Lưu Dũng thấy địch quân đã chạy xa, hỏi: "Dương gia, thuộc hạ đi cắt đầu của mấy tướng soai địch quân, được không?"
"Được chứ!"
Lưu Dũng mang hai hộ vệ chạy đi cắt đầu tướng địch.
Dương Thu Trì nhìn hơn hai chục khẩu đại pháo địch quân bỏ lại, lòng nghĩ số này là đồ tốt, không thể để lạc vào tay địch nhân, bèn quay lại bảo A Hạnh Ny: "Chờ lát về thành diệt hết địch trong thành xong, em lập tức mang Đồng binh giúp ta kéo mấy khẩu hồng di đại pháo này về bảo quan, chờ ta thành lập đoàn luyện xong cần dùng."
"Dạ được, Thu Trì ca." A Hạnh Ny ngọt ngào đáp ứng.
Dương Thu Trì nhìn về hướng địch quân bỏ chạy, tựa hồ không phải là nơi chúng hạ trại, mà là hoảng loạn bỏ trốn. Hắn tổ kiến quân đội đang thiếu trang bị, vừa khéo có thứ này, liền vội nói: "Ny nhi, lúc vận chuyển pháo, em phái thêm một đội ngũ truy tung địch quân, coi xem đại doanh của chúng còn không, có thứ gì tốt hãy vận chuyển về hết. Còn nữa, lúc thu dọn chiến trường đừng quên thu thập hết vỏ đạn về giao cho ta, ta còn phải nhồi làm trở lại nữa."
"Vâng...! Được ạ!" A Hạnh Ny sùng bái nhìn Dương Thu Trì, lòng nghĩ hắn vừa diệt mấy nghìn địch nhân mà mặt không đổi lòng không run, thật không biết làm sao đạt được như vậy. A Hạnh Ny không biết Dương Thu Trì là pháp y xuyên việt chuyển thế đến đây, đã sớm quen với sinh tử.
Dương Thu Trì quay đầu nhìn vào thành, tuy vẫn còn nghe tiếng chém giết, nhưng thanh âm đã ít ỏi hẳn lại, không biết thắng bại thế nào, không biết tình huống của Băng nhi, Tuyết Liên, tiểu quận chúa thế nào.
Lát sau, Lưu Dũng cùng hai người xách mấy cái đầu trở về. Lưu Dũng còn vác một cây cờ soái lớn. Dương Thu Trì vác súng máy chạy trở về thành, A Hạnh Ny cùng mọi người theo sát sau.
Chạy về dưới thành lâu, Dương Thu Trì nguớc mắt nhìn, thấy trên lâu thành vẫn còn tung bay cờ của Đại minh, người trên đó hầu hết là Đồng quân mặc phục trang dân tộc và Minh quân, biết là thành trì còn nằm trong tay, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhỏm.
Du kích tướng quân Long Bỉnh vui mừng chạy xuống dưới thành, chụp tay Dương Thu Trì lắc lư mừng rỡ: 'Dương đại nhân! Vũ khí quái thú của ông thật là lợi hại, khiến ta nhìn đến đơ mắt luôn! Ha ha ha, lần này quả là nhờ ông rồi, nếu không chúng ta..."
"Nương tử của ta đâu?" Dương Thu Trì cắt ngang lời y.
"À, tôn phu nhân đã đánh vào trong thành, tham dự chặn giết địch quân vào thành rồi..."
Chính vào lúc này, hắn chợt nghe tiếng ồn ào như thủy triều ùa đến, vô số địch quân chen chúc chạy về phía này.
Thì ra, địch quân đánh vào thành bị rơi vào thế chiến tranh nhân dân như rừng như biển, đành mạnh ai nấy đánh, tử thương vô số.
Khi nghe đại quân đánh chiêng thu quân, địch quân chưa đánh vào thành đã đua nhau triệt li, quân đánh vào thành rồi vốn đã không có đấu chí gì, liền tụ tập lại con đường chính xông về phía tây, muốn đột vây xuất thành hội hợp với chủ quân. Lúc này, số đang xông về phía bọn Dương Thu Trì chính là địch quân toan tính đột vậy này.
Dương Thu Trì lập tức cho gác miệng súng máy, tiến hành bắn quét mãnh liệt về phía địch quân! Đồng quân và Minh quân trên thành lâu cũng kéo xuống tăng cường ngăn chặn.
Do địch quân chen đặc trên đường chính, dòng người quá dày, nên lần này bắn quét tạo ra lượng tử thương rất lớn.
Rất may là đạn không còn nhiều, Dương Thu Trì chỉ bắn bắn dừng dừng, mục đích là muốn ngăn chặn địch quân.
Hắn vừa bắn vừa bảo Lưu Dũng tổ chức cho kêu gọi và mệnh lệnh địch quân đầu hàng.
Lưu Dũng lấy cờ soái của địch quân ra giương lên, còn bọn hộ vệ thì giơ cao đầu lâu của tướng địch, hô lớn: "Đại soái của các ngươi đã bị tru diệt! Soái kỳ đã bị đoạt, còn không quỳ xuống đầu hàng!"
Sau khi thấy địch quân phía trước ngã rạp vô số, địch quân phía sau thấy không có cách gì đột vây, đã rơi vào thế bao vây trùng trùng của quân dân, liền có kẻ sợ chết quỳ xuống đầu hàng, hét lớn xin tha mạng.
Có kẻ dẫn đầu, một loạt địch quân làm theo, đua nhau quỳ xuống. Vẫn còn có kẻ hung hãn ngoan cố vẫn muốn đánh giết xông lên, nhưng chưa kịp chạy tới trước đã bị Dương Thu Trì dùng cách điểm xạ bắn chết.
Đồng quân và Minh quân vây tiễu từ bốn phương tám hướng kéo đến, ngoài ra còn có vô số dân chúng tay cầm dao rựa bao vây địch quân ở các đường lớn đường nhỏ. Người cổ không hề có ba đại kỷ luật tám điều chú ý, cũng không có ý thức ưu đãi tù binh gì, cho nên địch quân đầu hàng rồi mà vẫn chịu khổ không ít, hơi có chút bất mãn là lập tức bị giết.
Long Bỉnh là lão tướng sa trường, biết nên xử lí chiến phu ra sao, lập tức dẫn đầu bộ hạ đi thu bắt chiến phu, thu dọn chiến trường, làm rõ tình huống tử thương của hai bên, rồi dùng bao cát lấp cổng thành trở lại, sắp bày phòng ngự bốn phía, đồng thời phái thám mã đi điều tra hướng chạy của địch quân.
Dương Thu Trì không biết những thứ này, cũng lười quản, ngóng cổ nhìn quanh tìm kiếm Liễu Nhược Băng, thì nàng như con đại nhạn nhẹ nhàng phóng từ đỉnh phòng một nhà xuống trước mặt hắn, bạch y đã nhiễm hồng máu địch nhân, nhưng lần này không thảm hại như lần chiến đấu suốt hai ngày hai đêm mấy hôm trước.
Dương Thu Trì ôm vòng eo thon của nàng: "Băng nhin, nàng có sao không? Không bị thương chứ?"
"Không! Phu quân thì sao?"
Dương Thu Trì cười lắc đầu. Liễu Nhược Băng nhìn lên nhìn xuống tra xét khắp người hắn, thấy hắn bình an vô sự, bấy giờ mới yên tâm.
Dương Thu Trì lo lắng cho Quách Tuyết Liên còn ở trong nội nha, định về xem, Liễu Nhược Băng đã cười hàm tiếu: "Thiếp biết là chàng không bỏ được ả Tuyết Liên đó mà, phu quân an tâm đi, Tuyết nha đầu bình an vô sự."
Dương Thu Trì cả mừng, nhưng ngượng ngập nói: "Kỳ thật ta không có, ta là lo cho ba vị vương gia mà."
"Thiếp biết, phu quân chàng hiện giờ là mệnh quan triều đình rồi, ba vị vương gia ở trong thành do chàng thủ bị, nếu có mệnh hệ nào chúng ta không chịu trách nhiệm nỗi đâu. Do đó, thiếp nhất mực giết địch ở gần nha môn, chủ yếu bảo hộ Tuyết Liên, thuận tiện bảo hộ ba vị vương gia và tiểu quận chúa, bọn họ đều bình an vô sự. Chàng cứ yên tâm đi."
Đang nói chuyện, mấy Minh quân hộ vệ vội chạy đến bẩm báo với Dương Thu Trì và Long Bỉnh: "Hai vị đại nhân, ba vị vương gia và tổng binh đại nhân có lời thỉnh."
Dương Thu Trì làm thủ bị mấy ngày nay rồi, nhưng do mãi bận chế tạo đạn, còn chưa đến gặp qua ba vị vương gia. Bọn họ cũng không triệu kiến hắn. Hiện giờ hắn nghe nói ba vị vương gia và tổng binh có lời thỉnh, nhớ tới gương mặt mê gái của tổng binh, lòng không vui chút nào, nói với Liễu Nhược Băng: "Băng nhi, địch quân đào tẩu có động hướng không rõ, nàng ở lại thành lâu bảo hộ, vi phu đi bái kiến ba vị vương gia."
Liễu Nhược Băng gật đầu, dặn dò mấy câu rồi lên thành lâu.
Dương Thu Trì bảo A Hạnh Ny thu dọn chiến trường, bảo Lưu Dũng cùng các hộ vệ vác theo súng máy Maxim theo Long Bỉnh đến huyện nha, thuận tiện đi an ủi tiểu nha hoàn Quách Tuyết Liên vẫn còn kinh hồn chưa định trước, đặt súng máy và đạn xuống, lưu một bộ phận hộ vệ bảo hộ, sau đó mới đến nội trạch của tri huyện.
Ngoài nội nha, mấy trăm Minh quân canh gác chặt, chỉ cho Dương Thu Trì và Long Bỉnh vào trong.
Trong phòng khách, ba vị Phúc vương, Huệ vương và Quế vương đang ngồi ở giữa. Tổng binh Khổng Hi Quý ngồi hầu một bên.
Long Bỉnh bước tới quỳ dập đầu: "Mạt tướng Long Bỉnh khấu kiến ba vị vương gia, tham kiến tổng binh đại nhân."
Dương Thu Trì chỉ chấp tay xá xa: "Ti chức Dương Thu Trì xin chào ba vị vương gia, tổng binh đại nhân."
Tổng binh Khổng Hi Quý sầm mặt: 'Dương đại nhân, ba vị vương gia là thiên tuế, ngươi vì sao không quỳ?"
Dương Thu Trì cười mà thịt không cười: "Ti chức vừa rồi đánh giết một trận, eo mỏi rồi, không thể nào quỳ, thỉnh ba vị vương gia thông cảm." Hắn biết Đại minh sắp sửa tiêu đời, gặp Sùng Trinh đế hắn còn kính ông tả treo cổ ở Môi Sơn tuẫn quốc dập đầu lại thì được, chứ ba lão già vương gia này mà bảo hắn quỳ là tuyệt đối không, dù gì, kiếp trước hắn cũng là siêu phẩm trấn quốc công, gặp vương gia cũng không cần quỳ, cho nên mới tìm cớ nói vậy.
Đôi mắt tam giác của Khổng Hi Quý lộ hung quang: "Sao hả? Dương đại nhân muốn ỷ công ngạo mạn hay sao?"
"Thôi vậy..." Quế vương Chu Thường Doanh ho khan mấy tiếng, xua tay, "Long tướng quân cũng đứng lên, ngồi nói chuyện."
Khổng Hi Quý bấy giờ mới im miệng.
Chờ Long Bỉnh và Dương Thu Trì ngồi xong, Chu Thường Doanh mỉm cười hỏi: "Hai vị đại nhân, chiến huống thế nào?"
Tuy trước mặt ba vị đều là vương gia, nhưng có sự khác biệ. Phúc vương là cháu của Minh Anh Tông, bà con xa với đương kim hoàng thượng. Huệ vương và Quế vương là con trai của Minh Thần Tông, là thân hoàng thúc (chú ruột vua) của Sùng Trinh hoàng đế. Huệ vương đứng hàng thứ sáu. Quế vương đứng hàng thứ bảy. Như vậy có thể nói, Huệ vương và Quế vương là anh em ruột với cha của Sùng trinh đế là Minh Quanh tông Chu Thường Lạc, quan hệ gần hơn Phúc vương nhiều. Do đó, có mặt hai người, Phúc vương thường không mở miệng.
Huệ vương tuy là anh của Quế vương, nhưng Huệ vương Chu Thường Nhuận từ nhỏ quy y phật pháp, suốt ngày tham thiền lễ phật, không thông sự vụ nhân gian, đối với triều chánh không biết gì, cho nên, trong trường hợp này, đệ đệ của ông ta là Chu Thường Doanh đóng vai trò quyết định.
Khổng Hi Quý nháy mắt với Long Bỉnh, chen lời: "Long tướng quân, ngươi đem chuyện mấy nghìn quân Đại minh chúng ta đánh lui mấy vạn Trương tặc quân thế nào bẩm báo lại cho ba vị vương gia nghe."
Ý tứ trong lời Khổng Hi Quý rất rõ ràng, lão nhất mực ở cạnh ba vị vương gia, không tự tham tham dự chỉ huy tác chiến, nhưng Long Bỉnh là bộ tướng của lão. Long Bỉnh chỉ huy cũng chẳng khác gì lão chỉ huy. Lão cũng không biết địch quân bị đánh lui như thế nào, nhưng mà cứ giành công lao trước cái đã rồi tính sau, đó là cách làm trước giờ của lão.
Dương Thu Trì tủm tỉm cười, cũng không giành nói gì. Hắn chỉ là thủ bị, còn Long Bỉnh là du kích tướng quân, cao hơn hắn một cấp, đương nhiên phải do Long Bỉnh hồi báo. Hắn tin Long Bỉnh sẽ không đem công lao giành hết.
Long Bỉnh tuy là bộ tướng của Khổng Hy Quý, nhưng là người chính trực, huống chi hai lần tác chiến đều do Dương Thu Trì lực chống sóng cuồng, có thể đánh lui địch quân gấp mấy lần, công đầu vô luận thế nào cũng không thể ở trong tay của Minh quân.
Vì thế, y cứ theo tình huống tác chiến như thật mà báo cáo, đặc biệt nhấn mạnh tác dụng của Liễu Nhược Băng thủ thành, Dương Thu Trì dùng tạc đạn và vũ khí quái thú biết cắn người như trong truyền thuyết xoay chuyển cả cục thế khi thành bị phá.
"Được chứ!"
Lưu Dũng mang hai hộ vệ chạy đi cắt đầu tướng địch.
Dương Thu Trì nhìn hơn hai chục khẩu đại pháo địch quân bỏ lại, lòng nghĩ số này là đồ tốt, không thể để lạc vào tay địch nhân, bèn quay lại bảo A Hạnh Ny: "Chờ lát về thành diệt hết địch trong thành xong, em lập tức mang Đồng binh giúp ta kéo mấy khẩu hồng di đại pháo này về bảo quan, chờ ta thành lập đoàn luyện xong cần dùng."
"Dạ được, Thu Trì ca." A Hạnh Ny ngọt ngào đáp ứng.
Dương Thu Trì nhìn về hướng địch quân bỏ chạy, tựa hồ không phải là nơi chúng hạ trại, mà là hoảng loạn bỏ trốn. Hắn tổ kiến quân đội đang thiếu trang bị, vừa khéo có thứ này, liền vội nói: "Ny nhi, lúc vận chuyển pháo, em phái thêm một đội ngũ truy tung địch quân, coi xem đại doanh của chúng còn không, có thứ gì tốt hãy vận chuyển về hết. Còn nữa, lúc thu dọn chiến trường đừng quên thu thập hết vỏ đạn về giao cho ta, ta còn phải nhồi làm trở lại nữa."
"Vâng...! Được ạ!" A Hạnh Ny sùng bái nhìn Dương Thu Trì, lòng nghĩ hắn vừa diệt mấy nghìn địch nhân mà mặt không đổi lòng không run, thật không biết làm sao đạt được như vậy. A Hạnh Ny không biết Dương Thu Trì là pháp y xuyên việt chuyển thế đến đây, đã sớm quen với sinh tử.
Dương Thu Trì quay đầu nhìn vào thành, tuy vẫn còn nghe tiếng chém giết, nhưng thanh âm đã ít ỏi hẳn lại, không biết thắng bại thế nào, không biết tình huống của Băng nhi, Tuyết Liên, tiểu quận chúa thế nào.
Lát sau, Lưu Dũng cùng hai người xách mấy cái đầu trở về. Lưu Dũng còn vác một cây cờ soái lớn. Dương Thu Trì vác súng máy chạy trở về thành, A Hạnh Ny cùng mọi người theo sát sau.
Chạy về dưới thành lâu, Dương Thu Trì nguớc mắt nhìn, thấy trên lâu thành vẫn còn tung bay cờ của Đại minh, người trên đó hầu hết là Đồng quân mặc phục trang dân tộc và Minh quân, biết là thành trì còn nằm trong tay, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhỏm.
Du kích tướng quân Long Bỉnh vui mừng chạy xuống dưới thành, chụp tay Dương Thu Trì lắc lư mừng rỡ: 'Dương đại nhân! Vũ khí quái thú của ông thật là lợi hại, khiến ta nhìn đến đơ mắt luôn! Ha ha ha, lần này quả là nhờ ông rồi, nếu không chúng ta..."
"Nương tử của ta đâu?" Dương Thu Trì cắt ngang lời y.
"À, tôn phu nhân đã đánh vào trong thành, tham dự chặn giết địch quân vào thành rồi..."
Chính vào lúc này, hắn chợt nghe tiếng ồn ào như thủy triều ùa đến, vô số địch quân chen chúc chạy về phía này.
Thì ra, địch quân đánh vào thành bị rơi vào thế chiến tranh nhân dân như rừng như biển, đành mạnh ai nấy đánh, tử thương vô số.
Khi nghe đại quân đánh chiêng thu quân, địch quân chưa đánh vào thành đã đua nhau triệt li, quân đánh vào thành rồi vốn đã không có đấu chí gì, liền tụ tập lại con đường chính xông về phía tây, muốn đột vây xuất thành hội hợp với chủ quân. Lúc này, số đang xông về phía bọn Dương Thu Trì chính là địch quân toan tính đột vậy này.
Dương Thu Trì lập tức cho gác miệng súng máy, tiến hành bắn quét mãnh liệt về phía địch quân! Đồng quân và Minh quân trên thành lâu cũng kéo xuống tăng cường ngăn chặn.
Do địch quân chen đặc trên đường chính, dòng người quá dày, nên lần này bắn quét tạo ra lượng tử thương rất lớn.
Rất may là đạn không còn nhiều, Dương Thu Trì chỉ bắn bắn dừng dừng, mục đích là muốn ngăn chặn địch quân.
Hắn vừa bắn vừa bảo Lưu Dũng tổ chức cho kêu gọi và mệnh lệnh địch quân đầu hàng.
Lưu Dũng lấy cờ soái của địch quân ra giương lên, còn bọn hộ vệ thì giơ cao đầu lâu của tướng địch, hô lớn: "Đại soái của các ngươi đã bị tru diệt! Soái kỳ đã bị đoạt, còn không quỳ xuống đầu hàng!"
Sau khi thấy địch quân phía trước ngã rạp vô số, địch quân phía sau thấy không có cách gì đột vây, đã rơi vào thế bao vây trùng trùng của quân dân, liền có kẻ sợ chết quỳ xuống đầu hàng, hét lớn xin tha mạng.
Có kẻ dẫn đầu, một loạt địch quân làm theo, đua nhau quỳ xuống. Vẫn còn có kẻ hung hãn ngoan cố vẫn muốn đánh giết xông lên, nhưng chưa kịp chạy tới trước đã bị Dương Thu Trì dùng cách điểm xạ bắn chết.
Đồng quân và Minh quân vây tiễu từ bốn phương tám hướng kéo đến, ngoài ra còn có vô số dân chúng tay cầm dao rựa bao vây địch quân ở các đường lớn đường nhỏ. Người cổ không hề có ba đại kỷ luật tám điều chú ý, cũng không có ý thức ưu đãi tù binh gì, cho nên địch quân đầu hàng rồi mà vẫn chịu khổ không ít, hơi có chút bất mãn là lập tức bị giết.
Long Bỉnh là lão tướng sa trường, biết nên xử lí chiến phu ra sao, lập tức dẫn đầu bộ hạ đi thu bắt chiến phu, thu dọn chiến trường, làm rõ tình huống tử thương của hai bên, rồi dùng bao cát lấp cổng thành trở lại, sắp bày phòng ngự bốn phía, đồng thời phái thám mã đi điều tra hướng chạy của địch quân.
Dương Thu Trì không biết những thứ này, cũng lười quản, ngóng cổ nhìn quanh tìm kiếm Liễu Nhược Băng, thì nàng như con đại nhạn nhẹ nhàng phóng từ đỉnh phòng một nhà xuống trước mặt hắn, bạch y đã nhiễm hồng máu địch nhân, nhưng lần này không thảm hại như lần chiến đấu suốt hai ngày hai đêm mấy hôm trước.
Dương Thu Trì ôm vòng eo thon của nàng: "Băng nhin, nàng có sao không? Không bị thương chứ?"
"Không! Phu quân thì sao?"
Dương Thu Trì cười lắc đầu. Liễu Nhược Băng nhìn lên nhìn xuống tra xét khắp người hắn, thấy hắn bình an vô sự, bấy giờ mới yên tâm.
Dương Thu Trì lo lắng cho Quách Tuyết Liên còn ở trong nội nha, định về xem, Liễu Nhược Băng đã cười hàm tiếu: "Thiếp biết là chàng không bỏ được ả Tuyết Liên đó mà, phu quân an tâm đi, Tuyết nha đầu bình an vô sự."
Dương Thu Trì cả mừng, nhưng ngượng ngập nói: "Kỳ thật ta không có, ta là lo cho ba vị vương gia mà."
"Thiếp biết, phu quân chàng hiện giờ là mệnh quan triều đình rồi, ba vị vương gia ở trong thành do chàng thủ bị, nếu có mệnh hệ nào chúng ta không chịu trách nhiệm nỗi đâu. Do đó, thiếp nhất mực giết địch ở gần nha môn, chủ yếu bảo hộ Tuyết Liên, thuận tiện bảo hộ ba vị vương gia và tiểu quận chúa, bọn họ đều bình an vô sự. Chàng cứ yên tâm đi."
Đang nói chuyện, mấy Minh quân hộ vệ vội chạy đến bẩm báo với Dương Thu Trì và Long Bỉnh: "Hai vị đại nhân, ba vị vương gia và tổng binh đại nhân có lời thỉnh."
Dương Thu Trì làm thủ bị mấy ngày nay rồi, nhưng do mãi bận chế tạo đạn, còn chưa đến gặp qua ba vị vương gia. Bọn họ cũng không triệu kiến hắn. Hiện giờ hắn nghe nói ba vị vương gia và tổng binh có lời thỉnh, nhớ tới gương mặt mê gái của tổng binh, lòng không vui chút nào, nói với Liễu Nhược Băng: "Băng nhi, địch quân đào tẩu có động hướng không rõ, nàng ở lại thành lâu bảo hộ, vi phu đi bái kiến ba vị vương gia."
Liễu Nhược Băng gật đầu, dặn dò mấy câu rồi lên thành lâu.
Dương Thu Trì bảo A Hạnh Ny thu dọn chiến trường, bảo Lưu Dũng cùng các hộ vệ vác theo súng máy Maxim theo Long Bỉnh đến huyện nha, thuận tiện đi an ủi tiểu nha hoàn Quách Tuyết Liên vẫn còn kinh hồn chưa định trước, đặt súng máy và đạn xuống, lưu một bộ phận hộ vệ bảo hộ, sau đó mới đến nội trạch của tri huyện.
Ngoài nội nha, mấy trăm Minh quân canh gác chặt, chỉ cho Dương Thu Trì và Long Bỉnh vào trong.
Trong phòng khách, ba vị Phúc vương, Huệ vương và Quế vương đang ngồi ở giữa. Tổng binh Khổng Hi Quý ngồi hầu một bên.
Long Bỉnh bước tới quỳ dập đầu: "Mạt tướng Long Bỉnh khấu kiến ba vị vương gia, tham kiến tổng binh đại nhân."
Dương Thu Trì chỉ chấp tay xá xa: "Ti chức Dương Thu Trì xin chào ba vị vương gia, tổng binh đại nhân."
Tổng binh Khổng Hi Quý sầm mặt: 'Dương đại nhân, ba vị vương gia là thiên tuế, ngươi vì sao không quỳ?"
Dương Thu Trì cười mà thịt không cười: "Ti chức vừa rồi đánh giết một trận, eo mỏi rồi, không thể nào quỳ, thỉnh ba vị vương gia thông cảm." Hắn biết Đại minh sắp sửa tiêu đời, gặp Sùng Trinh đế hắn còn kính ông tả treo cổ ở Môi Sơn tuẫn quốc dập đầu lại thì được, chứ ba lão già vương gia này mà bảo hắn quỳ là tuyệt đối không, dù gì, kiếp trước hắn cũng là siêu phẩm trấn quốc công, gặp vương gia cũng không cần quỳ, cho nên mới tìm cớ nói vậy.
Đôi mắt tam giác của Khổng Hi Quý lộ hung quang: "Sao hả? Dương đại nhân muốn ỷ công ngạo mạn hay sao?"
"Thôi vậy..." Quế vương Chu Thường Doanh ho khan mấy tiếng, xua tay, "Long tướng quân cũng đứng lên, ngồi nói chuyện."
Khổng Hi Quý bấy giờ mới im miệng.
Chờ Long Bỉnh và Dương Thu Trì ngồi xong, Chu Thường Doanh mỉm cười hỏi: "Hai vị đại nhân, chiến huống thế nào?"
Tuy trước mặt ba vị đều là vương gia, nhưng có sự khác biệ. Phúc vương là cháu của Minh Anh Tông, bà con xa với đương kim hoàng thượng. Huệ vương và Quế vương là con trai của Minh Thần Tông, là thân hoàng thúc (chú ruột vua) của Sùng Trinh hoàng đế. Huệ vương đứng hàng thứ sáu. Quế vương đứng hàng thứ bảy. Như vậy có thể nói, Huệ vương và Quế vương là anh em ruột với cha của Sùng trinh đế là Minh Quanh tông Chu Thường Lạc, quan hệ gần hơn Phúc vương nhiều. Do đó, có mặt hai người, Phúc vương thường không mở miệng.
Huệ vương tuy là anh của Quế vương, nhưng Huệ vương Chu Thường Nhuận từ nhỏ quy y phật pháp, suốt ngày tham thiền lễ phật, không thông sự vụ nhân gian, đối với triều chánh không biết gì, cho nên, trong trường hợp này, đệ đệ của ông ta là Chu Thường Doanh đóng vai trò quyết định.
Khổng Hi Quý nháy mắt với Long Bỉnh, chen lời: "Long tướng quân, ngươi đem chuyện mấy nghìn quân Đại minh chúng ta đánh lui mấy vạn Trương tặc quân thế nào bẩm báo lại cho ba vị vương gia nghe."
Ý tứ trong lời Khổng Hi Quý rất rõ ràng, lão nhất mực ở cạnh ba vị vương gia, không tự tham tham dự chỉ huy tác chiến, nhưng Long Bỉnh là bộ tướng của lão. Long Bỉnh chỉ huy cũng chẳng khác gì lão chỉ huy. Lão cũng không biết địch quân bị đánh lui như thế nào, nhưng mà cứ giành công lao trước cái đã rồi tính sau, đó là cách làm trước giờ của lão.
Dương Thu Trì tủm tỉm cười, cũng không giành nói gì. Hắn chỉ là thủ bị, còn Long Bỉnh là du kích tướng quân, cao hơn hắn một cấp, đương nhiên phải do Long Bỉnh hồi báo. Hắn tin Long Bỉnh sẽ không đem công lao giành hết.
Long Bỉnh tuy là bộ tướng của Khổng Hy Quý, nhưng là người chính trực, huống chi hai lần tác chiến đều do Dương Thu Trì lực chống sóng cuồng, có thể đánh lui địch quân gấp mấy lần, công đầu vô luận thế nào cũng không thể ở trong tay của Minh quân.
Vì thế, y cứ theo tình huống tác chiến như thật mà báo cáo, đặc biệt nhấn mạnh tác dụng của Liễu Nhược Băng thủ thành, Dương Thu Trì dùng tạc đạn và vũ khí quái thú biết cắn người như trong truyền thuyết xoay chuyển cả cục thế khi thành bị phá.
/146
|