản thân mang mạng che mặt mà tên xưng là người nhà này lại nhận ra hắn sao? Nói không chừng chúng biết được xuất thân lai lịch của hắn a! Chỉ có điều nhìn mặt lão tiểu tử này âm hiểm như vậy, không cần gấp, từ từ hỏi thôi. Dương Đạp Sơn tháo mạng che mặt, cười cười: "Ta che mặt mà ngươi vẫn có thể nhận ra, bội phục bội phục."
"Ngươi dùng loại đoản kiếm đó trong thiên hạ này chỉ có mẹ ngươi, dì năm là cẩm y vệ Tống phó chỉ huy sứ và ngươi, không còn ai khác. Nhà ta đây tuy không có võ công, nhưng hai hộ vệ này tuy võ công không bằng mẹ ngươi, nhưng chút nhãn lực nhìn nhận ra vẫn có. Võ công của ngươi đã tiết lộ thân phận của ngươi. Hơn nữa, đôi bao tay bạc đao thương bất nhập này ở kinh thành ai mà không biết a. Đó là bảo bối của nhà Dương trấn quốc công, là thứ ông ta tặng cho đại công tử rồi."
Dương Đạp Sơn vui mừng khôn xiết: cẩm y vệ? Dù năm ta là cẩm y vệ Tống phó chỉ huy sứ? Cha ta là Trấn quốc công?
Lão lưng gù cười âm hiểm: "Dương công tử, cha ngươi đưa tay ra hơi bị dài đó, ngay sự tình của chúng ta mà cũng muốn quản?"
"Sự tình của các ngươi?" Dương Đạp Sơn cười lạnh, "Các ngươi dẫn nhiều nông phụ tới để họ có mang như vậy, đến năm sáu tháng rồi thì phá thai cho họ sanh non, năm sáu tháng này hài tử mới vừa hình thành, sanh ra là sống không nổi rồi. Ta không biết các ngươi muốn có nhiều thai nhi mới vừa thành hình này làm cái gì? Ta chỉ muốn hỏi, các ngươi làm như vậy không sợ thiên lôi đánh hay sao?"
"Dương công tử, cẩm y vệ của các ngươi lo tốt chuyện của các ngươi đi, đưa tay ra dài quá có ngày bị kẹp, muốn rút về thật khó đó nha!"
Dương Đạp Sơn thầm nghĩ lão già lưng gù này nói gì về cẩm y vệ vậy? Nghe khẩu khí của lão dường như chẳng nễ nang gì cẩm y vệ, như vậy chỗ dựa xem ra rất chắc. Nếu như cha của hắn thật sự là cẩm y vệ chỉ huy sứ, như vậy không nên gây chuyện phiền phức cho cha. Huống chi tình huống thật tế của án này chẳng liên quan gì cẩm y vệ, cho nên hắn nói: "Ta không quản gì cẩm y vệ hay không cẩm y vệ, ta đường đường là bộ khoái Khánh Dương phủ của Minh triều, các ngươi làm chuyện thương thiên hại lý trên đầu ta như vậy, lại còn hại chết nhân mạng, ta không thể không quản rồi. Ngươi đừng có nói nhăng nói cuội nữa! Án ta tra không liên quan đến cha... đến cẩm y vệ chút nào. Khai mau, nông phụ Ngô thị có phải là do các ngươi giết không?"
"Ngô thị? Hà hà, trong phủ của nhà ta có nhiều nông phụ như vậy, ta sao biết được ả nào là Ngô thị!"
Dương Đạp Sơn chỉ vào trung niên nam nhân mũi có nốt ruồi đen to: "Là hắn mua từ dân đói năm rồi! Sau khi có thai năm sáu tháng, các ngươi làm thủ thuật phá thai đâm xuyên vách tử cung của nàng ta, dẫn tới xuất huyết rất nhiều, sau đó các ngươi dùng đá xanh đập đầu, đánh chết nàng ta, cởi bỏ y phục quẳng ở con lạch ngoại thành!"
"Vậy à...!" Lão lưng gù gật đầu, "Thật có người đó, ả không muốn phá bỏ đứa con, giũa giụa loạn, kết quả bị đâm thủng rồi cũng không sanh được ra, chỉ còn bóp nát đầu em bé kéo ra. Sau đó ả còn to gan la hét định chạy trốn, do đó chúng ta nắm đầu ả cụng mạnh vào nền đá xanh, ả thế là đi đời luôn."
Nói đến đây, lão gù quay sang nhìn nam nhân mũi có nốt ruồi đen: "Hồng quản gia, tất cả đều do các ngươi! Người ta bảo các ngươi khiêng ả đi chôn, thế mà đám tiểu tử các ngươi lại cởi truồng ả đem quăng ở bãi tha ma hào lạch gì đó, nói không chừng là để chó tha rồi Dương công tử nhà chúng ta phát hiện được, như vầy thì tính sao đây? Ha ha ha."
Những người khác cũng lớn tiếng cười.
Dương Đạp Sơn thấy y nói chuyện này dường như là đề cập đến quẳng chó mèo chết vậy, thần tình lạnh nhạt còn mang chút trào phúng, thật đúng là chẳng coi nhân mạng vào đâu, không khỏi bốc giận điền cuồng, rống lên: "Im miệng! Các ngươi là bọn súc sinh không có tính người!"
Lão gù thu lại nụ cười, mỉa mai: "Được rồi, người ta đã thành thật khai ra như vậy, Dương công tử, ngươi chuẩn bị làm sao đây? Có phải là muốn báo cừu cho ả?"
"Ngươi sai rồi! Ta không muốn báo thù, ta là bộ khoái, ta muốn bắt các ngươi hỏi tội! Các ngươi tự bó tay chịu trói, hay là để ta động thủ?"
Trong cơn thịnh nộ, hắn đã quên là bản thân một mình trong vòng vây của chúng, đây chính là tính không sợ của trâu nghé mới ra ràng!
Lão gù ngẩn người đưa mắt nhìn những kẻ khác, rồi ngữa mặt cười dài: "Dương công tử, ngươi thật là biết nói đùa a, ngươi muốn bắt chúng ta à? Hà hà, chúng ta còn đang chuẩn bị bắt ngươi đây."
Dương Đạp Sơn lùi muốn bước, đưa tay thủ thế.
Lão lưng gù lạnh lùng nói: "Tuy lệnh tôn là cẩm y vệ chỉ huy sứ, nhưng nếu như ngươi đã nhúng tay vào chuyện cơ mật đại sự này, chúng ta chỉ còn biết lưu ngươi lại tống về kinh thành giao cho hoàng thượng, để cho lệnh tôn đến chỗ hoàng thượng lãnh người thôi!"
Hoàng thượng! Đám người này liên quan đến hoàn thượng? Chẳng lẽ kẻ đứng sau trong chuyện này chính là hoàng thượng luôn sao?
Dương Đạp Sơn cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra, nếu như chuyện này liên quan đến hoàng thượng thì phiền rồi, cho dù cha hắn là cẩm y vệ chỉ huy sứ, thì cũng không thể át quá hoàng thượng được.
Lão giả cao ốm và lão giả nói giọng như kim khí va chạm nhau cùng đưa cao binh khí, từ từ tiến lại gần Dương Đạp Sơn.
Lòng Dương Đạp Sơn trầm xuống, hắn không phải là đối thủ của bất kỳ kẻ nào trong hai người này, cho nên dưới sự vây công của hai lão, muốn chạy cũng chạy không được. Hắn chỉ còn biết liều mạng đột vây, rất may là chúng biết hắn là công tử của cẩm y vệ chỉ huy sứ, nhất định không dám hạ độc thủ.
Trong lúc suy nghĩ, lão giả cao ốm đã đâm một kiếm vào vai hắn, Dương Đạp Sơn vươn tay trái chụp lấy trường kiếm, tay phải đập vào mặt của lão giả.
Lão giả này tuy biết đôi bao tay của Dương Đạp Sơn đao thương không nhập, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu giao thủ với loại binh khí này, không ngờ đối phương chụp luôn cả kiếm, cho nên chút lúc ngẩn ngơ đã bị Dương Đạp Sơn dùng lực đánh một chưởng cực mạnh. Trường kiếm trên tay phải của lão đã bị chụp giữ, không có gì ngăn, chẳng thèm nghĩ ngợi gì đưa tay trái ra đối chưởng với hắn.
Đây chính là điều mà Dương Đạp Sơn hi vọng. Chỉ nghe một tiếng phịch, Dương Đạp Sơn mượn lực đạo phản chân đã như lưu tinh bay ra ngoài vòng quay, lăn nhanh tiếp đó chồm dậy chạy, nhưng trước mặt chợt hoa lên, đường chạy đã bị lão giả nói giọng kim khí dùng kiểm chặn, hai người lập tức đấu với nhau.
Cùng lúc đó, lão giả cao ốm vừa đấu chưởng với Dương Đạp Sơn rú thảm một tiếng thu tay trái về, đưa dưới đèn xem thì chưởng tâm đã máu me đầm đìa. Thì ra đôi bao tay đao thương bất nhập của Dương Đạp Sơn còn có mũi nhọn, khi đối chưởng, thì lão giả cao ốm lập tức thụ thương. Lão lo trong mũi nhọn bao tay của hắn có chất kịch độc, nhưng sau khi quan sát kỹ thấy máu ứa ra có màu đỏ, bấy giờ mới yên tâm.
Dương Đạp Sơn có đôi bao tay không sợ đao thương đó, trong khi đối phương không dám làm hại tính mạnh hắn, cho nên hắn đánh với lão giả kia hơn trăm chiêu mà không phân thắng phụ. Nhìn thấy tình cảnh đó, lão gù đứng trên nguyệt đài nhíu mày, ra dấu với lão giả cao ốm đã thụ thương, bảo lão tham chiến.
Lão giả cao ốm này vừa gia nhập trận chiến là biến thành hai đánh một, trong khi võ công của hai người cao hơn Dương Đạp Sơn một bậc, còn hắn thì làm lão bị thương, cho nên lão ra tay rất nặng, dĩ nhiên không dám làm hại đến tính mạng hắn, nhưng muốn đâm vài kiếm vài tay vào đùi hắn để giải hận là điều có thể thực hiện.
Dương Đạp Sơn rất kỳ quái, năm sáu nữ tử này là ai? Sao lại cùng sinh bệnh một lúc nằm ở đây? Chẳng lẽ là mắc bệnh truyền nhiễm? Không giống! Bỡi vì gia đình ở cửa và nha hoàn đi vào không lộ thần tình sợ sệt gì, cũng không thực hiện biện pháp phòng chống, cho thấy không hề có bệnh truyền nhiễm.
Nếu như chỉ là bệnh tật thường, sao lại có năm sáu người bệnh cùng một lúc? Thông qua sắc mặt dáng vẻ bề ngoài, hắn không nhìn ra được đó là bệnh gì.
Hai nhà hoàn đặt làn thức ăn xuống bàn, lấy mấy cái tô lớn bên trong ra, bới nửa tô cơm, rồi gấp các loại thức ăn bỏ vào, sau đó đưa cho các nữ tử đang nằm dựa trên giường. Những thức ăn này đều có gà có thịt, có cá và rau, xem ra không tệ chút nào.
Những nữ tử này hiển nhiên đói cực rồi, người nào cũng ăn uống rất ngon lành.
Dương Đạp Sơn nhìn thấy những thức ăn này liền động tâm, vì Ngô thị bị giết trong bao tử cũng có thức ăn đầy thịt cá thế này. Từ điểm này có thể phần nào chứng minh Ngô thị đã từng ở đây, dù chỉ là chứng cứ phụ, nhân vì thịt cá nơi nào chẳng có, không có tính đặc biệt hay duy nhất gì, nhưng trong tình cảnh nạn đói vừa trải qua xong thế này, nó phần nào thuyết phục.
Phát hiện sự tình kỳ quái này xong, Dương Đạp Sơn liền có chủ ý. Hắn quyết định kiểm tra qua hết tất cả các phòng, xem trong trang viên này ẩn tàng những điều bí mật gì.
Đỉnh phòng mà hắn nấp có tầm nhìn khá rộng, vừa nhìn đã thấy không xa có một căn phòng lớn đèn đuốc sáng choang, ẩn ước có thanh âm truyền tới, nhưng do hơi xa nên nhìn không rõ lắm.
Dương Đạp Sơn hạ xuống đỉnh phòng, bí ẩn lẻn tới căn phòng lớn đó, thấy ở cửa có mấy người hầu đứng canh, trong phòng truyền ra tiếng rên rên rỉ rỉ giống như có nam nữ đang làm chuyện giường chiếu vậy. Dương Đạp Sơn cảm thấy rất kỳ quá, vòng qua sau phòng dùng phi trảo phóng lên đỉnh, hé ngói ra xem, lập tức đỏ mặt tía tai.
Thì ra trong phòng có hơn mười cái giường có hơn chục nữ tử nằm, đề để lộ thể trần truồng cả. Trong khi đó, hơn mười thanh niên trai tráng cũng đang trần truồng như nhộng đẩy đưa làm chuyện nam nữ trên thân họ.
Dương Đạp Sơn vội nhắm mắt định thần một chút rồi cúi nhìn tiếp, thấy những nữ tử này thân hình chắc nịt, tay chân thô lớn, hiển nhiên đều là nông phụ.
Chẳng lẽ Ngô thị bị giết là một thành viên trong số họ? Chủ nhân nhà này tìm nhiều nông phụ, cho hành phòng tập thể với nam nhân như thế là để làm gì?
Ở dưới các nam nữ đã quằn quại đến hồi kịch liệt, Dương Đạp Sơn không tiện xem nữa, quay đầu quan sát tứ phía, thấy không xa còn có một khu nhà vườn lớn, trong vườn có mấy căn nhà mái bằng, phòng nào cũng đều đèn đuốc sáng trưng.
Dương Đạp Sơn hạ xuống, lén đến khu nhà vườn đó, leo lên đỉnh một phòng hé ngói nhìn, thấy ở dưới là một phòng lớn, trong phòng có bốn cái giường, trên có bốn nữ tử đang nói cười, kẻ nào cũng ưỡn cái bụng thật to.
Nhìn thấy cảnh này, Dương Đạp Sơn đã đoán được gì đó, nhưng lại mơ hồ không rõ ràng, giống như nhìn thấy bóng dáng vật trong mây mù vậy.
Lại xem thêm mấy phòng, đều là những phụ nữ có thai bụng to, từ thể hình và ngoài mạo đều là nông phụ. Mỗi gian có bốn người, nếu tính toán ra thì ở khu nhà vườn này có mấy chục phụ nữ có thai!
Chủ nhân nhà này nuôi nhiều phụ nữ có thai như vậy để làm gì? Dương Đạp Sơn cảm thấy trong này ẩn giấu một bí mật cực lớn nào đó.
Nhưng đó là bí mật gì?
Chính vào lúc này, phía sau lưng Dương Đạp Sơn truyền lại tiếng nói lạnh lùng: "Bằng hữu, ngươi đã xem gần hết rồi, ắt thỏa mãn rồi chứ?" Nghe thanh âm đó giống như phát ra ngay sau tai, lời nói chát chúa chói tai giống như các đồ đồng thiết cọ vào nhau phát ra âm thanh.
Dương Đạp Sơn hơi giật mình, người này tiến đến gần hắn trong vòng mấy bước mà hắn không hề phát hiện, võ công cao cường khiến hắn kinh hãi.
Dương Đạp Sơn từ từ đứng dậy, thấy trên mái hiên nhà phía trước đã có ba người đứng không biết từ khi nào, tay đều cầm binh khí lạnh lùng nhìn hắn. Dương Đạp Sơn chuyển thân, thấy ở sau cũng có hai người đứng, trong đó có một lão giả thân hình cao ốm mặt đầy nếp nhăn nói với Dương Đạp Sơn: "Bằng hữu là ai? Ban đêm do thám trạch viện của ta để làm gì?"
Lão giả này nói giọng sắc bén, dường như là có biến đổi giọng cho eo éo đi vậy.
Dương Đạp Sơn che mặt, đối phương không biết lai lịch của hắn, nên cười cười nói: "Không có gì hết, đi ngang qua bảo trang định mượn chút đồ thôi."
"Nếu như bằng hữu trên giang hồ nhất thời túng quẩn cũng không sao, nhưng mà lão hủ thấy tiểu ca không phải là đến mượn đồ, mà là đến kiếm chuyện. Nói thật đi, trong mắt người thức thời không chấp nhận có cát."
"Hà hà, ta thật là đang túng quẩn mà." Dương Đạp Sơn đưa mắt quan sát tình huống xung quanh, tìm kiếm con đường đào tẩu.
"Không cần nhìn nữa," Lão giả ấy cười lạnh, trường kiếm trong tay đưa ngang, "Ngươi đêm nay chỉ sợ có vào mà không có ra rồi!" Xong hất đầu phất tay nói với trung niên phía sau: "Giết hắn, động tác nhanh gọn một chút!"
Trung niên sau lão huy đao chém thẳng vào Dương Đạp Sơn đang hai tay không.
Một đạo hàn quang từ trong tay áo của Dương Đạp Sơn lập tức lóe lên, kẻng một tiếng đã gạt đao đó ra. Trong tay Dương Đạp Sơn đã xuất hiện một thanh đoản kiếm.
Lão giả vừa rồi ồ lên một tiếng, nhìn đoản kiếm trong tay Dương Đạp Sơn, hơi suy nghĩ.
Lúc này Dương Đạp Sơn đã cùng trung niên nhân đó động dụng binh khí đấu rát với nhau. Hai người xuất thủ như điện, chớp mắt đã trải qua mấy hiệp, trung niên đã rơi hẳn vào thế hạ phong, miễn cưỡng chống đỡ.
Lão giả quan sát kỹ lộ số võ công của Dương Đạp Sơn, càng kinh ngạc hơn, thấy trung nhiên kia không địch lại Dương Đạp Sơn, không khỏi hừ lạnh: "Đồ thứ phế vật!" Xong quát gọi những người ở phía đối diện: "Các ngươi cũng lên, phải cẩn thận!"
Những người đó đáp ứng định xông lên, chợt nghe Dương Đạp Sơn quát lớn đánh phốc ra một kiếm trúng đùi của trung niên. Kẻ này kêu ối một tiếng thảm thiết, quỵ hẳn xuống. Mượn chỗ trống đó, Dương Đạp Sơn phóng ra phi trảo nhanh chóng đáp xuống nhà, rồi hất tay thu phi trảo chuyển thân chạy ra ngoài. Nhưng vừa chạy được mấy bước hắn đã thấy lão giả lúc nãy tay cầm trường kiếm như đại bàn đáp xuống trước mặt hắn.
Dương Đạp Sơn định lách người chạy, lão giả ấy vung trường kiếm đánh xoẹt đâm về phía Dương Đạp Sơn, kiếm chưa tới mặt thì hàn khí đã bốc tới bức người.
Dương Đạp Sơn cả kinh quay người ngăn cản, hai người lập tức lanh canh đấu với nhau. Lúc này, mấy trung niên còn lại cũng chạy tới vây kín.
Võ công của lão giả rất cao, sau mấy chục chiêu Dương Đạp Sơn đã rơi vào thế hạ phong.
Lão giả vừa tiến công vừa nhìn thanh đoản kiếm trong tay Dương Đạp Sơn, trầm giọng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai? Nói ra hoặc có thể còn con đường sống!"
Dương Đạp Sơn biết là đại sự không ổn, vừa rồi lão giả này đã nói muốn giết người diệt khẩu, xem ra đây quả thật là một đại bí mật. Bí mật này to đến nỗi khiến chúng không cần hỏi rõ ràng gì hết đã giết người diệt khẩu rồi.
Nếu như chúng muốn diệt khẩu, thì tức là sợ người khác biết, như vậy thì hắn quyết quậy cho long trời lở đất lên, hi vọng bọn Thành Tử Cầm chờ tiếp ứng ở ngoài có thể nghe thấy đánh vào, dù sao thì cứ cứu hắn ra trước rồi nói sao.
Dương Đạp Sơn đột nhiên thu tay, nói: "Chậm đã, ta có lời muốn nói!"
Lão giả hơi ngẩn ra, ngưng định trường kiếm: "Nói mau, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta là bộ khoái ở tri phủ nha môn, đại đội nhân mã của chúng ta đang ở ngoài, các ngươi muốn giết ta diệt khẩu chỉ sợ có điểm khó à nha."
"Cái này không cần ngươi lo." Lão giả ấy dùng giọng the thé nói tiếp, "Chỉ cần ngươi nhìn thấy những gì không nên nhìn thì giết ngươi là xong việc, còn về tri phủ nha môn thì chúng ta sẽ khiến chúng ngay cả rấm cũng không dám đánh lấy một cái."
Dương Đạp Sơn lạnh người, kẻ này khẩu khí ngông cuồng, nghe lời lão có vẻ như không nói ngoa, chính vì như thế mà lòng Dương Đạp Sơn mới phát lãnh, miễn cưỡng cười hỏi: "Các ngươi... các ngươi rốt cuộc là ai?"
Lão giả ấy múa lên một hoa kiếm, thu trở lại lạnh lùng đáp: "Chúng ta là ai không trọng yếu, hiện giờ chỉ cần nói ngươi là ai? Tên gì, người ở đâu? Lão hủ cảnh cáo ngươi, ngươi thành thật nói thì còn có thể sống, nếu không thì ngươi chờ đi gặp diêm vương đi!"
Dương Đạp Sơn cười khổ, ta nếu biết ta là ai thì tốt quá rồi, nếu như tri phủ nha môn cũng không đàn áp được y, vậy thì chỉ còn có cách đột vây thôi. Hắn bèn cười nói: "Ta.... a!" Nói đến đó, hắn chợt nhìn ra phía sau lão giả, kêu lên một tiếng cả kinh, mặt lộ vẻ kinh khủng.
Lão giả đó bất giác quay lại nhìn ra sau, phía sau chẳng có gì dị thường, lão ngầm bảo mắc mưu, thì ngay lúc đó Dương Đạp Sơn đã chuyển thân đánh vút một kiếm đánh lui một trung niên sau lưng rồi xong ra ngoài, miệng không ngừng hô ta: "Cứu mạng a...! Tử Cầm! Sấu hầu! Thiết Tháp! Phì tử...! Các ngươi mau con mẹ nó vào cứu ta đi, không vào là ta chết nhăn răng đó...!"
Hắn vừa la hết vừa chạy đông tránh tây, lão giả kia đề khí đuổi gấp, trong tay tuy cầm một mũi phi đao, nhưng dường như e dè gì đó, không hề phóng ra.
Lão giả này võ công cao hơn Dương Đạp Sơn, nhưng không biết e dè gì mà không hạ sát thủ, còn các trung niên kia thì võ công không bằng hắn, cho nên hắn cứ như li miêu chạy quanh co loạn cả lên, không dễ vây bắt.
Trong lúc không để ý, Dương Đạp Sơn chợt xông vào trong một vườn nhỏ, vườn này tuy không lớn nhưng bố trí vô cùng tinh tế, hắn định xông vào trong đó chợt từ trong bóng tối vang lên mấy tiếng sưu sưu, năm sáu mũi ám khí đã bay ra đánh tới Dương Đạp Sơn!
Dương Đạp Sơn cả kinh thất sắc, vận dụng thế thiết bản kiều rạp ngữa người tránh được, lập tức trong phòng phi thân ra ba người, đao kiếm đều đánh về phía Dương Đạp Sơn.
Dương Đạp Sơn huy kiếm ngăn, bốn ngừơi đấu thành một đoàn. Lúc này, lão giả phía sáu đã dẫn mấy nam tử trung niên đuổi tới.
Dương Đạp Sơn quét mắt nhìn, thấy trên bậc thềm trong vườn còn có ba người, nhờ ánh đèn lồng đỏ treo cao cao đó, hắn có thể thấy ở giữa có một lão giả thân hơi gù, mắt tam giác vô cùng âm lãnh đang giương mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Bên cạnh lão giả lưng gù còn một lão cao ốm, bên kia là trung niên nam nhân thấp lùn, bên mũi có một nốt ruồi đen lớn!
Dương Đạp Sơn không hơi sức đâu mà nhìn kỹ họ hơn. Hắn đang toàn lực đối phó với địch. Ba tên đang kịch đấu với hắn nếu đánh tay đôi thì không phải đối thủ, nhưng lấy ba đánh một thì Dương Đạp Sơn có điểm chống đỡ không nổi. Trong lúc gấp rút, hắn rống to: "Thật là không biết xấu hổ, nhiều người như vậy mà đi đánh mình ta!"
Tên lưng gù mắt tam giác đó phẫy tay, dùng giọng the thé bảo: "Ngừng tay đi!"
Ba người ấy lập tức thu đao kiếm lui lại, những vẫn vây Dương Đạp Sơn vào giữa.
Gã lưng gù hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai? Nói ra đi biết đầu còn có đường dễ thương lượng."
Dương Đạp Sơn thầm nghĩ sự tình nếu như đã làm lớn chuyện như vậy, bọn Thành Tử Cầm lại không tiến vào, xem ra chỉ còn đánh trước rồi tính sáo. Hắn vênh mặt nói: "Ta là bộ khoái trong tri phủ nha môn của Khánh Dương phủ, đặc biệt đến đây tham tra hành vi tội ác của các ngươi. Các ngươi trốn ở đây làm những chuyện thương thiên bại lý, còn muốn giết ta diệt khẩu, bộ không sợ vương pháp hay sao?"
Gã lưng gù nhíu mày: "Ta hỏi tính danh của ngươi, người ở đâu, vì sao muốn đến tra xét chúng ta?"
"Ta vì sao phải nói cho ngươi biết? Các ngươi ỷ nhiều ăn hiếp ít, con mẹ nó, tính là hảo hán gì chứ!" Dương Đạp Sơn nói đông nói tây định kéo dài thời gian chờ viện binh.
Lão giả cao ốm đứng cạnh lão lưng gù từ từ rút trường kiếm ra, dùng giọng the thé bảo: "Vậy được, một mình ta đấu với ngươi! Ta nếu đánh bại ngươi, ngươi có thể nói ra rốt cuộc ngươi là ai không?"
Dương Đạp Sơn phất đoản kiếm chỉ lão giả cao ốm: "Thắng ta trước rồi nói!"
Lão giả cao ốm cười lạnh, phóng người xuống nguyệt đài, không nói không rằng phóng kiếm đâm tới. Lão giả này có võ công còn cao hơn lão giả lúc nãy, Dương Đạp Sơn dù sao niên kỹ còn nhỏ, sau mấy chục hiệp thì lão giả ấy đã dùng giọt đanh nhọn quát: "Buông kiếm!"
Liền nghe một tiếng keng, đoản kiếm của Dương Đạp Sơn đã bị kiếm của lão hất bay rơi ra ngoài.
Lão giả cao ốm đắc ý cười: "Sao hả? Như vầy nói được rồi chứ?"
Dương Đạp Sơn hừ một tiếng: "Đánh rơi kiếm của ta thì ta còn binh khí khác, không tính là thua!" Nói xong lùi ngay một bước, móc đôi bao tay màu trắng đao thương không phạm trong người ra đeo vào tay.
Lão giả cao ôm thấy đôi bao tay này ồ lên một tiếng, quay lại nhìn lão giả lưng gù và lão còn lại. Mặt lão lưng gù biến thành vẽ khó coi vô cùng, lạnh lùng nói: "Không cần đánh nữa, nhà chúng ta đã biết ngươi là ai rồi."
Nhà chúng ta? Đó là cách xưng hô của nhà nào vậy? Dương Đạp Sơn dường như có chút ấn tượng về điều này, nhưng lại không rõ là nghe được từ đâu.
Lão lưng gù thở dài: "Ngươi là Dương Đạp Sơn, năm nay 17 tuổi, phải không? Hé hé, thật là nước lớn lùa vào miếu long vương rồi, người nhà mà không nhận ra người nhà sao a. Dương công tử, ngươi sao chạy đến chỗ khỉ ho cò gáy này làm bộ khoái vậy?"
Dương Đạp Sơn vừa kinh vừa mừng, bản thân mang mạng che mặt mà tên xưng là người nhà này lại nhận ra hắn sao? Nói không chừng chúng biết được xuất thân lai lịch của hắn a! Chỉ có điều nhìn mặt lão tiểu tử này âm hiểm như vậy, không cần gấp, từ từ hỏi thôi. Dương Đạp Sơn tháo mạng che mặt, cười cười: "Ta che mặt mà ngươi vẫn có thể nhận ra, bội phục bội phục."
"Ngươi dùng loại đoản kiếm đó trong thiên hạ này chỉ có mẹ ngươi, dì năm là cẩm y vệ Tống phó chỉ huy sứ và ngươi, không còn ai khác. Nhà ta đây tuy không có võ công, nhưng hai hộ vệ này tuy võ công không bằng mẹ ngươi, nhưng chút nhãn lực nhìn nhận ra vẫn có. Võ công của ngươi đã tiết lộ thân phận của ngươi. Hơn nữa, đôi bao tay bạc đao thương bất nhập này ở kinh thành ai mà không biết a. Đó là bảo bối của nhà Dương trấn quốc công, là thứ ông ta tặng cho đại công tử rồi."
Dương Đạp Sơn vui mừng khôn xiết: cẩm y vệ? Dù năm ta là cẩm y vệ Tống phó chỉ huy sứ? Cha ta là Trấn quốc công?
Lão lưng gù cười âm hiểm: "Dương công tử, cha ngươi đưa tay ra hơi bị dài đó, ngay sự tình của chúng ta mà cũng muốn quản?"
"Sự tình của các ngươi?" Dương Đạp Sơn cười lạnh, "Các ngươi dẫn nhiều nông phụ tới để họ có mang như vậy, đến năm sáu tháng rồi thì phá thai cho họ sanh non, năm sáu tháng này hài tử mới vừa hình thành, sanh ra là sống không nổi rồi. Ta không biết các ngươi muốn có nhiều thai nhi mới vừa thành hình này làm cái gì? Ta chỉ muốn hỏi, các ngươi làm như vậy không sợ thiên lôi đánh hay sao?"
"Dương công tử, cẩm y vệ của các ngươi lo tốt chuyện của các ngươi đi, đưa tay ra dài quá có ngày bị kẹp, muốn rút về thật khó đó nha!"
Dương Đạp Sơn thầm nghĩ lão già lưng gù này nói gì về cẩm y vệ vậy? Nghe khẩu khí của lão dường như chẳng nễ nang gì cẩm y vệ, như vậy chỗ dựa xem ra rất chắc. Nếu như cha của hắn thật sự là cẩm y vệ chỉ huy sứ, như vậy không nên gây chuyện phiền phức cho cha. Huống chi tình huống thật tế của án này chẳng liên quan gì cẩm y vệ, cho nên hắn nói: "Ta không quản gì cẩm y vệ hay không cẩm y vệ, ta đường đường là bộ khoái Khánh Dương phủ của Minh triều, các ngươi làm chuyện thương thiên hại lý trên đầu ta như vậy, lại còn hại chết nhân mạng, ta không thể không quản rồi. Ngươi đừng có nói nhăng nói cuội nữa! Án ta tra không liên quan đến cha... đến cẩm y vệ chút nào. Khai mau, nông phụ Ngô thị có phải là do các ngươi giết không?"
"Ngô thị? Hà hà, trong phủ của nhà ta có nhiều nông phụ như vậy, ta sao biết được ả nào là Ngô thị!"
Dương Đạp Sơn chỉ vào trung niên nam nhân mũi có nốt ruồi đen to: "Là hắn mua từ dân đói năm rồi! Sau khi có thai năm sáu tháng, các ngươi làm thủ thuật phá thai đâm xuyên vách tử cung của nàng ta, dẫn tới xuất huyết rất nhiều, sau đó các ngươi dùng đá xanh đập đầu, đánh chết nàng ta, cởi bỏ y phục quẳng ở con lạch ngoại thành!"
"Vậy à...!" Lão lưng gù gật đầu, "Thật có người đó, ả không muốn phá bỏ đứa con, giũa giụa loạn, kết quả bị đâm thủng rồi cũng không sanh được ra, chỉ còn bóp nát đầu em bé kéo ra. Sau đó ả còn to gan la hét định chạy trốn, do đó chúng ta nắm đầu ả cụng mạnh vào nền đá xanh, ả thế là đi đời luôn."
Nói đến đây, lão gù quay sang nhìn nam nhân mũi có nốt ruồi đen: "Hồng quản gia, tất cả đều do các ngươi! Người ta bảo các ngươi khiêng ả đi chôn, thế mà đám tiểu tử các ngươi lại cởi truồng ả đem quăng ở bãi tha ma hào lạch gì đó, nói không chừng là để chó tha rồi Dương công tử nhà chúng ta phát hiện được, như vầy thì tính sao đây? Ha ha ha."
Những người khác cũng lớn tiếng cười.
Dương Đạp Sơn thấy y nói chuyện này dường như là đề cập đến quẳng chó mèo chết vậy, thần tình lạnh nhạt còn mang chút trào phúng, thật đúng là chẳng coi nhân mạng vào đâu, không khỏi bốc giận điền cuồng, rống lên: "Im miệng! Các ngươi là bọn súc sinh không có tính người!"
Lão gù thu lại nụ cười, mỉa mai: "Được rồi, người ta đã thành thật khai ra như vậy, Dương công tử, ngươi chuẩn bị làm sao đây? Có phải là muốn báo cừu cho ả?"
"Ngươi sai rồi! Ta không muốn báo thù, ta là bộ khoái, ta muốn bắt các ngươi hỏi tội! Các ngươi tự bó tay chịu trói, hay là để ta động thủ?"
Trong cơn thịnh nộ, hắn đã quên là bản thân một mình trong vòng vây của chúng, đây chính là tính không sợ của trâu nghé mới ra ràng!
Lão gù ngẩn người đưa mắt nhìn những kẻ khác, rồi ngữa mặt cười dài: "Dương công tử, ngươi thật là biết nói đùa a, ngươi muốn bắt chúng ta à? Hà hà, chúng ta còn đang chuẩn bị bắt ngươi đây."
Dương Đạp Sơn lùi muốn bước, đưa tay thủ thế.
Lão lưng gù lạnh lùng nói: "Tuy lệnh tôn là cẩm y vệ chỉ huy sứ, nhưng nếu như ngươi đã nhúng tay vào chuyện cơ mật đại sự này, chúng ta chỉ còn biết lưu ngươi lại tống về kinh thành giao cho hoàng thượng, để cho lệnh tôn đến chỗ hoàng thượng lãnh người thôi!"
Hoàng thượng! Đám người này liên quan đến hoàn thượng? Chẳng lẽ kẻ đứng sau trong chuyện này chính là hoàng thượng luôn sao?
Dương Đạp Sơn cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra, nếu như chuyện này liên quan đến hoàng thượng thì phiền rồi, cho dù cha hắn là cẩm y vệ chỉ huy sứ, thì cũng không thể át quá hoàng thượng được.
Lão giả cao ốm và lão giả nói giọng như kim khí va chạm nhau cùng đưa cao binh khí, từ từ tiến lại gần Dương Đạp Sơn.
Lòng Dương Đạp Sơn trầm xuống, hắn không phải là đối thủ của bất kỳ kẻ nào trong hai người này, cho nên dưới sự vây công của hai lão, muốn chạy cũng chạy không được. Hắn chỉ còn biết liều mạng đột vây, rất may là chúng biết hắn là công tử của cẩm y vệ chỉ huy sứ, nhất định không dám hạ độc thủ.
Trong lúc suy nghĩ, lão giả cao ốm đã đâm một kiếm vào vai hắn, Dương Đạp Sơn vươn tay trái chụp lấy trường kiếm, tay phải đập vào mặt của lão giả.
Lão giả này tuy biết đôi bao tay của Dương Đạp Sơn đao thương không nhập, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu giao thủ với loại binh khí này, không ngờ đối phương chụp luôn cả kiếm, cho nên chút lúc ngẩn ngơ đã bị Dương Đạp Sơn dùng lực đánh một chưởng cực mạnh. Trường kiếm trên tay phải của lão đã bị chụp giữ, không có gì ngăn, chẳng thèm nghĩ ngợi gì đưa tay trái ra đối chưởng với hắn.
Đây chính là điều mà Dương Đạp Sơn hi vọng. Chỉ nghe một tiếng phịch, Dương Đạp Sơn mượn lực đạo phản chân đã như lưu tinh bay ra ngoài vòng quay, lăn nhanh tiếp đó chồm dậy chạy, nhưng trước mặt chợt hoa lên, đường chạy đã bị lão giả nói giọng kim khí dùng kiểm chặn, hai người lập tức đấu với nhau.
Cùng lúc đó, lão giả cao ốm vừa đấu chưởng với Dương Đạp Sơn rú thảm một tiếng thu tay trái về, đưa dưới đèn xem thì chưởng tâm đã máu me đầm đìa. Thì ra đôi bao tay đao thương bất nhập của Dương Đạp Sơn còn có mũi nhọn, khi đối chưởng, thì lão giả cao ốm lập tức thụ thương. Lão lo trong mũi nhọn bao tay của hắn có chất kịch độc, nhưng sau khi quan sát kỹ thấy máu ứa ra có màu đỏ, bấy giờ mới yên tâm.
Dương Đạp Sơn có đôi bao tay không sợ đao thương đó, trong khi đối phương không dám làm hại tính mạnh hắn, cho nên hắn đánh với lão giả kia hơn trăm chiêu mà không phân thắng phụ. Nhìn thấy tình cảnh đó, lão gù đứng trên nguyệt đài nhíu mày, ra dấu với lão giả cao ốm đã thụ thương, bảo lão tham chiến.
Lão giả cao ốm này vừa gia nhập trận chiến là biến thành hai đánh một, trong khi võ công của hai người cao hơn Dương Đạp Sơn một bậc, còn hắn thì làm lão bị thương, cho nên lão ra tay rất nặng, dĩ nhiên không dám làm hại đến tính mạng hắn, nhưng muốn đâm vài kiếm vài tay vào đùi hắn để giải hận là điều có thể thực hiện.
/525
|