Quách Tuyết Liên giật giật ống tay áo Dương Thu Trì, hạ giọng nói: "Lão gia, người thật tin lời cô ta hả? Cô ấy phong phong điên điên ấy..."
Câu này bị Chu Phượng Đức nghe được, giơ tay lên đưa ngón tay cái chỉa vào mũi, vừa chề mối vừa làm mặt quỷ.
Liễu Nhược Băng nói: "Tiểu quận chúa tuy bị kích động, trở nên khờ khờ, nhưng thần trí vẫn còn rõ ràng, đặc biệt là không dám nói láo đối với lão gia của nàng ấy. Do đó lời này có độ tin cậy khá cao!"
Chu Phượng Đức cười hi hi gật đầu chạy tới ôm cánh tay của Liễu Nhược Băng, dáng vẻ vô cùng nồng nhiệt, biểu đạt sự cảm kích đối với lòng tin của Liễu Nhược Băng đối với nàng.
Dương Thu Trì hơi ngượng, cười nói: "Hắc hắc, tiểu quận chúa không biết nói dối, cũng không phải chuyên môn với ta mới không nói dối. Hơn nữa, cho dù có sai thì cũng không ảnh hưởng đến chuyện gì."
Chu Phượng Đức lại chạy tới, ôm cổ Dương Thu Trì, chu môi như em bé nói: "Phượng nhi là tiểu thiếp của lão gia, Phượng nhi không lừa lão gia!"
Dương Thu Trì thương xót vuốt lỗ mũi của nàng một cái.
Sau khi thương lượng xong, Quách Tuyết Liên vội đi chuẩn bị hành trang cho Dương Thu Trì và Chu Phượng Đức. Kịch độc trong thân thể Liễu Nhược Băng còn chưa thanh trừ triệt để, cho dù là theo cùng thì gặp phải chuyện gì cũng không thể động thủ, cho nên lưu lại ở nội trạch của điển sứ ở huyện Kiềm Dương để dưỡng thương. Hắn lưu lại Quách Tuyết Liên để lo liệu cho nàng, và tiểu hắc cẩu để bảo hộ. Ngoài ra, hắn còn phân 20 hộ vệ do Ngô quản gia lưu lại làm hộ vệ cho Liễu Nhược Băng, cho Lưu Dũng, Phó Quan cầm đầu cảnh giới và bảo vệ ở điển nha. Còn riêng hắn thì mang theo Chu Phượng Đức và 30 hộ vệ còn lại do Mã Lăng Vũ và Hồ Thủy đái lĩnh lập tức khởi hành đi Trấn Viễn phủ.
Lúc đang chuẩn bị, gác cổng vào báo rằng là phụ thân của tú tài Tiêu An Nhiên giết người trong học cung bữa trước đến cầu kiến.
Dương Thu Trì tuy gấp tìm kiếm bảo tàng, nhưng công tác chuẩn bị còn cần một chút thời gian, đang rãnh rồi ngồi chờ, liền ra lệnh đưa ông ta vào chờ ở phòng khách điển nha.
Dương Thu Trì đủng đỉnh ra phòng khách, thấy có một lão giả chờ sẳn. Người này thân hình tráng kiện đen bóng, mắt sáng có thần, chỉ mặc một áo chẻn đen, trường khố, eo đeo thắt lưng xanh có một túi nhỏ. Vừa thấy Dương Thu Trì tiến vào, ông ta vội quỳ xuống dập đầu: "Thảo dân Tiêu Hắc Trụ, hiệu là lão Hắc đầu, khấu kiến điển sứ đại nhân."
Dương Thu Trì thầm nghĩ ông này vừa đen vừa thấp, danh hiệu Lão hắc đầu quả là hợp, vội đưa tay cho ông ta đứng dậy rồi ngồi xuống hỏi: "Lão nhân gia, ông tìm bổn quan có chuyện gì không?"
Lão hắc đầu nhìn phải nhìn trái, thấy nha dịch đứng ở cửa, vội ho khan một tiếng không nói gì.
Dương Thu Trì hiểu ý phất tay cho nha dịch đi ra, đóng cửa phòng lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lão hắc đầu lại quỳ xuống dập đầu binh binh, mở túi nhỏ bên người xuống lộ ra trong đó đầy bạc trắng hếu, cung cung kính kính nói: "Tứ lão gia, đây là 100 lượng bạc, là một phen tâm ý của thảo dân, cầu lão gia thu nhận."
Dương Thu Trì nhíu mày: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Lão hắc đầu dập đầu lia lịa: "Tứ lão gia, thảo dân chỉ có một mình An Nhiên, hiện giờ nó đã phạm tử tội giết người. Nếu nói mà chết rồi thì thảo dân sẽ đoạn tuyệt hương hỏa. Do đó kính thỉnh lão gia thành toàn lưu tính mệnh lại cho khuyển tử! Cầu xin lão gia mà!"
"Bỏ tiền mua mạng? Hắc hắc, chút bạc này quá ít đó nha?" Dương Thu Trì rề rà nói.
Tiêu An Nhiên giết chết Triệu Thiên Châu là vì Triệu Thiên Châu không muốn tự sát, sợ làm trái với hiếu đạo, nên lợi dụng Tiêu An Nhiên bỏ tiền nhờ mình giúp trong các kỳ thi, vòi tiền của Tiêu An Nhiên liên tục, khiến cho tiền bạc trong nhà y hết sạch.
Tiêu An Nhiên đến lúc không thể nhịn được nữa, trong lúc tức giận đã giết Triệu Thiên Châu. Do đó, án này xảy ra là có nguyên nhân, người bị hại rõ ràng là sai, Dương Thu Trì không chuẩn bị định Tiêu An Nhiên vào tử tội. Tuy nhiên, nguyên nhân bên trong này phụ thân của Tiêu An Nhiên không thể biết được. Ông ta chỉ biết giết người thường mạng, sợ con trai phải thường mạng, do đó đến cầu tình.
Dương Thu Trì đang định bảo ông ta không cần dùng tiền để hối lộ làm chi, vì con trai ông ta sẽ không bị phán tội chết, nhưng lão Hắc đầu cứ dập đầu lia lịa nói: "Tứ lão gia, chút bạc này.... là do thảo dân đập nồi bán sắt, chạy động chạy tây mới có được. Thảo dân thật tại hết tiền rồi, nhưng mà, thảo dân trước đây là công tượng trong Công tượng cục của triều đình, có nghề, chỉ cần Tứ lão gia có thể cho thảo dân chút thời gian, thảo dân nhất định có thể kiếm tiền đưa thêm."
"Hắc hắc, cái đó thì không cần...," Dương Thu Trì mới nói tới đây chợt động lòng, hỏi dồn: "Ông là công tượng trong công tượng cục của triều đình?"
"Đúng vậy!"
"Vậy ông có biết chế tạo hồng di đại pháo và toại phát thương không?"
Lão hắc đầu ngẩn ra, vội đáp: "Biết, thảo dân khi xưa ở trong cục đã từng tham gia chế hồng di đại pháo và Toại phát thương. Sau này tuổi lớn rồi mới rời khỏi công tượng cục, trở về quê ở Kiềm Dương này mở tiệm sắt."
"Thật không? Quá tốt rồi!" Dương Thu TRì mừng rỡ đứng dậy chạy tới đỡ ông ta dậy, "Ngồi! Ngồi xuống hẳn nói! Người đâu a! Rót trà...! Rót ly trà ngon ra đây!"
Các đầy tới chờ hầu ngoài cửa vội mang tới một chung trà thơm, hoài nghi nhìn lão Hắc đầu, lòng tưởng lão thiết tượng này sao lại được đãi ngộ như vậy nhỉ?
Lão hắc đầu cũng tự cảm thấy thụ sủng mà kinh, không dám ngồi xuống, bị Dương Thu Trì ép mạnh mới ngồi ghé đít xuống mép ngoài của ghế, e dè nhìn hắn.
Dương Thu Trì nói; "Ông ngoại trừ biết tạo hồng di đại pháo và toại phát thương, còn biết làm cái gì nữa?"
Lão hắc đầu tựa hồ cảm thấy Dương Thu Trì nói như vậy là khinh thường năng lực của ông ta, nên muốn khiến cho điển sứ đại nhân có lòng tin với tài nghệ của mình, để chờ ông ta làm thêm tiền điền vào chỗ hối lộ, ông ta không khiêm tốn nữa, cười cầu tài nói: 'Tứ lão gia, tôi có biết tạo Phất lãng cơ pháo, hổ tồn pháo, phích lịc pháo, đọc hỏa cầu, thần cơ tiễn, bách hổ tề bôn có thể bắn 100 phát liên tục, chấn thiên lôi, khai hoa đạn vâng vâng. Tôi biết hết. Cung tên, đao kiếm càng không cần nói đến. Chỉ cần ngài có thể vẽ một bức vẽ, thì không cần tinh xảo đến đâu, thảo dân cũng có thể tạo ra được."
"Thật không?" Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, mặt như hoa nở, lòng nghĩ cái này là trời giúp ta rồi! Hắn vỗ một cái mạnh lên vai ông ta, nói: "Ông có thể còn chưa biết, huyện chúng ta sắp lập đoàn luyện vũ trang rồi, muốn tạo súng pháo, ta đang sầu không có công tượng rành nghề đây. Thì ra là ông là người từng ở cục công tượng của triều đình. Vậy được, ta cho ông vài ngài, ông làm cho ta những vũ khí trang bị có thể làm được, bao quát các loại khải giáp, mỗi thứ đều làm hết một cái cho ta. Nếu như tạo tốt, ta không những lưu lại mang cho con ông, mà còn dùng trọng kim mời ông làm cục trưởng công tượng cục của đoàn luyện! Thế nào?"
Lão hắc đầu mừng rỡ, quỳ sụp xuống lạy, dập đầu lia lịa: "Đa tạ tứ lão gia thành toàn, tứ lão gia hãy yên tâm, thảo dân tạo ra vũ khí lão gia xem là vừa ý ngay!"
Dương Thu Trì lấy bao bạc trên đất để lại bàn: "Số bạc này người mang về làm vốn, nhất định phải tạo cho tốt! Cho ngươi sáu ngày..., à không, mười ngày, đủ hay không? Một mình ngươi đủ không, hay là ta tìm người giúp ngươi?"
"Đủ rồi, mỗi dạng vũ khí chỉ tạo một thứ thì thời gian đủ rồi, không cần tìm người giúp, tiểu nhận có mấy đồ đệ giúp, chỉ là..."
Dương Thu Trì vội hỏi: "Chỉ là thế nào?"
"Chỉ là tạo vũ khí quân dụng là tội bị chém đầu..."
"Ha ha, cái đó không sợ, thành lập đoàn luyện là thông qua sự gật đầu của tri huyện lão gia, chế tạo vũ khí súng pháo là do Phúc vương gia của Hồ Quảng cho phép, ngươi yên tâm làm đi, ừ..., để đảm bảo ngươi tạo súng ống an toàn, ta phái Ngụy bộ đầu đưa mấy bộ khoái đến giúp cảnh giới cho ngươi. Nếu như ngươi có thể tạo ra những súng ống làm ta vừa ý, sau này sẽ cho ngươi đưa xưởng cơ khí đến nha môn luôn, vậy là an toàn rồi, ha ha ha."
"Dạ..., đa tạ Tứ lão gia!"
Dương Thu Trì cho gọi Ngụy bộ đầu đến đem chuyện này nói ra, bảo ông ta mang mấy bộ khoái đến chỗ xưởng đồ sắt của lão hắc đầu cảnh giới.
Sau khi đưa lão hắc đầu đi, Dương Thu Trì nhỏen miệng cười cao hứng cả ngày. Hắn vào nội nha của tri huyện báo với Lôi tri huyện chuyện cho lão hắc đầu chế tạo súng ống, lại nói bản thân cần đi Quý châu Trấn viễn phủ mua vật tư quân nhu. Lôi tri huyện đối với chuyện quân sự một khiếu chẳng thông, thậm chí còn tránh xa, đương nhiên mọi chuyện đều nghe Dương Thu Trì an bài.
Vào lúc này, đội hộ vệ đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát, xe ngựa của Dương Thu Trì và tiểu quận chúa đã sớm chuẩn bị xong. Hắn dẫn theo hai nha hoàn lần trước từ Trường Sa theo cùng với tiểu quận chúa len xe, khởi trình xuất phát đến Trấn Viễn phủ.
Khi xuất phát là đã giữa trưa. Tối đến, họ vào trong một khách sạn sạch sẽ ở một tiểu trấnơở lại. Điếm chưởng quỹ giới thiệu cho họ những món không tệ, dọn lên cho mọi người ăn. Chỉ có điều, sau khi ăn xong, họ ngầy ngật buồn ngủ, còn chưa kịp cởi y phục thì đã ngã lên giường ngủ vùi.
Dương Thu Trì bị nước lạnh tạt cho tỉnh lại, từ từ mở mắt, thấy đầu đau như búa bổ, trước mắt bóng người xao động, nhưng không nhìn rõ là ai. Hắn động đậy người, biết đã bị trói chặt, lại bị thêm một bồn nước lạnh đổ vào đầu. Nước lạnh kích thích, khiến hắn thanh tỉnh đi nhiều.
Bên tay hắn chợt nghe một giọng truyền tới: "Điển sứ đại nhân, tỉnh rồi chưa?" Giọng nói này cố cường điệu, khô cứng vô cùng.
Dương Thu Trì cố mở mắt, thấy đó là đại hán mặt đen đang nhìn mình chòng chọc. Hắn nhìn tả hữu, phát hiện tiểu quận chúa và hai nha hoàn cũng bị trói thúc ké nằm dựa bên cạnh hắn. Mã Lăng Vũ và các hộ vệ đều bị trói gô lại thành một hàng dài, không biết sống chết thế nào.
Câu này bị Chu Phượng Đức nghe được, giơ tay lên đưa ngón tay cái chỉa vào mũi, vừa chề mối vừa làm mặt quỷ.
Liễu Nhược Băng nói: "Tiểu quận chúa tuy bị kích động, trở nên khờ khờ, nhưng thần trí vẫn còn rõ ràng, đặc biệt là không dám nói láo đối với lão gia của nàng ấy. Do đó lời này có độ tin cậy khá cao!"
Chu Phượng Đức cười hi hi gật đầu chạy tới ôm cánh tay của Liễu Nhược Băng, dáng vẻ vô cùng nồng nhiệt, biểu đạt sự cảm kích đối với lòng tin của Liễu Nhược Băng đối với nàng.
Dương Thu Trì hơi ngượng, cười nói: "Hắc hắc, tiểu quận chúa không biết nói dối, cũng không phải chuyên môn với ta mới không nói dối. Hơn nữa, cho dù có sai thì cũng không ảnh hưởng đến chuyện gì."
Chu Phượng Đức lại chạy tới, ôm cổ Dương Thu Trì, chu môi như em bé nói: "Phượng nhi là tiểu thiếp của lão gia, Phượng nhi không lừa lão gia!"
Dương Thu Trì thương xót vuốt lỗ mũi của nàng một cái.
Sau khi thương lượng xong, Quách Tuyết Liên vội đi chuẩn bị hành trang cho Dương Thu Trì và Chu Phượng Đức. Kịch độc trong thân thể Liễu Nhược Băng còn chưa thanh trừ triệt để, cho dù là theo cùng thì gặp phải chuyện gì cũng không thể động thủ, cho nên lưu lại ở nội trạch của điển sứ ở huyện Kiềm Dương để dưỡng thương. Hắn lưu lại Quách Tuyết Liên để lo liệu cho nàng, và tiểu hắc cẩu để bảo hộ. Ngoài ra, hắn còn phân 20 hộ vệ do Ngô quản gia lưu lại làm hộ vệ cho Liễu Nhược Băng, cho Lưu Dũng, Phó Quan cầm đầu cảnh giới và bảo vệ ở điển nha. Còn riêng hắn thì mang theo Chu Phượng Đức và 30 hộ vệ còn lại do Mã Lăng Vũ và Hồ Thủy đái lĩnh lập tức khởi hành đi Trấn Viễn phủ.
Lúc đang chuẩn bị, gác cổng vào báo rằng là phụ thân của tú tài Tiêu An Nhiên giết người trong học cung bữa trước đến cầu kiến.
Dương Thu Trì tuy gấp tìm kiếm bảo tàng, nhưng công tác chuẩn bị còn cần một chút thời gian, đang rãnh rồi ngồi chờ, liền ra lệnh đưa ông ta vào chờ ở phòng khách điển nha.
Dương Thu Trì đủng đỉnh ra phòng khách, thấy có một lão giả chờ sẳn. Người này thân hình tráng kiện đen bóng, mắt sáng có thần, chỉ mặc một áo chẻn đen, trường khố, eo đeo thắt lưng xanh có một túi nhỏ. Vừa thấy Dương Thu Trì tiến vào, ông ta vội quỳ xuống dập đầu: "Thảo dân Tiêu Hắc Trụ, hiệu là lão Hắc đầu, khấu kiến điển sứ đại nhân."
Dương Thu Trì thầm nghĩ ông này vừa đen vừa thấp, danh hiệu Lão hắc đầu quả là hợp, vội đưa tay cho ông ta đứng dậy rồi ngồi xuống hỏi: "Lão nhân gia, ông tìm bổn quan có chuyện gì không?"
Lão hắc đầu nhìn phải nhìn trái, thấy nha dịch đứng ở cửa, vội ho khan một tiếng không nói gì.
Dương Thu Trì hiểu ý phất tay cho nha dịch đi ra, đóng cửa phòng lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lão hắc đầu lại quỳ xuống dập đầu binh binh, mở túi nhỏ bên người xuống lộ ra trong đó đầy bạc trắng hếu, cung cung kính kính nói: "Tứ lão gia, đây là 100 lượng bạc, là một phen tâm ý của thảo dân, cầu lão gia thu nhận."
Dương Thu Trì nhíu mày: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Lão hắc đầu dập đầu lia lịa: "Tứ lão gia, thảo dân chỉ có một mình An Nhiên, hiện giờ nó đã phạm tử tội giết người. Nếu nói mà chết rồi thì thảo dân sẽ đoạn tuyệt hương hỏa. Do đó kính thỉnh lão gia thành toàn lưu tính mệnh lại cho khuyển tử! Cầu xin lão gia mà!"
"Bỏ tiền mua mạng? Hắc hắc, chút bạc này quá ít đó nha?" Dương Thu Trì rề rà nói.
Tiêu An Nhiên giết chết Triệu Thiên Châu là vì Triệu Thiên Châu không muốn tự sát, sợ làm trái với hiếu đạo, nên lợi dụng Tiêu An Nhiên bỏ tiền nhờ mình giúp trong các kỳ thi, vòi tiền của Tiêu An Nhiên liên tục, khiến cho tiền bạc trong nhà y hết sạch.
Tiêu An Nhiên đến lúc không thể nhịn được nữa, trong lúc tức giận đã giết Triệu Thiên Châu. Do đó, án này xảy ra là có nguyên nhân, người bị hại rõ ràng là sai, Dương Thu Trì không chuẩn bị định Tiêu An Nhiên vào tử tội. Tuy nhiên, nguyên nhân bên trong này phụ thân của Tiêu An Nhiên không thể biết được. Ông ta chỉ biết giết người thường mạng, sợ con trai phải thường mạng, do đó đến cầu tình.
Dương Thu Trì đang định bảo ông ta không cần dùng tiền để hối lộ làm chi, vì con trai ông ta sẽ không bị phán tội chết, nhưng lão Hắc đầu cứ dập đầu lia lịa nói: "Tứ lão gia, chút bạc này.... là do thảo dân đập nồi bán sắt, chạy động chạy tây mới có được. Thảo dân thật tại hết tiền rồi, nhưng mà, thảo dân trước đây là công tượng trong Công tượng cục của triều đình, có nghề, chỉ cần Tứ lão gia có thể cho thảo dân chút thời gian, thảo dân nhất định có thể kiếm tiền đưa thêm."
"Hắc hắc, cái đó thì không cần...," Dương Thu Trì mới nói tới đây chợt động lòng, hỏi dồn: "Ông là công tượng trong công tượng cục của triều đình?"
"Đúng vậy!"
"Vậy ông có biết chế tạo hồng di đại pháo và toại phát thương không?"
Lão hắc đầu ngẩn ra, vội đáp: "Biết, thảo dân khi xưa ở trong cục đã từng tham gia chế hồng di đại pháo và Toại phát thương. Sau này tuổi lớn rồi mới rời khỏi công tượng cục, trở về quê ở Kiềm Dương này mở tiệm sắt."
"Thật không? Quá tốt rồi!" Dương Thu TRì mừng rỡ đứng dậy chạy tới đỡ ông ta dậy, "Ngồi! Ngồi xuống hẳn nói! Người đâu a! Rót trà...! Rót ly trà ngon ra đây!"
Các đầy tới chờ hầu ngoài cửa vội mang tới một chung trà thơm, hoài nghi nhìn lão Hắc đầu, lòng tưởng lão thiết tượng này sao lại được đãi ngộ như vậy nhỉ?
Lão hắc đầu cũng tự cảm thấy thụ sủng mà kinh, không dám ngồi xuống, bị Dương Thu Trì ép mạnh mới ngồi ghé đít xuống mép ngoài của ghế, e dè nhìn hắn.
Dương Thu Trì nói; "Ông ngoại trừ biết tạo hồng di đại pháo và toại phát thương, còn biết làm cái gì nữa?"
Lão hắc đầu tựa hồ cảm thấy Dương Thu Trì nói như vậy là khinh thường năng lực của ông ta, nên muốn khiến cho điển sứ đại nhân có lòng tin với tài nghệ của mình, để chờ ông ta làm thêm tiền điền vào chỗ hối lộ, ông ta không khiêm tốn nữa, cười cầu tài nói: 'Tứ lão gia, tôi có biết tạo Phất lãng cơ pháo, hổ tồn pháo, phích lịc pháo, đọc hỏa cầu, thần cơ tiễn, bách hổ tề bôn có thể bắn 100 phát liên tục, chấn thiên lôi, khai hoa đạn vâng vâng. Tôi biết hết. Cung tên, đao kiếm càng không cần nói đến. Chỉ cần ngài có thể vẽ một bức vẽ, thì không cần tinh xảo đến đâu, thảo dân cũng có thể tạo ra được."
"Thật không?" Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, mặt như hoa nở, lòng nghĩ cái này là trời giúp ta rồi! Hắn vỗ một cái mạnh lên vai ông ta, nói: "Ông có thể còn chưa biết, huyện chúng ta sắp lập đoàn luyện vũ trang rồi, muốn tạo súng pháo, ta đang sầu không có công tượng rành nghề đây. Thì ra là ông là người từng ở cục công tượng của triều đình. Vậy được, ta cho ông vài ngài, ông làm cho ta những vũ khí trang bị có thể làm được, bao quát các loại khải giáp, mỗi thứ đều làm hết một cái cho ta. Nếu như tạo tốt, ta không những lưu lại mang cho con ông, mà còn dùng trọng kim mời ông làm cục trưởng công tượng cục của đoàn luyện! Thế nào?"
Lão hắc đầu mừng rỡ, quỳ sụp xuống lạy, dập đầu lia lịa: "Đa tạ tứ lão gia thành toàn, tứ lão gia hãy yên tâm, thảo dân tạo ra vũ khí lão gia xem là vừa ý ngay!"
Dương Thu Trì lấy bao bạc trên đất để lại bàn: "Số bạc này người mang về làm vốn, nhất định phải tạo cho tốt! Cho ngươi sáu ngày..., à không, mười ngày, đủ hay không? Một mình ngươi đủ không, hay là ta tìm người giúp ngươi?"
"Đủ rồi, mỗi dạng vũ khí chỉ tạo một thứ thì thời gian đủ rồi, không cần tìm người giúp, tiểu nhận có mấy đồ đệ giúp, chỉ là..."
Dương Thu Trì vội hỏi: "Chỉ là thế nào?"
"Chỉ là tạo vũ khí quân dụng là tội bị chém đầu..."
"Ha ha, cái đó không sợ, thành lập đoàn luyện là thông qua sự gật đầu của tri huyện lão gia, chế tạo vũ khí súng pháo là do Phúc vương gia của Hồ Quảng cho phép, ngươi yên tâm làm đi, ừ..., để đảm bảo ngươi tạo súng ống an toàn, ta phái Ngụy bộ đầu đưa mấy bộ khoái đến giúp cảnh giới cho ngươi. Nếu như ngươi có thể tạo ra những súng ống làm ta vừa ý, sau này sẽ cho ngươi đưa xưởng cơ khí đến nha môn luôn, vậy là an toàn rồi, ha ha ha."
"Dạ..., đa tạ Tứ lão gia!"
Dương Thu Trì cho gọi Ngụy bộ đầu đến đem chuyện này nói ra, bảo ông ta mang mấy bộ khoái đến chỗ xưởng đồ sắt của lão hắc đầu cảnh giới.
Sau khi đưa lão hắc đầu đi, Dương Thu Trì nhỏen miệng cười cao hứng cả ngày. Hắn vào nội nha của tri huyện báo với Lôi tri huyện chuyện cho lão hắc đầu chế tạo súng ống, lại nói bản thân cần đi Quý châu Trấn viễn phủ mua vật tư quân nhu. Lôi tri huyện đối với chuyện quân sự một khiếu chẳng thông, thậm chí còn tránh xa, đương nhiên mọi chuyện đều nghe Dương Thu Trì an bài.
Vào lúc này, đội hộ vệ đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát, xe ngựa của Dương Thu Trì và tiểu quận chúa đã sớm chuẩn bị xong. Hắn dẫn theo hai nha hoàn lần trước từ Trường Sa theo cùng với tiểu quận chúa len xe, khởi trình xuất phát đến Trấn Viễn phủ.
Khi xuất phát là đã giữa trưa. Tối đến, họ vào trong một khách sạn sạch sẽ ở một tiểu trấnơở lại. Điếm chưởng quỹ giới thiệu cho họ những món không tệ, dọn lên cho mọi người ăn. Chỉ có điều, sau khi ăn xong, họ ngầy ngật buồn ngủ, còn chưa kịp cởi y phục thì đã ngã lên giường ngủ vùi.
Dương Thu Trì bị nước lạnh tạt cho tỉnh lại, từ từ mở mắt, thấy đầu đau như búa bổ, trước mắt bóng người xao động, nhưng không nhìn rõ là ai. Hắn động đậy người, biết đã bị trói chặt, lại bị thêm một bồn nước lạnh đổ vào đầu. Nước lạnh kích thích, khiến hắn thanh tỉnh đi nhiều.
Bên tay hắn chợt nghe một giọng truyền tới: "Điển sứ đại nhân, tỉnh rồi chưa?" Giọng nói này cố cường điệu, khô cứng vô cùng.
Dương Thu Trì cố mở mắt, thấy đó là đại hán mặt đen đang nhìn mình chòng chọc. Hắn nhìn tả hữu, phát hiện tiểu quận chúa và hai nha hoàn cũng bị trói thúc ké nằm dựa bên cạnh hắn. Mã Lăng Vũ và các hộ vệ đều bị trói gô lại thành một hàng dài, không biết sống chết thế nào.
/713
|