Chẳng mấy chốc, chúng tôi hoàn thành công việc.
Tôi cùng Lập Thành đi bộ về khu gửi xe.
Từ xa tôi đã nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ ấy, bà tiến về phiá chúng tôi. Bà hơi gầy, vai hơi còng. Có lẽ trên đôi vai ấy đã trải qua rất nhiều cực khổ nhọc nhằn.
Bà nhìn tôi ngạc nhiên rồi đưa mắt nhìn Lập Thành dè hỏi:
Đây là?
Cũng không trách bà ngạc nhiên như vậy khi không bỗng xuất hiện một cô gái bên cạnh Lập Thành.
Lập Thành giới thiệu:
Đây là Minh Tuyết bạn con.
Con chào bác. Tôi mỉm cười chào.
Bà gật đầu, đôi mắt nhìn tôi hiền từ.
Ừ trễ rồi bác về trước hai đứa cũng về đi.
Bà dùng ống tay áo lâu mồ hôi nhễ nhại trên trán. Bà lấy xe rồi chào chúng tôi. Bóng bà nhanh chóng xa dần khuất khỏi tầm mắt.
Trên đường về. Lập Thành vừa lái xe vừa nói về bác ấy.
Bác ấy là bạn thân của mẹ Thành. Chồng bác mất cách đây hai năm, bây giờ bác sống một mình không con cái. Khi còn sống bác trai nghiện rượu với cờ bạc. Nợ nhỏ nợ lớn của bác trai một tay bác gồng mình làm lụng trả, mỗi ngày bác không bị một trận đòn nhẹ cũng một trận đòn nặng. Thành thương lắm. Bác đã có tuổi làm sao chịu đựng được. Có hôm mẹ Thành nhờ Thành đưa đồ cho bác, Thành đến vừa hay thấy bác trai dùng gậy đánh bác, bác nằm co ro dưới đất chịu đựng không la không cầu xin. Thành vội đến can. Nhìn những vết bầm trên tay trên mặt bác thành đau lòng lắm. Mẹ Thành cũng nhiều lần khuyên bác nên li dị bác chỉ lắc đầu cười trừ: 'Có lẽ đó là cái số, cái duyên nợ kiếp trước kiếp này phải trả'. Rồi bác trai mất, bác vẫn ngày ngày làm lụng, không có con cái bầu bạn, bác đã thoát khỏi chuỗi ngày đau khổ nhưng cuộc sống vẫn cứ vậy cô đơn, chịu đựng.
Tôi im lặng. Trong đầu lại hiện lên dáng vẻ gầy gò, đôi mắt tràn đầy hiền từ của bác. Nếu là tôi có lẽ tôi đã không chịu đựng được. Gia đình là bến đỗ của tình yêu không phải sao. Chẳng phải cặp vợ chồng nào đến với nhau cũng vì tình yêu sao. Họ đã từng yêu đối phương nhiều đến thế bây giờ lại có thể chà đạp đối phương từ thể xác đến tinh thần. Tình yêu ấy phải chăng đã bị năm tháng làm phai mờ?
Sau này có thời gian Thành dẫn Tuyết đến thăm bác ấy nhé. Sống một mình không con không cái bác ấy có lẽ rất buồn.
Ừ. Thành đáp chắc nịch, giọng nói bỗng chuyển sang áy náy: Hôm nay Thành xin lỗi.
Tôi đang tập trung lái xe, bỗng ngẩn người. Tôi quay đầu nhìn Thành:
Thành đừng xin lỗi Tuyết Thành đâu có lỗi gì với Tuyết. Mắt tôi chợt sáng lên: Hay... bây giờ đến nhà Thành đi Tuyết muốn thăm bác gái.
Hôm nay tôi nhất định phải biết nhà nó.
Lập Thành gật đầu.
Nhà Lập Thành trong một con hẽm nhỏ .
Con hẻm khá quằn quèo khó đi. Nếu Lập Thành không dẫn đường chưa chắc tôi tìm được nhà nó.
Sau khi cua trái rẽ phải vài lần Lập Thành dừng xe, tôi cũng vội dừng lại. Trước mắt tôi là một cái cỗng sắt màu vàng nhạt bị gỉ sét.
Lập Thành xuống xe. Nó tiến về phiá cỗng, đưa tay vào bên trong mở khóa. Âm thanh kẽo kẹt phát ra mỗi lần nó đẩy cỗng.
Vào thôi. Nó tiến về phiá tôi nói.
Tôi gật đầu cùng Lập Thành dắt xe vào sân.
Sân khá nhỏ tầm vài mét. Trước mặt tôi là ngôi nhà một tầng. Bên ngoài sơn màu xanh lá tươi mát cũ kĩ tường loang lỗ màu đen khi nhìn kĩ là những rong rêu đã khô héo. Hai bên cánh cửa gỗ vào nhà là hai cột màu nâu nhẵn bóng dựng thẳng đứng trông chẳng khác nào hai người giữ cửa.
Vào nhà đi Tuyết. Lập Thành thấy tôi không vào đứng ngẩn tò te nó nhắc.
Tôi rời mắt khỏi ngôi nhà nhìn Lập Thành gật đầu.
Chúng tôi đi vào nhà.
Bên trong rất sạch kẽ ngăn nắp không một hạt bụi đó là điều đầu tiên lọt vào mắt tôi. Nhà bày trí đơn giản. Giữa nhà là bộ bàn ghế làm bằng gỗ. Bàn thờ đặt sát vách sau bộ bàn ghế.
Tôi theo Lập Thành tiến về phiá ghế ngồi xuống.
Lập Thành đi rót nước. Tôi lại đảo mắt nhìn quay. Bên trái gần cửa ra vào có một chiếc bàn gỗ nhỏ đặt đầy sách vở, tôi đoán là góc học tập của Thành. Tôi đứng dậy khỏi ghế mắt vô tình chạm phải tấm ảnh trên bàn thờ. Đó là người đàn ông rất đẹp trai trông rất giống Lập Thành. Tôi đoán đây là bác trai. Trông hình bác nở nụ cười hạnh phúc, đôi mắt toát lên vẻ hiền từ.
Đấy là ba Thành. Lập Thành đi đến chỗ tôi, cất giọng.
Tôi nhìn Lập Thành trong lòng dâng trào nổi xót xa mà ngay cả tôi cũng không hiểu.
Tôi nhận ly nước trên tay Lập Thành gật đầu.
Thành buồn lắm đúng không?
Ánh mắt Lập Thành nhìn tôi lại có vẻ xa xăm dường như ánh mắt ấy xuyên qua thời gian trở về quá khứ. Nó nở nụ cười hơi nhạt:
Lúc đó Thành còn rất nhỏ chưa hiểu thế nào là nỗi chia ly. Thành chỉ nghĩ rằng bố đi đâu đó nhất định sẽ quay về với mẹ con Thành nhưng Thành chờ mãi hết năm này qua năm nọ bố vẫn biệt tâm, khi Thành lớn lên rồi nhận ra bố Thành đã mất từ rất lâu rồi lúc ấy Thành cảm thấy rất mơ hồ trống vắng.
Thành... Tôi không thể nói thành lời. Tôi nhìn Thành nước mắt lại chực trào ra. Tôi có thể tượng ra một cậu bé ngày ngày trông ngóng bố rồi cậu lớn lên nhận ra sự chờ đợi bao năm nay là vô ích bởi vì bố cậu đã không còn trên thế gian này.
Tuyết đừng khóc. Lập Thành luống cuống tay chân dỗ tôi.
Tôi bật cười gật đầu.
Tuyết sẽ không khóc.
Lập Thành thở phào.
Tôi hỏi nhỏ:
Bác gái đâu Thành?
Tuyết đi theo Thành.
Tôi gật đầu lẽo đẽo theo Lập Thành.
Tôi nhìn quanh có hai phòng ngủ sát vách, một nhà vệ sinh, một nhà bếp. Lập Thành đưa tôi vào căn phòng đầu tiên vậy phòng bên cạnh là của nó rồi. Tôi cùng Lập Thành đi vào phòng. Căn phòng rất đơn giản một tủ quần áo, một bàn nhỏ đựng đồ dùng cá nhân, một chiếc giường nằm bên góc trái căn phòng. Một người phụ nữ có dáng vẻ gầy gò trông mệt mỏi, khuôn mặt nhợt nhạt đang nằm, nghe tiếng động bà mở mắt nhìn. Đôi mắt đen láy nhìn Lập Thành tràn đầy yêu thương, bà nhỏ giọng:
Con về rồi à, tắm rửa đi rồi ăn cơm mẹ mới nấu để trên bàn ấy.
Mẹ sao không nằm nghỉ để con về nấu được rồi. Lập Thành tiến về phiá bác Mai, lo lắng nói.
Tôi cũng vội đi theo. Bác Mai lúc này mới nhìn thấy tôi bà ngạc nhiên.
Tôi nở nụ cười rạng rỡ chào:
Con chào bác con là bạn của Thành.
Bác quay sang nhìn Lập Thành đôi mắt dò hỏi.
Là Tuyết đó hôm trước con kể cho mẹ nghe ấy. Lập Thành nói.
Bác Mai nghe Lập Thành nói liền nhìn tôi tươi cười khóe mắt hằng lên vết nhăn của năm tháng, bà nói:
Tuyết hả con bác nghe Thành nói về con rồi.
Tôi len lén liếc nhìn Lập Thành nghĩ bụng không biết Thành kể về tôi thế nào vậy ta.
Con ngồi chơi đi. Bác đưa tay vỗ nhẹ lên giường ý bảo tôi ngồi xuống.
Dạ. Tôi cất giọng nhỏ nhẹ ngồi xuống bên cạnh Lập Thành.
Lập Thành nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến.
Bác thấy trong người sao rồi ạ? Tôi nhìn bác quan tâm hỏi.
Bác khỏe hơn nhiều rồi con, thằng nhỏ trông dáng vẻ thế thôi thật ra rất chu đáo, hôm qua đến giờ nó lo lắng chăm sóc bác. Bác Mai cất giọng để dịu dàng.
Tôi biết thằng nhỏ trong lời nói của bác là đang nói đến Lập Thành.
Dạ Thành cũng đối xử rất tốt với bạn bè. Tôi cười tít mắt.
Thật hả con bác hỏi lại rồi thở dài: Hồi giờ không thấy nó dẫn bạn về chơi bác cứ sợ nó không hòa đồng được với bạn bè. Bác nắm lấy tay tôi.
Tôi cảm nhận được những vết chai nhám trên tay bác. Đôi tay bác gầy gò nhăn nheo và đôi tay ấy đã làm lụng vất vả cực nhọc nuôi Lập Thành khôn lớn.
Tôi gật đầu nhìn Lập Thành. Nếu không nhờ cô chủ nhiệm bảo nó kèm tôi có lẽ tôi và nó vẫn chỉ là hai đường thẳng song song, có lẽ tôi đã không biết được một người bạn tốt, có lẽ tôi đã không ngồi ở đây.
Hai đứa ra ngoài chơi đi. Bác nghỉ tí. Bà nhìn Lập Thành dặn dò, đôi môi khô nứt: Con nhớ chăm sóc bạn chu đáo.
Lập Thành gật đầu , thân thể hơi động nó ngồi dậy hơi khom người chỉnh lại chăn cho bác Mai.
Tôi đứng im lặng nhìn hành động của Lập Thành.
Đi thôi. Lập Thành sau khi chỉnh lại chăn xong nhin tôi nói khẽ.
Tôi gật đầu bước đi không quên ngoái đầu nhìn. Bác Mai nhắm mặt lại hàng mi rung rung theo từng nhịp thở yếu ớt.
Tuyết có đem theo sách vở không? Đột nhiên Lập Thành cất giọng hỏi.
Tôi không ngờ Lập Thành hỏi câu đó, sau khi não đã tiếp thu phản ứng kịp thời tôi gật đầu.
Ừm vậy Thành sẽ chỉ Tuyết học. Nó ngập ngừng: Hơi ồn tí.
Không sao. Tôi xua xua tay.
Chúng tôi tiến về phiá bàn học, Lập Thành lấy thêm ghế cho tôi. Tôi ngồi cặm cụi làm đề toán nó đưa. Nó ngồi bên cạnh vẫn an tĩnh như mọi lần, chăm chú đọc sách. Tôi thích nhìn dáng vẻ này của nó vừa đẹp trai vừa có khí chất.
Nhà Lập Thành gần xưởng gỗ nó đã kể tôi rồi nhưng đến giờ tôi mới chứng kiến ồn kinh khủng. Lập Thành sao có thể học được chứ?
Tôi ngẩng đầu ra khỏi mớ công thức nói khẽ:
Hằng ngày Thành vẫn học trong tiếng ồn này à?
Mắt rời khỏi trang sách nó từ tốn đáp:
Ừ. Thành quen rồi.
Tôi gật đầu.
Cả hai lại im lặng.
Ngày hôm nay tôi đã biết rất nhiều rất nhiều điều về Lập Thành. Lập Thành tựa ánh mặt trời ngày đông ấm áp xua tan sự lạnh lẽo băng giá lại tựa như cây xương rồng dù đất có khô cằn vẫn bất chấp vươn lên. Ở Lập Thành tôi vừa cảm thấy bình yên vừa cảm thấy xót xa.
Tôi cùng Lập Thành đi bộ về khu gửi xe.
Từ xa tôi đã nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ ấy, bà tiến về phiá chúng tôi. Bà hơi gầy, vai hơi còng. Có lẽ trên đôi vai ấy đã trải qua rất nhiều cực khổ nhọc nhằn.
Bà nhìn tôi ngạc nhiên rồi đưa mắt nhìn Lập Thành dè hỏi:
Đây là?
Cũng không trách bà ngạc nhiên như vậy khi không bỗng xuất hiện một cô gái bên cạnh Lập Thành.
Lập Thành giới thiệu:
Đây là Minh Tuyết bạn con.
Con chào bác. Tôi mỉm cười chào.
Bà gật đầu, đôi mắt nhìn tôi hiền từ.
Ừ trễ rồi bác về trước hai đứa cũng về đi.
Bà dùng ống tay áo lâu mồ hôi nhễ nhại trên trán. Bà lấy xe rồi chào chúng tôi. Bóng bà nhanh chóng xa dần khuất khỏi tầm mắt.
Trên đường về. Lập Thành vừa lái xe vừa nói về bác ấy.
Bác ấy là bạn thân của mẹ Thành. Chồng bác mất cách đây hai năm, bây giờ bác sống một mình không con cái. Khi còn sống bác trai nghiện rượu với cờ bạc. Nợ nhỏ nợ lớn của bác trai một tay bác gồng mình làm lụng trả, mỗi ngày bác không bị một trận đòn nhẹ cũng một trận đòn nặng. Thành thương lắm. Bác đã có tuổi làm sao chịu đựng được. Có hôm mẹ Thành nhờ Thành đưa đồ cho bác, Thành đến vừa hay thấy bác trai dùng gậy đánh bác, bác nằm co ro dưới đất chịu đựng không la không cầu xin. Thành vội đến can. Nhìn những vết bầm trên tay trên mặt bác thành đau lòng lắm. Mẹ Thành cũng nhiều lần khuyên bác nên li dị bác chỉ lắc đầu cười trừ: 'Có lẽ đó là cái số, cái duyên nợ kiếp trước kiếp này phải trả'. Rồi bác trai mất, bác vẫn ngày ngày làm lụng, không có con cái bầu bạn, bác đã thoát khỏi chuỗi ngày đau khổ nhưng cuộc sống vẫn cứ vậy cô đơn, chịu đựng.
Tôi im lặng. Trong đầu lại hiện lên dáng vẻ gầy gò, đôi mắt tràn đầy hiền từ của bác. Nếu là tôi có lẽ tôi đã không chịu đựng được. Gia đình là bến đỗ của tình yêu không phải sao. Chẳng phải cặp vợ chồng nào đến với nhau cũng vì tình yêu sao. Họ đã từng yêu đối phương nhiều đến thế bây giờ lại có thể chà đạp đối phương từ thể xác đến tinh thần. Tình yêu ấy phải chăng đã bị năm tháng làm phai mờ?
Sau này có thời gian Thành dẫn Tuyết đến thăm bác ấy nhé. Sống một mình không con không cái bác ấy có lẽ rất buồn.
Ừ. Thành đáp chắc nịch, giọng nói bỗng chuyển sang áy náy: Hôm nay Thành xin lỗi.
Tôi đang tập trung lái xe, bỗng ngẩn người. Tôi quay đầu nhìn Thành:
Thành đừng xin lỗi Tuyết Thành đâu có lỗi gì với Tuyết. Mắt tôi chợt sáng lên: Hay... bây giờ đến nhà Thành đi Tuyết muốn thăm bác gái.
Hôm nay tôi nhất định phải biết nhà nó.
Lập Thành gật đầu.
Nhà Lập Thành trong một con hẽm nhỏ .
Con hẻm khá quằn quèo khó đi. Nếu Lập Thành không dẫn đường chưa chắc tôi tìm được nhà nó.
Sau khi cua trái rẽ phải vài lần Lập Thành dừng xe, tôi cũng vội dừng lại. Trước mắt tôi là một cái cỗng sắt màu vàng nhạt bị gỉ sét.
Lập Thành xuống xe. Nó tiến về phiá cỗng, đưa tay vào bên trong mở khóa. Âm thanh kẽo kẹt phát ra mỗi lần nó đẩy cỗng.
Vào thôi. Nó tiến về phiá tôi nói.
Tôi gật đầu cùng Lập Thành dắt xe vào sân.
Sân khá nhỏ tầm vài mét. Trước mặt tôi là ngôi nhà một tầng. Bên ngoài sơn màu xanh lá tươi mát cũ kĩ tường loang lỗ màu đen khi nhìn kĩ là những rong rêu đã khô héo. Hai bên cánh cửa gỗ vào nhà là hai cột màu nâu nhẵn bóng dựng thẳng đứng trông chẳng khác nào hai người giữ cửa.
Vào nhà đi Tuyết. Lập Thành thấy tôi không vào đứng ngẩn tò te nó nhắc.
Tôi rời mắt khỏi ngôi nhà nhìn Lập Thành gật đầu.
Chúng tôi đi vào nhà.
Bên trong rất sạch kẽ ngăn nắp không một hạt bụi đó là điều đầu tiên lọt vào mắt tôi. Nhà bày trí đơn giản. Giữa nhà là bộ bàn ghế làm bằng gỗ. Bàn thờ đặt sát vách sau bộ bàn ghế.
Tôi theo Lập Thành tiến về phiá ghế ngồi xuống.
Lập Thành đi rót nước. Tôi lại đảo mắt nhìn quay. Bên trái gần cửa ra vào có một chiếc bàn gỗ nhỏ đặt đầy sách vở, tôi đoán là góc học tập của Thành. Tôi đứng dậy khỏi ghế mắt vô tình chạm phải tấm ảnh trên bàn thờ. Đó là người đàn ông rất đẹp trai trông rất giống Lập Thành. Tôi đoán đây là bác trai. Trông hình bác nở nụ cười hạnh phúc, đôi mắt toát lên vẻ hiền từ.
Đấy là ba Thành. Lập Thành đi đến chỗ tôi, cất giọng.
Tôi nhìn Lập Thành trong lòng dâng trào nổi xót xa mà ngay cả tôi cũng không hiểu.
Tôi nhận ly nước trên tay Lập Thành gật đầu.
Thành buồn lắm đúng không?
Ánh mắt Lập Thành nhìn tôi lại có vẻ xa xăm dường như ánh mắt ấy xuyên qua thời gian trở về quá khứ. Nó nở nụ cười hơi nhạt:
Lúc đó Thành còn rất nhỏ chưa hiểu thế nào là nỗi chia ly. Thành chỉ nghĩ rằng bố đi đâu đó nhất định sẽ quay về với mẹ con Thành nhưng Thành chờ mãi hết năm này qua năm nọ bố vẫn biệt tâm, khi Thành lớn lên rồi nhận ra bố Thành đã mất từ rất lâu rồi lúc ấy Thành cảm thấy rất mơ hồ trống vắng.
Thành... Tôi không thể nói thành lời. Tôi nhìn Thành nước mắt lại chực trào ra. Tôi có thể tượng ra một cậu bé ngày ngày trông ngóng bố rồi cậu lớn lên nhận ra sự chờ đợi bao năm nay là vô ích bởi vì bố cậu đã không còn trên thế gian này.
Tuyết đừng khóc. Lập Thành luống cuống tay chân dỗ tôi.
Tôi bật cười gật đầu.
Tuyết sẽ không khóc.
Lập Thành thở phào.
Tôi hỏi nhỏ:
Bác gái đâu Thành?
Tuyết đi theo Thành.
Tôi gật đầu lẽo đẽo theo Lập Thành.
Tôi nhìn quanh có hai phòng ngủ sát vách, một nhà vệ sinh, một nhà bếp. Lập Thành đưa tôi vào căn phòng đầu tiên vậy phòng bên cạnh là của nó rồi. Tôi cùng Lập Thành đi vào phòng. Căn phòng rất đơn giản một tủ quần áo, một bàn nhỏ đựng đồ dùng cá nhân, một chiếc giường nằm bên góc trái căn phòng. Một người phụ nữ có dáng vẻ gầy gò trông mệt mỏi, khuôn mặt nhợt nhạt đang nằm, nghe tiếng động bà mở mắt nhìn. Đôi mắt đen láy nhìn Lập Thành tràn đầy yêu thương, bà nhỏ giọng:
Con về rồi à, tắm rửa đi rồi ăn cơm mẹ mới nấu để trên bàn ấy.
Mẹ sao không nằm nghỉ để con về nấu được rồi. Lập Thành tiến về phiá bác Mai, lo lắng nói.
Tôi cũng vội đi theo. Bác Mai lúc này mới nhìn thấy tôi bà ngạc nhiên.
Tôi nở nụ cười rạng rỡ chào:
Con chào bác con là bạn của Thành.
Bác quay sang nhìn Lập Thành đôi mắt dò hỏi.
Là Tuyết đó hôm trước con kể cho mẹ nghe ấy. Lập Thành nói.
Bác Mai nghe Lập Thành nói liền nhìn tôi tươi cười khóe mắt hằng lên vết nhăn của năm tháng, bà nói:
Tuyết hả con bác nghe Thành nói về con rồi.
Tôi len lén liếc nhìn Lập Thành nghĩ bụng không biết Thành kể về tôi thế nào vậy ta.
Con ngồi chơi đi. Bác đưa tay vỗ nhẹ lên giường ý bảo tôi ngồi xuống.
Dạ. Tôi cất giọng nhỏ nhẹ ngồi xuống bên cạnh Lập Thành.
Lập Thành nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến.
Bác thấy trong người sao rồi ạ? Tôi nhìn bác quan tâm hỏi.
Bác khỏe hơn nhiều rồi con, thằng nhỏ trông dáng vẻ thế thôi thật ra rất chu đáo, hôm qua đến giờ nó lo lắng chăm sóc bác. Bác Mai cất giọng để dịu dàng.
Tôi biết thằng nhỏ trong lời nói của bác là đang nói đến Lập Thành.
Dạ Thành cũng đối xử rất tốt với bạn bè. Tôi cười tít mắt.
Thật hả con bác hỏi lại rồi thở dài: Hồi giờ không thấy nó dẫn bạn về chơi bác cứ sợ nó không hòa đồng được với bạn bè. Bác nắm lấy tay tôi.
Tôi cảm nhận được những vết chai nhám trên tay bác. Đôi tay bác gầy gò nhăn nheo và đôi tay ấy đã làm lụng vất vả cực nhọc nuôi Lập Thành khôn lớn.
Tôi gật đầu nhìn Lập Thành. Nếu không nhờ cô chủ nhiệm bảo nó kèm tôi có lẽ tôi và nó vẫn chỉ là hai đường thẳng song song, có lẽ tôi đã không biết được một người bạn tốt, có lẽ tôi đã không ngồi ở đây.
Hai đứa ra ngoài chơi đi. Bác nghỉ tí. Bà nhìn Lập Thành dặn dò, đôi môi khô nứt: Con nhớ chăm sóc bạn chu đáo.
Lập Thành gật đầu , thân thể hơi động nó ngồi dậy hơi khom người chỉnh lại chăn cho bác Mai.
Tôi đứng im lặng nhìn hành động của Lập Thành.
Đi thôi. Lập Thành sau khi chỉnh lại chăn xong nhin tôi nói khẽ.
Tôi gật đầu bước đi không quên ngoái đầu nhìn. Bác Mai nhắm mặt lại hàng mi rung rung theo từng nhịp thở yếu ớt.
Tuyết có đem theo sách vở không? Đột nhiên Lập Thành cất giọng hỏi.
Tôi không ngờ Lập Thành hỏi câu đó, sau khi não đã tiếp thu phản ứng kịp thời tôi gật đầu.
Ừm vậy Thành sẽ chỉ Tuyết học. Nó ngập ngừng: Hơi ồn tí.
Không sao. Tôi xua xua tay.
Chúng tôi tiến về phiá bàn học, Lập Thành lấy thêm ghế cho tôi. Tôi ngồi cặm cụi làm đề toán nó đưa. Nó ngồi bên cạnh vẫn an tĩnh như mọi lần, chăm chú đọc sách. Tôi thích nhìn dáng vẻ này của nó vừa đẹp trai vừa có khí chất.
Nhà Lập Thành gần xưởng gỗ nó đã kể tôi rồi nhưng đến giờ tôi mới chứng kiến ồn kinh khủng. Lập Thành sao có thể học được chứ?
Tôi ngẩng đầu ra khỏi mớ công thức nói khẽ:
Hằng ngày Thành vẫn học trong tiếng ồn này à?
Mắt rời khỏi trang sách nó từ tốn đáp:
Ừ. Thành quen rồi.
Tôi gật đầu.
Cả hai lại im lặng.
Ngày hôm nay tôi đã biết rất nhiều rất nhiều điều về Lập Thành. Lập Thành tựa ánh mặt trời ngày đông ấm áp xua tan sự lạnh lẽo băng giá lại tựa như cây xương rồng dù đất có khô cằn vẫn bất chấp vươn lên. Ở Lập Thành tôi vừa cảm thấy bình yên vừa cảm thấy xót xa.
/32
|