Anh đang ngồi dựa vào sô pha, không biết đã được bao lâu rồi. Phòng khách ban trưa yên ắng đến độ hầu như có thể nghe tiếng gió thổi qua. Căn nhà không có cô thật trống rỗng.
Bắt đầu từ khi nào thì cô ấy từ từ chiếm giữ trái tim mình? Anh không biết, chỉ biết rằng càng ngày càng quan tâm cô, nhất cử nhất động của cô đều dễ dàng thu hút sự chú ý của anh. Đây là chuyện chưa từng bao giờ xảy ra, hình như anh đã bắt đầu không còn là chính mình nữa.
Mình của trước kia là một người rất ung dung bình thản, đối với mọi thứ đều lãnh đạm. Nhưng còn mình của bây giờ thì sao, có còn vô tâm bất cần được nữa không?
Không! Anh lắc đầu. Cô ấy không thể nào có sức ảnh hưởng lớn đối với mình như vậy!
Mình làm được, nhất định mình sẽ làm được! Chẳng có cái gì là quan trọng cả, dù cô ấy có rời mình đi cũng thế thôi.
Anh cầm di động lên, nhấn nút gọi: “Bình Hoa, có phải Tử Mặc đang đi mua sắm với Phính Đình không?” Thực ra anh đã biết câu trả lời, nhưng vẫn cần xác định cho chắc chắn.
Đầu dây bên kia Tôn Bình Hoa “Ừ” một tiếng, cười: “Không phải chứ? Mới có một lát không gặp mà ông anh đã thấy như cách ba thu rồi sao? Sao không đem cô ấy cột vào mình luôn cho rồi?” Đến cả Tôn Bình Hoa cũng cười nhạo, nỗi quan tâm của mình biểu lộ rõ ràng như vậy sao?
Anh hạ quyết tâm: “Giúp tôi một chuyện nhé, cậu gọi Phính Đình về đi.” “Sao vậy? Hai vợ chồng trẻ cãi nhau à? Được, vậy để tôi gọi cho Phính Đình.”
Sau khi cúp máy, anh từ từ đứng lên, đi vào phòng ngủ, nơi đây đầy ắp sự hiện diện của cô, đồ trang điểm, chiếc gối ôm hình bướm, chụp đèn thêu đăngten hình bướm… Vô số những con bướm nhập nhòe trong mắt anh, dần dần biến thành cô.
Cô nói: “Bổn cô nương chưa bao giờ biết ghen.”
Cô trách anh: “Hơn nửa đêm rồi còn làm gì nữa? Anh đó, chuyện tốt thì không làm, toàn đi làm chuyện xấu?”
Cô tinh nghịch trêu anh: “Trời ạ, cái mùi gì thế này? Mau mở cửa sổ ra…”
Cô nhìn anh chằm chằm, hung tợn nói: “Giang Tu Nhân, anh nói em ghen lại một lần nữa thử coi!”
Anh bước từng bước một ra ngoài. Từ nay về sau… không, mình và cô ấy không còn cái gì gọi là từ nay về sau nữa. Mình sẽ quên cô ấy, mình sẽ chẳng thèm bận tâm, chẳng bận tâm bất kỳ cái gì cả, rồi mình sẽ trở lại như xưa thôi!
Bắt đầu từ khi nào thì cô ấy từ từ chiếm giữ trái tim mình? Anh không biết, chỉ biết rằng càng ngày càng quan tâm cô, nhất cử nhất động của cô đều dễ dàng thu hút sự chú ý của anh. Đây là chuyện chưa từng bao giờ xảy ra, hình như anh đã bắt đầu không còn là chính mình nữa.
Mình của trước kia là một người rất ung dung bình thản, đối với mọi thứ đều lãnh đạm. Nhưng còn mình của bây giờ thì sao, có còn vô tâm bất cần được nữa không?
Không! Anh lắc đầu. Cô ấy không thể nào có sức ảnh hưởng lớn đối với mình như vậy!
Mình làm được, nhất định mình sẽ làm được! Chẳng có cái gì là quan trọng cả, dù cô ấy có rời mình đi cũng thế thôi.
Anh cầm di động lên, nhấn nút gọi: “Bình Hoa, có phải Tử Mặc đang đi mua sắm với Phính Đình không?” Thực ra anh đã biết câu trả lời, nhưng vẫn cần xác định cho chắc chắn.
Đầu dây bên kia Tôn Bình Hoa “Ừ” một tiếng, cười: “Không phải chứ? Mới có một lát không gặp mà ông anh đã thấy như cách ba thu rồi sao? Sao không đem cô ấy cột vào mình luôn cho rồi?” Đến cả Tôn Bình Hoa cũng cười nhạo, nỗi quan tâm của mình biểu lộ rõ ràng như vậy sao?
Anh hạ quyết tâm: “Giúp tôi một chuyện nhé, cậu gọi Phính Đình về đi.” “Sao vậy? Hai vợ chồng trẻ cãi nhau à? Được, vậy để tôi gọi cho Phính Đình.”
Sau khi cúp máy, anh từ từ đứng lên, đi vào phòng ngủ, nơi đây đầy ắp sự hiện diện của cô, đồ trang điểm, chiếc gối ôm hình bướm, chụp đèn thêu đăngten hình bướm… Vô số những con bướm nhập nhòe trong mắt anh, dần dần biến thành cô.
Cô nói: “Bổn cô nương chưa bao giờ biết ghen.”
Cô trách anh: “Hơn nửa đêm rồi còn làm gì nữa? Anh đó, chuyện tốt thì không làm, toàn đi làm chuyện xấu?”
Cô tinh nghịch trêu anh: “Trời ạ, cái mùi gì thế này? Mau mở cửa sổ ra…”
Cô nhìn anh chằm chằm, hung tợn nói: “Giang Tu Nhân, anh nói em ghen lại một lần nữa thử coi!”
Anh bước từng bước một ra ngoài. Từ nay về sau… không, mình và cô ấy không còn cái gì gọi là từ nay về sau nữa. Mình sẽ quên cô ấy, mình sẽ chẳng thèm bận tâm, chẳng bận tâm bất kỳ cái gì cả, rồi mình sẽ trở lại như xưa thôi!
/34
|