Trầy trật mãi mới giải quyết xong vụ của ông khách người Đức, cô mở xấp hóa đơn đặt hàng ra cầm lấy tiền thưởng, lòng cực kỳ phấn chấn. Sau khi gọi điện về nghe mẹ nói thao thao một hồi, nỗi nhớ trong lòng mới có chút nguôi ngoai. Cô thầm nghĩ, phải về nhà sơm sớm mua chút đồ gì đó ngon ngon ủy lạo mình mới được. Tử Mặc thuộc tuýp con gái thành thị hiện đại, nhưng vẫn biết nấu ăn, hơn nữa do khẩu vị của miền Bắc nặng hơn miền Nam nên cô cũng không thích đi ăn ở ngoài. “Mỗi ngày làm thêm giờ toàn phải ăn vội ăn vàng mấy thứ thức ăn nhanh, nhưng hôm nay thì khác – hôm nay tâm trạng mình rất vui, tí nữa về sẽ xuống bếp nấu mấy món quê hương, haha, mới nghĩ đến đó thôi đã thấy thèm nhỏ nước miếng rồi!”
Thị trấn nhỏ quê cô, sông nước mênh mang, nên dĩ nhiên trên bàn ăn không thể thiếu món cá. Cha cô rành nhất ngón nướng cá, món sở trường của ông là canh cá trích nấu cùng chân giò hun khói, nấm hương, và đậu hũ. Cứ chiên sơ cá qua dầu sôi, sau đó bỏ gừng và thêm chút rượu vàng (đặc sản truyền thống của Giang Nam, còn được gọi là rượu gia vị), đổ thêm nước sôi vào, chặt chân giò hun khói và xắt nhỏ nấm hương ra rồi dùng lửa nhỏ nấu cho đến khi canh có màu trắng đục như sữa, sau đó mới cho đậu hũ vào. Lúc bắc nồi ra lại cho thêm chút hành lá. Nhìn nồi canh xanh xanh đỏ đỏ trắng trắng, trọn hương vẹn sắc, sẽ khiến người ta không kềm được nước miếng. Mỗi lần cha nấu món này, cô đều ăn được cả hai bát cơm đầy. Hồi bé cô chỉ thích đứng ở cửa phòng bếp nhìn cha nấu chứ không hề có ý học, nhưng rồi cũng biết cách nấu tự lúc nào không hay. Trong trí nhớ của cô, mùi thơm phưng phức của cá chiên, với nồi canh bốc hơi nghi ngút, bao giờ cũng là ngon nhất, tốt đẹp nhất. Giờ đây hồi tưởng lại, cũng chỉ có chúng là còn mang theo hương vị thời thơ ấu của cô mà thôi…
Không đợi cho đến lúc cô tan việc, Phính Đình đã gọi điện tới: “Hết giờ làm chưa? Đi ăn với tớ nhé.” Một tay cô cầm điện thoại, tay kia huơ huơ viết lên không khí cho Trầm Tiểu Giai nội dung của bản fax: “Đi ăn à? Không được đâu, hôm nay tớ phải về nhà ăn rồi.” “Về nhà? Ở nhà có ai chờ cậu sao?” Phính Đình cười hỏi, hơi hơi đổi giọng. Cô đang bận rộn máy tay múa chân nên không nghe rõ lắm : “Ở nhà có ai chờ tớ không à? Cậu cũng biết tớ sống một mình, cô độc vẫn hoàn cô độc còn gì! Chẳng qua là hôm nay tớ không muốn đi ăn ngoài mà muốn về nhà nấu!” “Cậu biết nấu ăn á? Không thể tin được! Sao chưa bao giờ tớ nghe thấy cậu nhắc đến vụ nấu nướng thế nhỉ?” Cô bật cười: “Cậu không biết thật à, xong rồi!” Phính Đình cũng cười theo, giọng năn nỉ: “Thôi, hôm nay cậu đừng về nhà nữa, đi ra ngoài ăn cho vui!”
Đi ăn với bọn họ thoải mái hơn khi đi dùng cơm với khách nhiều, vả lại cô cũng chỉ cần hòa nhập mà thôi. Bữa cơm đó do họ Diêu mời. Thật ra cô không biết cụ thể tên của bọn họ, một là vì cô không có chủ tâm nhớ, hai là vì bình thường họ cũng chẳng xưng tên đầy đủ. Lúc vào bàn, chủ tiệc ngồi ngay bên cạnh, ân cần gắp thức ăn cho cô cả buổi. Anh ngồi đối diện cô – ngẫm lại thì dường như cô và anh rất có duyên đối diện với nhau. Người đẹp bên anh hôm nay không phải là cô nàng bữa nọ nữa, do ngồi khá xa nên cô không thấy rõ mặt, nhưng cũng đoán được đó phải là một mỹ nữ.
Có lẽ là do đã nghĩ về những món ăn thanh đạm ở quê ngày trước mà cô nuốt không trôi những thức ăn trên bàn tiệc. Ngồi nghe bọn họ kể chuyện tiếu lâm, có chuyện khiến người ta cười bò ra, có chuyện lại chán phèo, cô chỉ khẽ mỉm cười, đẩy mấy đĩa thức ăn toàn dầu mỡ béo ngậy mà người ta đem đến sang một bên. Lúc ngẩng đầu lên, lại bắt gặp anh đang đăm chiêu nhìn mình.
Sau khi ăn xong vẫn là tiết mục cũ, đi câu lạc bộ cá nhân. Biết cô ngày thường vất vả bận rộn với công việc nên Phính Đình kéo cô đi spa hưởng thụ. Không biết vô tình hay cố ý, cô nàng hỏi: “Cậu với Giang thiếu làm sao vậy?” Hơi chột dạ nhưng cô vẫn bình thản trả lời: “Sao là sao cái gì? Tớ với anh ta có quen biết gì đâu?” Phính Đình nửa cười nửa không chiếu tướng cô: “Đừng có giả bộ hồ đồ với tớ, bữa cơm hôm nay không biết anh ấy liếc cậu mấy vạn lần nữa.” Vậy sao? Cô lại chẳng nhận ra điều đó… Ngây người một lúc, cô mới nói: “Chắc cậu nhìn nhầm rồi. Mặt tớ đâu có dính lọ đâu.”
Phính Đình nhìn cô chằm chằm, thấp giọng nói: “Tớ chỉ nhắc nhở cậu thôi, đám người họ có mấy ai là thật tâm chứ? Như tớ với Tôn Bình Hoa đây này, cậu nghĩ tụi tớ thật lòng với nhau được đến mức nào? Tại tớ thích anh ấy nên kéo dài được chừng nào hay chừng ấy thôi. Còn anh ấy thì sao chứ? Cha mẹ anh ấy không ưng thuận, nên tớ cũng chỉ biết tiếp tục như vậy chứ biết làm sao!” Cô biết Phính Đình nói thật lòng, nhưng chuyện lần ấy giữa cô và anh, sao có thể nói ra mà không ngượng miệng được… Càng nghĩ kỹ, cô càng thấy rối bời. Phính Đình bất kể cô nghe có lọt hay không, nói tiếp: “Nhắc đến Giang thiếu, chắc cậu cũng có thể nhìn ra được. Đám người kia ai mà chẳng đi bợ đỡ nịnh hót anh ta! Đừng nghĩ đến người tầng lớp trên ai cũng như nhau, thực ra thượng tầng cũng phân ra thành nhiều thứ bậc lắm. Có một số chuyện tớ không thể nhiều lời được.” Dù bản thân chưa từng nghĩ đến sẽ có gì mắc míu với bọn họ, nhưng cô vẫn cảm ơn lời nhắc nhở của Phính Đình.
Đến khi trở về, không ngờ cũng chỉ còn lại hai người, cô và anh. Lúc này cô mới phát hiện cô gái đi cùng anh đã sớm không thấy bóng dáng. Anh chỉ liếc cô một cái rồi nói: “Để tôi đưa cô về.” Cô cười cười, coi như thay lời đáp. Vào trong xe, cũng chẳng ai nói lời nào. Không khí ấm áp cộng thêm mùi đặc trưng của lớp da bọc trong xe khiến cô cảm thấy hơi lâng lâng. Rất nhanh, xe đã tới cửa nhà, cô cám ơn một tiếng rồi bước xuống. Vào nhà tháo giày ra, mới thấy cả người ê ẩm, chẳng buồn nhúc nhích nữa. Nằm phịch xuống giường giữa chăn ấm nệm êm, chỉ trong thoáng chốc cô đã bị cơn buồn ngủ cuốn trôi đi.
Đang lơ mơ, tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô cô cuộn mình lại, chẳng muốn động tay động chân gì hết, nhưng nghĩ đến đơn hàng lớn từ Đức gần đây, nghĩ đến những đồng tiền thưởng nóng hôi hồi… Thôi đành hi sinh vậy! Cô ngóc đầu lên, lết từ trong chăn ra nghe điện thoại. Mơ mơ màng màng a lô mấy tiếng nhưng hồi lâu không nghe thấy người đáp, lửa giận trong cô phừng phừng bốc lên: “Lại một tên khốn thích phá giấc ngủ của người khác!”, sau đó liền cúp máy cạch một cái. Nhìn lại thì thấy đó không phải là cuộc gọi từ nước ngoài. Hồi lâu sau, chuông lại reo. Cô cầm máy – vẫn là cái số xa lạ kia. Nhấn nút trả lời, thanh âm của anh truyền đến: “Là tôi đây.” Cô ngẩn lặng người, lát sau mới ừ một tiếng. Người bên kia không nói gì trong một lúc lâu, cô cũng ngại không dám cúp máy. Một hồi lâu sau, thanh âm của anh mới vang lên, nghe ra một thứ cảm giác khó tả, có chút thẽ thọt như lời của tình nhân nói với nhau: “Hôm đó… Hôm đó tôi không mang áo mưa!” Mặt cô đột nhiên đỏ lựng, cũng may là lúc này anh không nhìn thấy. Chưa bao giờ gặp phải trường hợp này cả, giờ kêu mình nói gì, chẳng lẽ nói “không sao đâu”?!? Cô ngập ngừng một lúc lâu, không biết phải nói gì. Đột nhiên nghĩ ra một chuyện, lòng như bị tạt một gáo nước lạnh, cô bừng tỉnh đại ngộ: “Trên đời này vẫn còn có cái chiêu ngừa thai sau chuyện ấy mà, Giang thiếu gia anh việc gì phải lo chứ?” Đầu dây bên kia im lặng, cô liền cúp máy.
Lăn qua lộn lại mãi cũng không ngủ được, cô đứng dậy, vào bếp rót nước uống. Vuốt ve hình cánh bướm được in nổi trên cốc, cô thấy mình được an ủi, cảm giác như mình vẫn là bảo bối được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay ngày xưa vậy. Thế cô mới chợt vỡ lẽ, thì ra ngần ấy năm đã trôi qua…
Đang chìm trong suy tư, chợt cô nghe loáng thoáng có tiếng chuông cửa. Kỳ quái, đã trễ như vậy rồi, sao lại còn có người ghé thăm nhà hàng xóm chứ! Tiếng chuông vẫn ầm ĩ vang lên hồi lâu, lúc này cô mới giật mình – hóa ra đó là chuông cửa nhà mình. Không ngờ lúc mở ra, lại thấy anh đứng sừng sững ngay trước cửa. Trong một lúc lâu, cô cứ chôn chân đứng như vậy, chẳng biết mình nên làm gì. Anh nhìn cô, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Cô hít sâu một hơi rồi nói: “Anh muốn uống nước không?” Đã tới nhà thì là khách, vào thì cũng đã vào rồi, không thể đuổi người ta đi được. Anh không nói lời nào, chỉ nhìn cô. Không biết có phải vì hiệu ứng của bóng đêm, hay vì cường độ sáng của bóng đèn không đủ hay không, mà cô cảm thấy đáy mắt anh mênh mông như biển lớn, như có thể hút thẳng cô vào sâu bên trong. Cô bối rối xuống bếp, đi như chạy trốn. Chưa được vài bước, đã bị anh ôm chặt từ phía sau, rồi anh cúi đầu xuống hôn ghì lấy cô.
Cảm giác ấy vừa êm ái vừa tê dại, cô thấy người mình dần dần mềm nhũn, đến cả sức đẩy anh ra cũng chẳng có. Bàn tay anh vuốt ve càng ngày càng gấp, mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh, nhiệt độ nóng rực của cơ thể anh, tất cả bỗng trở nên quen thuộc đến lạ kỳ. Cảm giác này khiến cô thấy sợ, một nỗi sợ không tên, cho nên trong lúc môi lưỡi đang quấn quýt dây dưa, cô đã khẽ cắn phải đầu lưỡi của anh. Cơn đau làm anh tỉnh táo vài phần, anh dừng lại, cúi đầu xuống vai cô, há miệng thở dốc. Anh vẫn ôm lấy cô, chẳng có chút ý định buông tay. Một lúc lâu sau, anh mới ghé vào tai cô oán giận nói: “Vật nhỏ phiền nhiễu này, xem anh xử lý em thế nào nhé!” Tuy mấy lời ấy nghe cực kỳ phẫn nộ, nhưng lại nhuốm vẻ âu yếm khó tả. Hơi thở anh cứ ran rát phả vào tai cô, cô thấy toàn thân yếu ớt vô lực, lòng tựa cơn gió tháng ba lướt nhẹ mặt hồ, dịu dàng đến vô hạn, nhưng cũng có thể để lại rung động khôn nguôi…
Rốt cuộc sáng hôm sau cô đi làm muộn. Trầm Tiểu Giai bỏ công việc đang làm dở, xán lại: “Tử Mặc, có phải hôm qua chị bị dính mưa không? Sao hôm nay lại đi trễ thế này?” Mặt cô chợt đỏ lên. Hiếm khi nào thấy bộ dáng Tử Mặc như vậy, đời nào Trầm Tiểu Giai chịu bỏ qua cho cô: “Khai thật đi! Có phải tối qua hoa đào đón gió xuân rồi hay không?” Cô làm bộ cả giận nói: “Đi, đi, đi mau, tiếp tục nhận email của khách đi, đừng có ở đây mà đoán bậy đoán bạ nữa!” Trầm Tiểu Giai bật cười khanh khách: “Coi cái bộ thẹn quá hóa giận của chị kìa, người ta nói trúng tim đen rồi chứ gì?”
Đến trưa, có người tới giao cho cô một bó uất kim hương được nhập về từ tận Hà Lan. Trầm Tiểu Giai săm soi bó hoa, chắt lưỡi: “Quý thì quý thật, nhưng ai đời lại đi theo đuổi con gái nhà người ta bằng uất kim hương cơ chứ?” Nhưng lòng cô thì lại rung động! Lúc nhỏ, cô không có cách nào hay để khám phá thế giới, vì tin tức quá nghèo nàn. Cũng may là còn có TV, mỗi lần chương trình Thế giới thường thức phát sóng, cô bé Tử Mặc liền kê một cái ghế nhỏ trước màn hình, ngồi xem say sưa. Ấn tượng sâu đậm nhất với cô chính là Hà Lan, xứ sở của những bông uất kim hương xinh đẹp, của những cối xay gió lãng mạn, với bầu trời xanh thẳm, với biển rộng vô bờ, lại có cả những miếng phô mai dày cui thơm phưng phức… Những cảnh sắc dường như chỉ có ở trong mộng ấy đã sớm ăn sâu vào tâm khảm cô. Mỗi lần nghĩ tới, cô lại như được trở về với thời thơ ấu của mình.
Liên tiếp mấy ngày sau, ngày nào cô cũng nhận được hoa, nhưng không có điện thoại. Cô cũng chẳng gọi cho anh. Mấy ngày nữa trôi qua, rốt cục anh gọi tới: “Tối nay anh đến nhà em nhé.” Ca của cô tan rất trễ, lúc về đến nhà đã khuya lắm rồi. Mới bước vào cửa thì anh đã tới, trông sắc mặt có vẻ giận dữ. Cô không để ý, chỉ lo đi tắm. Tắm xong, bước ra ngoài thì anh đã ngủ, nằm xoay lưng về phía cô. Tắt đèn, cô nhẹ nhàng nằm xuống cạnh anh. Nhưng không quen ngủ như thế này nên cô nằm xa ra phía mép giường. Trong bóng tối, anh xoay người lại ôm cô vào trong ngực, hơi thở ấm áp của anh đều đều phả lên tóc cô…
ღღღ
Chuyện hai người bên nhau – nếu có thể gọi đấy là bên nhau – xưa nay vốn do anh nắm trong tay. Có đôi khi cô không hiểu nổi bản thân, sao lại để mình lạc tới bước này… Nhưng cô cảm thấy mọi chuyện đều xảy ra một cách rất tự nhiên. Cô tự biết, mình không phải là cô bé ngây thơ mới bước ra trường đời nữa, cũng đã từng chứng kiến không ít những cuộc tình rồi, trong đó có biết bao nhiêu cái vội đến rồi lại cũng vội đi. Xã hội hiện đại thời nay, hợp thì tụ, mà không hợp thì tan, chẳng cần phải chấp nhất làm gì. Vẫn nghĩ sẽ chẳng bao giờ chạy theo cái mốt ấy, nhưng giờ đây, cô đã lao mình vào guồng xoay của bánh xe đương thời đó từ lúc nào không hay…
Đương nhiên là cô biết bên anh không chỉ có mình cô. Có nhiều lần, lúc anh đang ở chỗ cô, đám phụ nữ kia vẫn oanh oanh yến yến gọi điện tới không ngớt, cũng có mấy bận anh nhận điện thoại xong liền đi ngay. Cô cũng tự biết mình không có bản lĩnh cao đến mức Giang thiếu phải vì mình mà rời bỏ khu rừng lắm hoa nhiều mật kia. Trên TV hay tiểu thuyết hay có những nhân vật công tử đa tình vì người mình yêu mà vứt bỏ kiếp sống phong lưu, rồi toàn tâm toàn ý với cô ta, nhưng thực ra hơn phân nửa những thứ đó đều là để lừa gạt các cô nữ sinh ngây thơ cả, có bao nhiêu là thật đâu! Không phải trên đời này không có người đàn ông nào như thế, nhưng rất hiếm, muốn gặp được còn khó hơn là trúng giải độc đắc nữa. Thôi thì chuyện giữa anh và cô đành đi tới đâu hay tới đó vậy.
Anh vung tay rất hào phóng, từ đó đến nay cô chưa khi nào chú ý điều này, nhưng hôm đó dọn dẹp lại phòng cô mới biết anh mua toàn đồ xịn cho mình. Có nữ trang, có áo váy, cũng có cả túi xách. Thường thì cô chỉ nhận lấy rồi để ngay sang một bên, nên đến tận hôm nay mới phát hiện ra. Người có tiền đúng là sướng thật, chỉ một bộ quần áo hay một chiếc vòng trang sức thôi cũng có giá bằng cả tháng lương của cô rồi. Cũng khỏi cần mượn ai nói cho cô biết hiệu túi xách đó là gì – tuy kiến thức nông cạn nhưng cô cũng biết chiếc túi LV được tung ra thị trường với số lượng cực kỳ hạn chế kia chẳng phải ai cũng mua được, huống chi là một nhân viên tầm tầm như cô. Tuy cô có yêu tiền, nhưng tuyệt đối không tham. Những thứ này, cô biết mình không đủ khả năng để có, còn chưa nói đến chuyện người ta thấy sẽ đàm tiếu nữa. Dư luận rất đáng sợ, cô đầu nhỏ sao đội vừa nón to đây…
Thị trấn nhỏ quê cô, sông nước mênh mang, nên dĩ nhiên trên bàn ăn không thể thiếu món cá. Cha cô rành nhất ngón nướng cá, món sở trường của ông là canh cá trích nấu cùng chân giò hun khói, nấm hương, và đậu hũ. Cứ chiên sơ cá qua dầu sôi, sau đó bỏ gừng và thêm chút rượu vàng (đặc sản truyền thống của Giang Nam, còn được gọi là rượu gia vị), đổ thêm nước sôi vào, chặt chân giò hun khói và xắt nhỏ nấm hương ra rồi dùng lửa nhỏ nấu cho đến khi canh có màu trắng đục như sữa, sau đó mới cho đậu hũ vào. Lúc bắc nồi ra lại cho thêm chút hành lá. Nhìn nồi canh xanh xanh đỏ đỏ trắng trắng, trọn hương vẹn sắc, sẽ khiến người ta không kềm được nước miếng. Mỗi lần cha nấu món này, cô đều ăn được cả hai bát cơm đầy. Hồi bé cô chỉ thích đứng ở cửa phòng bếp nhìn cha nấu chứ không hề có ý học, nhưng rồi cũng biết cách nấu tự lúc nào không hay. Trong trí nhớ của cô, mùi thơm phưng phức của cá chiên, với nồi canh bốc hơi nghi ngút, bao giờ cũng là ngon nhất, tốt đẹp nhất. Giờ đây hồi tưởng lại, cũng chỉ có chúng là còn mang theo hương vị thời thơ ấu của cô mà thôi…
Không đợi cho đến lúc cô tan việc, Phính Đình đã gọi điện tới: “Hết giờ làm chưa? Đi ăn với tớ nhé.” Một tay cô cầm điện thoại, tay kia huơ huơ viết lên không khí cho Trầm Tiểu Giai nội dung của bản fax: “Đi ăn à? Không được đâu, hôm nay tớ phải về nhà ăn rồi.” “Về nhà? Ở nhà có ai chờ cậu sao?” Phính Đình cười hỏi, hơi hơi đổi giọng. Cô đang bận rộn máy tay múa chân nên không nghe rõ lắm : “Ở nhà có ai chờ tớ không à? Cậu cũng biết tớ sống một mình, cô độc vẫn hoàn cô độc còn gì! Chẳng qua là hôm nay tớ không muốn đi ăn ngoài mà muốn về nhà nấu!” “Cậu biết nấu ăn á? Không thể tin được! Sao chưa bao giờ tớ nghe thấy cậu nhắc đến vụ nấu nướng thế nhỉ?” Cô bật cười: “Cậu không biết thật à, xong rồi!” Phính Đình cũng cười theo, giọng năn nỉ: “Thôi, hôm nay cậu đừng về nhà nữa, đi ra ngoài ăn cho vui!”
Đi ăn với bọn họ thoải mái hơn khi đi dùng cơm với khách nhiều, vả lại cô cũng chỉ cần hòa nhập mà thôi. Bữa cơm đó do họ Diêu mời. Thật ra cô không biết cụ thể tên của bọn họ, một là vì cô không có chủ tâm nhớ, hai là vì bình thường họ cũng chẳng xưng tên đầy đủ. Lúc vào bàn, chủ tiệc ngồi ngay bên cạnh, ân cần gắp thức ăn cho cô cả buổi. Anh ngồi đối diện cô – ngẫm lại thì dường như cô và anh rất có duyên đối diện với nhau. Người đẹp bên anh hôm nay không phải là cô nàng bữa nọ nữa, do ngồi khá xa nên cô không thấy rõ mặt, nhưng cũng đoán được đó phải là một mỹ nữ.
Có lẽ là do đã nghĩ về những món ăn thanh đạm ở quê ngày trước mà cô nuốt không trôi những thức ăn trên bàn tiệc. Ngồi nghe bọn họ kể chuyện tiếu lâm, có chuyện khiến người ta cười bò ra, có chuyện lại chán phèo, cô chỉ khẽ mỉm cười, đẩy mấy đĩa thức ăn toàn dầu mỡ béo ngậy mà người ta đem đến sang một bên. Lúc ngẩng đầu lên, lại bắt gặp anh đang đăm chiêu nhìn mình.
Sau khi ăn xong vẫn là tiết mục cũ, đi câu lạc bộ cá nhân. Biết cô ngày thường vất vả bận rộn với công việc nên Phính Đình kéo cô đi spa hưởng thụ. Không biết vô tình hay cố ý, cô nàng hỏi: “Cậu với Giang thiếu làm sao vậy?” Hơi chột dạ nhưng cô vẫn bình thản trả lời: “Sao là sao cái gì? Tớ với anh ta có quen biết gì đâu?” Phính Đình nửa cười nửa không chiếu tướng cô: “Đừng có giả bộ hồ đồ với tớ, bữa cơm hôm nay không biết anh ấy liếc cậu mấy vạn lần nữa.” Vậy sao? Cô lại chẳng nhận ra điều đó… Ngây người một lúc, cô mới nói: “Chắc cậu nhìn nhầm rồi. Mặt tớ đâu có dính lọ đâu.”
Phính Đình nhìn cô chằm chằm, thấp giọng nói: “Tớ chỉ nhắc nhở cậu thôi, đám người họ có mấy ai là thật tâm chứ? Như tớ với Tôn Bình Hoa đây này, cậu nghĩ tụi tớ thật lòng với nhau được đến mức nào? Tại tớ thích anh ấy nên kéo dài được chừng nào hay chừng ấy thôi. Còn anh ấy thì sao chứ? Cha mẹ anh ấy không ưng thuận, nên tớ cũng chỉ biết tiếp tục như vậy chứ biết làm sao!” Cô biết Phính Đình nói thật lòng, nhưng chuyện lần ấy giữa cô và anh, sao có thể nói ra mà không ngượng miệng được… Càng nghĩ kỹ, cô càng thấy rối bời. Phính Đình bất kể cô nghe có lọt hay không, nói tiếp: “Nhắc đến Giang thiếu, chắc cậu cũng có thể nhìn ra được. Đám người kia ai mà chẳng đi bợ đỡ nịnh hót anh ta! Đừng nghĩ đến người tầng lớp trên ai cũng như nhau, thực ra thượng tầng cũng phân ra thành nhiều thứ bậc lắm. Có một số chuyện tớ không thể nhiều lời được.” Dù bản thân chưa từng nghĩ đến sẽ có gì mắc míu với bọn họ, nhưng cô vẫn cảm ơn lời nhắc nhở của Phính Đình.
Đến khi trở về, không ngờ cũng chỉ còn lại hai người, cô và anh. Lúc này cô mới phát hiện cô gái đi cùng anh đã sớm không thấy bóng dáng. Anh chỉ liếc cô một cái rồi nói: “Để tôi đưa cô về.” Cô cười cười, coi như thay lời đáp. Vào trong xe, cũng chẳng ai nói lời nào. Không khí ấm áp cộng thêm mùi đặc trưng của lớp da bọc trong xe khiến cô cảm thấy hơi lâng lâng. Rất nhanh, xe đã tới cửa nhà, cô cám ơn một tiếng rồi bước xuống. Vào nhà tháo giày ra, mới thấy cả người ê ẩm, chẳng buồn nhúc nhích nữa. Nằm phịch xuống giường giữa chăn ấm nệm êm, chỉ trong thoáng chốc cô đã bị cơn buồn ngủ cuốn trôi đi.
Đang lơ mơ, tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô cô cuộn mình lại, chẳng muốn động tay động chân gì hết, nhưng nghĩ đến đơn hàng lớn từ Đức gần đây, nghĩ đến những đồng tiền thưởng nóng hôi hồi… Thôi đành hi sinh vậy! Cô ngóc đầu lên, lết từ trong chăn ra nghe điện thoại. Mơ mơ màng màng a lô mấy tiếng nhưng hồi lâu không nghe thấy người đáp, lửa giận trong cô phừng phừng bốc lên: “Lại một tên khốn thích phá giấc ngủ của người khác!”, sau đó liền cúp máy cạch một cái. Nhìn lại thì thấy đó không phải là cuộc gọi từ nước ngoài. Hồi lâu sau, chuông lại reo. Cô cầm máy – vẫn là cái số xa lạ kia. Nhấn nút trả lời, thanh âm của anh truyền đến: “Là tôi đây.” Cô ngẩn lặng người, lát sau mới ừ một tiếng. Người bên kia không nói gì trong một lúc lâu, cô cũng ngại không dám cúp máy. Một hồi lâu sau, thanh âm của anh mới vang lên, nghe ra một thứ cảm giác khó tả, có chút thẽ thọt như lời của tình nhân nói với nhau: “Hôm đó… Hôm đó tôi không mang áo mưa!” Mặt cô đột nhiên đỏ lựng, cũng may là lúc này anh không nhìn thấy. Chưa bao giờ gặp phải trường hợp này cả, giờ kêu mình nói gì, chẳng lẽ nói “không sao đâu”?!? Cô ngập ngừng một lúc lâu, không biết phải nói gì. Đột nhiên nghĩ ra một chuyện, lòng như bị tạt một gáo nước lạnh, cô bừng tỉnh đại ngộ: “Trên đời này vẫn còn có cái chiêu ngừa thai sau chuyện ấy mà, Giang thiếu gia anh việc gì phải lo chứ?” Đầu dây bên kia im lặng, cô liền cúp máy.
Lăn qua lộn lại mãi cũng không ngủ được, cô đứng dậy, vào bếp rót nước uống. Vuốt ve hình cánh bướm được in nổi trên cốc, cô thấy mình được an ủi, cảm giác như mình vẫn là bảo bối được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay ngày xưa vậy. Thế cô mới chợt vỡ lẽ, thì ra ngần ấy năm đã trôi qua…
Đang chìm trong suy tư, chợt cô nghe loáng thoáng có tiếng chuông cửa. Kỳ quái, đã trễ như vậy rồi, sao lại còn có người ghé thăm nhà hàng xóm chứ! Tiếng chuông vẫn ầm ĩ vang lên hồi lâu, lúc này cô mới giật mình – hóa ra đó là chuông cửa nhà mình. Không ngờ lúc mở ra, lại thấy anh đứng sừng sững ngay trước cửa. Trong một lúc lâu, cô cứ chôn chân đứng như vậy, chẳng biết mình nên làm gì. Anh nhìn cô, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Cô hít sâu một hơi rồi nói: “Anh muốn uống nước không?” Đã tới nhà thì là khách, vào thì cũng đã vào rồi, không thể đuổi người ta đi được. Anh không nói lời nào, chỉ nhìn cô. Không biết có phải vì hiệu ứng của bóng đêm, hay vì cường độ sáng của bóng đèn không đủ hay không, mà cô cảm thấy đáy mắt anh mênh mông như biển lớn, như có thể hút thẳng cô vào sâu bên trong. Cô bối rối xuống bếp, đi như chạy trốn. Chưa được vài bước, đã bị anh ôm chặt từ phía sau, rồi anh cúi đầu xuống hôn ghì lấy cô.
Cảm giác ấy vừa êm ái vừa tê dại, cô thấy người mình dần dần mềm nhũn, đến cả sức đẩy anh ra cũng chẳng có. Bàn tay anh vuốt ve càng ngày càng gấp, mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh, nhiệt độ nóng rực của cơ thể anh, tất cả bỗng trở nên quen thuộc đến lạ kỳ. Cảm giác này khiến cô thấy sợ, một nỗi sợ không tên, cho nên trong lúc môi lưỡi đang quấn quýt dây dưa, cô đã khẽ cắn phải đầu lưỡi của anh. Cơn đau làm anh tỉnh táo vài phần, anh dừng lại, cúi đầu xuống vai cô, há miệng thở dốc. Anh vẫn ôm lấy cô, chẳng có chút ý định buông tay. Một lúc lâu sau, anh mới ghé vào tai cô oán giận nói: “Vật nhỏ phiền nhiễu này, xem anh xử lý em thế nào nhé!” Tuy mấy lời ấy nghe cực kỳ phẫn nộ, nhưng lại nhuốm vẻ âu yếm khó tả. Hơi thở anh cứ ran rát phả vào tai cô, cô thấy toàn thân yếu ớt vô lực, lòng tựa cơn gió tháng ba lướt nhẹ mặt hồ, dịu dàng đến vô hạn, nhưng cũng có thể để lại rung động khôn nguôi…
Rốt cuộc sáng hôm sau cô đi làm muộn. Trầm Tiểu Giai bỏ công việc đang làm dở, xán lại: “Tử Mặc, có phải hôm qua chị bị dính mưa không? Sao hôm nay lại đi trễ thế này?” Mặt cô chợt đỏ lên. Hiếm khi nào thấy bộ dáng Tử Mặc như vậy, đời nào Trầm Tiểu Giai chịu bỏ qua cho cô: “Khai thật đi! Có phải tối qua hoa đào đón gió xuân rồi hay không?” Cô làm bộ cả giận nói: “Đi, đi, đi mau, tiếp tục nhận email của khách đi, đừng có ở đây mà đoán bậy đoán bạ nữa!” Trầm Tiểu Giai bật cười khanh khách: “Coi cái bộ thẹn quá hóa giận của chị kìa, người ta nói trúng tim đen rồi chứ gì?”
Đến trưa, có người tới giao cho cô một bó uất kim hương được nhập về từ tận Hà Lan. Trầm Tiểu Giai săm soi bó hoa, chắt lưỡi: “Quý thì quý thật, nhưng ai đời lại đi theo đuổi con gái nhà người ta bằng uất kim hương cơ chứ?” Nhưng lòng cô thì lại rung động! Lúc nhỏ, cô không có cách nào hay để khám phá thế giới, vì tin tức quá nghèo nàn. Cũng may là còn có TV, mỗi lần chương trình Thế giới thường thức phát sóng, cô bé Tử Mặc liền kê một cái ghế nhỏ trước màn hình, ngồi xem say sưa. Ấn tượng sâu đậm nhất với cô chính là Hà Lan, xứ sở của những bông uất kim hương xinh đẹp, của những cối xay gió lãng mạn, với bầu trời xanh thẳm, với biển rộng vô bờ, lại có cả những miếng phô mai dày cui thơm phưng phức… Những cảnh sắc dường như chỉ có ở trong mộng ấy đã sớm ăn sâu vào tâm khảm cô. Mỗi lần nghĩ tới, cô lại như được trở về với thời thơ ấu của mình.
Liên tiếp mấy ngày sau, ngày nào cô cũng nhận được hoa, nhưng không có điện thoại. Cô cũng chẳng gọi cho anh. Mấy ngày nữa trôi qua, rốt cục anh gọi tới: “Tối nay anh đến nhà em nhé.” Ca của cô tan rất trễ, lúc về đến nhà đã khuya lắm rồi. Mới bước vào cửa thì anh đã tới, trông sắc mặt có vẻ giận dữ. Cô không để ý, chỉ lo đi tắm. Tắm xong, bước ra ngoài thì anh đã ngủ, nằm xoay lưng về phía cô. Tắt đèn, cô nhẹ nhàng nằm xuống cạnh anh. Nhưng không quen ngủ như thế này nên cô nằm xa ra phía mép giường. Trong bóng tối, anh xoay người lại ôm cô vào trong ngực, hơi thở ấm áp của anh đều đều phả lên tóc cô…
ღღღ
Chuyện hai người bên nhau – nếu có thể gọi đấy là bên nhau – xưa nay vốn do anh nắm trong tay. Có đôi khi cô không hiểu nổi bản thân, sao lại để mình lạc tới bước này… Nhưng cô cảm thấy mọi chuyện đều xảy ra một cách rất tự nhiên. Cô tự biết, mình không phải là cô bé ngây thơ mới bước ra trường đời nữa, cũng đã từng chứng kiến không ít những cuộc tình rồi, trong đó có biết bao nhiêu cái vội đến rồi lại cũng vội đi. Xã hội hiện đại thời nay, hợp thì tụ, mà không hợp thì tan, chẳng cần phải chấp nhất làm gì. Vẫn nghĩ sẽ chẳng bao giờ chạy theo cái mốt ấy, nhưng giờ đây, cô đã lao mình vào guồng xoay của bánh xe đương thời đó từ lúc nào không hay…
Đương nhiên là cô biết bên anh không chỉ có mình cô. Có nhiều lần, lúc anh đang ở chỗ cô, đám phụ nữ kia vẫn oanh oanh yến yến gọi điện tới không ngớt, cũng có mấy bận anh nhận điện thoại xong liền đi ngay. Cô cũng tự biết mình không có bản lĩnh cao đến mức Giang thiếu phải vì mình mà rời bỏ khu rừng lắm hoa nhiều mật kia. Trên TV hay tiểu thuyết hay có những nhân vật công tử đa tình vì người mình yêu mà vứt bỏ kiếp sống phong lưu, rồi toàn tâm toàn ý với cô ta, nhưng thực ra hơn phân nửa những thứ đó đều là để lừa gạt các cô nữ sinh ngây thơ cả, có bao nhiêu là thật đâu! Không phải trên đời này không có người đàn ông nào như thế, nhưng rất hiếm, muốn gặp được còn khó hơn là trúng giải độc đắc nữa. Thôi thì chuyện giữa anh và cô đành đi tới đâu hay tới đó vậy.
Anh vung tay rất hào phóng, từ đó đến nay cô chưa khi nào chú ý điều này, nhưng hôm đó dọn dẹp lại phòng cô mới biết anh mua toàn đồ xịn cho mình. Có nữ trang, có áo váy, cũng có cả túi xách. Thường thì cô chỉ nhận lấy rồi để ngay sang một bên, nên đến tận hôm nay mới phát hiện ra. Người có tiền đúng là sướng thật, chỉ một bộ quần áo hay một chiếc vòng trang sức thôi cũng có giá bằng cả tháng lương của cô rồi. Cũng khỏi cần mượn ai nói cho cô biết hiệu túi xách đó là gì – tuy kiến thức nông cạn nhưng cô cũng biết chiếc túi LV được tung ra thị trường với số lượng cực kỳ hạn chế kia chẳng phải ai cũng mua được, huống chi là một nhân viên tầm tầm như cô. Tuy cô có yêu tiền, nhưng tuyệt đối không tham. Những thứ này, cô biết mình không đủ khả năng để có, còn chưa nói đến chuyện người ta thấy sẽ đàm tiếu nữa. Dư luận rất đáng sợ, cô đầu nhỏ sao đội vừa nón to đây…
/34
|