Dương Thu Trì dẫn theo Tống Vân Nhi bước tới trước đám hán tử đang quỳ, quát hỏi: "Các ngươi ai là người đánh xe đụng ngã một hài tử? Mau khai ra còn có thể nhận được sự khoan dung, nếu không bổn huyện một khi tra ra rõ ràng, quyết bất lưu tình!"
Hai chữ 'bổn huyện" nói ra thật là sướng miệng, đại biểu cho một loại quyền uy, lực lượng.
Nhưng, lực lượng thì lực lượng, chẳng có ai thèm để ý, đám hán tử đang quỳ này im phăng phắc, không ai ứng tiếng.
Lúc này, Kim sư gia và Long sư gia đã đến sau lưng Dương Thu Trì. Dương Thu Trì quay lại hỏi Kim sư gia: "Kim tiên sinh, trong Đại Minh luật chúng ta, người đánh xe ngựa đụng chết người được xử như thế nào?'
Kim sư gia cúi người thưa: "Quan đạo hay là đường trong trấn, rong ruổi xe ngựa đụng chết người, đánh một trăm trượng, đày ba nghìn dặm, trả tiền mai táng mười lượng bạc."
Dương Thu Trì giật nảy mình, xử phạt như thế này quả là nặng. Căn cứ theo pháp luật hiện hành tại Trung Quốc, khi giao thông xảy ra sự cố dẫn đến chết người, thì người có tội bị phạt giam năm năm, nhưng nếu trong tình huống bình thường, chỉ vì tội gây tai nạn giao thông, tối đa chỉ ở tù ba năm là hết, hơn nữa đại đa số trường hợp đều là tạm hoãn thi hành án. Nếu so ra, pháp luật ở Minh triều nghiêm khắc hơn. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Dương Thu Trì hỏi: "Các ngươi nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi." Những hán tử kia cúi đầu đáp, nhưng vẫn chưa có ai nhận tội.
Thấy vậy, Dương Thu Trì lười đôi co với họ, chuyển người tiến đến các xe ngựa bắt đầu cẩn thận tìm kiếm.
Tống Vân Nhi cũng bám sát theo Dương Tu Trì, chỉ cần liếc nhìn sơ nàng cũng thấy có ba chiếc xe có hoàng phiếu mã kéo, liền chỉ cho hắn.
Dương Thu Trì lệnh cho Nam Cung Hùng kéo ba chiếc xe này qua một bên, sau đó bước lại cẩn thận tra xét, tuy đều là ngựa lông vàng đốm trắng, nhưng màu lông có nhiều khác biệt.
Tống Vân Nhi nhỏ giọng hỏi: 'Ca, huynh sao không lấy sợi lông kia ra so sánh?"
"Không cần," Dương Thu Trì mỉm cười, "Vân nhi, nhãn lực của muội nhanh, có thể mục thị quần dương, mắt của ca ca ta đây lại có một đặc điểm, là nhìn qua là nhớ rất chính xác. Hơn nữa sợi lông kia vừa xem qua, những con hoàng phiêu mã của ba xe này có màu lông khá khác biệt nhau, cho nên không cần lấy sợi lông kia ra cũng biết được đó là cỗ xe nào."
"Thật không? Huynh nhìn ra chiếc nào rồi à?"
Dương Thu Trì gật đầu, chỉ vào một chiếc trong đó: "Chính là chiếc này", bèn quay đầu lại hỏi đám hán tử kia: "Chiếc xe ngựa này là của ai?"
Một trung niên hán tử run rẩy bước ra, quỳ xuống dập đầu thưa: "Là của tiểu nhân."
"Ngươi chính là hung thủ đánh xe đụng chết hài tử!"
Hán tử kia dập đầu kêu oan.
Dương Thu Trì cười lạnh, rút từ trong người ra gói vải có chứa sợi lông ngựa màu vàng kia, quẳng đến trước mặt hán tử: "Nhìn cho kỹ đi, đây chính là một sợi lông ngựa bổn huyện thu được từ trên trán của hài tử ngươi đụng chết, người nhìn cho rõ coi có phải là lông của con hoàng phiếu mã kéo xe của ngươi không!"
Hán tử đó run rẩy mở gói vải, cầm lấy một sợi lông dính máu nhìn nhìn, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn một mực kêu oan.
Dương thu Trì bước lại cạnh con hoàng phiếu mã, cúi người nhìn kỹ chân trước của nó, lại rút từ trong người ra một cái khăn trắng, lau chùi một vết máu trên chân trước của nó, bước lại trước mặt hán tử, quẳng cái khăn cho y, bảo: "Chân trước con ngựa của ngươi không hề thụ thương, vậy chứ khối huyết này từ đâu mà ra? Rõ ràng là sau khi chân ngựa đá vỡ trán của hài tử văng máu dính phải!"
Hán tử đó cầm lấy khăn, càng lúc càng run hơn.
Dương Thu Trì đột nhiên đưa tay ra chụp hai cổ tay của hán tử, lật lên nhìn, cười lạnh bảo: "Trên tay ngươi còn vệt hồng này đây chẳng lẽ không phải là máu sao? Đây chính là máu dính vào trong lúc ngươi ẵm hài tử đem giấu vào trong đám cỏ dại. Ngươi không ngờ chúng ta nhanh chóng tìm ra ngươi, cho nên còn chưa kịp đi tẩy rửa, đúng không?" Lập tức hắn phẩy tay, quát: "Ngươi còn không khai, chẳng lẽ muốn bổn quan dùng hình hay sao?"
Mặt hán tử tái nhợt, dập đầu lia lịa: "Đại lão gia, tôi xin khai, tôi đánh xe ngựa chở gỗ đi ngang qua thôn đó, thì có một hài tử đột nhiên từ bên lộ chạy vụt ra chắn ngang giữa lộ. Tôi không kịp dừng ngựa, nên mới đụng ngã nó. Tôi xin khai."
Dương Thu Trì trừng mắt: "Nói bậy! Điêu dân lớn mật, còn dám hỗn hào thị phi, nói nhăng nói càn, ngươi cho rằng bên cạnh không có ai chứng kiến là có thể nói bừa được hay sao?
"Tiểu nhân nói đây là thật tình, xin đại nhân minh xét."
"Minh xét? Ta đương nhiên minh xét rồi. Ta hỏi ngươi, lúc ngươi ẵm hài tử đi giấu đó, ngươi nhất định đã tra rõ thương thế của hài tử rồi, đúng không?"
Hán tử do dự một lúc, rồi gật đầu.
Hai chữ 'bổn huyện" nói ra thật là sướng miệng, đại biểu cho một loại quyền uy, lực lượng.
Nhưng, lực lượng thì lực lượng, chẳng có ai thèm để ý, đám hán tử đang quỳ này im phăng phắc, không ai ứng tiếng.
Lúc này, Kim sư gia và Long sư gia đã đến sau lưng Dương Thu Trì. Dương Thu Trì quay lại hỏi Kim sư gia: "Kim tiên sinh, trong Đại Minh luật chúng ta, người đánh xe ngựa đụng chết người được xử như thế nào?'
Kim sư gia cúi người thưa: "Quan đạo hay là đường trong trấn, rong ruổi xe ngựa đụng chết người, đánh một trăm trượng, đày ba nghìn dặm, trả tiền mai táng mười lượng bạc."
Dương Thu Trì giật nảy mình, xử phạt như thế này quả là nặng. Căn cứ theo pháp luật hiện hành tại Trung Quốc, khi giao thông xảy ra sự cố dẫn đến chết người, thì người có tội bị phạt giam năm năm, nhưng nếu trong tình huống bình thường, chỉ vì tội gây tai nạn giao thông, tối đa chỉ ở tù ba năm là hết, hơn nữa đại đa số trường hợp đều là tạm hoãn thi hành án. Nếu so ra, pháp luật ở Minh triều nghiêm khắc hơn. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Dương Thu Trì hỏi: "Các ngươi nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi." Những hán tử kia cúi đầu đáp, nhưng vẫn chưa có ai nhận tội.
Thấy vậy, Dương Thu Trì lười đôi co với họ, chuyển người tiến đến các xe ngựa bắt đầu cẩn thận tìm kiếm.
Tống Vân Nhi cũng bám sát theo Dương Tu Trì, chỉ cần liếc nhìn sơ nàng cũng thấy có ba chiếc xe có hoàng phiếu mã kéo, liền chỉ cho hắn.
Dương Thu Trì lệnh cho Nam Cung Hùng kéo ba chiếc xe này qua một bên, sau đó bước lại cẩn thận tra xét, tuy đều là ngựa lông vàng đốm trắng, nhưng màu lông có nhiều khác biệt.
Tống Vân Nhi nhỏ giọng hỏi: 'Ca, huynh sao không lấy sợi lông kia ra so sánh?"
"Không cần," Dương Thu Trì mỉm cười, "Vân nhi, nhãn lực của muội nhanh, có thể mục thị quần dương, mắt của ca ca ta đây lại có một đặc điểm, là nhìn qua là nhớ rất chính xác. Hơn nữa sợi lông kia vừa xem qua, những con hoàng phiêu mã của ba xe này có màu lông khá khác biệt nhau, cho nên không cần lấy sợi lông kia ra cũng biết được đó là cỗ xe nào."
"Thật không? Huynh nhìn ra chiếc nào rồi à?"
Dương Thu Trì gật đầu, chỉ vào một chiếc trong đó: "Chính là chiếc này", bèn quay đầu lại hỏi đám hán tử kia: "Chiếc xe ngựa này là của ai?"
Một trung niên hán tử run rẩy bước ra, quỳ xuống dập đầu thưa: "Là của tiểu nhân."
"Ngươi chính là hung thủ đánh xe đụng chết hài tử!"
Hán tử kia dập đầu kêu oan.
Dương Thu Trì cười lạnh, rút từ trong người ra gói vải có chứa sợi lông ngựa màu vàng kia, quẳng đến trước mặt hán tử: "Nhìn cho kỹ đi, đây chính là một sợi lông ngựa bổn huyện thu được từ trên trán của hài tử ngươi đụng chết, người nhìn cho rõ coi có phải là lông của con hoàng phiếu mã kéo xe của ngươi không!"
Hán tử đó run rẩy mở gói vải, cầm lấy một sợi lông dính máu nhìn nhìn, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn một mực kêu oan.
Dương thu Trì bước lại cạnh con hoàng phiếu mã, cúi người nhìn kỹ chân trước của nó, lại rút từ trong người ra một cái khăn trắng, lau chùi một vết máu trên chân trước của nó, bước lại trước mặt hán tử, quẳng cái khăn cho y, bảo: "Chân trước con ngựa của ngươi không hề thụ thương, vậy chứ khối huyết này từ đâu mà ra? Rõ ràng là sau khi chân ngựa đá vỡ trán của hài tử văng máu dính phải!"
Hán tử đó cầm lấy khăn, càng lúc càng run hơn.
Dương Thu Trì đột nhiên đưa tay ra chụp hai cổ tay của hán tử, lật lên nhìn, cười lạnh bảo: "Trên tay ngươi còn vệt hồng này đây chẳng lẽ không phải là máu sao? Đây chính là máu dính vào trong lúc ngươi ẵm hài tử đem giấu vào trong đám cỏ dại. Ngươi không ngờ chúng ta nhanh chóng tìm ra ngươi, cho nên còn chưa kịp đi tẩy rửa, đúng không?" Lập tức hắn phẩy tay, quát: "Ngươi còn không khai, chẳng lẽ muốn bổn quan dùng hình hay sao?"
Mặt hán tử tái nhợt, dập đầu lia lịa: "Đại lão gia, tôi xin khai, tôi đánh xe ngựa chở gỗ đi ngang qua thôn đó, thì có một hài tử đột nhiên từ bên lộ chạy vụt ra chắn ngang giữa lộ. Tôi không kịp dừng ngựa, nên mới đụng ngã nó. Tôi xin khai."
Dương Thu Trì trừng mắt: "Nói bậy! Điêu dân lớn mật, còn dám hỗn hào thị phi, nói nhăng nói càn, ngươi cho rằng bên cạnh không có ai chứng kiến là có thể nói bừa được hay sao?
"Tiểu nhân nói đây là thật tình, xin đại nhân minh xét."
"Minh xét? Ta đương nhiên minh xét rồi. Ta hỏi ngươi, lúc ngươi ẵm hài tử đi giấu đó, ngươi nhất định đã tra rõ thương thế của hài tử rồi, đúng không?"
Hán tử do dự một lúc, rồi gật đầu.
/713
|