Ân Đức thấy Dương Thu Trì nhìn mình, vội cười cười thi lễ: "Đa tạ Dương công tử cứu nương tử của ta!" Dương Thu Trì cũng hoàn một lễ.
Ân Đức bước đến bên Bạch Tố Mai, gọi khẽ: "Nương tử! Nương tử!" vừa gọi vừa ngáp thêm vài cái, lộ ra vẻ cực kỳ mệt mỏi.
Bạch Tố Mai vẫn nép vào lòng Bạch phu nhân như mọi lần, không dám nhìn Ân Đức. Ân Đức vuốt một vốc mồ hôi trên trán, bồn chồn ngồi ở đầu ghế, hai tay không biết đặt ở đâu.
Dương Thu Trì nhìn bộ dạng của Ân Đức như vậy, vô cùng khó hiểu. Kết quả kiểm tra các vật chứng hắn có trong tay cho thấy Ân Đức vô can, chỉ rõ hung thủ là người khác, như vậy thì tại sao y lại có bộ dạng có tật giật mình như vậy? Chỉ còn điểm chưa kiểm tra duy nhất nữa là so sánh vết cắn trên nhũ hoa của Bạch Tiểu Muội và dấu răng của Ân Đức, bỡi vì không có cách gì lấy dấu răng của y.
Hắn cúi đầu nhìn mâm trái cây trên bàn, lòng chợt động, bưng mâm lên bước lại trước mặt Ân Đức, lấy ra một trái lê đưa cho y nói: "Ân công tử, mời ăn lê!"
"Không ăn!" Ân Đức nhíu mày đáp.
"Công tử xem có vẻ mệt mỏi quá, hay là ăn một..."
"Ta nói không ăn là không ăn! Ngươi làm rộn gì thế!" Ân Đức phát hỏa.
Bạch thiên tổng hừ lạnh: "Ân nhi, ngươi sao có thể đối xử với Dương công tử như vậy? Người là ân nhân cứu mạng của phu nhân ngươi đấy!"
Ân đền oán trả dù gì cũng là một trong những hành vi không thể xem thường của con người. Ân Đức đương nhiên hiểu rõ điểm này, nhưng không biết vì sao mà y vẫn cảm thấy phiền táo bất an, vừa phát bực với Dương Thu Trì xong là biết không ổn, giờ lại nghe Bạch thiên tổng trách cứ như vậy càng bối rối hơn, y đứng lên cúi rạp người xuống đất: "Ân mỗ vô lễ, Dương huynh thứ cho tội đã mạo phạm!"
Dương Thu Trì cười ha ha đáp: "Không có gì không có gì, Ân công tử xem ra đã mấy ngày mệt mỏi, dù gì thì cứ ăn chút lê đi. Sạch lắm, không cần gọt vỏ."
Ân Đức bối rối tiếp lấy trái lê, cảm tạ một tiếng, rồi há miệng cắn một cái.
"Chờ chút!" Dương Thu Trì chặn lấy tay Ân Đức, kêu lớn. Ân Đức giật mình, vẫn giữ trái lê trong miệng không dám động đậy.
Dương Thu Trì từ từ lấy trái lê trong miệng Ân Đức ra, chỉ vào một cái lỗ đen nhỏ trên đó: "Trái lê này bị sâu ăn rồi, không tốt lắm." Hắn đặt trái lê bị Ân Đức cắn dở để lên trên mâm, đổi trái khác cho y, "Trái này ngon nè, ăn trái này đi."
"Được, đa tạ Dương huynh!" Ân Đức cầm lấy trái lê từ từ cắn.
Dương Thu Trì trở về chỗ ngồi, đặt mâm trái cây lên trên bàn, quan sát tử tế dấu răng của Ân Đức trên trái lê. Vết cắn này có các dấu răng rất ngay hàng thẳng lối, xem ra răng của Ân Đức không tệ. Không cần đem so sánh thì Dương Thu Trì cũng có thể khẳng định là chúng không tương đồng với dấu vết để lại trên đầu nhũ hoa của Bạch Tiểu Muội. Xem ra, Ân Đức không phải là người thực hiện hành động thú tính kia rồi.
Trong lúc trầm tư, một âm thanh nữ nhân ở cạnh đó chợt cất lên: "Dương công tử, ta muốn ăn lê, có thể lấy cho ta một trái không?"
Quay đầu lại nhìn, hắn thấy một vị nữ tử nhỏ nhắn xinh đẹp đang ngồi trên một cái ghế phía sau mình, cái miệng anh đào được che bằng cái quạt giấy, lông mi dài và dày cụp xuống che rũ mí mắt, che bớt cái đá mắt cực nhanh.
Dương Thu Trì rợn người nhớ lại, đây là người mà Tống tri huyện đã giới thiệu trong lần gặp trước, chính là tiểu thiếp Mỵ nương nhỏ nhất mới nhất của Tống tri huyện. Hắn vội đứng lên, bưng nguyên mâm trái cây đưa tới: "Thỉnh bá mẫu dùng!"
Mỵ nương lấy từ trên mâm ra một trái lê, phóng cho Dương Thu Trì một cái chớp mắt đong đưa nữa, nở một nụ cười rề rà với hắn rồi mới chuyển thân trở về chỗ ngồi.
Đúng là một con hồ ly thành tinh! Dương Thu Trì mắng thầm. Lúc này, Bạch thiên tổng hỏi: "Dương công tử, ngươi sao biết tối qua sẽ có người phóng hỏa? Nếu đã biết, sao lại không báo cho ta biết, chúng ta chẳng phải đã bắt tên cẩu tặc ấy rồi a?"
Tống tri huyện cùng mọi người cũng muốn biết nguyên nhân đằng sau chuyện này, họ đều nhìn Dương Thu Trì chờ đợi.
Vấn đề này thật không tiện hồi đáp, chẳng lẽ báo cáo với Bạch thiên tổng là ta hoài nghi con rễ của ông là hung thủ giết chết con gái ông sao? Bản thân chẳng có một chút chứng cứ trong tay, chỉ toàn là dựa vào cảm giác, hơn nữa hiện giờ chứng cứ có trong tay lại chứng minh Ân Đức chẳng có liên hệ gì, như vậy làm sao mà nói cho rõ được?! Do đó, hắn chỉ cười cười đáp: "Ta chỉ dựa vào chút dự cảm mà thôi, cảm giác rằng tối qua hung thủ sẽ động thủ, vì thế nên đã yêu cầu họ tránh đi, thực tế là không hề có chứng cứ xác thực, ta không thể nào nói rõ vì sao được a. Thứ cảm giác thật may mắn là đã giúp Vân nhi và Ân phu nhân thoát khỏi tai nạn vừa rồi."
Tống tri huyện cùng mọi người đua nhau gật đầu. Bạch thiên tổng trầm tư nói: "Hôm nay ta đã đem những người có liên quan trong Ân phủ hỏi hết một lượt từ trên xuống dưới, họ đều không biết trận lửa hôm qua là vì sao mà có. Dường như là có ba bốn chỗ đồng thời phát lửa. Hơn nữa, lửa trong chốc lát đã bốc lên cực lớn, rất có khả năng là do có vật dẫn lửa, như vậy có thể thấy rõ ràng là có người phóng hỏa."
Tống tri huyện tán: "Thiên, thiên tổng đại nhân phân tích phi thường có đạo lý. Xem ra án của Hồ, Hồ Tam này còn, còn có hung phạm chưa bị sa lưới."
Vừa nghe đến điều này, Bạch phu nhân lại trở nên khẩn trương, ôm chặt lấy con gái: "Vậy, vậy làm sao bây giờ? Mai nhi của chúng ta có còn nguy hiểm không?"
Dương Thu Trì tiếp lời: "Đúng vậy, sở dĩ tôi không đưa Ân phu nhân trở về Ân phu là cân nhắc vấn đề này."
Bạch thiên tổng nhíu mày: "Chuyện này như thế nào?"
"Từ tình huống trận lửa đêm hôm qua mà xét, thì người phóng hỏa nhất định rất rành rẽ đường đi nước bước trong Ân phủ. Ân phủ tuy có nô bộc, nhưng không phải là những người chuyên đề phòng những sự tình đại loại này. Do đó, tôi hy vọng Thiên Tổng đại nhân có thể để lệnh ái lưu lại trong nội nha của huyện nha môn, tạm thời ở lại đây một thời gian. Huyện nha có tường cao sâm nghiêm, người bảo vệ đông, lại có tráng đinh tuần tra ngày đêm, có thể bảo hộ cho sự an toàn của lệnh ái." Dừng một chút, Dương Thu Trì lại hướng sang Tống Vân Nhi, "Hơn nữa, còn có Tống đại tiểu thư võ nghệ cao cường của chúng ta bảo vệ, như vậy sẽ ổn thỏa hơn nhiều."
Tống Vân Nhi làm mặt quỷ: "Hơn nữa còn có vị cẩu đầu quân sư ca ca đa mưu túc trí huynh, cái đó mới gọi là ổn thỏa!"
Mọi người đều cười.
Bạch thiên tổng nghĩ ngợi một lúc, lại ngẩng đầu nhìn tường cao của nội nha, quả nhiên so với Ân phủ chắc chắn và cao hơn nhiều. Hơn nữa, nha môn thủ vệ sâm nghiêm, điều này thì lão biết, rõ ràng là an toàn hơn so với Ân phủ. Điều này khiến lão động tâm, nhìn Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân đương nhiên biết lợi hại trong chuyện này, theo đạo lý thì đem con gái vào nha môn an toàn hơn. Nhưng con gái hai lần chết đi sống lại, đã khiến bà sợ hãi vô cùng, không thể nào rời xa con nửa bước.
Bạch thiên tổng thấy thấy bộ dạng của phu nhân như vậy, lập tức hiểu được ý của bà, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy cũng được, nhưng ta và phu nhân cũng muốn ở lại nha môn cùng với tiểu nữ, tùy thời có thể chiếu cố, gặp chuyện gì cũng có người phụ một tay.
Tống tri huyện vỗ đùi kêu lên: "Hay! Bạch, Bạch thiên tổng đề xuất này hay lắm! Ta cũng hy vọng Thiên, Thiên tổng đại nhân có thể ở tại hàn xá vài ngày, để có thể học hỏi học hỏi."
"Tống đại nhân khách khí quá rồi! Có thể thân cận với Tống đại nhân nhiều nhiều một chút, ấy cũng là vinh hạnh của bổn quan a!" Bạch thiên tổng xá xá tay nói. Những ngày gần đây xảy ra quá nhiều sự tình, Tống đại nhân cứ nhất mực đứng ra trợ giúp, Bạch thiên tổng thầm cảm kích trong lòng, lời nói hiện giờ so với lúc sơ kiến đã giảm đi sự khách khí rất nhiều.
Hai người Tống Vân Nhi cùng Bạch Tố Mai đã trải qua một đêm đầy kiếp nạn giữa biển lửa ngất trời, khiến cho Hàn thị- mẫu thân của Tống Vân Nhi, và Bạch phu nhân - mẫu thân của Bạch Tố Mai sản sinh tình cảm thân thiết. Giờ nghe hai vị đương gia nói muốn cùng ở một chổ, Hàn thị nồng nhiệt bước đến trước Bạch phu nhân, nói: "Bạch phu nhân, thỉnh theo ta, ta sẽ an bài chỗ ở cho mọi người."
Bạch phu nhân mỉm cười đáp ứng, dẫn theo Bạch Tố Mai cùng Hàn thị kề vai đi vào nội đường.
Ân Đức miễn cưỡng cười cười, nói: "Tống đại nhân, tiểu chất ở lại quý phủ có được không?" Nói xong lại ngáp dài...
Ân Đức bước đến bên Bạch Tố Mai, gọi khẽ: "Nương tử! Nương tử!" vừa gọi vừa ngáp thêm vài cái, lộ ra vẻ cực kỳ mệt mỏi.
Bạch Tố Mai vẫn nép vào lòng Bạch phu nhân như mọi lần, không dám nhìn Ân Đức. Ân Đức vuốt một vốc mồ hôi trên trán, bồn chồn ngồi ở đầu ghế, hai tay không biết đặt ở đâu.
Dương Thu Trì nhìn bộ dạng của Ân Đức như vậy, vô cùng khó hiểu. Kết quả kiểm tra các vật chứng hắn có trong tay cho thấy Ân Đức vô can, chỉ rõ hung thủ là người khác, như vậy thì tại sao y lại có bộ dạng có tật giật mình như vậy? Chỉ còn điểm chưa kiểm tra duy nhất nữa là so sánh vết cắn trên nhũ hoa của Bạch Tiểu Muội và dấu răng của Ân Đức, bỡi vì không có cách gì lấy dấu răng của y.
Hắn cúi đầu nhìn mâm trái cây trên bàn, lòng chợt động, bưng mâm lên bước lại trước mặt Ân Đức, lấy ra một trái lê đưa cho y nói: "Ân công tử, mời ăn lê!"
"Không ăn!" Ân Đức nhíu mày đáp.
"Công tử xem có vẻ mệt mỏi quá, hay là ăn một..."
"Ta nói không ăn là không ăn! Ngươi làm rộn gì thế!" Ân Đức phát hỏa.
Bạch thiên tổng hừ lạnh: "Ân nhi, ngươi sao có thể đối xử với Dương công tử như vậy? Người là ân nhân cứu mạng của phu nhân ngươi đấy!"
Ân đền oán trả dù gì cũng là một trong những hành vi không thể xem thường của con người. Ân Đức đương nhiên hiểu rõ điểm này, nhưng không biết vì sao mà y vẫn cảm thấy phiền táo bất an, vừa phát bực với Dương Thu Trì xong là biết không ổn, giờ lại nghe Bạch thiên tổng trách cứ như vậy càng bối rối hơn, y đứng lên cúi rạp người xuống đất: "Ân mỗ vô lễ, Dương huynh thứ cho tội đã mạo phạm!"
Dương Thu Trì cười ha ha đáp: "Không có gì không có gì, Ân công tử xem ra đã mấy ngày mệt mỏi, dù gì thì cứ ăn chút lê đi. Sạch lắm, không cần gọt vỏ."
Ân Đức bối rối tiếp lấy trái lê, cảm tạ một tiếng, rồi há miệng cắn một cái.
"Chờ chút!" Dương Thu Trì chặn lấy tay Ân Đức, kêu lớn. Ân Đức giật mình, vẫn giữ trái lê trong miệng không dám động đậy.
Dương Thu Trì từ từ lấy trái lê trong miệng Ân Đức ra, chỉ vào một cái lỗ đen nhỏ trên đó: "Trái lê này bị sâu ăn rồi, không tốt lắm." Hắn đặt trái lê bị Ân Đức cắn dở để lên trên mâm, đổi trái khác cho y, "Trái này ngon nè, ăn trái này đi."
"Được, đa tạ Dương huynh!" Ân Đức cầm lấy trái lê từ từ cắn.
Dương Thu Trì trở về chỗ ngồi, đặt mâm trái cây lên trên bàn, quan sát tử tế dấu răng của Ân Đức trên trái lê. Vết cắn này có các dấu răng rất ngay hàng thẳng lối, xem ra răng của Ân Đức không tệ. Không cần đem so sánh thì Dương Thu Trì cũng có thể khẳng định là chúng không tương đồng với dấu vết để lại trên đầu nhũ hoa của Bạch Tiểu Muội. Xem ra, Ân Đức không phải là người thực hiện hành động thú tính kia rồi.
Trong lúc trầm tư, một âm thanh nữ nhân ở cạnh đó chợt cất lên: "Dương công tử, ta muốn ăn lê, có thể lấy cho ta một trái không?"
Quay đầu lại nhìn, hắn thấy một vị nữ tử nhỏ nhắn xinh đẹp đang ngồi trên một cái ghế phía sau mình, cái miệng anh đào được che bằng cái quạt giấy, lông mi dài và dày cụp xuống che rũ mí mắt, che bớt cái đá mắt cực nhanh.
Dương Thu Trì rợn người nhớ lại, đây là người mà Tống tri huyện đã giới thiệu trong lần gặp trước, chính là tiểu thiếp Mỵ nương nhỏ nhất mới nhất của Tống tri huyện. Hắn vội đứng lên, bưng nguyên mâm trái cây đưa tới: "Thỉnh bá mẫu dùng!"
Mỵ nương lấy từ trên mâm ra một trái lê, phóng cho Dương Thu Trì một cái chớp mắt đong đưa nữa, nở một nụ cười rề rà với hắn rồi mới chuyển thân trở về chỗ ngồi.
Đúng là một con hồ ly thành tinh! Dương Thu Trì mắng thầm. Lúc này, Bạch thiên tổng hỏi: "Dương công tử, ngươi sao biết tối qua sẽ có người phóng hỏa? Nếu đã biết, sao lại không báo cho ta biết, chúng ta chẳng phải đã bắt tên cẩu tặc ấy rồi a?"
Tống tri huyện cùng mọi người cũng muốn biết nguyên nhân đằng sau chuyện này, họ đều nhìn Dương Thu Trì chờ đợi.
Vấn đề này thật không tiện hồi đáp, chẳng lẽ báo cáo với Bạch thiên tổng là ta hoài nghi con rễ của ông là hung thủ giết chết con gái ông sao? Bản thân chẳng có một chút chứng cứ trong tay, chỉ toàn là dựa vào cảm giác, hơn nữa hiện giờ chứng cứ có trong tay lại chứng minh Ân Đức chẳng có liên hệ gì, như vậy làm sao mà nói cho rõ được?! Do đó, hắn chỉ cười cười đáp: "Ta chỉ dựa vào chút dự cảm mà thôi, cảm giác rằng tối qua hung thủ sẽ động thủ, vì thế nên đã yêu cầu họ tránh đi, thực tế là không hề có chứng cứ xác thực, ta không thể nào nói rõ vì sao được a. Thứ cảm giác thật may mắn là đã giúp Vân nhi và Ân phu nhân thoát khỏi tai nạn vừa rồi."
Tống tri huyện cùng mọi người đua nhau gật đầu. Bạch thiên tổng trầm tư nói: "Hôm nay ta đã đem những người có liên quan trong Ân phủ hỏi hết một lượt từ trên xuống dưới, họ đều không biết trận lửa hôm qua là vì sao mà có. Dường như là có ba bốn chỗ đồng thời phát lửa. Hơn nữa, lửa trong chốc lát đã bốc lên cực lớn, rất có khả năng là do có vật dẫn lửa, như vậy có thể thấy rõ ràng là có người phóng hỏa."
Tống tri huyện tán: "Thiên, thiên tổng đại nhân phân tích phi thường có đạo lý. Xem ra án của Hồ, Hồ Tam này còn, còn có hung phạm chưa bị sa lưới."
Vừa nghe đến điều này, Bạch phu nhân lại trở nên khẩn trương, ôm chặt lấy con gái: "Vậy, vậy làm sao bây giờ? Mai nhi của chúng ta có còn nguy hiểm không?"
Dương Thu Trì tiếp lời: "Đúng vậy, sở dĩ tôi không đưa Ân phu nhân trở về Ân phu là cân nhắc vấn đề này."
Bạch thiên tổng nhíu mày: "Chuyện này như thế nào?"
"Từ tình huống trận lửa đêm hôm qua mà xét, thì người phóng hỏa nhất định rất rành rẽ đường đi nước bước trong Ân phủ. Ân phủ tuy có nô bộc, nhưng không phải là những người chuyên đề phòng những sự tình đại loại này. Do đó, tôi hy vọng Thiên Tổng đại nhân có thể để lệnh ái lưu lại trong nội nha của huyện nha môn, tạm thời ở lại đây một thời gian. Huyện nha có tường cao sâm nghiêm, người bảo vệ đông, lại có tráng đinh tuần tra ngày đêm, có thể bảo hộ cho sự an toàn của lệnh ái." Dừng một chút, Dương Thu Trì lại hướng sang Tống Vân Nhi, "Hơn nữa, còn có Tống đại tiểu thư võ nghệ cao cường của chúng ta bảo vệ, như vậy sẽ ổn thỏa hơn nhiều."
Tống Vân Nhi làm mặt quỷ: "Hơn nữa còn có vị cẩu đầu quân sư ca ca đa mưu túc trí huynh, cái đó mới gọi là ổn thỏa!"
Mọi người đều cười.
Bạch thiên tổng nghĩ ngợi một lúc, lại ngẩng đầu nhìn tường cao của nội nha, quả nhiên so với Ân phủ chắc chắn và cao hơn nhiều. Hơn nữa, nha môn thủ vệ sâm nghiêm, điều này thì lão biết, rõ ràng là an toàn hơn so với Ân phủ. Điều này khiến lão động tâm, nhìn Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân đương nhiên biết lợi hại trong chuyện này, theo đạo lý thì đem con gái vào nha môn an toàn hơn. Nhưng con gái hai lần chết đi sống lại, đã khiến bà sợ hãi vô cùng, không thể nào rời xa con nửa bước.
Bạch thiên tổng thấy thấy bộ dạng của phu nhân như vậy, lập tức hiểu được ý của bà, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy cũng được, nhưng ta và phu nhân cũng muốn ở lại nha môn cùng với tiểu nữ, tùy thời có thể chiếu cố, gặp chuyện gì cũng có người phụ một tay.
Tống tri huyện vỗ đùi kêu lên: "Hay! Bạch, Bạch thiên tổng đề xuất này hay lắm! Ta cũng hy vọng Thiên, Thiên tổng đại nhân có thể ở tại hàn xá vài ngày, để có thể học hỏi học hỏi."
"Tống đại nhân khách khí quá rồi! Có thể thân cận với Tống đại nhân nhiều nhiều một chút, ấy cũng là vinh hạnh của bổn quan a!" Bạch thiên tổng xá xá tay nói. Những ngày gần đây xảy ra quá nhiều sự tình, Tống đại nhân cứ nhất mực đứng ra trợ giúp, Bạch thiên tổng thầm cảm kích trong lòng, lời nói hiện giờ so với lúc sơ kiến đã giảm đi sự khách khí rất nhiều.
Hai người Tống Vân Nhi cùng Bạch Tố Mai đã trải qua một đêm đầy kiếp nạn giữa biển lửa ngất trời, khiến cho Hàn thị- mẫu thân của Tống Vân Nhi, và Bạch phu nhân - mẫu thân của Bạch Tố Mai sản sinh tình cảm thân thiết. Giờ nghe hai vị đương gia nói muốn cùng ở một chổ, Hàn thị nồng nhiệt bước đến trước Bạch phu nhân, nói: "Bạch phu nhân, thỉnh theo ta, ta sẽ an bài chỗ ở cho mọi người."
Bạch phu nhân mỉm cười đáp ứng, dẫn theo Bạch Tố Mai cùng Hàn thị kề vai đi vào nội đường.
Ân Đức miễn cưỡng cười cười, nói: "Tống đại nhân, tiểu chất ở lại quý phủ có được không?" Nói xong lại ngáp dài...
/525
|