Tiểu quận chúa thập phần đắc ý, đầu nghiên nghiên, cười hỏi: "Sao lại không nói?"
Dương Thu Trì vội vái dài một lễ: "Quận chúa, chuyện nạp thiếp đó tại hạ... tại hạ thật khó tuân mệnh, mong quận chúa..."
Tiểu quận chúa nhíu mày: "Người vậy sao làm người được? Bảo ngươi nạp thiếp mà như là đưa ngươi lên giá treo cổ vậy. Nam nhân khác vừa nghe nạp thiếp e là mặt cười muốn lạn luôn, còn người thì cứ sầu mày khổ mặt, ba lần bảy lượt ngăn trở, thật là khó hiểu..."
Nói đến đây, tiểu quận chúa liếc mắt nhìn Dương Thu Trì, chợt như đã hiểu ra, bảo: "À...! Ta hiểu rồi, là ngươi sợ không nuôi nổi tiểu thiếp, đúng không? Điều này không sao, nếu như ta đã làm mối cho ngươi, thì đương nhiên sẽ quản chuyện của hồi môn. Yên tâm đi, phụ vương ta không nghĩ nhiều như vậy, cho nên cho người ít tiền một chút. Không sao, như vầy đi, ta cấp cho ngươi 50 lượng bạc trắng, cho ngươi mua một trạch viện an gia, như vậy được chưa?"
Dương Thu Trì cười khổ chấp tay xá lia lịa: "Đa tạ quận chúa hậu ái, nếu đổi điều khác tại hạ nhất định tuân mệnh, nhưng chuyện nạp thiếp này..., thật tại là tôi đã hứa chắc với vợ rồi, cả đời này chỉ cưới có mình nàng ta, tuyệt không nạp thiếp nữa..."
Tiểu quận chúa vỗ bàn, mặt đanh lại, hừ một tiếng nói: "Dương hộ vệ, ta thấy ngươi đáng thương mới tặng cho ngươi một phòng tiểu thiếp. Ngươi không những cảm kích, ngược lại còn ba lần bảy lượt từ chối, ngươi thật không nễ mặt hay sao? Nếu như không phải ngươi đã từng cứu tính mệnh của ta và phu quân, thì chỉ cần ngươi cải lời ta một tiếng, ta đã sớm đem ngươi ra gọi nha môn trị tội rồi!"
Dương Thu Trì cũng nổi gàn, chấp tay đáp: 'Ân điển của quận chúa tại hạ khắc cốt minh tâm. Chỉ là tại hạ thật không thể phản lại lời ước định với vợ nhà kiếp này, cho nên..."
"Cái gì là vợ nhà chứ! Nàng ta còn chưa được cưới về cửa mà, cho dù cổ đã được cưới về làm vợ, bằng cái gì không cho phép ngươi nạp thiếp, buộc ngươi phải thủ một mình à? 'Nữ huấn, nữ giới' ả đã đọc qua chưa? 'Phụ đức' ả có hiểu không? Phu vi thê cương, ngươi là đại trượng phu, nói sao hay vậy, ả là một phụ nhân, lo cút sang một bên!"
"Cái này..."
"Vậy cái gọi là 'Từ đây tới già, gái ngoan không lấy hai chồng' là chuyện của nữ nhân. Ngươi là một đại lão gia, để vợ xỏ mũi quay vòng vòng thật là mất mặt nam nhân quá!"
"Cái này, không phải..."
"Hừ! Nghe người nói là biết con vợ chưa cưới của ngươi là mẫu dạ xoa, sư tử hà đông dữ như bà chằn rồi. Nữ tử như vậy thì cần làm gì? Còn không chịu nhân lúc sớm hủy hôn, tìm một mối tốt khác. Nếu ả mà không phục thì kêu ả đến tìm ta, ta làm chủ cho ngươi!"
"...."
Tiểu quận chúa nói một hơi một hồi giống như bắp rang trong nồi, căn bản không cho Dương Thu Trì cơ hội lên tiếng, giáo huấn cho hắn mặt mày choáng váng cả. Dương Thu Trì ngay một lời cũng không thể chen vào, và vì người ta là quận chúa, hắn không dám đối đầu thẳng, cho nên chỉ cúi người xá lia xá lịa.
Tiểu quận chúa nói hơi gấp, nên hụt hơi thở hổn hễn một hồi mới đanh mặt nói tiếp: "Ê, ta nói cả buổi sao ngươi im thin thít vậy, được hay không được cũng nói một tiếng chứ?"
Dương Thu Trì thầm nghĩ ta cũng muốn nói đó chứ, tại cô không để ta nói chứ bộ. Giờ có cơ hội, hắn bèn hạ giọng đáp: "Quận chúa nói phải lắm, chỉ có điều..., nam tử hán đại trượng phu cũng cần phải nói và giữ lời. Nếu như tôi đã đáp ứng nàng ấy cả đời này cùng nàng ấy chấp tay chấp cánh, đương nhiên sẽ phải giữ lời. Do đó, hậu ái của quận chúa tại hạ chỉ biết khắc ghi trong lòng, nhưng không thể tuân mệnh, mong quận chúa tha tội!"
Dương Thu Trì thấy quận chúa định dạy đời tiếp, vội chấp tay nói: "Trước mắt Trương tặc quân bức tiến vào Vũ Xương, trong thành trật tự rất loạn, tại hạ phải tuần vệ các nơi trong vương phủ. Nếu như quận chúa không còn chỉ lệnh gì khác, tại hạ xin cáo từ!" Nói xong hắn vái một lễ dài, rồi không quản tiểu quận chúa định nói gì, chuyển thân ra ngoài cửa, vén màn bước ra ngoài.
Vừa bước ra cửa, hắn thấy ở dưới hành lang có một thiếu nữ đang đứng, tức thời ngẩn ra.
Tiểu quận chúa đuổi theo gọi: "Tuần tra cái gì, đừng có lo, hôm nay đã phái binh xuất thành chinh tiểu rồi, phát hiện tối qua Trương tặc quân đã chạy biến đâu mất hết rồi. Hơn nữa, phụ vương đã phái bát bách lí gia cấp đến Ma thành thỉnh viện binh..." Vừa nói đến đây, nàng ta phát hiện Dương Thu Trì đứng đó bất động, liền thuận theo ánh mắt ngẩn ngơ của hắn nhìn qua, tức thời cười, đắc ý nói: "Dương hộ vệ, ta nói mà, ngươi phải xem mắt người trước chứ, đừng có nhưng con trâu sình chống cự bảy con ngựa kéo cũng không chịu đi. Thế nào? Hiện giờ thấy người đẹp động tâm rồi phải không?"
Dương Thu Trì chỉ thiếu nữ dưới hành lang, quay đầu hỏi: "Tiểu quận chúa muốn... muốn đem cô ta hứa gả cho tôi làm tiểu thiếp?"
"Đúng a? Thế nào hả? Đủ đẹp chưa? Người rất nhanh nhẹn ân cần đó! Tiểu nhị, còn không mau đến làm lễ ra mắt lão gia tương lai của ngươi?"
Thiếu nữ dưới hành lang chính là tì nữ Tiểu Nhị của Trầm Tuyết Phỉ.
Mặt Tiểu Nhị hơi tái xen lẫn chút e thẹn, bước lên thỏ thẻ làm lễ với Dương Thu Trì: "Tiểu nhị ra mắt Dương gia!"
Dương Thu Trì nhất thời bán khắc không hiểu rõ đây là chuyện gì. Tuy Tiểu Nhị là nha hoàn bồi giác của Trầm Tuyết Phỉ, nhưng Trầm Tuyết Phỉ giờ đã là người của Sở vương gia, Tiểu Nhị đương nhiên là tì nữ của Sở vương. Do đó, Tiểu quận chúa làm chủ hứa gả cô bé cho người là danh chánh ngôn thuận rồi. Chỉ có điều, vừa rồi hắn ra ngoài Tiểu Nhị còn hầu hạ Trầm Vương phi, sao bây giờ lại đem cô bé hứa gả cho hắn làm tiểu thiếp chứ?
Dương Thu Trì đương nhiên không thể biểu lộ ra là mình nhận thức Tiểu Nhị, chỉ đành cúi đầu nhìn nàng, hi vọng từ gương mặt của nàng nhìn ra đáp án bên trong, không ngờ Tiểu Nhị nhất mực cả thẹn cúi đầu không nói chuyện.
Kỳ thật, nếu luận về tướng mạo thì Tiểu Nhị tuy không sánh bằng Trầm Tuyết Phỉ, thậm chí so với Quách Tuyết Liên còn kém hơn một bậc (Quách Tuyết Liên dù gì cũng có ba phần giống Liễu Nhược Băng, trong khi Liễu Nhược Băng có dung mạo khuynh quốc khuynh thành), nhưng cũng có thể coi là vô cùng xinh đẹp, một trăm người mới chọn được một.
Dương Thu Trì giả vờ nhìn kỹ Tiểu Nhị, trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ chuyện này rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ tiểu quân chúa biết hắn đang giúp Trầm vương phi, muốn dùng cách này để thử hắn? Không đúng, điều này không cần thiết. Nếu nàng ta phát hiện hắn và Trầm vương phi có điều không rõ ràng, thì trực tiếp đi báo với Sở vương bắt hắn đi thẩm tấn là được rồi, thậm chí còn làm nhục Trầm vương phi một phen, cần gì phải đem nha hoàn của Trầm vương phi làm thiếp cho hắn, làm chuyện thăm dò phiền phức gì chứ?
Không chờ Dương Thu trì nghĩ rõ, tiểu quân chúa đã giục: "Ê! Hỏi ngươi đó? Thế nào hả?"
Dương Thu Trì miễn cưỡng cười, cúi đầu hỏi Tiểu Nhị: "Cô tên gì?" Hắn muốn hỏi thử xem có thể tìm được manh mối gì không.
"Nô tì Tiểu Nhị."
"Là người ở đâu?"
"Là người ở Khổ Lý ao, Thư thành."
"Bao lớn rồi?"
"Mười lăm"
"Trong nhà còn có người nào không?"
Thần sắc của Tiểu Nhị bi thương: "Không còn ai khác nữa, bị nạn đói chết hết rồi."
"Vậy à...!" Dương Thu Trì gật gật đầu, "Nguyện ý theo ta không?"
Mặt Tiểu Nhị vốn đã đỏ càng đỏ hơn, cúi đầu thật thấp, một lúc sau mới e thẹn gật gật.
Dương Thu Trì nhìn vẻ thẹn thùng của Tiểu Nhị, bắt đầu đoán được ý nghĩ của cô nàng. Tiểu Nhị sở dĩ đáp ứng hôn sự này, xem ra là vì cô bé biết Dương Thu Trì đã an bài phòng ốc ở ngoài để đào hầm tránh chiến loạn. Hơn nữa còn nói rõ, một khi Trương tặc quân đánh vào thành, sẽ mang Trầm Tuyết phỉ trốn vào nhà dân tránh chiến loạn. Do đó, Trầm Tuyết Phỉ sẽ không cô đơn quá lâu, chủ tớ sau đó sẽ tương phùng. Hơn nữa, cô bé đã sinh hảo cảm đối với Dương Thu Trì, có thể làm tiểu thíep của hắn đương nhiên là cầu cũng không được.
Tiểu quận chúa Chu Phượng Đức khinh bỉ nhìn Tiểu Nhị một cái, hừ lạnh, lại đổi thành vẻ tươi cười nói với Dương Thu Trì: "Chuyện này ngươi hỏi nó vô ích, nó là tì nữ trong vương phủ của ta, ta đem gả nó cho ai thì nó phải lấy người đó, không tới lượt nó quyết đâu. Ngươi đáp ứng là được rồi."
Dương Thu Trì từ ánh mắt của tiểu quận chúa lập tức phát hiện ra vấn đề. Nếu như nàng ta thật lòng muốn tìm cho hắn một phòng thiếp thất, thì nên tìm một kẻ mà nàng ta coi được, hay ít nhất là tì nữ mà nàng ta thích. Nhưng mà, từ ánh mắt vừa rồi, cô ta căn bản chẳng thích Tiểu Nhị, thậm chí rất ghét, lý do trong đó Dương Thu Trì biết tự nhiên là vì Trầm Tuyết Phỉ.
Vừa nghĩ đến vấn đề này, mọi chi tiết liên quan đều được hắn nghĩ thông. Tiểu quận chúa sở dĩ đem Tiểu Nhị hứa gả cho hắn làm thiếp, nguyên nhân là muốn dùng một ná bắn hai chim. Con chim thứ nhất được nhiên là muốn báo đáp ân cứu mạng của hắn, để tránh cho người ta khỏi nói vương gia chịu ân mà không biết báo.
Con chim thứ hai đương nhiên là muốn chỉnh trị Trầm Tuyết Phỉ, và nó là nguyên nhân chủ yếu. Sở vương và tiểu quận chúa Chu Phượng Đức đều rất ghét Trầm Tuyết Phỉ. Trong hôn lễ, trượng phu của Chu Phượng Đức là Vương Quốc Tử không ngờ lại thèm thuồng dung mạo của Trầm Tuyết Phỉ, nhìn đến đực cả mặt ra, còn để đổ trà hết. Tuy theo đạo lý thì điều đó không trách được Trầm Tuyết Phỉ, nhưng đối với tiểu quận chúa thì đây là cái sai của Trầm Tuyết Phỉ, khiến nàng ta càng hận ghét Trầm Tuyết Phỉ hơn. Nhưng cái khổ là Trầm Tuyết Phỉ là phi tử của phụ vương, không thể thẳng thừng đến làm phiền, miễn để người ta nói nàng ta có lỗi về đạo hiếu. Cho nên nàng ta đã nghĩ ra một chủ ý xấu xa để giải cái hận của mình: Phụ vương của nàng ta đã đày Trầm Tuyết Phỉ vào lãnh cung, hai năm không người quan tâm, bên người chỉ có một tiểu nha hoàn Tiểu Nhị. Bây giờ nàng ta đem Tiểu Nhị hứa gả cho hắn, thì trong tẩm cung to lớn Trầm Tuyết Phỉ chỉ có một mình, như vậy nàng sẽ càng cô đơn tịch mịch hơn, và điều tuyệt vời nhất đối với tiểu quận chúa là có thể bức cho nàng phát điên.
Nghĩ thông điều này, Dương Thu Trì đối với tiểu quận chúa Chu Phượng Đức tức thì thăng lên sự chán ghét cực độ. Cái chiêu tổn hại chỉ có nữ nhân âm tổn mới có thể nghĩ ra! Xem ra, Chu Phượng Đức chỉ có dung mạo mỹ lệ, chứ mang trong bụng đầy điều xấu xa, và hắn đã hối hận thật sự trước đây đã ngăn trở Trầm Tuyết Phỉ hành thích ả.
Trong lòng hắn thì tràn đầy sự chán ghét cùng cực, nhưng ngoài mặt thì chẳng lộ ra điểm gì.
Dương Thu Trì vội vái dài một lễ: "Quận chúa, chuyện nạp thiếp đó tại hạ... tại hạ thật khó tuân mệnh, mong quận chúa..."
Tiểu quận chúa nhíu mày: "Người vậy sao làm người được? Bảo ngươi nạp thiếp mà như là đưa ngươi lên giá treo cổ vậy. Nam nhân khác vừa nghe nạp thiếp e là mặt cười muốn lạn luôn, còn người thì cứ sầu mày khổ mặt, ba lần bảy lượt ngăn trở, thật là khó hiểu..."
Nói đến đây, tiểu quận chúa liếc mắt nhìn Dương Thu Trì, chợt như đã hiểu ra, bảo: "À...! Ta hiểu rồi, là ngươi sợ không nuôi nổi tiểu thiếp, đúng không? Điều này không sao, nếu như ta đã làm mối cho ngươi, thì đương nhiên sẽ quản chuyện của hồi môn. Yên tâm đi, phụ vương ta không nghĩ nhiều như vậy, cho nên cho người ít tiền một chút. Không sao, như vầy đi, ta cấp cho ngươi 50 lượng bạc trắng, cho ngươi mua một trạch viện an gia, như vậy được chưa?"
Dương Thu Trì cười khổ chấp tay xá lia lịa: "Đa tạ quận chúa hậu ái, nếu đổi điều khác tại hạ nhất định tuân mệnh, nhưng chuyện nạp thiếp này..., thật tại là tôi đã hứa chắc với vợ rồi, cả đời này chỉ cưới có mình nàng ta, tuyệt không nạp thiếp nữa..."
Tiểu quận chúa vỗ bàn, mặt đanh lại, hừ một tiếng nói: "Dương hộ vệ, ta thấy ngươi đáng thương mới tặng cho ngươi một phòng tiểu thiếp. Ngươi không những cảm kích, ngược lại còn ba lần bảy lượt từ chối, ngươi thật không nễ mặt hay sao? Nếu như không phải ngươi đã từng cứu tính mệnh của ta và phu quân, thì chỉ cần ngươi cải lời ta một tiếng, ta đã sớm đem ngươi ra gọi nha môn trị tội rồi!"
Dương Thu Trì cũng nổi gàn, chấp tay đáp: 'Ân điển của quận chúa tại hạ khắc cốt minh tâm. Chỉ là tại hạ thật không thể phản lại lời ước định với vợ nhà kiếp này, cho nên..."
"Cái gì là vợ nhà chứ! Nàng ta còn chưa được cưới về cửa mà, cho dù cổ đã được cưới về làm vợ, bằng cái gì không cho phép ngươi nạp thiếp, buộc ngươi phải thủ một mình à? 'Nữ huấn, nữ giới' ả đã đọc qua chưa? 'Phụ đức' ả có hiểu không? Phu vi thê cương, ngươi là đại trượng phu, nói sao hay vậy, ả là một phụ nhân, lo cút sang một bên!"
"Cái này..."
"Vậy cái gọi là 'Từ đây tới già, gái ngoan không lấy hai chồng' là chuyện của nữ nhân. Ngươi là một đại lão gia, để vợ xỏ mũi quay vòng vòng thật là mất mặt nam nhân quá!"
"Cái này, không phải..."
"Hừ! Nghe người nói là biết con vợ chưa cưới của ngươi là mẫu dạ xoa, sư tử hà đông dữ như bà chằn rồi. Nữ tử như vậy thì cần làm gì? Còn không chịu nhân lúc sớm hủy hôn, tìm một mối tốt khác. Nếu ả mà không phục thì kêu ả đến tìm ta, ta làm chủ cho ngươi!"
"...."
Tiểu quận chúa nói một hơi một hồi giống như bắp rang trong nồi, căn bản không cho Dương Thu Trì cơ hội lên tiếng, giáo huấn cho hắn mặt mày choáng váng cả. Dương Thu Trì ngay một lời cũng không thể chen vào, và vì người ta là quận chúa, hắn không dám đối đầu thẳng, cho nên chỉ cúi người xá lia xá lịa.
Tiểu quận chúa nói hơi gấp, nên hụt hơi thở hổn hễn một hồi mới đanh mặt nói tiếp: "Ê, ta nói cả buổi sao ngươi im thin thít vậy, được hay không được cũng nói một tiếng chứ?"
Dương Thu Trì thầm nghĩ ta cũng muốn nói đó chứ, tại cô không để ta nói chứ bộ. Giờ có cơ hội, hắn bèn hạ giọng đáp: "Quận chúa nói phải lắm, chỉ có điều..., nam tử hán đại trượng phu cũng cần phải nói và giữ lời. Nếu như tôi đã đáp ứng nàng ấy cả đời này cùng nàng ấy chấp tay chấp cánh, đương nhiên sẽ phải giữ lời. Do đó, hậu ái của quận chúa tại hạ chỉ biết khắc ghi trong lòng, nhưng không thể tuân mệnh, mong quận chúa tha tội!"
Dương Thu Trì thấy quận chúa định dạy đời tiếp, vội chấp tay nói: "Trước mắt Trương tặc quân bức tiến vào Vũ Xương, trong thành trật tự rất loạn, tại hạ phải tuần vệ các nơi trong vương phủ. Nếu như quận chúa không còn chỉ lệnh gì khác, tại hạ xin cáo từ!" Nói xong hắn vái một lễ dài, rồi không quản tiểu quận chúa định nói gì, chuyển thân ra ngoài cửa, vén màn bước ra ngoài.
Vừa bước ra cửa, hắn thấy ở dưới hành lang có một thiếu nữ đang đứng, tức thời ngẩn ra.
Tiểu quận chúa đuổi theo gọi: "Tuần tra cái gì, đừng có lo, hôm nay đã phái binh xuất thành chinh tiểu rồi, phát hiện tối qua Trương tặc quân đã chạy biến đâu mất hết rồi. Hơn nữa, phụ vương đã phái bát bách lí gia cấp đến Ma thành thỉnh viện binh..." Vừa nói đến đây, nàng ta phát hiện Dương Thu Trì đứng đó bất động, liền thuận theo ánh mắt ngẩn ngơ của hắn nhìn qua, tức thời cười, đắc ý nói: "Dương hộ vệ, ta nói mà, ngươi phải xem mắt người trước chứ, đừng có nhưng con trâu sình chống cự bảy con ngựa kéo cũng không chịu đi. Thế nào? Hiện giờ thấy người đẹp động tâm rồi phải không?"
Dương Thu Trì chỉ thiếu nữ dưới hành lang, quay đầu hỏi: "Tiểu quận chúa muốn... muốn đem cô ta hứa gả cho tôi làm tiểu thiếp?"
"Đúng a? Thế nào hả? Đủ đẹp chưa? Người rất nhanh nhẹn ân cần đó! Tiểu nhị, còn không mau đến làm lễ ra mắt lão gia tương lai của ngươi?"
Thiếu nữ dưới hành lang chính là tì nữ Tiểu Nhị của Trầm Tuyết Phỉ.
Mặt Tiểu Nhị hơi tái xen lẫn chút e thẹn, bước lên thỏ thẻ làm lễ với Dương Thu Trì: "Tiểu nhị ra mắt Dương gia!"
Dương Thu Trì nhất thời bán khắc không hiểu rõ đây là chuyện gì. Tuy Tiểu Nhị là nha hoàn bồi giác của Trầm Tuyết Phỉ, nhưng Trầm Tuyết Phỉ giờ đã là người của Sở vương gia, Tiểu Nhị đương nhiên là tì nữ của Sở vương. Do đó, Tiểu quận chúa làm chủ hứa gả cô bé cho người là danh chánh ngôn thuận rồi. Chỉ có điều, vừa rồi hắn ra ngoài Tiểu Nhị còn hầu hạ Trầm Vương phi, sao bây giờ lại đem cô bé hứa gả cho hắn làm tiểu thiếp chứ?
Dương Thu Trì đương nhiên không thể biểu lộ ra là mình nhận thức Tiểu Nhị, chỉ đành cúi đầu nhìn nàng, hi vọng từ gương mặt của nàng nhìn ra đáp án bên trong, không ngờ Tiểu Nhị nhất mực cả thẹn cúi đầu không nói chuyện.
Kỳ thật, nếu luận về tướng mạo thì Tiểu Nhị tuy không sánh bằng Trầm Tuyết Phỉ, thậm chí so với Quách Tuyết Liên còn kém hơn một bậc (Quách Tuyết Liên dù gì cũng có ba phần giống Liễu Nhược Băng, trong khi Liễu Nhược Băng có dung mạo khuynh quốc khuynh thành), nhưng cũng có thể coi là vô cùng xinh đẹp, một trăm người mới chọn được một.
Dương Thu Trì giả vờ nhìn kỹ Tiểu Nhị, trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ chuyện này rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ tiểu quân chúa biết hắn đang giúp Trầm vương phi, muốn dùng cách này để thử hắn? Không đúng, điều này không cần thiết. Nếu nàng ta phát hiện hắn và Trầm vương phi có điều không rõ ràng, thì trực tiếp đi báo với Sở vương bắt hắn đi thẩm tấn là được rồi, thậm chí còn làm nhục Trầm vương phi một phen, cần gì phải đem nha hoàn của Trầm vương phi làm thiếp cho hắn, làm chuyện thăm dò phiền phức gì chứ?
Không chờ Dương Thu trì nghĩ rõ, tiểu quân chúa đã giục: "Ê! Hỏi ngươi đó? Thế nào hả?"
Dương Thu Trì miễn cưỡng cười, cúi đầu hỏi Tiểu Nhị: "Cô tên gì?" Hắn muốn hỏi thử xem có thể tìm được manh mối gì không.
"Nô tì Tiểu Nhị."
"Là người ở đâu?"
"Là người ở Khổ Lý ao, Thư thành."
"Bao lớn rồi?"
"Mười lăm"
"Trong nhà còn có người nào không?"
Thần sắc của Tiểu Nhị bi thương: "Không còn ai khác nữa, bị nạn đói chết hết rồi."
"Vậy à...!" Dương Thu Trì gật gật đầu, "Nguyện ý theo ta không?"
Mặt Tiểu Nhị vốn đã đỏ càng đỏ hơn, cúi đầu thật thấp, một lúc sau mới e thẹn gật gật.
Dương Thu Trì nhìn vẻ thẹn thùng của Tiểu Nhị, bắt đầu đoán được ý nghĩ của cô nàng. Tiểu Nhị sở dĩ đáp ứng hôn sự này, xem ra là vì cô bé biết Dương Thu Trì đã an bài phòng ốc ở ngoài để đào hầm tránh chiến loạn. Hơn nữa còn nói rõ, một khi Trương tặc quân đánh vào thành, sẽ mang Trầm Tuyết phỉ trốn vào nhà dân tránh chiến loạn. Do đó, Trầm Tuyết Phỉ sẽ không cô đơn quá lâu, chủ tớ sau đó sẽ tương phùng. Hơn nữa, cô bé đã sinh hảo cảm đối với Dương Thu Trì, có thể làm tiểu thíep của hắn đương nhiên là cầu cũng không được.
Tiểu quận chúa Chu Phượng Đức khinh bỉ nhìn Tiểu Nhị một cái, hừ lạnh, lại đổi thành vẻ tươi cười nói với Dương Thu Trì: "Chuyện này ngươi hỏi nó vô ích, nó là tì nữ trong vương phủ của ta, ta đem gả nó cho ai thì nó phải lấy người đó, không tới lượt nó quyết đâu. Ngươi đáp ứng là được rồi."
Dương Thu Trì từ ánh mắt của tiểu quận chúa lập tức phát hiện ra vấn đề. Nếu như nàng ta thật lòng muốn tìm cho hắn một phòng thiếp thất, thì nên tìm một kẻ mà nàng ta coi được, hay ít nhất là tì nữ mà nàng ta thích. Nhưng mà, từ ánh mắt vừa rồi, cô ta căn bản chẳng thích Tiểu Nhị, thậm chí rất ghét, lý do trong đó Dương Thu Trì biết tự nhiên là vì Trầm Tuyết Phỉ.
Vừa nghĩ đến vấn đề này, mọi chi tiết liên quan đều được hắn nghĩ thông. Tiểu quận chúa sở dĩ đem Tiểu Nhị hứa gả cho hắn làm thiếp, nguyên nhân là muốn dùng một ná bắn hai chim. Con chim thứ nhất được nhiên là muốn báo đáp ân cứu mạng của hắn, để tránh cho người ta khỏi nói vương gia chịu ân mà không biết báo.
Con chim thứ hai đương nhiên là muốn chỉnh trị Trầm Tuyết Phỉ, và nó là nguyên nhân chủ yếu. Sở vương và tiểu quận chúa Chu Phượng Đức đều rất ghét Trầm Tuyết Phỉ. Trong hôn lễ, trượng phu của Chu Phượng Đức là Vương Quốc Tử không ngờ lại thèm thuồng dung mạo của Trầm Tuyết Phỉ, nhìn đến đực cả mặt ra, còn để đổ trà hết. Tuy theo đạo lý thì điều đó không trách được Trầm Tuyết Phỉ, nhưng đối với tiểu quận chúa thì đây là cái sai của Trầm Tuyết Phỉ, khiến nàng ta càng hận ghét Trầm Tuyết Phỉ hơn. Nhưng cái khổ là Trầm Tuyết Phỉ là phi tử của phụ vương, không thể thẳng thừng đến làm phiền, miễn để người ta nói nàng ta có lỗi về đạo hiếu. Cho nên nàng ta đã nghĩ ra một chủ ý xấu xa để giải cái hận của mình: Phụ vương của nàng ta đã đày Trầm Tuyết Phỉ vào lãnh cung, hai năm không người quan tâm, bên người chỉ có một tiểu nha hoàn Tiểu Nhị. Bây giờ nàng ta đem Tiểu Nhị hứa gả cho hắn, thì trong tẩm cung to lớn Trầm Tuyết Phỉ chỉ có một mình, như vậy nàng sẽ càng cô đơn tịch mịch hơn, và điều tuyệt vời nhất đối với tiểu quận chúa là có thể bức cho nàng phát điên.
Nghĩ thông điều này, Dương Thu Trì đối với tiểu quận chúa Chu Phượng Đức tức thì thăng lên sự chán ghét cực độ. Cái chiêu tổn hại chỉ có nữ nhân âm tổn mới có thể nghĩ ra! Xem ra, Chu Phượng Đức chỉ có dung mạo mỹ lệ, chứ mang trong bụng đầy điều xấu xa, và hắn đã hối hận thật sự trước đây đã ngăn trở Trầm Tuyết Phỉ hành thích ả.
Trong lòng hắn thì tràn đầy sự chán ghét cùng cực, nhưng ngoài mặt thì chẳng lộ ra điểm gì.
/146
|