Tuần này Thế Khải lại đi, nhưng anh phải mang Thiên Giai theo. Tối qua cô cứ năn nỉ anh mãi:
- Anh, cho em lên thành phố cùng anh nhé?
- Không được, em không biết đường sá, sẽ lạc đấy.
- Không đâu. Em sẽ ngoan ngoãn ở công viên chờ anh đến đón. Cho em đi với.
- Không được. Lỡ em bị gì thì sao?
- Em đã hơn 22 tuổi rồi đấy, có phải con nít lên ba đâu.
- Anh sợ…
- Em nhất quyết sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu
- Ừ, đành vậy. Nhưng em phải nghe lời anh.
- Đương nhiên rồi, hứa với anh đấy. – Thiên Giai như con mèo nhỏ, chạy vào phòng rồi đóng cửa lại, vùi mình vào mền ngủ. Ngày mai, cô sẽ được lên thành phố với anh.
Ngày hôm sau, Thế Khải dẫn cô đến công viên, đưa cho cô một ít tiền dằng túi, dặn cô ngồi đây chờ anh đến đón. Thiên Giai ngoan ngoãn gật đầu. Cô tìm cho mình một chiếc ghế đá, đặt ba- lô lên đó, lôi ra nào là giấy, bút, màu vẽ. Cô bắt đầu vẽ phong cảnh ở đây. Thiên Giai không biết rằng, bên kia đường, trong một công ty lớn, một chàng trai cô độc đang trông ngóng cô từng ngày, từng giờ nhưng không khi nào tìm được cô dù chỉ là một dấu vết nhỏ.
Điện thoại của Thiên Giai đổ chuông. Là Thế Khải gọi
- Trưa rồi đấy, em tìm chỗ nào mát mẻ một chút để ngồi, anh xong việc sẽ đến đón em đi ăn cơm nhé.
- Thôi anh, em có mua cơm ở gần đây rồi. Đang ăn nữa, tại em đói quá. Anh cứ làm việc đi, em đang vẽ. Em ổn mà.
- Ừ, vậy chờ anh thêm một chút nữa thôi, anh sẽ đưa em về nhà.
- Vâng, bye anh. – Thiên Giai cúp máy, cô dọn đồ qua chiếc ghế đá ở gần cổng ra vào, dù gì thì cảnh ở bên kia cô cũng đã vẽ xong.
Bỗng một cơn gió thổi đến làm tập tranh của cô bay mất, cô vội vàng chạy theo nhặt lại. Có một người tốt bụng nhặt giúp cô. Khi ngẩng lên, cô vui vẻ cảm ơn người đó mà không hề nhận ra anh là ai
- Cám ơn anh nhiều nhé, không có anh chắc tranh của tôi bay mất rồi – Thiên Giai cười, nụ cười đó làm người kia loạn nhịp tim. Là Tĩnh Phong
- Thiên Giai? – Tĩnh Phong gọi tên cô.
- Sao anh biết tên tôi? Tôi và anh có quen biết hả? À, chắc anh là bạn của anh trai tôi, nhìn anh chắc cũng bằng tuổi anh ấy.
- Anh trai?- Tĩnh Phong nhíu mày
- Đúng vậy, chắc anh ấy lại kể cho bạn của mình nghe về tôi. Tôi chỉ toàn phá phách mọi thứ của anh ấy thôi. Anh tôi tên Thế Khải.
” Thế Khải, đúng là anh đã mang giấu Thiên Giai đi, bảo sao tôi tìm không ra cô ấy”.
- Em không nhớ tôi thật sao?
- Hình như tôi chưa từng gặp qua anh. Bạn của Thế Khải ít khi về nhà chơi lắm. Anh ấy nói rằng, bạn của anh mà về thì cái nhà sẽ thành cái chợ, ồn ào, sợ ảnh hưởng đến tôi.
- Tôi có thể xem tranh của em không? – Tĩnh Phong hỏi
- Ồ, đương nhiên là được. Tặng anh một tấm đấy, coi như là lời cảm ơn của tôi. – Thiên Giai đưa cho Tĩnh Phong tập tranh của mình. Tĩnh Phong cẩn thận xem từng bức. Đúng là nét vẽ ấy, không thể nhầm lẫn vào đâu được. Trước mắt anh là Thiên Giai bằng xương bằng thịt. Nhưng hình như cô không hề nhớ ra Tĩnh Phong. Anh bỗng cảm thấy có gì đó rất đau, nỗi đau len lỏi qua từng tế bào mà thấm vào máu.
Đúng lúc đó, Thế Khải đến, Thiên Giai vui mừng vẫy tay:
- Anh, em ở đây này.
Thế Khải nhìn thấy Tĩnh Phong thì chợt lo lắng, nhưng anh cũng bình tĩnh trở lại. Bước tới bên Thiên Giai, nắm tay cô, anh nói:
- Chúng ta về thôi, ba mẹ đang chờ đấy.
Thiên Giai gật đầu, quay sang nói với Tĩnh Phong:
- Tôi đi đây, tặng anh hết những bức tranh đó đấy.
Chợt Tĩnh Phong nắm lấy tay Thiên Giai, anh mắt thống khổ của anh nhìn vào mắt cô:
- Xin em, đừng đi
- Anh, anh bị sao vậy? Thế Khải, giúp em với – Thiên Giai cầu cứu Thế Khải, cô không thể lấy tay mình ra khỏi tay Tĩnh Phong.
- Buông cô ấy ra đi – Thế Khải lên tiếng
- Cho tôi một lời giải thích. Vì sao lại đưa cô ấy rời khỏi tôi như thế? – Tĩnh Phong đau khổ hỏi
- 4 năm, hơn 4 năm chịu đau khổ là quá đủ rồi. Thậm chí cô ấy bị xe tông anh còn không biết. Nói tôi để cô ấy bên anh, tôi còn xứng để làm người không?
- Tai nạn ? – Tĩnh Phong ngạc nhiên hỏi lại
- Anh im đi, đừng hỏi tôi thêm bất cứ điều gì nữa. – Thế Khải kéo Thiên Giai chạy đi, nhấn cô vào trong xe, rồi phóng ga chạy thật nhanh. Tĩnh Phong đuổi theo, nhưng có lẽ ông trời muốn thủ thách anh. Thế Khải cắt đuôi nhanh gọn, Tĩnh Phong tức tối đập vào vô-lăng. Anh đang phải dừng đèn đỏ. ” Khốn kiếp” Tĩnh Phong tức tối.
Giọng cô dẫn chương trình trẻ đọc một bài thơ tình, lời bài thơ ấy như thức tỉnh tâm hồn Tĩnh Phong:
” Ở nơi đó hẳn là nhiều gió
Và có những bình minh ấm yên
Có người cho mượn bờ vai để xua những muộn phiền
Có người hôn lên trán để mình thấy với họ mình là tất cả
Cũng có nỗi buồn, cũng có nhiều vất vả
Cũng có những ngày tuổi trẻ long đong
Nỗi buồn cơm áo nặng lòng
Lối đi thì chật chội…
Nhưng cả những buồn vui, được mất kia đều không có tội
Hãy nắm tay anh đi qua những ngày này
Những ngày sự u mê như một cơn say
Những ngày chỉ cơn gió thoảng qua cũng thấy mình cần sát gần nhau để thêm hơi ấm
Những ngày yêu thật sâu và sống thật chậm
Để thời gian không bước vội quá nhanh
Những ngày tự do để mơ giấc mộng lành
Và nghĩ về một người với thật nhiều hạnh phúc…
Anh nhận ra để có thể bên nhau
Hẳn phải qua đớn đau, qua rất nhiều xa xót
Nhưng hạnh phúc thì chỉ luôn có một
Khi em nhìn anh chiều nay
Nụ cười đong đầy
Một tình yêu có thực
Và dù giữa đêm đông trái tim vẫn sáng rực
Như ngọn lửa soi đường
Để mình tìm về với những yêu thương…
Đường tới tình yêu có ngàn vạn con đường
Anh chỉ nghĩ về một bình minh yên tĩnh
Khi con tàu về vịnh
Chạy trốn cơn phong ba
Tình yêu em là một mái nhà… ”
- Anh, cho em lên thành phố cùng anh nhé?
- Không được, em không biết đường sá, sẽ lạc đấy.
- Không đâu. Em sẽ ngoan ngoãn ở công viên chờ anh đến đón. Cho em đi với.
- Không được. Lỡ em bị gì thì sao?
- Em đã hơn 22 tuổi rồi đấy, có phải con nít lên ba đâu.
- Anh sợ…
- Em nhất quyết sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu
- Ừ, đành vậy. Nhưng em phải nghe lời anh.
- Đương nhiên rồi, hứa với anh đấy. – Thiên Giai như con mèo nhỏ, chạy vào phòng rồi đóng cửa lại, vùi mình vào mền ngủ. Ngày mai, cô sẽ được lên thành phố với anh.
Ngày hôm sau, Thế Khải dẫn cô đến công viên, đưa cho cô một ít tiền dằng túi, dặn cô ngồi đây chờ anh đến đón. Thiên Giai ngoan ngoãn gật đầu. Cô tìm cho mình một chiếc ghế đá, đặt ba- lô lên đó, lôi ra nào là giấy, bút, màu vẽ. Cô bắt đầu vẽ phong cảnh ở đây. Thiên Giai không biết rằng, bên kia đường, trong một công ty lớn, một chàng trai cô độc đang trông ngóng cô từng ngày, từng giờ nhưng không khi nào tìm được cô dù chỉ là một dấu vết nhỏ.
Điện thoại của Thiên Giai đổ chuông. Là Thế Khải gọi
- Trưa rồi đấy, em tìm chỗ nào mát mẻ một chút để ngồi, anh xong việc sẽ đến đón em đi ăn cơm nhé.
- Thôi anh, em có mua cơm ở gần đây rồi. Đang ăn nữa, tại em đói quá. Anh cứ làm việc đi, em đang vẽ. Em ổn mà.
- Ừ, vậy chờ anh thêm một chút nữa thôi, anh sẽ đưa em về nhà.
- Vâng, bye anh. – Thiên Giai cúp máy, cô dọn đồ qua chiếc ghế đá ở gần cổng ra vào, dù gì thì cảnh ở bên kia cô cũng đã vẽ xong.
Bỗng một cơn gió thổi đến làm tập tranh của cô bay mất, cô vội vàng chạy theo nhặt lại. Có một người tốt bụng nhặt giúp cô. Khi ngẩng lên, cô vui vẻ cảm ơn người đó mà không hề nhận ra anh là ai
- Cám ơn anh nhiều nhé, không có anh chắc tranh của tôi bay mất rồi – Thiên Giai cười, nụ cười đó làm người kia loạn nhịp tim. Là Tĩnh Phong
- Thiên Giai? – Tĩnh Phong gọi tên cô.
- Sao anh biết tên tôi? Tôi và anh có quen biết hả? À, chắc anh là bạn của anh trai tôi, nhìn anh chắc cũng bằng tuổi anh ấy.
- Anh trai?- Tĩnh Phong nhíu mày
- Đúng vậy, chắc anh ấy lại kể cho bạn của mình nghe về tôi. Tôi chỉ toàn phá phách mọi thứ của anh ấy thôi. Anh tôi tên Thế Khải.
” Thế Khải, đúng là anh đã mang giấu Thiên Giai đi, bảo sao tôi tìm không ra cô ấy”.
- Em không nhớ tôi thật sao?
- Hình như tôi chưa từng gặp qua anh. Bạn của Thế Khải ít khi về nhà chơi lắm. Anh ấy nói rằng, bạn của anh mà về thì cái nhà sẽ thành cái chợ, ồn ào, sợ ảnh hưởng đến tôi.
- Tôi có thể xem tranh của em không? – Tĩnh Phong hỏi
- Ồ, đương nhiên là được. Tặng anh một tấm đấy, coi như là lời cảm ơn của tôi. – Thiên Giai đưa cho Tĩnh Phong tập tranh của mình. Tĩnh Phong cẩn thận xem từng bức. Đúng là nét vẽ ấy, không thể nhầm lẫn vào đâu được. Trước mắt anh là Thiên Giai bằng xương bằng thịt. Nhưng hình như cô không hề nhớ ra Tĩnh Phong. Anh bỗng cảm thấy có gì đó rất đau, nỗi đau len lỏi qua từng tế bào mà thấm vào máu.
Đúng lúc đó, Thế Khải đến, Thiên Giai vui mừng vẫy tay:
- Anh, em ở đây này.
Thế Khải nhìn thấy Tĩnh Phong thì chợt lo lắng, nhưng anh cũng bình tĩnh trở lại. Bước tới bên Thiên Giai, nắm tay cô, anh nói:
- Chúng ta về thôi, ba mẹ đang chờ đấy.
Thiên Giai gật đầu, quay sang nói với Tĩnh Phong:
- Tôi đi đây, tặng anh hết những bức tranh đó đấy.
Chợt Tĩnh Phong nắm lấy tay Thiên Giai, anh mắt thống khổ của anh nhìn vào mắt cô:
- Xin em, đừng đi
- Anh, anh bị sao vậy? Thế Khải, giúp em với – Thiên Giai cầu cứu Thế Khải, cô không thể lấy tay mình ra khỏi tay Tĩnh Phong.
- Buông cô ấy ra đi – Thế Khải lên tiếng
- Cho tôi một lời giải thích. Vì sao lại đưa cô ấy rời khỏi tôi như thế? – Tĩnh Phong đau khổ hỏi
- 4 năm, hơn 4 năm chịu đau khổ là quá đủ rồi. Thậm chí cô ấy bị xe tông anh còn không biết. Nói tôi để cô ấy bên anh, tôi còn xứng để làm người không?
- Tai nạn ? – Tĩnh Phong ngạc nhiên hỏi lại
- Anh im đi, đừng hỏi tôi thêm bất cứ điều gì nữa. – Thế Khải kéo Thiên Giai chạy đi, nhấn cô vào trong xe, rồi phóng ga chạy thật nhanh. Tĩnh Phong đuổi theo, nhưng có lẽ ông trời muốn thủ thách anh. Thế Khải cắt đuôi nhanh gọn, Tĩnh Phong tức tối đập vào vô-lăng. Anh đang phải dừng đèn đỏ. ” Khốn kiếp” Tĩnh Phong tức tối.
Giọng cô dẫn chương trình trẻ đọc một bài thơ tình, lời bài thơ ấy như thức tỉnh tâm hồn Tĩnh Phong:
” Ở nơi đó hẳn là nhiều gió
Và có những bình minh ấm yên
Có người cho mượn bờ vai để xua những muộn phiền
Có người hôn lên trán để mình thấy với họ mình là tất cả
Cũng có nỗi buồn, cũng có nhiều vất vả
Cũng có những ngày tuổi trẻ long đong
Nỗi buồn cơm áo nặng lòng
Lối đi thì chật chội…
Nhưng cả những buồn vui, được mất kia đều không có tội
Hãy nắm tay anh đi qua những ngày này
Những ngày sự u mê như một cơn say
Những ngày chỉ cơn gió thoảng qua cũng thấy mình cần sát gần nhau để thêm hơi ấm
Những ngày yêu thật sâu và sống thật chậm
Để thời gian không bước vội quá nhanh
Những ngày tự do để mơ giấc mộng lành
Và nghĩ về một người với thật nhiều hạnh phúc…
Anh nhận ra để có thể bên nhau
Hẳn phải qua đớn đau, qua rất nhiều xa xót
Nhưng hạnh phúc thì chỉ luôn có một
Khi em nhìn anh chiều nay
Nụ cười đong đầy
Một tình yêu có thực
Và dù giữa đêm đông trái tim vẫn sáng rực
Như ngọn lửa soi đường
Để mình tìm về với những yêu thương…
Đường tới tình yêu có ngàn vạn con đường
Anh chỉ nghĩ về một bình minh yên tĩnh
Khi con tàu về vịnh
Chạy trốn cơn phong ba
Tình yêu em là một mái nhà… ”
/87
|