Chương 8
Trên đường trở về nhà, Thẩm Thanh biết Hứa Khuynh Quyết giấu việc anh bị đau bụng, cô rất bực tức. Về đến cửa phòng, Khuynh Quyết vẫn giữ điệu bộ trầm lặng như thường ngày. Dù mắt không nhìn thấy được, nhưng anh vẫn nhận ra sự bực bội trong cô. Ngồi xuống ghế sô pha một cách khó khăn, anh chú ý nghe ngóng mọi động thái xung quanh. Mấy phút sau, anh nghe thấy bên phải có một âm thanh va đập mạnh, tiếp theo là tiếng rên khe khẽ. Hình như Thẩm Thanh vừa va phải thứ gì đó?
“Có chuyện gì vậy?”Anh lo lắng quay đầu lại, giọng nói pha chút hoảng hốt.
Thẩm Thanh chau mày xoa xoa đầu gối, vừa thổi phù phù vào chỗ đau, vừa hằn học nhìn “khúc gỗ” đang ngồi ở ghế sô pha.
Nếu không phải chính anh làm cô phân tâm thì cô đâu đến nỗi lơ đãng lao vào thành bàn sắc cạnh này.
Không nghe thấy Thẩm Thanh trả lời, Hứa Khuynh Quyết mau chóng đứng dậy, quờ quạng đi về phía vừa phát ra tiếng động.
“… Không sao…” Ngồi phịch xuống ghế sô pha, Thẩm Thanh vẫn còn phụng phịu.
Hứa Khuynh Quyết quay về phía cô, nói:
“Cô phải cẩn thận chứ!”
Ngẩng đầu lên thì thấy Hứa Khuynh Quyết sắp va vào chiếc bàn thủy tinh vừa bị dịch chuyển vị trí do sự va đập của cô ban nãy, Thẩm Thanh vội lên tiếng, đồng thời chạy đến kéo tay anh.
Hứa Khuynh Quyết khẽ chau mày:
“Cô va vào đâu?”
Định kể cho anh nghe, nhưng Thẩm Thanh lập tức đổi ý. Cô chịu đau, đứng dậy, kéo anh cùng ngồi xuống ghế.
“Rốt cuộc cô đau chỗ nào?” Khuynh Quyết tiếp tục hỏi. Tiếng kêu đau ban nãy, không thể là nhầm được.
“Anh muốn biết thật không?” Một tay xoa xoa đầu gối, Thẩm Thanh nói như không có chuyện gì xảy ra.
“Ừm.” Hứa Khuynh Quyết cảm thấy bất lực vì đôi mắt mù lòa.
“Vậy anh phải hứa với tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“… Hứa sau này lúc nào anh cũng phải nói thật.”
“Tôi lúc nào…” Khuynh Quyết định phân bua, nhưng nghe tiếng thở dài của Thẩm Thanh, anh mới nghĩ ra cô vẫn để bụng chuyện ban nãy, bèn dõng dạc đáp:
“Được, tôi hứa.”
Thẩm Thanh cười đắc ý, quay đầu lại nhìn anh. Thấy bộ dạng đờ đẫn của anh, cô nói vẻ không vui:
“Chẳng ra sao cả. Đã là bạn bè, tại sao chuyện gì anh cũng giấu tôi?”
Hứa Khuynh Quyết thở dài, biết là Thẩm Thanh lại bắt đầu “giở trò”, anh đành nói:
“Chẳng phải tôi đã hứa với cô rồi sao?”
“Ưm.” Có trời mới biết lời hứa của anh đáng tin thế nào. Thẩm Thanh lườm anh một cái, định chấm dứt câu chuyện tại đây vì cô cảm thấy đầu gối mình đã sưng tím lên rồi.
“Đến lượt cô đó.” Hứa Khuynh Quyết quay người sang nói, “Rốt cuộc cô đau ở đâu?”.
“Đầu gối.” Chiếc váy dạ hội thật bất tiện, vén mãi mới tới chỗ đầu gối giờ đã sưng tím.
“Nhà cô có rượu thuốc không?” Vì không nhìn thấy, anh chỉ còn cách quan tâm đến cô một cách bộc trực như vậy.
“Nhà anh không có sao?” Người sống một mình như anh, sao trong nhà lại chẳng phòng bị thuốc thang gì cả chứ.
Thẩm Thanh nói một cách chán nản:
“Nhà tôi có lọ dầu Hoa Hồng, để tôi về lấy.”
Hứa Khuynh Quyết trầm ngâm một lúc mới nghĩ ra, dù nhà cô có đi chăng nữa thì anh cũng không thể đi lấy giúp cô được, vì thế anh nhắm mắt, gật đầu đồng ý.
Nghe tiếng bước chân cà nhắc của Thẩm Thanh, Hứa Khuynh Quyết khẽ khép đôi mắt lại, chau mày suy nghĩ.
Thay đại một chiếc vảy ngủ cotton, Thẩm Thanh lấy lọ dầu sang phòng Khuynh Quyết. Thực ra, cô không cần phải đi lại nhiều như vậy. Chỉ cần ở nhà tắm rửa, bôi dầu vào chỗ đau, sau đó leo lên giường ngủ là ổn ngay. Nhưng không hiểu sao cô vẫn sang phòng Khuynh Quyết, vừa bước vào cô đã thấy anh vẫn ngồi bần thần trên ghế, gương mặt ảm đạm.
“Có chuyện gì mà anh ngây người ra vậy?”
“… Không có gì.”
“Đau quá đi!” Vừa ngồi xuống, Thẩm Thanh đã lên tiếng kêu than, khác hẳn thái độ ban nãy.
“Lúc nãy đập mạnh lắm à?”
“Tím lên rồi này, lại còn sưng nữa chứ.” Giọng nói có chút ngại ngùng.
Khuynh Quyết khẽ nói:
“Cô mau xoa dầu vào đi.”
Mở nắp lọ, tiện thể nhìn sang anh một cái, Thẩm Thanh mới phát hiện thần sắc anh lúc này đã trở lại như bình thường. Cô hoài nghi không biết lúc trước có phải mình bị hoa mắt hay không?
Thẩm Thanh đổ một ít dầu lên đầu gối rồi lấy hai ngón tay xoa đều. Sau đó cô thổi nhẹ vào chỗ sưng, cảm giác dễ chịu.
“Tốt rồi.” Thẩm Thanh lấy một ít giấy lau tay, nói.
“Sao nhanh vậy?” Khuynh Quyết nghiêng đầu nghi ngờ.
“Ừm, tôi xoa dầu rồi.”
“Thế đã bóp chưa?” Hứa Khuynh Quyết lại hỏi.
“Gì?” Bóp? Hình như cô đã quên béng mất công đoạn ấy.
Thẩm Thanh nhăn mũi, lấy ngón trỏ cẩn thận ấn vào chỗ sưng. Đau điếng!
“Thôi không cần đâu.” Cô lắc đầu nguây nguẩy.
Bực mình quá, Hứa Khuynh Quyết buộc phải lên tiếng chỉ bảo:
“Không bóp thì làm sao máu tụ tan ra được?”
“Không cần mà.” Nếu phải chịu đau, thà cô để chỗ sưng lâu khỏi một chút còn hơn.
Khẽ thở dài, Khuynh Quyết đưa tay ra:
“Vậy để tôi giúp cô.”
“Anh?” Thẩm Thanh nhìn anh vẻ không tin nổi. Tự cô còn không dám làm, huống hồ là giao cho người khác?
“Ừ.”
“… Thôi, không cần đâu.”
“… Nhanh lên nào.” Hứa Khuynh Quyết vẫn kiên nhẫn đưa tay về phía Thẩm Thanh. Tưởng tượng thấy vẻ cự tuyệt của cô, anh lại nhẹ nhàng nói:
“Ngoan nào.”
Vừa dứt lời, cả hai đều sững sờ.
Khuynh Quyết không ngờ mình lại nói như thế. Còn Thẩm Thanh lại thấy mặt và bụng mình nóng ran. Hai chữ “ngoan nào” khe khẽ mà Khuynh Quyết phát ra tuy hơi lạnh nhạt, nhưng trong giọng nói dường như có thêm chút ý vị rất khác lạ. Cả hai đều khựng lại vài giây, sau đó Thẩm Thanh khẽ nói:
“Vậy được rồi.” Cùng lúc đó, cô nắm bàn tay Khuynh Quyết đặt lên đầu gối đau của mình.
“Đau thì phải nói chứ, đừng có cố chịu đựng như thế.” Khuynh Quyết nói khi ngón tay anh cảm thấy chỗ sưng khá rõ ràng, trong khi Thẩm Thanh giữ yên lặng, khác hẳn thái độ ồn ào ban nãy.
Nghe Khuynh Quyết nói, cô mới hoàn hồn, cảm thấy như vừa bị đoán trúng tim đen. Cô quay đầu đi chỗ khác, giả vờ chỉnh lại vạt áo. Bây giờ mới thấy chỗ sưng lại nhói lên đau buốt.
Đau thì vẫn đau, nhưng động tác của Khuynh Quyết nhẹ nhàng, hơn nữa cô cũng không muốn tỏ ra mình yếu ớt. Lấy lại vẻ cứng rắn, Thẩm Thanh đáp:
“Không sao đâu. Tôi đỡ hơn nhiều rồi.”
Nghe Thẩm Thanh nói vậy, Hứa Khuynh Quyết không nói gì thêm, anh vẫn nhẹ nhàng xoa bóp chỗ đau cho cô, từng chút, từng chút một.
Vài phút sau, đột nhiên Thẩm Thanh nhớ đến cái dạ dày trống rỗng, cô hỏi Khuynh Quyết:
“Anh có đói không?”
“Cũng bình thường.”
Câu trả lời đúng như dự đoán, Thẩm Thanh chép miệng. Nhìn đôi mắt phẳng lặng của anh, tuy không muốn ngắt quãng không khí lúc này, nhưng cô cũng ngăn bàn tay Khuynh Quyết lại, nói:
“Cũng không còn đau mấy nữa. Tôi đói rồi, hay chúng ta ăn gì đã nhé.”
Khuynh Quyết rút tay lại, gật đầu đồng ý.
“Cũng được.”
Mười lăm phút sau, Khuynh Quyết ra cửa nhận túi đồ ăn trong khi Thẩm Thanh đang ngồi thư thái trên ghế sô pha nhìn anh.
“Cái này đặc biệt dành cho cô đấy.”
Anh đẩy miếng bò bít tết đang còn nóng hôi hổi về phía Thẩm Thanh.
“Lại ăn nhanh à?”
Cô miễn cưỡng đỡ đồ ăn. Khuynh Quyết cũng quen với thái độ như “bà cô” ấy của Thẩm Thanh rồi.
Màn đêm đen thẫm bên ngoài của sổ. Những giọt mưa rơi tí tách xuống ban công.
“Haizzz, đen đủi thật đấy!” Nuốt nốt chỗ ăn trong miệng, Thẩm Thanh thở dài, “Lại kiểu thời tiết chán ghét này”. Nghĩ đến việc phải dậy sớm bắt xe buýt đi làm trong buổi sáng vừa ẩm ướt vừa âm u, cô thở dài ngao ngán.
“Nếu ngày mai là cuối tuần thì tốt quá.” Quá chán ghét kiểu thời tiết mưa gió này, cô nảy ra ý định xin nghỉ phép.
“Cô làm việc ở đâu?” Hứa Khuynh Quyết hỏi.
Nghe anh hỏi, Thẩm Thanh mới sực nhớ Khuynh Quyết vẫn chưa biết gì về công việc của mình, cô trả lời:
“Tôi làm biên tập Mỹ thuật cho một tạp chí ở phía đông thành.”
“Cô học Mỹ thuật sao?”
“Ừm… Quốc họa.” Nhưng suy cho cùng thì bây giờ tìm đâu ra ngành nghề nào gọi là “Quốc họa” chứ. Thẩm Thanh đành xin vào một tạp chí làm công việc mà ít nhiều cũng có liên quan đến ngành học của mình.
Hứa Khuynh Quyết gật đầu và không nói thêm nữa. Bỗng Thẩm Thanh nhớ tới lần gặp ngẫu nhiên ở phòng tranh, lại thêm những câu hỏi tối nay của các phóng viên, cô tròn mắt nhìn:
“Anh là họa sĩ thật sao?”
“Ừ.”
“… Trước đây anh còn mở triển lãm tranh nữa à?” Hồi tưởng lại, Thẩm Thanh nhớ là đã có phóng viên đặt câu hỏi về vấn đề này với anh.
“Ừ.”
“Vậy bức tranh lần trước là do anh vẽ sao?”
“Ừ.”
Thẩm Thanh nhìn anh trân trân. Cô và anh đã quen biết nhau một thời gian, vậy mà tới giờ mới biết anh với cô cùng ngành cùng nghề, cho dù trình độ và thành tựu của hai người rất cách biệt.
Thẩm Thanh định nói thêm, nhưng thấy Hứa Khuynh Quyết vẫn cắm cúi, bình thản ngồi ăn, cô lại thôi. Nếu không có ba câu trả lời chỉ một tiếng “ừ” như nhau của anh thì không ai dám chắc từ nãy tới giờ cô đã hỏi anh những gì.
Sự kinh ngạc dần tan biến, Thẩm Thanh nhìn hàng mi của Khuynh Quyết khẽ rủ xuống, nét mặt vẫn bình thản, cô mới ý thức được những điều mình vừa nói.
“Chuyện này…” Thẩm Thanh bối rối, không biết nên nói với anh lời xin lỗi như thế nào.
“Chẳng phải cô rất đói sao?”
“…” Thẩm Thanh lặng lẽ nhìn anh. Ý anh muốn nói cô hãy im lặng?
Thẩm Thanh cúi xuống, nhìn bát cơm còn nóng, tự nhiên thấy không muốn ăn nữa.
Những phút giây sau đó trôi qua trong sự yên lặng của cả hai người.
Đến khi về phòng mình, ngồi trên giường, Thẩm Thanh mới ảo não vén mái tóc lên, tự trách không biết đầu óc mình có vấn đề gì mà thản nhiên động chạm vào nỗi đau của Khuynh Quyết như vậy. Vì là người cùng ngành, đương nhiên cô thấu hiểu nỗi đau khổ của một họa sĩ khi mất đi đôi mắt. Vậy mà…
Cô lao xuống giường, đến trước gương. Tự mắng chính mình “Thẩm Thanh, chắc mày bị điên rồi”. Nghĩ đến sự quan tâm, lo lắng của cô đối với Khuynh Quyết từ trước đến nay, coi như hòa với lần ấu trĩ này vậy.
“Làm thế nào bây giờ?” Thẩm Thanh mắm môi.
Liệu Hứa Khuynh Quyết có để ý đến lời cô không? Nhìn thái độ của anh ban nãy, nhất định là có rồi. Từ ngày thân thiết hơn, hiếm khi cô thấy anh lạnh nhạt như vậy.
“Thượng Đế ơi!” Thẩm Thanh thầm than vãn.
…
Thẩm Thanh đi rồi, một mình Hứa Khuynh Quyết ngồi trong bóng tối, anh nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài.
Anh biết là cô lỡ lời, cũng không trách cô. Có điều cô gợi lại trong anh những ký ức đã trở nên xa xăm và mơ hồ.
Những câu hỏi của đám phóng viên trước đó, anh chẳng hề bận tâm. Nhưng những lời nói vô tư của Thẩm Thanh khi nãy khiến anh trầm tư hẳn. Đương nhiên anh còn nhớ những màu sắc tươi vui, rực rỡ hiện lên trong từng nét vẽ của mình. Nhưng, tất cả đã rời xa cuộc sống của anh. Vì vậy anh chọn con đường vùi sâu quá khứ, bình thản sống cùng với màn đêm bất tận.
Vậy mà ngày hôm nay, khi anh đã dần thích nghi với với thế giới của bóng đen thăm thẳm, lại xuất hiện người con gái có tên Thẩm Thanh, cũng là họa sĩ như anh và có đôi mắt nhạy cảm với cuộc sống như vậy.
Có lẽ, đây là một sự trùng hợp.
Không biết ngồi trên ghế sô pha đã bao lâu, lúc Hứa Khuynh Quyết toan đứng dậy trở vào phòng ngủ thì thấy sống lưng đau nhói.
Ngồi trở lại xuống ghế, khẽ thở dài, anh nhớ đến câu tạm biệt e dè của Thẩm Thanh ban nãy, đôi mày bất giác chau lại.
Anh mò tìm chiếc điện thoại trên bàn trà, vừa lúc chuông điện thoại đổ chuông.
Trên đường trở về nhà, Thẩm Thanh biết Hứa Khuynh Quyết giấu việc anh bị đau bụng, cô rất bực tức. Về đến cửa phòng, Khuynh Quyết vẫn giữ điệu bộ trầm lặng như thường ngày. Dù mắt không nhìn thấy được, nhưng anh vẫn nhận ra sự bực bội trong cô. Ngồi xuống ghế sô pha một cách khó khăn, anh chú ý nghe ngóng mọi động thái xung quanh. Mấy phút sau, anh nghe thấy bên phải có một âm thanh va đập mạnh, tiếp theo là tiếng rên khe khẽ. Hình như Thẩm Thanh vừa va phải thứ gì đó?
“Có chuyện gì vậy?”Anh lo lắng quay đầu lại, giọng nói pha chút hoảng hốt.
Thẩm Thanh chau mày xoa xoa đầu gối, vừa thổi phù phù vào chỗ đau, vừa hằn học nhìn “khúc gỗ” đang ngồi ở ghế sô pha.
Nếu không phải chính anh làm cô phân tâm thì cô đâu đến nỗi lơ đãng lao vào thành bàn sắc cạnh này.
Không nghe thấy Thẩm Thanh trả lời, Hứa Khuynh Quyết mau chóng đứng dậy, quờ quạng đi về phía vừa phát ra tiếng động.
“… Không sao…” Ngồi phịch xuống ghế sô pha, Thẩm Thanh vẫn còn phụng phịu.
Hứa Khuynh Quyết quay về phía cô, nói:
“Cô phải cẩn thận chứ!”
Ngẩng đầu lên thì thấy Hứa Khuynh Quyết sắp va vào chiếc bàn thủy tinh vừa bị dịch chuyển vị trí do sự va đập của cô ban nãy, Thẩm Thanh vội lên tiếng, đồng thời chạy đến kéo tay anh.
Hứa Khuynh Quyết khẽ chau mày:
“Cô va vào đâu?”
Định kể cho anh nghe, nhưng Thẩm Thanh lập tức đổi ý. Cô chịu đau, đứng dậy, kéo anh cùng ngồi xuống ghế.
“Rốt cuộc cô đau chỗ nào?” Khuynh Quyết tiếp tục hỏi. Tiếng kêu đau ban nãy, không thể là nhầm được.
“Anh muốn biết thật không?” Một tay xoa xoa đầu gối, Thẩm Thanh nói như không có chuyện gì xảy ra.
“Ừm.” Hứa Khuynh Quyết cảm thấy bất lực vì đôi mắt mù lòa.
“Vậy anh phải hứa với tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“… Hứa sau này lúc nào anh cũng phải nói thật.”
“Tôi lúc nào…” Khuynh Quyết định phân bua, nhưng nghe tiếng thở dài của Thẩm Thanh, anh mới nghĩ ra cô vẫn để bụng chuyện ban nãy, bèn dõng dạc đáp:
“Được, tôi hứa.”
Thẩm Thanh cười đắc ý, quay đầu lại nhìn anh. Thấy bộ dạng đờ đẫn của anh, cô nói vẻ không vui:
“Chẳng ra sao cả. Đã là bạn bè, tại sao chuyện gì anh cũng giấu tôi?”
Hứa Khuynh Quyết thở dài, biết là Thẩm Thanh lại bắt đầu “giở trò”, anh đành nói:
“Chẳng phải tôi đã hứa với cô rồi sao?”
“Ưm.” Có trời mới biết lời hứa của anh đáng tin thế nào. Thẩm Thanh lườm anh một cái, định chấm dứt câu chuyện tại đây vì cô cảm thấy đầu gối mình đã sưng tím lên rồi.
“Đến lượt cô đó.” Hứa Khuynh Quyết quay người sang nói, “Rốt cuộc cô đau ở đâu?”.
“Đầu gối.” Chiếc váy dạ hội thật bất tiện, vén mãi mới tới chỗ đầu gối giờ đã sưng tím.
“Nhà cô có rượu thuốc không?” Vì không nhìn thấy, anh chỉ còn cách quan tâm đến cô một cách bộc trực như vậy.
“Nhà anh không có sao?” Người sống một mình như anh, sao trong nhà lại chẳng phòng bị thuốc thang gì cả chứ.
Thẩm Thanh nói một cách chán nản:
“Nhà tôi có lọ dầu Hoa Hồng, để tôi về lấy.”
Hứa Khuynh Quyết trầm ngâm một lúc mới nghĩ ra, dù nhà cô có đi chăng nữa thì anh cũng không thể đi lấy giúp cô được, vì thế anh nhắm mắt, gật đầu đồng ý.
Nghe tiếng bước chân cà nhắc của Thẩm Thanh, Hứa Khuynh Quyết khẽ khép đôi mắt lại, chau mày suy nghĩ.
Thay đại một chiếc vảy ngủ cotton, Thẩm Thanh lấy lọ dầu sang phòng Khuynh Quyết. Thực ra, cô không cần phải đi lại nhiều như vậy. Chỉ cần ở nhà tắm rửa, bôi dầu vào chỗ đau, sau đó leo lên giường ngủ là ổn ngay. Nhưng không hiểu sao cô vẫn sang phòng Khuynh Quyết, vừa bước vào cô đã thấy anh vẫn ngồi bần thần trên ghế, gương mặt ảm đạm.
“Có chuyện gì mà anh ngây người ra vậy?”
“… Không có gì.”
“Đau quá đi!” Vừa ngồi xuống, Thẩm Thanh đã lên tiếng kêu than, khác hẳn thái độ ban nãy.
“Lúc nãy đập mạnh lắm à?”
“Tím lên rồi này, lại còn sưng nữa chứ.” Giọng nói có chút ngại ngùng.
Khuynh Quyết khẽ nói:
“Cô mau xoa dầu vào đi.”
Mở nắp lọ, tiện thể nhìn sang anh một cái, Thẩm Thanh mới phát hiện thần sắc anh lúc này đã trở lại như bình thường. Cô hoài nghi không biết lúc trước có phải mình bị hoa mắt hay không?
Thẩm Thanh đổ một ít dầu lên đầu gối rồi lấy hai ngón tay xoa đều. Sau đó cô thổi nhẹ vào chỗ sưng, cảm giác dễ chịu.
“Tốt rồi.” Thẩm Thanh lấy một ít giấy lau tay, nói.
“Sao nhanh vậy?” Khuynh Quyết nghiêng đầu nghi ngờ.
“Ừm, tôi xoa dầu rồi.”
“Thế đã bóp chưa?” Hứa Khuynh Quyết lại hỏi.
“Gì?” Bóp? Hình như cô đã quên béng mất công đoạn ấy.
Thẩm Thanh nhăn mũi, lấy ngón trỏ cẩn thận ấn vào chỗ sưng. Đau điếng!
“Thôi không cần đâu.” Cô lắc đầu nguây nguẩy.
Bực mình quá, Hứa Khuynh Quyết buộc phải lên tiếng chỉ bảo:
“Không bóp thì làm sao máu tụ tan ra được?”
“Không cần mà.” Nếu phải chịu đau, thà cô để chỗ sưng lâu khỏi một chút còn hơn.
Khẽ thở dài, Khuynh Quyết đưa tay ra:
“Vậy để tôi giúp cô.”
“Anh?” Thẩm Thanh nhìn anh vẻ không tin nổi. Tự cô còn không dám làm, huống hồ là giao cho người khác?
“Ừ.”
“… Thôi, không cần đâu.”
“… Nhanh lên nào.” Hứa Khuynh Quyết vẫn kiên nhẫn đưa tay về phía Thẩm Thanh. Tưởng tượng thấy vẻ cự tuyệt của cô, anh lại nhẹ nhàng nói:
“Ngoan nào.”
Vừa dứt lời, cả hai đều sững sờ.
Khuynh Quyết không ngờ mình lại nói như thế. Còn Thẩm Thanh lại thấy mặt và bụng mình nóng ran. Hai chữ “ngoan nào” khe khẽ mà Khuynh Quyết phát ra tuy hơi lạnh nhạt, nhưng trong giọng nói dường như có thêm chút ý vị rất khác lạ. Cả hai đều khựng lại vài giây, sau đó Thẩm Thanh khẽ nói:
“Vậy được rồi.” Cùng lúc đó, cô nắm bàn tay Khuynh Quyết đặt lên đầu gối đau của mình.
“Đau thì phải nói chứ, đừng có cố chịu đựng như thế.” Khuynh Quyết nói khi ngón tay anh cảm thấy chỗ sưng khá rõ ràng, trong khi Thẩm Thanh giữ yên lặng, khác hẳn thái độ ồn ào ban nãy.
Nghe Khuynh Quyết nói, cô mới hoàn hồn, cảm thấy như vừa bị đoán trúng tim đen. Cô quay đầu đi chỗ khác, giả vờ chỉnh lại vạt áo. Bây giờ mới thấy chỗ sưng lại nhói lên đau buốt.
Đau thì vẫn đau, nhưng động tác của Khuynh Quyết nhẹ nhàng, hơn nữa cô cũng không muốn tỏ ra mình yếu ớt. Lấy lại vẻ cứng rắn, Thẩm Thanh đáp:
“Không sao đâu. Tôi đỡ hơn nhiều rồi.”
Nghe Thẩm Thanh nói vậy, Hứa Khuynh Quyết không nói gì thêm, anh vẫn nhẹ nhàng xoa bóp chỗ đau cho cô, từng chút, từng chút một.
Vài phút sau, đột nhiên Thẩm Thanh nhớ đến cái dạ dày trống rỗng, cô hỏi Khuynh Quyết:
“Anh có đói không?”
“Cũng bình thường.”
Câu trả lời đúng như dự đoán, Thẩm Thanh chép miệng. Nhìn đôi mắt phẳng lặng của anh, tuy không muốn ngắt quãng không khí lúc này, nhưng cô cũng ngăn bàn tay Khuynh Quyết lại, nói:
“Cũng không còn đau mấy nữa. Tôi đói rồi, hay chúng ta ăn gì đã nhé.”
Khuynh Quyết rút tay lại, gật đầu đồng ý.
“Cũng được.”
Mười lăm phút sau, Khuynh Quyết ra cửa nhận túi đồ ăn trong khi Thẩm Thanh đang ngồi thư thái trên ghế sô pha nhìn anh.
“Cái này đặc biệt dành cho cô đấy.”
Anh đẩy miếng bò bít tết đang còn nóng hôi hổi về phía Thẩm Thanh.
“Lại ăn nhanh à?”
Cô miễn cưỡng đỡ đồ ăn. Khuynh Quyết cũng quen với thái độ như “bà cô” ấy của Thẩm Thanh rồi.
Màn đêm đen thẫm bên ngoài của sổ. Những giọt mưa rơi tí tách xuống ban công.
“Haizzz, đen đủi thật đấy!” Nuốt nốt chỗ ăn trong miệng, Thẩm Thanh thở dài, “Lại kiểu thời tiết chán ghét này”. Nghĩ đến việc phải dậy sớm bắt xe buýt đi làm trong buổi sáng vừa ẩm ướt vừa âm u, cô thở dài ngao ngán.
“Nếu ngày mai là cuối tuần thì tốt quá.” Quá chán ghét kiểu thời tiết mưa gió này, cô nảy ra ý định xin nghỉ phép.
“Cô làm việc ở đâu?” Hứa Khuynh Quyết hỏi.
Nghe anh hỏi, Thẩm Thanh mới sực nhớ Khuynh Quyết vẫn chưa biết gì về công việc của mình, cô trả lời:
“Tôi làm biên tập Mỹ thuật cho một tạp chí ở phía đông thành.”
“Cô học Mỹ thuật sao?”
“Ừm… Quốc họa.” Nhưng suy cho cùng thì bây giờ tìm đâu ra ngành nghề nào gọi là “Quốc họa” chứ. Thẩm Thanh đành xin vào một tạp chí làm công việc mà ít nhiều cũng có liên quan đến ngành học của mình.
Hứa Khuynh Quyết gật đầu và không nói thêm nữa. Bỗng Thẩm Thanh nhớ tới lần gặp ngẫu nhiên ở phòng tranh, lại thêm những câu hỏi tối nay của các phóng viên, cô tròn mắt nhìn:
“Anh là họa sĩ thật sao?”
“Ừ.”
“… Trước đây anh còn mở triển lãm tranh nữa à?” Hồi tưởng lại, Thẩm Thanh nhớ là đã có phóng viên đặt câu hỏi về vấn đề này với anh.
“Ừ.”
“Vậy bức tranh lần trước là do anh vẽ sao?”
“Ừ.”
Thẩm Thanh nhìn anh trân trân. Cô và anh đã quen biết nhau một thời gian, vậy mà tới giờ mới biết anh với cô cùng ngành cùng nghề, cho dù trình độ và thành tựu của hai người rất cách biệt.
Thẩm Thanh định nói thêm, nhưng thấy Hứa Khuynh Quyết vẫn cắm cúi, bình thản ngồi ăn, cô lại thôi. Nếu không có ba câu trả lời chỉ một tiếng “ừ” như nhau của anh thì không ai dám chắc từ nãy tới giờ cô đã hỏi anh những gì.
Sự kinh ngạc dần tan biến, Thẩm Thanh nhìn hàng mi của Khuynh Quyết khẽ rủ xuống, nét mặt vẫn bình thản, cô mới ý thức được những điều mình vừa nói.
“Chuyện này…” Thẩm Thanh bối rối, không biết nên nói với anh lời xin lỗi như thế nào.
“Chẳng phải cô rất đói sao?”
“…” Thẩm Thanh lặng lẽ nhìn anh. Ý anh muốn nói cô hãy im lặng?
Thẩm Thanh cúi xuống, nhìn bát cơm còn nóng, tự nhiên thấy không muốn ăn nữa.
Những phút giây sau đó trôi qua trong sự yên lặng của cả hai người.
Đến khi về phòng mình, ngồi trên giường, Thẩm Thanh mới ảo não vén mái tóc lên, tự trách không biết đầu óc mình có vấn đề gì mà thản nhiên động chạm vào nỗi đau của Khuynh Quyết như vậy. Vì là người cùng ngành, đương nhiên cô thấu hiểu nỗi đau khổ của một họa sĩ khi mất đi đôi mắt. Vậy mà…
Cô lao xuống giường, đến trước gương. Tự mắng chính mình “Thẩm Thanh, chắc mày bị điên rồi”. Nghĩ đến sự quan tâm, lo lắng của cô đối với Khuynh Quyết từ trước đến nay, coi như hòa với lần ấu trĩ này vậy.
“Làm thế nào bây giờ?” Thẩm Thanh mắm môi.
Liệu Hứa Khuynh Quyết có để ý đến lời cô không? Nhìn thái độ của anh ban nãy, nhất định là có rồi. Từ ngày thân thiết hơn, hiếm khi cô thấy anh lạnh nhạt như vậy.
“Thượng Đế ơi!” Thẩm Thanh thầm than vãn.
…
Thẩm Thanh đi rồi, một mình Hứa Khuynh Quyết ngồi trong bóng tối, anh nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài.
Anh biết là cô lỡ lời, cũng không trách cô. Có điều cô gợi lại trong anh những ký ức đã trở nên xa xăm và mơ hồ.
Những câu hỏi của đám phóng viên trước đó, anh chẳng hề bận tâm. Nhưng những lời nói vô tư của Thẩm Thanh khi nãy khiến anh trầm tư hẳn. Đương nhiên anh còn nhớ những màu sắc tươi vui, rực rỡ hiện lên trong từng nét vẽ của mình. Nhưng, tất cả đã rời xa cuộc sống của anh. Vì vậy anh chọn con đường vùi sâu quá khứ, bình thản sống cùng với màn đêm bất tận.
Vậy mà ngày hôm nay, khi anh đã dần thích nghi với với thế giới của bóng đen thăm thẳm, lại xuất hiện người con gái có tên Thẩm Thanh, cũng là họa sĩ như anh và có đôi mắt nhạy cảm với cuộc sống như vậy.
Có lẽ, đây là một sự trùng hợp.
Không biết ngồi trên ghế sô pha đã bao lâu, lúc Hứa Khuynh Quyết toan đứng dậy trở vào phòng ngủ thì thấy sống lưng đau nhói.
Ngồi trở lại xuống ghế, khẽ thở dài, anh nhớ đến câu tạm biệt e dè của Thẩm Thanh ban nãy, đôi mày bất giác chau lại.
Anh mò tìm chiếc điện thoại trên bàn trà, vừa lúc chuông điện thoại đổ chuông.
/23
|