Dương Thu Trì lấy từ trong người ra một cái nhíp, dùng nó nhổ từ trên đầu của hơn ba mươi hòa thượng này mỗi người một sợi tóc, phân biệt dùng vải trắng ghi dấu gói lại, rồi nói với Mã Độ: "Đại ca, xin chờ một chút, đệ đi một lát quay lại."
"Huynh đệ đi đâu đó?"
"Đi suy nghĩ xem trong hơn ba mươi người này, người nào là kẻ đội cái mũ rơm đó."
"Nghĩ thế nào..." Mã Độ định hỏi xem làm cách nào để nghĩ ra người đội mũ rơm, nhưng vừa rồi đã đáp ứng với Dương Thu Trì là không hỏi làm thế nào hắn phá án, do đó nên đổi lại nói: "Tốt lắm, đi mau về mau!"
Dương Thu Trì trở về nhà, đi vào phòng đem dụng cụ kiểm trắc ra đem so sánh sợi tóc vướng lại trong mũ và hơn ba mươi sợi tóc vừa lấy được dưới kính hiển vi.
Dưới kính hiển vi, những màu sắc khác nhau của các cọng tóc, độ thộ, đặc trưng của biểu bì đều hiện lên rất rõ ràng. Kinh qua so sánh, Dương Thu Trì phát hiện có tám cọng tóc tương tự với cọng lấy được từ chiếc mũ.
Sau đó, Dương Thu Trì trước hết kiểm tra nhóm máu của cọng tóc ngắn lấy từ nón ra, xác định nó thuộc nhóm A, rồi kiểm tra nhóm máu của 8 cọng tóc còn lại, trong đó có ba cọng được xác định là loại A.
Như vậy hiện giờ phạm vi đã rút gọn lại còn 3 người!
Nếu như có máy kiểm DNA, thì có thể xác định được ai là người đội cái nón rơm trong ba người này rồi. Nhưng bằng kiểm tra nhóm máu thì chỉ mới dừng lại ở đây thôi. Nhưng mà, từ ba người hiềm nghi muốn xác định một người, có thể dùng hình tấn bức cung, đối với cẩm y vệ mà nói, thì vấn đề này không lớn. Dù gì thì người giống như Tạ quả phụ thà chết không khai ấy vẫn còn rất hiếm.
Dương Thu Trì nhớ số ghi chú của ba sợi tóc này, cất các dụng cụ kiểm nghiệm vào trong rương hợp kim rồi khóa lại, trở về dịch sở bên cạnh nha môn.
Mã Độ cười hì hì bước đến nghênh tiếp hắn, lòng đầy trông đợi hỏi: "Sao rồi? Huynh đệ."
Dương Thu Trì mỉm cười gật đầu: "Gần xong rồi."
Mắt Mã Độ sáng rực lên, vui mừng hỏi: "Là tên nào?"
Dương Thu Trì bước đến trước ba mươi hòa thượng, kéo ra ba người mà hắn đã ghi nhớ số hiệu, nói: "Rất có khả năng là một trong ba người này!"
Ba người đó có hai đại hán khôi ngô và một lão đầu mập mạp thấp lùn, râu bạc lông mày cũng bạc, mặt mày đầy nếp nhăn.
Mã Độ bước đến trước ba hòa thượng đó, tử tế nhận diện một hồi, không nhìn ra điểm nào khả nghi, liền gọi: "Người đâu, bắt ba tên này lại!"
Cẩm y vệ xông lên trói ba người bắt quỳ trên đất, hai vị hòa thương khôi ngô kêu la hỏi vì sao lại bắt họ, còn vị mập lùn thì chẳng nói tiếng nào.
Mã Độ cười lạnh nói: "Ba ngươi là bọn phản tặc, là người của Kiến Văn đế, đúng hay không?"
Hai vị đại hòa thượng khôi ngô cùng kêu oan, chỉ có vị mập lùn là không nói. Dưới ánh nắng mặt trời, không biết là do nóng nực hay do sợ sệt, đầu của ba hòa thượng đều toát mồ hôi đầm đìa.
Dương Thu Trì nhất mực đứng nhìn một cách rất bàng quan, thấy ba hòa thượng chảy mồ hôi, trong lòng liền động. Hắn bước lên phía trước quan sát thật kỹ vị hòa thượng mập lùn, nhìn khiến y phát run, sau một hồi, Dương Thu Trì nắm hàm râu của y giật mạnh, chòm râu bạc bị rứt ra ngay, hiện cái cằm trơn nhẵn.
Cái hàm râu này là giả! Mã Độ kêu lên một tiếng, quay sang nhìn thật cẩn thận vị hòa thượng mập này. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Dương Thu Trì giật giật hai cái nữa, lột sạch hai hàng lông mày trắng như cước của hòa thượng, thì ra chúng cũng giả nốt!
Lúc vị hòa thượng đó bắt đầu phát run toàn thân, trên đầu ứa ra đầy mồ hôi lạnh, nhưng mặt thì không có giọt nào, đó chính là nguyên nhân Dương Thu Trì nghi ngờ y. Rất có khả năng là trên mặt y có bôi một lớp hồ gì đó, ngăn trở lỗ chân lông, do đó trên mặt không có mồ hôi. Điều này cho thấy vị hòa thượng này đã hóa trang! Và nếu như y không mang lòng quỷ, thì hóa trang để làm gì?
Dương Thu Trì lấy bình trà ở trên bàn, quỳ xuống đất đổ trà lên đầu hòa thượng, sau đó dùng tay áo ra sức kỳ cọ mặt của y. Một lúc sau, vị lão hòa thượng mặt đầy nếp nhăn này biến thành một trung niên hòa thượng mặt mày mập mạp hồng hào trông rất phương phi.
"Ah...!" Mã Độ kêu lên một tiếng kinh ngạc, đứng trước mặt vị hòa thượng này nhìn thật kỹ, đột nhiên gọi lớn: "Mau lấy đồ hình bắt phạm nhân ra đây!"
"Dạ!" Một cẩm y vệ đáp ứng, chạy vào trong dịch sở. Chẳng mấy chốc sau, y chạy ra mang theo một cuộn giấy quấn thật lớn, đặt lên trên bàn. Đây là cáo văn tróc nã phạm nhân do cẩm y vệ phát đi, trên đó đều có hình vẽ của trọng phạm triều đình.
Mã Độ lấy từng tấm mở ra đem so với hòa thượng mập, đột nhiên tay y ngừng lại, cầm một bức hình so ngay trước mặt hòa thượng này. Dương Thu Trì vừa nhìn là đã thấy nó so với hòa thượng có bảy tám phần tương tự. Dù gì thì hình vẽ so với hình chụp không thể nào so sánh về độ chân thật được. Nhưng mà, nếu so ra thì hòa thượng này và người trên hình giống nhau phi thường.
"Ha ha ha, ha ha ha..." Mã Độ ngẩng lên trời cười lớn, bức họa trong tay theo nhịp cười phất phơ loạn lên, và vị hòa thượng đó mặt cũng biến thành xám ngoét, toàn thân run rẩy.
Mã Độ ngưng cười, đắc ý thi một lễ với vị hòa thượng ấy: "Vương công công! Ti chức ra mắt ngài a! Ha ha ha..." Lại một trận cười đắc ý.
Vị hòa thượng mập ấy bây giờ không còn ngồi vững nữa, than dài một tiếng rồi mềm nhũn nằm ẹp xuống đất.
Dương Thu Trì hiếu kỳ hỏi: "Đại ca, huynh nhận ra hòa thượng này?"
Mã Độ chộp lấy vai Dương Thu Trì, đắc ý cười nói: "Huynh đệ, đệ biết vị hòa thượng mập này là ai không?" Không chờ Dương Thu Trì đáp, Mã Độ tràn đầy hưng phấn nói tiếp: "Lão là thái giám Vương Việt đắc lực nhất của Kiến Văn đế năm xưa! Người này là người khuyên Kiến Văn đế đào tẩu, và cùng lén trốn với y. Chúng ta hiện giờ đã bắt được tên cầm đầu này, sợ sau này huynh đệ chúng ta muốn không phát đạt cũng khó lắm! Ha ha ha..."
A? Dương Thu Trì không rành lắm về chuyện liên quan đến Kiến Văn đế. Trong thời trung học, môn lịch sử hắn học không được giỏi. Nhưng mà thấy Mã Độ hưng phấn như vậy, vị hòa thượng mập này nhất định là một trong những nhân vật trọng yếu dưới trướng của Kiến Văn.
Năm ấy, trong chiến dịch Tĩnh Nạn, Yến Vương Chu Lệ cho đại quân đánh tới kinh thành Nam Kinh của Minh triều. Kiến Văn đế muốn tự sát, nhưng vì có vị thái giám Vương Việt này ngăn cản, nói là gia gia Chu Nguyên Chương của Kiến Văn đế đã sớm dự đoán chuyện sẽ xảy ra ngày hôm nay, đã lưu lại cho Kiến Văn đế một cái rương sắt, trong đó có cà sa, có bản đồ địa đạo. Thế rồi Kiến Văn đế dẫn Vương Việt cùng tùy tùng thông qua địa đạo chạy khỏi kinh thành.
Vị Vương Việt này là thái giám hầu cận của Kiến Văn đế, Mã Độ bắt được lão, sao không cao hứng phát điên cho được.
Mã Độ mừng rỡ kêu lên: "Bắt lão đưa vào dịch sở cho ta!"
Cầm y vệ đem Vương Việt vào trong, Mã Độ cho Dương Thu Trì hợp cùng mình thẩm vấn lão.
Mã Độc bước đến trước mặt Vương Việt, nhìn lão không nói gì, đột nhiên đưa tay ra, chộm bộ hạ của Vương Việt vặn kéo một hồi, sao đó cười âm âm, quay đầu lại đắc ý nói với Dương Thu Trì: "Không sai, tên khốn này là một hoạn quan chẳng có hột nào, ha ha..." Vương Việt tứa mồ hôi khắp đầu, gương mặt không còn chút sắc diện.
Mã Độ cầm cái mũ rơm hỏi Vương Việt: "Cái mũ này có phải của ngươi?"
Vương Việt tái mặt không nói gì, Mã Độ vươn tay ra bạt tay Vương Việt một cái: "Họ Vương kia, ngươi tốt nhất là mau chóng khai ra, ngươi cũng biết thủ đoạn của cẩm y vệ chúng ta là như thế nào! Đừng để chịu cái khổ da thịt!"
Miệng Vương Việt run bần bật mấy cái, cuối cùng cũng không nói gì.
Mã Độ nhẹ vỗ vỗ vào mặt Vương Việt: "Ngươi là một người minh bạch, ngươi hiện giờ chỉ còn đem chuyện gặp Kiến Văn Đế và đồng lõa khai ra hết, mới có thể đoái công chuộc tội, giữ được cái đầu heo của ngươi! Biết chưa? Nếu không đương kim hoàng thượng sẽ đối phó với ngươi như thế nào, trong lòng ngươi tự biết rõ hơn ai hết!"
Lời nói này điểm trúng chỗ yếu hại của Vương Việt, miệng y run cầm cập một chút, rồi cuối cùng cũng nói: "Cái mũ rơm này ... là của ta, sau khi rời khỏi nhà Tạ quả phụ bỏ quên lại." Thanh âm của lão vô cùng sắc bén, the thé, quả nhiên là một vị thái giám.
"Ngươi đến nhà Tạ quả phụ làm gì?"
"Đến lấy một phong thư."
Mã Độ lấy từ trong người ra một phong mật thư: "Có phải là phong thư này không?"
Vương Việt nhìn sơ qua, đáp: "Đúng vậy."
"Huynh đệ đi đâu đó?"
"Đi suy nghĩ xem trong hơn ba mươi người này, người nào là kẻ đội cái mũ rơm đó."
"Nghĩ thế nào..." Mã Độ định hỏi xem làm cách nào để nghĩ ra người đội mũ rơm, nhưng vừa rồi đã đáp ứng với Dương Thu Trì là không hỏi làm thế nào hắn phá án, do đó nên đổi lại nói: "Tốt lắm, đi mau về mau!"
Dương Thu Trì trở về nhà, đi vào phòng đem dụng cụ kiểm trắc ra đem so sánh sợi tóc vướng lại trong mũ và hơn ba mươi sợi tóc vừa lấy được dưới kính hiển vi.
Dưới kính hiển vi, những màu sắc khác nhau của các cọng tóc, độ thộ, đặc trưng của biểu bì đều hiện lên rất rõ ràng. Kinh qua so sánh, Dương Thu Trì phát hiện có tám cọng tóc tương tự với cọng lấy được từ chiếc mũ.
Sau đó, Dương Thu Trì trước hết kiểm tra nhóm máu của cọng tóc ngắn lấy từ nón ra, xác định nó thuộc nhóm A, rồi kiểm tra nhóm máu của 8 cọng tóc còn lại, trong đó có ba cọng được xác định là loại A.
Như vậy hiện giờ phạm vi đã rút gọn lại còn 3 người!
Nếu như có máy kiểm DNA, thì có thể xác định được ai là người đội cái nón rơm trong ba người này rồi. Nhưng bằng kiểm tra nhóm máu thì chỉ mới dừng lại ở đây thôi. Nhưng mà, từ ba người hiềm nghi muốn xác định một người, có thể dùng hình tấn bức cung, đối với cẩm y vệ mà nói, thì vấn đề này không lớn. Dù gì thì người giống như Tạ quả phụ thà chết không khai ấy vẫn còn rất hiếm.
Dương Thu Trì nhớ số ghi chú của ba sợi tóc này, cất các dụng cụ kiểm nghiệm vào trong rương hợp kim rồi khóa lại, trở về dịch sở bên cạnh nha môn.
Mã Độ cười hì hì bước đến nghênh tiếp hắn, lòng đầy trông đợi hỏi: "Sao rồi? Huynh đệ."
Dương Thu Trì mỉm cười gật đầu: "Gần xong rồi."
Mắt Mã Độ sáng rực lên, vui mừng hỏi: "Là tên nào?"
Dương Thu Trì bước đến trước ba mươi hòa thượng, kéo ra ba người mà hắn đã ghi nhớ số hiệu, nói: "Rất có khả năng là một trong ba người này!"
Ba người đó có hai đại hán khôi ngô và một lão đầu mập mạp thấp lùn, râu bạc lông mày cũng bạc, mặt mày đầy nếp nhăn.
Mã Độ bước đến trước ba hòa thượng đó, tử tế nhận diện một hồi, không nhìn ra điểm nào khả nghi, liền gọi: "Người đâu, bắt ba tên này lại!"
Cẩm y vệ xông lên trói ba người bắt quỳ trên đất, hai vị hòa thương khôi ngô kêu la hỏi vì sao lại bắt họ, còn vị mập lùn thì chẳng nói tiếng nào.
Mã Độ cười lạnh nói: "Ba ngươi là bọn phản tặc, là người của Kiến Văn đế, đúng hay không?"
Hai vị đại hòa thượng khôi ngô cùng kêu oan, chỉ có vị mập lùn là không nói. Dưới ánh nắng mặt trời, không biết là do nóng nực hay do sợ sệt, đầu của ba hòa thượng đều toát mồ hôi đầm đìa.
Dương Thu Trì nhất mực đứng nhìn một cách rất bàng quan, thấy ba hòa thượng chảy mồ hôi, trong lòng liền động. Hắn bước lên phía trước quan sát thật kỹ vị hòa thượng mập lùn, nhìn khiến y phát run, sau một hồi, Dương Thu Trì nắm hàm râu của y giật mạnh, chòm râu bạc bị rứt ra ngay, hiện cái cằm trơn nhẵn.
Cái hàm râu này là giả! Mã Độ kêu lên một tiếng, quay sang nhìn thật cẩn thận vị hòa thượng mập này. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Dương Thu Trì giật giật hai cái nữa, lột sạch hai hàng lông mày trắng như cước của hòa thượng, thì ra chúng cũng giả nốt!
Lúc vị hòa thượng đó bắt đầu phát run toàn thân, trên đầu ứa ra đầy mồ hôi lạnh, nhưng mặt thì không có giọt nào, đó chính là nguyên nhân Dương Thu Trì nghi ngờ y. Rất có khả năng là trên mặt y có bôi một lớp hồ gì đó, ngăn trở lỗ chân lông, do đó trên mặt không có mồ hôi. Điều này cho thấy vị hòa thượng này đã hóa trang! Và nếu như y không mang lòng quỷ, thì hóa trang để làm gì?
Dương Thu Trì lấy bình trà ở trên bàn, quỳ xuống đất đổ trà lên đầu hòa thượng, sau đó dùng tay áo ra sức kỳ cọ mặt của y. Một lúc sau, vị lão hòa thượng mặt đầy nếp nhăn này biến thành một trung niên hòa thượng mặt mày mập mạp hồng hào trông rất phương phi.
"Ah...!" Mã Độ kêu lên một tiếng kinh ngạc, đứng trước mặt vị hòa thượng này nhìn thật kỹ, đột nhiên gọi lớn: "Mau lấy đồ hình bắt phạm nhân ra đây!"
"Dạ!" Một cẩm y vệ đáp ứng, chạy vào trong dịch sở. Chẳng mấy chốc sau, y chạy ra mang theo một cuộn giấy quấn thật lớn, đặt lên trên bàn. Đây là cáo văn tróc nã phạm nhân do cẩm y vệ phát đi, trên đó đều có hình vẽ của trọng phạm triều đình.
Mã Độ lấy từng tấm mở ra đem so với hòa thượng mập, đột nhiên tay y ngừng lại, cầm một bức hình so ngay trước mặt hòa thượng này. Dương Thu Trì vừa nhìn là đã thấy nó so với hòa thượng có bảy tám phần tương tự. Dù gì thì hình vẽ so với hình chụp không thể nào so sánh về độ chân thật được. Nhưng mà, nếu so ra thì hòa thượng này và người trên hình giống nhau phi thường.
"Ha ha ha, ha ha ha..." Mã Độ ngẩng lên trời cười lớn, bức họa trong tay theo nhịp cười phất phơ loạn lên, và vị hòa thượng đó mặt cũng biến thành xám ngoét, toàn thân run rẩy.
Mã Độ ngưng cười, đắc ý thi một lễ với vị hòa thượng ấy: "Vương công công! Ti chức ra mắt ngài a! Ha ha ha..." Lại một trận cười đắc ý.
Vị hòa thượng mập ấy bây giờ không còn ngồi vững nữa, than dài một tiếng rồi mềm nhũn nằm ẹp xuống đất.
Dương Thu Trì hiếu kỳ hỏi: "Đại ca, huynh nhận ra hòa thượng này?"
Mã Độ chộp lấy vai Dương Thu Trì, đắc ý cười nói: "Huynh đệ, đệ biết vị hòa thượng mập này là ai không?" Không chờ Dương Thu Trì đáp, Mã Độ tràn đầy hưng phấn nói tiếp: "Lão là thái giám Vương Việt đắc lực nhất của Kiến Văn đế năm xưa! Người này là người khuyên Kiến Văn đế đào tẩu, và cùng lén trốn với y. Chúng ta hiện giờ đã bắt được tên cầm đầu này, sợ sau này huynh đệ chúng ta muốn không phát đạt cũng khó lắm! Ha ha ha..."
A? Dương Thu Trì không rành lắm về chuyện liên quan đến Kiến Văn đế. Trong thời trung học, môn lịch sử hắn học không được giỏi. Nhưng mà thấy Mã Độ hưng phấn như vậy, vị hòa thượng mập này nhất định là một trong những nhân vật trọng yếu dưới trướng của Kiến Văn.
Năm ấy, trong chiến dịch Tĩnh Nạn, Yến Vương Chu Lệ cho đại quân đánh tới kinh thành Nam Kinh của Minh triều. Kiến Văn đế muốn tự sát, nhưng vì có vị thái giám Vương Việt này ngăn cản, nói là gia gia Chu Nguyên Chương của Kiến Văn đế đã sớm dự đoán chuyện sẽ xảy ra ngày hôm nay, đã lưu lại cho Kiến Văn đế một cái rương sắt, trong đó có cà sa, có bản đồ địa đạo. Thế rồi Kiến Văn đế dẫn Vương Việt cùng tùy tùng thông qua địa đạo chạy khỏi kinh thành.
Vị Vương Việt này là thái giám hầu cận của Kiến Văn đế, Mã Độ bắt được lão, sao không cao hứng phát điên cho được.
Mã Độ mừng rỡ kêu lên: "Bắt lão đưa vào dịch sở cho ta!"
Cầm y vệ đem Vương Việt vào trong, Mã Độ cho Dương Thu Trì hợp cùng mình thẩm vấn lão.
Mã Độc bước đến trước mặt Vương Việt, nhìn lão không nói gì, đột nhiên đưa tay ra, chộm bộ hạ của Vương Việt vặn kéo một hồi, sao đó cười âm âm, quay đầu lại đắc ý nói với Dương Thu Trì: "Không sai, tên khốn này là một hoạn quan chẳng có hột nào, ha ha..." Vương Việt tứa mồ hôi khắp đầu, gương mặt không còn chút sắc diện.
Mã Độ cầm cái mũ rơm hỏi Vương Việt: "Cái mũ này có phải của ngươi?"
Vương Việt tái mặt không nói gì, Mã Độ vươn tay ra bạt tay Vương Việt một cái: "Họ Vương kia, ngươi tốt nhất là mau chóng khai ra, ngươi cũng biết thủ đoạn của cẩm y vệ chúng ta là như thế nào! Đừng để chịu cái khổ da thịt!"
Miệng Vương Việt run bần bật mấy cái, cuối cùng cũng không nói gì.
Mã Độ nhẹ vỗ vỗ vào mặt Vương Việt: "Ngươi là một người minh bạch, ngươi hiện giờ chỉ còn đem chuyện gặp Kiến Văn Đế và đồng lõa khai ra hết, mới có thể đoái công chuộc tội, giữ được cái đầu heo của ngươi! Biết chưa? Nếu không đương kim hoàng thượng sẽ đối phó với ngươi như thế nào, trong lòng ngươi tự biết rõ hơn ai hết!"
Lời nói này điểm trúng chỗ yếu hại của Vương Việt, miệng y run cầm cập một chút, rồi cuối cùng cũng nói: "Cái mũ rơm này ... là của ta, sau khi rời khỏi nhà Tạ quả phụ bỏ quên lại." Thanh âm của lão vô cùng sắc bén, the thé, quả nhiên là một vị thái giám.
"Ngươi đến nhà Tạ quả phụ làm gì?"
"Đến lấy một phong thư."
Mã Độ lấy từ trong người ra một phong mật thư: "Có phải là phong thư này không?"
Vương Việt nhìn sơ qua, đáp: "Đúng vậy."
/713
|