"Cái gì?" Dương Thu Trì cả kinh kêu lên một tiếng lớn, sao lại gặp phải cái thứ điên này không vậy trời, lúc trước Bạch thiên tổng cũng muốn hắn bỏ Phùng Tiểu Tuyết để cưới con gái Bạch Tố Mai của lão, hiện giờ sư phụ của Tống Vân Nhi cũng muốn hắn bỏ vợ cưới đồ nhi của bà ta, sao hắn cứ phải gặp cái thứ điên này mãi thế?!"
Vừa rồi đi lâu như thế, một người cũng không thấy, Liễu Nhược Băng nói trong phương viên trăm dặm không có người, nói như thế đương nhiên không hề phóng đại, hơn nữa hắn nếu ở trên tảng đá cao bằng tòa lầu mấy chục tầng mà ngay cả chuột cũng không có một con này, nếu không đói chết thì cũng khát chết!
Dương Thu Trì cười hắc hắc muốn làm cho khí phần tích cực hơn một chút: "Ngươi đem ta lưu ở trên này, ta không đói chết thì cũng khát chết, và đồ nhi của ngươi coi như không có chồng rồi."
"Bên đống đá bên kia có một tiểu sơn động, bên trong đó có đồ ăn thức uống, nơi này cứ ba ngày lại đổ mưa, đủ nước cho ngươi uống. Ngươi không đói hay khát chết được đâu."
Liễu Nhược Băng vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, Dương Thu Trì khóc cũng không được mà cừơi cũng không xong, hỏi: "Ngươi không sợ hiện giờ ta đáp ứng ngươi, quay về rồi phản hối hay sao?"
"Cấp cho ngươi ba ngày, ngươi không bỏ vợ thì ta đem ả giết chết luôn." Liễu Nhược Băng nhìn dãy núi trùng trùng điệp điệp, từ từ nhẹ buông tiếng. Có điều trong lời này mang theo vẻ lãnh khốc và kiên định, khiến cho Dương Thu Trì rúng động toàn thân. Thứ người này nói là làm, võ công cực cao, cho dù giấu Phùng Tiểu Tuyết trong quân đội cũng không thể tránh được ả lẻn vào đánh lén. Hơn nữa, giấu được một ngày một bữa, chứ nào có thể giấu được trọn đời?
Đánh thì đánh không lại ả, dùng súng thì không được, ả là sư phụ của Vân nhi, hai tiểu thiếp của hắn còn trong tay ả, do đó không thể bắn chết hay làm ả bị thương, chạy thì chạy không được, xem ra chỉ có thể điều đình với ả, hy vọng ả động tình mà hiểu cho cái lý bên trong.
Dương Thu Trì nỗ lực lấy lại nụ cười: "Ta biết lão nhân gia ngài đối tốt với Vân nhi, nhưng người đã hỏi qua ý kiến của Vân nhi hay chưa? Vân Nhi chỉ coi ta là ca ca, có thể đây chỉ là một chút lòng ưu ái của người, chứ Vân Nhi có thể chẳng đồng ý đâu." Trong lúc nói, Dương Thu Trì tự biết rất rõ, Tống Vân Nhi đồng ý cả trăm lần ấy chứ.
"Điều này ngươi không cần quản! Ngươi chỉ cần đáp ứng là được rồi." Liễu Nhược Băng vẫn nhìn về phương xa.
"Vì sao lại không quản? Muội ấy không đáp ứng, chẳng phải là phí công của tiền bối hay sao?"
"Nó sẽ đáp ứng."
"Muội ấy sẽ không!" Dương Thu Trì nói với giọng khẳng định, "Vân nhi nhất định không biết người cưỡng bách ta bỏ vợ để cưới muội ấy, nếu không, với cá tính chẳng có tâm cơ gì của mình, muội ấy đã sớm để lộ ra rồi. Vân nhi thích tôi, điều này tôi biết, nhưng muội ấy sẽ không đồng ý để tôi bỏ vợ mà cưới muội ấy đâu!"
"Ngươi làm sao biết?"
"Vân nhi vẫn một mực tôn trọng tiểu Tuyết. Quan hệ của hai người nhất mực không tệ, năm xưa khi Bạch thiên tổng cưỡng bách tôi bỏ vợ cưới Bạch Tố Mai, muội ấy cương quyết phản đối, cho thấy rõ muội ấy tôn trọng tiểu Tuyết làm nguyên phối của tôi, đó chính là sự thật. Nhưng muội ấy là con cái nhà quan, không thể gả cho người khác làm thiếp, do đó muội ấy không hề đề cập với tôi về chuyện này. Và tôi cũng không dám nói."
"Do đó hiện giờ ta giúp nó đề cập chuyện này! Không, ta giúp nó làm chủ!"
"Người cưỡng bức chia rẽ tình duyên như vậy, Vân nhi sẽ không đồng ý đâu!" Đối diện với người ngang ngược không thèm giảng lý, Dương Thu Trì từ từ mất hết sự kiên nhẫn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Nó là đồ nhi của ta, cần phải nghe lời ta, không cần nó đồng ý hay tự nguyện gì cả!" Liễu Nhược Băng điềm đạm nói, ngữ khí chẳng hề dung cho sự thương lượng nào.
Dương Thu Trì đơn giản là chẳng còn cách nào khác, lớn tiếng hỏi: "Vậy còn hai tiểu thiếp của tôi?"
"Ngươi chỉ có thể cưới một mình Vân nhi!" Lời của Liễu Nhược Băng vẫn rất dễ nghe, nhưng khi lọt vào tai Dương Thu Trì thì như là một bồn nước lạnh, "Ngươi đáp ứng rồi, hai tiểu thiếp ta sẽ cấp cho ngươi, tặng cho người cũng được, giết chết cũng xong, do ngươi quyết định."
Người này sao lại động một cái là đòi giết người vậy? Dương Thu Trì tức đến nỗi hơi thở phì phò, nhìn trừng trừng Liễu Nhược Băng, trầm giọng nói: "Đem tiểu thiếp của mình tặng cho người? Ta làm không được!" Nói xong quay đầu đi chỗ khác.
"Nếu như ngươi đồng ý, ta có thể giúp ngươi giết bọn họ."
Dương Thu Trì đơn giản là tức điên người, quay lại nhìn Liễu Nhược Băng trừng trừng: "Ngươi có biết giảng đạo lý hay không! Làm gì có dạng cường hành bức người ta bỏ vợ tặng thiếp chớ!"
Đến lúc này, Liễu Nhược Băng cuối cùng cũng từ từ quay đầu lại: "Ta trước giờ không giảng đạo lý, ngươi chỉ có thể y vậy mà làm! Không có lựa chọn nào! Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi đáp ứng hay là không?"
Dương Thu Trì lảng tránh thoại đề này, hỏi: "Ngươi nếu như muốn ta cưới một mình Vân nhi, tại sao trước đây chỉ bắt cóc tiểu thiếp của ta mà không bắt nương tử của ta?"
"Khi Vân nhi thích ngươi, ngươi đã có nguyên phối rồi, chuyện đó không còn cách nào khác, Vân nhi chỉ có thể làm tiểu thiếp của ngươi thôi. Nếu như nương tử của ngươi là nguyên phối, ta chỉ có thể nhân nhượng, nhưng ta không thể bất kỳ người nào ngoài nguyên phối của ngươi chia sẻ phu quân của đồ nhi của ta. Do đó ta phải bắt đi hết mọi tiểu thiếp của ngươi."
"Vậy thì tại sao hiện giờ ngươi lại muốn ta bỏ vợ, dùng lễ lộc đường hoàng cưới Vân nhi về vậy?"
"Ta đã lưu giấy lại ghi ra cho ngươi hãy 'hảo tự vi chi', chính là muốn ngươi không được nạp thiếp nữa, chuyên tâm đối tốt với Vân nhi, nạp nó về làm thiếp. Không ngờ ngươi chấp mê bất ngộ, lại còn cứ mãi nghĩ đến chuyện nạp thiếp này nọ."
"Ta làm gì có nghĩ a." Dương Thu Trì cảm thấy rất oan uổng, "Ngươi bắt mất hai tiểu thiếp của ta rồi, ta có nạp thêm người nào nữa đâu?"
"Ngay từ tiểu thiếp Tần Chỉ Tuệ đầu tiên ta đã lưu lại giấy cảnh cáo ngươi, nhưng ngươi lại nạp tiếp Tống Tình, do đó ta lại bắt đi tiểu thiếp thứ hai, lại cấp cho mấy hộ vệ của ngươi vài điểm cảnh cáo, không ngờ ngươi vẫn không chịu hối cải!"
Thì ra, lúc Liễu Nhược Băng bắt Búp Bê Bùn Tống Tình, căn bản là muốn cố ý để cho bọn Hạ Bình biết, để cho bọn họ nếm trải và thuật lại nhằm cảnh cáo hắn, nếu không thì họ căn bản chẳng phát hiện gì.
Dương Thu Trì nói: "Ngươi cướp Tống Tình đi rồi, ta có nạp người thiếp nào nữa đâu?"
"Không có hả?" Liệu Nhược Băng cười lạnh, "con gái Bạch Tố Mai của Bạch thiên tổng tính thế nào? Còn có con nha hoàn Nguyệt Thiền xinh đẹp đó nữa!"
"Cái đó, cái đó là chuyện vô bằng vô chứng a!" Dương Thu Trì cảm thấy rất ủy khuất.
"Ngươi dám phát thệ không? Nếu như mẹ của Bạch Tố Mai đồng ý gả con gái cho ngươi, ngươi sẽ cự tuyệt sao?" Mục quanh của Liễu Nhượng Băng sắc như đao, giống như đâm thẳng vào ngực Dương Thu Trì.
Hắn tự hỏi lòng, đích xác, nếu như Bạch phu nhân lộ một chút ý tứ, nguyện ý đem Bạch Tố Mai gả cho hắn, hắn nhất định sẽ không cự tuyệt, chờ nàng ta mãn hạn tang kỳ ba năm rồi, nhất định sẽ để nàng hoàn tục và hỏi cưới vào nhà. Hơn nữa Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết đã cho hắn quyền tự chủ nạp thiếp, đừng nói gì người khác, chờ tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền lớn một chút, không chừng hắn sẽ nạp cô bé vào một phòng, đó là chưa kể tuyệt sắc tiểu mỹ nữ Hồng Lăng mà hắn gặp tối qua. Dương Thu Trì cảm thấy hắn càng lúc càng có điểm tà ác tham sắc rồi.
Thấy Dương Thu Trì cúi đầu không nói, Liễu Nhược Băng cười lạnh, thanh âm như con chim sơn ca bay giữa núi rừng, trong trẻo như xa xăm: 'Nếu như ngươi không chịu giữ quy củ cùng Phùng Tiểu Tuyết và Vân Nhi sống trọn đời, thì ta chỉ có thể phá bỏ quy củ, để người chỉ một mình sống cạnh Vân nhi!"
"Nhưng mà, nhưng mà ngươi trước giờ có nói như vậy đâu, ta làm sao mà biết được?" Dương Thu Trì càng ủy khuất hơn, "Ngươi cứ nói là không được nạp thiếp này nạp thiếp nọ, chỉ cho phép ta sống cạnh Tiểu Tuyết và Vân nhi, thực ra ta chẳng phải là người không thông tình đạt lý, cái gọi là nạp thiếp chẳng qua là để cho mẹ ta có cháu ẵm cháu bồng, nhưng Tiểu Tuyết thì không thể sinh con, chỉ còn có thể nạp thiếp mà thôi, nếu như Vân nhi chịu gả cho ta, sanh cho ta đứa con, ta còn nạp thiếp để làm cái gì?"
Liễu Nhược Băng nghe hắn nói rất đáng thương, có hơi bất ngờ, quay lại nhìn hắn bảo: "Nếu như ngươi muốn có chút hương hỏa ta không ý kiến gì, đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nếu như là như vậy thì được a, ta tin là đồ nhi của ta có thể sinh con, dù gì nương tử Phùng Tiểu Tuyết của ngươi cũng không sinh nở được, nhan sắc cũng khó coi, ngươi bỏ vợ đi, cưới Vân nhi về rồi nhất định nó sẽ giúp ngươi truyền tông tiếp đại."
Dương Thu Trì nhăn mặt nhăn mày khổ sở nói: "Tiểu Tuyết là nương tử của ta, nàng ấy là người rất tốt, thiện lương thể thiếp như thế nào, ngươi không hiểu được đâu..."
"Nếu ta không hiểu, thì đã sớm trực tiếp giết ả rồi." Bàn tay thon thả của nàng ta nhẹ nhàng bức một cọng cỏ lên, nhịp nhịp trong tay, nói giết người mà bình thường giống như ăn cơm vậy.
Xem ra, sư phụ của Tống Vân Nhi đã theo dõi hắn không phải một hai ngày. Nàng ta đã sớm có ý định giết Phùng Tiểu Tuyết, để tạo ra chỗ trống cho hắn chính thức cưới Tống Vân Nhi làm vợ. Rất may Phùng Tiểu Tuyết hiền hậu thiện lương, khiến cho nữ ma đầu này không nở lòng hạ thủ, cho nên mới giữ được mạng cho tới giờ.
Rèn sắt khi còn nóng, Dương Thu Trì quyết định tận dụng cơ hội: "Đúng a, lão nhân gia ngài cũng biết đó, Tiểu Tuyết là một người vợ hiền... đó là, là một dâu thảo, hơn nữa lúc tôi sa sút tinh thần, lúc bần cùng, nàng ấy chẳng chán ghét tôi, nhất tâm nhất ý sống cùng nhà tôi, chiếu cố cho mẹ tôi, lúc đó tôi.... tôi là một tên ngốc, lưu manh thô lỗ, uống say xong rồi thường về đánh nàng ấy mắng nàng ấy, nàng ấy đều im lặng cam chịu. Một người vợ đủ cả tam tòng tứ đức hiền hậu như vậy, tôi làm sao mà bỏ cho đoạn đành a?"
Liễu Nhược Băng xoay đầu lại nhìn Dương Thu Trì, mạng màu đen che kín mặt, nhìn không rõ biểu tình.
Dương ThuTrì nói tiếp: "Tiền bối, người hãy nghĩ coi, nếu như tôi khuất phục với người, bỏ Tiểu Tuyết, cưới Vân nhi, nếu sau này có một người có võ công lợi hại hơn, bức tôi bỏ Vân nhi cưới con gái y, thì tôi làm thế nào?"
"Không có ai trên đời này có võ công lợi hại hơn ta!" Lời của Liễu Nhược Băng thật nhẹ, nhưng đầy rẫy sự tự tin.
Dương Thu Trì ngẩn ngơ, thầm nghĩ bà cụ non này thiệt là điên lậm, chẳng hiểu gì cái câu nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên hết! Nhưng mà, lời này hắn chẳng dám nói với nàng ta, mắt hơi chuyển, nói tiếp: "Nếu như hoàng thượng nhìn trúng ta, muốn ta bỏ Vân nhi cưới công chúa, nếu không thì giết chết ta thì sao? Người chẳng lẽ đi giết luôn hoàng thượng nổi sao?
Liễu Nhược Băng bẽ gãy cọng cỏ trong tay, đáp: "Giết hoàng thượng chẳng phải là chuyện gì quá khó!"
Dương Thu Trì giật nãy mình, cái này không nói chơi được, vội vã tiếp: "Cho dù người có giết được hoàng thượng, nhưng thánh chỉ của hoàng thượng hạ rồi, người dù sao cũng chẳng thể giết hết nhiều người chấp hành thánh chỉ như vậy a?"
Liễu Nhược Băng quẳng hai cọng cỏ trong tay đi, quát mắng: "Chuyện sau này thì để sau này tính, ta bây giờ hỏi ngươi, ngươi có chịu bỏ vợ cưới Vân nhi hay không?"
Sao lại quay trở lại mốc cũ rồi? Dương Thu Trì dúm dó mặt tự kêu khổ liên hồi, gượng cười đáp: "Người vừa rồi chẳng phải nói là để cho tôi, Tiểu Tuyết và Vân nhi ba người sống bên nhau là được hay sao?" Trong lời hắn rõ ràng là có ý hỏi nếu đã để Vân nhi làm tiểu thiếp, thì sao lại bắt ta bỏ vợ cưới Vân nhi làm gì?
Liễu Nhược Băng đáp: "Đó là ý nghĩ trước kia của ta, nhưng hiện giờ ta phát hiện, cho dù Vân nhi có làm tiểu thiếp của ngươi, ngươi có nhiều tiểu thiếp như vậy, nó sẽ chẳng thấy khoái lạc gì. Ta chỉ có một đồ nhi này, nó giống như con gái ruột của ta. Ta không thể để nó chịu ủy khuất. Ta hiện giờ muốn cả đời này ngươi chỉ ở bên cạnh một mình nó mà thôi!"
Vừa rồi đi lâu như thế, một người cũng không thấy, Liễu Nhược Băng nói trong phương viên trăm dặm không có người, nói như thế đương nhiên không hề phóng đại, hơn nữa hắn nếu ở trên tảng đá cao bằng tòa lầu mấy chục tầng mà ngay cả chuột cũng không có một con này, nếu không đói chết thì cũng khát chết!
Dương Thu Trì cười hắc hắc muốn làm cho khí phần tích cực hơn một chút: "Ngươi đem ta lưu ở trên này, ta không đói chết thì cũng khát chết, và đồ nhi của ngươi coi như không có chồng rồi."
"Bên đống đá bên kia có một tiểu sơn động, bên trong đó có đồ ăn thức uống, nơi này cứ ba ngày lại đổ mưa, đủ nước cho ngươi uống. Ngươi không đói hay khát chết được đâu."
Liễu Nhược Băng vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, Dương Thu Trì khóc cũng không được mà cừơi cũng không xong, hỏi: "Ngươi không sợ hiện giờ ta đáp ứng ngươi, quay về rồi phản hối hay sao?"
"Cấp cho ngươi ba ngày, ngươi không bỏ vợ thì ta đem ả giết chết luôn." Liễu Nhược Băng nhìn dãy núi trùng trùng điệp điệp, từ từ nhẹ buông tiếng. Có điều trong lời này mang theo vẻ lãnh khốc và kiên định, khiến cho Dương Thu Trì rúng động toàn thân. Thứ người này nói là làm, võ công cực cao, cho dù giấu Phùng Tiểu Tuyết trong quân đội cũng không thể tránh được ả lẻn vào đánh lén. Hơn nữa, giấu được một ngày một bữa, chứ nào có thể giấu được trọn đời?
Đánh thì đánh không lại ả, dùng súng thì không được, ả là sư phụ của Vân nhi, hai tiểu thiếp của hắn còn trong tay ả, do đó không thể bắn chết hay làm ả bị thương, chạy thì chạy không được, xem ra chỉ có thể điều đình với ả, hy vọng ả động tình mà hiểu cho cái lý bên trong.
Dương Thu Trì nỗ lực lấy lại nụ cười: "Ta biết lão nhân gia ngài đối tốt với Vân nhi, nhưng người đã hỏi qua ý kiến của Vân nhi hay chưa? Vân Nhi chỉ coi ta là ca ca, có thể đây chỉ là một chút lòng ưu ái của người, chứ Vân Nhi có thể chẳng đồng ý đâu." Trong lúc nói, Dương Thu Trì tự biết rất rõ, Tống Vân Nhi đồng ý cả trăm lần ấy chứ.
"Điều này ngươi không cần quản! Ngươi chỉ cần đáp ứng là được rồi." Liễu Nhược Băng vẫn nhìn về phương xa.
"Vì sao lại không quản? Muội ấy không đáp ứng, chẳng phải là phí công của tiền bối hay sao?"
"Nó sẽ đáp ứng."
"Muội ấy sẽ không!" Dương Thu Trì nói với giọng khẳng định, "Vân nhi nhất định không biết người cưỡng bách ta bỏ vợ để cưới muội ấy, nếu không, với cá tính chẳng có tâm cơ gì của mình, muội ấy đã sớm để lộ ra rồi. Vân nhi thích tôi, điều này tôi biết, nhưng muội ấy sẽ không đồng ý để tôi bỏ vợ mà cưới muội ấy đâu!"
"Ngươi làm sao biết?"
"Vân nhi vẫn một mực tôn trọng tiểu Tuyết. Quan hệ của hai người nhất mực không tệ, năm xưa khi Bạch thiên tổng cưỡng bách tôi bỏ vợ cưới Bạch Tố Mai, muội ấy cương quyết phản đối, cho thấy rõ muội ấy tôn trọng tiểu Tuyết làm nguyên phối của tôi, đó chính là sự thật. Nhưng muội ấy là con cái nhà quan, không thể gả cho người khác làm thiếp, do đó muội ấy không hề đề cập với tôi về chuyện này. Và tôi cũng không dám nói."
"Do đó hiện giờ ta giúp nó đề cập chuyện này! Không, ta giúp nó làm chủ!"
"Người cưỡng bức chia rẽ tình duyên như vậy, Vân nhi sẽ không đồng ý đâu!" Đối diện với người ngang ngược không thèm giảng lý, Dương Thu Trì từ từ mất hết sự kiên nhẫn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Nó là đồ nhi của ta, cần phải nghe lời ta, không cần nó đồng ý hay tự nguyện gì cả!" Liễu Nhược Băng điềm đạm nói, ngữ khí chẳng hề dung cho sự thương lượng nào.
Dương Thu Trì đơn giản là chẳng còn cách nào khác, lớn tiếng hỏi: "Vậy còn hai tiểu thiếp của tôi?"
"Ngươi chỉ có thể cưới một mình Vân nhi!" Lời của Liễu Nhược Băng vẫn rất dễ nghe, nhưng khi lọt vào tai Dương Thu Trì thì như là một bồn nước lạnh, "Ngươi đáp ứng rồi, hai tiểu thiếp ta sẽ cấp cho ngươi, tặng cho người cũng được, giết chết cũng xong, do ngươi quyết định."
Người này sao lại động một cái là đòi giết người vậy? Dương Thu Trì tức đến nỗi hơi thở phì phò, nhìn trừng trừng Liễu Nhược Băng, trầm giọng nói: "Đem tiểu thiếp của mình tặng cho người? Ta làm không được!" Nói xong quay đầu đi chỗ khác.
"Nếu như ngươi đồng ý, ta có thể giúp ngươi giết bọn họ."
Dương Thu Trì đơn giản là tức điên người, quay lại nhìn Liễu Nhược Băng trừng trừng: "Ngươi có biết giảng đạo lý hay không! Làm gì có dạng cường hành bức người ta bỏ vợ tặng thiếp chớ!"
Đến lúc này, Liễu Nhược Băng cuối cùng cũng từ từ quay đầu lại: "Ta trước giờ không giảng đạo lý, ngươi chỉ có thể y vậy mà làm! Không có lựa chọn nào! Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi đáp ứng hay là không?"
Dương Thu Trì lảng tránh thoại đề này, hỏi: "Ngươi nếu như muốn ta cưới một mình Vân nhi, tại sao trước đây chỉ bắt cóc tiểu thiếp của ta mà không bắt nương tử của ta?"
"Khi Vân nhi thích ngươi, ngươi đã có nguyên phối rồi, chuyện đó không còn cách nào khác, Vân nhi chỉ có thể làm tiểu thiếp của ngươi thôi. Nếu như nương tử của ngươi là nguyên phối, ta chỉ có thể nhân nhượng, nhưng ta không thể bất kỳ người nào ngoài nguyên phối của ngươi chia sẻ phu quân của đồ nhi của ta. Do đó ta phải bắt đi hết mọi tiểu thiếp của ngươi."
"Vậy thì tại sao hiện giờ ngươi lại muốn ta bỏ vợ, dùng lễ lộc đường hoàng cưới Vân nhi về vậy?"
"Ta đã lưu giấy lại ghi ra cho ngươi hãy 'hảo tự vi chi', chính là muốn ngươi không được nạp thiếp nữa, chuyên tâm đối tốt với Vân nhi, nạp nó về làm thiếp. Không ngờ ngươi chấp mê bất ngộ, lại còn cứ mãi nghĩ đến chuyện nạp thiếp này nọ."
"Ta làm gì có nghĩ a." Dương Thu Trì cảm thấy rất oan uổng, "Ngươi bắt mất hai tiểu thiếp của ta rồi, ta có nạp thêm người nào nữa đâu?"
"Ngay từ tiểu thiếp Tần Chỉ Tuệ đầu tiên ta đã lưu lại giấy cảnh cáo ngươi, nhưng ngươi lại nạp tiếp Tống Tình, do đó ta lại bắt đi tiểu thiếp thứ hai, lại cấp cho mấy hộ vệ của ngươi vài điểm cảnh cáo, không ngờ ngươi vẫn không chịu hối cải!"
Thì ra, lúc Liễu Nhược Băng bắt Búp Bê Bùn Tống Tình, căn bản là muốn cố ý để cho bọn Hạ Bình biết, để cho bọn họ nếm trải và thuật lại nhằm cảnh cáo hắn, nếu không thì họ căn bản chẳng phát hiện gì.
Dương Thu Trì nói: "Ngươi cướp Tống Tình đi rồi, ta có nạp người thiếp nào nữa đâu?"
"Không có hả?" Liệu Nhược Băng cười lạnh, "con gái Bạch Tố Mai của Bạch thiên tổng tính thế nào? Còn có con nha hoàn Nguyệt Thiền xinh đẹp đó nữa!"
"Cái đó, cái đó là chuyện vô bằng vô chứng a!" Dương Thu Trì cảm thấy rất ủy khuất.
"Ngươi dám phát thệ không? Nếu như mẹ của Bạch Tố Mai đồng ý gả con gái cho ngươi, ngươi sẽ cự tuyệt sao?" Mục quanh của Liễu Nhượng Băng sắc như đao, giống như đâm thẳng vào ngực Dương Thu Trì.
Hắn tự hỏi lòng, đích xác, nếu như Bạch phu nhân lộ một chút ý tứ, nguyện ý đem Bạch Tố Mai gả cho hắn, hắn nhất định sẽ không cự tuyệt, chờ nàng ta mãn hạn tang kỳ ba năm rồi, nhất định sẽ để nàng hoàn tục và hỏi cưới vào nhà. Hơn nữa Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết đã cho hắn quyền tự chủ nạp thiếp, đừng nói gì người khác, chờ tiểu nha hoàn Nguyệt Thiền lớn một chút, không chừng hắn sẽ nạp cô bé vào một phòng, đó là chưa kể tuyệt sắc tiểu mỹ nữ Hồng Lăng mà hắn gặp tối qua. Dương Thu Trì cảm thấy hắn càng lúc càng có điểm tà ác tham sắc rồi.
Thấy Dương Thu Trì cúi đầu không nói, Liễu Nhược Băng cười lạnh, thanh âm như con chim sơn ca bay giữa núi rừng, trong trẻo như xa xăm: 'Nếu như ngươi không chịu giữ quy củ cùng Phùng Tiểu Tuyết và Vân Nhi sống trọn đời, thì ta chỉ có thể phá bỏ quy củ, để người chỉ một mình sống cạnh Vân nhi!"
"Nhưng mà, nhưng mà ngươi trước giờ có nói như vậy đâu, ta làm sao mà biết được?" Dương Thu Trì càng ủy khuất hơn, "Ngươi cứ nói là không được nạp thiếp này nạp thiếp nọ, chỉ cho phép ta sống cạnh Tiểu Tuyết và Vân nhi, thực ra ta chẳng phải là người không thông tình đạt lý, cái gọi là nạp thiếp chẳng qua là để cho mẹ ta có cháu ẵm cháu bồng, nhưng Tiểu Tuyết thì không thể sinh con, chỉ còn có thể nạp thiếp mà thôi, nếu như Vân nhi chịu gả cho ta, sanh cho ta đứa con, ta còn nạp thiếp để làm cái gì?"
Liễu Nhược Băng nghe hắn nói rất đáng thương, có hơi bất ngờ, quay lại nhìn hắn bảo: "Nếu như ngươi muốn có chút hương hỏa ta không ý kiến gì, đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Nếu như là như vậy thì được a, ta tin là đồ nhi của ta có thể sinh con, dù gì nương tử Phùng Tiểu Tuyết của ngươi cũng không sinh nở được, nhan sắc cũng khó coi, ngươi bỏ vợ đi, cưới Vân nhi về rồi nhất định nó sẽ giúp ngươi truyền tông tiếp đại."
Dương Thu Trì nhăn mặt nhăn mày khổ sở nói: "Tiểu Tuyết là nương tử của ta, nàng ấy là người rất tốt, thiện lương thể thiếp như thế nào, ngươi không hiểu được đâu..."
"Nếu ta không hiểu, thì đã sớm trực tiếp giết ả rồi." Bàn tay thon thả của nàng ta nhẹ nhàng bức một cọng cỏ lên, nhịp nhịp trong tay, nói giết người mà bình thường giống như ăn cơm vậy.
Xem ra, sư phụ của Tống Vân Nhi đã theo dõi hắn không phải một hai ngày. Nàng ta đã sớm có ý định giết Phùng Tiểu Tuyết, để tạo ra chỗ trống cho hắn chính thức cưới Tống Vân Nhi làm vợ. Rất may Phùng Tiểu Tuyết hiền hậu thiện lương, khiến cho nữ ma đầu này không nở lòng hạ thủ, cho nên mới giữ được mạng cho tới giờ.
Rèn sắt khi còn nóng, Dương Thu Trì quyết định tận dụng cơ hội: "Đúng a, lão nhân gia ngài cũng biết đó, Tiểu Tuyết là một người vợ hiền... đó là, là một dâu thảo, hơn nữa lúc tôi sa sút tinh thần, lúc bần cùng, nàng ấy chẳng chán ghét tôi, nhất tâm nhất ý sống cùng nhà tôi, chiếu cố cho mẹ tôi, lúc đó tôi.... tôi là một tên ngốc, lưu manh thô lỗ, uống say xong rồi thường về đánh nàng ấy mắng nàng ấy, nàng ấy đều im lặng cam chịu. Một người vợ đủ cả tam tòng tứ đức hiền hậu như vậy, tôi làm sao mà bỏ cho đoạn đành a?"
Liễu Nhược Băng xoay đầu lại nhìn Dương Thu Trì, mạng màu đen che kín mặt, nhìn không rõ biểu tình.
Dương ThuTrì nói tiếp: "Tiền bối, người hãy nghĩ coi, nếu như tôi khuất phục với người, bỏ Tiểu Tuyết, cưới Vân nhi, nếu sau này có một người có võ công lợi hại hơn, bức tôi bỏ Vân nhi cưới con gái y, thì tôi làm thế nào?"
"Không có ai trên đời này có võ công lợi hại hơn ta!" Lời của Liễu Nhược Băng thật nhẹ, nhưng đầy rẫy sự tự tin.
Dương Thu Trì ngẩn ngơ, thầm nghĩ bà cụ non này thiệt là điên lậm, chẳng hiểu gì cái câu nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên hết! Nhưng mà, lời này hắn chẳng dám nói với nàng ta, mắt hơi chuyển, nói tiếp: "Nếu như hoàng thượng nhìn trúng ta, muốn ta bỏ Vân nhi cưới công chúa, nếu không thì giết chết ta thì sao? Người chẳng lẽ đi giết luôn hoàng thượng nổi sao?
Liễu Nhược Băng bẽ gãy cọng cỏ trong tay, đáp: "Giết hoàng thượng chẳng phải là chuyện gì quá khó!"
Dương Thu Trì giật nãy mình, cái này không nói chơi được, vội vã tiếp: "Cho dù người có giết được hoàng thượng, nhưng thánh chỉ của hoàng thượng hạ rồi, người dù sao cũng chẳng thể giết hết nhiều người chấp hành thánh chỉ như vậy a?"
Liễu Nhược Băng quẳng hai cọng cỏ trong tay đi, quát mắng: "Chuyện sau này thì để sau này tính, ta bây giờ hỏi ngươi, ngươi có chịu bỏ vợ cưới Vân nhi hay không?"
Sao lại quay trở lại mốc cũ rồi? Dương Thu Trì dúm dó mặt tự kêu khổ liên hồi, gượng cười đáp: "Người vừa rồi chẳng phải nói là để cho tôi, Tiểu Tuyết và Vân nhi ba người sống bên nhau là được hay sao?" Trong lời hắn rõ ràng là có ý hỏi nếu đã để Vân nhi làm tiểu thiếp, thì sao lại bắt ta bỏ vợ cưới Vân nhi làm gì?
Liễu Nhược Băng đáp: "Đó là ý nghĩ trước kia của ta, nhưng hiện giờ ta phát hiện, cho dù Vân nhi có làm tiểu thiếp của ngươi, ngươi có nhiều tiểu thiếp như vậy, nó sẽ chẳng thấy khoái lạc gì. Ta chỉ có một đồ nhi này, nó giống như con gái ruột của ta. Ta không thể để nó chịu ủy khuất. Ta hiện giờ muốn cả đời này ngươi chỉ ở bên cạnh một mình nó mà thôi!"
/713
|