Sau khi Liễu Nhược Băng mỉm cười hôn trấn an Dương Thu Trì, tránh thoát khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, xoay mình phóng vụt vào màn đêm.
Phủ của Kỷ Cương và phủ hầu gia của Dương Thu Trì nằm trong khu vực quý tộc của kinh thành, cách nhau không xa lắm.
Tuy Liễu Nhược Băng võ công cái thế, nhưng Dương Thu Trì vẫn vô cùng lo lắng, bức rức không yên, ra lệnh tăng cường giám thị phủ đệ của Kỷ Cương, và cho Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ chuẩn bị sẵn sàng, một khi phát hiện điều gì đó dị thường, thì lập tức cường hành xâm nhập, liều mạng cứu cho được Liễu Nhược Băng ra.
Đội hộ vệ cũ của Dương Thu Trì vốn đã bị Kỷ Cương giải tán, sau đó Dương Thu Trì chấp chưởng Nam Trấn Phủ ti, kiến tạo lại đội hộ vệ cho mình. Đội hộ vệ này nam có hai trăm người, nữ có một trăm người, đều kinh qua Nam Cung Hùng và Hạ Bình tinh tâm tuyển chọn trong số tinh anh của cẩm y vệ.
Để đề phòng Kỷ Cương cho người ám sát, Dương Thu Trì tiến hành cải tạo hầu gia phủ, phân thành nội phủ và ngoại phủ, dùng tường cao ngan cách. Ngoại phủ tiếp đãi tân khách, xử lý những công vụ tạm thời. Nam Cung Hùng dẫn đầu các nam hộ vệ ngụ ở ngoại phủ, bố trí cảnh giới bốn phía. Nội phủ do Hạ Bình dẫn đầu một trăm nữ hộ vệ bố trí cảnh giới y như cũ.
Liễu Nhược Băng đi rồi, Dương Thu Trì lòng như lửa đốt, gọi Sương nhi Tuyết nhi chiếu cố cho con trai, ra ngoài phủ ngồi chờ tin tức. Đội hộ vệ của Nam Cung Hùng cũng ở phòng khách, trang bị sẵn sàng chờ lệnh.
Chờ thật lâu, các mật thám cứ một lúc lại chạy vào báo động tĩnh trong phủ Kỷ Cương, cho thấy vẫn bình an vô sự như cũ. Nhưng càng bình tĩnh thì càng khiến tim Dương Thu Trì đập thình thịch, bắt đầu lo Liễu Nhược Băng sẽ xảy ra chuyện gì, và nếu thế thì hắn chẳng còn gì ân hận hơn nữa!
Trong khi Dương Thu Trì đứng lên ngồi xuống giống như con ruồi bay quanh co trong phòng không có chỗ đáp ấy, thì Sương nhi chạy vội ra phòng khách thưa: "Lão gia, tứ phu nhân cho em đi gọi lão gia đến."
A! Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, reo lên: "Tứ phu nhân? Tứ phu nhân của em không phải là ra..., nàng ấy ở đâu?"
Vừa rồi Liễu Nhược Băng rời khỏi nhà thông qua việc phi thiềm tẩu bích, bay trên mái ngói, hơn nữa chỉ có Dương Thu Trì biết, ngay cả Nam Cung Hùng cũng chỉ biết vũ trang chờ lệnh, còn chuẩn bị làm gì thì không biết, Sương nhi, Tuyết nhi tự nhiên cũng không biết.
Xem ra, Liễu Nhược Băng khẳng định là đã trở về phòng rồi, hoán trang phục, sau đó cho Sương nhi đi gọi hắn.
Dương Thu Trì ra lệnh cho bọn Nam Cung Hùng giải tán, hưng phấn trùng trùng trở về nội phủ, đến phòng của Liễu Nhược Băng.
Liễu Nhược Băng đang ngồi giỡn với con như không có chuyện gì, mỉm cười tủm tỉm: "Ta không phải nói chàng chờ một chút là ta sẽ về hay sao? Chàng chạy đi đâu vậy a?"
"Ta lo cho nàng muốn chết! Sợ nàng xảy ra chuyện gì."
"Có thể xảy ra chuyện gì? Đâu phải là chcuyện lên núi đao xuống biển lửa đâu."
Dương Thu Trì ngồi xuống cạnh nàng: "Hà hà, ta biết nàng lợi hại, những vẫn không nhịn được mà lo lắng đó mà."
Liễu Nhược Băng ôm kéo cổ hắn, nhìn vào mắt hắn: "Băng nhi biết, chàng còn bảo bọn Nam Cung Hùng và chúng hộ vệ chỉnh trang chuẩn bị xuất phát, đi cứu thiếp phải không nè? Thiếp khi trở về thấy hết rồi."
"Ha ha," Dương Thu Trì cười, hôn vào má nàng, nghe mát rượi, có lẽ vì trời đêm hiện giờ còn lạnh, hoặc có thể là da thịt nàng vốn thế, "Sự tình làm ổn hết chứ?"
Liễu Nhược Băng gật đầu: "Đặt ở chỗ chàng yêu cầu rồi, yên tâm đi."
"Quá tốt rồi! Hôn một cái!" Dương Thu Trì lại hôm sâu vào môi Liễu Nhược Băng. Nguồn: http://truyenyy.com
Liễu Nhược Băng cũng hôn đáp trả, xong bảo: "Ta đặt thứ đó ở đó xong, muốn thuận tiện điều tra xem cái ổ chó của Kỷ Cương có món gì hay không, nên dò một vòng, phát hiện hai sự tình kỳ quái."
"Sự tình gì?" Dương Thu Trì có hơi hiếu kỳ, có thể khiến Liễu Nhược Băng cảm thấy chuyện đó là quái dị, thì chuyện đó nhất định là quái dị thật sự rồi.
"Chuyện thứ nhất là trong hậu hoa viên của Kỷ Cương có một nhà kho rất lớn, trong đó chứa đầy binh khí, thuẫn bài và cung tiễn. Còn có khinh trang khải giáp và những thứ khác. Thiếp thử ước đoán, thì số đó trang bị cho hai vạn người còn có dư."
Dương Thu Trì cả kinh. Nhà Kỷ Cương chứa nhiều binh khí thế để làm gì? Hắn lập tức liên tưởng đến sự tình mà Vân Lăng báo cáo, lòng càng kinh dị hơn, chẳng lẽ, đây là một âm mưu chính biến trọng đại? Hắn lại hỏi: "Một chuyện kỳ quái nữa là gì?"
Liễu Nhược Băng nói: "Còn nhớ hôm qua ta và Vân nhi giúp chàng tuyển xong tú nữ, có đề cập đến hai cô gái rất đẹp đó không?"
"Nhớ a, sao hả?"
"Hai người đó đang ở trong ổ chó của Kỷ Cương."
"Cái đó có gì đâu mà kỳ quái a, hoàng thượng cho Kỷ Cương cẩu tặc phụ trách quyết định tuyển chọn tú nữ cuối cùng trong toàn quốc, sau đó tống tiến hoàng cung. Hôm qua ta đã bảo Đổng Phủ Thừa phái người đưa 300 nữ nhân đến cái ổ chó của hắn rồi. Hai mỹ nữ mà nàng nói nhất định là ở trong ổ chó của Kỷ Cương mà."
Liễu Nhược Băng lắc đầu: "Không đúng, ta không hề nhìn thấy những tú nữ nào khác trong ổ chó của hắn, chỉ có hai nữ tử này và năm nữ tử khác cùng ở với nhau, đang ca múa cho tên Kỷ Phiếu đó trợ hứng. Năm nữ nhân kia đều là tuyệt sắc nữ tử."
Dương Thu Trì nhất thời động tâm, nhớ lại ngày ấy trên pháp trường, Kỷ Phiếu đã từng nói là Kỷ Cương mấy ngày trước có thu 5 tuyệt sắc mỹ nữ, muốn dùng năm ngừơi đó để đổi Liễu Nhược Băng. Lúc đó hắn có chút hoài nghi Kỷ Cương này có phải là mượn cơ hội tuyển tú nữ, lưu lại mấy người đẹp của hoàng thượng để tự dùng.
Dương Thu Trì hỏi: "Băng nhi, nàng nhìn chuẩn chứ?"
Liễu Nhược Băng lừ mắt nhìn hắn: "Một người thì còn có thể nhìn không chuẩn, đằng này những hai người! Hơn nữa lại mới vừa gặp hôm qua. Sai thế nào được?"
Dương Thu Trì mừng rỡ. Nếu như trước đó Kỷ Phiếu nói về 5 mỹ nữ tuyệt sắc khiến Dương Thu Trì suy đoán, lần này có thêm hai nữ tử do chính hắn phụ trách tuyển mỹ nữ ở quanh kinh sư đưa tới, có đầy đủ tư liệu hẳn hoi, chỉ cần tra là rõ mọi chuyện, xem ra Kỷ Cương có chạy trời cũng không khỏi tội rồi! Hắn vỗ đùi nói: "Con rùa già Kỷ Cương này gan chó trùm trời, dám ăn bớt nữ nhân của hoàng thượng, cái tội khi quân này mà để hoàng thượng biết thì sẽ lột sạch mấy lớp da của hắn! Ha ha!"
Liễu Nhược Băng gật gật đầu: "Chuyện không thể chần chờ, bắt giặc phải bắt tận tay, nhân lúc hắn không di chuyển những nữ tử này đi, chàng hãy lập tức động thủ!"
Đúng! Dương Thu Trì gật gật đầu, ngẫm nghĩ thêm một lúc, rồi bảo: "Như vầy đi, ta tiến vào hoàng cung trước, đến chỗ nữ quan phụ trách quản lý tú nữ tiến cung tra thử, nếu như có thể xác định không có hai người này, lập tức mang tư liệu của hai tuyệt sắc mỹ nữ này đến báo cáo hoàng...."
Vừa nói đến đây, Dương Thu Trì chợt cứng miệng, đột nhiên nhớ Minh Thành Tổ đã nói qua, không cho phép hắn và Kỷ Cương hỗ tương tra xét lẫn nhau, vô luận là chuyện gì cũng không được. Nếu ai bẩm báo với hoàng thượng chuyện của người kia, ông ta chẳng những không nghe, còn đánh một trăm đình trượng, sau đó tống giao cho đốc sát viện truy cứu tội kháng chỉ. Quân vô hí ngôn, câu nói này không phải lời nói chơi để dọa người suống.
Dương Thu Trì rất ủ rũ. Chuyện này nên làm sao đây? Liễu Nhược Băng phát hiện trong nhà Kỷ Cương có ẩn tàng đủ trang bị cho binh lực của cả bốn vệ. Điều này tuy bước nữa chứng minh nhị hoàng tử đang chiêu binh mãi mã khách sung Thiên Sách vệ toan tính mưu phản, nhưng mà, nó vẫn còn là chứng cứ chưa hoàn toàn đầy đủ, không nhất định là sẽ thuyết phục được Minh Thành Tổ tin nghe theo lời hắn. Làm không khéo, bản thân hắn không chừng sẽ bị truy cứu tội kháng chỉ và vũ khống hãm hại hoàng tộc nữa!
Lần này, hắn nhất định phải định mưu xong mới hành động!
Trong lúc suy nghĩ, cẩm y vệ mật báo, nói rằng thái tử bệnh nặng, thái y của thái y viện đã đến đó chẩn trị rồi.
Minh Thành Tổ thụ quyền cho Nam Trấn phủ ti của Dương Thu Trì kiểm sát bá quan, do đó trong mấy tháng nay, Dương Thu Trì đã bỏ ra khoản tiền lớn và dùng đủ loại thủ đoạn thiết đặt rất nhiều tai mắt trong các cơ quan trọng yếu ở kinh thành, tại phủ của bá quan, bao gồm cả Thái tử phủ. Tin tức về hành động của bá quan mỗi ngày đều báo đến chỗ của Dương Thu Trì. Tin tức thái tử bệnh nặng quan trọng như vậy, cho nên được truyền đến chỗ Dương Thu Trì trong thời gian sớm nhất.
Dương Thu Trì đem tin này nói cho Tống Vân Nhi nghe. Tống Vân Nhi lập tức nóng lòng sốt ruột. Nàng cùng thái tử đã cùng đến Sơn Đông, phá giải được án oan Dương Thu Trì mưu sát Hiền phi. Tống Vân Nhi đã sử dụng nhiều kỹ xảo trinh phá do Dương Thu Trì dạy, được thái tử rất thưởng thức. Lúc này nàng nghe thái tử bệnh nặng, nhất định đòi theo để viếng thăm.
Dương Thu Trì mang theo Tống Vân Nhi và đội hộ vệ đến Thái tử phủ.
Tinh tức này vẫn chưa truyền đi, do đó còn chưa thấy những quan viên đến thái tử phủ thăm viếng. Dương Thu Trì cảm thấy đắc ý vì tin tức linh thông của mình, nhưng chỉ có điều, khi hắn tiến vào trong, mới biết thì ra là Kỷ Cương và nhị hoàng tử Chu Cao hú đã đến sớm một bước rồi.
Thân thể của thái tử thường không khỏe, lúc mạnh lúc yếu. Tình huống thân thể của thái tử Chu Cao Sí thế nào là điều mà hai người nhị hoàng tử Chu Cao Hú và Kỷ Cương quan tâm nhất. Bọn họ không phải quan tâm chừng nào thái tử bình phục, mà là muốn biết xem chừng nào thái tử chết. Thái tử vừa chết, Minh Thành Tổ nhất định sẽ lập nhị hoàng tử Chu Cao Hú lên làm thái tử. Bọn họ vì thế sẽ tay không dính máu mà có được thứ mình muốn.
Do đó, bọn họ cũng lập một số tai mắt trong phủ của thái tử, và cũng nhanh chóng bắt được tin tức, lập tức đến ngay, đến để xem coi lần này thái tử Chu Cao Sí có chết quách rồi hay chưa.
Thái tử làm gì không biết dụng tâm của hai người, cự tuyệt yêu cầu hội kiến của họ, chỉ cho thái y tiến vào chẩn trị. Hai người này không tức giận gì, ngồi ở phòng khách của thái tử nói cười chờ tin tức. Khi thấy Dương Thu Trì tiến vào, hai người họ đều hơi kinh ngạc. Kỷ Cương có bản lãnh giao tiếp rất thâm, cười tươi đứng lên chấp tay chào. Trong khi đó nhị hoàng tử cứ ngồi lì chỗ cũ, ánh mắt chẳng hề liếc lấy hắn một cái nào.
Người ta là hoàng tử, là chủ, đương nhiên phải ra dáng rồi. Dương Thu Trì không còn cách nào khác, trước hết trả lễ với Kỷ Cương, sau đó vái dài nhị hoàng tử Chu Cao Hú: "Hạ quan Dương Thu Trì tham kiến nhị hoàng tử điện hạ."
Chu Cao Hú hừ lạnh: "Ngươi đến làm gì?"
Dương Thu Trì khom người thưa: "Hạ quan biết được thái tử điện hạ đột nhiên mắc tiểu tật (bệnh nhẹ), đặc biệt đến thắm viếng."
"Ừ, thăm thăm cũng được, để miễn tiểu tật của hắn thành đại tật, một mai không để ý... ha ha ha, gặp nhau một lần cũng tốt, gặp một lần là mất một lần a."
Phủ của Kỷ Cương và phủ hầu gia của Dương Thu Trì nằm trong khu vực quý tộc của kinh thành, cách nhau không xa lắm.
Tuy Liễu Nhược Băng võ công cái thế, nhưng Dương Thu Trì vẫn vô cùng lo lắng, bức rức không yên, ra lệnh tăng cường giám thị phủ đệ của Kỷ Cương, và cho Nam Cung Hùng cùng các hộ vệ chuẩn bị sẵn sàng, một khi phát hiện điều gì đó dị thường, thì lập tức cường hành xâm nhập, liều mạng cứu cho được Liễu Nhược Băng ra.
Đội hộ vệ cũ của Dương Thu Trì vốn đã bị Kỷ Cương giải tán, sau đó Dương Thu Trì chấp chưởng Nam Trấn Phủ ti, kiến tạo lại đội hộ vệ cho mình. Đội hộ vệ này nam có hai trăm người, nữ có một trăm người, đều kinh qua Nam Cung Hùng và Hạ Bình tinh tâm tuyển chọn trong số tinh anh của cẩm y vệ.
Để đề phòng Kỷ Cương cho người ám sát, Dương Thu Trì tiến hành cải tạo hầu gia phủ, phân thành nội phủ và ngoại phủ, dùng tường cao ngan cách. Ngoại phủ tiếp đãi tân khách, xử lý những công vụ tạm thời. Nam Cung Hùng dẫn đầu các nam hộ vệ ngụ ở ngoại phủ, bố trí cảnh giới bốn phía. Nội phủ do Hạ Bình dẫn đầu một trăm nữ hộ vệ bố trí cảnh giới y như cũ.
Liễu Nhược Băng đi rồi, Dương Thu Trì lòng như lửa đốt, gọi Sương nhi Tuyết nhi chiếu cố cho con trai, ra ngoài phủ ngồi chờ tin tức. Đội hộ vệ của Nam Cung Hùng cũng ở phòng khách, trang bị sẵn sàng chờ lệnh.
Chờ thật lâu, các mật thám cứ một lúc lại chạy vào báo động tĩnh trong phủ Kỷ Cương, cho thấy vẫn bình an vô sự như cũ. Nhưng càng bình tĩnh thì càng khiến tim Dương Thu Trì đập thình thịch, bắt đầu lo Liễu Nhược Băng sẽ xảy ra chuyện gì, và nếu thế thì hắn chẳng còn gì ân hận hơn nữa!
Trong khi Dương Thu Trì đứng lên ngồi xuống giống như con ruồi bay quanh co trong phòng không có chỗ đáp ấy, thì Sương nhi chạy vội ra phòng khách thưa: "Lão gia, tứ phu nhân cho em đi gọi lão gia đến."
A! Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, reo lên: "Tứ phu nhân? Tứ phu nhân của em không phải là ra..., nàng ấy ở đâu?"
Vừa rồi Liễu Nhược Băng rời khỏi nhà thông qua việc phi thiềm tẩu bích, bay trên mái ngói, hơn nữa chỉ có Dương Thu Trì biết, ngay cả Nam Cung Hùng cũng chỉ biết vũ trang chờ lệnh, còn chuẩn bị làm gì thì không biết, Sương nhi, Tuyết nhi tự nhiên cũng không biết.
Xem ra, Liễu Nhược Băng khẳng định là đã trở về phòng rồi, hoán trang phục, sau đó cho Sương nhi đi gọi hắn.
Dương Thu Trì ra lệnh cho bọn Nam Cung Hùng giải tán, hưng phấn trùng trùng trở về nội phủ, đến phòng của Liễu Nhược Băng.
Liễu Nhược Băng đang ngồi giỡn với con như không có chuyện gì, mỉm cười tủm tỉm: "Ta không phải nói chàng chờ một chút là ta sẽ về hay sao? Chàng chạy đi đâu vậy a?"
"Ta lo cho nàng muốn chết! Sợ nàng xảy ra chuyện gì."
"Có thể xảy ra chuyện gì? Đâu phải là chcuyện lên núi đao xuống biển lửa đâu."
Dương Thu Trì ngồi xuống cạnh nàng: "Hà hà, ta biết nàng lợi hại, những vẫn không nhịn được mà lo lắng đó mà."
Liễu Nhược Băng ôm kéo cổ hắn, nhìn vào mắt hắn: "Băng nhi biết, chàng còn bảo bọn Nam Cung Hùng và chúng hộ vệ chỉnh trang chuẩn bị xuất phát, đi cứu thiếp phải không nè? Thiếp khi trở về thấy hết rồi."
"Ha ha," Dương Thu Trì cười, hôn vào má nàng, nghe mát rượi, có lẽ vì trời đêm hiện giờ còn lạnh, hoặc có thể là da thịt nàng vốn thế, "Sự tình làm ổn hết chứ?"
Liễu Nhược Băng gật đầu: "Đặt ở chỗ chàng yêu cầu rồi, yên tâm đi."
"Quá tốt rồi! Hôn một cái!" Dương Thu Trì lại hôm sâu vào môi Liễu Nhược Băng. Nguồn: http://truyenyy.com
Liễu Nhược Băng cũng hôn đáp trả, xong bảo: "Ta đặt thứ đó ở đó xong, muốn thuận tiện điều tra xem cái ổ chó của Kỷ Cương có món gì hay không, nên dò một vòng, phát hiện hai sự tình kỳ quái."
"Sự tình gì?" Dương Thu Trì có hơi hiếu kỳ, có thể khiến Liễu Nhược Băng cảm thấy chuyện đó là quái dị, thì chuyện đó nhất định là quái dị thật sự rồi.
"Chuyện thứ nhất là trong hậu hoa viên của Kỷ Cương có một nhà kho rất lớn, trong đó chứa đầy binh khí, thuẫn bài và cung tiễn. Còn có khinh trang khải giáp và những thứ khác. Thiếp thử ước đoán, thì số đó trang bị cho hai vạn người còn có dư."
Dương Thu Trì cả kinh. Nhà Kỷ Cương chứa nhiều binh khí thế để làm gì? Hắn lập tức liên tưởng đến sự tình mà Vân Lăng báo cáo, lòng càng kinh dị hơn, chẳng lẽ, đây là một âm mưu chính biến trọng đại? Hắn lại hỏi: "Một chuyện kỳ quái nữa là gì?"
Liễu Nhược Băng nói: "Còn nhớ hôm qua ta và Vân nhi giúp chàng tuyển xong tú nữ, có đề cập đến hai cô gái rất đẹp đó không?"
"Nhớ a, sao hả?"
"Hai người đó đang ở trong ổ chó của Kỷ Cương."
"Cái đó có gì đâu mà kỳ quái a, hoàng thượng cho Kỷ Cương cẩu tặc phụ trách quyết định tuyển chọn tú nữ cuối cùng trong toàn quốc, sau đó tống tiến hoàng cung. Hôm qua ta đã bảo Đổng Phủ Thừa phái người đưa 300 nữ nhân đến cái ổ chó của hắn rồi. Hai mỹ nữ mà nàng nói nhất định là ở trong ổ chó của Kỷ Cương mà."
Liễu Nhược Băng lắc đầu: "Không đúng, ta không hề nhìn thấy những tú nữ nào khác trong ổ chó của hắn, chỉ có hai nữ tử này và năm nữ tử khác cùng ở với nhau, đang ca múa cho tên Kỷ Phiếu đó trợ hứng. Năm nữ nhân kia đều là tuyệt sắc nữ tử."
Dương Thu Trì nhất thời động tâm, nhớ lại ngày ấy trên pháp trường, Kỷ Phiếu đã từng nói là Kỷ Cương mấy ngày trước có thu 5 tuyệt sắc mỹ nữ, muốn dùng năm ngừơi đó để đổi Liễu Nhược Băng. Lúc đó hắn có chút hoài nghi Kỷ Cương này có phải là mượn cơ hội tuyển tú nữ, lưu lại mấy người đẹp của hoàng thượng để tự dùng.
Dương Thu Trì hỏi: "Băng nhi, nàng nhìn chuẩn chứ?"
Liễu Nhược Băng lừ mắt nhìn hắn: "Một người thì còn có thể nhìn không chuẩn, đằng này những hai người! Hơn nữa lại mới vừa gặp hôm qua. Sai thế nào được?"
Dương Thu Trì mừng rỡ. Nếu như trước đó Kỷ Phiếu nói về 5 mỹ nữ tuyệt sắc khiến Dương Thu Trì suy đoán, lần này có thêm hai nữ tử do chính hắn phụ trách tuyển mỹ nữ ở quanh kinh sư đưa tới, có đầy đủ tư liệu hẳn hoi, chỉ cần tra là rõ mọi chuyện, xem ra Kỷ Cương có chạy trời cũng không khỏi tội rồi! Hắn vỗ đùi nói: "Con rùa già Kỷ Cương này gan chó trùm trời, dám ăn bớt nữ nhân của hoàng thượng, cái tội khi quân này mà để hoàng thượng biết thì sẽ lột sạch mấy lớp da của hắn! Ha ha!"
Liễu Nhược Băng gật gật đầu: "Chuyện không thể chần chờ, bắt giặc phải bắt tận tay, nhân lúc hắn không di chuyển những nữ tử này đi, chàng hãy lập tức động thủ!"
Đúng! Dương Thu Trì gật gật đầu, ngẫm nghĩ thêm một lúc, rồi bảo: "Như vầy đi, ta tiến vào hoàng cung trước, đến chỗ nữ quan phụ trách quản lý tú nữ tiến cung tra thử, nếu như có thể xác định không có hai người này, lập tức mang tư liệu của hai tuyệt sắc mỹ nữ này đến báo cáo hoàng...."
Vừa nói đến đây, Dương Thu Trì chợt cứng miệng, đột nhiên nhớ Minh Thành Tổ đã nói qua, không cho phép hắn và Kỷ Cương hỗ tương tra xét lẫn nhau, vô luận là chuyện gì cũng không được. Nếu ai bẩm báo với hoàng thượng chuyện của người kia, ông ta chẳng những không nghe, còn đánh một trăm đình trượng, sau đó tống giao cho đốc sát viện truy cứu tội kháng chỉ. Quân vô hí ngôn, câu nói này không phải lời nói chơi để dọa người suống.
Dương Thu Trì rất ủ rũ. Chuyện này nên làm sao đây? Liễu Nhược Băng phát hiện trong nhà Kỷ Cương có ẩn tàng đủ trang bị cho binh lực của cả bốn vệ. Điều này tuy bước nữa chứng minh nhị hoàng tử đang chiêu binh mãi mã khách sung Thiên Sách vệ toan tính mưu phản, nhưng mà, nó vẫn còn là chứng cứ chưa hoàn toàn đầy đủ, không nhất định là sẽ thuyết phục được Minh Thành Tổ tin nghe theo lời hắn. Làm không khéo, bản thân hắn không chừng sẽ bị truy cứu tội kháng chỉ và vũ khống hãm hại hoàng tộc nữa!
Lần này, hắn nhất định phải định mưu xong mới hành động!
Trong lúc suy nghĩ, cẩm y vệ mật báo, nói rằng thái tử bệnh nặng, thái y của thái y viện đã đến đó chẩn trị rồi.
Minh Thành Tổ thụ quyền cho Nam Trấn phủ ti của Dương Thu Trì kiểm sát bá quan, do đó trong mấy tháng nay, Dương Thu Trì đã bỏ ra khoản tiền lớn và dùng đủ loại thủ đoạn thiết đặt rất nhiều tai mắt trong các cơ quan trọng yếu ở kinh thành, tại phủ của bá quan, bao gồm cả Thái tử phủ. Tin tức về hành động của bá quan mỗi ngày đều báo đến chỗ của Dương Thu Trì. Tin tức thái tử bệnh nặng quan trọng như vậy, cho nên được truyền đến chỗ Dương Thu Trì trong thời gian sớm nhất.
Dương Thu Trì đem tin này nói cho Tống Vân Nhi nghe. Tống Vân Nhi lập tức nóng lòng sốt ruột. Nàng cùng thái tử đã cùng đến Sơn Đông, phá giải được án oan Dương Thu Trì mưu sát Hiền phi. Tống Vân Nhi đã sử dụng nhiều kỹ xảo trinh phá do Dương Thu Trì dạy, được thái tử rất thưởng thức. Lúc này nàng nghe thái tử bệnh nặng, nhất định đòi theo để viếng thăm.
Dương Thu Trì mang theo Tống Vân Nhi và đội hộ vệ đến Thái tử phủ.
Tinh tức này vẫn chưa truyền đi, do đó còn chưa thấy những quan viên đến thái tử phủ thăm viếng. Dương Thu Trì cảm thấy đắc ý vì tin tức linh thông của mình, nhưng chỉ có điều, khi hắn tiến vào trong, mới biết thì ra là Kỷ Cương và nhị hoàng tử Chu Cao hú đã đến sớm một bước rồi.
Thân thể của thái tử thường không khỏe, lúc mạnh lúc yếu. Tình huống thân thể của thái tử Chu Cao Sí thế nào là điều mà hai người nhị hoàng tử Chu Cao Hú và Kỷ Cương quan tâm nhất. Bọn họ không phải quan tâm chừng nào thái tử bình phục, mà là muốn biết xem chừng nào thái tử chết. Thái tử vừa chết, Minh Thành Tổ nhất định sẽ lập nhị hoàng tử Chu Cao Hú lên làm thái tử. Bọn họ vì thế sẽ tay không dính máu mà có được thứ mình muốn.
Do đó, bọn họ cũng lập một số tai mắt trong phủ của thái tử, và cũng nhanh chóng bắt được tin tức, lập tức đến ngay, đến để xem coi lần này thái tử Chu Cao Sí có chết quách rồi hay chưa.
Thái tử làm gì không biết dụng tâm của hai người, cự tuyệt yêu cầu hội kiến của họ, chỉ cho thái y tiến vào chẩn trị. Hai người này không tức giận gì, ngồi ở phòng khách của thái tử nói cười chờ tin tức. Khi thấy Dương Thu Trì tiến vào, hai người họ đều hơi kinh ngạc. Kỷ Cương có bản lãnh giao tiếp rất thâm, cười tươi đứng lên chấp tay chào. Trong khi đó nhị hoàng tử cứ ngồi lì chỗ cũ, ánh mắt chẳng hề liếc lấy hắn một cái nào.
Người ta là hoàng tử, là chủ, đương nhiên phải ra dáng rồi. Dương Thu Trì không còn cách nào khác, trước hết trả lễ với Kỷ Cương, sau đó vái dài nhị hoàng tử Chu Cao Hú: "Hạ quan Dương Thu Trì tham kiến nhị hoàng tử điện hạ."
Chu Cao Hú hừ lạnh: "Ngươi đến làm gì?"
Dương Thu Trì khom người thưa: "Hạ quan biết được thái tử điện hạ đột nhiên mắc tiểu tật (bệnh nhẹ), đặc biệt đến thắm viếng."
"Ừ, thăm thăm cũng được, để miễn tiểu tật của hắn thành đại tật, một mai không để ý... ha ha ha, gặp nhau một lần cũng tốt, gặp một lần là mất một lần a."
/713
|