Nảy Mầm

Chương 10 - Chương 10

/16


Ánh chiều tà chiếu xuống mặt đường thị trấn nhỏ, tất cả những gì trông thấy trong mắt đều giống như phủ một tầng ánh sáng màu cam chói lóa. Miêu Lê và Địch Mặc chào tạm biệt bà lão còn đang cảm thán không thôi, hai người đi trên con đường tới viện dưỡng lão của thị trấn. Nghĩ đến lúc bà lão nói về cha Miêu có lộ ra tình cảm chân thành, trong lòng hai người đột nhiên cảm thấy hơi lưu luyến, mặt Địch Mặc lại càng trở nên đăm chiêu.

Viện dưỡng lão cách đầu phố không xa. Viện không lớn, trước cổng trồng cây bạch quả, chạc cây có tán rộng, có một phần mọc vây quanh tường viện. Đi vào cổng, bên trong có hai tòa nhà, một tòa lớn là nơi ở của những người già cô độc, toà nhà nhỏ là nhà ăn và câu lạc bộ, trong viện còn có mấy bồn hoa xinh xắn và dụng cụ hỗ trợ vận động.

Viện trưởng viện dưỡng lão là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, bà ấy dẫn Miêu Lê và Địch Mặc đi tham quan viện dưỡng lão nhỏ đơn giản mà không thiếu sự ấm áp, còn nhiệt tình giữ hai người ở lại ăn bữa cơm. Sau khi ăn xong, các cụ già tập trung đến phòng khách ở tầng một hóng mát, người có lỗ tai còn tốt thì trò chuyện năm xưa, người có lỗ tai không còn nghe thấy rõ thì nhắm mắt nghỉ ngơi, ngâm nga điệu hát chỉ có bản thân mình mới nghe thấy, mới hiểu.

Miêu Lê cũng ngồi ở trong phòng khách, nhìn các cụ già sinh hoạt nhàn nhã, trong hốc mắt không kiềm chế được mà có một ít chất lỏng sắp chảy ra ngoài. Rõ ràng không phải người dễ khóc, tại sao lần này trong lòng cô luôn cảm thấy chua xót?

Trên tường phòng khách treo vài bức ảnh cũ, ghi lại lịch sử của viện dưỡng lão nhỏ này, cô nhìn kỹ, quả nhiên cô tìm thấy người cha đã qua đời nhiều năm của mình đứng ở vị trí trung tâm.

Trong ảnh chụp, cha cô trẻ hơn rất nhiều so với trong trí nhớ của cô, ông vẫn nở nụ cười nho nhã như trước đây, ánh mắt kiên nghị mà dịu dàng. Trong lòng Miêu Lê lại cảm thấy đau xót, trong vô thức tay cô đưa lên muốn chạm vào. Một cụ già bên cạnh trông thấy cô chăm chú nhìn bức ảnh nên đi tới giới thiệu. Theo lời của cụ già, Miêu Lê thấy được hình tượng to lớn của cha, ông ấy thân thiện, uy nghiêm và liêm khiết. Ông được tất cả mọi người trong thị trấn nhỏ này khắc ghi, được người người truyền tụng.

Địch Mặc và Miêu Lê im lặng lắng nghe, một tiền bối đã để lại dấu chân trên chính con đường chính trị của bản thân, cũng là một trưởng bối để lại ký ức cuối cùng cho thế hệ sau này.

Nói như vậy, Miêu Trấn Trường thật sự là một người tốt, ông à, hiện tại cuộc sống của mọi người rất tốt, tương lai sẽ càng tốt hơn.

Đúng đúng, cháu gái nói rất đúng, không có Miêu Trấn Trường thì không có cuộc sống tốt như hiện tại của chúng tôi, đám người chúng tôi không có con cái,


/16

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status