Sau khi Dương Thu Trì uống sạch khô chén rượu to, chén sáng choang, cả sảnh đường lớn tiếng khen ngợi.
Trước đó hắn đã mới một vòng hơn mười người, vốn dĩ mắt cũng đã say lờ đờ, chén này vừa uống xong, mặc dù trên mặt nở nụ cười nhưng trong đầu trời đất như nghiêng ngả, ngực và bụng như vị nước dội mạnh vào.
Quách Tuyết Liên nhìn thấy hắn có chút xiêu vẹo, chếnh choáng, nhanh chóng đến bên cạnh đỡ hắn, hỏi nhỏ: " Biểu ca, người uống chậm thôi, ăn chút đồ ăn trước đã."
Lưu Dũng tiếp lời : " Đúng đó, ăn trước đã, Dương huynh đệ còn chưa động đến chiếc đũa nữa! Ăn ăn mau!" Hắn liền gắp một cái đùi gà đặt trong chén của Dương Thu Trì.
Buổi cơm chiều bắt đầu Dương Thu Trì vẫn không ăn, bận rộn suốt đến giờ, để bụng trống đi tắm, khí nóng bốc lên, đói bụng muốn kẹp vào lưng. Nhưng khi ngồi vào bàn, trên bàn đã dọn sẵn đầy sơn hào hải vị, nhưng một chút rau cũng chưa được ăn, lại liên tục phải uống, bây giờ một mình hắn phải đấu liên tục, có chút không kham nổi rồi.
Mã Lăng Vũ vốn là người luyện võ, đương nhiên sớm nhìn ra Dương Thu Trì lúc này đây đang trong tình trạng nỏ mạnh hết đà, liền cười hắc hắc, chầm chậm cầm chén rượu lên. Chén rượu đong đưa sáng lóa, quay về phía Dương Thu Trì nói: " Đúng đó huynh đệ, đừng có gấp, cứ chầm chậm thôi, đừng để bị say, ăn...chút đi đã". Khi nói đến câu cuối, rượu bốc lên đầu, thân người lắc lư, y nhíu mày cố dằn xuống.
Hắn không nói lời nào Dương Thu Trì cũng không biết nội tình bên trong, nên phải chọn cách làm đâu chắc nấy. Vừa rồi nhìn thấy bộ dạng của hắn, hiểu được hắn cũng kém không nhiều. Nghĩ thầm rằng ta so với ngươi vẫn còn uống được gấp đôi lượng rượu kia. Xem ra tửu lượng của ngươi cũng chẳng nhiều nhỏi gì, phải tiếp tục cho đến cùng mới được. Chủ tịch Mao Trạch Đông đã nói rất hay, "Nghi tương thặng dũng truy cùng khấu, bất khả cô danh học bá vương!" (Nên đem dũng khí đuổi theo giặc đã cùng đường, đừng học thói hư danh mà bắt chước Sở bá vương Hạng Vũ) (*)
Chỉ có điều ly rượu vừa đưa lên thì hoa mắt choáng váng, nghĩ là muốn theo đến cùng, còn không biết là có thể uống hết chén thứ hai không hay là say mất rồi.
Trong lòng lo lắng, đột nhiên chợt nhớ đến nội công do Liễu Nhược Băng dạy, có thể gia tăng sức mạnh để khiêng đồ vật kia được, không biết là có thể giúp mình tỉnh táo lại không nữa. Không suy nghĩ nhiều, hắn nhắm mắt lại rồi vận thần công của Liễu Nhược Băng truyền thụ lúc trước, trong chốc lát đã vận hành liền một vòng đại tiểu chu thiên, sau đó mở mắt, mặc dù vẫn còn say khướt, nhưng không quá mê túy lúy, cảm giác dạ dày như bị nước dồn mạnh muốn nôn thốc nôn tháo đã giảm đi rất nhiều. Ha ha, quả nhiên là có hiệu quả! Điều này không khỏi làm lòng hắn thêm mừng rỡ.
Hắn đong đưa cơ thể, khí trong người chuyển động dâng trào, tiếp tục vận chuyển chân khí vận hành theo đại tiểu chu thiên, tay cũng không nhàn rỗi, cầm lấy cái đùi gà mà Lưu Dũng đặt trong chén cắn một cái thật mạnh, vừa nhai nhai lưỡi vừa hàm hồ nói: "Mã...mã đại nhân, dùng chén lớn...lớn để uống rượu, to...ăn ăn một miếng thịt to! Đó mới gọi là đàn ông! Cùng Mã đại nhân uống rượu thật gọi là sảng khoái!" Bất chợt nghĩ thấy từ này không đúng, nghĩ tới nghĩ lui, chợt tỉnh cúi đầu nói với Lưu Dũng: " Tướng quân, giống như..., ôi hai chữ này là..."
Mọi người cười phá lên, vỗ tay tán thưởng.
Dương Thu Trì buông đùi gà xuống, lại cầm một chén rượu to đi về phía Mã Lăng Vũ, chân hắn lảo đảo suýt chút nữa là ngã nhào xuống. Quách Tuyết Liên liền giữ chặt hắn lại.
Mắt Mã Lăng Vũ đã mở không lên nổi rồi, nhìn thấy vậy cười nói: " Huynh đệ, nên chầm chậm lại thôi a?"
Kỳ thật đây là lời hắn muốn tìm cho mình lối thoát, nhưng không ngờ Dương Thu Trì không nói hai lời, một tay bưng chén rượu, một tay để chén rượu kia lên bàn, uống ừng ực đến cạn chén, chỉ còn lại chén không sáng ngời, đặt lên bàn, cầm đùi gà cho vào miệng, nhưng lại không tìm ra miệng mình đang ở nơi nào. Lúc này Quách Tuyế Liên mới giúp hắn một tay. Đưa đùi gà vào miệng hắn, cắn mạnh một cái, chầm chầm nhìn Mã Lăng Vũ, vận tiếp thần công để áp chế sức mạnh của rượu.
Mã Lăng Vũ nhìn thấy Dương Thu Trì cau mày nhai đùi gà, dường như là đang nén cơn buồn nôn lại. Đoán chừng là không thể đi đâu được, hắn đành tiếp nhận chén rượu từ tay Dương Thu Trì, ngửa cổ lên, muốn bắt chước Dương Thu Trì uống một hơi hết sạch chén rượu. Nhưng mới được nửa chén, dạ dày như bốc lên, muốn nôn mửa, vội vàng dừng lại, cố sức giữ hơi thở, đỏ mặt tía tai, vất vả lắm mới không té ngã nhào ngay tại chỗ.
Nhưng trong chén lớn còn nửa rượu, nhìn bốn phía, thấy tất cả quan quân đều hướng về hắn, còn mặt mũi nào mà buông chén xuống, kiên trì kìm nén sự khó chịu, uống từng ngụm một cho cạn sạch, sau đó đặt chén xuống, một câu cũng không dám nói, chau mày vận khí áp chế sức mạnh của rượu.
Mọi người nhao nhao reo hò. Dương Thu Trì gặm cái đùi gà đã hết sạch sẽ, ném xuống bàn vừa khéo trúng ngay đầu chú chó Tiểu hắc đang nằm gặm xương bên cạnh hắn. Chú chó lập tức ngẩng đầu lên, nghiêng ngó nhìn hắn, trong mũi ư ử kêu lên hai tiếng, lắc lắc cái đuôi, dường như cũng đang cười hắn đã uống rượu say.
Dương Thu Trì cười hắc hắc, mắt lờ đờ nhìn Tiểu hắc: "Không được cười, ta...ta không có say...!" Nói rồi cầm chén rượu đi đến chỗ Mã Lăng Vũ: " Nào, Mã...Mã đại nhân, tiểu đệ lại...lại mời người một chén nữa.!"
Dạ dày Mã Lăng Vũ đang đấu tranh như biển cồn sóng dập, căn bản không thể mở miệng được, và biết chỉ cần mở miệng là mọi thứ trong dạ dày sẽ ra ngay.
Một tay Dương Thu Trì cầm chén to của hắn, một tay lại cầm bầu rượu rót đầy, ngửa cổ uống một hơi uống cạn sạch, xong giơ chén không lên nói: "Mã đại nhân, mời!"
Mã Lăng Vũ quả thật như muốn khóc, trong lòng hết sức hối hận, nếu sớm biết Dương Thu Trì tửu lượng cao như thế thì đã không gây ra phiền toái rồi. Nhưng bây giờ người ta đều đã uống, mình còn làm sao được bây giờ. Hắn so với nội công của Liễu Nhược Băng dạy Dương Thu Trì thì còn kém xa. Cho nên vận khí nửa ngày mà không có gì hiệu quả, cố kìm nén khí đang trong bụng bốc lên, cầm lấy chén rượu. Bây giờ đừng nói là rượu, có là nước đi chăng nửa, hắn muốn uống tiếp cũng mất mặt trước mọi người.
Lưu Dũng cười hắc hắc nói: " Mã đại nhân, sao vậy? Dương huynh đệ lại bưng chén chờ ngươi đấy!" Các bách hộ khác cũng nhao nhao lên, Mã Lăng Vũ cố lấy hết sức, uống một chén này cho xong, có nôn ở đây cũng được. Y cầm chén lên định uống, không ngờ Dương Thu Trì dùng một tay đè lên chén rượu của hắn nói: " Đại nhân, uống như vậy thật chẳng có gì thú vị, chúng ta chơi trò oẳn tù tì đi nha?"
"Oẳn...oẳn tù tì?" Mã Lăng Vũ vất vả lắm mới thốt nên hai từ đó, dạ dày như đang sôi cuồn cuộn, vội vàng ra sức chặn lại, không dám nói thêm lời nào nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Oẳn tù tì à, ngũ khôi thủ..., bát thất mã..., như thế này vậy, người hãy ngồi đó đi nhìn tôi và Lưu tướng quân chơi trước thì sẽ biết!" Nói rồi quay sang nói với Lưu Dũng: "Tướng quân có thể nhận lời không?"
Nghe những lời này, Mã Lăng Vũ tức giận căng da đầu, đặt mông ngồi trên ghế, người hơi nhoáng lên, chén rượu lớn rung rinh rớt ra ngoài không ít.
Bọn người Lưu Dũng đương nhiên nhìn ra được Mã Lăng Vũ căn bản không uống hết chén rượu kia rồi. Dương Thu Trì bày ra trò oẳn tù tì, cũng là cố ý để một lối thoát cho Mã Lăng Vũ, để cho hắn thong thả, khỏi bị lộ mặt xấu ra trước mọi người, đều không khỏi ngầm gật đầu thán phục. Trong lòng họ nghĩ tên tuần vệ mới đến này quả thật có chừng có mực, biết cách đố nhân xử thế, có ý tứ, nên đối với Dương Thu Trì ít nhiều có thiện cảm.
Lưu Dũng ha hả cười: " Được a! Vừa rồi tửu lượng Dương huynh đệ đúng là cao, chúng ta lại lĩnh giáo Dương huynh đệ cao quyền! Bất quá oẳn tù tì không cần dùng chén to như thế, mau đi đổi chén rượu nhỏ hơn, như vậy khe nhỏ sông dài"
Người hầu đến mang chén rượu lớn đi, đổi lại chén nhỏ hơn, rót rượu vào. Hai người liên tục chơi oẳn tù tì sáu lần. Lưu Dũng thắng bốn lần, rất là đắc ý, nói với Dương Thu Trì: "Dương huynh đệ ăn chút gì trước đi, để chúng tôi làm thử trước cho mọi người xem."
Kế tiếp mọi người kính rượu lẫn nhau, cùng nhau chơi đoán số, uống đến canh ba mới tàn. Lưu Dũng uống đến mức mắt lờ đờ, giọng ngọng ngịu. Mã Lăng Vũ sau khi uống hai chén to, nằm bò ra ngủ ngon lành. Còn các bách hộ khác uống đến mức ghế ngồi cũng không vững, nằm dài trên mặt đất lúc này mới thỏa thích mà tan tiệc.
Quách Tuyết Liên uống cũng không ít, nhưng phần lớn đều do Dương Thu Trì ngăn lại, cho nên mới có thể tỉnh lại. Lúc này mới cùng bọn người hầu đỡ Dương Thu Trì đi vào phòng, đặt hắn trên giường.
Lúc trước Dương Thu Trì vận khí áp chế lực của rượu. Nhưng cũng chỉ là chống nôn tạm thời mà thôi. Còn rượu thì vào hết trong bụng không lãng phí một giọt nào. Giờ đây trở lại phòng, sức lực đó đã được buông lỏng, độ mạnh của rượu lại tăng lên, nhất thời hoa mắt chóng mặt, chưa bỏ quần áo ra đã nằm sóng soài trên giường, thở phì phì.
Quách Tuyết Liên khóa cửa rồi, cũng cảm thấy trời đất quay cuồng, miễn cưỡng phải đi đến giúp Dương Thu Trì tháo giày thay quần áo. Lại còn bị Dương Thu Trì trong lúc say kéo lung tung, đứng cũng không xong, bổ nhào vào người hắn, men rượu lại dâng lên. Tức thì cảm giác cả phòng lại quay cuồng, nhắm mắt không dám lại động, muốn nghỉ ngơi một lát rồi tiến lại. Nhưng lại buông lỏng hoàn toàn, chầm chậm chìm vào giấc mộng.
Vào lúc hừng đông, Dương Thu Trì rốt cuộc cũng tỉnh dậy, cảm thấy đầu đau như muốn bổ ra, định dùng tay xoa xoa trán, chợt phát hiện ra mình đang nằm trong lòng ngực một người, vội vàng nhướng mắt nhìn lên, chính là Quách Tuyết Liên đang ôm mình ngủ say. Hắn trong lòng cả kinh, cúi đầu liếc mắt, phát hiện y phục cả hai người đều chỉnh tề.Lúc này mới nhớ đến là tối hôm qua uống rượu, mơ mơ màng màng không nhớ rõ giống như thấy Băng nhi, kéo một cái, ôm vào cánh tay, sau đó thì ngủ. Nhưng rốt cuộc là Quách Tuyết Liên.
Chú thích:
(*) Đây là hai câu trong bài thơ mừng quân giải phóng nhân dân chiếm được Nam Kinh của Mao Trạch Đông, làm vào tháng 4/1949
Nguyên Văn
人民解放軍佔領南京
鐘山風雨起蒼黃,
百萬雄師過大江。
虎踞龍盤今勝昔,
天翻地覆慨而慷。
宜將勝勇追窮寇,
不可沽名學霸王。
天若有情天亦老,
人間正道是滄桑。
Hán Việt
Chung Sơn phong vũ khởi thương hoàng
Bách vạn hùng sư quá Đại Giang
Hổ cứ long bàn kim thắng tích
Thiên phiên địa phúc thái nhi khang
Nghi tương thặng dũng truy cùng khấu
Bất khả cô danh học Bá Vương
Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão
Nhân gian chính đạo thị thương tang
Dịch thơ (Hoàng Trung Thông, Nam Trân)
Chung Sơn mưa gió dậy xanh vàng
Trăm vạn hùng binh vượt Đại Giang
Rồng uốn hổ ngồi nay thắng trước
Trời long đất lở mạnh mà hăng
Nên đem dũng khí truy tàn tặc
Chớ chuộng hư danh học Bá Vương
Trời dẫu có tình trời cũng cỗi
Bể dâu là đạo ở nhân gian
Trước đó hắn đã mới một vòng hơn mười người, vốn dĩ mắt cũng đã say lờ đờ, chén này vừa uống xong, mặc dù trên mặt nở nụ cười nhưng trong đầu trời đất như nghiêng ngả, ngực và bụng như vị nước dội mạnh vào.
Quách Tuyết Liên nhìn thấy hắn có chút xiêu vẹo, chếnh choáng, nhanh chóng đến bên cạnh đỡ hắn, hỏi nhỏ: " Biểu ca, người uống chậm thôi, ăn chút đồ ăn trước đã."
Lưu Dũng tiếp lời : " Đúng đó, ăn trước đã, Dương huynh đệ còn chưa động đến chiếc đũa nữa! Ăn ăn mau!" Hắn liền gắp một cái đùi gà đặt trong chén của Dương Thu Trì.
Buổi cơm chiều bắt đầu Dương Thu Trì vẫn không ăn, bận rộn suốt đến giờ, để bụng trống đi tắm, khí nóng bốc lên, đói bụng muốn kẹp vào lưng. Nhưng khi ngồi vào bàn, trên bàn đã dọn sẵn đầy sơn hào hải vị, nhưng một chút rau cũng chưa được ăn, lại liên tục phải uống, bây giờ một mình hắn phải đấu liên tục, có chút không kham nổi rồi.
Mã Lăng Vũ vốn là người luyện võ, đương nhiên sớm nhìn ra Dương Thu Trì lúc này đây đang trong tình trạng nỏ mạnh hết đà, liền cười hắc hắc, chầm chậm cầm chén rượu lên. Chén rượu đong đưa sáng lóa, quay về phía Dương Thu Trì nói: " Đúng đó huynh đệ, đừng có gấp, cứ chầm chậm thôi, đừng để bị say, ăn...chút đi đã". Khi nói đến câu cuối, rượu bốc lên đầu, thân người lắc lư, y nhíu mày cố dằn xuống.
Hắn không nói lời nào Dương Thu Trì cũng không biết nội tình bên trong, nên phải chọn cách làm đâu chắc nấy. Vừa rồi nhìn thấy bộ dạng của hắn, hiểu được hắn cũng kém không nhiều. Nghĩ thầm rằng ta so với ngươi vẫn còn uống được gấp đôi lượng rượu kia. Xem ra tửu lượng của ngươi cũng chẳng nhiều nhỏi gì, phải tiếp tục cho đến cùng mới được. Chủ tịch Mao Trạch Đông đã nói rất hay, "Nghi tương thặng dũng truy cùng khấu, bất khả cô danh học bá vương!" (Nên đem dũng khí đuổi theo giặc đã cùng đường, đừng học thói hư danh mà bắt chước Sở bá vương Hạng Vũ) (*)
Chỉ có điều ly rượu vừa đưa lên thì hoa mắt choáng váng, nghĩ là muốn theo đến cùng, còn không biết là có thể uống hết chén thứ hai không hay là say mất rồi.
Trong lòng lo lắng, đột nhiên chợt nhớ đến nội công do Liễu Nhược Băng dạy, có thể gia tăng sức mạnh để khiêng đồ vật kia được, không biết là có thể giúp mình tỉnh táo lại không nữa. Không suy nghĩ nhiều, hắn nhắm mắt lại rồi vận thần công của Liễu Nhược Băng truyền thụ lúc trước, trong chốc lát đã vận hành liền một vòng đại tiểu chu thiên, sau đó mở mắt, mặc dù vẫn còn say khướt, nhưng không quá mê túy lúy, cảm giác dạ dày như bị nước dồn mạnh muốn nôn thốc nôn tháo đã giảm đi rất nhiều. Ha ha, quả nhiên là có hiệu quả! Điều này không khỏi làm lòng hắn thêm mừng rỡ.
Hắn đong đưa cơ thể, khí trong người chuyển động dâng trào, tiếp tục vận chuyển chân khí vận hành theo đại tiểu chu thiên, tay cũng không nhàn rỗi, cầm lấy cái đùi gà mà Lưu Dũng đặt trong chén cắn một cái thật mạnh, vừa nhai nhai lưỡi vừa hàm hồ nói: "Mã...mã đại nhân, dùng chén lớn...lớn để uống rượu, to...ăn ăn một miếng thịt to! Đó mới gọi là đàn ông! Cùng Mã đại nhân uống rượu thật gọi là sảng khoái!" Bất chợt nghĩ thấy từ này không đúng, nghĩ tới nghĩ lui, chợt tỉnh cúi đầu nói với Lưu Dũng: " Tướng quân, giống như..., ôi hai chữ này là..."
Mọi người cười phá lên, vỗ tay tán thưởng.
Dương Thu Trì buông đùi gà xuống, lại cầm một chén rượu to đi về phía Mã Lăng Vũ, chân hắn lảo đảo suýt chút nữa là ngã nhào xuống. Quách Tuyết Liên liền giữ chặt hắn lại.
Mắt Mã Lăng Vũ đã mở không lên nổi rồi, nhìn thấy vậy cười nói: " Huynh đệ, nên chầm chậm lại thôi a?"
Kỳ thật đây là lời hắn muốn tìm cho mình lối thoát, nhưng không ngờ Dương Thu Trì không nói hai lời, một tay bưng chén rượu, một tay để chén rượu kia lên bàn, uống ừng ực đến cạn chén, chỉ còn lại chén không sáng ngời, đặt lên bàn, cầm đùi gà cho vào miệng, nhưng lại không tìm ra miệng mình đang ở nơi nào. Lúc này Quách Tuyế Liên mới giúp hắn một tay. Đưa đùi gà vào miệng hắn, cắn mạnh một cái, chầm chầm nhìn Mã Lăng Vũ, vận tiếp thần công để áp chế sức mạnh của rượu.
Mã Lăng Vũ nhìn thấy Dương Thu Trì cau mày nhai đùi gà, dường như là đang nén cơn buồn nôn lại. Đoán chừng là không thể đi đâu được, hắn đành tiếp nhận chén rượu từ tay Dương Thu Trì, ngửa cổ lên, muốn bắt chước Dương Thu Trì uống một hơi hết sạch chén rượu. Nhưng mới được nửa chén, dạ dày như bốc lên, muốn nôn mửa, vội vàng dừng lại, cố sức giữ hơi thở, đỏ mặt tía tai, vất vả lắm mới không té ngã nhào ngay tại chỗ.
Nhưng trong chén lớn còn nửa rượu, nhìn bốn phía, thấy tất cả quan quân đều hướng về hắn, còn mặt mũi nào mà buông chén xuống, kiên trì kìm nén sự khó chịu, uống từng ngụm một cho cạn sạch, sau đó đặt chén xuống, một câu cũng không dám nói, chau mày vận khí áp chế sức mạnh của rượu.
Mọi người nhao nhao reo hò. Dương Thu Trì gặm cái đùi gà đã hết sạch sẽ, ném xuống bàn vừa khéo trúng ngay đầu chú chó Tiểu hắc đang nằm gặm xương bên cạnh hắn. Chú chó lập tức ngẩng đầu lên, nghiêng ngó nhìn hắn, trong mũi ư ử kêu lên hai tiếng, lắc lắc cái đuôi, dường như cũng đang cười hắn đã uống rượu say.
Dương Thu Trì cười hắc hắc, mắt lờ đờ nhìn Tiểu hắc: "Không được cười, ta...ta không có say...!" Nói rồi cầm chén rượu đi đến chỗ Mã Lăng Vũ: " Nào, Mã...Mã đại nhân, tiểu đệ lại...lại mời người một chén nữa.!"
Dạ dày Mã Lăng Vũ đang đấu tranh như biển cồn sóng dập, căn bản không thể mở miệng được, và biết chỉ cần mở miệng là mọi thứ trong dạ dày sẽ ra ngay.
Một tay Dương Thu Trì cầm chén to của hắn, một tay lại cầm bầu rượu rót đầy, ngửa cổ uống một hơi uống cạn sạch, xong giơ chén không lên nói: "Mã đại nhân, mời!"
Mã Lăng Vũ quả thật như muốn khóc, trong lòng hết sức hối hận, nếu sớm biết Dương Thu Trì tửu lượng cao như thế thì đã không gây ra phiền toái rồi. Nhưng bây giờ người ta đều đã uống, mình còn làm sao được bây giờ. Hắn so với nội công của Liễu Nhược Băng dạy Dương Thu Trì thì còn kém xa. Cho nên vận khí nửa ngày mà không có gì hiệu quả, cố kìm nén khí đang trong bụng bốc lên, cầm lấy chén rượu. Bây giờ đừng nói là rượu, có là nước đi chăng nửa, hắn muốn uống tiếp cũng mất mặt trước mọi người.
Lưu Dũng cười hắc hắc nói: " Mã đại nhân, sao vậy? Dương huynh đệ lại bưng chén chờ ngươi đấy!" Các bách hộ khác cũng nhao nhao lên, Mã Lăng Vũ cố lấy hết sức, uống một chén này cho xong, có nôn ở đây cũng được. Y cầm chén lên định uống, không ngờ Dương Thu Trì dùng một tay đè lên chén rượu của hắn nói: " Đại nhân, uống như vậy thật chẳng có gì thú vị, chúng ta chơi trò oẳn tù tì đi nha?"
"Oẳn...oẳn tù tì?" Mã Lăng Vũ vất vả lắm mới thốt nên hai từ đó, dạ dày như đang sôi cuồn cuộn, vội vàng ra sức chặn lại, không dám nói thêm lời nào nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Oẳn tù tì à, ngũ khôi thủ..., bát thất mã..., như thế này vậy, người hãy ngồi đó đi nhìn tôi và Lưu tướng quân chơi trước thì sẽ biết!" Nói rồi quay sang nói với Lưu Dũng: "Tướng quân có thể nhận lời không?"
Nghe những lời này, Mã Lăng Vũ tức giận căng da đầu, đặt mông ngồi trên ghế, người hơi nhoáng lên, chén rượu lớn rung rinh rớt ra ngoài không ít.
Bọn người Lưu Dũng đương nhiên nhìn ra được Mã Lăng Vũ căn bản không uống hết chén rượu kia rồi. Dương Thu Trì bày ra trò oẳn tù tì, cũng là cố ý để một lối thoát cho Mã Lăng Vũ, để cho hắn thong thả, khỏi bị lộ mặt xấu ra trước mọi người, đều không khỏi ngầm gật đầu thán phục. Trong lòng họ nghĩ tên tuần vệ mới đến này quả thật có chừng có mực, biết cách đố nhân xử thế, có ý tứ, nên đối với Dương Thu Trì ít nhiều có thiện cảm.
Lưu Dũng ha hả cười: " Được a! Vừa rồi tửu lượng Dương huynh đệ đúng là cao, chúng ta lại lĩnh giáo Dương huynh đệ cao quyền! Bất quá oẳn tù tì không cần dùng chén to như thế, mau đi đổi chén rượu nhỏ hơn, như vậy khe nhỏ sông dài"
Người hầu đến mang chén rượu lớn đi, đổi lại chén nhỏ hơn, rót rượu vào. Hai người liên tục chơi oẳn tù tì sáu lần. Lưu Dũng thắng bốn lần, rất là đắc ý, nói với Dương Thu Trì: "Dương huynh đệ ăn chút gì trước đi, để chúng tôi làm thử trước cho mọi người xem."
Kế tiếp mọi người kính rượu lẫn nhau, cùng nhau chơi đoán số, uống đến canh ba mới tàn. Lưu Dũng uống đến mức mắt lờ đờ, giọng ngọng ngịu. Mã Lăng Vũ sau khi uống hai chén to, nằm bò ra ngủ ngon lành. Còn các bách hộ khác uống đến mức ghế ngồi cũng không vững, nằm dài trên mặt đất lúc này mới thỏa thích mà tan tiệc.
Quách Tuyết Liên uống cũng không ít, nhưng phần lớn đều do Dương Thu Trì ngăn lại, cho nên mới có thể tỉnh lại. Lúc này mới cùng bọn người hầu đỡ Dương Thu Trì đi vào phòng, đặt hắn trên giường.
Lúc trước Dương Thu Trì vận khí áp chế lực của rượu. Nhưng cũng chỉ là chống nôn tạm thời mà thôi. Còn rượu thì vào hết trong bụng không lãng phí một giọt nào. Giờ đây trở lại phòng, sức lực đó đã được buông lỏng, độ mạnh của rượu lại tăng lên, nhất thời hoa mắt chóng mặt, chưa bỏ quần áo ra đã nằm sóng soài trên giường, thở phì phì.
Quách Tuyết Liên khóa cửa rồi, cũng cảm thấy trời đất quay cuồng, miễn cưỡng phải đi đến giúp Dương Thu Trì tháo giày thay quần áo. Lại còn bị Dương Thu Trì trong lúc say kéo lung tung, đứng cũng không xong, bổ nhào vào người hắn, men rượu lại dâng lên. Tức thì cảm giác cả phòng lại quay cuồng, nhắm mắt không dám lại động, muốn nghỉ ngơi một lát rồi tiến lại. Nhưng lại buông lỏng hoàn toàn, chầm chậm chìm vào giấc mộng.
Vào lúc hừng đông, Dương Thu Trì rốt cuộc cũng tỉnh dậy, cảm thấy đầu đau như muốn bổ ra, định dùng tay xoa xoa trán, chợt phát hiện ra mình đang nằm trong lòng ngực một người, vội vàng nhướng mắt nhìn lên, chính là Quách Tuyết Liên đang ôm mình ngủ say. Hắn trong lòng cả kinh, cúi đầu liếc mắt, phát hiện y phục cả hai người đều chỉnh tề.Lúc này mới nhớ đến là tối hôm qua uống rượu, mơ mơ màng màng không nhớ rõ giống như thấy Băng nhi, kéo một cái, ôm vào cánh tay, sau đó thì ngủ. Nhưng rốt cuộc là Quách Tuyết Liên.
Chú thích:
(*) Đây là hai câu trong bài thơ mừng quân giải phóng nhân dân chiếm được Nam Kinh của Mao Trạch Đông, làm vào tháng 4/1949
Nguyên Văn
人民解放軍佔領南京
鐘山風雨起蒼黃,
百萬雄師過大江。
虎踞龍盤今勝昔,
天翻地覆慨而慷。
宜將勝勇追窮寇,
不可沽名學霸王。
天若有情天亦老,
人間正道是滄桑。
Hán Việt
Chung Sơn phong vũ khởi thương hoàng
Bách vạn hùng sư quá Đại Giang
Hổ cứ long bàn kim thắng tích
Thiên phiên địa phúc thái nhi khang
Nghi tương thặng dũng truy cùng khấu
Bất khả cô danh học Bá Vương
Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão
Nhân gian chính đạo thị thương tang
Dịch thơ (Hoàng Trung Thông, Nam Trân)
Chung Sơn mưa gió dậy xanh vàng
Trăm vạn hùng binh vượt Đại Giang
Rồng uốn hổ ngồi nay thắng trước
Trời long đất lở mạnh mà hăng
Nên đem dũng khí truy tàn tặc
Chớ chuộng hư danh học Bá Vương
Trời dẫu có tình trời cũng cỗi
Bể dâu là đạo ở nhân gian
/713
|