"Không sai! Con gái của ngài bị Ân lão đầu này gian sát!" Dương Thu Trì nói với giọng căm giận.
"A...!" Ân lão thái gia kinh khủng vô cùng, nỗ lực vùng vẫy, cổ bị cương đao cắt đứt một miếng, đau đến nỗi phát ra một tiếng kêu thảm, không dám loạn động nữa, chỉ biết kêu lên: "Ngươi... ngươi nói bậy!"
Dương Thu Trì không lý gì đến lão, quay đầu sang nói với Bạch Thiên Tổng: "Thiên Tổng đại nhân, không biết ngài có quan sát cẩn thận vết cắn trên người lệnh ái hay không, nếu không nhìn kỹ thì có thể khai quan nghiệm thi, vết răng ấy không tề chỉnh, hơn nữa, không có dấu răng nanh phía trên, cho thấy người cắn lệnh ái không còn cái răng nanh này nữa." Nói xong hắn quay lại Ân lão gia tử, tiếp, "Hắc hắc, Ân lão đầu, ông há miệng ra để chúng ta coi xem cái răng nanh hàm trên bên phải của ông có còn hay không?"
Ân lão thái gia nghe thế liền ngậm miệng chặt lại.
Bạch Thiên Tổng nắm quyền lại nghe kêu răng rắc, giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn tên thanh y nhân che mặt phía sau Ân lão gia tử: "Thả lão ra! Nếu không ta giết luôn cả hai người!"
Vừa rồi tên bịt mặt mặc áo xanh này đã nghe hết mọi chuyện, đã phần nào đoán được lão già râu này thì ra là hung phạm gian sát con gái người ta. Như vậy lão không còn giá trị lợi dụng để làm con tin nữa, nên khi nghe lời của Bạch Thiên Tổng, liền bỏ tay ra, lắc mình đến sau lưng Ân lão phu nhân, đưa đao kề vào cổ lão thái thái này, chộm cánh tay của bà lớp giọng uy hiếp: "Các ngươi không được qua đây, nếu không ta giết luôn lão thái bà này!"
Bạch Thiên Tổng bước lên mấy bước, một tay kéo lấy Ân lão thái gia, tay còn lại vận lực bóp miệng lão ra tra xét. Quả nhiên, cái răng nanh bên phải của lão đã bị khuyết mất, trống không.
Bạch Thiên Tổng chộp lấy áo bào của Ân lão đầu, dùng lực kéo một cái, áo bào bị xé tét lộ ra hình hài còm nhom của Ân lão đầu. Ở vị trí bụng dưới, bốn vết cào kéo dài từ trên xuống dưới hiện ra rất rõ ràng. Vết cào này nằm ở vị trí tiểu phúc (bụng dưới), lại từ trên xuống dưới, vị trí và lực độ như vậy rất khó có khả năng do Ân lão gia tử tự cào. Hay nói cách khác, bộ vị như thế không có khả năng tự làm bị thương, mà phải do người/vật khác làm bị thương.
Bạch Thiên Tổng kéo Ân lão đầu quật xuống đất một cái, rồi đưa chân đạp lên, đau khiến Ân lão thái gia kêu thảm liên hồi, xương suýt chút nữa bị đạp vỡ.
Bạch Thiên Tổng lượm cây quài trượng của Ân lão thái gia bị ném bỏ trong đám cỏ, tử tế quan sát, vặn đầu quài trượng ra xem. Trong đầu quài trượng là một khoang rỗng, lắc một cái thì thò ra một cái ống nhỏ. Bạch Thiên Tổng đưa tay tiếp lấy nhìn ngó, rồi đưa cái ống đó vào miệng, nháy mắt với Tống Vân Nhi. Đột nhiên, y chuyển sang thổi mạnh một cái về phía tên thanh y bịt mặt đứng sau Ân lão phu nhân.
Một luồng khói đặc phóng ra từ trong ống, tên bịt mặt không kịp phòng bị vô thức nhắm mắt lại, đưa tay trái định che đám khói. Tuy hắn mang mặt nạ, nhưng đã hít không ít khói, thầm kêu không hay, cương đao trong tay liền động, cứa mạnh vào cổ của Ân lão thái thái.
Tuy nhiên, cứa thì cứa, nhưng hắn không cảm giác được đao bén cắt sâu vào trong da thịt. Ngược lại, một cơn đau lúc này bất chợt ập tới, hắn mở mắt, phát hiện tay phải bám đầy máu, cánh tay cầm đao của hắn đã bị người ta chặt một đao rớt xuống rồi!
Thì ra, khi Bạch Thiên Tổng nháy mắt với Tống Vân Nhi, là có ý bảo nàng động thủ. Bạch Thiên Tổng phun mê hương, thu hút sự chú ý của thanh y nhân, cùng lúc đó, Tống Vân Nhi phóng đao ra nhanh như thiểm điện. Võ công của nàng nguyên cao hơn thanh y nhân một bậc, lại đột nhiên đánh lén, nên một chiêu là trúng, chặt phăng cánh tay phải cầm đao của y sát tận đầu vai.
Cùng lúc đó, Bạch Thiên Tổng đánh mạnh ra một quyền, trúng ngay xương sườn của thanh y nhân, khiến hắn bị văng bay đi một khoảng. Bọn cẩm y vệ lập tức xông lên kềm chế hắn, rồi thế hắn băng bó lại cánh tay bị cắt. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Bạch Thiên Tổng bước đến trước mặt thanh y nhân, lột bỏ khăn che mặt của hắn, đưa cái ống nhỏ phun thẳng vào mặt hắn, sau đó đứng sang một bên đợi. Một chốc sau, y đưa tay nhấc thanh y nhân lên, nhưng hắn như là một người không có xương vậy, Bạch Thiên Tổng vừa bỏ tay ra, thì y như một đống thịt thối, nằm mẹp ngay ra đất.
Gân xanh nổi vồng trên trán Bạch Thiên Tổng, thiết quyền được nắm lại như một cái búa sắt, chuyển thân bước tới trước mặt Ân lão đầu, cúi người xuống xòe bàn tay to bè ra bóp chặt lên sọ não của Ân lão, quát: "Ngươi khai thật ra cho ta, có phải là ngươi gian sát con gái của ta không? Dám nói nửa lời giả dối, lão tử xoay đứt cổ ngươi ngay!"
Ân lão đầu cảm giác đầu cổ đau nhói, tiếng xương cổ kêu lên răng rắc, sợ đến hồn phi phách tán, vội vã nói liên hồi: "Ta nói ta nói...! Bạch Tiểu Muội là do ta gian sát!"
Bạch Thiên Tổng nghe thế, hai mắt đã đỏ càng đỏ thêm, tay không khỏi tăng thêm mấy phần lực, khiến cho cổ của Ân lão đầu gần như đứt gãy, kêu thảm liên hồi.
Dương Thu Trì đứng ở bên đề tỉnh: "Bạch Thiên Tổng đại nhân trước hết hãy khoan động thủ, lão gian sát Bạch cô nương như thế nào vẫn còn chưa hỏi xong mà." Bạch Thiên Tổng thầm nghĩ không sai, do đó bình tĩnh lại một chút, liền lỏng tay ra một chút.
Dương Thu Trì quay đầu nói với các cẩm y vệ xung quanh: "Các người áp giải những tên phản tặc này qua một bên cạnh chừng cho cẩn thận." Ý tứ của hắn trong chuyện này rất rõ ràng, án mạng này có nhiều chuyện tế nhị, không tiện cho người ngoài nghe.
Bọn cẩm y vệ đều đồng thanh đáp ứng, đem ba tên thanh y nhân áp giải tới một chỗ khá xa, sau đó đi thu thập các thi thể của cẩm y vệ đã chết.
Bạch Thiên Tổng khe khẽ gật đầu biểu lộ sự cảm tạ, sao đó bỏ tay ra, chộp lấy cổ Ân lão đầu: "Con mẹ ngươi còn không nói mau!"
Khắp người Ân lão đầu run rẩy, thở hổn hển mấy hơi liền rồi từ từ nói: "Trưa hôm ấy ta đi ngang qua chỗ ở của Bạch Tiểu Muội, thấy Hồ Tam mở cửa sổ tiến vào trong phòng, liền len lén đi theo dò xét. Rồi thấy Hồ Tam cưỡng gian Bạch Tiểu Muội xong bỏ đi, ta... ta thấy Bạch Tiểu muội nằm ở trên giường khóc lóc, thân hình lõa lồ... liền... liền nổi sắc tâm, muốn nhân cơ hội đó từ ở phía sau làm nàng ta hôn mê, sau đó cưỡng gian..."
Bạch Thiên Tổng kẹp đầu Ân lão lắc mạnh liên hồi, tức giận mắng chửi: "Ngươi là tên súc sanh!"
Ân lão đầu không kêu ra tiếng nửa, thè cả lưỡi ra ngoài, hai mắt trợn trắng hôn mê luôn.
Tống tri huyện vội nói: "Thiên Tổng đại nhân bớt giận, để hỏi cho rõ án này rồi tính."
Bạch phu nhân đã đỡ Bạch Tố Mai đến bên cạnh không biết từ lúc nào, nghe Ân lão đầu nói những lời đau lòng vừa rồi, trong lòng tiếc thương đau đớn cho con gái chết thảm, liền thút thít khóc đến não lòng. Bạch Thiên Tổng có chút hối hận vì vừa rồi dùng lực quá mạnh, liền nhanh chóng điểm vào huyệt nhân trung của Ân lão đầu, cả một lúc sau Ân lão mới tỉnh lại.
Bạch Thiên Tổng không dám bóp cổ Ân lão đầu nữa, sợ sẽ bóp chết lão luôn, không tra ra nguyên nhân mọi chuyện, bèn quát lên một tiếng tức giận: "Cái con chó già nhà ngươi, mau nói tiếp đi!"
Ân lão đầu run giọng nói tiếp: "Trước hết ta cởi bào, lén luồn đến phía sau giường, vén một góc màn lên phun mê hương..., sau đó dùng áo bào che mặt của nàng ta, đề phòng nàng ta nhìn thấy ta. Nhưng ta gấp gáp quá, không chờ đến lúc mê hương phát huy tác dụng, đã áp lên rồi...."
Ân lão đầu thở dồn dập vài hơi, lén đưa mắt nhìn gương mặt âm trầm của Bạch Thiên Tổng, lòng cảm thấy phát rét, cúi đầu tiếp tục nói: "Không ngờ nàng ta còn có sức, kéo y phục ra nhìn thấy ta, rồi lớn tiếng kêu thét, quào lên tiểu phúc của ta một cái đau đớn... Ta hoảng kinh, liền bịt miệng nàng ta lại..., mới lúc đầu nàng ta còn phản ứng rất lợi hại, sau đó mê hương bắt đầu phát huy tác dụng, nàng ta không còn chút sức lực nào, ta liền dùng đồ lót của nàng ta cột chéo hai tay lên trên đầu..., sau đó... làm nhục nàng..."
Bạch phu nhân òa lên một tiếng khóc nấc, ôm chặt lấy Bạch Tố Mai. Nước mắt của Bạch Tố Mai cũng ứa ra từng giọt như hạt trân châu, khẽ khàng rơi xuống đất.
Ân lão phu nhân ngồi ở bên kia, hai mắt nhìn trân trối mà như không thấy gì, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nghiệt chướng! Đúng là nghiệt chướng...."
Bạch Thiên Tổng nghiến răng kêu răng rắc, quyền vung lên rồi lại hạ xuống, nhìn Ân lão đầu trừng trừng.
"A...!" Ân lão thái gia kinh khủng vô cùng, nỗ lực vùng vẫy, cổ bị cương đao cắt đứt một miếng, đau đến nỗi phát ra một tiếng kêu thảm, không dám loạn động nữa, chỉ biết kêu lên: "Ngươi... ngươi nói bậy!"
Dương Thu Trì không lý gì đến lão, quay đầu sang nói với Bạch Thiên Tổng: "Thiên Tổng đại nhân, không biết ngài có quan sát cẩn thận vết cắn trên người lệnh ái hay không, nếu không nhìn kỹ thì có thể khai quan nghiệm thi, vết răng ấy không tề chỉnh, hơn nữa, không có dấu răng nanh phía trên, cho thấy người cắn lệnh ái không còn cái răng nanh này nữa." Nói xong hắn quay lại Ân lão gia tử, tiếp, "Hắc hắc, Ân lão đầu, ông há miệng ra để chúng ta coi xem cái răng nanh hàm trên bên phải của ông có còn hay không?"
Ân lão thái gia nghe thế liền ngậm miệng chặt lại.
Bạch Thiên Tổng nắm quyền lại nghe kêu răng rắc, giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn tên thanh y nhân che mặt phía sau Ân lão gia tử: "Thả lão ra! Nếu không ta giết luôn cả hai người!"
Vừa rồi tên bịt mặt mặc áo xanh này đã nghe hết mọi chuyện, đã phần nào đoán được lão già râu này thì ra là hung phạm gian sát con gái người ta. Như vậy lão không còn giá trị lợi dụng để làm con tin nữa, nên khi nghe lời của Bạch Thiên Tổng, liền bỏ tay ra, lắc mình đến sau lưng Ân lão phu nhân, đưa đao kề vào cổ lão thái thái này, chộm cánh tay của bà lớp giọng uy hiếp: "Các ngươi không được qua đây, nếu không ta giết luôn lão thái bà này!"
Bạch Thiên Tổng bước lên mấy bước, một tay kéo lấy Ân lão thái gia, tay còn lại vận lực bóp miệng lão ra tra xét. Quả nhiên, cái răng nanh bên phải của lão đã bị khuyết mất, trống không.
Bạch Thiên Tổng chộp lấy áo bào của Ân lão đầu, dùng lực kéo một cái, áo bào bị xé tét lộ ra hình hài còm nhom của Ân lão đầu. Ở vị trí bụng dưới, bốn vết cào kéo dài từ trên xuống dưới hiện ra rất rõ ràng. Vết cào này nằm ở vị trí tiểu phúc (bụng dưới), lại từ trên xuống dưới, vị trí và lực độ như vậy rất khó có khả năng do Ân lão gia tử tự cào. Hay nói cách khác, bộ vị như thế không có khả năng tự làm bị thương, mà phải do người/vật khác làm bị thương.
Bạch Thiên Tổng kéo Ân lão đầu quật xuống đất một cái, rồi đưa chân đạp lên, đau khiến Ân lão thái gia kêu thảm liên hồi, xương suýt chút nữa bị đạp vỡ.
Bạch Thiên Tổng lượm cây quài trượng của Ân lão thái gia bị ném bỏ trong đám cỏ, tử tế quan sát, vặn đầu quài trượng ra xem. Trong đầu quài trượng là một khoang rỗng, lắc một cái thì thò ra một cái ống nhỏ. Bạch Thiên Tổng đưa tay tiếp lấy nhìn ngó, rồi đưa cái ống đó vào miệng, nháy mắt với Tống Vân Nhi. Đột nhiên, y chuyển sang thổi mạnh một cái về phía tên thanh y bịt mặt đứng sau Ân lão phu nhân.
Một luồng khói đặc phóng ra từ trong ống, tên bịt mặt không kịp phòng bị vô thức nhắm mắt lại, đưa tay trái định che đám khói. Tuy hắn mang mặt nạ, nhưng đã hít không ít khói, thầm kêu không hay, cương đao trong tay liền động, cứa mạnh vào cổ của Ân lão thái thái.
Tuy nhiên, cứa thì cứa, nhưng hắn không cảm giác được đao bén cắt sâu vào trong da thịt. Ngược lại, một cơn đau lúc này bất chợt ập tới, hắn mở mắt, phát hiện tay phải bám đầy máu, cánh tay cầm đao của hắn đã bị người ta chặt một đao rớt xuống rồi!
Thì ra, khi Bạch Thiên Tổng nháy mắt với Tống Vân Nhi, là có ý bảo nàng động thủ. Bạch Thiên Tổng phun mê hương, thu hút sự chú ý của thanh y nhân, cùng lúc đó, Tống Vân Nhi phóng đao ra nhanh như thiểm điện. Võ công của nàng nguyên cao hơn thanh y nhân một bậc, lại đột nhiên đánh lén, nên một chiêu là trúng, chặt phăng cánh tay phải cầm đao của y sát tận đầu vai.
Cùng lúc đó, Bạch Thiên Tổng đánh mạnh ra một quyền, trúng ngay xương sườn của thanh y nhân, khiến hắn bị văng bay đi một khoảng. Bọn cẩm y vệ lập tức xông lên kềm chế hắn, rồi thế hắn băng bó lại cánh tay bị cắt. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Bạch Thiên Tổng bước đến trước mặt thanh y nhân, lột bỏ khăn che mặt của hắn, đưa cái ống nhỏ phun thẳng vào mặt hắn, sau đó đứng sang một bên đợi. Một chốc sau, y đưa tay nhấc thanh y nhân lên, nhưng hắn như là một người không có xương vậy, Bạch Thiên Tổng vừa bỏ tay ra, thì y như một đống thịt thối, nằm mẹp ngay ra đất.
Gân xanh nổi vồng trên trán Bạch Thiên Tổng, thiết quyền được nắm lại như một cái búa sắt, chuyển thân bước tới trước mặt Ân lão đầu, cúi người xuống xòe bàn tay to bè ra bóp chặt lên sọ não của Ân lão, quát: "Ngươi khai thật ra cho ta, có phải là ngươi gian sát con gái của ta không? Dám nói nửa lời giả dối, lão tử xoay đứt cổ ngươi ngay!"
Ân lão đầu cảm giác đầu cổ đau nhói, tiếng xương cổ kêu lên răng rắc, sợ đến hồn phi phách tán, vội vã nói liên hồi: "Ta nói ta nói...! Bạch Tiểu Muội là do ta gian sát!"
Bạch Thiên Tổng nghe thế, hai mắt đã đỏ càng đỏ thêm, tay không khỏi tăng thêm mấy phần lực, khiến cho cổ của Ân lão đầu gần như đứt gãy, kêu thảm liên hồi.
Dương Thu Trì đứng ở bên đề tỉnh: "Bạch Thiên Tổng đại nhân trước hết hãy khoan động thủ, lão gian sát Bạch cô nương như thế nào vẫn còn chưa hỏi xong mà." Bạch Thiên Tổng thầm nghĩ không sai, do đó bình tĩnh lại một chút, liền lỏng tay ra một chút.
Dương Thu Trì quay đầu nói với các cẩm y vệ xung quanh: "Các người áp giải những tên phản tặc này qua một bên cạnh chừng cho cẩn thận." Ý tứ của hắn trong chuyện này rất rõ ràng, án mạng này có nhiều chuyện tế nhị, không tiện cho người ngoài nghe.
Bọn cẩm y vệ đều đồng thanh đáp ứng, đem ba tên thanh y nhân áp giải tới một chỗ khá xa, sau đó đi thu thập các thi thể của cẩm y vệ đã chết.
Bạch Thiên Tổng khe khẽ gật đầu biểu lộ sự cảm tạ, sao đó bỏ tay ra, chộp lấy cổ Ân lão đầu: "Con mẹ ngươi còn không nói mau!"
Khắp người Ân lão đầu run rẩy, thở hổn hển mấy hơi liền rồi từ từ nói: "Trưa hôm ấy ta đi ngang qua chỗ ở của Bạch Tiểu Muội, thấy Hồ Tam mở cửa sổ tiến vào trong phòng, liền len lén đi theo dò xét. Rồi thấy Hồ Tam cưỡng gian Bạch Tiểu Muội xong bỏ đi, ta... ta thấy Bạch Tiểu muội nằm ở trên giường khóc lóc, thân hình lõa lồ... liền... liền nổi sắc tâm, muốn nhân cơ hội đó từ ở phía sau làm nàng ta hôn mê, sau đó cưỡng gian..."
Bạch Thiên Tổng kẹp đầu Ân lão lắc mạnh liên hồi, tức giận mắng chửi: "Ngươi là tên súc sanh!"
Ân lão đầu không kêu ra tiếng nửa, thè cả lưỡi ra ngoài, hai mắt trợn trắng hôn mê luôn.
Tống tri huyện vội nói: "Thiên Tổng đại nhân bớt giận, để hỏi cho rõ án này rồi tính."
Bạch phu nhân đã đỡ Bạch Tố Mai đến bên cạnh không biết từ lúc nào, nghe Ân lão đầu nói những lời đau lòng vừa rồi, trong lòng tiếc thương đau đớn cho con gái chết thảm, liền thút thít khóc đến não lòng. Bạch Thiên Tổng có chút hối hận vì vừa rồi dùng lực quá mạnh, liền nhanh chóng điểm vào huyệt nhân trung của Ân lão đầu, cả một lúc sau Ân lão mới tỉnh lại.
Bạch Thiên Tổng không dám bóp cổ Ân lão đầu nữa, sợ sẽ bóp chết lão luôn, không tra ra nguyên nhân mọi chuyện, bèn quát lên một tiếng tức giận: "Cái con chó già nhà ngươi, mau nói tiếp đi!"
Ân lão đầu run giọng nói tiếp: "Trước hết ta cởi bào, lén luồn đến phía sau giường, vén một góc màn lên phun mê hương..., sau đó dùng áo bào che mặt của nàng ta, đề phòng nàng ta nhìn thấy ta. Nhưng ta gấp gáp quá, không chờ đến lúc mê hương phát huy tác dụng, đã áp lên rồi...."
Ân lão đầu thở dồn dập vài hơi, lén đưa mắt nhìn gương mặt âm trầm của Bạch Thiên Tổng, lòng cảm thấy phát rét, cúi đầu tiếp tục nói: "Không ngờ nàng ta còn có sức, kéo y phục ra nhìn thấy ta, rồi lớn tiếng kêu thét, quào lên tiểu phúc của ta một cái đau đớn... Ta hoảng kinh, liền bịt miệng nàng ta lại..., mới lúc đầu nàng ta còn phản ứng rất lợi hại, sau đó mê hương bắt đầu phát huy tác dụng, nàng ta không còn chút sức lực nào, ta liền dùng đồ lót của nàng ta cột chéo hai tay lên trên đầu..., sau đó... làm nhục nàng..."
Bạch phu nhân òa lên một tiếng khóc nấc, ôm chặt lấy Bạch Tố Mai. Nước mắt của Bạch Tố Mai cũng ứa ra từng giọt như hạt trân châu, khẽ khàng rơi xuống đất.
Ân lão phu nhân ngồi ở bên kia, hai mắt nhìn trân trối mà như không thấy gì, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nghiệt chướng! Đúng là nghiệt chướng...."
Bạch Thiên Tổng nghiến răng kêu răng rắc, quyền vung lên rồi lại hạ xuống, nhìn Ân lão đầu trừng trừng.
/713
|