Dương Thu Trì sờ sờ cái túi, lắc lắc số bạc bên trong: "Không phân biệt tiền nào là của cô, tiền nào là của ta, làm sao bây giờ?"
"Hai thỏi to trắng hơn đấy là của ta, do cha ta cho để tiêu vặt. Mấy lạng bạc vụn màu sắc không tốt chính là của ngươi!"
Dương Thu Trì tử tế nhìn, quả nhiên màu sắc không đều nhau, cô bé nhỏ này đúng là không nói dối. Hắn bỏ hai khối bạc vào trong túi tiền, vừa định trả lại cho cô bé, chợt thấy bộ dạng cười cười của nàng, đột nhiên nghĩ đến chuyện tiểu nữ hài này có võ công, xem ra là kẻ có người đỡ đầu, chờ khi ả biết bí mật phóng thiểm điện của mình, rồi giật luôn số bạc và cái máy chụp hình này, thì mình không còn cách nào, bó tay luôn thôi. Cần phải nghĩ biện pháp mới được!
Dương Thu Trì đem cái dây cột rút của tiền thêu hoa đó buột chặt vào eo, nhìn hườm hườm cô bé, rồi đột nhiên giở đai lưng ra, bỏ túi tiền vào trong khố, kẹp chặt giữa hai đùi.
Cô gái nhỏ thất kinh, hét lớn: "Ngươi muốn chết!" Hai tay nàng vươn ra, chộp thẳng vào mặt Dương Thu Trì.
Về điểm này thì Dương Thu Trì đã sớm lường trước, sau khi bỏ túi tiền của cô gái nhỏ vào trong túi, thấy ả động thủ, lập tức quay đầu nhắm chỗ có nhiều người chạy, vừa chạy vừa la: "Cứu mạng a! Tống đại tiểu thư giết người rồi!"
Mọi người nghe hắn la to như thế, đều kéo lại xem náo nhiệt. Dương Thu Trì hòa vào đám đông, lách phải luồn trái. Cô gái nhỏ vốn chộp hắn không dính, lại nghe hắn kêu la bảo mình giết người, nên nếu tiếp tục truy kích, nàng chẳng phải là mang tội danh giết người thật sự hay sao? Từ nhỏ tới giờ, nàng chưa bao giờ bị người ta chọc tức đến như vậy, liền chỉ tay vào mặt Dương Thu Trì, tức đến run người, không mở miệng nói được gì.
Trong lúc tiểu nữ hài vô kế khả thi, đột nhiên trong đám người bao quanh có người thét lớn: "Lôi bộ đầu ở đây, ai dám ở đây giết người? Là người nào?" Liền sau đó, đám người phân ra, hai đại hán vạm vỡ cầm yêu đao bước tới. Người dẫn đầu là một người vừa cao vừa mập, đưa đôi mắt to mày rậm lấp lóe hữu thần nhìn quanh, hỏi: "Là ai giết người?"
"Lôi thúc thúc, người đến thật kịp lúc, là tên nhà quê này lấy mất bạc của cháu!" Cô gái nhỏ vừa thấy bộ khoái đến phảng phất như thấy cứu tinh, giơ tay chỉ Dương Thu Trì kêu lên.
"A! Thì ra là tiểu thư! Sao cô lại ở đây? Ngươi sao dám giật bạc của tiểu thư chúng ta thế, bộ ngươi không muốn sống sao?" Lôi bộ đầu nhìn trên nhìn dưới dò xét Dương Thu Trì một hồi, thấy hắn mặc một chiếc áo ngắn màu đen cũ kỹ, bị mất một ống tay áo, trên cánh tay còn bị thương, trên vai vác hai cái đùi to của động vật, không phải đùi dê cũng không phải đùi heo, nhưng không nghĩ ra đó là đùi hổ. Y vốn định bước lên bắt người, nhưng thấy người này mi thanh mục tú, dường như là kẻ đọc sách, nên không dám hành động lỗ mãn, liền thét hỏi trước để xem động tĩnh thế nào.
Dương Thu Trì thấy Lôi bộ đầu là người quen của tiểu nữ hài này, trong lòng thầm kêu không ổn, nhưng nghĩ lại rõ ràng là cô nhóc này giật bạc của mình trước, rồi mình dùng kế mưu mới lấy lại được, tuy là thuận tiện lừa ả một chút, nhưng rõ ràng là mình có lý hơn, do đó sợ gì thiên hạ chứ. Nói cho cùng thì dùng lời mà tranh đấu, không cho ả làm trộm mà đi bắt trộm là được. Nghĩ thế, hắn ngẩng mặt giành nói trước: "Là cô ấy giật bạc của ta trước, đó là mười lượng ta có được từ tiền cầm tấm da hổ. Ta cho điếm tiểu nhị một lượng, còn lại chín lượng bị cô ấy giật lấy bỏ vào trong túi tiền. Ta bất quá là lấy tiền của mình lại thôi. Ông không tin thì đi hỏi Tiền chương quỹ của tiệm cầm đồ và điếm tiểu nhị của 'Cao bằng khách sạn' đi! ... Ơ? Điếm tiểu nhị đâu rồi?"
Dương Thu Trì lúc này mới phát hiện, tên điếm tiểu nhị đó đã đi mất không biết từ lúc nào.
"Không hề gì!" Một nhân chứng cũng không còn, Dương Thu Trì ở chỗ lạ nước lạ cái thời cổ đại thế này, lại không phải là một xã hội pháp chế thời hiện đại, nên trong lòng có chút khẩn trương. Hắn rút phiếu cầm đồ trong người ra, đưa lên trên đầu, cho mọi người xung quanh xem: "Mọi người coi, đây là phiếu cầm đồ ta vừa cầm bộ da hổ đây!” Dừng lại một chút, hắn muốn đánh chút đòn tâm lý, giả vờ nghẹn ngào nói: "Chỗ tiền... chỗ tiền này là để ta dùng.... dùng trị bệnh ... cho mẫu thân già tám mươi tuổi của ta đó!"
Mọi người hạ giọng nghị luận, đua nhau đưa ánh mắt đồng tình nhìn Dương Thu Trì.
Tiểu nữ hài vốn muốn báo cho mọi người cáo trạng của ác nhân này, ai ngờ bị Dương Thu Trì chiếm mất tiên cơ. Sau đó lại nghe hắn nói dùng chỗ bạc này để dành trị bệnh cho mẫu thân, lòng cảm thấy bất nhẫn, khí giận tiêu mất, tuy mặt vẫn còn giận nhưng muốn xuống nước, nên cứ lầu bầu trong miệng không nói gì.
Lôi bộ đầu bước lại nhìn phiếu cầm đầu đó, sau đó quay đầu nhìn tiểu nữ hài kia, thấy nàng không nói gì, biết là người trẻ tuổi này nói thật. Nếu thế thì đúng là cô bé này giật bạc dùng để cứu mạng của người ta rồi. Nghĩ thế, y trả lại tấm phiếu cầm đồ cho Dương Thu Trì, vừa định lên tiếng hóa giải, chợt bộ khoái phía sau bước lên nhìn kỹ Dương Thu trì, hỏi: "Ngươi là Dương ngỗ tác (ngỗ tác: người làm nghề khám nghiệm tử thi) à? Không phải nghe nói là ngươi gặp chuyện không may rồi sao?"
"Dương ngỗ tác?" Lôi bộ đầu hỏi, "Dương ngỗ tác nào cà?"
"Hơ! Lôi lão đầu, chính là đồ đệ mới vừa thu của lão ngỗ tác trong nha môn huyện ta ấy mà, sao lão lại quên rồi!"
Lôi bộ đầu nhìn lại Dương Thu Trì một cách cẩn thận, rồi vỗ đầu nói: "À ha, lần trước khám nghiệm hiện trường có gặp qua hắn một lần, đúng là đồ đệ mới thu của lão ngỗ tác." Y nhìn Dương Thu Trì, dò xét trên dưới: "Ta nghe nói vừa rồi ngươi bị cuồng phong cuốn đi, thì ra là ngươi không bị sao ha?"
Dương Thu Trì nghe hai người nói chuyện, đoán là mình tá thi hoàn hồn vào một người đồ đệ mới thu của một lão ngỗ tác. Ngỗ tác chính là người phụ trách kiểm nghiệm tử thi trong nha môn thời cổ đại, là nhân viên bán chính thức nhà quan, loại công tác này đại loại cũng như pháp y thời hiện đại. Không ngờ bản thân mình ngược thời gian mấy trăm năm về thời cổ đại mà vẫn làm cái nghề dính dáng đến xác chết! Tuy nhiên, ngỗ tác của thời cổ đại không có địa vị như pháp y thời nay. Họ chẳng khác gì tiện dân, có địa vị thấp kém, trong ba đời không cho phép tham gia khảo thí khoa cử. Biết chuyện này, lòng hắn không khỏi buồn rầu, không có lời đáp nào đối với câu hỏi của Lôi bộ đầu.
"Không cần biết ngươi là ai, đem tiền trả lại ta!" Tiểu nữ hài bước đến cạnh Dương Thu Trì, phụng phịu gương mặt xinh.
Dương Thu Trì nghe nàng nói thế, cũng không muốn dây dưa làm gì, bản thân hắn mới vừa tới đây, không muốn gây sự, đây chính là cơ hội hạ đài tốt nhất, bèn lấy cái túi tiền thêu hoa từ trong khố ra. Sau khi hắn lấy lại chỗ bạc vụn của mình, để lại hai khối bạc lớn lại trong túi, dùng hai ngón tay giữ chặt thắt lưng, tay còn lại đưa túi tiền ra.
Túi tiền thêu hoa rất đẹp ấy từ từ được đưa ra, tiểu nữ hài đưa tay định tiếp lấy, đột nhiên nhớ lại vị trí mà người tuổi trẻ này lúc nãy đã nhét vào, không khỏi đỏ mặt thu tay lại.
"Sao vậy? Lấy đi chứ!' Dương Thu Trì cười quỷ quái.
"Phì! Hạ lưu!" Mạt tiểu nữ hài đỏ hồng.
Lời nói này của nàng có chút kỳ dị, khiến những người không hiểu sự tình đứng xung quanh đều cảm thấy ù ù cạc cạc. Duy chỉ có mình Dương Thu Trì là biết rõ, nhưng giả vờ làm dáng vẻ buồn rầu nói: "Hạ lưu? Ta sao lại hạ lưu được?"
Tiểu nữ hài mấp máy bờ môi, vừa định nói gì đó, nhưng lại thôi. Chuyện này một cô gái nhỏ như nàng không thể nào giải thích được. Nàng cắn môi, xua xua tay: "Ta cũng không có nhỏ nhen gì. Thôi đi, xem cái vẻ chán ngắt đáng thương của ngươi, bạc hay là túi tiền gì đều cho ngươi hết đó!"
Hai khối bạc đó ít nhất cũng được ba lượng. Túi tiền này lại vô cùng tinh xảo, chí ít cũng có giá hai lượng nữa, ả nói không cần là không cần, rộng lượng như vậy quả thật là vượt ngoài ý nghĩ của Dương Thu Trì. "Cho ta hết à? Nếu vậy thì thiệt cảm tạ cô lắm, cô đúng là người tốt!” Hắn cười ha ha cung tay xá xá, định bỏ vào trong lòng, thì cô bé đã bảo: “Nhưng mà người phải đáp ứng với ta một chuyện.”
"Hai thỏi to trắng hơn đấy là của ta, do cha ta cho để tiêu vặt. Mấy lạng bạc vụn màu sắc không tốt chính là của ngươi!"
Dương Thu Trì tử tế nhìn, quả nhiên màu sắc không đều nhau, cô bé nhỏ này đúng là không nói dối. Hắn bỏ hai khối bạc vào trong túi tiền, vừa định trả lại cho cô bé, chợt thấy bộ dạng cười cười của nàng, đột nhiên nghĩ đến chuyện tiểu nữ hài này có võ công, xem ra là kẻ có người đỡ đầu, chờ khi ả biết bí mật phóng thiểm điện của mình, rồi giật luôn số bạc và cái máy chụp hình này, thì mình không còn cách nào, bó tay luôn thôi. Cần phải nghĩ biện pháp mới được!
Dương Thu Trì đem cái dây cột rút của tiền thêu hoa đó buột chặt vào eo, nhìn hườm hườm cô bé, rồi đột nhiên giở đai lưng ra, bỏ túi tiền vào trong khố, kẹp chặt giữa hai đùi.
Cô gái nhỏ thất kinh, hét lớn: "Ngươi muốn chết!" Hai tay nàng vươn ra, chộp thẳng vào mặt Dương Thu Trì.
Về điểm này thì Dương Thu Trì đã sớm lường trước, sau khi bỏ túi tiền của cô gái nhỏ vào trong túi, thấy ả động thủ, lập tức quay đầu nhắm chỗ có nhiều người chạy, vừa chạy vừa la: "Cứu mạng a! Tống đại tiểu thư giết người rồi!"
Mọi người nghe hắn la to như thế, đều kéo lại xem náo nhiệt. Dương Thu Trì hòa vào đám đông, lách phải luồn trái. Cô gái nhỏ vốn chộp hắn không dính, lại nghe hắn kêu la bảo mình giết người, nên nếu tiếp tục truy kích, nàng chẳng phải là mang tội danh giết người thật sự hay sao? Từ nhỏ tới giờ, nàng chưa bao giờ bị người ta chọc tức đến như vậy, liền chỉ tay vào mặt Dương Thu Trì, tức đến run người, không mở miệng nói được gì.
Trong lúc tiểu nữ hài vô kế khả thi, đột nhiên trong đám người bao quanh có người thét lớn: "Lôi bộ đầu ở đây, ai dám ở đây giết người? Là người nào?" Liền sau đó, đám người phân ra, hai đại hán vạm vỡ cầm yêu đao bước tới. Người dẫn đầu là một người vừa cao vừa mập, đưa đôi mắt to mày rậm lấp lóe hữu thần nhìn quanh, hỏi: "Là ai giết người?"
"Lôi thúc thúc, người đến thật kịp lúc, là tên nhà quê này lấy mất bạc của cháu!" Cô gái nhỏ vừa thấy bộ khoái đến phảng phất như thấy cứu tinh, giơ tay chỉ Dương Thu Trì kêu lên.
"A! Thì ra là tiểu thư! Sao cô lại ở đây? Ngươi sao dám giật bạc của tiểu thư chúng ta thế, bộ ngươi không muốn sống sao?" Lôi bộ đầu nhìn trên nhìn dưới dò xét Dương Thu Trì một hồi, thấy hắn mặc một chiếc áo ngắn màu đen cũ kỹ, bị mất một ống tay áo, trên cánh tay còn bị thương, trên vai vác hai cái đùi to của động vật, không phải đùi dê cũng không phải đùi heo, nhưng không nghĩ ra đó là đùi hổ. Y vốn định bước lên bắt người, nhưng thấy người này mi thanh mục tú, dường như là kẻ đọc sách, nên không dám hành động lỗ mãn, liền thét hỏi trước để xem động tĩnh thế nào.
Dương Thu Trì thấy Lôi bộ đầu là người quen của tiểu nữ hài này, trong lòng thầm kêu không ổn, nhưng nghĩ lại rõ ràng là cô nhóc này giật bạc của mình trước, rồi mình dùng kế mưu mới lấy lại được, tuy là thuận tiện lừa ả một chút, nhưng rõ ràng là mình có lý hơn, do đó sợ gì thiên hạ chứ. Nói cho cùng thì dùng lời mà tranh đấu, không cho ả làm trộm mà đi bắt trộm là được. Nghĩ thế, hắn ngẩng mặt giành nói trước: "Là cô ấy giật bạc của ta trước, đó là mười lượng ta có được từ tiền cầm tấm da hổ. Ta cho điếm tiểu nhị một lượng, còn lại chín lượng bị cô ấy giật lấy bỏ vào trong túi tiền. Ta bất quá là lấy tiền của mình lại thôi. Ông không tin thì đi hỏi Tiền chương quỹ của tiệm cầm đồ và điếm tiểu nhị của 'Cao bằng khách sạn' đi! ... Ơ? Điếm tiểu nhị đâu rồi?"
Dương Thu Trì lúc này mới phát hiện, tên điếm tiểu nhị đó đã đi mất không biết từ lúc nào.
"Không hề gì!" Một nhân chứng cũng không còn, Dương Thu Trì ở chỗ lạ nước lạ cái thời cổ đại thế này, lại không phải là một xã hội pháp chế thời hiện đại, nên trong lòng có chút khẩn trương. Hắn rút phiếu cầm đồ trong người ra, đưa lên trên đầu, cho mọi người xung quanh xem: "Mọi người coi, đây là phiếu cầm đồ ta vừa cầm bộ da hổ đây!” Dừng lại một chút, hắn muốn đánh chút đòn tâm lý, giả vờ nghẹn ngào nói: "Chỗ tiền... chỗ tiền này là để ta dùng.... dùng trị bệnh ... cho mẫu thân già tám mươi tuổi của ta đó!"
Mọi người hạ giọng nghị luận, đua nhau đưa ánh mắt đồng tình nhìn Dương Thu Trì.
Tiểu nữ hài vốn muốn báo cho mọi người cáo trạng của ác nhân này, ai ngờ bị Dương Thu Trì chiếm mất tiên cơ. Sau đó lại nghe hắn nói dùng chỗ bạc này để dành trị bệnh cho mẫu thân, lòng cảm thấy bất nhẫn, khí giận tiêu mất, tuy mặt vẫn còn giận nhưng muốn xuống nước, nên cứ lầu bầu trong miệng không nói gì.
Lôi bộ đầu bước lại nhìn phiếu cầm đầu đó, sau đó quay đầu nhìn tiểu nữ hài kia, thấy nàng không nói gì, biết là người trẻ tuổi này nói thật. Nếu thế thì đúng là cô bé này giật bạc dùng để cứu mạng của người ta rồi. Nghĩ thế, y trả lại tấm phiếu cầm đồ cho Dương Thu Trì, vừa định lên tiếng hóa giải, chợt bộ khoái phía sau bước lên nhìn kỹ Dương Thu trì, hỏi: "Ngươi là Dương ngỗ tác (ngỗ tác: người làm nghề khám nghiệm tử thi) à? Không phải nghe nói là ngươi gặp chuyện không may rồi sao?"
"Dương ngỗ tác?" Lôi bộ đầu hỏi, "Dương ngỗ tác nào cà?"
"Hơ! Lôi lão đầu, chính là đồ đệ mới vừa thu của lão ngỗ tác trong nha môn huyện ta ấy mà, sao lão lại quên rồi!"
Lôi bộ đầu nhìn lại Dương Thu Trì một cách cẩn thận, rồi vỗ đầu nói: "À ha, lần trước khám nghiệm hiện trường có gặp qua hắn một lần, đúng là đồ đệ mới thu của lão ngỗ tác." Y nhìn Dương Thu Trì, dò xét trên dưới: "Ta nghe nói vừa rồi ngươi bị cuồng phong cuốn đi, thì ra là ngươi không bị sao ha?"
Dương Thu Trì nghe hai người nói chuyện, đoán là mình tá thi hoàn hồn vào một người đồ đệ mới thu của một lão ngỗ tác. Ngỗ tác chính là người phụ trách kiểm nghiệm tử thi trong nha môn thời cổ đại, là nhân viên bán chính thức nhà quan, loại công tác này đại loại cũng như pháp y thời hiện đại. Không ngờ bản thân mình ngược thời gian mấy trăm năm về thời cổ đại mà vẫn làm cái nghề dính dáng đến xác chết! Tuy nhiên, ngỗ tác của thời cổ đại không có địa vị như pháp y thời nay. Họ chẳng khác gì tiện dân, có địa vị thấp kém, trong ba đời không cho phép tham gia khảo thí khoa cử. Biết chuyện này, lòng hắn không khỏi buồn rầu, không có lời đáp nào đối với câu hỏi của Lôi bộ đầu.
"Không cần biết ngươi là ai, đem tiền trả lại ta!" Tiểu nữ hài bước đến cạnh Dương Thu Trì, phụng phịu gương mặt xinh.
Dương Thu Trì nghe nàng nói thế, cũng không muốn dây dưa làm gì, bản thân hắn mới vừa tới đây, không muốn gây sự, đây chính là cơ hội hạ đài tốt nhất, bèn lấy cái túi tiền thêu hoa từ trong khố ra. Sau khi hắn lấy lại chỗ bạc vụn của mình, để lại hai khối bạc lớn lại trong túi, dùng hai ngón tay giữ chặt thắt lưng, tay còn lại đưa túi tiền ra.
Túi tiền thêu hoa rất đẹp ấy từ từ được đưa ra, tiểu nữ hài đưa tay định tiếp lấy, đột nhiên nhớ lại vị trí mà người tuổi trẻ này lúc nãy đã nhét vào, không khỏi đỏ mặt thu tay lại.
"Sao vậy? Lấy đi chứ!' Dương Thu Trì cười quỷ quái.
"Phì! Hạ lưu!" Mạt tiểu nữ hài đỏ hồng.
Lời nói này của nàng có chút kỳ dị, khiến những người không hiểu sự tình đứng xung quanh đều cảm thấy ù ù cạc cạc. Duy chỉ có mình Dương Thu Trì là biết rõ, nhưng giả vờ làm dáng vẻ buồn rầu nói: "Hạ lưu? Ta sao lại hạ lưu được?"
Tiểu nữ hài mấp máy bờ môi, vừa định nói gì đó, nhưng lại thôi. Chuyện này một cô gái nhỏ như nàng không thể nào giải thích được. Nàng cắn môi, xua xua tay: "Ta cũng không có nhỏ nhen gì. Thôi đi, xem cái vẻ chán ngắt đáng thương của ngươi, bạc hay là túi tiền gì đều cho ngươi hết đó!"
Hai khối bạc đó ít nhất cũng được ba lượng. Túi tiền này lại vô cùng tinh xảo, chí ít cũng có giá hai lượng nữa, ả nói không cần là không cần, rộng lượng như vậy quả thật là vượt ngoài ý nghĩ của Dương Thu Trì. "Cho ta hết à? Nếu vậy thì thiệt cảm tạ cô lắm, cô đúng là người tốt!” Hắn cười ha ha cung tay xá xá, định bỏ vào trong lòng, thì cô bé đã bảo: “Nhưng mà người phải đáp ứng với ta một chuyện.”
/525
|