Dù sao thì đầu của Phùng Tiểu Tuyết cũng chẳng choáng váng gì mấy, nên kề tai Dương mẫu nói: "Mẹ, phu quân hiện giờ đã là người nhà quan rồi, không có người hầu sao coi được, không có mặt mũi nào hết, cứ thu mấy người này lại đây, có chuyện để họ làm, đỡ bớt gánh nặng của mẹ già."
Có lời của Phùng Tiểu Tuyết, lòng Dương mẫu cũng yên được mấy phần, nói: "Vậy thì được, cứ lưu lại đi. Thỉnh quản gia trở về, thế lão thân đa tạ Bạch phu nhân."
Vị quản gia đó dạ một tiếng, rồi trao cho Dương mẫu một xấp giấy: "Đây là kế văn bán thân của những người hầu này. Xin phu nhân thu giữ."
Dương mẫu tiếp lấy chúng, cất vào trong người, rồi quay sang hỏi bọn nha hoàn: "Các ngươi tên gọi như thế nào?"
Ba đứa nha hoàn đều mười bốn mười lăm tuổi, ai cũng để hai búi tóc trên đầu, bộ dạng khôn khéo, bước tới trước thưa:
"Nô tỳ Tiểu Điệp."
"Nô tỳ Nguyệt Thiền."
"Nô tỳ Hương Tình."
Dương mẫu cười a a gật đầu, nói: "Tiểu Điệp sau này chăm sóc mợ cả, Nguyệt Thiền hầu hạ mợ hai, Hương Tình sau này theo ta."
"Dạ...!" Ba cô gái nhỏ cùng lên tiếng đáp ứng, rồi chia nhau đến khoanh tay đứng hầu bên cạnh chủ nhân.
Dương mẫu lại hỏi tên của hai bà mụ, khiến bọn họ sau này phụ trách chuyện cơm nước và chuyện lặt vặt. Các nha hoàn chia nhau trụ ở gian ngoài của phòng chủ nhân, các bà hầu lớn thì thống nhất ngủ ở một phòng lớn cạnh bên.
Sau khi an bài ổn thỏa, quản gia cáo từ.
Lại có mấy người trong bộ dạng con dâu trẻ các nhà khác bước tới vấn an: "Dương gia, chúng tôi đến đây trang điểm cho tân nương." Nói xong rồi dẫn Tần Chỉ Tuệ tiến vào trong tân phòng.
Lúc này, lại có vài người nữa lại đến, cười hi hi nói muốn trang điểm cho tân lang. Dương Thu Trì bắt đầu cảm thấy tim đập phình phịch, nhìn Phùng Tiểu Tuyết cầu cứu. Phùng Tiểu Tuyết và Dương mẫu ngồi lại một chỗ với nhau, cong môi cười không nói gì. Những cô dâu trẻ này kéo Dương Thu Trì tiến vào chánh phòng, bắt đầu trang điểm.
Chỉ một chốc sau, trang điểm xong xuôi. Dương Thu Trì đứng trước kính đồng nhìn nhìn ngắm ngắm, thấy toàn thân mặc hồng bào, trên đầu đội một cái mũ có gắn lông công ngũ sắc, hai bên có hai cái cánh lúc lắc lên xuống, hông đeo ngọc đái, tay áo kéo dài xuống dưới, cảm thấy rất hoạt kê. Hắn cũng ráng làm bộ làm dạng theo lối kinh kịch, đi lại mấy bộ trong phòng, khiến cho các phụ nữ trẻ ấy cười lên hăng hắc.
Long sư gia bước vào chính phòng, cười toe toét nói: "Dương gia, ngài đã chuẩn bị xong chưa, giờ lành đến rồi, kiệu hoa và nghi trượng nghênh thân (đón dâu) đã chuẩn bị đâu vào đấy ở ngoài rồi."
Dương Thu Trì sung người: "Nghênh thân? Đến đâu nghênh thân?"
"Tri huyện lão gia nói, tuy tân nương tử đã vào nhà rồi, nhưng trình tự này vẫn phải tiến hành, chúng ta sẽ xuất phát từ nhà vườn này, nghênh thân đội sẽ đi qua các đường chính trong thành, đốt lễ pháo cho nhộn nhạo, sau đó mới quay về, rồi làm lễ bái đường."
Ạ? Cái lão râu dê này còn chuẩn bị chu đáo như vậy a! Được, nếu như lỡ leo lên lưng cọp, thì sợ gì không thúc hông cho cọp chạy? Dương Thu Trì nghênh ngang rời phòng bước ra ngoài vườn, Dương mẫu thấy con trai đeo dải lụa đỏ trước ngực, bộ dạng vui vẻ dương dương, liền mừng đến muốn rơi lệ.
Lễ quan dẫn Dương Thu Trì đến trước một tân phòng đèn treo hoa kết, cao giọng xướng lễ: "Ngày lành giờ tốt đã đến, tân nương tiến hoa kiệu!"
Tần Chỉ Tuệ người mặc áo phượng đeo khăn choàng, đầu che kín bằng một khăn hồng, tay cầm một dây lụa đỏ được các nha hoàn bà mụ dẫn ra, bước từng bước tha thướt rời khỏi tân phòng. Một vị hỷ nương (người săn sóc nàng dâu trong các lễ cưới ngày xưa) đưa sợi dây hồng ấy giao cho Dương Thu Trì, lễ quan đi trước dẫn đường, Dương Thu Trì đỡ Tần Chỉ Tuệ rời khỏi cổng vườn. Mọi tân khách đều đua nhau cung hỉ chúc mừng, bọn con nít vỗ tay, bám trước rượt sau đua nhau cười giỡn. Nguồn: http://truyenyy.com
Rời khỏi viện, một đội nhân mã đã chờ sẵn ở ngoài. Ở giữa có một kiệu hoa màu hồng, Dương Thu Trì dẫn Tần Chỉ Tuệ đến trước kiệu hoa, hỷ nương vén màn kiệu lên, mời: "Thỉnh tân nương tử nhập kiệu!"
Được Dương Thu Trì nâng đỡ, Tần Chỉ Tuệ từ tốn tiến vào hoa kiệu. Hỷ nương liền che rèm lại.
Bên cạnh hoa kiệu có một thớt ngựa trắng lớn, cũng đeo dây lụa đỏ, xem bộ dạng là dành cho tân lang cưỡi. Dương Thu Trì chưa bao giờ cỡi ngựa, nhưng mà chuyện đến nước này đành phải liều một phen. Dương Thu Trì phóng người lên ngựa, rất may là con ngựa này vô cùng hiền lương, trước mặt lại có người dắt dây cương dẫn đi, cho nên hắn mới yên tâm phần nào.
Lễ quan xướng lễ, hô: "Khởi kiệu, tấu nhạc!"
Lập tức, tiếng kèn sáo, tiếng chiêng trống đồng loạt cất lên vang trời. Trong tiếng lanh ca lanh canh thùng thà thùng thình ấy, đội ngũ rước dâu hùng hậu đi ra khỏi nha môn, men theo các con đường lớn.
Trước mặt đội nghênh thân là bốn vị nha dịch cầm yêu đao gõ chiêng dẹp đường, phía sau là giương mấy cái biển, trên có ghi: "Long phượng trình tường", "Hoa Hảo Nguyệt Viên" và các lời chúc tốt đẹp khác.
Dương Thu Trì cỡi trên lưng bạch mã, một tay cầm cương ngựa, một tay nắm chặt roi, trước ngực đeo một cuộn hoa vải đỏ cực to, vừa khẩn trương vừa hưng phấn. Chuyện rước dâu ở thời cổ đại quả thật đặc biệt, chuyện vui này rõ ràng là hay hơn nhiều so với thời hiện đại.
Tiểu hắc cẩu cũng lẽo đẽo theo sau đại bạch mã, nhảy chồm chồm sủa loạn, học theo chủ nhân vui mừng hớn hở.
Hai bên đường đầy người xem náo nhiệt, chỉ trỏ Dương Thu Trì, có vài lão phu nhân còn nghị luận:
"Nghe rõ chưa? Vị tân lang quan này không dễ gì có được đâu, thiếu phu nhân của Ân gia chết một ngày một đêm mà y cấp cứu sống lại được đấy!"
"Thiệt không? Hèn gì ta nhìn y, rõ ràng không phải là người phàm!"
"Thì đúng là không phải rồi, nghe nói lúc y cứu thiếu phu nhân của Ân gia, trong miệng chỉ cần niệm niệm mấy từ, dùng ngón tay lăng không điểm một cái, thiếu phu nhân liền tỉnh dậy!"
"Sách sách sách...! Thiệt là không đơn giản, nếu khuê nữ của ta có thể gả cho y, như vậy thiệt là hay a."
...
Dương Thu Trì nghe thế rất tức cười, xem ra, những người này đều không biết chuyện mình hô hấp nhân tạo cho Bạch Tố Mai. Như vậy cũng tốt, miễn gây phiền phức cho Bạch tiểu thư người ta.
Đội rước dâu vòng quanh một lượt xung quanh các đường lớn trong thành, rồi quay trở về đại viện của Dương Thu Trì trong huyện nha.
Trước cửa đại viện, Tống tri huyện dẫn theo các vị phu nhân và vợ lẽ đã đứng chờ sẵn ở đó, bên cạnh đó còn có các cẩm y vệ mặc phi ngư phục (áo cánh chuồn) màu vàng, trong đó có một người cầm một hộp lễ vật. Người đứng đầu đương nhiên là vị Tổng kỳ Mã Độ phễnh cái bụng phệ to tướng.
Dương Thu Trì buông người xuống ngựa, Mã Độ đã cười ha ha bước lên đón: "Hảo huynh đệ, cung hỉ cung hỉ! Khi ca ca nhận được thiếp mời, chuyên môn đến đây gửi lời chúc mừng của tình huynh đệ đấy!"
"Tham kiến đại ca!" Dương Thu Trì cung thân hành lễ.
"Không cần không cần, hôm nay lễ của ngươi không thể tùy tiện loạn thi đó nha, nếu không tân nương tử sẽ véo sứt tai nhà ngươi đấy!" Mã Độ cười ha hả, phất tay, vị cẩm y vệ cầm hộp lễ vật bước lên trước, mở ra, bên trong xếp đầy trang sức bằng bạc trắng, lễ vật này xem ra không tệ.
Dương Thu Trì xua tay liên tục: "Chuyện này sao có thể được, đại ca, lễ vật này quá quý trọng rồi."
Mã Độ cười ha ha nói: "Cái này mà tính làm gì, chờ huynh đệ giúp ta phá được đại án đó, huynh đệ chúng ta còn hưởng vinh hoa phú quý bất tận đó à. Ha ha ha"
Đề cập đến chuyện này, Dương Thu Trì vội hỏi: 'Đúng rồi đại ca, chuyện đó làm tới đâu rồi?"
Mã Độ nhìn xung quanh một cái, rồi kề tai Dương Thu Trì nói: "Gần như xong rồi, còn có mấy người bị bắt đang trên đường về, hòa thượng ni cô trong phương viên trăm dặm, bao gồm cả người đầu chẳng có cọng tóc hay loe hoe mấy sợi, tóc ít một chút cũng bắt sạch. Nhốt chật trong một sân rộng rồi, chờ huynh đệ ngươi đến xem."
Dương Thu Trì há miệng định bảo y thả hết mấy ni cô ra, nhưng bị Mã Độ phẩy tay ngăn lại: "Huynh đệ không cần nói nữa, chuyện này không gấp! Hôm nay là ngày tốt của huynh đệ, làm ca ca thì phải cùng huynh đệ uống cho say mẹ nó một bữa, mấy chuyện đó để mai hẵng nói!"
Dương Thu Trì cũng nghĩ, dù gì thì hiện giờ mấy ni cô đó cũng bị bắt rồi. Hiện giờ trời đã sắp tối, thả mấy ni cô đó chạy loạn trên đường, nói không chừng sẽ gây ra nhiều chuyện nguy hiểm, thôi thì để ngày mai hẵng thả, nên gật đầu nói: "Được! Vậy cùng ca ca uống không say không nghỉ!" Dương Thu Trì tuy không thích phương thức dùng khốc hình bức cung của cẩm y vệ, nhưng đối với bầu nhiệt huyết hán tử của Mã Độ thì thật là hợp khẩu vị.
Có lời của Phùng Tiểu Tuyết, lòng Dương mẫu cũng yên được mấy phần, nói: "Vậy thì được, cứ lưu lại đi. Thỉnh quản gia trở về, thế lão thân đa tạ Bạch phu nhân."
Vị quản gia đó dạ một tiếng, rồi trao cho Dương mẫu một xấp giấy: "Đây là kế văn bán thân của những người hầu này. Xin phu nhân thu giữ."
Dương mẫu tiếp lấy chúng, cất vào trong người, rồi quay sang hỏi bọn nha hoàn: "Các ngươi tên gọi như thế nào?"
Ba đứa nha hoàn đều mười bốn mười lăm tuổi, ai cũng để hai búi tóc trên đầu, bộ dạng khôn khéo, bước tới trước thưa:
"Nô tỳ Tiểu Điệp."
"Nô tỳ Nguyệt Thiền."
"Nô tỳ Hương Tình."
Dương mẫu cười a a gật đầu, nói: "Tiểu Điệp sau này chăm sóc mợ cả, Nguyệt Thiền hầu hạ mợ hai, Hương Tình sau này theo ta."
"Dạ...!" Ba cô gái nhỏ cùng lên tiếng đáp ứng, rồi chia nhau đến khoanh tay đứng hầu bên cạnh chủ nhân.
Dương mẫu lại hỏi tên của hai bà mụ, khiến bọn họ sau này phụ trách chuyện cơm nước và chuyện lặt vặt. Các nha hoàn chia nhau trụ ở gian ngoài của phòng chủ nhân, các bà hầu lớn thì thống nhất ngủ ở một phòng lớn cạnh bên.
Sau khi an bài ổn thỏa, quản gia cáo từ.
Lại có mấy người trong bộ dạng con dâu trẻ các nhà khác bước tới vấn an: "Dương gia, chúng tôi đến đây trang điểm cho tân nương." Nói xong rồi dẫn Tần Chỉ Tuệ tiến vào trong tân phòng.
Lúc này, lại có vài người nữa lại đến, cười hi hi nói muốn trang điểm cho tân lang. Dương Thu Trì bắt đầu cảm thấy tim đập phình phịch, nhìn Phùng Tiểu Tuyết cầu cứu. Phùng Tiểu Tuyết và Dương mẫu ngồi lại một chỗ với nhau, cong môi cười không nói gì. Những cô dâu trẻ này kéo Dương Thu Trì tiến vào chánh phòng, bắt đầu trang điểm.
Chỉ một chốc sau, trang điểm xong xuôi. Dương Thu Trì đứng trước kính đồng nhìn nhìn ngắm ngắm, thấy toàn thân mặc hồng bào, trên đầu đội một cái mũ có gắn lông công ngũ sắc, hai bên có hai cái cánh lúc lắc lên xuống, hông đeo ngọc đái, tay áo kéo dài xuống dưới, cảm thấy rất hoạt kê. Hắn cũng ráng làm bộ làm dạng theo lối kinh kịch, đi lại mấy bộ trong phòng, khiến cho các phụ nữ trẻ ấy cười lên hăng hắc.
Long sư gia bước vào chính phòng, cười toe toét nói: "Dương gia, ngài đã chuẩn bị xong chưa, giờ lành đến rồi, kiệu hoa và nghi trượng nghênh thân (đón dâu) đã chuẩn bị đâu vào đấy ở ngoài rồi."
Dương Thu Trì sung người: "Nghênh thân? Đến đâu nghênh thân?"
"Tri huyện lão gia nói, tuy tân nương tử đã vào nhà rồi, nhưng trình tự này vẫn phải tiến hành, chúng ta sẽ xuất phát từ nhà vườn này, nghênh thân đội sẽ đi qua các đường chính trong thành, đốt lễ pháo cho nhộn nhạo, sau đó mới quay về, rồi làm lễ bái đường."
Ạ? Cái lão râu dê này còn chuẩn bị chu đáo như vậy a! Được, nếu như lỡ leo lên lưng cọp, thì sợ gì không thúc hông cho cọp chạy? Dương Thu Trì nghênh ngang rời phòng bước ra ngoài vườn, Dương mẫu thấy con trai đeo dải lụa đỏ trước ngực, bộ dạng vui vẻ dương dương, liền mừng đến muốn rơi lệ.
Lễ quan dẫn Dương Thu Trì đến trước một tân phòng đèn treo hoa kết, cao giọng xướng lễ: "Ngày lành giờ tốt đã đến, tân nương tiến hoa kiệu!"
Tần Chỉ Tuệ người mặc áo phượng đeo khăn choàng, đầu che kín bằng một khăn hồng, tay cầm một dây lụa đỏ được các nha hoàn bà mụ dẫn ra, bước từng bước tha thướt rời khỏi tân phòng. Một vị hỷ nương (người săn sóc nàng dâu trong các lễ cưới ngày xưa) đưa sợi dây hồng ấy giao cho Dương Thu Trì, lễ quan đi trước dẫn đường, Dương Thu Trì đỡ Tần Chỉ Tuệ rời khỏi cổng vườn. Mọi tân khách đều đua nhau cung hỉ chúc mừng, bọn con nít vỗ tay, bám trước rượt sau đua nhau cười giỡn. Nguồn: http://truyenyy.com
Rời khỏi viện, một đội nhân mã đã chờ sẵn ở ngoài. Ở giữa có một kiệu hoa màu hồng, Dương Thu Trì dẫn Tần Chỉ Tuệ đến trước kiệu hoa, hỷ nương vén màn kiệu lên, mời: "Thỉnh tân nương tử nhập kiệu!"
Được Dương Thu Trì nâng đỡ, Tần Chỉ Tuệ từ tốn tiến vào hoa kiệu. Hỷ nương liền che rèm lại.
Bên cạnh hoa kiệu có một thớt ngựa trắng lớn, cũng đeo dây lụa đỏ, xem bộ dạng là dành cho tân lang cưỡi. Dương Thu Trì chưa bao giờ cỡi ngựa, nhưng mà chuyện đến nước này đành phải liều một phen. Dương Thu Trì phóng người lên ngựa, rất may là con ngựa này vô cùng hiền lương, trước mặt lại có người dắt dây cương dẫn đi, cho nên hắn mới yên tâm phần nào.
Lễ quan xướng lễ, hô: "Khởi kiệu, tấu nhạc!"
Lập tức, tiếng kèn sáo, tiếng chiêng trống đồng loạt cất lên vang trời. Trong tiếng lanh ca lanh canh thùng thà thùng thình ấy, đội ngũ rước dâu hùng hậu đi ra khỏi nha môn, men theo các con đường lớn.
Trước mặt đội nghênh thân là bốn vị nha dịch cầm yêu đao gõ chiêng dẹp đường, phía sau là giương mấy cái biển, trên có ghi: "Long phượng trình tường", "Hoa Hảo Nguyệt Viên" và các lời chúc tốt đẹp khác.
Dương Thu Trì cỡi trên lưng bạch mã, một tay cầm cương ngựa, một tay nắm chặt roi, trước ngực đeo một cuộn hoa vải đỏ cực to, vừa khẩn trương vừa hưng phấn. Chuyện rước dâu ở thời cổ đại quả thật đặc biệt, chuyện vui này rõ ràng là hay hơn nhiều so với thời hiện đại.
Tiểu hắc cẩu cũng lẽo đẽo theo sau đại bạch mã, nhảy chồm chồm sủa loạn, học theo chủ nhân vui mừng hớn hở.
Hai bên đường đầy người xem náo nhiệt, chỉ trỏ Dương Thu Trì, có vài lão phu nhân còn nghị luận:
"Nghe rõ chưa? Vị tân lang quan này không dễ gì có được đâu, thiếu phu nhân của Ân gia chết một ngày một đêm mà y cấp cứu sống lại được đấy!"
"Thiệt không? Hèn gì ta nhìn y, rõ ràng không phải là người phàm!"
"Thì đúng là không phải rồi, nghe nói lúc y cứu thiếu phu nhân của Ân gia, trong miệng chỉ cần niệm niệm mấy từ, dùng ngón tay lăng không điểm một cái, thiếu phu nhân liền tỉnh dậy!"
"Sách sách sách...! Thiệt là không đơn giản, nếu khuê nữ của ta có thể gả cho y, như vậy thiệt là hay a."
...
Dương Thu Trì nghe thế rất tức cười, xem ra, những người này đều không biết chuyện mình hô hấp nhân tạo cho Bạch Tố Mai. Như vậy cũng tốt, miễn gây phiền phức cho Bạch tiểu thư người ta.
Đội rước dâu vòng quanh một lượt xung quanh các đường lớn trong thành, rồi quay trở về đại viện của Dương Thu Trì trong huyện nha.
Trước cửa đại viện, Tống tri huyện dẫn theo các vị phu nhân và vợ lẽ đã đứng chờ sẵn ở đó, bên cạnh đó còn có các cẩm y vệ mặc phi ngư phục (áo cánh chuồn) màu vàng, trong đó có một người cầm một hộp lễ vật. Người đứng đầu đương nhiên là vị Tổng kỳ Mã Độ phễnh cái bụng phệ to tướng.
Dương Thu Trì buông người xuống ngựa, Mã Độ đã cười ha ha bước lên đón: "Hảo huynh đệ, cung hỉ cung hỉ! Khi ca ca nhận được thiếp mời, chuyên môn đến đây gửi lời chúc mừng của tình huynh đệ đấy!"
"Tham kiến đại ca!" Dương Thu Trì cung thân hành lễ.
"Không cần không cần, hôm nay lễ của ngươi không thể tùy tiện loạn thi đó nha, nếu không tân nương tử sẽ véo sứt tai nhà ngươi đấy!" Mã Độ cười ha hả, phất tay, vị cẩm y vệ cầm hộp lễ vật bước lên trước, mở ra, bên trong xếp đầy trang sức bằng bạc trắng, lễ vật này xem ra không tệ.
Dương Thu Trì xua tay liên tục: "Chuyện này sao có thể được, đại ca, lễ vật này quá quý trọng rồi."
Mã Độ cười ha ha nói: "Cái này mà tính làm gì, chờ huynh đệ giúp ta phá được đại án đó, huynh đệ chúng ta còn hưởng vinh hoa phú quý bất tận đó à. Ha ha ha"
Đề cập đến chuyện này, Dương Thu Trì vội hỏi: 'Đúng rồi đại ca, chuyện đó làm tới đâu rồi?"
Mã Độ nhìn xung quanh một cái, rồi kề tai Dương Thu Trì nói: "Gần như xong rồi, còn có mấy người bị bắt đang trên đường về, hòa thượng ni cô trong phương viên trăm dặm, bao gồm cả người đầu chẳng có cọng tóc hay loe hoe mấy sợi, tóc ít một chút cũng bắt sạch. Nhốt chật trong một sân rộng rồi, chờ huynh đệ ngươi đến xem."
Dương Thu Trì há miệng định bảo y thả hết mấy ni cô ra, nhưng bị Mã Độ phẩy tay ngăn lại: "Huynh đệ không cần nói nữa, chuyện này không gấp! Hôm nay là ngày tốt của huynh đệ, làm ca ca thì phải cùng huynh đệ uống cho say mẹ nó một bữa, mấy chuyện đó để mai hẵng nói!"
Dương Thu Trì cũng nghĩ, dù gì thì hiện giờ mấy ni cô đó cũng bị bắt rồi. Hiện giờ trời đã sắp tối, thả mấy ni cô đó chạy loạn trên đường, nói không chừng sẽ gây ra nhiều chuyện nguy hiểm, thôi thì để ngày mai hẵng thả, nên gật đầu nói: "Được! Vậy cùng ca ca uống không say không nghỉ!" Dương Thu Trì tuy không thích phương thức dùng khốc hình bức cung của cẩm y vệ, nhưng đối với bầu nhiệt huyết hán tử của Mã Độ thì thật là hợp khẩu vị.
/713
|