Hồng Lăng bận rộn dọn dẹp trong đêm đông nên thân hình lạnh ngắt, Dương Thu Trì xót xa muốn ôm chặt nàng, Hồng Lăng co lại không để hắn ôm, cười hi hi nói: "Lão gia, người Hồng Lăng lạnh lắm, chờ chút ốm rồi lão gia hãy ôm, được không?"
"Ngốc ạ!" Dương Thu Trì thương yêu nạt ngang:"Ta giúp nàng làm ấm thân, coi nàng lạnh cóng vậy kìa, da gà nổi lên có cục luôn rôi!" Hắn ôm thân hình trần trụi của Hồng Lăng vào lòng. Cánh tay buốt lạnh của Hồng Lăng đặt lên ngực Dương Thu Trì, lạnh thật, hắn không khỏi rùn mình, chọc cho Hồng Lăng cười nắc nẻ, định nhích ra một chút để khỏi ảnh hưởng hắn, không ngờ bị Dương Thu Trì ôm chặt hơn, động đậy không được. Hồng Lăng nằm rúc trong lòng hắn, cảm giác sự ấm áp cả trong lòng lẫn ngoài da thịt, khẽ nói: "Lão gia, người đối với Hồng Lăng thật tốt..."
"Lại nói lời ngốc nghếch rồi phải không! Đã nói rồi, hai ta trong lúc ở riêng với nhau không được gọi lão gia, mà là gọi tên, nếu không ta sẽ phạt nàng đấy!"
"A...! Thu Trì ca ca..." Hồng Lăng e thẹn khẽ gọi.
"Như vậy mới đúng chớ!" Dương Thu Trì hôn trên gương mặt lạnh giá của nàng, "Khí trời này thiệt là, dường như sắp có tuyết rơi."
"Đúng a, trưa nay em thấy trời âm sầm, nghĩ đêm về sẽ hạ tuyết."
"Tuyết rơi cũng tốt, một phiến băng thanh ngọc khiết, thế giới trắng muốt một màu." Nói đến thế giới băng tuyết, Dương Thu Trì không khỏi nhớ đến dung nhan đẹp lạnh trắng ngần của Liễu Nhược Băng. Hồng Lăng dường như đoán được hắn đang nghĩ gì, ngập ngừng một chút, rồi lấy hết dũng khí hỏi: "Thu Trì ca ca, Liễu tiền bối... Liễu tiền bối..." Nàng nói liền hai câu Liễu tiền bối, nhưng không hề tiếp.
Dương Thu Trì đưa tay làm gối cho nàng, ôm chặt nàng vào lòng, vuốt ve bờ lưng nhẵn nhụi của nàng, bảo: "Muốn nói cái gì thì nói đi, hai chúng ta không hà, đâu có người ngoài."
"Dạ."
Dương Thu Trì nói câu như thế, khiến cho Hồng Lăng tan sạch mọi e dè, "Liễu tiền bối... mang thai con của ai vậy a?"
Thế nào? Ngoại trừ Tống Vân Nhi, không ai biết đứa con Liễu Nhược Băng đang mang chính là của hắn. Nhưng mà, người khác nếu lên tiếng hỏi, nên đối đáp thế nào đây? Lúc trước hắn chưa hề tử tế suy nghĩ vấn đề này, hiện giờ hiện thật bày ra trước mắt, không thể không nghĩ. Dù thế nào đi nữa, chuyện giữa Liễu Nhược Băng và hắn tuyệt không thể nói rõ ra, dù có thể là những người thân tín bên hắn có thể đoán được phần nào, nhưng nếu hắn làm rõ mọi chuyện, chẳng khác nào bức Liễu Nhược Băng bỏ đi, không còn gặp được nàng nữa. Dương Thu Trì ấp úng: "Cái này... ta cũng không biết rõ... chuyện của tiền bối, chúng ta tốt nhất đừng nên hỏi nhiều."
Hồng Lăng băng tuyết thông minh, vội gật đầu ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn. Một cái "ma trảo" của Dương Thu Trì sờ tới eo thon, sờ qua bụng dưới bằng phẳng của nàng, vừa vò vừa hỏi: "Bảo bối, chúng ta phải nghĩ biện pháp để cho cái này nó nhô lên mới được." Hồng Lăng phì cười nhướn mắt. Trong hắc ám, đôi mắt phượng lóng lánh ánh sao, một giọng nói êm đềm cất lê đầy dụ hoặc: "Biện pháp gì bây giờ....?"
"Biện pháp hả... lập tức sẽ có!" Dương Thu Trì phiên thân thượng mã, túm chặt nhũ hoa, tham lam áp môi tợp mạnh. Hồng Lăng rên lên một điệu say người, hỗn hễn: "Thu Trì ca ca... nhanh lên a..." Trời đêm ngoài cửa sổ, hoa tuyết bay đầy....
Thành Đô đã nhiều năm không có tuyết lớn rồi. Trời sáng, tuyết rơi suốt một đêm cuối cùng đã dừng lại, xa xa ẩn ước truyền lại tiếng cười đùa vui vẻ của trẻ nít, khiến Dương Thu Trì tỉnh lại. Hắn mơ hồ hé mắt, trời đã sáng, mềm ấm chăn êm trên giường quả là hấp dẫn trong trời lạnh thế này, nên hắn đã ngủ một giấc cho đến trời sáng hẳn. "Lăng Lăng...!" Dương Thu Trì khẽ gọi, trong mền không có thân thể ấm áp của Hồng Lăng. Hồng Lăng thường dậy rất sớm, chờ khi Dương Thu Trì tỉnh lại thường quần áo đã sưởi thật ấm, món ăn sáng thật thơm đã sẳn sàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tiếng gọi của Dương Thu Trì tuy nhẹ, nhưng Hồng Lăng ở ngoài vẫn nghe được, vén màn dày bước vào: "Lão gia, lão gia tỉnh rồi! Đổ tuyết thật rồi, tuyết lớn lắm, mặt đất toàn trắng, nhìn rất đẹp!" Dương Thu Trì nghe thế, mang thân hình trần trụi ngồi phắt dậy, một cơn gió lạnh thổi vào trong, khiến hắn run cầm cập, vội chui trở lại vào chăn. Hồng Lăng che miệng cười, vội đưa nội y đã sưởi ấm vào trong mền cho hắn. Dương Thu Trì mặc áo lót nội khố ở trong mền xong, mới ngồi dậy, Hồng Lăng nhanh nhẹn giúp hắn mặc y bào, thưa: "Lão gia, Tống cô nương đến mấy lần rồi, thấy lão gia ngủ ngon quá, không quấy rầy."
"Mới sáng sớm mà đến làm cái gì - lại bức ta luyện công nữa à, được, muội ấy đâu?"
"Ở bên ngoài chơi ném tuyết với các hài tử ấy." Hồng Lăng nói, "Là đám hài tử của Ngô đại nhân và các bạn chơi."
"Ha ha!" Dương Thu Trì nghe thế, bật cười vén ràm chạy ra, mở cửa bước ra ngoài. Khi hắn vừa mở cửa phòng ngoài, phịch một cái, một quả cầu tuyết bay tới trúng đầu hắn, tuyết lạnh ngắt chui ngay vào trong cổ, khiến hắn rùn mình, cúi xuống trút tuyết ra. Bên tay hắn vang lên tiếng reo cười của Tống Vân Nhi cùng các cô cậu bé, tiểu hắc cẩu cùng sủa gâu gâu trong vườn. Không chờ hắn nhìn rõ tình huống, mấy quả cầu lớn nhỏ lại bay tới, đập trúng người hắn, trúng luôn vào cửa. Ném tuyết đối với Dương Thu Trì không xa lạ gì, lúc nhỏ hắn đã luyện nhiều, liền nghiêng eo chụp lấy một vốc tuyết, vò vò nén chặt lại, xoát một cái ném thẳng về Tống Vân Nhi. Tống Vân Nhi không hề tránh, quả cầu tuyết đó vỡ tung ra trên vai nàng, tạo thành một đóa hoa tuyết thật đẹp. Hồng Lăng vui cười giúp Dương Thu Trì vốc tuyết ném trả về phía Tống Vân Nhi và các em bé. Lập tức, trong vườn vang lên đầy tiếng cười đùa. Lúc này Nam Cung Hùng xâm xâm bước vào, nói nhỏ vào tai Dương Thu Trì mấy câu. Dương Thu Trì ngẩn người, lập tức mặt hiện nét vui, ngoắc tay gọi Tống Vân Nhi. Tống Vân Nhi biết có chuyện, bảo mấy đứa bé đến chỗ khác chơi, sau đó hưng phấn chạy đến, hỏi: "Ca, có chuyện gì?"
"Muội nói cái vị phong độ ngút trời, biết cả văn lẫn võ Khuông Di Khuông tiên sinh đó đã quay lại, đang ở linh đường tế bái Ngô Xảo Trinh."
"A! Mau đi, chúng ta đi bắt hắn!" Tống Vân Nhi cao hứng nói, kéo Dương Thu Trì định đi, nhưng lại thấy hắn không nhúc nhích gì, hơi kỳ quái hỏi: "Sao vậy? Đi chứ! Đi bắt Khuông Di a!"
"Bắt hắn? Bằng vào cái gì mà bắt hắn? Hắn dù sao cũng là tiến sĩ, cha của hắn là Hàn lâm viện đại học sĩ, không có bằng chứ xác thật, làm sao mà bắt hắn?"
Tống Vân Nhi nói: "Hắn... đáng nghi ngờ nhất mà!" Dương Thu Trì lắc đầu: "Chỉ bằng hiềm nghi, không có chứng cứ đầy đủ thì không thể động được hắn, và có động cũng không nổi hắn." "Vậy làm sao bây giờ? Trơ mắt nhìn hắn tiêu diêu ngoài vòng pháp luật à?"
"Muội không có chứng cứ nào chứng minh người ta phạm tội, làm sao nói người ta tiêu diêu ngoài vòng pháp luật được. Hà hà, phán án chỉ bằng cảm giác thôi thì không được đâu." Dương Thu Trì vỗ lưng bàn tay của Tống Vân Nhi"Nhưng mà, tên Khuông Di này đích xác là có hiềm nghi phạm tội rất lớn, chúng ta phải đi tra thử coi. Nhưng tuyệt đối không được động thanh sắc, tránh đả thảo kinh xà." Dương Thu Trì dặn dò Hồng Lăng mấy câu, mang theo Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ ra cửa. Nơi này là đại viện trong nội nha của bố chánh sứ, lại có Hạ Bình cùng các nữ hộ vệ bảo hộ, chắc không có vấn đề gì. Tiểu Hắc Cẩu nhảy cẩng đuổi theo vài bước, Hồng Lăng liền gọi giật lại, nó bấy giờ mới lưu luyến không nở rời, nhưng cuối cùng cũng quay lại bên Hồng Lăng.
Dương Thu Trì cùng mọi người ngụ ở hậu hoa viên, phải đi qua cả nội nha rộng rãi mới đến được linh đường phía trước. Dương Thu Trì đạp trên tuyết trắng rắc rắc, chậm bước đi dọc theo lối mòn trong hoa viên. Sau khi bước lên một hành lang dài có mái che, hắn thấy lan can cùng phủ đầy một lớp tuyết, ngoài rìa cạnh hồ nước có một cây mai, đã bị bông tuyết điểm trắng xóa, nhìn diêm dúa vô cùng, khiến hắn tức cảnh sinh tình, lắc lư xoay đầu ngâm tụng bài Vọng Tuyết của Vương sơ ở thời nhà Đường: Ngân hoa châu thụ hiểu lai khán, Túc túy sơ tỉnh nhất bội hàn… Dĩ tự vương cung phi hạc sưởng,Bằng lan nhưng thị ngọc lan kiền
"Tước gia hứng trí quá a!" Phía trước dãy hành lang dài chợt có thanh âm một cô gái cất lên, giọng tuy trong trẻo dễ nghe, nhưng chen lẫn vài phần tục mị. Dương Thu Trì chuyển thân nhìn, thấy đó là một nữ tử khoảng hai chục tuổi đứng ở góc khuất của hành lang, mặc một bộ đồ màu hồng phấn, khóac áo hồ cừu màu xám, mỉm cười đứng dựa vào lan can, ôm một cái lò sưởi tay ở trong lòng, phía sau có hai tiểu nha hoàn theo hầu. Hắn nghĩ đây nhất định là tiểu thiếp của Ngô Từ Nhân, mỉm cười nhìn nàng ta. Nữ tử kia từ từ bước đến gần, tư thế đi đứng rất khêu gợi. Rất rõ ràng, dáng đi này là sự dụ hoặc trần trụi đối với nam nhân. Chờ đến khi nữ tử ấy đến cạnh Dương Thu Trì, hắn nhìn kỹ, thấy nàng ta có nét đẹp khá sắc sảo, chỉ có điều biểu tình khiến người ta nhìn vào mà không thoải mái, không khỏi nghĩ đến dáng vẻ của một nữ tử thanh lâu đang bán nụ cười. Nữ tử ấy ỏng ẹo thân hình, thướt tha thi lễ đối với hắn: "Tước gia, dậy sớm quá ha!"
Dương Thu Trì trả lễ: "Cô nương cũng dậy sớm a." Không biết đây là tiểu thiếp nào của Ngô Từ Nhân, hắn không dám nói loạn. Nữ tử cười lớn ra vẻ rất phô trương, tiếng cười vừa sắc nhọn vừa lớn, cười đến nổi khiến cho cành mai bên đường đó dường như phát run. Dương Thu Trì nhíu mày, nếu đây quả là tiểu thiếp của Ngô Từ Nhân, thì quá tầm thường. Ngô Từ Nhân đường đường là bố chánh sứ hàng tòng nhị phẩm, sao lại đi tìm một nữ tử nói cười tùy tiện thế này. "Tước gia, chỉ sợ không biết ta là ai a?" Nhãn quang của nữ tử ấy lưu chuyển, làn thu ba khẽ tống tặng cho hắn một cái liếc mắt đưa tình. Dương Thu Trì gật đầu, không lên tiếng đáp.
"Tiện thiếp Hoa Tưởng Dung, là tứ di nương của lão gia nhà chúng tôi." Dương Thu Trì nhớ lại, hôm qua gia nô Trương Chiêu từng khai là Ngô Từ Nhân chỉ có Tứ di nương và Ngũ di nương là sinh con trai. Nữ tử này nhất định là người sinh một trong hai đứa con trai ấy đây, hèn gì càn quấy ghớm! Hoa Tưởng Dung bước đến trước Dương Thu Trì, dường như dán sát người vào hắn, mùi thơm sực nức trên cơ thể lập tức sộc vào mũi của hắn. Cũng không biết vì trời lạnh hay vì mùi hương nồng nặc này kích thích, Dương Thu Trì cảm thấy ngứa mũi, suýt chút nữa át xì túa cả nước bọt vào mặt Hoa Tưởng Dung, nhưng rốt cuộc hắn cố nhịn lại được.
"Ngốc ạ!" Dương Thu Trì thương yêu nạt ngang:"Ta giúp nàng làm ấm thân, coi nàng lạnh cóng vậy kìa, da gà nổi lên có cục luôn rôi!" Hắn ôm thân hình trần trụi của Hồng Lăng vào lòng. Cánh tay buốt lạnh của Hồng Lăng đặt lên ngực Dương Thu Trì, lạnh thật, hắn không khỏi rùn mình, chọc cho Hồng Lăng cười nắc nẻ, định nhích ra một chút để khỏi ảnh hưởng hắn, không ngờ bị Dương Thu Trì ôm chặt hơn, động đậy không được. Hồng Lăng nằm rúc trong lòng hắn, cảm giác sự ấm áp cả trong lòng lẫn ngoài da thịt, khẽ nói: "Lão gia, người đối với Hồng Lăng thật tốt..."
"Lại nói lời ngốc nghếch rồi phải không! Đã nói rồi, hai ta trong lúc ở riêng với nhau không được gọi lão gia, mà là gọi tên, nếu không ta sẽ phạt nàng đấy!"
"A...! Thu Trì ca ca..." Hồng Lăng e thẹn khẽ gọi.
"Như vậy mới đúng chớ!" Dương Thu Trì hôn trên gương mặt lạnh giá của nàng, "Khí trời này thiệt là, dường như sắp có tuyết rơi."
"Đúng a, trưa nay em thấy trời âm sầm, nghĩ đêm về sẽ hạ tuyết."
"Tuyết rơi cũng tốt, một phiến băng thanh ngọc khiết, thế giới trắng muốt một màu." Nói đến thế giới băng tuyết, Dương Thu Trì không khỏi nhớ đến dung nhan đẹp lạnh trắng ngần của Liễu Nhược Băng. Hồng Lăng dường như đoán được hắn đang nghĩ gì, ngập ngừng một chút, rồi lấy hết dũng khí hỏi: "Thu Trì ca ca, Liễu tiền bối... Liễu tiền bối..." Nàng nói liền hai câu Liễu tiền bối, nhưng không hề tiếp.
Dương Thu Trì đưa tay làm gối cho nàng, ôm chặt nàng vào lòng, vuốt ve bờ lưng nhẵn nhụi của nàng, bảo: "Muốn nói cái gì thì nói đi, hai chúng ta không hà, đâu có người ngoài."
"Dạ."
Dương Thu Trì nói câu như thế, khiến cho Hồng Lăng tan sạch mọi e dè, "Liễu tiền bối... mang thai con của ai vậy a?"
Thế nào? Ngoại trừ Tống Vân Nhi, không ai biết đứa con Liễu Nhược Băng đang mang chính là của hắn. Nhưng mà, người khác nếu lên tiếng hỏi, nên đối đáp thế nào đây? Lúc trước hắn chưa hề tử tế suy nghĩ vấn đề này, hiện giờ hiện thật bày ra trước mắt, không thể không nghĩ. Dù thế nào đi nữa, chuyện giữa Liễu Nhược Băng và hắn tuyệt không thể nói rõ ra, dù có thể là những người thân tín bên hắn có thể đoán được phần nào, nhưng nếu hắn làm rõ mọi chuyện, chẳng khác nào bức Liễu Nhược Băng bỏ đi, không còn gặp được nàng nữa. Dương Thu Trì ấp úng: "Cái này... ta cũng không biết rõ... chuyện của tiền bối, chúng ta tốt nhất đừng nên hỏi nhiều."
Hồng Lăng băng tuyết thông minh, vội gật đầu ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn. Một cái "ma trảo" của Dương Thu Trì sờ tới eo thon, sờ qua bụng dưới bằng phẳng của nàng, vừa vò vừa hỏi: "Bảo bối, chúng ta phải nghĩ biện pháp để cho cái này nó nhô lên mới được." Hồng Lăng phì cười nhướn mắt. Trong hắc ám, đôi mắt phượng lóng lánh ánh sao, một giọng nói êm đềm cất lê đầy dụ hoặc: "Biện pháp gì bây giờ....?"
"Biện pháp hả... lập tức sẽ có!" Dương Thu Trì phiên thân thượng mã, túm chặt nhũ hoa, tham lam áp môi tợp mạnh. Hồng Lăng rên lên một điệu say người, hỗn hễn: "Thu Trì ca ca... nhanh lên a..." Trời đêm ngoài cửa sổ, hoa tuyết bay đầy....
Thành Đô đã nhiều năm không có tuyết lớn rồi. Trời sáng, tuyết rơi suốt một đêm cuối cùng đã dừng lại, xa xa ẩn ước truyền lại tiếng cười đùa vui vẻ của trẻ nít, khiến Dương Thu Trì tỉnh lại. Hắn mơ hồ hé mắt, trời đã sáng, mềm ấm chăn êm trên giường quả là hấp dẫn trong trời lạnh thế này, nên hắn đã ngủ một giấc cho đến trời sáng hẳn. "Lăng Lăng...!" Dương Thu Trì khẽ gọi, trong mền không có thân thể ấm áp của Hồng Lăng. Hồng Lăng thường dậy rất sớm, chờ khi Dương Thu Trì tỉnh lại thường quần áo đã sưởi thật ấm, món ăn sáng thật thơm đã sẳn sàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tiếng gọi của Dương Thu Trì tuy nhẹ, nhưng Hồng Lăng ở ngoài vẫn nghe được, vén màn dày bước vào: "Lão gia, lão gia tỉnh rồi! Đổ tuyết thật rồi, tuyết lớn lắm, mặt đất toàn trắng, nhìn rất đẹp!" Dương Thu Trì nghe thế, mang thân hình trần trụi ngồi phắt dậy, một cơn gió lạnh thổi vào trong, khiến hắn run cầm cập, vội chui trở lại vào chăn. Hồng Lăng che miệng cười, vội đưa nội y đã sưởi ấm vào trong mền cho hắn. Dương Thu Trì mặc áo lót nội khố ở trong mền xong, mới ngồi dậy, Hồng Lăng nhanh nhẹn giúp hắn mặc y bào, thưa: "Lão gia, Tống cô nương đến mấy lần rồi, thấy lão gia ngủ ngon quá, không quấy rầy."
"Mới sáng sớm mà đến làm cái gì - lại bức ta luyện công nữa à, được, muội ấy đâu?"
"Ở bên ngoài chơi ném tuyết với các hài tử ấy." Hồng Lăng nói, "Là đám hài tử của Ngô đại nhân và các bạn chơi."
"Ha ha!" Dương Thu Trì nghe thế, bật cười vén ràm chạy ra, mở cửa bước ra ngoài. Khi hắn vừa mở cửa phòng ngoài, phịch một cái, một quả cầu tuyết bay tới trúng đầu hắn, tuyết lạnh ngắt chui ngay vào trong cổ, khiến hắn rùn mình, cúi xuống trút tuyết ra. Bên tay hắn vang lên tiếng reo cười của Tống Vân Nhi cùng các cô cậu bé, tiểu hắc cẩu cùng sủa gâu gâu trong vườn. Không chờ hắn nhìn rõ tình huống, mấy quả cầu lớn nhỏ lại bay tới, đập trúng người hắn, trúng luôn vào cửa. Ném tuyết đối với Dương Thu Trì không xa lạ gì, lúc nhỏ hắn đã luyện nhiều, liền nghiêng eo chụp lấy một vốc tuyết, vò vò nén chặt lại, xoát một cái ném thẳng về Tống Vân Nhi. Tống Vân Nhi không hề tránh, quả cầu tuyết đó vỡ tung ra trên vai nàng, tạo thành một đóa hoa tuyết thật đẹp. Hồng Lăng vui cười giúp Dương Thu Trì vốc tuyết ném trả về phía Tống Vân Nhi và các em bé. Lập tức, trong vườn vang lên đầy tiếng cười đùa. Lúc này Nam Cung Hùng xâm xâm bước vào, nói nhỏ vào tai Dương Thu Trì mấy câu. Dương Thu Trì ngẩn người, lập tức mặt hiện nét vui, ngoắc tay gọi Tống Vân Nhi. Tống Vân Nhi biết có chuyện, bảo mấy đứa bé đến chỗ khác chơi, sau đó hưng phấn chạy đến, hỏi: "Ca, có chuyện gì?"
"Muội nói cái vị phong độ ngút trời, biết cả văn lẫn võ Khuông Di Khuông tiên sinh đó đã quay lại, đang ở linh đường tế bái Ngô Xảo Trinh."
"A! Mau đi, chúng ta đi bắt hắn!" Tống Vân Nhi cao hứng nói, kéo Dương Thu Trì định đi, nhưng lại thấy hắn không nhúc nhích gì, hơi kỳ quái hỏi: "Sao vậy? Đi chứ! Đi bắt Khuông Di a!"
"Bắt hắn? Bằng vào cái gì mà bắt hắn? Hắn dù sao cũng là tiến sĩ, cha của hắn là Hàn lâm viện đại học sĩ, không có bằng chứ xác thật, làm sao mà bắt hắn?"
Tống Vân Nhi nói: "Hắn... đáng nghi ngờ nhất mà!" Dương Thu Trì lắc đầu: "Chỉ bằng hiềm nghi, không có chứng cứ đầy đủ thì không thể động được hắn, và có động cũng không nổi hắn." "Vậy làm sao bây giờ? Trơ mắt nhìn hắn tiêu diêu ngoài vòng pháp luật à?"
"Muội không có chứng cứ nào chứng minh người ta phạm tội, làm sao nói người ta tiêu diêu ngoài vòng pháp luật được. Hà hà, phán án chỉ bằng cảm giác thôi thì không được đâu." Dương Thu Trì vỗ lưng bàn tay của Tống Vân Nhi"Nhưng mà, tên Khuông Di này đích xác là có hiềm nghi phạm tội rất lớn, chúng ta phải đi tra thử coi. Nhưng tuyệt đối không được động thanh sắc, tránh đả thảo kinh xà." Dương Thu Trì dặn dò Hồng Lăng mấy câu, mang theo Tống Vân Nhi, Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ ra cửa. Nơi này là đại viện trong nội nha của bố chánh sứ, lại có Hạ Bình cùng các nữ hộ vệ bảo hộ, chắc không có vấn đề gì. Tiểu Hắc Cẩu nhảy cẩng đuổi theo vài bước, Hồng Lăng liền gọi giật lại, nó bấy giờ mới lưu luyến không nở rời, nhưng cuối cùng cũng quay lại bên Hồng Lăng.
Dương Thu Trì cùng mọi người ngụ ở hậu hoa viên, phải đi qua cả nội nha rộng rãi mới đến được linh đường phía trước. Dương Thu Trì đạp trên tuyết trắng rắc rắc, chậm bước đi dọc theo lối mòn trong hoa viên. Sau khi bước lên một hành lang dài có mái che, hắn thấy lan can cùng phủ đầy một lớp tuyết, ngoài rìa cạnh hồ nước có một cây mai, đã bị bông tuyết điểm trắng xóa, nhìn diêm dúa vô cùng, khiến hắn tức cảnh sinh tình, lắc lư xoay đầu ngâm tụng bài Vọng Tuyết của Vương sơ ở thời nhà Đường: Ngân hoa châu thụ hiểu lai khán, Túc túy sơ tỉnh nhất bội hàn… Dĩ tự vương cung phi hạc sưởng,Bằng lan nhưng thị ngọc lan kiền
"Tước gia hứng trí quá a!" Phía trước dãy hành lang dài chợt có thanh âm một cô gái cất lên, giọng tuy trong trẻo dễ nghe, nhưng chen lẫn vài phần tục mị. Dương Thu Trì chuyển thân nhìn, thấy đó là một nữ tử khoảng hai chục tuổi đứng ở góc khuất của hành lang, mặc một bộ đồ màu hồng phấn, khóac áo hồ cừu màu xám, mỉm cười đứng dựa vào lan can, ôm một cái lò sưởi tay ở trong lòng, phía sau có hai tiểu nha hoàn theo hầu. Hắn nghĩ đây nhất định là tiểu thiếp của Ngô Từ Nhân, mỉm cười nhìn nàng ta. Nữ tử kia từ từ bước đến gần, tư thế đi đứng rất khêu gợi. Rất rõ ràng, dáng đi này là sự dụ hoặc trần trụi đối với nam nhân. Chờ đến khi nữ tử ấy đến cạnh Dương Thu Trì, hắn nhìn kỹ, thấy nàng ta có nét đẹp khá sắc sảo, chỉ có điều biểu tình khiến người ta nhìn vào mà không thoải mái, không khỏi nghĩ đến dáng vẻ của một nữ tử thanh lâu đang bán nụ cười. Nữ tử ấy ỏng ẹo thân hình, thướt tha thi lễ đối với hắn: "Tước gia, dậy sớm quá ha!"
Dương Thu Trì trả lễ: "Cô nương cũng dậy sớm a." Không biết đây là tiểu thiếp nào của Ngô Từ Nhân, hắn không dám nói loạn. Nữ tử cười lớn ra vẻ rất phô trương, tiếng cười vừa sắc nhọn vừa lớn, cười đến nổi khiến cho cành mai bên đường đó dường như phát run. Dương Thu Trì nhíu mày, nếu đây quả là tiểu thiếp của Ngô Từ Nhân, thì quá tầm thường. Ngô Từ Nhân đường đường là bố chánh sứ hàng tòng nhị phẩm, sao lại đi tìm một nữ tử nói cười tùy tiện thế này. "Tước gia, chỉ sợ không biết ta là ai a?" Nhãn quang của nữ tử ấy lưu chuyển, làn thu ba khẽ tống tặng cho hắn một cái liếc mắt đưa tình. Dương Thu Trì gật đầu, không lên tiếng đáp.
"Tiện thiếp Hoa Tưởng Dung, là tứ di nương của lão gia nhà chúng tôi." Dương Thu Trì nhớ lại, hôm qua gia nô Trương Chiêu từng khai là Ngô Từ Nhân chỉ có Tứ di nương và Ngũ di nương là sinh con trai. Nữ tử này nhất định là người sinh một trong hai đứa con trai ấy đây, hèn gì càn quấy ghớm! Hoa Tưởng Dung bước đến trước Dương Thu Trì, dường như dán sát người vào hắn, mùi thơm sực nức trên cơ thể lập tức sộc vào mũi của hắn. Cũng không biết vì trời lạnh hay vì mùi hương nồng nặc này kích thích, Dương Thu Trì cảm thấy ngứa mũi, suýt chút nữa át xì túa cả nước bọt vào mặt Hoa Tưởng Dung, nhưng rốt cuộc hắn cố nhịn lại được.
/713
|