Nạp Thiếp Ký

Chương 175: Thẩm vấn đại thiếu gia (1)

/713


Dương lão thái gia nói: "Dương gia thôn chúng ta ở giữa núi, phía trước không có núi ngăn trở, địa thế rộng rãi, gió mà nổi lên thì rất khó chịu, có thể thổi tan hết cỏ rơm che trên mái nhà, do đó cần phải dán giấy ở phía ngoài cửa sổ.
Tống Vân Nhi nhớ lại chiều qua khi ở ngoài hành lang xem gió tuyết, Dương lão thái gia và Bàng quản gia đã nói là Dương gia thôn có gió lớn tuyết lớn, đặc biệt là vào tiết đông xuân, thậm chí có thể thổi bay cả đá, nhưng điều đó thì có liên quan gì đến mớ giấy dán này?
Dương Thu Trì thấy Tống Vân Nhi còn ra vẻ không hiểu, cười bảo: "Vừa khen muội thông minh, sao lại ngu bất ngờ nữa rồi. Giấy dán cửa sổ này nếu dán bên trong song cửa, gió mạnh thổi tới sẽ rất dễ bị bong ra, nếu như kẹp dán ở ngoài, gió thổi áp vào thì có song cửa cản lại, nên sẽ không bị gió thổi bay."
"
Đúng vậy," Dương lão thái gia nói, "Ngoại trừ chắn gió, còn phải chống sương tuyết và nhiệt nữa. Vào mùa đông nhà lão bá tánh đều không tiền mua than sưởi, chỉ có thể trốn trong giường gạch nung ấm. Những cái giường này thường đều ở gần cửa sổ, nếu như bị nhiệt khí bốc lên, các giấy dán ở đó đều bị hanh khô, bong tróc rơi xuống rất dễ dàng."
"
Mùa đông ở đây tuyết rất lớn, rất lạnh, nếu như giấy dán từ bên trong, sương tuyết sẽ đóng lên song cửa, sẽ làm ướt giấy, khiến cho nhăn nheo thủng lỗ chẳng dễ coi chút nào, lại hay bị rơi ra. Do đó, trong Dương gia thôn chúng ta, nhà nào cũng dán giấy từ bên ngoài, được song cửa bảo hộ che chắn bên trong, nên đạo tặc không thể tiến vào.
Tống vân Nhi và Tống đồng tri giờ mới hiểu rõ. Tống đồng tri hỏi: "Hiền điệt, như, như vậy xem ra ý tứ của cháu là, là chân hung là người khác, hơn nữa lại từ của sổ tiến vào sao?"
Tống đồng tri đối với việc phát hiện hung thủ thực sự là một kẻ khác của Dương Thu Trì không cảm thấy bất ngờ gì, vì vốn đã có tiền lệ xảy ra trước đây. Hiện giờ phát hiện so với định xong án rồi mới phát hiện ra thì dễ chịu hơn nhiều.
"Đúng vậy," Dương Thu Trì chỉ vào mảnh giấy ở cửa sổ, "Mọi người có chú ý không, khối giấy này không giống giấy chỗ khác, xem ra là được dán đơn độc ra."
Điểm này thì Tống Vân Nhi cũng không chú ý đến. Nàng chồm người tới quan sát, sau đó lùi lại vài bước nhìn, quả nhiên thấy màu sắc các mẩu giấy ở cửa sổ và chỗ khác hơi có chút khác biệt, nếu không nhìn cẩn thận không thể phát hiện được.
Dương Thu Trì sờ sờ mảnh giấy dán cửa sổ, nói: "Ngày hai bốn quét dọn nhà cửa, ngày hai lăm dán giấy cửa sổ. Các cửa sổ ngôi tiểu lâu này xem ra được dán vào ngày hai mươi lăm, án phát ra vào ngày hai mươi tháng ba, cách nhau ba tháng. Mọi người nhìn xem, giấy dán ở đây dán chắc hơn nhiều, có lột cũng rất khó bong ra."
"
Do đó, xem ra hung thủ trước hết xé bỏ giấy cũ đi, sau đó dùng dao nhọn gọt nhỏ đầu của song cửa sổ, mở nó ra rồi lẻn vào, sau khi phạm tội xong lại leo trở ra, gắn thanh song lại, sau đó dùng giấy dán kín. Giấy dán cửa sổ chỉ cách nhau ba tháng, không nhìn cẩn thận không nhìn ra được đâu."
Đúng a! Nói đến đây, Dương Thu Trì đột nhiên nghĩ, nếu như hung thủ dán giấy che cửa sổ trở lại, trong lúc xảy ra án mạng thì căn lầu bị khóa, không có người ngoài ra vào, nên những dấu vân tay trên lớp giấy này rất có thể là do hung thủ lưu lại, và có thể có vết hồ dính dấu vân tay trên đó nữa.
Dương Thu Trì cẩn thận thổi bụi bám trên giấy dán cửa sổ, lợi dụng ánh sáng xiên quan sát, nhưng vẫn không thể nào nhìn rõ được, bởi vì có mạng nhện và bụi vẫn còn bám trên đó.
Dương Thu Trì lấy một cái ghế kê cạnh cửa sổ, nhờ Tống Vân Nhi đứng lên ghế quay lưng về phía cửa sổ. Tống Vân Nhi tuy không biết Dương Thu Trì làm vậy để làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
Tóc của nàng rất dài, Dương Thu Trì cầm tóc nàng lên, cẩn thận dùng nó quét đi bụi bặm trên giấy dán cửa.
Bụi bặm bị quét xong, thì tóc của Tống Vân Nhi đã dính bẩn cả. Dương Thu Trì xin lỗi: "Vân nhi, xin lỗi, làm dơ tóc của muội rồi."
Tống Vân Nhi rộng lượng: "Không sao, lát nữa muội sẽ đi gội. Ca, huynh làm vậy để làm gì?"
"
Hiện giờ còn không thể báo cho muội được, sau này sẽ biết." Dương Thu Trì đưa đầu áp sát vào lớp giấy đó, chăm chú quan sát, đặc biệt là những vị trí ráp mối giữa giấy dán và khung cửa sổ.
Muốn dán kín cửa sổ thì những chỗ như trên phải dùng chổi ấn cho đều. Hung thủ đã tính toán rất cẩn thận khi gây án, để giữ bí mật thì nhất định không thể chuẩn bị những thứ linh tinh này, rất có khả năng dùng tay dán và lưu lại vân tay trên giấy.
Quả nhiên, ở bờ rìa giấy dán, Dương Thu Trì phát hiện mấy dấu tay mờ nhạt, nếu không chú ý kỹ sẽ không phát hiện được.
Nhất định là lúc dán giấy lên cửa sổ, hung thủ đã dùng tay phết hồ. Giấy dán cửa sổ và vách tường sát bên mép cửa sổ thường hơi cũ và nhiều bụi hơn ở ngoại. Sự ẩm ướt cộng thêm bụi nữa khiến ngón tay đè lên lưu lại dấu vết hơi nhạt.
Do dấu vân tay quá mờ, căn bản chẳng nhìn thấy đường vân, xem ra hắn phải kiên nhẫn chờ Phùng Tiểu Tuyết mang dụng cụ khám nghiệm hiện trường đến rồi dùng dụng cụ lấy vân tay bằng từ tính mới có thể xác định rõ được.
Nhưng Dương Thu Trì vẫn tận hết khả năng quan sát hết những dấu vân tay này, hy vọng từ đó có thể phát hiện được điều gì.
Tống Vân Nhi cùng cúi sát xuống giấy dán cửa nhìn lung tung, nhưng nàng chẳng nhìn ra điểm chính, vì những dấu vân tay đó mờ nhạt vô cùng, cần phải dùng ánh sáng và giác độ nhất định mới phát hiện được, nên Tống Vân Nhi chẳng phát hiện điều gì không ổn. Hơn nữa, cho dù chỉ cho nàng nhìn, nàng cũng không biết dấu vân tay này có ý nghĩa gì đối với việc xác định phạm tội, nhân vì thời bấy giờ chưa có bất kỳ nhận thức gì về dấu vân tay.
Tống Vân Nhi không biết Dương Thu Trì nhìn cái gì, nhưng khi thấy hắn dùng hết tinh thần ra nghiên cứu cái gì đó, nàng không dám hỏi loạn, sợ làm nhiễu dòng suy nghĩ của hắn.
Dương Thu Trì nhìn một hồi, cảm thấy những dấu vân tay này hơi kỳ quái, nhưng cũng không rõ kỳ quái ở chỗ nào. Hắn bèn nhìn từ dưới lên, cuối cùng phát hiện ra điều đó, chính là trong số vân tay ấy có mấy dấu không nhìn thấy hình dáng đường vân, có thể là ngón tay này đã dính đầy hồ hoặc đất nên không để lại dấu vân tay. Trong tình huống này, chỉ có thể dùng chổi quét vân tay từ tính hoặc là bộ phấn vàng hoặc bạc để làm vật hiển hiện thì mới có thể thu được dấu vết. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Phát hiện về dấu vân tay khiến Dương Thu Trì vô cùng hưng phấn, đây chính là một điểm đột phá trọng đại, chỉ cần Phùng Tiểu Tuyết mang dụng cụ pháp y của hắn tới, lấy được dấu tay này, sau đó đem so sánh các dấu tay của mọi người trong Dương gia đại viện thì coi như đã dễ dàng phát hiện ra chân hung rồi.
La huyện thừa và Tống đồng tri đến căn lầu nhỏ cùng một lúc. Hiện giờ hai người đang cùng Dương lão thái gia cảm thán cho kế hoạch chu toàn và ẩn mật của hung thủ. Cái này có thể coi là dụng tâm đến khổ. Rất may là Dương Thu Trì minh xét chắc chắn, phát hiện hung thủ vào phòng qua đường cửa sổ, từ đó có thể thấy, kẻ có khả năng là hung thủ không chỉ khoanh vùng trong hai người là mụ vú và Tri Xuân không thôi!
Cho đến giờ, Tống đồng tri cũng tự cảm thấy hoài nghi là tối qua nhị di thái Trương thị và mụ vú đều kêu gào oan uổng, chẳng lẽ họ không làm thật sao? Hèn gì Dương Thu Trì tối qua chẳng lên tiếng, thì ra gã đã sớm phát hiện ở đây có vấn đề rồi.
Tống đồng tri nhìn Dương Thu Trì, hơi ngượng hỏi: "Hiền điệt, vậy, thế cháu xem là nên làm thế nào?"
"
Tiếp tục tra!" Dương Thu Trì đáp một cách dứt khoát.
Án này có phạm vi điều tra khá nhỏ, lại xày ra trong đêm khuya, Dương gia đại viện có tường cao và gia đinh hộ vệ. Lúc ấy không phát hiện có người ngoài đột nhập vào, một loạt hành động từ xé giấy dán cửa sổ, làm lỏng song cửa ra, chui vào phòng, trở ra lại cẩn thận xóa bỏ mọi dấu vết... xem ra ở đây hung thủ có dự mưu trước, có kế hoạch có chuẩn bị, lại vô cùng quen với hoàn cảnh chung quanh, rất có khả năng là người trong Dương gia đại viện.
Người này nhất định là dùng mê hương gì đó khiến mụ vú và tiểu nha hoàn hôn mê, sau đó lẻn vào trong giết người.
Do trong nội trạch của đại viện bị khóa ngăn cách với bên ngoài, thời gian phát án là khoảng 2 giờ khuya, như vậy cửa lớn đã sớm đóng từ bên trong rời, các gia đinh hộ viện bên ngoài cùng người hầu không thể tiến vào được. Do đó, phạm vi phá án xem ra chỉ nên tập trung vào người ở nội trạch lúc đó mà thôi.
Dương lão thái gia đem quyết định tiếp tục tra án báo cho Bàng quản gia để y cho người trên kẻ dưới trong nhà họ Dương biết, lại yêu cầu ai ai cũng phải phối hợp cho tốt để phá án.
Nghe nói còn tiếp tục điều tra, mọi người trên dưới ở Dương gia tức thời khẩn trương hết cả lên. Tuy nhiên họ vẫn y theo quy củ, tự động trở về phòng, không cho phép tùy ý lưu động. Tống đồng tri mang theo một số bộ khoái làm nhiệm vụ cảnh giới, đại đường lâm thời vẫn đặt ở trên lầu.
Tống đồng tri ngồi giữa đại đường hỏi án, La huyện thừa và Dương Thu Trì ngồi hai bên phải trái làm bồi thẩm. Tống Vân Nhi còn kéo một cái ghế ngồi cạnh Dương Thu Trì nghe thẩm vấn.
Tống đồng tri và Dương Thu Trì cùng thương lượng, và người mà họ muốn tra án đầu tiên chính là đại thiếu gia Dương Thanh Thủy!

/713

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status