Dương Thu Trì bật cười nhẹ: "Với dạng như em vậy còn muốn theo ta đi nam về bắc?"
"Người... người cứ nói những chuyện khiếp quá hà, người ta... người ta không sợ mới lạ...!" Quách Tuyết Liên làm mặt giận.
"Ha ha, sợ thì đừng nghe, ta và tỷ tỷ phân tích án, em về phòng ngủ trước đi!"
Khi cửa của tiểu viện trong nội trạch này đóng lại, chỉ còn ba người họ. Đêm dần khuya, bên ngoài tối đen như mực, lại vừa nghe chuyện khủng khiếp vừa rồi, lúc này mà bảo Quách Tuyết Liên ua phòng cách vách ngủ thì có đánh chết cô nàng cũng không đi. Hơn nữa chủ nhân còn chưa ngủ, cô nàng là một tiểu nha hoàn mà đi ngủ trước sao được. Nàng vội ưỡn ngực cho thật cao, cố nhoẻn miệng cười nói: "Em... em không sợ!"
"Vậy được, vậy đừng dùng sức níu tay ta nữa, y phục của ta sắp bị em giật đứt luôn rồi!"
Quách Tuyết Liên vội đỏ mặt buông tay. Nhưng nàng lại kéo bồ đoàn lại gần hơn, gần như áp sát vào lưng Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì cười cười, theo thói quen đưa tay ôm eo nàng: "Sợ cái gì? Ở đây có ta, còn có tỷ tỷ của ta, tỷ ấy là đệ nhất cao thủ võ lâm đương thế đó nha!"
Hai người chạy nạn suốt một quảng đường dài, khí trời lạnh lẽo đều ôm mà sưởi ấm cho nhau, cho nên Quách Tuyết Liên đã quen với chuyện rúc vào người hắn.
Chỉ có điều, lần này khi bị nàng rúc vào lòng, Dương Thu Trì ngửi ngay thấy mùi hương thiếu nữ nhè nhẹ, cảm thụ được từng đường cong tròn trịa trên người nàng, không khỏi lòng rộn lên, nhưng liếc mắt thấy Liễu Nhược Băng đang cười cười nhìn hai người, hắn vội bỏ tay ra, khẽ bảo: "Em không có xương hả? Dựa vào ta làm cái gì? Mau ngồi dậy đi! Ta đang bàn về án đây!"
Quách Tuyết Liên đỏ mặt, vội ngồi nghiêm lại.
Dương Thu Trì lại nói: "Em đừng có cứ dỏng tai lên mà ngeh, có ý kiến gì có thể nói, như vậy không còn sợ nữa, và có thể giúp ta khai thác một hướng nghĩ mới."
Liễu Nhược Băng bảo: "Đệ vừa nói những chuyện liên quan đích xác là có vấn đề, như vậy xem ra Triệu Thiên Châu không phải là tự sát, vậy có khả năng là bị thụ thương bất ngờ rồi chết không? hắn có thể bất cẩn ngã té, vừa khéo bị chủy thủ cấm vào thân thể. Hắn đến cửa định mở chạy ra ngoài, nhưng cuối cùng thể lực không chịu nổi ngã chết."
"Không khả năng!" Dương Thu Trì khẳng định.
"Vì sao?"
"Nhân vì từ đống máu ở giữa phòng mà xét, nơi đó khẳng định là hiện trường thụ thương đầu tiên. Người chết ngồi sau cửa đó là hiện trường thứ hai. Đệ kiểm tra qua vết thương, phát hiện đã đâm vào ngực phải - đó là con đường quan trọng đã mang máu có dưỡng khí đến toàn thân. Nơi đây bị phá rồi, thì thân thể lập tức xuất hiện hiện tượng khuyết dưỡng, nhanh chóng tử vong. Trong những tình huống thường, thì không có khả năng di động. Đương nhiên, do chủy thủ không bị rút ra, chèn chặt vết thương, làm chậm chảy máu một trình độ nào đó, nhưng chỉ làm chậm thời gian tử vong, không thể quá lâu. Đương nhiên những thứ này không phải là quan trọng, quan trọng là người chết trúng một đao, chảy nhiều máu ở hiện trường thứ nhất, sau đó chạy tới cửa mới chết. Hai hiện trường này khẳng định phải có dấu vết bò hay đi có máu rơi lại, nhưng thực tế không có, chứng minh người chết không phải bị thương rồi bò lại sau cửa hay đi lại sau cửa được."
Liễu Nhược Băng nghe không hiểu hắn nói cái gì mà dưỡng khí, hiện tượng khuyết dưỡng này nọ. Nhưng Dương Thu Trì bảo những cái đó không phải là thứ quan trọng, cho nên không hỏi kỹ hàm nghĩa của từ đó, mà suy nghĩ một lúc, tự lẩm bẩm: "Vậy thi thể rốt cuộc sao chuyển đến cửa được? Chẳng lẽ là bay trong không trung thật?"
"Không phải là bay, mà là bị khiêng hay ẵ qua. hơn nữa là sau khi chết một đoạn thời gian rồi, duyệt dịch đã khô đi thi thể mới bị di động! Chỉ có như thế mới không bị rơi huyết hay là dấu vết bò trường trên sàn!"
Quách Tuyết Liên nghe đến nhập thần, nhịn không được hỏi một câu: "Lão gia, lúc nãy người nói là vào phòng từ cửa sổ, và cửa lớn cửa sổ trong phòng đều bị đóng từ bên trong, lại không có thông đạo bí mật, trong phòng ngoài thi thể không còn ai khác, vậy rốt cuộc là ai di động thi thể đây? Chẳng lẽ là quỷ..." Nói đến đây, cô nàng rùn mình một cái, không dám nói tiếp.
"Đương nhiên không phải, trên thế gian này làm gì có quỷ!"
Quách Tuyết Liên nghe Dương Thu Trì khẳng định không phải là quỷ, hơi yên tâm, ngẫm nghĩ một lúc nói: 'Vậy là người sao?"
"Không phải quỷ đương nhiên là người rồi."
"Nhưng như vậy thì không đúng rồi, người sao có thể xuyên tường vào phòng được, làm sao có thể tiến vào phòng bị chốt kín từ bên trong mà di động thi thể chứ?"
Dương Thu Trì cười khổ lắc đầu: 'Đây chính là chỗ ta còn chưa nghĩ ra, cửa phòng và cửa sổ đích xác là bị đóng từ bên trong, hơn nữa không có ám đạo, điểm này ta đã kiểm tra kỹ."
Liễu Nhược Băng nhíu mày: "Như vậy thì đúng là kỳ quái rồi."
Quách Tuyết Liên đã nghe Dương Thu Trì nói tình hình của người chết trước, tạm kết luận là tự sát, hiện giờ lại nói là kỳ lạ, nghe đến nổi hồ đồ luôn, nhịn không được hỏi: "Lão gia, người này rốt cuộc là tự sát hay là bị giết mà chết vậy a?"
"Bị giết!" Dương Thu Trì khẳng định, "Cho dù hiện trường có di thư, di thư là của người chết viết, hiện trường cũng không có dấu vết đánh đấu giằng co rõ ràng, cửa bị đóng từ bên trong, tựa hồ không có người ngoài tiến vào... mọi thứ này tựa hồ chứng minh người chết là tự sát. Nhưng mà, thi thể ở hiện trường bị di động vị trí, tình hình phân bố huyết tích, đặc trưng vết thương, cộng với dấu xiết sau khi chết mới hình thành... đều chứng minh người chết là do bị giết. Hơn nữa sau khi chết một đoạn thời gian, có người từng đến hiện trường, di động qua thi thể. Cần phải biết, thi thể không biết nói dối. Nếu là như vậy, thì có một chuyện kỳ quái phi thường nữa!"
"Là chuyện gì?" Hai nữ đồng thời hỏi.
"Người chết Triệu Thiên Châu trước khi chết bị tuyệt chứng, lang trung xem bệnh nói y đã bị bệnh nhập vào xương cốt, không còn sống bao lâu nữa. Ai lại đi giết một người sắp chết chứ? Nếu như có gì đó với y, cứ ráng nhịn chờ một thời gian thì chẳng phải như nguyện hay sao? Cần cớ gì mạo hiểm đi giết người?"
Liễu Nhược Băng và Quách Tuyết Liên đều đưa mắt nhìn nhau, đúng a, một người sắp sửa chết đến nơi, chờ y chết là được rồi, cần chi phải giết y?
Quách Tuyết Linh chợt động linh trí, nói: 'À, lão gia, có khi nào hung thủ là người có thù với Triệu Thiên Châu, muốn tận tay giết chết y?"
"Không giống! Nếu như hung thủ và người chết có thù, thường sẽ đâm thêm vài cái để tiết phẫn, chứ không chỉ đâm một đao thôi. Ngoài ra, hiện trường phải có dấu vết đánh đấu xô xát, hay ít nhất là có dấu người chết co giật giãy chết, thế mà đều không có. Hơn nữa, hiện trường là túc xá của người chết, không có dấu xô xát, chứng minh hung thủ và người chết quen nhau. Cho nên, người trong học cung hoặc là người quen của Triệu Thiên Châu có khả năng gây án nhiều nhất. Ta chuẩn bị bắt đầu điều tra từ những người này. Nhưng mà, hiện trường tuy lạ, hung thủ lại không lưu lại manh mối chỉ hướng gì, không biết nên tra từ đâu."
Quách Tuyết Liên quan tam hỏi: 'Vậy làm sao đây?"
Dương Thu Trì ngẫm nghĩ một lúc, thở dài đáp: "Thời gian tử vong vào ba ngày trước, đó là lúc học cung tổ chức cho tú tài uống rượu ca hát trong hoa viên của học cung, mừng Triệu Thiên Châu cùng ba người có thành tích ưu việt được đề cử làm cống sinh. Trước hết phải điều tra từ những người cuối cùng gặp Triệu thiên Châu, hi vọng có thể phát hiện ra manh mối gì đó. Nhưng mà..., ai! Tú tài trong học cung hơn trăm người, không có manh mối xác định muốn mò ra bằng chứng, nhìn mặt bắt hình dong... để tìm ra hung thủ thì quả là mò kim đáy bể a."
Dương Thu Trì đã quen dựa vào thiết bị pháp y hiện đại để phát hiện manh mối, tiến hành páh án. Nhưng hiện giờ hai tay hắn rỗng không, chẳng có gì cả, mới thấy không có kỹ thuật tiên tiến hỗ trợ, người cổ phá án gian nan đến cỡ nào. Hắn tuy đến từ xã hội hiện đại, nhưng không có thiết bị kỹ thuật thì cũng như bịt mắt bó tay, chẳng thông minh gì hơn ai cả.
Ba người nói một hồi, đêm đã khuya, Dương Thu Trì mới dẫn Quách Tuyết Liên trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi nằm xuống, Dương Thu Trì chẳng buồn ngủ chút nào. Khí trời bắt đầu nóng nực, hắn chỉ mặc một nội khố to phùng phình cắt ra từ khố dài, nằm ngửa trên giường, buông mùng xuống càng cảm thấy nóng nực hơn. Nhưng không buông mùng không được, vì muỗi ở Tương Tây rất nhiều, vừa cắn đã nổi mẫn to, không thể nào ngủ được.
Vừa đến nơi ngày đầu đã gặp án khó thế này rồi, và có thể nói đây là án đầu tiên khi hắn Xuyên Việt đến những năm tháng thời Sùng trinh này.
Đang tràn đầy tâm sự, hắn chợt nghe gian ngoài a lên một tiếng, đó là của Quách Tuyết Liên. Dương Thu Trì vội hỏi: "Gì thế?"
"Trong phòng... phòng có người...!"
"Người... người cứ nói những chuyện khiếp quá hà, người ta... người ta không sợ mới lạ...!" Quách Tuyết Liên làm mặt giận.
"Ha ha, sợ thì đừng nghe, ta và tỷ tỷ phân tích án, em về phòng ngủ trước đi!"
Khi cửa của tiểu viện trong nội trạch này đóng lại, chỉ còn ba người họ. Đêm dần khuya, bên ngoài tối đen như mực, lại vừa nghe chuyện khủng khiếp vừa rồi, lúc này mà bảo Quách Tuyết Liên ua phòng cách vách ngủ thì có đánh chết cô nàng cũng không đi. Hơn nữa chủ nhân còn chưa ngủ, cô nàng là một tiểu nha hoàn mà đi ngủ trước sao được. Nàng vội ưỡn ngực cho thật cao, cố nhoẻn miệng cười nói: "Em... em không sợ!"
"Vậy được, vậy đừng dùng sức níu tay ta nữa, y phục của ta sắp bị em giật đứt luôn rồi!"
Quách Tuyết Liên vội đỏ mặt buông tay. Nhưng nàng lại kéo bồ đoàn lại gần hơn, gần như áp sát vào lưng Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì cười cười, theo thói quen đưa tay ôm eo nàng: "Sợ cái gì? Ở đây có ta, còn có tỷ tỷ của ta, tỷ ấy là đệ nhất cao thủ võ lâm đương thế đó nha!"
Hai người chạy nạn suốt một quảng đường dài, khí trời lạnh lẽo đều ôm mà sưởi ấm cho nhau, cho nên Quách Tuyết Liên đã quen với chuyện rúc vào người hắn.
Chỉ có điều, lần này khi bị nàng rúc vào lòng, Dương Thu Trì ngửi ngay thấy mùi hương thiếu nữ nhè nhẹ, cảm thụ được từng đường cong tròn trịa trên người nàng, không khỏi lòng rộn lên, nhưng liếc mắt thấy Liễu Nhược Băng đang cười cười nhìn hai người, hắn vội bỏ tay ra, khẽ bảo: "Em không có xương hả? Dựa vào ta làm cái gì? Mau ngồi dậy đi! Ta đang bàn về án đây!"
Quách Tuyết Liên đỏ mặt, vội ngồi nghiêm lại.
Dương Thu Trì lại nói: "Em đừng có cứ dỏng tai lên mà ngeh, có ý kiến gì có thể nói, như vậy không còn sợ nữa, và có thể giúp ta khai thác một hướng nghĩ mới."
Liễu Nhược Băng bảo: "Đệ vừa nói những chuyện liên quan đích xác là có vấn đề, như vậy xem ra Triệu Thiên Châu không phải là tự sát, vậy có khả năng là bị thụ thương bất ngờ rồi chết không? hắn có thể bất cẩn ngã té, vừa khéo bị chủy thủ cấm vào thân thể. Hắn đến cửa định mở chạy ra ngoài, nhưng cuối cùng thể lực không chịu nổi ngã chết."
"Không khả năng!" Dương Thu Trì khẳng định.
"Vì sao?"
"Nhân vì từ đống máu ở giữa phòng mà xét, nơi đó khẳng định là hiện trường thụ thương đầu tiên. Người chết ngồi sau cửa đó là hiện trường thứ hai. Đệ kiểm tra qua vết thương, phát hiện đã đâm vào ngực phải - đó là con đường quan trọng đã mang máu có dưỡng khí đến toàn thân. Nơi đây bị phá rồi, thì thân thể lập tức xuất hiện hiện tượng khuyết dưỡng, nhanh chóng tử vong. Trong những tình huống thường, thì không có khả năng di động. Đương nhiên, do chủy thủ không bị rút ra, chèn chặt vết thương, làm chậm chảy máu một trình độ nào đó, nhưng chỉ làm chậm thời gian tử vong, không thể quá lâu. Đương nhiên những thứ này không phải là quan trọng, quan trọng là người chết trúng một đao, chảy nhiều máu ở hiện trường thứ nhất, sau đó chạy tới cửa mới chết. Hai hiện trường này khẳng định phải có dấu vết bò hay đi có máu rơi lại, nhưng thực tế không có, chứng minh người chết không phải bị thương rồi bò lại sau cửa hay đi lại sau cửa được."
Liễu Nhược Băng nghe không hiểu hắn nói cái gì mà dưỡng khí, hiện tượng khuyết dưỡng này nọ. Nhưng Dương Thu Trì bảo những cái đó không phải là thứ quan trọng, cho nên không hỏi kỹ hàm nghĩa của từ đó, mà suy nghĩ một lúc, tự lẩm bẩm: "Vậy thi thể rốt cuộc sao chuyển đến cửa được? Chẳng lẽ là bay trong không trung thật?"
"Không phải là bay, mà là bị khiêng hay ẵ qua. hơn nữa là sau khi chết một đoạn thời gian rồi, duyệt dịch đã khô đi thi thể mới bị di động! Chỉ có như thế mới không bị rơi huyết hay là dấu vết bò trường trên sàn!"
Quách Tuyết Liên nghe đến nhập thần, nhịn không được hỏi một câu: "Lão gia, lúc nãy người nói là vào phòng từ cửa sổ, và cửa lớn cửa sổ trong phòng đều bị đóng từ bên trong, lại không có thông đạo bí mật, trong phòng ngoài thi thể không còn ai khác, vậy rốt cuộc là ai di động thi thể đây? Chẳng lẽ là quỷ..." Nói đến đây, cô nàng rùn mình một cái, không dám nói tiếp.
"Đương nhiên không phải, trên thế gian này làm gì có quỷ!"
Quách Tuyết Liên nghe Dương Thu Trì khẳng định không phải là quỷ, hơi yên tâm, ngẫm nghĩ một lúc nói: 'Vậy là người sao?"
"Không phải quỷ đương nhiên là người rồi."
"Nhưng như vậy thì không đúng rồi, người sao có thể xuyên tường vào phòng được, làm sao có thể tiến vào phòng bị chốt kín từ bên trong mà di động thi thể chứ?"
Dương Thu Trì cười khổ lắc đầu: 'Đây chính là chỗ ta còn chưa nghĩ ra, cửa phòng và cửa sổ đích xác là bị đóng từ bên trong, hơn nữa không có ám đạo, điểm này ta đã kiểm tra kỹ."
Liễu Nhược Băng nhíu mày: "Như vậy thì đúng là kỳ quái rồi."
Quách Tuyết Liên đã nghe Dương Thu Trì nói tình hình của người chết trước, tạm kết luận là tự sát, hiện giờ lại nói là kỳ lạ, nghe đến nổi hồ đồ luôn, nhịn không được hỏi: "Lão gia, người này rốt cuộc là tự sát hay là bị giết mà chết vậy a?"
"Bị giết!" Dương Thu Trì khẳng định, "Cho dù hiện trường có di thư, di thư là của người chết viết, hiện trường cũng không có dấu vết đánh đấu giằng co rõ ràng, cửa bị đóng từ bên trong, tựa hồ không có người ngoài tiến vào... mọi thứ này tựa hồ chứng minh người chết là tự sát. Nhưng mà, thi thể ở hiện trường bị di động vị trí, tình hình phân bố huyết tích, đặc trưng vết thương, cộng với dấu xiết sau khi chết mới hình thành... đều chứng minh người chết là do bị giết. Hơn nữa sau khi chết một đoạn thời gian, có người từng đến hiện trường, di động qua thi thể. Cần phải biết, thi thể không biết nói dối. Nếu là như vậy, thì có một chuyện kỳ quái phi thường nữa!"
"Là chuyện gì?" Hai nữ đồng thời hỏi.
"Người chết Triệu Thiên Châu trước khi chết bị tuyệt chứng, lang trung xem bệnh nói y đã bị bệnh nhập vào xương cốt, không còn sống bao lâu nữa. Ai lại đi giết một người sắp chết chứ? Nếu như có gì đó với y, cứ ráng nhịn chờ một thời gian thì chẳng phải như nguyện hay sao? Cần cớ gì mạo hiểm đi giết người?"
Liễu Nhược Băng và Quách Tuyết Liên đều đưa mắt nhìn nhau, đúng a, một người sắp sửa chết đến nơi, chờ y chết là được rồi, cần chi phải giết y?
Quách Tuyết Linh chợt động linh trí, nói: 'À, lão gia, có khi nào hung thủ là người có thù với Triệu Thiên Châu, muốn tận tay giết chết y?"
"Không giống! Nếu như hung thủ và người chết có thù, thường sẽ đâm thêm vài cái để tiết phẫn, chứ không chỉ đâm một đao thôi. Ngoài ra, hiện trường phải có dấu vết đánh đấu xô xát, hay ít nhất là có dấu người chết co giật giãy chết, thế mà đều không có. Hơn nữa, hiện trường là túc xá của người chết, không có dấu xô xát, chứng minh hung thủ và người chết quen nhau. Cho nên, người trong học cung hoặc là người quen của Triệu Thiên Châu có khả năng gây án nhiều nhất. Ta chuẩn bị bắt đầu điều tra từ những người này. Nhưng mà, hiện trường tuy lạ, hung thủ lại không lưu lại manh mối chỉ hướng gì, không biết nên tra từ đâu."
Quách Tuyết Liên quan tam hỏi: 'Vậy làm sao đây?"
Dương Thu Trì ngẫm nghĩ một lúc, thở dài đáp: "Thời gian tử vong vào ba ngày trước, đó là lúc học cung tổ chức cho tú tài uống rượu ca hát trong hoa viên của học cung, mừng Triệu Thiên Châu cùng ba người có thành tích ưu việt được đề cử làm cống sinh. Trước hết phải điều tra từ những người cuối cùng gặp Triệu thiên Châu, hi vọng có thể phát hiện ra manh mối gì đó. Nhưng mà..., ai! Tú tài trong học cung hơn trăm người, không có manh mối xác định muốn mò ra bằng chứng, nhìn mặt bắt hình dong... để tìm ra hung thủ thì quả là mò kim đáy bể a."
Dương Thu Trì đã quen dựa vào thiết bị pháp y hiện đại để phát hiện manh mối, tiến hành páh án. Nhưng hiện giờ hai tay hắn rỗng không, chẳng có gì cả, mới thấy không có kỹ thuật tiên tiến hỗ trợ, người cổ phá án gian nan đến cỡ nào. Hắn tuy đến từ xã hội hiện đại, nhưng không có thiết bị kỹ thuật thì cũng như bịt mắt bó tay, chẳng thông minh gì hơn ai cả.
Ba người nói một hồi, đêm đã khuya, Dương Thu Trì mới dẫn Quách Tuyết Liên trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi nằm xuống, Dương Thu Trì chẳng buồn ngủ chút nào. Khí trời bắt đầu nóng nực, hắn chỉ mặc một nội khố to phùng phình cắt ra từ khố dài, nằm ngửa trên giường, buông mùng xuống càng cảm thấy nóng nực hơn. Nhưng không buông mùng không được, vì muỗi ở Tương Tây rất nhiều, vừa cắn đã nổi mẫn to, không thể nào ngủ được.
Vừa đến nơi ngày đầu đã gặp án khó thế này rồi, và có thể nói đây là án đầu tiên khi hắn Xuyên Việt đến những năm tháng thời Sùng trinh này.
Đang tràn đầy tâm sự, hắn chợt nghe gian ngoài a lên một tiếng, đó là của Quách Tuyết Liên. Dương Thu Trì vội hỏi: "Gì thế?"
"Trong phòng... phòng có người...!"
/146
|