Sau khi chia tay đám bạn, tôi và Lập Thành ra về.
Năm giờ rưỡi chiều, trời tối sẫm, không nhìn rõ mặt người, điện đường chưa bật. Cả con đường được chiếu sáng từ những ngôi nhà ở hai bên đường. Tôi và Lập Thành lái xe song song nhau, thi thoảng lại trò chuyện.
Thành này. Tôi sực nhớ lời mẹ nói sáng nay, bố mẹ tôi muốn gặp mặt nó cảm ơn.
Sao Tuyết? Lập Thành đang tập trung lái, nghe tôi gọi nó quay đầu nhìn tôi, khuôn mặt chờ đợi.
Bố mẹ Tuyết muốn gặp Thành á. Tôi trả lời.
Hả? Nó thốt lên kinh ngạc, tay lái lệch sang một bên, mặt khờ đặc ra.
Tôi bật cười. Trời, chỉ là gặp mặt thôi mà, nó có cần phải trưng cái bộ mặt thế không. Đáng yêu quá. Tôi trêu:
Thành cứ như con dâu lần đầu về gặp bố mẹ chồng không bằng.
Đến khúc cua, chúng tôi rẽ sang bên trái.
Vài phút sau, nó mới trả lời, giọng nói tràn đầy vẻ lúng túng:
Thành...bất ngờ..quá mà...chưa gặp mà gìơ Thành sợ quá.
Bố mẹ Tuyết có ăn thịt Thành đâu.
Phiá trước đèn đỏ, tôi bóp thắng, chống hai chân xuống đường, nhìn Thành cười đến chảy nước mắt.
Người dừng đèn đỏ khá đông, ánh sáng từ xe cộ chiếu sáng khuôn mặt lúng túng của Lập Thành
Lập Thành gãi đầu, nó hỏi khẽ:
Mẹ Tuyết dữ không?
Hả? Đến lượt tôi há mồm. Thằng này ngó thế mà nhát ghê. Tôi lắc đầu nói: Không mẹ Tuyết hiền lắm.
Nó gật đầu, không đoán ra được trong lòng nó đang nghĩ gì.
Đèn xanh bật lên, chúng tôi lái xe đi. Mấy chốc đã đến nhà tôi. Tôi dựng xe, lấy chia khóa trong cặp mở cỗng. Chúng tôi dắt xe vào trong. Cả ngôi nhà được bao phủ trong màn đêm. Gặp giờ này mọi khi trời vẫn sáng bửng. Sau khi dựng xe. Tôi mở to mắt đi lên bậc thang, ấy vậy mà vẫn bước hụt chân té nhào. Trước khi đo trên bậc thang tôi đã kịp than thân trách phận. Ngày hôm nay chắc sao quả tạ chiếu vào tôi.
Tuyết. Lập Thành hét lên, nó vội chạy đến đỡ tôi.
Tôi được nó đỡ dậy. Mông ê kinh khủng, tôi nhăn nhó. Đau chết tôi rồi.
Tuyết có sao không?
Tôi không thể nói mình đau chỗ mông được, lắc đầu, tôi đáp:
Không sao.
Tuyết hậu đậu quá sáng giờ té hoài. Lập Thành thở dài, giọng nói xen lẫn lo lắng.
Tôi chỉ xui xẻo thôi. Sáng té là do tên Khoa trời đánh. Tối nay do trời tối quá không nhìn thấy đường thôi.
Tuyết đứng đây đi để Thành bật điện cho, công tắt ở đâu Tuyết?
Bên trái cửa chính á Thành.
Ừ. Nó gật đầu đi về phái cửa chính.
Tôi đứng xoa xoa cái mông, mắt nhìn theo bóng dáng cao ráo trong màn đêm.
Đèn phút chốc vụt sáng, ánh sáng khiên tôi hơi nheo mắt. Ánh sáng làm nổi bật lên bóng dáng Lập Thành, nó nhìn tôi, đôi mắt đen lấp lánh như vì sao. Tôi rời gót, tiến về phiá nó, mở cửa, cả hai bước vào trong nhà.
Tôi nhìn lên đồng hồ treo tường sáu giờ mười phút.
Lúc đi lên cầu thang lên phòng tôi. Nó khẽ hỏi:
Tuyết làm hết bài tập toán Thành đưa chưa.
Còn mấy bài Tuyết không biết làm.
Ừ, tí nữa Thành chỉ.
Bên ngoài mưa bắt đầu rơi. Trong phòng, Lập Thành bắt đầu giảng bài tập toán cho tôi, giọng nói hơi trầm, hòa vào tiếng mưa, thấm vào lòng tôi cảm giác dễ chịu, ấm áp. Tôi liếc nhìn khuôn mặt nó bao phủ trong ánh sáng của đèn. Mái tóc hơi rủ xuống chán, chân mày đen nhánh, lông mi hơi rủ xuống run run. Sóng mũi cao, môi khẽ nhếch lên theo lời giảng của nó. Công nhận càng nhìn càng thấy đẹp trai. Nó hoàn hảo như vậy, vừa đẹp trai học giỏi , tính cách lại tốt. Tôi rất may mắn khi quen biết nó.
Tuyết hiểu chưa, mấy bài tập này không khó, chỉ cần làm nhiều bước là ra. nó ngẩng mặt hỏi trang vở nhìn tôi.
Tôi vội cụp mi nhìn xuống vở, gật gật đầu.
Tối nay Thành không dạy bài. Chúng ta học bài của ngày mai.
Hả. Không phải chứ, mai toàn môn học bài không à, sinh, văn, toán, toán, công nghệ. Được mỗi môn toán không học bài.
Thành đưa tay lên kệ lấy sách vở ngày mai cho tôi, tôi chống cằm nhìn theo.
Tôi nhìn chồng sách vở trước mặt lòng gào thét dữ dội. Từ khi vào trường, tôi học bài đêm trên đầu ngón tay đấy, hic.
Học môn sinh trước đi. Tuyết đừng nên học thuộc lòng, vẽ sơ đồ tư duy rất nhanh thuộc. Không nên học thuộc lòng sẽ không nhớ bài lâu. Thành thấy học theo sơ đồ nhanh lại hiệu quả. Nó nói, tay lấy tờ giấy trắng bắt đầu vẽ. Bàn tay nó thoăn thoắt, mỗi nơi đi qua, xuất hiện dòng chữ đều đẹp thẳng tấp. Năm phút sau nó đưa tờ giấy cho tôi, tôi nhận lấy, đọc lẩm nhẩm.
Tôi thầm nghĩ cũng dễ thuộc đấy chứ. Tôi ngồi học bài. Thành ở bên cạnh đọc sách sinh.
Khi tôi đang chìm đắm trong môn sinh. Lập Thành chợt đúng dậy. Tôi ngẩng đầu khó hiểu nhìn nó.
Thành sao vậy?
Không phải Tuyết nói sáu gìơ rưỡi bố mẹ Tuyết về à. Nó kiên nhẫn giải thích.
Tôi gật đầu nhìn lên đồng hồ treo tường. Đồng hồ chỉ sáu giờ rưỡi.
Bố mẹ Tuyết muốn gặp Thành mà. Nó gãi gãi đầu, khuôn mặt phút chốc căng thẳng.
Thì ra là vậy, tôi xém tí quên mất. Tôi cũng đứng dậy cùng Lập Thành đi xuống lầu.
Nó và tôi ngồi xuống ghế trong phòng khách. Đợi một lúc bố mẹ tôi về.
Lập Thành đứng dậy, nó tiến về phiá cửa đứng đợi, tôi cũng đi theo nó. Đèn xe ô tô chiếu vào, tôi hơi nheo mắt. Cánh cửa xe mở ra bố mẹ tôi xuống xe, tiến về phiá chúng tôi.
Nhìn thấy Lập Thành bố mẹ khá kinh ngạc. Bố tôi khẽ hỏi:
Đây là?
Dạ cháu là Lập Thành bạn của Tuyết. Lập Thành đáp.
Tôi gật đầu phụ họa.
Bố tôi gật đầu cười, mẹ tôi nói:
Vào trong ngồi chơi đi cháu.
Dạ. Nó đáp.
Nó đợi bố mẹ tôi đi trước mới đi theo. Tôi khẽ nhìn nó. Hình như cảm nhận được ánh mắt tôi nó quay sang nhìn tôi, khuôn mặt đầy căng thẳng.
Tôi bật cười, xem nó sợ chưa kia. Tôi nói nhỏ, trấn an:
Thành đừng sợ bố mẹ Tuyết hiền lắm.
Nó gật gật đầu.
Con ngồi xuống ghế đi bố mẹ tôi đã ngồi xuống, nhìn Lập Thành chỉ về phiá ghế đối diện. Nó ngồi xuống, tôi ngồi theo bên cạnh nó.
Cháu tên gì? Mẹ tôi hỏi.
Lập Thành ạ. Nó đáp. Hai bàn tay đan vào nhau.
Mẹ tôi gật đầu, bà mỉm cười:
Hai bác đã nghe Tuyết kể về con. Hai bác rất biết ơn con.
Không có gì đâu bác. Con rất vui khi giúp Tuyết. Nó cười nói.
Bố mẹ tôi gật đầu hài lòng. Tôi cười tít mắt.
Con qua giúp Tuyết như vậy, cho hai bác gửi lời cảm ơn bố mẹ con. Bố tôi nói, giống nói hiền từ, ấm áp lại pha chút áy náy.
Dạ. Mẹ con rất vui khi biết con giúp đỡ bạn bè. Nó nói, ánh mắt phút chốc trở nên xa xăm.
Con ngồi chơi với Tuyết bác xuống làm đồ ăn tối. Mẹ tôi đứng dậy cùng với bố.
Lập Thành đứng dậy chào. Chờ bóng dáng hai người khuất dần nó mới thở phào ngồi xuống.
Xem Thành căng thẳng kia.
Nó cười toe toét nhìn tôi:
Ừ, tay Thành chảy mồ hôi hết nè.
Nó xòe bàn tay ra. Tôi nhìn vào, quả thật chảy mồ hôi. Tôi bật cười. Nó đáng yêu quá. Bàn tay nó rất lớn to hơn tay tôi gấp hai lần, trên tay nổi lên vết chai dày cộm.
Tôi vỗ vỗ vai Thành nói:
Yên tâm bố mẹ Tuyết thích Thành đó
Nó nhìn tôi, đôi mắt đen lấy ẩn hiện sự vui vẻ, nó hỏi lại:
Thật à?
Thật tôi gật đầu khẳng đình. Nói tiếp: Thành ngồi đây đi, Tuyết vào bếp lấy nước.
Tôi đứng dậy vào bếp. Trong bếp mùi thức ăn tỏa ra ngào ngạt. Mẹ tôi đang nấu ăn. Nhìn thấy tôi bà nói:
Sao con không ngồi chơi với bạn?
Con đi lấy nước. Tôi mở tủ lấy nước.
Ừ,Lập Thành rất lễ phép, thật thà. Chắc bố mẹ nó dạy nó kĩ lắm. mẹ tôi nói.
Tất nhiên rồi. Tôi cười nói.
Hôm nào rãnh bố mẹ phải qua nhà cảm ơn người ta đàng hoàng. Con nhớ đưa điạ chỉ nhà nó cho mẹ. Mẹ tôi nhắc.
Tôi nhìn bàn tay mẹ đang đảo đều chảo thịt. Tôi gãi đầu, tôi đâu biết điạ chỉ nhà nó.
Con đâu biết điạ chỉ nhà nó.
Mẹ tôi dừng động tác, bà nhìn tôi:
Sao con vô tâm quá. .
Mẹ nói đúng tôi vô tâm quá. Lập Thành giúp tôi nhiều vậy, còn tôi lại không biết gì về nó. Nhà nó ra sao, có mấy người, ở đâu.
Để con hỏi nó.
Mẹ tôi gật đầu, tôi không làm phiền mẹ đi ra phòng khách. Hôm nào phải hỏi Lập Thành mới được. Từ xa, Lập Thành ngồi im lặng trên ghế, lưng thẳng tấp, có vẻ khép nép.
Tôi cười tít mắt, ngồi xuống bên nó.
Nó nhìn tôi mỉm cười.
Tôi đưa ly nước cho nó.
Thành uống đi.
Nó gật đầu nhận lấy.
Tôi mở ti vi. Chúng tôi ngồi coi hài, tôi cười muốn lộn ruột. Chợt nó quay sang hỏi tôi:
Bố mẹ Tuyết làm gì?
Tôi rời mắt khỏi màn hình, nhìn nó đáp:
Bố mẹ Tuyết đều là dược sĩ, bố Tuyết là phó giám đốc công ty dược.
Nó gật đầu, nói tiếp.
Mỗi khi đến nhà Tuyết không thấy bố mẹ Tuyết Thành đã rất thắc mắc.
Thành hỏi Tuyết là được mà.
Thành ngại.
Ngại gì chứ. Tôi cười.
Chắc Tuyết buồn lắm nhỉ? Nói nói, giọng nói xen lẫn tia cảm thông lại có chút gì đó tôi không nhận ra.
Tôi hiểu nó đang nói đến việc gì. Tôi thoáng buồn, mũi hơi chua, tôi khịt khịt mũi, cố tỏ ra mạnh mẽ, mắt đau rát. Tại sao tôi lại muốn khóc cơ chứ. Tôi cố nặn ra nụ cười:
Tuyết quen rồi.
Nó không hỏi gì thêm, chỉ có giọng nói hài hước của nghệ sĩ Hoài Linh phát ra từ ti vi.
Hai đứa xuống ăn cơm. Mẹ tôi gọi.
Tôi tắt tivi đứng dậy, nhìn Thành:
Đi thôi.
Nó gật đầu lẽo đẽo theo tôi.
Trong bếp bố mẹ đã ngồi vào bàn, tôi và Lập Thành kéo ghế ngồi xuống.
Con cứ xem đây là nhà mình, dừng ngại. Mẹ tôi cười, bà gắp miếng thịt để vào chén Lập Thành.
Nó gật đầu, cảm ơn:
Dạ con cảm ơn bác.
Bữa ăn khá vui vẻ, lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy ấm cúng như thế này. Nếu ngày nào cũng như vậy thì tốt biết mấy.
Ăn tối xong, tôi xoa xoa bụng đứng dậy, bố đã lên phòng. Mẹ tôi dọn dẹp, Lập Thành xoắn tay áo phụ giúp.
Con lên chơi với Tuyết để bác làm được rồi. Mẹ tôi từ chối.
Nó lắc đầu từ chối, bàn tay thoăn thoắt dọn chén bát. Tự nhiên tôi cảm thấy bản thân vô dụng hẳn đi. Con trai mà còn giỏi, siêng năng hơn con gái thế này. Tôi cũng phụ mẹ và nó dọn chén bát. Nó còn giành rữa chén. Mẹ tôi từ chối nhưng nó vẫn cố chấp, cuối cùng mẹ tôi phải đầu hàng để nó rữa.
Xong xuôi chúng tôi lên phòng học. Tôi lại vùi đầu vào đống sách. Lập Thành bên cạnh im lặng đọc sách.
Bên ngoài trời đã tạnh mưa.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lập Thành đứng dậy mở cửa. Mẹ tôi xuất hiện ở cửa. Bà đi vào đặt hai ly sữa lên bàn:
Hai đứa uống rồi học tiếp.
Dạ. Tôi đáp.
Con cảm ơn bác.
Thôi hai đứa học đi. Mẹ tôi đi ra khỏi phòng.
Lập Thành chờ bóng mẹ tôi khuất dần mới khép cửa.
Thời gian trôi qua thật nhanh thấm thoát đã chín gìơ rưỡi. Tôi đã học thuộc hết các môn, nhờ phương pháp sơ đồ tư duy của Lập Thành. Nó chào tôi ra về. Tôi đi theo tiễn nó. Nó dắt xe ra cỗng vẫy tay chào tôi nói:
Tuyết vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm.
Tôi gật đầu khóa cỗng. Nó vẫn đứng im lặng nhìn tôi. Tôi đành vào nhà, lúc này Lập Thành mới đạp xe đi. Tôi đứng trên bậc thềm dõi mắt nhìn theo bóng nó.
/32
|