Thiên Giai khóc đã đời, cô dụi dụi cho hết nước mắt. Tĩnh Phong thấy vậy thì mỉm cười, đưa tay lau hết nước mắt cho cô. Anh nhẹ nhàng nói:
- Về thành phố cùng anh nhé. Anh sẽ không để em chạy khỏi anh một lần nữa đâu.
- Đừng hòng, đồ sói xám – Thiên Giai quay người đi.
- Sói xám, hổ đói, hay thứ gì cũng được – Tĩnh Phong quay người Thiên Giai lại, đối diện với anh – Đi cùng anh nhé?
- Tĩnh Phong, em ghét anh, đi mãi không về – Thiên Giai ôm chầm lấy Tĩnh Phong.
- Thì anh đã về rồi đây này – Tĩnh Phong xoa xoa đầu cô, tay vuốt nhẹ mái tóc
- Giữa dòng người xuôi ngược, sao anh lại chọn em? – Thiên Giai hỏi nhỏ.
- Vì em là mảnh ghép hoàn hảo nhất trong đời anh. – Tĩnh Phong khẽ thì thầm vào tai cô. Lời nói đó khiến tim Thiên Giai đập mạnh đến mức Tĩnh Phong cũng có thể nghe thấy được.
Tĩnh Phong nhẹ nâng cằm Thiên Giai lên, đặt vào đôi môi của cô một nụ hôn, nụ hôn đầu tiên của cả hai. Thời khắc ấy, mọi sự như ngưng lại, ánh nắng chan hòa in bóng hai người xuống đồng hoa, vạn vật như đứng im để chứng kiến tình yêu của đôi bạn trẻ.
- Anh thấy mình thật may mắn khi lại được yêu em. Em là ánh nắng tuyệt vời nhất của đời anh – Tĩnh Phong buông Thiên Giai ra, nói với cô.
- Em mới là người may mắn – Thiên Giai đi ra phía sau Tĩnh Phong – Cõng em về.
- Được thôi, lên nào công chúa – Tĩnh Phong ngồi xuống
- Anh không sợ nhăn đồ à? Em chỉ nói đùa thôi.
- Nhanh nào, về còn xin phép mẹ em để anh đưa em về thành phố luôn.
- Em không chịu thì sao?
- Thì anh bắt cóc em chứ sao.
- Đừng hòng. – Thiên Giai trèo lên lưng Tĩnh Phong – Về thôi
Tĩnh Phong đi chậm nhất có thể, vừa đi anh vừa nghe Thiên Giai kể chuyện.
- Những năm qua em làm gì?
- Em à?? Sau khi anh đi thì khóc tới mấy trận lận đấy.
- Biết vậy mà vẫn để anh đi.
- Nếu có chọn lại, em vẫn để anh đi. Du học không phải ai cũng có thể nên em không muốn anh vuột mất cơ hội đâu.
- Rồi sau đó em bắt đầu diễn kịch?
Thiên Giai gật nhẹ.
- Và anh tát em một cái rất đau.
- Anh…
- Đừng nói xin lỗi xem – Thiên Giai đưa ngón tay đặt trước môi Tĩnh Phong- Sau đó, em cứ đợi chờ, đợi chờ cho đến ngày anh quay về. Nhưng tất cả cũng chỉ là một giấc mơ xa vời, anh đã về nước nhưng em không thể bên anh như xưa được nữa. Hôm anh ở nhà hàng, em đưa tài liệu đến cho anh, sau đó thì bị tai nạn. Mọi kí ức của em đều mất sạch. Thế Khải là người đã giúp em lấy lại, và bây giờ là thế này đây – Thiên Giai cười.
- Anh sẽ bù đắp tất cả, về cùng anh nhé – Tĩnh Phong tha thiết. Anh hối hận lắm rồi. Anh hận mình vì đã cố tình lãng quên Thiên Giai, nói những lời nói làm cho tâm hồn của cô bị tổn thương. Anh không đếm được số lần anh gây cho cô đau đớn. Anh còn nghĩ mình là một thằng hèn khi rắp tâm làm tổn thương cô. Nhưng khi thấy cô cứ gồng mình lên chịu đựng thì anh không thể tiếp tục hành hạ cô nữa. – Về cùng anh nhé – Tĩnh Phong lặp lại.
- Dạ… – Thiên Giai đáp nhỏ. Cô thật sự rất hạnh phúc khi lại được bên anh.
Tĩnh Phong đưa Thiên Giai về nhà, xin phép mẹ ( Thiên Giai đã gọi dì Dung là mẹ) cô cho anh đưa cô về thành phố. Hai ngày sau đó, họ rời đi. Khi đó, ba Thiên Giai không có ở nhà, vì ông đang đi công tác xa. Nếu ông ở nhà, một sự thật nữa sẽ được phơi bày…
_________________________________________________________________________________
Vài hôm sau ở cửa siêu thị
” Bộp” – Diệu Lam va phải một người, túi đồ của cô rơi xuống đất. ” Con người này, đi mà không nhìn đường” – Diệu Lam nghĩ thầm, vậy nên cô ngẩng đầu, nói thẳng:
- Anh kia, anh đụng vào tôi rồi không xin lỗi một tiếng à? Anh có….. – Diệu Lam bỏ dở câu nói, người đó là Thế Khải – Sao..sao lại là anh?
- Ngạc nhiên lắm à? – Thế Khải cười hỏi.
- Chứ sao. Anh đột nhiên đâm sầm vào tôi, rồi còn cười cười kiểu đó nữa. Còn không xin lỗi đi.
- Xin lỗi thưa quý cô, bây giờ cô đi cùng tôi được chứ?
- Đi đâu??
- Rồi cô sẽ biết – Thế Khải kéo Diệu Lam ra xe mình, không kịp cho cô phản bác lại.
Thế Khải dẫn cô đi ăn kem, chụp hình,… và cuối cùng là một lời tỏ tình siêu lãng mạn mà anh đã nhờ Thiên Giai giúp anh. Như vậy, mỗi người họ đều tìm cho mình một nửa còn lại.
“Hạnh phúc rõ ràng là một điều có thực
Mà mải miết đi tìm những giấc chiêm bao.
Em sẽ là ánh nắng của đời anh
Sẽ nhảy nhót, nghịch ngợm trên vai anh không ngừng nghỉ
Khi mệt rồi lại sà vào lòng anh không ngần ngại
Để được anh vỗ về bằng những yêu thương.
****
Vậy anh sẽ là ngọn gió của đời em
Luôn bên em để cho em hạnh phúc
Ôm lấy em khi em khóc vì sầu muộn
Ru hời em trong bản tình ca ngọt ngào….”
- Về thành phố cùng anh nhé. Anh sẽ không để em chạy khỏi anh một lần nữa đâu.
- Đừng hòng, đồ sói xám – Thiên Giai quay người đi.
- Sói xám, hổ đói, hay thứ gì cũng được – Tĩnh Phong quay người Thiên Giai lại, đối diện với anh – Đi cùng anh nhé?
- Tĩnh Phong, em ghét anh, đi mãi không về – Thiên Giai ôm chầm lấy Tĩnh Phong.
- Thì anh đã về rồi đây này – Tĩnh Phong xoa xoa đầu cô, tay vuốt nhẹ mái tóc
- Giữa dòng người xuôi ngược, sao anh lại chọn em? – Thiên Giai hỏi nhỏ.
- Vì em là mảnh ghép hoàn hảo nhất trong đời anh. – Tĩnh Phong khẽ thì thầm vào tai cô. Lời nói đó khiến tim Thiên Giai đập mạnh đến mức Tĩnh Phong cũng có thể nghe thấy được.
Tĩnh Phong nhẹ nâng cằm Thiên Giai lên, đặt vào đôi môi của cô một nụ hôn, nụ hôn đầu tiên của cả hai. Thời khắc ấy, mọi sự như ngưng lại, ánh nắng chan hòa in bóng hai người xuống đồng hoa, vạn vật như đứng im để chứng kiến tình yêu của đôi bạn trẻ.
- Anh thấy mình thật may mắn khi lại được yêu em. Em là ánh nắng tuyệt vời nhất của đời anh – Tĩnh Phong buông Thiên Giai ra, nói với cô.
- Em mới là người may mắn – Thiên Giai đi ra phía sau Tĩnh Phong – Cõng em về.
- Được thôi, lên nào công chúa – Tĩnh Phong ngồi xuống
- Anh không sợ nhăn đồ à? Em chỉ nói đùa thôi.
- Nhanh nào, về còn xin phép mẹ em để anh đưa em về thành phố luôn.
- Em không chịu thì sao?
- Thì anh bắt cóc em chứ sao.
- Đừng hòng. – Thiên Giai trèo lên lưng Tĩnh Phong – Về thôi
Tĩnh Phong đi chậm nhất có thể, vừa đi anh vừa nghe Thiên Giai kể chuyện.
- Những năm qua em làm gì?
- Em à?? Sau khi anh đi thì khóc tới mấy trận lận đấy.
- Biết vậy mà vẫn để anh đi.
- Nếu có chọn lại, em vẫn để anh đi. Du học không phải ai cũng có thể nên em không muốn anh vuột mất cơ hội đâu.
- Rồi sau đó em bắt đầu diễn kịch?
Thiên Giai gật nhẹ.
- Và anh tát em một cái rất đau.
- Anh…
- Đừng nói xin lỗi xem – Thiên Giai đưa ngón tay đặt trước môi Tĩnh Phong- Sau đó, em cứ đợi chờ, đợi chờ cho đến ngày anh quay về. Nhưng tất cả cũng chỉ là một giấc mơ xa vời, anh đã về nước nhưng em không thể bên anh như xưa được nữa. Hôm anh ở nhà hàng, em đưa tài liệu đến cho anh, sau đó thì bị tai nạn. Mọi kí ức của em đều mất sạch. Thế Khải là người đã giúp em lấy lại, và bây giờ là thế này đây – Thiên Giai cười.
- Anh sẽ bù đắp tất cả, về cùng anh nhé – Tĩnh Phong tha thiết. Anh hối hận lắm rồi. Anh hận mình vì đã cố tình lãng quên Thiên Giai, nói những lời nói làm cho tâm hồn của cô bị tổn thương. Anh không đếm được số lần anh gây cho cô đau đớn. Anh còn nghĩ mình là một thằng hèn khi rắp tâm làm tổn thương cô. Nhưng khi thấy cô cứ gồng mình lên chịu đựng thì anh không thể tiếp tục hành hạ cô nữa. – Về cùng anh nhé – Tĩnh Phong lặp lại.
- Dạ… – Thiên Giai đáp nhỏ. Cô thật sự rất hạnh phúc khi lại được bên anh.
Tĩnh Phong đưa Thiên Giai về nhà, xin phép mẹ ( Thiên Giai đã gọi dì Dung là mẹ) cô cho anh đưa cô về thành phố. Hai ngày sau đó, họ rời đi. Khi đó, ba Thiên Giai không có ở nhà, vì ông đang đi công tác xa. Nếu ông ở nhà, một sự thật nữa sẽ được phơi bày…
_________________________________________________________________________________
Vài hôm sau ở cửa siêu thị
” Bộp” – Diệu Lam va phải một người, túi đồ của cô rơi xuống đất. ” Con người này, đi mà không nhìn đường” – Diệu Lam nghĩ thầm, vậy nên cô ngẩng đầu, nói thẳng:
- Anh kia, anh đụng vào tôi rồi không xin lỗi một tiếng à? Anh có….. – Diệu Lam bỏ dở câu nói, người đó là Thế Khải – Sao..sao lại là anh?
- Ngạc nhiên lắm à? – Thế Khải cười hỏi.
- Chứ sao. Anh đột nhiên đâm sầm vào tôi, rồi còn cười cười kiểu đó nữa. Còn không xin lỗi đi.
- Xin lỗi thưa quý cô, bây giờ cô đi cùng tôi được chứ?
- Đi đâu??
- Rồi cô sẽ biết – Thế Khải kéo Diệu Lam ra xe mình, không kịp cho cô phản bác lại.
Thế Khải dẫn cô đi ăn kem, chụp hình,… và cuối cùng là một lời tỏ tình siêu lãng mạn mà anh đã nhờ Thiên Giai giúp anh. Như vậy, mỗi người họ đều tìm cho mình một nửa còn lại.
“Hạnh phúc rõ ràng là một điều có thực
Mà mải miết đi tìm những giấc chiêm bao.
Em sẽ là ánh nắng của đời anh
Sẽ nhảy nhót, nghịch ngợm trên vai anh không ngừng nghỉ
Khi mệt rồi lại sà vào lòng anh không ngần ngại
Để được anh vỗ về bằng những yêu thương.
****
Vậy anh sẽ là ngọn gió của đời em
Luôn bên em để cho em hạnh phúc
Ôm lấy em khi em khóc vì sầu muộn
Ru hời em trong bản tình ca ngọt ngào….”
/87
|