Dương Đạp Sơn biết sự tình mà phụ thân quyết rất khó cải biến, cho nên không hỏi nữa. Hồng Lăng giục ngựa chạy lên, nói khẽ với Dương Đạp Sơn: "Sơn nhi, con đừng có theo chúng ta không, coi chừng hơi lãnh đạm với Thành cô nương đó."
Dương Thu Trì cười cười cũng hướng tới Dương Đạp Sơn gật gật đầu.
Dương Đạp Sơn bấy giờ mới giục ngựa đến bên Thành Tử Cầm. Nàng lúc này đang cúi đầu cưỡi ngựa, chợt nghe tiếng vó vang lên, một người đến bên cạnh, không cần quay đầu lại nàng cũng đoán đó là Dương Đạp Sơn, lòng rất vui, hạ giọng nói: "Ngươi.... huynh không đi cùng cha huynh và lục di sao?"
"Cha và dì sáu bảo ta đến đi cùng với cô!" Dương Đạp Sơn cười hi hi.
Thành Tử Cầm cao hứng xoay mặt qua nhìn hắn hỏi: "Thật không?"
"Thật."
Thành Tử Cầm ngẫm nghĩ, hạ giọng hỏi: "Đạp Sơn, cha huynh là... cẩm y vệ chỉ huy sứ, huynh... huynh sao trước đây không nói với ta!"
Dương Đạp Sơn nghĩ thầm: "Ta sao nói được, ngay cả ta là ai cũng không biết nữa là..." Nhưng hắn cười đáp: "Cái đó có gì khác biệt sao? Người cô thích là ta, chứ đâu phải cha ta."
Thành Tử Cầm đỏ mặt, cự nự: "Ai thích huynh!"
Dương Đạp Sơn cưỡi ngựa đi song song với nàng, thở dài nói: "Cô không thích ta thì tốt, lần này cha ta định đưa ta về kinh thành, nói các mẹ của ta rất nhớ ta, bắt ta về, nếu như cô không thích ta, sẽ không tương tư thành bệnh rồi..."
Thành Tử Cầm nghe thế cả kinh, run giọng hỏi: "Vậy.... vậy huynh chừng nào trở về?"
"Không rõ, cũng có thể là hai tháng, có thể là nửa năm, cũng có thể không trở lại nữa."
Sắc mặt Thành Tử Cầm tức thời ảm đạm, đôi mi dài cụp xuống, đôi mắt phượng mê mang.
Dương Đạp Sơn quay sang nhìn nàng: 'Sao vậy? Xem mắt cô đỏ rồi, khóc hả?"
"Đâu có!" Thành Tử Cầm hít mũi một cái, không nhìn Dương Đạp Sơn, đạp hai chân vào bụng ngựa "Giá...!" Thúc ngựa chạy đi.
"Chờ ta với!" Dương Đạp Sơn vội thúc ngựa chạy theo.
Hồng Lăng nhìn theo hai người, rồi quay sang Dương Thu Trì hỏi: "Thu Trì ca, chàng cảm thấy Thành cô nương thế nào?"
Dương Thu Trì hơi ngẩn người: "Nữ tử này tuy tướng mạo không tệ, nhưng không phải là tuyệt sắc như thiên tiên, sánh với Sơn nhi của chúng ta thì Sơn nhi có điểm ủy khuất rồi."
"Trên đời này làm gì có mỹ nữ tuyệt sắc như thiên tiên chứ, thiếp thấy Thành cô nương này có dung mạo không tục chút nào."
Dương Thu Trì chớp chớp mắt cười nói: "Vậy thì kỳ quái rồi, thiên hạ này không có mỹ nữ tuyệt sắc như thiên tiên thì sao ta lại cưới được nàng?"
Mặt Hồng Lăng ửng đỏ, tuy đã thành thân lâu năm, nhưng khi phu thê nói đùa thì Hồng Lăng vẫn rất dễ cả thẹn, cúi đầu nói: "Đó là phúc khí của Lăng nhi."
Dương Thu Trì đưa tay qua, vỗ vô lên vài nàng: "Nàng còn nói như vậy nữa. Kỳ thật nam nhân đều như vậy hết, lòng yêu cái đẹp ai mà không có, nếu như có một nữ tử đẹp như nàng vậy đứng cạnh Thành cô nương, Sơn nhi tự nhiên sẽ chọn nữ tử như nàng vậy. Tính cách của Sơn nhi ta biết, hắn thích nữ tử có tính tình nhu hòa, hiền diệu, ta xem cái đó phải trách nàng đấy."
"Trách thiếp? Thiếp làm sao chứ?" Hồng Lăng kỳ quái hỏi.
"Trong nhà chỉ có nàng là bênh vực Sơn nhi nhất, lúc nhỏ nó nghịch ngợm quậy phá, chúng ta dạy dỗ nó, đều bị nàng bệnh vực, thậm chí còn yêu thương hơn mẹ ruột. Nó suốt ngày cứ theo nàng, do đó sẽ thích nữ tử có tính cách ôn nhu như nàng vậy. Trong khi đó Thành cô nương giống như Nhược Băng,Sơn nhi đau đầu nhất chính là mẹ nó, tối ngày bắt luyện công, cho nên không thích tính cách của mẫu thân chút nào."
"Vậy thì đã sao?"
Dương Thu Trì yêu thương chỉa vào trán Hồng Lăng: "Ngốc quá, nàng sao toàn hồ đồ những lúc quan trọng vậy?"
"Ý của chàng là cô nương đó có tích cách không thích hợp với Sơn nhi của chúng ta sao?" Hồng Lăng hỏi.
Dương Đạp Sơn gật đầu: "Đúng a!"
Hồng Lăng không cho là phải: "Thiếp thấy chưa chắc, hay là chúng ta đánh cuộc đi?"
Dương Thu Trì cười, khẽ quất một roi ngựa trong không trung, hỏi: "Được a, đánh cuộc thế nào?"
"Trước khi chúng ta về mà Sơn nhi nói với chúng ta muốn cưới Thành cô nương thì tiếp thắng, còn không thì thiếp thua. Chàng mà thua, ngày hôn khánh phải uống liên tục một vò rượu!"
"Ha ha. Được! Nhất ngôn vi định!"
Trở về Khánh Dương phủ, Hàn tri phủ đã sớm mang theo quan viên lớn nhỏ của Khánh Dương phủ, hương thân có công danh ra cửa nha môn chờ đón, rồi thết đãi cả đoàn tại Khánh Dương tửu lâu.
Dương Thu Trì bảo Dương Đạp Sơn mời những người có quan hệ tốt với hắn thường ngày đến cùng vui. Bọn bộ khoái của nha môn, Điền Ny tử cùng mọi người đều có mặt.
Các bàn lớn đầy người, Hàn tri phủ cứ kính rượu bồi tội nói mình không biết Dương Đạp Sơn là đại công tử của cẩm y vệ chỉ huy sứ Trấn quốc công, các quan viên khác cũng đua nhau kính rượu bồi tội với Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì trước giờ không quan cách gì, đụng ái đáp nấy. Mọi người thấy đường đường là Trấn quốc công mà bình dị gần gũi như vậy, vừa cảm động vừa thân thiết. Dương Thu Trì còn tự thân cùng mọi người chơi tửu lện, như thế làm tiệc rượu náo nhiệt hơn.
Mọi người bắt đầu cầm ly đi từng bàn kính rượu. Dương Thu Trì hiện giờ dù gì cũng là lành đạo cao cấp của quốc gia, uống rượu còn chú ý văn nhã một chút, còn Dương Đạp Sơn thì không hề, nốc rượu lia lịa, chúng bộ khoái luân lưu mời hắn uống.
Điền ny tử tính tình thoải mái, không cậu nệ tiểu tiết, đột nhiên biết nam nhân mình yêu thầm lại là công tử của đại quan trong triều, biết là không còn hi vọng gì, không khỏi buồn tủi. Dương Đạp Sơn dường như nhận ra, không ngừng gọi Ny tử ny tử, đối ẩm liên tục với nàng, lúc sau thì Điền ny tử cũng bỏ luôn sầu hận đổi buồn làm vui.
Chỉ có mình Thành Tử Cầm là tràn đầy tâm sự, ngời ở xa xa cùng Hầu vĩ và vài bộ khoái chơi trò tửu lệnh. Dương Đạp Sơn cầm chung lại mời nàng uống, thần tình của nàng vẫn nhàn nhạt.
Kết thúc tửu yến, Dương Thu Trì về dịch trạm. Dương Đạp Sơn về nhà gọi Hạnh nhi, rồi cùng đến dịch trạm cũng ở với phụ thân.
Hồng Lăng lần trước nghe Tống Vân Nhi nói về tiểu nha hoàn này, hiện giờ nhìn thấy quả nhiên ngoan ngoãn, cho nên rất thích.
Sáng hôm sau, Dương Đạp Sơn bắt đầu điều tra án của Sô Điệp. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Hắn không mang ai cả, một mình đến lao phòng.
Tin Dương Đạp Sơn là con trai cẩm y vệ chỉ huy sứ như có chân chạy khắp Khánh Dương phủ, nên cả phủ đều biệt bối cảnh hiện giờ của hắn, cho nên ngục tốt gặp hắn đều khiêm cung lễ phép.
Dương Đạp Sơn đến phòng giam của Sô Điệp. Nàng ta đang ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần, khí sắc có vẻ đã tốt hơn, xem ra ngục tốt căn bản không làm khó nàng, ở đây tốt hơn nhiều so với Bạch gia thôn.
"Ngươi đến rồi!" Sô Điệp nghe ra tiếng bước chân của Dương Đạp Sơn, chưa mở mắt đã hỏi.
"Phải a, ta đến rồi."
"Đến sớm vậy? Mang đến cho ta tinh tốt hay là tin xấu?"
"Cô lợi hại thế, ắt là đoán ra được rồi." Dương Đạp Sơn ngồi ở ghế ngục tốt chuẩn bị cho hắn, nhãn nhã uống một chén Bích loa xuân.
"Sớm thế nhất định là chưa ăn a? Có cần dùng vài cái bánh bao không?"
"Cô mấy ngày nay đều nhất mực ăn bánh bao, không ngán sao?" Dương Đạp Sơn kinh ngạc hỏi.
Sô Điệp vẫn nhắm mắt: "Ngán? Ta nghĩ từ ngữ ngán đó đại khái chỉ hợp với những kẻ ăn thịt ăn cá hàng ngày, đối với chúng ta có cái đó ăn là tốt lắm rồi, sao lại phải ngán."
Đang nói, ngục tốt đã mang hai cái bánh bao và một chén cháo đến, dọn ra rồi lén nhìn thần sắc của hai người.
Dương Thu Trì cười cười cũng hướng tới Dương Đạp Sơn gật gật đầu.
Dương Đạp Sơn bấy giờ mới giục ngựa đến bên Thành Tử Cầm. Nàng lúc này đang cúi đầu cưỡi ngựa, chợt nghe tiếng vó vang lên, một người đến bên cạnh, không cần quay đầu lại nàng cũng đoán đó là Dương Đạp Sơn, lòng rất vui, hạ giọng nói: "Ngươi.... huynh không đi cùng cha huynh và lục di sao?"
"Cha và dì sáu bảo ta đến đi cùng với cô!" Dương Đạp Sơn cười hi hi.
Thành Tử Cầm cao hứng xoay mặt qua nhìn hắn hỏi: "Thật không?"
"Thật."
Thành Tử Cầm ngẫm nghĩ, hạ giọng hỏi: "Đạp Sơn, cha huynh là... cẩm y vệ chỉ huy sứ, huynh... huynh sao trước đây không nói với ta!"
Dương Đạp Sơn nghĩ thầm: "Ta sao nói được, ngay cả ta là ai cũng không biết nữa là..." Nhưng hắn cười đáp: "Cái đó có gì khác biệt sao? Người cô thích là ta, chứ đâu phải cha ta."
Thành Tử Cầm đỏ mặt, cự nự: "Ai thích huynh!"
Dương Đạp Sơn cưỡi ngựa đi song song với nàng, thở dài nói: "Cô không thích ta thì tốt, lần này cha ta định đưa ta về kinh thành, nói các mẹ của ta rất nhớ ta, bắt ta về, nếu như cô không thích ta, sẽ không tương tư thành bệnh rồi..."
Thành Tử Cầm nghe thế cả kinh, run giọng hỏi: "Vậy.... vậy huynh chừng nào trở về?"
"Không rõ, cũng có thể là hai tháng, có thể là nửa năm, cũng có thể không trở lại nữa."
Sắc mặt Thành Tử Cầm tức thời ảm đạm, đôi mi dài cụp xuống, đôi mắt phượng mê mang.
Dương Đạp Sơn quay sang nhìn nàng: 'Sao vậy? Xem mắt cô đỏ rồi, khóc hả?"
"Đâu có!" Thành Tử Cầm hít mũi một cái, không nhìn Dương Đạp Sơn, đạp hai chân vào bụng ngựa "Giá...!" Thúc ngựa chạy đi.
"Chờ ta với!" Dương Đạp Sơn vội thúc ngựa chạy theo.
Hồng Lăng nhìn theo hai người, rồi quay sang Dương Thu Trì hỏi: "Thu Trì ca, chàng cảm thấy Thành cô nương thế nào?"
Dương Thu Trì hơi ngẩn người: "Nữ tử này tuy tướng mạo không tệ, nhưng không phải là tuyệt sắc như thiên tiên, sánh với Sơn nhi của chúng ta thì Sơn nhi có điểm ủy khuất rồi."
"Trên đời này làm gì có mỹ nữ tuyệt sắc như thiên tiên chứ, thiếp thấy Thành cô nương này có dung mạo không tục chút nào."
Dương Thu Trì chớp chớp mắt cười nói: "Vậy thì kỳ quái rồi, thiên hạ này không có mỹ nữ tuyệt sắc như thiên tiên thì sao ta lại cưới được nàng?"
Mặt Hồng Lăng ửng đỏ, tuy đã thành thân lâu năm, nhưng khi phu thê nói đùa thì Hồng Lăng vẫn rất dễ cả thẹn, cúi đầu nói: "Đó là phúc khí của Lăng nhi."
Dương Thu Trì đưa tay qua, vỗ vô lên vài nàng: "Nàng còn nói như vậy nữa. Kỳ thật nam nhân đều như vậy hết, lòng yêu cái đẹp ai mà không có, nếu như có một nữ tử đẹp như nàng vậy đứng cạnh Thành cô nương, Sơn nhi tự nhiên sẽ chọn nữ tử như nàng vậy. Tính cách của Sơn nhi ta biết, hắn thích nữ tử có tính tình nhu hòa, hiền diệu, ta xem cái đó phải trách nàng đấy."
"Trách thiếp? Thiếp làm sao chứ?" Hồng Lăng kỳ quái hỏi.
"Trong nhà chỉ có nàng là bênh vực Sơn nhi nhất, lúc nhỏ nó nghịch ngợm quậy phá, chúng ta dạy dỗ nó, đều bị nàng bệnh vực, thậm chí còn yêu thương hơn mẹ ruột. Nó suốt ngày cứ theo nàng, do đó sẽ thích nữ tử có tính cách ôn nhu như nàng vậy. Trong khi đó Thành cô nương giống như Nhược Băng,Sơn nhi đau đầu nhất chính là mẹ nó, tối ngày bắt luyện công, cho nên không thích tính cách của mẫu thân chút nào."
"Vậy thì đã sao?"
Dương Thu Trì yêu thương chỉa vào trán Hồng Lăng: "Ngốc quá, nàng sao toàn hồ đồ những lúc quan trọng vậy?"
"Ý của chàng là cô nương đó có tích cách không thích hợp với Sơn nhi của chúng ta sao?" Hồng Lăng hỏi.
Dương Đạp Sơn gật đầu: "Đúng a!"
Hồng Lăng không cho là phải: "Thiếp thấy chưa chắc, hay là chúng ta đánh cuộc đi?"
Dương Thu Trì cười, khẽ quất một roi ngựa trong không trung, hỏi: "Được a, đánh cuộc thế nào?"
"Trước khi chúng ta về mà Sơn nhi nói với chúng ta muốn cưới Thành cô nương thì tiếp thắng, còn không thì thiếp thua. Chàng mà thua, ngày hôn khánh phải uống liên tục một vò rượu!"
"Ha ha. Được! Nhất ngôn vi định!"
Trở về Khánh Dương phủ, Hàn tri phủ đã sớm mang theo quan viên lớn nhỏ của Khánh Dương phủ, hương thân có công danh ra cửa nha môn chờ đón, rồi thết đãi cả đoàn tại Khánh Dương tửu lâu.
Dương Thu Trì bảo Dương Đạp Sơn mời những người có quan hệ tốt với hắn thường ngày đến cùng vui. Bọn bộ khoái của nha môn, Điền Ny tử cùng mọi người đều có mặt.
Các bàn lớn đầy người, Hàn tri phủ cứ kính rượu bồi tội nói mình không biết Dương Đạp Sơn là đại công tử của cẩm y vệ chỉ huy sứ Trấn quốc công, các quan viên khác cũng đua nhau kính rượu bồi tội với Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì trước giờ không quan cách gì, đụng ái đáp nấy. Mọi người thấy đường đường là Trấn quốc công mà bình dị gần gũi như vậy, vừa cảm động vừa thân thiết. Dương Thu Trì còn tự thân cùng mọi người chơi tửu lện, như thế làm tiệc rượu náo nhiệt hơn.
Mọi người bắt đầu cầm ly đi từng bàn kính rượu. Dương Thu Trì hiện giờ dù gì cũng là lành đạo cao cấp của quốc gia, uống rượu còn chú ý văn nhã một chút, còn Dương Đạp Sơn thì không hề, nốc rượu lia lịa, chúng bộ khoái luân lưu mời hắn uống.
Điền ny tử tính tình thoải mái, không cậu nệ tiểu tiết, đột nhiên biết nam nhân mình yêu thầm lại là công tử của đại quan trong triều, biết là không còn hi vọng gì, không khỏi buồn tủi. Dương Đạp Sơn dường như nhận ra, không ngừng gọi Ny tử ny tử, đối ẩm liên tục với nàng, lúc sau thì Điền ny tử cũng bỏ luôn sầu hận đổi buồn làm vui.
Chỉ có mình Thành Tử Cầm là tràn đầy tâm sự, ngời ở xa xa cùng Hầu vĩ và vài bộ khoái chơi trò tửu lệnh. Dương Đạp Sơn cầm chung lại mời nàng uống, thần tình của nàng vẫn nhàn nhạt.
Kết thúc tửu yến, Dương Thu Trì về dịch trạm. Dương Đạp Sơn về nhà gọi Hạnh nhi, rồi cùng đến dịch trạm cũng ở với phụ thân.
Hồng Lăng lần trước nghe Tống Vân Nhi nói về tiểu nha hoàn này, hiện giờ nhìn thấy quả nhiên ngoan ngoãn, cho nên rất thích.
Sáng hôm sau, Dương Đạp Sơn bắt đầu điều tra án của Sô Điệp. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Hắn không mang ai cả, một mình đến lao phòng.
Tin Dương Đạp Sơn là con trai cẩm y vệ chỉ huy sứ như có chân chạy khắp Khánh Dương phủ, nên cả phủ đều biệt bối cảnh hiện giờ của hắn, cho nên ngục tốt gặp hắn đều khiêm cung lễ phép.
Dương Đạp Sơn đến phòng giam của Sô Điệp. Nàng ta đang ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần, khí sắc có vẻ đã tốt hơn, xem ra ngục tốt căn bản không làm khó nàng, ở đây tốt hơn nhiều so với Bạch gia thôn.
"Ngươi đến rồi!" Sô Điệp nghe ra tiếng bước chân của Dương Đạp Sơn, chưa mở mắt đã hỏi.
"Phải a, ta đến rồi."
"Đến sớm vậy? Mang đến cho ta tinh tốt hay là tin xấu?"
"Cô lợi hại thế, ắt là đoán ra được rồi." Dương Đạp Sơn ngồi ở ghế ngục tốt chuẩn bị cho hắn, nhãn nhã uống một chén Bích loa xuân.
"Sớm thế nhất định là chưa ăn a? Có cần dùng vài cái bánh bao không?"
"Cô mấy ngày nay đều nhất mực ăn bánh bao, không ngán sao?" Dương Đạp Sơn kinh ngạc hỏi.
Sô Điệp vẫn nhắm mắt: "Ngán? Ta nghĩ từ ngữ ngán đó đại khái chỉ hợp với những kẻ ăn thịt ăn cá hàng ngày, đối với chúng ta có cái đó ăn là tốt lắm rồi, sao lại phải ngán."
Đang nói, ngục tốt đã mang hai cái bánh bao và một chén cháo đến, dọn ra rồi lén nhìn thần sắc của hai người.
/713
|