Nó vừa về lớp cũng là lúc hết giờ ra chơi. Mọi người đã vào lớp đông đủ cả, ngoại trừ hắn.
-Quái! Hắn ta đâu rồi nhỉ?-Nó nhìn mãi mà chẳng thấy hắn vào lớp nên thắc mắc.
-Anh ấy đến công ty rồi, cậu có chuyện gì cần gặp anh ấy hả?-Phương Nguyên thấy nó cứ nhìn lên chỗ của hắn mãi, nên mới nói.
-A, không có gì.-Sao mình lại nghĩ đến hắn ta kia chứ, hắn đi đâu thì mặc xác hắn. Nhưng hắn đến công ty ư? Để làm gì? Đi làm ư? Ặc...đã bảo là đừng nghĩ đến hắn ta nữa kia mà. "Ngọc Anh ơi, mày điên rồi".
Phương Nguyên quay lên trong lòng tràn đầy thắc mắc. Ngay từ đầu cô đã thấy giữa hai người họ có vấn đề nhưng nhìn mãi không ra là như thế nào. Hắn thì luôn nhìn nó, còn nó thì để tâm tới hắn mặc dù ngoài mặc vẫn tỏ ra là không ưa gì nhau. Nhưng không quen từ trước thì có gì mà phải ghét nhau kia chứ. Phương Nguyên chính là đang thắc mắc điều đó.
Tiếng chuông hết giờ vang lên khiến nó giật mình, cả tiết học nó chẳng tập trung được gì hết nhưng chẳng hiểu lí do. Đầu óc nó cứ mông lung sao á? Chẳng chú tâm gì hết.
Nó mang chiếc ba lô trên vai thì Nguyên quay xuống gọi
-Này! Nhà cậu ở đâu? Về cùng chứ?
-Tất nhiên nhưng tớ còn phải đi gọi Bảo Trâm nữa-nó nói
-Bảo Trâm?-Phương Nguyên hỏi
-À...cái người mà lúc nãy tớ định giới thiệu với cậu á nhưng tớ quên mất-Nó cười cười gãi đầu.
-Thế à? Vậy đi thôi, tớ rất muốn được gặp cô bạn đó-Phương Nguyên mỉm cười choàng vai nó vừa đi vừa nói-Cô ấy trông như thế nào?
-Rất dễ thương-Nó cười
-Giống tớ không?-Nguyên tự tin nói
-Cậu thật là...-Cả hai người cùng cười.......................................
--------------------------------------------
-Hey! Về thôi còn ngồi đó làm gì-Nó gọi Bảo Trâm khi thấy cô đang ngồi thẫn thờ trong lớp. Chả là cô nhìn thấy thái độ lúc nãy của nó trong căn tin thì thấy khó hiểu. Cô nghĩ mãi vẫn không ra rằng cô đã làm gì mà nó lại giận cô như thế. Cô thì đang khó chịu mà cái tên Phong gì gì đó cứ trưng cái bộ mặt khó ưa nhìn cô làm cô không tài nào học nổi.
-Ơ...à về thôi-Bảo Trâm nhìn thấy nó vui vẻ trở lại thì cười tươi như hoa, xách ba lô chạy ra.
-Chào bạn-Phương Nguyên nhìn thấy Bảo Trâm thì lên tiếng chào hỏi
-Đây là...-Trâm nhìn nó
-A...đây là bạn tớ mới quen, cậu ấy tên là Phương Nguyên-Quay sang Phương Nguyên-Còn đây là Bảo Trâm-Nó cười tươi giới thiệu
-Thì ra đây là Bảo Trâm mà Ngọc Anh đã nhắc tới-Phương Nguyên nhìn Bảo Trâm thầm đánh giá.
-Cậu ấy nhắc gì về tớ?-Trâm thân thiện hỏi, ánh mắt khẽ liếc nhìn nó. Nó cười trừ.
-Cậu ấy nói cậu rất kém xinh-Phương Nguyên xoa cằm nói.
-Cái gì?-Bảo Trâm nhìn nó thì nó đáp trả với một ánh mắt vô tội.
-Cậu dám tường thuật sai lời của tớ à-Nó giơ nắm đấm, Phương Nguyên lè lưỡi bỏ chạy
-Cậu đứng lại đó!-Nó đuổi theo
-Này cậu định chuồn à-Bảo Trâm cũng đuổi theo nó-Đứng lại!
Ba người họ nghịch ngợm, đuổi nhau trong sân trường dưới ánh nắng trưa của mùa thu, thật dịu dàng và lãng mạn. Một nụ hoa vừa nảy nở mặc dù mùa đông sắp đến. Một nụ hoa tượng trưng cho tình bạn trong sáng của họ......
Tình bạn của họ liệu có đủ lớn để vượt qua những chông gai trong cuộc sống, những đố kị, ganh ghét trên đường đời?
-Quái! Hắn ta đâu rồi nhỉ?-Nó nhìn mãi mà chẳng thấy hắn vào lớp nên thắc mắc.
-Anh ấy đến công ty rồi, cậu có chuyện gì cần gặp anh ấy hả?-Phương Nguyên thấy nó cứ nhìn lên chỗ của hắn mãi, nên mới nói.
-A, không có gì.-Sao mình lại nghĩ đến hắn ta kia chứ, hắn đi đâu thì mặc xác hắn. Nhưng hắn đến công ty ư? Để làm gì? Đi làm ư? Ặc...đã bảo là đừng nghĩ đến hắn ta nữa kia mà. "Ngọc Anh ơi, mày điên rồi".
Phương Nguyên quay lên trong lòng tràn đầy thắc mắc. Ngay từ đầu cô đã thấy giữa hai người họ có vấn đề nhưng nhìn mãi không ra là như thế nào. Hắn thì luôn nhìn nó, còn nó thì để tâm tới hắn mặc dù ngoài mặc vẫn tỏ ra là không ưa gì nhau. Nhưng không quen từ trước thì có gì mà phải ghét nhau kia chứ. Phương Nguyên chính là đang thắc mắc điều đó.
Tiếng chuông hết giờ vang lên khiến nó giật mình, cả tiết học nó chẳng tập trung được gì hết nhưng chẳng hiểu lí do. Đầu óc nó cứ mông lung sao á? Chẳng chú tâm gì hết.
Nó mang chiếc ba lô trên vai thì Nguyên quay xuống gọi
-Này! Nhà cậu ở đâu? Về cùng chứ?
-Tất nhiên nhưng tớ còn phải đi gọi Bảo Trâm nữa-nó nói
-Bảo Trâm?-Phương Nguyên hỏi
-À...cái người mà lúc nãy tớ định giới thiệu với cậu á nhưng tớ quên mất-Nó cười cười gãi đầu.
-Thế à? Vậy đi thôi, tớ rất muốn được gặp cô bạn đó-Phương Nguyên mỉm cười choàng vai nó vừa đi vừa nói-Cô ấy trông như thế nào?
-Rất dễ thương-Nó cười
-Giống tớ không?-Nguyên tự tin nói
-Cậu thật là...-Cả hai người cùng cười.......................................
--------------------------------------------
-Hey! Về thôi còn ngồi đó làm gì-Nó gọi Bảo Trâm khi thấy cô đang ngồi thẫn thờ trong lớp. Chả là cô nhìn thấy thái độ lúc nãy của nó trong căn tin thì thấy khó hiểu. Cô nghĩ mãi vẫn không ra rằng cô đã làm gì mà nó lại giận cô như thế. Cô thì đang khó chịu mà cái tên Phong gì gì đó cứ trưng cái bộ mặt khó ưa nhìn cô làm cô không tài nào học nổi.
-Ơ...à về thôi-Bảo Trâm nhìn thấy nó vui vẻ trở lại thì cười tươi như hoa, xách ba lô chạy ra.
-Chào bạn-Phương Nguyên nhìn thấy Bảo Trâm thì lên tiếng chào hỏi
-Đây là...-Trâm nhìn nó
-A...đây là bạn tớ mới quen, cậu ấy tên là Phương Nguyên-Quay sang Phương Nguyên-Còn đây là Bảo Trâm-Nó cười tươi giới thiệu
-Thì ra đây là Bảo Trâm mà Ngọc Anh đã nhắc tới-Phương Nguyên nhìn Bảo Trâm thầm đánh giá.
-Cậu ấy nhắc gì về tớ?-Trâm thân thiện hỏi, ánh mắt khẽ liếc nhìn nó. Nó cười trừ.
-Cậu ấy nói cậu rất kém xinh-Phương Nguyên xoa cằm nói.
-Cái gì?-Bảo Trâm nhìn nó thì nó đáp trả với một ánh mắt vô tội.
-Cậu dám tường thuật sai lời của tớ à-Nó giơ nắm đấm, Phương Nguyên lè lưỡi bỏ chạy
-Cậu đứng lại đó!-Nó đuổi theo
-Này cậu định chuồn à-Bảo Trâm cũng đuổi theo nó-Đứng lại!
Ba người họ nghịch ngợm, đuổi nhau trong sân trường dưới ánh nắng trưa của mùa thu, thật dịu dàng và lãng mạn. Một nụ hoa vừa nảy nở mặc dù mùa đông sắp đến. Một nụ hoa tượng trưng cho tình bạn trong sáng của họ......
Tình bạn của họ liệu có đủ lớn để vượt qua những chông gai trong cuộc sống, những đố kị, ganh ghét trên đường đời?
/44
|