Tôi ôn lại công thức lượng giác hôm qua. Trí nhớ tôi cũng không đến nỗi tệ học cũng thuộc đấy chỉ điều hơi lâu tí xíu. Tôi ngẩn đầu nhìn đồng hồ treo tường gần hai giờ. Tôi đẩy ghế đứng dậy đi ra ngoài ban công, chống cằm trên lan can dõi mắt nhìn ra đường. Trời vừa tạnh mưa, không khí mang theo hơi nước mát lạnh. Bầu trời mây mù vẫn giăng kin, âm u xám xịt báo hiệu một cơn mưa tiếp theo có thể trút xuống bất cứ lúc nào, giống như chúa tể sơn lâm âm thầm rình rập quan sát con mồi. Đúng là tháng mười- tháng mùa mưa, mưa mỗi ngày một dày hơn. Hôm qua còn nắng chan chan, hôm nay mưa như trút nước.Đường cái được gội rữa sạch sẽ, hai bên đường cây côi, nhà cửa đắm mình trong những hạt nước mưa còn động lại. Đường khá vắng xe, thỉnh thoảng vài chiếc xe máy, xe đạp chạy qua, nhiều xe lái trúng vũng nước, nước văng tung tóe. Tóc rối tung trong gió,tôi đưa tay vuốt lại tóc.Từ xa tôi nhìn thấy bóng dáng của Lập Thành, lưng thẳng tấp đạp xe, tay lái kiên định. Hôm nay nó mặc áo thun trắng, sạch sẽ, nổi bật trên đường. Từ góc độ này, tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt đen sâu hun hút, khuôn mặt đẹp trai, mái tóc rối bù bị gió thổi tung, lộ ra vầng trán cao rộng. Bầu trời âm u, con đường vắng tanh, cây cối hai bên đường đung đưa trong gió, bánh xe lăn đều, nó tương phản với xung quanh, nổi bật, tươi mát mang theo sự trẻ trung, rạng ngời. Tôi nhìn không chớp mắt. Lập Thành dừng xe, nó tiến về phía cỗng, bấm chuông. Mới tiếp xúc hôm qua,tôi thấy tính cách nó hiền lành, chấc phác, ít nói. Tôi không tìm thấy sự chảnh chọe như hôm thứ bảy. Tôi nghĩ sai về nó ư?Có nó thật tốt, tôi không còn cô đơn khi ở nhà một mình, không còn xem ti vi một mình, không còn buồn chán khi không biết làm gì cho trôi qua hết ngày. Cuộc sống tôi ngày ngày tiếp diễn như một kịch bản định sẵn. Ngủ, đi học, ăn, chơi. Nó như luồng gió tươi mát thổi vào cuộc sống nhạt nhẽo của tôi.
Chuông cửa vang lên từng hồi. Tôi chấp hai tay thành hình cái loa, hét lớn:
Lập Thành...
Lập Thành ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó ngẩn đầu nheo mắt nhìn lên trên. Một giây sau nó nở nụ cười rạng rỡ. Sau lưng khung cảnh âm u, còn nó rạng ngời, sáng chói, xua tan sự ảm đạm những ngày mưa. Nhiều năm sau, tôi vẫn luôn nhớ đến nụ cười rạng ngời không lẫn tạp chất của người con trai ấy trong một ngày mưa ảm đạm. Nụ cười khiến tôi ngây ngất, khắc sâu trong tim.
Tôi cười vang, vơ tay vẫy vẫy, hét to:
Chờ Tuyết xíu.
Lập Thành gật gật đầu. Nhìn mặt nó khờ thấy tội.
Tôi vui vẻ, chạy xuống lầu, mở cỗng.
Thành vào đi.
Nó gật đầu dắt xe vào bên trong.
Trời mưa phiền Thành quá. Tôi sóng vai đi bên cạnh, quay đầu nhìn nó, áy náy nói. Lời nói ấy tôi nói thật lòng, lúc đầu mang tính chất trả thù bây giờ tôi đã xem nó là bạn của mình.
Tuyết đừng nghĩ vậy. Nó nhìn tôi, nói.
Tôi cong môi mỉm cười. Tròng lòng dâng lên dư vị khó diễn tả.
Buồi học thứ hai bắt đầu trong sự thoải mái, không còn ngượng ngập.
Tuyết xem lại hai bài tập Thành đưa hôm qua đi.
Tôi gật đầu, lật vở nhìn. Trong não công thức ở đâu tràn về, hình như tôi đã tìm ra hướng, không còn mù tịt, đầu ong ong như hôm qua. Tôi vui sướng, nhìn nó:
Tuyết thấy hướng rồi, không ngờ bài toán lại đơn giản như thế. Sao hôm qua Tuyết làm không được ta.
Lập Thành gật đầu, vẻ mặt hài lòng, ánh mắt đen láy lấp lánh như vì sao, nó mỉm cười, cất giọng từ tốn, giọng nó rất dễ nghe không gắt, không chói tai, không quá trầm đục:
Chỉ cần nắm được kiến thức sẽ làm được. Hôm qua Tuyết không biết làm do Tuyết không nhớ công thức dẫn đến không biết cách vận dụng.
Tôi gật đầu nghiệm lời Lập Thành nói. Thấy chưa tôi học được đấy do làm biếng thôi.
Lập Thành ra tiếp bài tập, tôi ngồi hì hục làm quên cả thời gian. Trong phòng im ắng, hai chung tôi không ai nói chuyện, chỉ có tiếng bấm máy tính, tiếng bút ghi trên giấy sột soạt, tiếng lật vở. Thỉnh thoảng vang lên tiếng giảng bài của Lập Thành.Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay lần đầu tiên tôi thấy việc học không quá khó khăn, lần đầu cảm nhận có một ai đó cùng ngồi học với mình lại vui vẻ, ấm áp, ngọt ngào đến vậy.
Bên ngoài mưa bắt đầu rơi, mỗi lúc thêm nặng hạt, trắng xóa, rơi như trút. Tiếng sấm vang lên ầm ầm, lóe sáng, vụt tắt. Cánh cửa khép hờ ngoài ban công, những giọt nước mưa bắn vào, rơi trên cửa lăn dài như những giọt nước mắt, bắn vào trong phòng, sàn nhà gần cửa li ti nước. Lập Thành kéo ghế đứng dậy, tôi ngẩn đầu khỏi đóng bài tập nhìn theo. Nó tiến về cánh cửa đưa tay khép lại đóng chặt. Tiếng mưa không còn lọt vào phòng. Dáng Lập Thành cao ráo, bờ vai rộng, lưng thẳng tấp, ở nó toát ra sự ấm áp khiến tôi cảm thấy bình yên. Nó khom người lấy giẻ lâu nước. Ai đời để khách làm, tôi đứng dậy chạy đến, không quên nói:
Thành để Tuyết lau cho.
Chỗ này nước trơn lắm Tuyết đừng lại. Nó xua tay.
Lời nói vừa dứt, tôi đạp trúng vũng nước ngã ngửa ra sau. Tôi hốt hoảng la lên. Thân thể tôi nhanh chóng nằm gọn trong lòng Thành. Cánh tay Lập Thành vững chắc khóa chặt lưng tôi. Khoang mũi tôi tràn ngập hương thơm nước xả vải trên áo nó. Lần đầu tiên bị người khác giới ôm, có chút không quen, vội luống cuống đẩy nó , rối rít cảm ơn, xấu hổ không thôi:
Cảm ơn Thành.
Không sao. nó đáp khẽ.
Tôi ngước lên, khá bất ngờ à phải nói là vô cùng vô cùng ngạc nhiên. Mặt nó ửng đỏ, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối. Không phải chứ. Nó còn xấu hổ hơn cả tôi. Vờ như không nhận ra sự bối rối của nó mắt tôi láo liên vờ nói:
Lại học tiếp thôi.
Tôi đi nhanh về phia bàn học cúi đầu làm bài.
Lập Thành không lại ngay nó khom người tiếp tục công việc lau nước gian dở. Tôi len lén liếc nhìn nó, lần này không tranh làm nữa.
Xong xuôi, nó tiến về phia tôi ngồi xuống. Hai đứa im lặng, mạnh ai nấy làm.
Khi nào Tuyết rãnh vậy? Nó bắt chuyện.
Tôi không hiểu nó ý nó.
Thời gian để Thành dạy Tuyết ý.
À. Tôi gật đầu vỡ lẽ. Cắn cắn môi nhớ lại lịch học đáp: Ba năm bảy Tuyết học kèm nguyên cả buổi chiều. Tư, sáu Tuyết cũng học mất rồi.
Vậy chúng ta học chiều thứ hai, chiều chủ nhật, tối thứ tư, năm đi.
Phiền Thành quá. Thành sao học bài, còn học kèm nữa.
Thành không có học kèm, Thành tranh thủ buổi chiều học.
Tôi cảm động. Người đâu vừa học giỏi, đẹp trai, tốt bụng. Tôi đã quên mất tiêu vụ chửi mắng nó thậm tệ.
Buổi học nhanh chóng kết thúc, năm giờ chiều, trời tối mù như sáu bảy giờ. Mưa vẫn rơi, trắng xóa như những sợi chỉ bạc giăng từ trời xuống đất, không có tí dấu hiệu nào ngừng tạnh. Đường đã bật đèn, tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, leo lét, hôm nay có vẻ ảm đạm.Tôi cầm ô che Thành, để nó mặc áo mưa dắt xe. Tiếng nước rơi trên ô bộp bộp, tôi cầm hai tay nắm chặt cán ô, chân bị nước văng trúng lạnh ngắt. Tôi nói lớn lấn át tiếng mưa:
Hay chờ tạnh mưa rồi về Thành.
Không sao, Thành đi được mà. Nó lắc đầu từ chối.
Nhưng mưa lớn như vậy. Tôi nhăn mặt không đồng ý.
Thành nghĩ mưa không tạnh đâu, khi lại lớn hơn ấy. Thành đi được mà.
Tôi gật đầu nó nói cũng đúng. Nó mở cỗng tôi che dù đi theo ra.
Lập Thành leo lên xe, nó nói:
Tuyết vào trong đi.
Tôi gật đầu vờ đóng cửa.
Nó vẫy tay tạm biệt. Xe đạp lao đi trong mưa. Tôi mở cỗng dõi mắt nhìn theo Thành đến khi bóng dáng nó xa dần khuất trong màn mưa. Tôi mới đi vào nhà. Mưa lớn thế này, nó thế nào cũng như chuột lột cho xem. Tôi phiền nó quá vì phải kèm cặp tôi nên mới phải đi mưa về gió, thế mà nó không nói một lời trách móc. Tôi thật sự nghĩ sai về nó, hối hận quá. Cuộc đời chứa nhiều nghịch lí mâu thuẫn, không thể vội đánh giá con người cuộc sống qua dáng vẻ bên ngoài mà phải đi sâu tìm hiểu bản chất bên trong.Lập Thành bề ngoài ít nói nhưng lại rất chân thành, hiền lành có tí khờ khạo.
***
Sáng hôm sau, tôi quả thật không muốn rời khỏi cái giường thân yêu. Lập Thành nói đúng tối hôm qua đến sáng mưa không dứt, lúc lớn lúc nhỏ. Không gian xung quanh có sự chuyển biến rõ rệt. Sáng hôm nay không khí rất lạnh, tôi tin chắc nhiệt độ hôm nay còn thấp hơn hơn qua. Thời tiết này, ngủ là sướng nhất. Tôi lăn qua lăn lại, chuông đồng hồ reo đến lần thứ ba tôi mới đau khổ ngồi dậy. Tôi đi xuống đất, hơi lạnh từ mặt sàn tỏa ra khiến tôi rùng mình, răng va vào nhau lập cập. Trời đất quỷ thần ơi. Lạnh chết mất. Tôi làm vệ sinh cá nhân, thay đồ đồng phục, đến bên bàn soạn sách vở cho vào cặp. Tôi bước xuống lầu. Mẹ đang nấu thức ăn sáng, tôi lại bàn. Bố đang ngồi đọc báo, thấy tôi xuống, ông đặt tờ báo lên bàn, quan tâm:
Trời lạnh mặc áo ấm vào, khéo cảm lạnh nha con.
Dạ. Tôi đáp, khịt khịt mũi vì lạnh.
Mưa lớn quá tí nữa bố chở con đi học nha, trời này đi xe đạp ướt hết. Mẹ tôi nói.
Được ạ. Tôi cười tít mắt.
Trời này tôi cũng không muốn đi xe đạp điện đâu, vừa lạnh vừa ướt.
Sáng nay mẹ nấu trứng ốp la ăn với bánh mì. Ăn xong, bố mẹ và tôi cùng đi. Mưa lớn quá, tạt lên cửa kính, lăn dài. Tôi nhìn ra bên ngoài chỉ thấy một màn trắng xóa. Đường lênh láng nước, không khéo lụt ấy chứ. Tôi chợt nhớ đến Lập Thành hôm qua đi trong màn mưa dày đặc. Tôi mở lời nói với bố mẹ:
Bố mẹ, cô giáo nhờ bạn Lập Thành cùng lớp kèm cặp cho con. Học hai ngày rồi.
Kèm à? Bố tối khá ngạc nhiên.
Dạ.
Sao con không mời bạn ở lại chơi, để bố mẹ gặp cảm ơn một tiếng. Mẹ tôi gợi ý.
Nó nhát lắm. Tôi cười, nhớ đến khuôn mặt khù khờ của Lập Thành
Không nói vậy được, còn tìm cơ hội đi. Bố mẹ phải cảm ơn người ta một tiếng. Mẹ tôi lắc đầu không tán thành.
Dạ.
Chẳng mấy chốc xe dừng lại ở cỗng trường. Mẹ tôi lấy ô đưa cho tôi, dịu dàng nói:
Học tốt nha con.
Dạ.
Tôi nhận lấy ô, mở cửa bước xuống xe . Lạnh quá! Tôi vội vã đi vào trường. Leo bốn tầng lên lớp tôi tắt thở, vào lớp thở hỗn hển như trâu. Số tôi có duyên với cầu thang, ở nhà leo, lên trường leo.
Theo quán tính tôi bước về chỗ cái Hà. Nhìn thấy thằng Bình ngồi chiễm chệ tôi sực nhớ đi đến chỗ Lập Thành. Nó đang căm cụi làm bài. Ẹc siêng kinh, học nhiều đù đấy.
Thấy tiếng động, nó ngẩn đầu nhìn, tôi cười tít mắt, lấy cặp bỏ xuống ghế, ngồi xuống, quan tâm hỏi:
Hôm qua về có ướt không.
Vài giây sau nó lắc đầu đáp:
Không ướt lắm đâu.
Tôi gật đầu, không làm phiền nó nữa, gục mặt lên bàn đánh một giấc.
Bên cạnh có người kêu, tôi mơ màn tỉnh giấc, nằm nghiêng cổ tôi muốn gãy ra, tôi rên rĩ xoa xoa nắn nắn cổ ngồi dậy. Đau quá.
Vào tiết rồi. Thành nhắc.
Tôi gật đầu hiểu ý, tiết đầu môn ngữ văn- môn dạy cô chủ nhiệm. Tôi ngồi thẳng chăm chú nghe giảng, được mấy phút hai mắt lại lim dim. Môn ngữ văn môn chúa buồn ngủ.
Tuyết? Cô gọi.
Tôi giật bắn mình,cơn buồn ngủ lập tức tan biếng, xung quanh vang lên tiếng cười.
Cả lớp im lặng. Ra kia rửa mặt nhanh. Cô nghiêm giọng. Tay nắm quyển sách nhịp nhịp trên bàn giáo viên.
Dạ em hết buồn ngủ rồi ạ. tôi thành thật đáp.
Ngồi học cho đàng hoàng.
Cô Khánh trở lại bài giảng, thao thao bất tuyệt bài Văn tế nghiã sĩ Cần Giuộc.
Văn tế nghiã sĩ Cần Giuộc là bài văn Nguyễn Đình Chiểu viết theo yêu cầu của Đỗ Quang, tuần phủ gia định, để tế những nghiã sĩ đã hi sinh trong trận tập kích đồn quân Pháp ở Cần Giuộc đêm 16-12-1861. Nghiã quân giết được hai tên quân Pháp và một số lính thuộc điạ....
(Trích phần tiểu dẫn bài Văn tế nghiã sĩ Cần Giuộc của Nguyễn ĐÌnh Chiểu.)
Điện thoại trong túi rung lên. Tôi lấy ra, len lén nhìn, cô Khánh xoay lưng lên bảng ghi bài tôi đưa nhanh lên bàn. Mở ra. Tin nhắn của Linh. Khá bất ngờ, nó không đi học ư, tôi quay đầu chỗ Linh trống không. Hà nhìn thấy tôi nhìn về phiá tụi nó liền vơ tay vẫy vẫy. Tôi lè lưỡi. Quay lên, mở tin nhắn ra đọc:
Hôm nay tui nghỉ bà biết giấy phép giúp tui nha cảm ơn mẹ yêu. Gửi ngàn cái hôn.
Tôi tặc lưỡi, trăm phần trăm con này đang quấn chăn ngủ. Thời tiết này ngủ thích quá mà, làm biếng đi học.
Tôi lục lục cặp, lấy quyển vở bài tập toán đại lên bà. Rứt đôi giấy.
Lập Thành nhìn hành động tôi khó hiểu hỏi nhỏ:
Tuyết làm gì vậy?
Tuyết viết giấy phép cho con Linh. Tôi cầm bút giả chữ người lớn. Trong lớp này không biết tôi là mẹ là bố là bà ngoại ông ngoại cô chú bác thím dượng bao nhiêu đứa. Lúc đầu thấy hãnh diện ghê lắm sau đó mới biết do chữ tôi xấu dễ giả làm chữ người lớn, nghe xong tự ái dễ sợ.
Cái này người lớn mới được ghi mà. Lập Thành thắc mắc.
Tôi dừng bút, đưa mắt nhìn nó, thằng này sao khờ đặc, ai chả biết.
Ừ. Tôi đáp
Nhưng Tuyết lại ghi.
Đưa bố mẹ ghi con Linh chắc bị lột da. Thành không biết hả giấy phép trong lớp toàn Tuyết, thằng Đại con Thanh ghi không á. Tôi cặm cụi ghi tiếp.
Na. Lập Thành trợn mắt, nó lắc đầu không thể tin nổi.
Tôi chép miệng thằng này khờ ghê, thật thà quá.
Trống đánh, tiết học kết thúc, tôi vươn vai thở phào nhẹ nhõm.
Lớp trưởng hôm nay vắng ai? Cô Khánh kí sổ đầu bài, ngẩng đầu hỏi.
Phương lớp trưởng đứng dậy nhìn cả lớp một lượt đáp:
Dạ vắng bạn Linh.
Có phép hay không?
Tôi đứng dậy cầm giấy phép lên đưa. Cô gật đầu ghi vào sổ. Sau đó đứng dậy đi ra khỏi lớp.
Mười phút chuyển tiết ồn như cái chợ. Tôi chống cằm nhìn Lập Thành làm bài. Nhìn nghiêng gìơ tôi mới phát hiện lông mi nó rất dài, rủ xuống dày như cánh quạt, sóng mũi cao, môi hơi mím lại. Tôi thầm nghĩ khuôn mặt đẹp đấy, thuận mắt tôi. Ai chả yêu thích cái đẹp, có cảm tình với cái đẹp hơn. Tôi là người như thế.
Vào tiết điạ.Tôi vái trời vái Phật vái ông điạ mong đừng bị dò bài. Tôi hồi hộp, cả lớp cũng hồi hộp, tim nảy lên nhảy xuống, cô Yên hết lật trang bên này lại lật sang trang bên kia dò tìm từ trên xuống dưới từ dưới lên trên. Tay cô dừng lại chấm một phát. Cả lớp thở phào. Thôi xong. Tôi đờ người, khóc không ra nước mắt.
Nguyễn Minh Tuyết.
Lập Thành hỏi nhỏ:
Tuyết học chưa?
Tôi lắc đầu, khuôn mặt bi ai như bị phán tội chết. Đứng dậy lí nhí:
Cô cho em nợ hôm sau em nhất định học bài.
Lý do.
Dạ... em hôm qua bị đau bụng.
Đau bụng đúng lúc hen sớm không đau muộn không đau, đau đúng lúc học bài. Ngồi xuống không điểm. Cô Yên nói, giọng lạnh lùng không tí cảm xúc.
Hu hu đúng là bộ tứ kinh dị nhất trường nhất Yên nhì Nam tam Tú tứ Trường mà hu hu. Con ngỗng mà có tí muối ớt thêm chút chanh chút rau chút muối ngon biết mấy. Đứa tiếp theo lên thớt con Cúc. Cô kêu đúng đứa rồi đấy con này nổi tiếng chăm chỉ cần cù, học thuộc không xót một chữ, cả dấu chấm, dấu phẩy.
Nhỏ Cúc mười điểm đi xuống mặt cô Yên tươi tỉnh hẳn lên. Nhìn tờ giấy
phép trên bàn cô lật ra xem.
Không có chữ kí giám thị, không bỏ vào bì thư. Này mà gọi là giấy phép? Cô nhìn cả lớp, nghiêm giọng.
Thôi xong, biết ngay mà, ai chứ cô Yên ưa xỉa xói nhất. Xui cho bà Linh ơi.
Tiết học điạ nhờ tôi và cái Linh được nhận con C. Thứ bảy chết chắc.
Tôi đau khổ. Số tôi khổ thế đấy.
Hôm qua sao Tuyết không học bài?
Trời lạnh lắm. Mắt tôi long lanh nước nhìn Lập Thành.
Lập Thành lắc đầu.
Cứ đà này sao Tuyết tiến bộ.
Tôi cảm thấy bản thân phạm tội tày đình. Tôi áy náy nhìn Lập Thành, người ta không quãng đường xá xa xôi dạy tôi, tôi lại phụ người ta. Tôi ủ rủ đáp:
Xin lỗi.
Thành xin lỗi. Không phải mắng Tuyết đâu nó gãi đầu, nhìn tôi giải thích.
Tôi bật cười:
Biết rồi.
Chuông cửa vang lên từng hồi. Tôi chấp hai tay thành hình cái loa, hét lớn:
Lập Thành...
Lập Thành ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó ngẩn đầu nheo mắt nhìn lên trên. Một giây sau nó nở nụ cười rạng rỡ. Sau lưng khung cảnh âm u, còn nó rạng ngời, sáng chói, xua tan sự ảm đạm những ngày mưa. Nhiều năm sau, tôi vẫn luôn nhớ đến nụ cười rạng ngời không lẫn tạp chất của người con trai ấy trong một ngày mưa ảm đạm. Nụ cười khiến tôi ngây ngất, khắc sâu trong tim.
Tôi cười vang, vơ tay vẫy vẫy, hét to:
Chờ Tuyết xíu.
Lập Thành gật gật đầu. Nhìn mặt nó khờ thấy tội.
Tôi vui vẻ, chạy xuống lầu, mở cỗng.
Thành vào đi.
Nó gật đầu dắt xe vào bên trong.
Trời mưa phiền Thành quá. Tôi sóng vai đi bên cạnh, quay đầu nhìn nó, áy náy nói. Lời nói ấy tôi nói thật lòng, lúc đầu mang tính chất trả thù bây giờ tôi đã xem nó là bạn của mình.
Tuyết đừng nghĩ vậy. Nó nhìn tôi, nói.
Tôi cong môi mỉm cười. Tròng lòng dâng lên dư vị khó diễn tả.
Buồi học thứ hai bắt đầu trong sự thoải mái, không còn ngượng ngập.
Tuyết xem lại hai bài tập Thành đưa hôm qua đi.
Tôi gật đầu, lật vở nhìn. Trong não công thức ở đâu tràn về, hình như tôi đã tìm ra hướng, không còn mù tịt, đầu ong ong như hôm qua. Tôi vui sướng, nhìn nó:
Tuyết thấy hướng rồi, không ngờ bài toán lại đơn giản như thế. Sao hôm qua Tuyết làm không được ta.
Lập Thành gật đầu, vẻ mặt hài lòng, ánh mắt đen láy lấp lánh như vì sao, nó mỉm cười, cất giọng từ tốn, giọng nó rất dễ nghe không gắt, không chói tai, không quá trầm đục:
Chỉ cần nắm được kiến thức sẽ làm được. Hôm qua Tuyết không biết làm do Tuyết không nhớ công thức dẫn đến không biết cách vận dụng.
Tôi gật đầu nghiệm lời Lập Thành nói. Thấy chưa tôi học được đấy do làm biếng thôi.
Lập Thành ra tiếp bài tập, tôi ngồi hì hục làm quên cả thời gian. Trong phòng im ắng, hai chung tôi không ai nói chuyện, chỉ có tiếng bấm máy tính, tiếng bút ghi trên giấy sột soạt, tiếng lật vở. Thỉnh thoảng vang lên tiếng giảng bài của Lập Thành.Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay lần đầu tiên tôi thấy việc học không quá khó khăn, lần đầu cảm nhận có một ai đó cùng ngồi học với mình lại vui vẻ, ấm áp, ngọt ngào đến vậy.
Bên ngoài mưa bắt đầu rơi, mỗi lúc thêm nặng hạt, trắng xóa, rơi như trút. Tiếng sấm vang lên ầm ầm, lóe sáng, vụt tắt. Cánh cửa khép hờ ngoài ban công, những giọt nước mưa bắn vào, rơi trên cửa lăn dài như những giọt nước mắt, bắn vào trong phòng, sàn nhà gần cửa li ti nước. Lập Thành kéo ghế đứng dậy, tôi ngẩn đầu khỏi đóng bài tập nhìn theo. Nó tiến về cánh cửa đưa tay khép lại đóng chặt. Tiếng mưa không còn lọt vào phòng. Dáng Lập Thành cao ráo, bờ vai rộng, lưng thẳng tấp, ở nó toát ra sự ấm áp khiến tôi cảm thấy bình yên. Nó khom người lấy giẻ lâu nước. Ai đời để khách làm, tôi đứng dậy chạy đến, không quên nói:
Thành để Tuyết lau cho.
Chỗ này nước trơn lắm Tuyết đừng lại. Nó xua tay.
Lời nói vừa dứt, tôi đạp trúng vũng nước ngã ngửa ra sau. Tôi hốt hoảng la lên. Thân thể tôi nhanh chóng nằm gọn trong lòng Thành. Cánh tay Lập Thành vững chắc khóa chặt lưng tôi. Khoang mũi tôi tràn ngập hương thơm nước xả vải trên áo nó. Lần đầu tiên bị người khác giới ôm, có chút không quen, vội luống cuống đẩy nó , rối rít cảm ơn, xấu hổ không thôi:
Cảm ơn Thành.
Không sao. nó đáp khẽ.
Tôi ngước lên, khá bất ngờ à phải nói là vô cùng vô cùng ngạc nhiên. Mặt nó ửng đỏ, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối. Không phải chứ. Nó còn xấu hổ hơn cả tôi. Vờ như không nhận ra sự bối rối của nó mắt tôi láo liên vờ nói:
Lại học tiếp thôi.
Tôi đi nhanh về phia bàn học cúi đầu làm bài.
Lập Thành không lại ngay nó khom người tiếp tục công việc lau nước gian dở. Tôi len lén liếc nhìn nó, lần này không tranh làm nữa.
Xong xuôi, nó tiến về phia tôi ngồi xuống. Hai đứa im lặng, mạnh ai nấy làm.
Khi nào Tuyết rãnh vậy? Nó bắt chuyện.
Tôi không hiểu nó ý nó.
Thời gian để Thành dạy Tuyết ý.
À. Tôi gật đầu vỡ lẽ. Cắn cắn môi nhớ lại lịch học đáp: Ba năm bảy Tuyết học kèm nguyên cả buổi chiều. Tư, sáu Tuyết cũng học mất rồi.
Vậy chúng ta học chiều thứ hai, chiều chủ nhật, tối thứ tư, năm đi.
Phiền Thành quá. Thành sao học bài, còn học kèm nữa.
Thành không có học kèm, Thành tranh thủ buổi chiều học.
Tôi cảm động. Người đâu vừa học giỏi, đẹp trai, tốt bụng. Tôi đã quên mất tiêu vụ chửi mắng nó thậm tệ.
Buổi học nhanh chóng kết thúc, năm giờ chiều, trời tối mù như sáu bảy giờ. Mưa vẫn rơi, trắng xóa như những sợi chỉ bạc giăng từ trời xuống đất, không có tí dấu hiệu nào ngừng tạnh. Đường đã bật đèn, tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, leo lét, hôm nay có vẻ ảm đạm.Tôi cầm ô che Thành, để nó mặc áo mưa dắt xe. Tiếng nước rơi trên ô bộp bộp, tôi cầm hai tay nắm chặt cán ô, chân bị nước văng trúng lạnh ngắt. Tôi nói lớn lấn át tiếng mưa:
Hay chờ tạnh mưa rồi về Thành.
Không sao, Thành đi được mà. Nó lắc đầu từ chối.
Nhưng mưa lớn như vậy. Tôi nhăn mặt không đồng ý.
Thành nghĩ mưa không tạnh đâu, khi lại lớn hơn ấy. Thành đi được mà.
Tôi gật đầu nó nói cũng đúng. Nó mở cỗng tôi che dù đi theo ra.
Lập Thành leo lên xe, nó nói:
Tuyết vào trong đi.
Tôi gật đầu vờ đóng cửa.
Nó vẫy tay tạm biệt. Xe đạp lao đi trong mưa. Tôi mở cỗng dõi mắt nhìn theo Thành đến khi bóng dáng nó xa dần khuất trong màn mưa. Tôi mới đi vào nhà. Mưa lớn thế này, nó thế nào cũng như chuột lột cho xem. Tôi phiền nó quá vì phải kèm cặp tôi nên mới phải đi mưa về gió, thế mà nó không nói một lời trách móc. Tôi thật sự nghĩ sai về nó, hối hận quá. Cuộc đời chứa nhiều nghịch lí mâu thuẫn, không thể vội đánh giá con người cuộc sống qua dáng vẻ bên ngoài mà phải đi sâu tìm hiểu bản chất bên trong.Lập Thành bề ngoài ít nói nhưng lại rất chân thành, hiền lành có tí khờ khạo.
***
Sáng hôm sau, tôi quả thật không muốn rời khỏi cái giường thân yêu. Lập Thành nói đúng tối hôm qua đến sáng mưa không dứt, lúc lớn lúc nhỏ. Không gian xung quanh có sự chuyển biến rõ rệt. Sáng hôm nay không khí rất lạnh, tôi tin chắc nhiệt độ hôm nay còn thấp hơn hơn qua. Thời tiết này, ngủ là sướng nhất. Tôi lăn qua lăn lại, chuông đồng hồ reo đến lần thứ ba tôi mới đau khổ ngồi dậy. Tôi đi xuống đất, hơi lạnh từ mặt sàn tỏa ra khiến tôi rùng mình, răng va vào nhau lập cập. Trời đất quỷ thần ơi. Lạnh chết mất. Tôi làm vệ sinh cá nhân, thay đồ đồng phục, đến bên bàn soạn sách vở cho vào cặp. Tôi bước xuống lầu. Mẹ đang nấu thức ăn sáng, tôi lại bàn. Bố đang ngồi đọc báo, thấy tôi xuống, ông đặt tờ báo lên bàn, quan tâm:
Trời lạnh mặc áo ấm vào, khéo cảm lạnh nha con.
Dạ. Tôi đáp, khịt khịt mũi vì lạnh.
Mưa lớn quá tí nữa bố chở con đi học nha, trời này đi xe đạp ướt hết. Mẹ tôi nói.
Được ạ. Tôi cười tít mắt.
Trời này tôi cũng không muốn đi xe đạp điện đâu, vừa lạnh vừa ướt.
Sáng nay mẹ nấu trứng ốp la ăn với bánh mì. Ăn xong, bố mẹ và tôi cùng đi. Mưa lớn quá, tạt lên cửa kính, lăn dài. Tôi nhìn ra bên ngoài chỉ thấy một màn trắng xóa. Đường lênh láng nước, không khéo lụt ấy chứ. Tôi chợt nhớ đến Lập Thành hôm qua đi trong màn mưa dày đặc. Tôi mở lời nói với bố mẹ:
Bố mẹ, cô giáo nhờ bạn Lập Thành cùng lớp kèm cặp cho con. Học hai ngày rồi.
Kèm à? Bố tối khá ngạc nhiên.
Dạ.
Sao con không mời bạn ở lại chơi, để bố mẹ gặp cảm ơn một tiếng. Mẹ tôi gợi ý.
Nó nhát lắm. Tôi cười, nhớ đến khuôn mặt khù khờ của Lập Thành
Không nói vậy được, còn tìm cơ hội đi. Bố mẹ phải cảm ơn người ta một tiếng. Mẹ tôi lắc đầu không tán thành.
Dạ.
Chẳng mấy chốc xe dừng lại ở cỗng trường. Mẹ tôi lấy ô đưa cho tôi, dịu dàng nói:
Học tốt nha con.
Dạ.
Tôi nhận lấy ô, mở cửa bước xuống xe . Lạnh quá! Tôi vội vã đi vào trường. Leo bốn tầng lên lớp tôi tắt thở, vào lớp thở hỗn hển như trâu. Số tôi có duyên với cầu thang, ở nhà leo, lên trường leo.
Theo quán tính tôi bước về chỗ cái Hà. Nhìn thấy thằng Bình ngồi chiễm chệ tôi sực nhớ đi đến chỗ Lập Thành. Nó đang căm cụi làm bài. Ẹc siêng kinh, học nhiều đù đấy.
Thấy tiếng động, nó ngẩn đầu nhìn, tôi cười tít mắt, lấy cặp bỏ xuống ghế, ngồi xuống, quan tâm hỏi:
Hôm qua về có ướt không.
Vài giây sau nó lắc đầu đáp:
Không ướt lắm đâu.
Tôi gật đầu, không làm phiền nó nữa, gục mặt lên bàn đánh một giấc.
Bên cạnh có người kêu, tôi mơ màn tỉnh giấc, nằm nghiêng cổ tôi muốn gãy ra, tôi rên rĩ xoa xoa nắn nắn cổ ngồi dậy. Đau quá.
Vào tiết rồi. Thành nhắc.
Tôi gật đầu hiểu ý, tiết đầu môn ngữ văn- môn dạy cô chủ nhiệm. Tôi ngồi thẳng chăm chú nghe giảng, được mấy phút hai mắt lại lim dim. Môn ngữ văn môn chúa buồn ngủ.
Tuyết? Cô gọi.
Tôi giật bắn mình,cơn buồn ngủ lập tức tan biếng, xung quanh vang lên tiếng cười.
Cả lớp im lặng. Ra kia rửa mặt nhanh. Cô nghiêm giọng. Tay nắm quyển sách nhịp nhịp trên bàn giáo viên.
Dạ em hết buồn ngủ rồi ạ. tôi thành thật đáp.
Ngồi học cho đàng hoàng.
Cô Khánh trở lại bài giảng, thao thao bất tuyệt bài Văn tế nghiã sĩ Cần Giuộc.
Văn tế nghiã sĩ Cần Giuộc là bài văn Nguyễn Đình Chiểu viết theo yêu cầu của Đỗ Quang, tuần phủ gia định, để tế những nghiã sĩ đã hi sinh trong trận tập kích đồn quân Pháp ở Cần Giuộc đêm 16-12-1861. Nghiã quân giết được hai tên quân Pháp và một số lính thuộc điạ....
(Trích phần tiểu dẫn bài Văn tế nghiã sĩ Cần Giuộc của Nguyễn ĐÌnh Chiểu.)
Điện thoại trong túi rung lên. Tôi lấy ra, len lén nhìn, cô Khánh xoay lưng lên bảng ghi bài tôi đưa nhanh lên bàn. Mở ra. Tin nhắn của Linh. Khá bất ngờ, nó không đi học ư, tôi quay đầu chỗ Linh trống không. Hà nhìn thấy tôi nhìn về phiá tụi nó liền vơ tay vẫy vẫy. Tôi lè lưỡi. Quay lên, mở tin nhắn ra đọc:
Hôm nay tui nghỉ bà biết giấy phép giúp tui nha cảm ơn mẹ yêu. Gửi ngàn cái hôn.
Tôi tặc lưỡi, trăm phần trăm con này đang quấn chăn ngủ. Thời tiết này ngủ thích quá mà, làm biếng đi học.
Tôi lục lục cặp, lấy quyển vở bài tập toán đại lên bà. Rứt đôi giấy.
Lập Thành nhìn hành động tôi khó hiểu hỏi nhỏ:
Tuyết làm gì vậy?
Tuyết viết giấy phép cho con Linh. Tôi cầm bút giả chữ người lớn. Trong lớp này không biết tôi là mẹ là bố là bà ngoại ông ngoại cô chú bác thím dượng bao nhiêu đứa. Lúc đầu thấy hãnh diện ghê lắm sau đó mới biết do chữ tôi xấu dễ giả làm chữ người lớn, nghe xong tự ái dễ sợ.
Cái này người lớn mới được ghi mà. Lập Thành thắc mắc.
Tôi dừng bút, đưa mắt nhìn nó, thằng này sao khờ đặc, ai chả biết.
Ừ. Tôi đáp
Nhưng Tuyết lại ghi.
Đưa bố mẹ ghi con Linh chắc bị lột da. Thành không biết hả giấy phép trong lớp toàn Tuyết, thằng Đại con Thanh ghi không á. Tôi cặm cụi ghi tiếp.
Na. Lập Thành trợn mắt, nó lắc đầu không thể tin nổi.
Tôi chép miệng thằng này khờ ghê, thật thà quá.
Trống đánh, tiết học kết thúc, tôi vươn vai thở phào nhẹ nhõm.
Lớp trưởng hôm nay vắng ai? Cô Khánh kí sổ đầu bài, ngẩng đầu hỏi.
Phương lớp trưởng đứng dậy nhìn cả lớp một lượt đáp:
Dạ vắng bạn Linh.
Có phép hay không?
Tôi đứng dậy cầm giấy phép lên đưa. Cô gật đầu ghi vào sổ. Sau đó đứng dậy đi ra khỏi lớp.
Mười phút chuyển tiết ồn như cái chợ. Tôi chống cằm nhìn Lập Thành làm bài. Nhìn nghiêng gìơ tôi mới phát hiện lông mi nó rất dài, rủ xuống dày như cánh quạt, sóng mũi cao, môi hơi mím lại. Tôi thầm nghĩ khuôn mặt đẹp đấy, thuận mắt tôi. Ai chả yêu thích cái đẹp, có cảm tình với cái đẹp hơn. Tôi là người như thế.
Vào tiết điạ.Tôi vái trời vái Phật vái ông điạ mong đừng bị dò bài. Tôi hồi hộp, cả lớp cũng hồi hộp, tim nảy lên nhảy xuống, cô Yên hết lật trang bên này lại lật sang trang bên kia dò tìm từ trên xuống dưới từ dưới lên trên. Tay cô dừng lại chấm một phát. Cả lớp thở phào. Thôi xong. Tôi đờ người, khóc không ra nước mắt.
Nguyễn Minh Tuyết.
Lập Thành hỏi nhỏ:
Tuyết học chưa?
Tôi lắc đầu, khuôn mặt bi ai như bị phán tội chết. Đứng dậy lí nhí:
Cô cho em nợ hôm sau em nhất định học bài.
Lý do.
Dạ... em hôm qua bị đau bụng.
Đau bụng đúng lúc hen sớm không đau muộn không đau, đau đúng lúc học bài. Ngồi xuống không điểm. Cô Yên nói, giọng lạnh lùng không tí cảm xúc.
Hu hu đúng là bộ tứ kinh dị nhất trường nhất Yên nhì Nam tam Tú tứ Trường mà hu hu. Con ngỗng mà có tí muối ớt thêm chút chanh chút rau chút muối ngon biết mấy. Đứa tiếp theo lên thớt con Cúc. Cô kêu đúng đứa rồi đấy con này nổi tiếng chăm chỉ cần cù, học thuộc không xót một chữ, cả dấu chấm, dấu phẩy.
Nhỏ Cúc mười điểm đi xuống mặt cô Yên tươi tỉnh hẳn lên. Nhìn tờ giấy
phép trên bàn cô lật ra xem.
Không có chữ kí giám thị, không bỏ vào bì thư. Này mà gọi là giấy phép? Cô nhìn cả lớp, nghiêm giọng.
Thôi xong, biết ngay mà, ai chứ cô Yên ưa xỉa xói nhất. Xui cho bà Linh ơi.
Tiết học điạ nhờ tôi và cái Linh được nhận con C. Thứ bảy chết chắc.
Tôi đau khổ. Số tôi khổ thế đấy.
Hôm qua sao Tuyết không học bài?
Trời lạnh lắm. Mắt tôi long lanh nước nhìn Lập Thành.
Lập Thành lắc đầu.
Cứ đà này sao Tuyết tiến bộ.
Tôi cảm thấy bản thân phạm tội tày đình. Tôi áy náy nhìn Lập Thành, người ta không quãng đường xá xa xôi dạy tôi, tôi lại phụ người ta. Tôi ủ rủ đáp:
Xin lỗi.
Thành xin lỗi. Không phải mắng Tuyết đâu nó gãi đầu, nhìn tôi giải thích.
Tôi bật cười:
Biết rồi.
/32
|