Tống Vân Nhi và mọi người trả phòng, thưởng thêm cho tiểu nhị vài miếng bạc vụn, rời khỏi khách sạn trong tiếng tạ ơn rối rít của hắn, thẳng tiến đến tri châu nha môn. Trước nha môn có rất nhiều quan viên và thương buôn đến tống táng. Mọi người đều muốn nhân cơ hội này để vuốt mông ngựa tri châu đại lão gia. Mấy người của Tống Vân Nhi đứng trong đám đông xem náo nhiệt, thấy đội tống táng sắp sửa xuất phát, kèn đám ma đã thổi lên inh ỏi trong nha môn. Tống Vân Nhi nhìn thôi trong đội ngũ tống táng ở bên cạnh có một tiểu quan bát cửu phẩm, mặt mày rầu rĩ khóc lóc đứng ở đó, con mặc đồ hiếu như để tang cha của mình, tích cực chẳng ai có thể sánh bằng.
Tống Vân Nhi bước lại gần bắt chuyện: "Đại nhân, sao ngài không tiến vào nha môn sắp hàng?" Người đó khinh khỉnh quét mắt nhìn Tống Vân Nhi, rồi ánh mắt chợt sáng lên, phát hiện là một mỹ nhân đang nói chuyện với mình, thái độ chuyển biến ngay.
"Làm gì đến lượt những người như chúng ta chứ? Hơn nữa chức quan của ta là do mua mà có được, những đại nhân đó làm gì nhận ra được ta, ta tốt nhất là chờ một hồi đi theo đội ngũ thôi."
Tống Vân Nhi cảm thấy tên tiểu quan này cũng có mấy phần thẳng thắn: "Ngài đi theo như vậy, ai mà biết được ngài có đến a?"
"Đương nhiên là biết, phải dâng lễ chứ, và có đăng ký hẳn hỏi. Hơn nữa, trong sự tình rất cần mặt mũi thế này, ta mà muốn tới thì phải dâng tặng không ít, và cũng chỉ lộ mặt được có một chút trong đội ngũ thôi. Nhưng mà, cùng đi chung với nhiều cao quan như vậy cũng là một thứ vinh diệu a." Nói xong, y tự cười.
Tống Vân Nhi lại hỏi: "Nghe nói tối qua linh đường trong nha môn có quỷ?"
Mỹ nữ hỏi chuyện có cái hay là đối phương không hề phòng bị gì, thậm chí còn cố nói thêm mấy câu. Tiểu quan này cũng vậy, ra vẻ thần bí vô cùng hạ giọng đáp: "Đúng vậy, tối qua xảy ra sạ thi! Lúc đó ta thủ ở ngoài linh đường, nghe ở trong có một trận đại loạn, rất nhiều người chạy ra, vừa chạy vừa la: sạ thi rồi....! Mau chạy a...! Ta cũng sợ vội chạy theo."
Tống Vân Nhi trợn trừng mắt, ra vẻ một học sinh hiếu học đang trong cơn khát vọng tri thức: "Sạ thi thật à?"
"Lại không phải hay sao?!" Tiểu quan dường như rất bất mãn đối với sự nghi ngờ của Tống Vân Nhi, giải thích: "Sau đó, mọi người thấy linh đường không có động tĩnh gì, có mấy bộ khoái to gan từ từ tiến vào. Cả một lúc lâu ra họ mới quay ra nói không có chuyện gì, Phương công tử vẫn còn nằm yên trong quan tài, nhưng y phục đã cởi ra rồi, nắp quan tài bị hé ra. Đúng rồi, bên cạnh quan tài còn phát hiện một chiếc hài thêu hoa! Cô nói coi có đáng sợ hay không chứ!"
Tống Vân Nhi đưa tay lên miệng cắn, ra vẻ rất kinh khủng, khiến cho tiểu quan càng có cảm giác thành tựu của nam nhân, ưỡn ngực đắc ý nói: "Nếu là tiểu cô nương có mặt ngay lúc đó, khẳng định là sẽ sợ đổ bệnh luôn."
Xem ra, chiếc hài thêu hoa kia là có thật. Là của ai đây? Chẳng lẽ sau khi nàng đi, có một nữ nhân khác cũng "giá lâm" đến bên cạnh quan tài hay sao?Nếu như có, người đó khẳng đi là trong lúc mọi người đều chạy ra thì lẻn vào, nhân vì trước đó khi nàng đu dây tụt xuống, bên cạnh quan tài sạch sẽ không có hạt bụi, huống chi là một chiếc hài thêu hoa. Nữ nhân này cùng nàng trước sau đến cạnh quan tài, vậy là ai đây? Thật là kỳ quái. Đến lúc này, đội ngũ tống táng đã xuất phát. Lượng người tống táng rất đông, vượt hẳn sự tưởng tượng của Tống Vân Nhi. Những người bên cạnh nàng thấy đội ngũ sắp đi liền đi trước, tiếp theo đó là những thư lại tiểu quan cũng rồng rắn mở đường. Tống Vân Nhi trở lại cạnh Hạ Bình, còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy trong đám người có một gương mặt rất quen thoáng vụt qua, đang xâm xâm đi về phía trước. Hơi ngưng thần, nàng liền nhớ ngay người đó là một trong các hộ vệ của Dương Thu Trì, tên là Tề Phi, liền thầm nghĩ sao lạ vậy, sao y lại có mặt ở đây? Nàng vỗ vai hạ bình, chậm bước lén theo sau. Đuổi theo không xa, nàng phát hiện thì ra Tề Phi dường như đang theo dấu một người, và người kia đi rất nhanh.
Tống Vân Nhi vội đuổi theo bắt kịp Tề Phi: "Tề Phi, ngươi đang đuổi theo ai?"
Bị ngừơi khác vô thanh vô tức theo sát bên người rồi đột nhiên lên tiếng, Tề Phi sợ giật nãy cả người. Khi định thần nhìn, thấy thì ra đó là Tống Vân Nhi, hắn mới thở phào một hơi, giống như gặp được cứu tinh: "Tống cô nương đến đúng lúc lắm, người đó chính là con trai Lý Thiên Bằng của đô chỉ huy sứ. Tại hạ và các huynh đệ phụng mệnh của Dương tước gia giám thị hắn, không ngờ người này võ công trác tuyệt, trong mấy huynh đệ chỉ có một mình tôi theo kịp, nhưng người khác đều đã bị bỏ lại hết. Chúng tôi nhất mực từ Thành Đô đến nơi này, tôi cũng hết hơi rồi."
Tống Vân Nhi vỗ vô vai của hắn, nhanh chóng đuổi theo. Hai người càng đi càng nhanh, Hạ Bình và Tề Phi cùng mọi người đã theo không kịp, bị bỏ lại phía sau, không nhìn thấy bóng dáng hai người đâu nữa. Lý Thiên Bằng bước với tốc độ rất nhanh, nhưng Tống Vân Nhi vẫn không bị bỏ lại hay đến quá gần, thậm chí còn nhàn tản tự tin. Đại khái đuổi bám theo khoảng thời gian tàn một nén nhang, thì Lý Thiên Bằng thấy không thể sánh được Tống Vân Nhi, quyết định dừng lại, đứng dưới một cây hòe chờ.
"Ha ha ha ha, hôm nay thật là có phước ha, vừa rồi có một nam nhân đuổi theo ta, hiện giờ lại hoán thành một cô nương xinh xắn." Lý Thiên Bằng và Tống Vân Nhi cách nhau không xa, nhưng Tống Vân Nhi lại nghe thanh âm cua đối phương như chuông đồng chấn điếc cả tai, hiểu là y đang cố ý dùng sư tử hống gì đó để ra uy.
Tống Vân Nhi chỉnh đốn lại y phục, vuốt tóc hỏi: "Lý công tử cước trình thật nhanh, chẳng lẽ cũng đi tham gia lễ táng của Phương công tử?"
"Cô nương nhận thức tại hạ? Ha ha ha, thật là vinh hạnh! Nếu như cô nương đã hỏi, ta đương nhiên sẽ nói, nhưng mà, cô trước hết cho ta biết cô là ai, bao lớn rồi, nhà ở đâu, có chồng hay là chưa..." Lý Thiên Bằng nói cười cợt nhã, đôi mắt nhìn xoáy vào ngực của Tống Vân Nhi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tống Vân Nhi hai tay ôm vai, chắn ngang tầm mắt của hắn, quát lên giận dữ: "Ê! Hai con mắt chó của ngươi nhìn cái gì thế?"
Lý Thiên Bằng chẳng hề bực dọc, ngược lại ra vẻ đắc ý vô cùng, ung dung đến một cây khô rớt nằm cạnh một gốc cây ngồi xuống, nhìn ra vẻ rất thanh nhàn. Tống Vân Nhi quát hỏi: "Ê! Ta hỏi ngươi đấy, sao không chịu hỏi đáp?"
"Vẫn còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương? Vì sao lại theo dõi tại hạ thế?" Lý Thiên Bằng cười hi hi hỏi ngược lại.
"Bổn cô nương họ Tống, là muội muội của Trấn Viễn bá Dương tước gia, ngươi có nghe hay chưa?"
"Ạ?" Lý Thiên Bằng đứng phắt dậy, bước lên hai bước, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tống Vân Nhi: "Nghe nói qua, đã từng nghe qua bên cạnh Dương tước gia phá án như thần đó có một vị tiểu cô nương xinh đẹp võ công cao tuyệt, thật không ngờ ở ngay trước mắt. Xem ra, Lý mỗ đây có nhãn phúc không ít đó nha." Nói xong hắn tiếp tục nhìn lên nhìn xuống, mắt mơn man không dừng theo những đường cong trên người của Tống Vân Nhi.
Tống Vân Nhi trừng mắt hạnh: "Ngươi mà giương mắt tặc nhìn loạn nữa như thế, bất quản ngươi là khuyển tử gì của đô chỉ huy sứ, bổn cô nương cũng nhất định móc hai mắt ngươi!"
"Được được được! Ta không nhìn nữa là được chứ gì." Lý Thiên Bằng khoa trước ngước đầu nhìn trời, "Ơ....! Trên trời hình như là có con thiên nga, đẹp quá a....!"
Tống Vân Nhi không khỏi mất tự chủ ngẩng đầu nhìn trời, nhưng nào có con thiên nga gì, biết là mắc lừa, cúi đầu xuống, vừa khéo thấy Lý Thiên Bằng đang nhìn chằm chằm si mê vào cái cổ trắng như tuyết của mình, còn cười hề hề nói: "Con thiên nga đó thì ra là cô nương a....!"
Tống Vân Nhi nhịn không được nữa, quát lên một tiếng giận dữ phóng một chưởng về phía hắn. Lý Thiên Bằng đánh trả một chưởng, phịch một cái, thân hình Tống Vân Nhi lắc lưu mấy cái, còn Lý Thiên Bằng thì bị chấn lùi hai bước, sắc mặt trắng bệt, vội xua loạn hai tay: "Đừng đừng! Cô nương đừng động thủ!"
Sau một chưởng này, Tống Vân Nhi liền minh bạch, Lý Thiên Bằng võ công không tệ, bản thân nàng tuy có thể thu thập hắn, nhưng cần phải phí không ít công phu. Hơn nữa, nàng không phải là tìm hắn để đánh nhau, cho nên đứng dừng lại, trầm giọng bảo: "Ngươi mà dám hí lộng bổn cô nương nữa, nhất định cho ngươi biết tay!"
Lý Thiên Bằng cảm thấy Tống Vân Nhi đã nổi giận thật sự, từ một chưởng vừa rồi cũng cảm nhận được võ công của mình không bằng đối thủ, vội thu lại vẻ cười cợt, khen: "Cô nương quả nhiên hảo công phu, có lời gì xin cứ hỏi."
"Ta hỏi ngươi, ngươi chạy đến Mi châu này làm cái gì?"
"Không làm gì cả, vốn ra là ta rời thành đi chơi thôi, thấy mấy vị huynh đệ của cô lén lén lút lút theo ta, nhất thời hứng khởi bèn so cước lực với họ, nên chạy đến nơi này. Cô nương đến đây có chuyện gì sao?" Nói tới nói tới, Lý Thiên Bằng này bắt đầu chứng nào tật nấy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh băng băng của Tống Vân Nhi, vội đổi về bộ dạng nghiêm túc.
Tống Vân Nhi nói: "Không phải ngươi hỏi ta, hiện giờ là ta hỏi ngươi!...
"Ạ? Xin hỏi cô nương, tại hạ trở thành tội phạm từ khi nào vậy?"
Tống Vân Nhi nhớ lại Dương Thu Trì bảo là lần này bọn họ cần phải đả thảo kinh xà, tìm thấy xà là phải động thủ ngay, cho nên thẳng thừng bảo: "Ta hoài nghi ngươi giết chết thiên kim của Ngô Từ Nhân Ngô đại nhân và công tử Phượng tiệm của Mi châu tri châu!"
"Ha! Bản lĩnh đổ oan cho người của cô nương thật là cao đó nha." Lý Thiên Bằng không hề kinh hoảng, lắc đầu hắng giọng hỏi: "Cô nương căn cứ vào cái gì mà nói Lý mỗ là hung phạm giết người?"
"Ngươi đã từng phải lòng Ngô Xảo Trinh, cho người nhờ mối mai tới xin cưới. Tuy nhiên sau đó ngươi cưới Xảo Vân, lại đối Xảo Trinh tiểu thư không từ lòng gian, mấy phen quấy nhiễu, không cho người vào cửa thì ngươi trèo tường, tự cho là võ công lợi hại, Xảo Trinh cô nương chẳng làm gì được ngươi, cho nên cứ mặt dày bám lấy người ta. Đúng hay là không?"
"Ạ! Chuyện xấu này của Lý mỗ dường như không lọt qua được pháp nhãn của cô nương nha." Lý Thiên Bằng cười hi hi hỏi tiếp, "Chỉ có vậy thì nói rõ cái gì đâu?"
"Khẳng định là ngươi đêm khuya lẻn vào phòng Xảo Trinh cô nương, bức gian không thành, giết chết cô ta. Sau đó, ngươi hận cô ta tốt với Phương Tiệm, toan tính đã làm thì làm cho tới, ngay hôm sau kéo đến Mi châu, giết chết Phương tiệm. Đúng không?"
"Ha ha ha...." Tiếng cười của Lý Thiên Bằng đinh tai điếc óc.
"Ngươi định dụng cái cười đó để che giấu sự chột dạ của ngươi hay sao?" Giọng cười của Lý Thiên Bằng khiến cho Tống Vân Nhi rất phiền.
"Vị cô nương này thật là có ý tứ, lực tưởng tượng quá phong phú, bức gian à? Ha ha ha, hay cho chuyện vậy mà cô cũng nghĩ ra! Ha ha ha, Lý Thiên Bằng ta muốn dạng nữ nhân nào mà không có, làm gì phải đi bức gian con gái của một bố chánh sứ đường đường? Vì nữ nhân có đáng cho Lý Thiên Bằng ta giết người không? Ha ha ha...." Lý Thiên Bằng cười như vừa nghe được một câu chuyện hài vô cùng thú vị vậy.
Tống Vân Nhi bước lại gần bắt chuyện: "Đại nhân, sao ngài không tiến vào nha môn sắp hàng?" Người đó khinh khỉnh quét mắt nhìn Tống Vân Nhi, rồi ánh mắt chợt sáng lên, phát hiện là một mỹ nhân đang nói chuyện với mình, thái độ chuyển biến ngay.
"Làm gì đến lượt những người như chúng ta chứ? Hơn nữa chức quan của ta là do mua mà có được, những đại nhân đó làm gì nhận ra được ta, ta tốt nhất là chờ một hồi đi theo đội ngũ thôi."
Tống Vân Nhi cảm thấy tên tiểu quan này cũng có mấy phần thẳng thắn: "Ngài đi theo như vậy, ai mà biết được ngài có đến a?"
"Đương nhiên là biết, phải dâng lễ chứ, và có đăng ký hẳn hỏi. Hơn nữa, trong sự tình rất cần mặt mũi thế này, ta mà muốn tới thì phải dâng tặng không ít, và cũng chỉ lộ mặt được có một chút trong đội ngũ thôi. Nhưng mà, cùng đi chung với nhiều cao quan như vậy cũng là một thứ vinh diệu a." Nói xong, y tự cười.
Tống Vân Nhi lại hỏi: "Nghe nói tối qua linh đường trong nha môn có quỷ?"
Mỹ nữ hỏi chuyện có cái hay là đối phương không hề phòng bị gì, thậm chí còn cố nói thêm mấy câu. Tiểu quan này cũng vậy, ra vẻ thần bí vô cùng hạ giọng đáp: "Đúng vậy, tối qua xảy ra sạ thi! Lúc đó ta thủ ở ngoài linh đường, nghe ở trong có một trận đại loạn, rất nhiều người chạy ra, vừa chạy vừa la: sạ thi rồi....! Mau chạy a...! Ta cũng sợ vội chạy theo."
Tống Vân Nhi trợn trừng mắt, ra vẻ một học sinh hiếu học đang trong cơn khát vọng tri thức: "Sạ thi thật à?"
"Lại không phải hay sao?!" Tiểu quan dường như rất bất mãn đối với sự nghi ngờ của Tống Vân Nhi, giải thích: "Sau đó, mọi người thấy linh đường không có động tĩnh gì, có mấy bộ khoái to gan từ từ tiến vào. Cả một lúc lâu ra họ mới quay ra nói không có chuyện gì, Phương công tử vẫn còn nằm yên trong quan tài, nhưng y phục đã cởi ra rồi, nắp quan tài bị hé ra. Đúng rồi, bên cạnh quan tài còn phát hiện một chiếc hài thêu hoa! Cô nói coi có đáng sợ hay không chứ!"
Tống Vân Nhi đưa tay lên miệng cắn, ra vẻ rất kinh khủng, khiến cho tiểu quan càng có cảm giác thành tựu của nam nhân, ưỡn ngực đắc ý nói: "Nếu là tiểu cô nương có mặt ngay lúc đó, khẳng định là sẽ sợ đổ bệnh luôn."
Xem ra, chiếc hài thêu hoa kia là có thật. Là của ai đây? Chẳng lẽ sau khi nàng đi, có một nữ nhân khác cũng "giá lâm" đến bên cạnh quan tài hay sao?Nếu như có, người đó khẳng đi là trong lúc mọi người đều chạy ra thì lẻn vào, nhân vì trước đó khi nàng đu dây tụt xuống, bên cạnh quan tài sạch sẽ không có hạt bụi, huống chi là một chiếc hài thêu hoa. Nữ nhân này cùng nàng trước sau đến cạnh quan tài, vậy là ai đây? Thật là kỳ quái. Đến lúc này, đội ngũ tống táng đã xuất phát. Lượng người tống táng rất đông, vượt hẳn sự tưởng tượng của Tống Vân Nhi. Những người bên cạnh nàng thấy đội ngũ sắp đi liền đi trước, tiếp theo đó là những thư lại tiểu quan cũng rồng rắn mở đường. Tống Vân Nhi trở lại cạnh Hạ Bình, còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy trong đám người có một gương mặt rất quen thoáng vụt qua, đang xâm xâm đi về phía trước. Hơi ngưng thần, nàng liền nhớ ngay người đó là một trong các hộ vệ của Dương Thu Trì, tên là Tề Phi, liền thầm nghĩ sao lạ vậy, sao y lại có mặt ở đây? Nàng vỗ vai hạ bình, chậm bước lén theo sau. Đuổi theo không xa, nàng phát hiện thì ra Tề Phi dường như đang theo dấu một người, và người kia đi rất nhanh.
Tống Vân Nhi vội đuổi theo bắt kịp Tề Phi: "Tề Phi, ngươi đang đuổi theo ai?"
Bị ngừơi khác vô thanh vô tức theo sát bên người rồi đột nhiên lên tiếng, Tề Phi sợ giật nãy cả người. Khi định thần nhìn, thấy thì ra đó là Tống Vân Nhi, hắn mới thở phào một hơi, giống như gặp được cứu tinh: "Tống cô nương đến đúng lúc lắm, người đó chính là con trai Lý Thiên Bằng của đô chỉ huy sứ. Tại hạ và các huynh đệ phụng mệnh của Dương tước gia giám thị hắn, không ngờ người này võ công trác tuyệt, trong mấy huynh đệ chỉ có một mình tôi theo kịp, nhưng người khác đều đã bị bỏ lại hết. Chúng tôi nhất mực từ Thành Đô đến nơi này, tôi cũng hết hơi rồi."
Tống Vân Nhi vỗ vô vai của hắn, nhanh chóng đuổi theo. Hai người càng đi càng nhanh, Hạ Bình và Tề Phi cùng mọi người đã theo không kịp, bị bỏ lại phía sau, không nhìn thấy bóng dáng hai người đâu nữa. Lý Thiên Bằng bước với tốc độ rất nhanh, nhưng Tống Vân Nhi vẫn không bị bỏ lại hay đến quá gần, thậm chí còn nhàn tản tự tin. Đại khái đuổi bám theo khoảng thời gian tàn một nén nhang, thì Lý Thiên Bằng thấy không thể sánh được Tống Vân Nhi, quyết định dừng lại, đứng dưới một cây hòe chờ.
"Ha ha ha ha, hôm nay thật là có phước ha, vừa rồi có một nam nhân đuổi theo ta, hiện giờ lại hoán thành một cô nương xinh xắn." Lý Thiên Bằng và Tống Vân Nhi cách nhau không xa, nhưng Tống Vân Nhi lại nghe thanh âm cua đối phương như chuông đồng chấn điếc cả tai, hiểu là y đang cố ý dùng sư tử hống gì đó để ra uy.
Tống Vân Nhi chỉnh đốn lại y phục, vuốt tóc hỏi: "Lý công tử cước trình thật nhanh, chẳng lẽ cũng đi tham gia lễ táng của Phương công tử?"
"Cô nương nhận thức tại hạ? Ha ha ha, thật là vinh hạnh! Nếu như cô nương đã hỏi, ta đương nhiên sẽ nói, nhưng mà, cô trước hết cho ta biết cô là ai, bao lớn rồi, nhà ở đâu, có chồng hay là chưa..." Lý Thiên Bằng nói cười cợt nhã, đôi mắt nhìn xoáy vào ngực của Tống Vân Nhi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Tống Vân Nhi hai tay ôm vai, chắn ngang tầm mắt của hắn, quát lên giận dữ: "Ê! Hai con mắt chó của ngươi nhìn cái gì thế?"
Lý Thiên Bằng chẳng hề bực dọc, ngược lại ra vẻ đắc ý vô cùng, ung dung đến một cây khô rớt nằm cạnh một gốc cây ngồi xuống, nhìn ra vẻ rất thanh nhàn. Tống Vân Nhi quát hỏi: "Ê! Ta hỏi ngươi đấy, sao không chịu hỏi đáp?"
"Vẫn còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương? Vì sao lại theo dõi tại hạ thế?" Lý Thiên Bằng cười hi hi hỏi ngược lại.
"Bổn cô nương họ Tống, là muội muội của Trấn Viễn bá Dương tước gia, ngươi có nghe hay chưa?"
"Ạ?" Lý Thiên Bằng đứng phắt dậy, bước lên hai bước, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tống Vân Nhi: "Nghe nói qua, đã từng nghe qua bên cạnh Dương tước gia phá án như thần đó có một vị tiểu cô nương xinh đẹp võ công cao tuyệt, thật không ngờ ở ngay trước mắt. Xem ra, Lý mỗ đây có nhãn phúc không ít đó nha." Nói xong hắn tiếp tục nhìn lên nhìn xuống, mắt mơn man không dừng theo những đường cong trên người của Tống Vân Nhi.
Tống Vân Nhi trừng mắt hạnh: "Ngươi mà giương mắt tặc nhìn loạn nữa như thế, bất quản ngươi là khuyển tử gì của đô chỉ huy sứ, bổn cô nương cũng nhất định móc hai mắt ngươi!"
"Được được được! Ta không nhìn nữa là được chứ gì." Lý Thiên Bằng khoa trước ngước đầu nhìn trời, "Ơ....! Trên trời hình như là có con thiên nga, đẹp quá a....!"
Tống Vân Nhi không khỏi mất tự chủ ngẩng đầu nhìn trời, nhưng nào có con thiên nga gì, biết là mắc lừa, cúi đầu xuống, vừa khéo thấy Lý Thiên Bằng đang nhìn chằm chằm si mê vào cái cổ trắng như tuyết của mình, còn cười hề hề nói: "Con thiên nga đó thì ra là cô nương a....!"
Tống Vân Nhi nhịn không được nữa, quát lên một tiếng giận dữ phóng một chưởng về phía hắn. Lý Thiên Bằng đánh trả một chưởng, phịch một cái, thân hình Tống Vân Nhi lắc lưu mấy cái, còn Lý Thiên Bằng thì bị chấn lùi hai bước, sắc mặt trắng bệt, vội xua loạn hai tay: "Đừng đừng! Cô nương đừng động thủ!"
Sau một chưởng này, Tống Vân Nhi liền minh bạch, Lý Thiên Bằng võ công không tệ, bản thân nàng tuy có thể thu thập hắn, nhưng cần phải phí không ít công phu. Hơn nữa, nàng không phải là tìm hắn để đánh nhau, cho nên đứng dừng lại, trầm giọng bảo: "Ngươi mà dám hí lộng bổn cô nương nữa, nhất định cho ngươi biết tay!"
Lý Thiên Bằng cảm thấy Tống Vân Nhi đã nổi giận thật sự, từ một chưởng vừa rồi cũng cảm nhận được võ công của mình không bằng đối thủ, vội thu lại vẻ cười cợt, khen: "Cô nương quả nhiên hảo công phu, có lời gì xin cứ hỏi."
"Ta hỏi ngươi, ngươi chạy đến Mi châu này làm cái gì?"
"Không làm gì cả, vốn ra là ta rời thành đi chơi thôi, thấy mấy vị huynh đệ của cô lén lén lút lút theo ta, nhất thời hứng khởi bèn so cước lực với họ, nên chạy đến nơi này. Cô nương đến đây có chuyện gì sao?" Nói tới nói tới, Lý Thiên Bằng này bắt đầu chứng nào tật nấy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh băng băng của Tống Vân Nhi, vội đổi về bộ dạng nghiêm túc.
Tống Vân Nhi nói: "Không phải ngươi hỏi ta, hiện giờ là ta hỏi ngươi!...
"Ạ? Xin hỏi cô nương, tại hạ trở thành tội phạm từ khi nào vậy?"
Tống Vân Nhi nhớ lại Dương Thu Trì bảo là lần này bọn họ cần phải đả thảo kinh xà, tìm thấy xà là phải động thủ ngay, cho nên thẳng thừng bảo: "Ta hoài nghi ngươi giết chết thiên kim của Ngô Từ Nhân Ngô đại nhân và công tử Phượng tiệm của Mi châu tri châu!"
"Ha! Bản lĩnh đổ oan cho người của cô nương thật là cao đó nha." Lý Thiên Bằng không hề kinh hoảng, lắc đầu hắng giọng hỏi: "Cô nương căn cứ vào cái gì mà nói Lý mỗ là hung phạm giết người?"
"Ngươi đã từng phải lòng Ngô Xảo Trinh, cho người nhờ mối mai tới xin cưới. Tuy nhiên sau đó ngươi cưới Xảo Vân, lại đối Xảo Trinh tiểu thư không từ lòng gian, mấy phen quấy nhiễu, không cho người vào cửa thì ngươi trèo tường, tự cho là võ công lợi hại, Xảo Trinh cô nương chẳng làm gì được ngươi, cho nên cứ mặt dày bám lấy người ta. Đúng hay là không?"
"Ạ! Chuyện xấu này của Lý mỗ dường như không lọt qua được pháp nhãn của cô nương nha." Lý Thiên Bằng cười hi hi hỏi tiếp, "Chỉ có vậy thì nói rõ cái gì đâu?"
"Khẳng định là ngươi đêm khuya lẻn vào phòng Xảo Trinh cô nương, bức gian không thành, giết chết cô ta. Sau đó, ngươi hận cô ta tốt với Phương Tiệm, toan tính đã làm thì làm cho tới, ngay hôm sau kéo đến Mi châu, giết chết Phương tiệm. Đúng không?"
"Ha ha ha...." Tiếng cười của Lý Thiên Bằng đinh tai điếc óc.
"Ngươi định dụng cái cười đó để che giấu sự chột dạ của ngươi hay sao?" Giọng cười của Lý Thiên Bằng khiến cho Tống Vân Nhi rất phiền.
"Vị cô nương này thật là có ý tứ, lực tưởng tượng quá phong phú, bức gian à? Ha ha ha, hay cho chuyện vậy mà cô cũng nghĩ ra! Ha ha ha, Lý Thiên Bằng ta muốn dạng nữ nhân nào mà không có, làm gì phải đi bức gian con gái của một bố chánh sứ đường đường? Vì nữ nhân có đáng cho Lý Thiên Bằng ta giết người không? Ha ha ha...." Lý Thiên Bằng cười như vừa nghe được một câu chuyện hài vô cùng thú vị vậy.
/713
|