Khi cả hai vui chơi đã thấm mệt, Tĩnh Phong dẫn Thiên Giai đi ăn cơm trưa rồi đưa cô về nhà. Anh ân cần hỏi:
- Mệt lắm không? Em đi nghỉ đi, mọi thứ cứ để đó.
- Anh không qua đón Ngọc à?
- Cứ để nó bên đó đi, anh đi ngủ đã. – Tĩnh Phong bước lên lầu, thả mình lên chiếc giường. Anh bỗng nhiên nhớ lại lời Thiên Giai hỏi anh. Tại sao cô lại hỏi anh như vậy? Cô đang có ý định rời xa anh sao? Anh nghĩ rất nhiều nhưng cũng không tìm ra được lí do thích đáng. Về phần Thiên Giai, cô quyết định để cho mọi lời nói của Nguyệt Nhã tan biến, như cô chưa từng nghe. Vì nếu cô cứ để trong lòng, nó sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến cô, càng làm cho Tĩnh Phong lo lắng . Cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy cũng đã hơn 4h30 chiều. Cô vội vàng vào bếp, lo nấu nướng chuẩn bị bữa tối. Thiên Giai thấy cửa phòng của Tĩnh Phong còn đóng, nghĩ rằng ngày hôm nay cũng đã tiêu tốn của anh nhiều năng lượng, nên cô không gọi anh dậy. Mải mê chuẩn bị đồ ăn, cô không biết Tĩnh Phong đã đứng cạnh mình từ lúc nào.:
- Sao không gọi anh?
- Ơ- Thiên Giai giật mình – Anh dậy rồi à? Thấy anh ngủ ngon quá nên em không gọi.
- Tính làm một mình à? – Tĩnh Phong chỉ vào đống đồ sẽ được chuẩn bị cho bữa tối
- Thế anh có muốn làm cùng không? – Thiên Giai hỏi
- Không – Tĩnh Phong trả lời dứt khoát- Muốn tự làm.
Thiên Giai ngớ người. Cái con người này lúc nào cũng bá đạo, ai mà chịu cho nổi.
- Có cần quá đáng như vậy không?- Thiên Giai nhăn mặt
- Có gì là quá đáng?
- Anh âm ngoan bá đạo vừa thôi, ai mà chịu cho nổi anh.
- Em.
- Anh đừng có mơ, tới bây giờ là em hết chịu nổi rồi đó.
- Không chịu được cũng phải gắng.
- Anh… anh… Thiệt tình, không biết nói anh thế nào nữa.
Tĩnh Phong nhìn bộ mặt của Thiên Giai lúc này thì cũng không khỏi phì cười. Anh bước đến gần cô, nhéo má cô một cái rồi kéo cô tới bếp.
- Cùng nấu vậy.
- Đó, ngoan vậy mới có người thương. – Thiên Giai cười, đưa tay xoa đầu Tĩnh Phong. Nhưng với chiều cao 1m65, có thể với tới người cao 1m80 như anh thì thật không thể dễ dàng. Tĩnh Phong thấy hành động của cô như vậy liền phì cười, hại cô đỏ mặt. Nhà bếp là một nơi cất giữ nhiều kỉ niệm hạnh phúc của hai người. Nhưng liệu tình yêu ấy có trường tồn mãi mãi? Những tháng ngày hạnh phúc của Tĩnh Phong và Thiên Giai có lẽ đang bắt đầu đếm ngược. Họ sẽ tiếp tục yêu nhau, bên nhau trọn đời hay sẽ rời xa nhau, chọn ngã đi cho riêng mình? Mọi thứ không có ai lường trước được, nên chỉ có thể chờ câu trả lời của tương lai mà thôi.
- Mệt lắm không? Em đi nghỉ đi, mọi thứ cứ để đó.
- Anh không qua đón Ngọc à?
- Cứ để nó bên đó đi, anh đi ngủ đã. – Tĩnh Phong bước lên lầu, thả mình lên chiếc giường. Anh bỗng nhiên nhớ lại lời Thiên Giai hỏi anh. Tại sao cô lại hỏi anh như vậy? Cô đang có ý định rời xa anh sao? Anh nghĩ rất nhiều nhưng cũng không tìm ra được lí do thích đáng. Về phần Thiên Giai, cô quyết định để cho mọi lời nói của Nguyệt Nhã tan biến, như cô chưa từng nghe. Vì nếu cô cứ để trong lòng, nó sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến cô, càng làm cho Tĩnh Phong lo lắng . Cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy cũng đã hơn 4h30 chiều. Cô vội vàng vào bếp, lo nấu nướng chuẩn bị bữa tối. Thiên Giai thấy cửa phòng của Tĩnh Phong còn đóng, nghĩ rằng ngày hôm nay cũng đã tiêu tốn của anh nhiều năng lượng, nên cô không gọi anh dậy. Mải mê chuẩn bị đồ ăn, cô không biết Tĩnh Phong đã đứng cạnh mình từ lúc nào.:
- Sao không gọi anh?
- Ơ- Thiên Giai giật mình – Anh dậy rồi à? Thấy anh ngủ ngon quá nên em không gọi.
- Tính làm một mình à? – Tĩnh Phong chỉ vào đống đồ sẽ được chuẩn bị cho bữa tối
- Thế anh có muốn làm cùng không? – Thiên Giai hỏi
- Không – Tĩnh Phong trả lời dứt khoát- Muốn tự làm.
Thiên Giai ngớ người. Cái con người này lúc nào cũng bá đạo, ai mà chịu cho nổi.
- Có cần quá đáng như vậy không?- Thiên Giai nhăn mặt
- Có gì là quá đáng?
- Anh âm ngoan bá đạo vừa thôi, ai mà chịu cho nổi anh.
- Em.
- Anh đừng có mơ, tới bây giờ là em hết chịu nổi rồi đó.
- Không chịu được cũng phải gắng.
- Anh… anh… Thiệt tình, không biết nói anh thế nào nữa.
Tĩnh Phong nhìn bộ mặt của Thiên Giai lúc này thì cũng không khỏi phì cười. Anh bước đến gần cô, nhéo má cô một cái rồi kéo cô tới bếp.
- Cùng nấu vậy.
- Đó, ngoan vậy mới có người thương. – Thiên Giai cười, đưa tay xoa đầu Tĩnh Phong. Nhưng với chiều cao 1m65, có thể với tới người cao 1m80 như anh thì thật không thể dễ dàng. Tĩnh Phong thấy hành động của cô như vậy liền phì cười, hại cô đỏ mặt. Nhà bếp là một nơi cất giữ nhiều kỉ niệm hạnh phúc của hai người. Nhưng liệu tình yêu ấy có trường tồn mãi mãi? Những tháng ngày hạnh phúc của Tĩnh Phong và Thiên Giai có lẽ đang bắt đầu đếm ngược. Họ sẽ tiếp tục yêu nhau, bên nhau trọn đời hay sẽ rời xa nhau, chọn ngã đi cho riêng mình? Mọi thứ không có ai lường trước được, nên chỉ có thể chờ câu trả lời của tương lai mà thôi.
/87
|