"Thiếu gia, tỉnh dậy! Thiếu gia!"
Dương Thu Trì mơ mơ hồ hồ cảm giác như có ai đó đang kéo đẩy kêu gọi mình điều gì đó. Hắn cố gắng mở mắt, phát hiện trời đã sáng, nha hoàn Nguyệt Thiền đang đánh thức hắn.
Trước hết, Dương Thu Trì quan sát cần thần Tần Chỉ Tuệ ở bên cạnh, thấy nàng như con mèo nhỏ ngoan ngoãn ngủ vùi bên mình, hô hấp bình ổn, khóe miệng nở một nụ cười mỉm đầy ngọt ngào. Lúc này, hắn mới quay đầu lại hỏi: "Nguyệt Thiền, gọi ta làm gì?"
"Thiếu gia, nên dậy đi thôi, nô tỳ đã chuyển bị nước rửa rồi, nô tỳ phục vụ ngài tắm rửa."
Dương Thu Trì giật nảy người, để tiểu cô nương này giúp mình tắm rữa? Vậy lỡ như bản thân mình... như vậy là không được đâu! Dương Thu Trì vội phẫy tay lia lịa: "Để tự ta, không quan hệ gì." Cú giật mình này khiến hắn tỉnh hẳn ngủ, từ từ thức dậy bước xuống giường.
Tối hôm qua bận rộn nguyên cả đêm, trên người bốc một mùi thật khó chịu, đáng phải tắm táp một chút.
"Vậy nhị thiếu phu nhân của ngươi sao? Nàng ấy có phải tắm không?" Nếu mà có bồn tắm để đôi uyên ương tắm chung, thế thì quá tốt! Tinh thần của Dương Thu Trì vẫn rất lạc quang và mong đợi, nhưng tình hình hiện tại của Tần Chỉ Tuệ thế này sợ không phải là lúc dành cho nữ nhân tình trường.
"Chờ một lúc nhị thiếu phu nhân thức dậy, nô tỳ sẽ mang nước nóng đến giúp nhị thiếu phu nhân lau rữa, thiếu gia người yên tâm." Nguyệt Thiền đang lén cười, dường như phát hiện suy nghĩ thầm kín trong lòng Dương Thu Trì, "Cẩm y vệ Mã đại nhân đã đến, lão phu nhân nói ngài tắm xong nhanh chóng ra tiếp."
Dương Thu Trì tắm vội vàng trong cái bồn lớn đặt sau bình phong, mặc y phục bước ra, nhìn Tần Chỉ Tuệ thấy nàng vẫn còn ngủ say, bèn khẽ bảo Nguyệt Thiền: "Ngươi phải chiếu cố tốt cho nhị phu nhân nghe."
"Thiếu gia yên tâm, nha hoàn của lão phu nhân và đại thiếu phu nhân Hương Tình, Tiểu Điệp đều đến giúp coi sóc nhị thiếu phu nhân rồi."
"A, vậy thì tốt." Dương Thu Trì rời khỏi phòng ra phòng khách, nhận ra Mã Độ dẫn theo hai cẩm y vệ đang cùng chuyện phiếm với lão phu nhân. Vừa nhìn thấy Dương Thu Trì, Mã Độ cười ha ha bước tới nói: "Huynh đệ! Mùi vị đêm đồng phòng hoa chúc thế nào? Ha ha ha."
Nghe khẩu khí của y, chuyện Tần Chỉ Tuệ bị trúng độc đêm qua y vẫn còn chưa biết. Chuyện này không nói thật xem ra lại hay hơn, nên Dương Thu Trì thở dài đáp: "Ai... đệ muội của huynh tối qua trong bụng không được khỏe, náo loạn cả một đêm."
"A?" Mã Độ cả kinh, "Sao lại như vậy? Có nghiêm trọng lắm không?"
"Không hề gì rồi, đã thỉnh lang trung đến xem qua, uống xong thuốc rồi."
"A...! Vậy thì tốt!" Mã Độ lúc này mới yên tâm, dù gì, nếu nhà Dương Thu Trì có chuyện gấp không thể rút chân ra, thì không thể nào phiền hắn giúp y phá án này, "Huynh đệ, các vị hòa thương, ni cô đó đều đã bị bắt về hết nhốt trong vườn lớn ở dịch sở, ngươi xem tiếp theo nên làm thế nào?"
"Còn thế nào nữa, đến tra xét xem ai là người đội cái mũ rơm đó a."
"Được được! Vậy chúng ta đi mau thôi."
"Chờ một chút, đệ vào trong chút sẽ trở ra." Dương Thu Trì đi vào phòng chính mở cái tủ lớn ra, lấy cái nón rơm cẩn thận rút cọng tóc dùng vải trắng gói lại bỏ vào người, rồi cầm cái nón đi vào phòng có đặt cái tủ hợp kim nhôm, lấy trong rương khám tra hiện trường của pháp y ra một cái nhíp nhỏ bỏ vào người, rồi mang cái nón bước ra ngoài: "Đi thôi!"
Tiểu Hắc cẩu ở trong vườn đương nhiên nhanh chóng bám sát theo người Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì và Mã Độ đến dịch sở. Vừa vào cửa, Dương Thu Trì đã giật nãy người, thấy toàn bộ sân vườn đầy nhóc hòa thượng và ni cô đầu trọc lóc, lại còn có một số người đầu hói, đang được cẩm y vệ và bọn bộ khoái trong nha môn trông coi.
Dương Thu Trì vội lui lại, thở hỗn hễn: "Sao nhiều vậy?"
"Đúng ha, cả thảy có năm trăm bảy mươi hai người. Huynh đệ, nên làm thế nào bây giờ?" Mã Độ nhìn Tiểu Hắc cẩu bên cạnh Dương Thu Trì, nhớ lại bản lãnh truy tung của nó, "Dùng Tiểu Hắc cẩu của đệ dò tìm một chút coi thế nào?"
Dương Thu Trì cười khổ lắc đầu, thời gian dài như vậy, mùi vị đã loạn rồi. Nhưng trong lòng hắn vẫn cầu may, đưa cái nón rơm đó đến mũi Tiểu Hắc cẩu.
Con Tiểu Hắc cẩu này dù sao cũng không phải là chó cảnh sát đã kinh qua huấn luyện chuyên môn, mùi vị trong chiếc nón đã trải qua một thời gian dài, ở chỗ này lại có nhiều người, mùi vị đã sớm hòa lẫn vào nhau. Quả nhiên, Tiểu Hắc cẩu hít ngửi chiếc mũ một hồi, rồi sủa loạn uông uông, không có ý tứ gì hết.
"Không được rồi, tiểu cẩu không ngửi ra được nữa rồi!" Dương Thu Trì lắc đầu.
"Vậy thế nào bây giờ?" Mã Độ có chút thất vọng hỏi.
Dương Thu Trì suy nghĩ một lúc, đáp: "Đại ca, đệ có thể giúp huynh tìm ra người đội cái nón này, nhưng mà, huynh phải đáp ứng đệ một chuyện."
Mã Độ nghe Dương Thu Trì có biến pháp, suýt chút nữa nhảy cẩng lên như một đứa trẻ, vô cùng hưng phấn nói: "Được! Đừng nói một chuyện, một trăm chuyện lão ca ta cũng có thể đáp ứng đệ."
"Không nhiều như vậy đâu, một chuyện là đủ." Dương Thu Trì mỉm cười.
"Được a, chuyện gì vậy? Ta hứa là được."
"Đệ giúp huynh tìm ra người đó, nhưng huynh không được hỏi đệ làm cách nào mà tìm ra được, tại sao có thể tìm ra, được không?"
Mã Độ ngẩn người, lập tức cười ha hả: "Được a, lão ca ta biết huynh đệ ngươi là người có bản lãnh, và bản lãnh đó làm sao có thể cho người khác biết được? Ta hiểu dụng ý của huynh đệ rồi, lão ca ta không hỏi đâu."
Tên tiểu tử này nghĩ gì vậy? Nhưng mà thế cũng tốt, miễn cho mình khỏi giải thích!
Mã Độ hỏi: "Huynh đệ, hiện giờ chúng ta nên làm thế nào?"
"Trước hết cho toàn bộ nữ nhân ra ngoài."
"Nữ đều ra ngoài?" Mã Độ không hiểu ý tứ của Dương Thu Trì, nhưng sau đó chợt ngộ ra, thần thần bí bí hỏi: "Huynh đệ cho tất cả nữ nhân qua một bên, có phải là muốn...."
Bỉ ổi! Dương Thu Trì vừa nhìn biểu tình của Mã Độ đã biết y đang nghĩ gì, thầm chửi trong lòng, cười nói: "Đại ca hiểu lầm rồi, là đệ nói thả cho họ về. Người đội cái mũ này là nam."
"A? Huynh đệ sao mà biết vậy?" Mã Độ kinh ngạc phi thường.
Làm sao mà biết? Kiểm tra hóa nghiệm thì biết chứ sao, chuyện này có thể nói cho ngươi được sao? Nói ra ngươi sẽ tin sao? Dương Thu Trì đưa cái mũ lên, nói dối: "Đệ ngửi được mùi hôi từ cái mão này! Huynh nghĩ xem, nữ nhân, cho dù là ni cô, sao có thể có mùi mồ hôi tanh rình được? Chỉ có mấy tên đàn ông như chúng ta mới có thôi."
Mã Độ ngẩn người, sau đó cười ha hả: "Huynh đệ ngươi quả thật là lợi hại! Lão ca ta bội phục sát đất!" Rồi ngẫm nghĩ một chút nói, "nhưng mà, những ni cô này nhốt qua một bên, lỡ như..."
Lỡ như lỗ mũi lão tử không linh đúng không? Dương Thu Trì cười thầm, chỉ còn biết đáp: "Vậy cũng được, để cho họ đứng qua một bên trước."
Mã Độ lập tức hạ lệnh cho toàn bộ nữ nhân trong vườn bước ra ngoài, đứng sang một bên.
Sau khi các ni cô ra ngoài, trong vườn còn lại hơn ba trăm người, Mã Độ hỏi: "Huynh đệ, tiếp theo nên làm thế nào?"
"Cho hòa thượng trong vườn từng người từng người một ra đây, cho đội thử cái nón này lên, người nào đội vừa vừa thì cho đứng sang một bên!"
"Đúng ha! Ta sao lại không nghĩ đến điểm này ta!" Mã Độ mừng rỡ, lập tức hạ lệnh so sánh.
Cẩm y vệ khuân ra hai cái ghế cùng một cái bàn ra kê trước cửa, dọn bình trà và ly tách lên, Dương Thu Trì cùng Mã Độ ngồi lên vừa uống trà vừa xem các cẩm y vệ cho các hòa thượng đội thử mũ.
Mất một khắc công phu, họ đã cho hơn ba trăm hòa thượng trong vườn đội thử hết, giảm bớt hơn một nữa, còn lại hơn trăm người đều là hòa thương có thân hình khôi ngô cao lớn.
Mã Độ nhìn hơn trăm người còn lại này, đầu bắt đầu cảm thấy tối tăm: "Huynh đệ, còn nhiều người như thế, làm sao bây giờ?"
Dương Thu Trì đã thầm tính sẵn trong đầu, sợi tóc này luôn chân chỉ dài khoảng hai milimet, ứng với đầu vừa mới mọc tóc ra, bèn đứng lên nói: "Để đệ ra coi!"
Hắn cho những người đó xếp thành hàng, đi kiểm tra từng người một, người nào có tóc dài hơn hai millimét một cách rất rõ ràng thì đều cho ra ngoài, như vậy chỉ còn lại hơn ba mươi người.
Dương Thu Trì mơ mơ hồ hồ cảm giác như có ai đó đang kéo đẩy kêu gọi mình điều gì đó. Hắn cố gắng mở mắt, phát hiện trời đã sáng, nha hoàn Nguyệt Thiền đang đánh thức hắn.
Trước hết, Dương Thu Trì quan sát cần thần Tần Chỉ Tuệ ở bên cạnh, thấy nàng như con mèo nhỏ ngoan ngoãn ngủ vùi bên mình, hô hấp bình ổn, khóe miệng nở một nụ cười mỉm đầy ngọt ngào. Lúc này, hắn mới quay đầu lại hỏi: "Nguyệt Thiền, gọi ta làm gì?"
"Thiếu gia, nên dậy đi thôi, nô tỳ đã chuyển bị nước rửa rồi, nô tỳ phục vụ ngài tắm rửa."
Dương Thu Trì giật nảy người, để tiểu cô nương này giúp mình tắm rữa? Vậy lỡ như bản thân mình... như vậy là không được đâu! Dương Thu Trì vội phẫy tay lia lịa: "Để tự ta, không quan hệ gì." Cú giật mình này khiến hắn tỉnh hẳn ngủ, từ từ thức dậy bước xuống giường.
Tối hôm qua bận rộn nguyên cả đêm, trên người bốc một mùi thật khó chịu, đáng phải tắm táp một chút.
"Vậy nhị thiếu phu nhân của ngươi sao? Nàng ấy có phải tắm không?" Nếu mà có bồn tắm để đôi uyên ương tắm chung, thế thì quá tốt! Tinh thần của Dương Thu Trì vẫn rất lạc quang và mong đợi, nhưng tình hình hiện tại của Tần Chỉ Tuệ thế này sợ không phải là lúc dành cho nữ nhân tình trường.
"Chờ một lúc nhị thiếu phu nhân thức dậy, nô tỳ sẽ mang nước nóng đến giúp nhị thiếu phu nhân lau rữa, thiếu gia người yên tâm." Nguyệt Thiền đang lén cười, dường như phát hiện suy nghĩ thầm kín trong lòng Dương Thu Trì, "Cẩm y vệ Mã đại nhân đã đến, lão phu nhân nói ngài tắm xong nhanh chóng ra tiếp."
Dương Thu Trì tắm vội vàng trong cái bồn lớn đặt sau bình phong, mặc y phục bước ra, nhìn Tần Chỉ Tuệ thấy nàng vẫn còn ngủ say, bèn khẽ bảo Nguyệt Thiền: "Ngươi phải chiếu cố tốt cho nhị phu nhân nghe."
"Thiếu gia yên tâm, nha hoàn của lão phu nhân và đại thiếu phu nhân Hương Tình, Tiểu Điệp đều đến giúp coi sóc nhị thiếu phu nhân rồi."
"A, vậy thì tốt." Dương Thu Trì rời khỏi phòng ra phòng khách, nhận ra Mã Độ dẫn theo hai cẩm y vệ đang cùng chuyện phiếm với lão phu nhân. Vừa nhìn thấy Dương Thu Trì, Mã Độ cười ha ha bước tới nói: "Huynh đệ! Mùi vị đêm đồng phòng hoa chúc thế nào? Ha ha ha."
Nghe khẩu khí của y, chuyện Tần Chỉ Tuệ bị trúng độc đêm qua y vẫn còn chưa biết. Chuyện này không nói thật xem ra lại hay hơn, nên Dương Thu Trì thở dài đáp: "Ai... đệ muội của huynh tối qua trong bụng không được khỏe, náo loạn cả một đêm."
"A?" Mã Độ cả kinh, "Sao lại như vậy? Có nghiêm trọng lắm không?"
"Không hề gì rồi, đã thỉnh lang trung đến xem qua, uống xong thuốc rồi."
"A...! Vậy thì tốt!" Mã Độ lúc này mới yên tâm, dù gì, nếu nhà Dương Thu Trì có chuyện gấp không thể rút chân ra, thì không thể nào phiền hắn giúp y phá án này, "Huynh đệ, các vị hòa thương, ni cô đó đều đã bị bắt về hết nhốt trong vườn lớn ở dịch sở, ngươi xem tiếp theo nên làm thế nào?"
"Còn thế nào nữa, đến tra xét xem ai là người đội cái mũ rơm đó a."
"Được được! Vậy chúng ta đi mau thôi."
"Chờ một chút, đệ vào trong chút sẽ trở ra." Dương Thu Trì đi vào phòng chính mở cái tủ lớn ra, lấy cái nón rơm cẩn thận rút cọng tóc dùng vải trắng gói lại bỏ vào người, rồi cầm cái nón đi vào phòng có đặt cái tủ hợp kim nhôm, lấy trong rương khám tra hiện trường của pháp y ra một cái nhíp nhỏ bỏ vào người, rồi mang cái nón bước ra ngoài: "Đi thôi!"
Tiểu Hắc cẩu ở trong vườn đương nhiên nhanh chóng bám sát theo người Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì và Mã Độ đến dịch sở. Vừa vào cửa, Dương Thu Trì đã giật nãy người, thấy toàn bộ sân vườn đầy nhóc hòa thượng và ni cô đầu trọc lóc, lại còn có một số người đầu hói, đang được cẩm y vệ và bọn bộ khoái trong nha môn trông coi.
Dương Thu Trì vội lui lại, thở hỗn hễn: "Sao nhiều vậy?"
"Đúng ha, cả thảy có năm trăm bảy mươi hai người. Huynh đệ, nên làm thế nào bây giờ?" Mã Độ nhìn Tiểu Hắc cẩu bên cạnh Dương Thu Trì, nhớ lại bản lãnh truy tung của nó, "Dùng Tiểu Hắc cẩu của đệ dò tìm một chút coi thế nào?"
Dương Thu Trì cười khổ lắc đầu, thời gian dài như vậy, mùi vị đã loạn rồi. Nhưng trong lòng hắn vẫn cầu may, đưa cái nón rơm đó đến mũi Tiểu Hắc cẩu.
Con Tiểu Hắc cẩu này dù sao cũng không phải là chó cảnh sát đã kinh qua huấn luyện chuyên môn, mùi vị trong chiếc nón đã trải qua một thời gian dài, ở chỗ này lại có nhiều người, mùi vị đã sớm hòa lẫn vào nhau. Quả nhiên, Tiểu Hắc cẩu hít ngửi chiếc mũ một hồi, rồi sủa loạn uông uông, không có ý tứ gì hết.
"Không được rồi, tiểu cẩu không ngửi ra được nữa rồi!" Dương Thu Trì lắc đầu.
"Vậy thế nào bây giờ?" Mã Độ có chút thất vọng hỏi.
Dương Thu Trì suy nghĩ một lúc, đáp: "Đại ca, đệ có thể giúp huynh tìm ra người đội cái nón này, nhưng mà, huynh phải đáp ứng đệ một chuyện."
Mã Độ nghe Dương Thu Trì có biến pháp, suýt chút nữa nhảy cẩng lên như một đứa trẻ, vô cùng hưng phấn nói: "Được! Đừng nói một chuyện, một trăm chuyện lão ca ta cũng có thể đáp ứng đệ."
"Không nhiều như vậy đâu, một chuyện là đủ." Dương Thu Trì mỉm cười.
"Được a, chuyện gì vậy? Ta hứa là được."
"Đệ giúp huynh tìm ra người đó, nhưng huynh không được hỏi đệ làm cách nào mà tìm ra được, tại sao có thể tìm ra, được không?"
Mã Độ ngẩn người, lập tức cười ha hả: "Được a, lão ca ta biết huynh đệ ngươi là người có bản lãnh, và bản lãnh đó làm sao có thể cho người khác biết được? Ta hiểu dụng ý của huynh đệ rồi, lão ca ta không hỏi đâu."
Tên tiểu tử này nghĩ gì vậy? Nhưng mà thế cũng tốt, miễn cho mình khỏi giải thích!
Mã Độ hỏi: "Huynh đệ, hiện giờ chúng ta nên làm thế nào?"
"Trước hết cho toàn bộ nữ nhân ra ngoài."
"Nữ đều ra ngoài?" Mã Độ không hiểu ý tứ của Dương Thu Trì, nhưng sau đó chợt ngộ ra, thần thần bí bí hỏi: "Huynh đệ cho tất cả nữ nhân qua một bên, có phải là muốn...."
Bỉ ổi! Dương Thu Trì vừa nhìn biểu tình của Mã Độ đã biết y đang nghĩ gì, thầm chửi trong lòng, cười nói: "Đại ca hiểu lầm rồi, là đệ nói thả cho họ về. Người đội cái mũ này là nam."
"A? Huynh đệ sao mà biết vậy?" Mã Độ kinh ngạc phi thường.
Làm sao mà biết? Kiểm tra hóa nghiệm thì biết chứ sao, chuyện này có thể nói cho ngươi được sao? Nói ra ngươi sẽ tin sao? Dương Thu Trì đưa cái mũ lên, nói dối: "Đệ ngửi được mùi hôi từ cái mão này! Huynh nghĩ xem, nữ nhân, cho dù là ni cô, sao có thể có mùi mồ hôi tanh rình được? Chỉ có mấy tên đàn ông như chúng ta mới có thôi."
Mã Độ ngẩn người, sau đó cười ha hả: "Huynh đệ ngươi quả thật là lợi hại! Lão ca ta bội phục sát đất!" Rồi ngẫm nghĩ một chút nói, "nhưng mà, những ni cô này nhốt qua một bên, lỡ như..."
Lỡ như lỗ mũi lão tử không linh đúng không? Dương Thu Trì cười thầm, chỉ còn biết đáp: "Vậy cũng được, để cho họ đứng qua một bên trước."
Mã Độ lập tức hạ lệnh cho toàn bộ nữ nhân trong vườn bước ra ngoài, đứng sang một bên.
Sau khi các ni cô ra ngoài, trong vườn còn lại hơn ba trăm người, Mã Độ hỏi: "Huynh đệ, tiếp theo nên làm thế nào?"
"Cho hòa thượng trong vườn từng người từng người một ra đây, cho đội thử cái nón này lên, người nào đội vừa vừa thì cho đứng sang một bên!"
"Đúng ha! Ta sao lại không nghĩ đến điểm này ta!" Mã Độ mừng rỡ, lập tức hạ lệnh so sánh.
Cẩm y vệ khuân ra hai cái ghế cùng một cái bàn ra kê trước cửa, dọn bình trà và ly tách lên, Dương Thu Trì cùng Mã Độ ngồi lên vừa uống trà vừa xem các cẩm y vệ cho các hòa thượng đội thử mũ.
Mất một khắc công phu, họ đã cho hơn ba trăm hòa thượng trong vườn đội thử hết, giảm bớt hơn một nữa, còn lại hơn trăm người đều là hòa thương có thân hình khôi ngô cao lớn.
Mã Độ nhìn hơn trăm người còn lại này, đầu bắt đầu cảm thấy tối tăm: "Huynh đệ, còn nhiều người như thế, làm sao bây giờ?"
Dương Thu Trì đã thầm tính sẵn trong đầu, sợi tóc này luôn chân chỉ dài khoảng hai milimet, ứng với đầu vừa mới mọc tóc ra, bèn đứng lên nói: "Để đệ ra coi!"
Hắn cho những người đó xếp thành hàng, đi kiểm tra từng người một, người nào có tóc dài hơn hai millimét một cách rất rõ ràng thì đều cho ra ngoài, như vậy chỉ còn lại hơn ba mươi người.
/525
|