Thiên Giai bên này nghe đồ đạc trong phòng của Tĩnh Phong rơi liên tục thì không khỏi lo lắng. Chưa bao giờ cô thấy anh như lúc này, một con người không biết kiềm chế bản thân. Cô tự hỏi có chuyện gì đã xảy ra với anh. Thiên Giai rất muốn qua bên đó xem tình hình thế nào, nhưng cô không thể, vì anh đã dặn cô và Tích Ngọc ở yên trong phòng. Nếu bây giờ mà gặp anh thì anh sẽ giận mất. Cô cố ru mình vào giấc ngủ, để cho mọi chuyện được qua đi.
Sáng hôm sau, Thiên Giai dậy sớm, cô mở cửa đi chợ rồi về nhà nấu đồ ăn sáng. Cô định bụng rằng nấu xong mới gọi hai anh em nhà này dậy, nhưng chỉ một lúc sau Tĩnh Phong đã đứng cạnh cô, lên tiếng khiến cô giật mình:
- Dậy sớm vậy?
- Anh.. sao lại ở đây? Sao anh không ngủ thêm?
- Ngủ không được. Để anh giúp em. Nấu cà ri à?
- Ừm, đang chuẩn bị nấu cà ri. Hôm qua – Thiên Giai ngập ngừng – Anh có chuyện gì phải không?
- Không có gì.
- Đừng nói dối em. Lúc anh gọi điện cho em giọng của anh đã rất lạ. Hình như rất gấp, đã vậy còn ra cái lệnh kì cục đó. Em lại nghe tiếng đồ đạc trong phòng đổ bể liên hồi, anh còn nói dối sao?
- Nếu anh nói em có tin anh không?
- Đương nhiên là tin.
- Thật ra hôm qua anh bị chuốc thuốc.
- Thuốc? Thuốc gì? Anh mà cũng bị sao? Hay là anh uống rượu?
- Đúng, là rượu. Chính Nguyệt Nhã là người gây ra. Hiện tại cô ta đã ở sân bay, anh tống cô ta ra nước ngoài cho rảnh mắt. Còn quầy bar kia dẹp luôn rồi.
- Có cần quá đáng vậy không?
- Em tha thứ cho những gì cô ta làm sao?
- Em.. ý em là quầy bar. Họ có lỗi gì đâu mà anh cho dẹp luôn vậy?
- Thông đồng lừa đảo.- Tĩnh Phong đi vòng ra đằng sau Thiên Giai, nhẹ ôm lấy cô, nói nhỏ – Nếu anh không gọi cho em, thì có lẽ bây giờ em không đứng ở đây nữa đâu.
- Ý anh là sao? – Thiên Giai vẫn tiếp tục cho nguyên liệu vào nồi
- Em sẽ giống như lúc ở căn nhà hoang đó, và đang ngồi khóc đấy. – Tĩnh Phong cười nhẹ
- Anh… – Thiên Giai huých nhẹ vào bụng anh – Đáng ghét, sao lại nhắc đến cái chuyện đó.- Thiên Giai chợt im lặng, sau đó liền nói – Cả một ngày anh không hề gọi điện hay nhắn tin cho em. Gọi cho anh thì bị khóa máy. Em tưởng anh quên em rồi.
- Khờ quá, sao mà anh quên em được?
- Anh không biết khi đó em nghĩ gì đâu. Rất lo lắng đấy
- Anh biết rồi. Anh xin lỗi về chuyện hôm qua. Giờ thì để anh giúp em. – Tĩnh Phong buông Thiên Giai ra, đi về chỗ cũ, nêm nếm gia vị. Một lúc sau, anh hít hà- Thơm chưa này.
- Tự sướng quá mà – Thiên Giai lắc đầu.
- Anh ra lệnh cấm em không được đụng vào món này.
- Ê, anh chơi gì mà kì vậy hả? Là công em đi chợ chọn đồ, ai biểu anh vác xác xuống đây đòi nấu chung rồi giờ lại cấm em ăn. Anh là người không được ăn thì có.
- Mơ à cưng. Anh nói rồi, nguyên nồi này là của anh với Ngọc. Em không có phần
- Mộng tưởng hả nhóc. Hay cần chị đây lên lớp thuyết giảng về quyền sở hữu? Ngoan ngoãn nghe lời may ra còn được hưởng khoan hồng.
- Miễn cãi. Nó – Tĩnh Phong chỉ vào nồi cà ri đang sôi bốc khói nghi ngút, thơm phức- là của anh
- Không bao giờ, là của em – Thiên Giai cũng không chịu thua.
- Anh chị ồn ào quá à. 6h15 rồi đó. Em đói, muốn ăn sáng rồi đi học. – Tích Ngọc mặc đồng phục, khoanh tay đứng dựa vào bàn ăn.
- Em chờ chút, chị lấy cho em – Thiên Giai vội đi lấy dĩa
- Đưa anh – Tĩnh Phong giật chiếc dĩa ăn từ tay Thiên Giai – Em lên thay đồ đi
- Được thôi – Thiên Giai ngoan ngoãn đưa dĩa cho Tĩnh Phong, lên phòng thay đồ. Khi xuống, cô nghe Tĩnh Phong nói với Tích Ngọc:
- Thế nào? Anh nấu ngon không?
- Cực chuẩn- Tích Ngọc đưa ngón cái ra hiệu – Anh ba này, hay anh chuyển qua nấu ăn đi. Tài năng như anh mà để không thì phí lắm, để chuyện công ty cho anh hai với ba mẹ lo.
- Không được, anh phải phụ anh hai chứ.
- Ngọc ơi, em lầm rồi, món này là chị nấu – Thiên Giai đau khổ chỉ vào dĩa cà ri của Tích Ngọc
- Hả? – Tích Ngọc mở to mắt- Sao ai cũng giành công về phần mình vậy?
- Là chị mua đồ, đang nấu thì anh của em nhảy vô đòi nấu chung, giờ lại đi giành công của chị.
- Em ngồi xuống ăn đi kẻo nguội – Tĩnh Phong ngừng ăn, kéo chiếc ghế bên cạnh anh cho Thiên Giai. Nhưng Thiên Giai bưng dĩa của mình qua ngồi gần Tích Ngọc.
- À, ra là hai người nấu chung, hèn chi ngon đến thế – Tích Ngọc tấm tắc
- Em quá khen- Tĩnh Phong nói
- Này, da mặt của anh dày bao nhiêu vậy? Ngọc nói vậy rồi mà anh còn phản bác lại được à? – Thiên Giai buông đũa
- Thì đến mụn cũng không mọc được. – Tĩnh Phong ngồi ngửa ra phía sau.
- Anh… – Thiên Giai cứng họng, không ngờ con người này lại tự mãn đến thế. Nhưng đúng là mặt anh không có mụn thật. Mọi chi tiết trên người anh đều hoàn hảo, hoàn hảo đến không tưởng.
- Hahaha, đúng là Du Tĩnh Phong, anh bị anh hai Du Tuấn Kiệt của em đồng hóa rồi à? – Tích Ngọc ôm bụng cười
- Đương nhiên là không – Tĩnh Phong vẫn tiếp tục ăn- Hai người ăn lẹ mà còn đi học. Hôm nay mà đi trễ là cho đi xe bus đấy.
- Xong ngay xong ngay- Tích Ngọc ăn vội, gì chứ cô sợ nhất là đi một mình trên xe bus.Tĩnh Phong nhìn qua Thiên Giai, cô thấy vậy nhân cơ hội lè lưỡi trêu Tĩnh Phong rồi nói: ” Tưởng em sợ chắc?” . Tĩnh Phong thấy vậy chỉ biết lắc đầu, trên môi còn vương lại nụ cười nhẹ, có thể nói đó chỉ là anh hơi nâng khóe miệng mình lên mà thôi. Buổi sáng hôm ấy, có thể là buổi sáng vui vẻ nhất trong lòng của ba người này.
Sáng hôm sau, Thiên Giai dậy sớm, cô mở cửa đi chợ rồi về nhà nấu đồ ăn sáng. Cô định bụng rằng nấu xong mới gọi hai anh em nhà này dậy, nhưng chỉ một lúc sau Tĩnh Phong đã đứng cạnh cô, lên tiếng khiến cô giật mình:
- Dậy sớm vậy?
- Anh.. sao lại ở đây? Sao anh không ngủ thêm?
- Ngủ không được. Để anh giúp em. Nấu cà ri à?
- Ừm, đang chuẩn bị nấu cà ri. Hôm qua – Thiên Giai ngập ngừng – Anh có chuyện gì phải không?
- Không có gì.
- Đừng nói dối em. Lúc anh gọi điện cho em giọng của anh đã rất lạ. Hình như rất gấp, đã vậy còn ra cái lệnh kì cục đó. Em lại nghe tiếng đồ đạc trong phòng đổ bể liên hồi, anh còn nói dối sao?
- Nếu anh nói em có tin anh không?
- Đương nhiên là tin.
- Thật ra hôm qua anh bị chuốc thuốc.
- Thuốc? Thuốc gì? Anh mà cũng bị sao? Hay là anh uống rượu?
- Đúng, là rượu. Chính Nguyệt Nhã là người gây ra. Hiện tại cô ta đã ở sân bay, anh tống cô ta ra nước ngoài cho rảnh mắt. Còn quầy bar kia dẹp luôn rồi.
- Có cần quá đáng vậy không?
- Em tha thứ cho những gì cô ta làm sao?
- Em.. ý em là quầy bar. Họ có lỗi gì đâu mà anh cho dẹp luôn vậy?
- Thông đồng lừa đảo.- Tĩnh Phong đi vòng ra đằng sau Thiên Giai, nhẹ ôm lấy cô, nói nhỏ – Nếu anh không gọi cho em, thì có lẽ bây giờ em không đứng ở đây nữa đâu.
- Ý anh là sao? – Thiên Giai vẫn tiếp tục cho nguyên liệu vào nồi
- Em sẽ giống như lúc ở căn nhà hoang đó, và đang ngồi khóc đấy. – Tĩnh Phong cười nhẹ
- Anh… – Thiên Giai huých nhẹ vào bụng anh – Đáng ghét, sao lại nhắc đến cái chuyện đó.- Thiên Giai chợt im lặng, sau đó liền nói – Cả một ngày anh không hề gọi điện hay nhắn tin cho em. Gọi cho anh thì bị khóa máy. Em tưởng anh quên em rồi.
- Khờ quá, sao mà anh quên em được?
- Anh không biết khi đó em nghĩ gì đâu. Rất lo lắng đấy
- Anh biết rồi. Anh xin lỗi về chuyện hôm qua. Giờ thì để anh giúp em. – Tĩnh Phong buông Thiên Giai ra, đi về chỗ cũ, nêm nếm gia vị. Một lúc sau, anh hít hà- Thơm chưa này.
- Tự sướng quá mà – Thiên Giai lắc đầu.
- Anh ra lệnh cấm em không được đụng vào món này.
- Ê, anh chơi gì mà kì vậy hả? Là công em đi chợ chọn đồ, ai biểu anh vác xác xuống đây đòi nấu chung rồi giờ lại cấm em ăn. Anh là người không được ăn thì có.
- Mơ à cưng. Anh nói rồi, nguyên nồi này là của anh với Ngọc. Em không có phần
- Mộng tưởng hả nhóc. Hay cần chị đây lên lớp thuyết giảng về quyền sở hữu? Ngoan ngoãn nghe lời may ra còn được hưởng khoan hồng.
- Miễn cãi. Nó – Tĩnh Phong chỉ vào nồi cà ri đang sôi bốc khói nghi ngút, thơm phức- là của anh
- Không bao giờ, là của em – Thiên Giai cũng không chịu thua.
- Anh chị ồn ào quá à. 6h15 rồi đó. Em đói, muốn ăn sáng rồi đi học. – Tích Ngọc mặc đồng phục, khoanh tay đứng dựa vào bàn ăn.
- Em chờ chút, chị lấy cho em – Thiên Giai vội đi lấy dĩa
- Đưa anh – Tĩnh Phong giật chiếc dĩa ăn từ tay Thiên Giai – Em lên thay đồ đi
- Được thôi – Thiên Giai ngoan ngoãn đưa dĩa cho Tĩnh Phong, lên phòng thay đồ. Khi xuống, cô nghe Tĩnh Phong nói với Tích Ngọc:
- Thế nào? Anh nấu ngon không?
- Cực chuẩn- Tích Ngọc đưa ngón cái ra hiệu – Anh ba này, hay anh chuyển qua nấu ăn đi. Tài năng như anh mà để không thì phí lắm, để chuyện công ty cho anh hai với ba mẹ lo.
- Không được, anh phải phụ anh hai chứ.
- Ngọc ơi, em lầm rồi, món này là chị nấu – Thiên Giai đau khổ chỉ vào dĩa cà ri của Tích Ngọc
- Hả? – Tích Ngọc mở to mắt- Sao ai cũng giành công về phần mình vậy?
- Là chị mua đồ, đang nấu thì anh của em nhảy vô đòi nấu chung, giờ lại đi giành công của chị.
- Em ngồi xuống ăn đi kẻo nguội – Tĩnh Phong ngừng ăn, kéo chiếc ghế bên cạnh anh cho Thiên Giai. Nhưng Thiên Giai bưng dĩa của mình qua ngồi gần Tích Ngọc.
- À, ra là hai người nấu chung, hèn chi ngon đến thế – Tích Ngọc tấm tắc
- Em quá khen- Tĩnh Phong nói
- Này, da mặt của anh dày bao nhiêu vậy? Ngọc nói vậy rồi mà anh còn phản bác lại được à? – Thiên Giai buông đũa
- Thì đến mụn cũng không mọc được. – Tĩnh Phong ngồi ngửa ra phía sau.
- Anh… – Thiên Giai cứng họng, không ngờ con người này lại tự mãn đến thế. Nhưng đúng là mặt anh không có mụn thật. Mọi chi tiết trên người anh đều hoàn hảo, hoàn hảo đến không tưởng.
- Hahaha, đúng là Du Tĩnh Phong, anh bị anh hai Du Tuấn Kiệt của em đồng hóa rồi à? – Tích Ngọc ôm bụng cười
- Đương nhiên là không – Tĩnh Phong vẫn tiếp tục ăn- Hai người ăn lẹ mà còn đi học. Hôm nay mà đi trễ là cho đi xe bus đấy.
- Xong ngay xong ngay- Tích Ngọc ăn vội, gì chứ cô sợ nhất là đi một mình trên xe bus.Tĩnh Phong nhìn qua Thiên Giai, cô thấy vậy nhân cơ hội lè lưỡi trêu Tĩnh Phong rồi nói: ” Tưởng em sợ chắc?” . Tĩnh Phong thấy vậy chỉ biết lắc đầu, trên môi còn vương lại nụ cười nhẹ, có thể nói đó chỉ là anh hơi nâng khóe miệng mình lên mà thôi. Buổi sáng hôm ấy, có thể là buổi sáng vui vẻ nhất trong lòng của ba người này.
/87
|