Đối với Hạ Linh bây giờ, việc quan trọng nhất là tìm được 1 công việc nào đó phù hợp với mình và mức lương cũng phải đủ trang trải về mặt tiền thuê nhà, ăn uống, sinh hoạt,.......Điều này có vẻ là bất khả khi tấm bằng trong tay cô chỉ được đánh giá ở hạng trung.Thỉnh thoảng cô cũng tự trách bản thân sao lại quá vô dụng, chỉ mỗi việc học cũng không ra trò. Dù vậy, cô vẫn quyết tâm tìm việc đến cùng. Trời vừa sáng, Hạ Linh thức dậy rồi làm vệ sinh cá nhân, mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay cuộn lên đến khuỷu tay, kèm theo là chiếc quần jeans trông giản dị vô cùng. Tóc cột cao gọn gàng, đôi khi lại có mấy sợi tóc con tinh nghịch chìa ra chẳng chịu vào nếp. Tất cả đều tô thêm vẻ linh hoạt và năng động của cô. _Em đi đâu mà sớm vậy?- Vừa đúng lúc Ngôn Lương chuẩn bị đi làm, thấy Hạ Linh thay đồ nên tò mò hỏi
_Em.....i......in........iệc (Em đi xin việc)- Hạ Linh vừa nói vừa gặm nhấm ổ bánh mì trên tay
_Anh nhớ là nhà chúng ta không nuôi heo đúng không nhỉ? Sao cứ nghe tiếng ụt ịt bên tai- Ngôn Lương trêu chọc
_Hả? Nhà mình đó giờ làm gì có nuôi heo, chắc anh nghe nhầm rồi!-Hạ Linh cố nuốt miếng bánh mì xuống để nói rõ hơn
_Nó mới kêu nữa đó! Không thể nào lầm được!!!-Ngôn Lương cười lớn
_..........................À, anh nói em là heo ấy hả?- Hạ Linh đến bây giờ mới hiểu ra, quả không hổ danh cô nàng chậm tiêu
_Không thì còn ai vào đây nữa!!!
_AAAAAA, Ngôn Lương, anh đứng ngay tại đó cho em! Anh thật đáng ghét, có ví cũng phải ví em như con công hay con gì đẹp đẹp một chút chứ
_Xin lỗi em nhưng đó giờ anh không thích nói sai sự thật
Qúa bức xúc, Hạ Linh tiến lại phía Ngôn Lương đang đứng, nhẹ nhàng nói
_Anh à, cúi xuống em nói cái này...........
_Gì vậy?-Ngôn Lương không hề có sự đề phòng
_ Bộp................- Hạ Linh tặng cho Ngôn Lương một cú đạp trời giáng vào mũi chân khiến anh không thể nào kìm chế được cơn đau mà hét lên đau đớn. Hạ Linh lại cười thêm lần nữa rồi xách ba lô đi ra khỏi căn nhà bỏ mặc Ngôn Lương với bàn chân tội nghiệp. Ngôn Lương nhìn theo rồi nghĩ thầm: Con gái thời nay đúng là hết nói .Nhưng thấy Hạ Linh như vậy, Ngôn Lương lại vô cùng yên tâm vì tâm trạng của cô đã khác đi rất nhiều so với hồi mới chuyển vào Chiết Giang. Những ngày đầu cô còn tự nhốt mình trong phòng, nhưng giờ đây cô như một cường nữ, cứ như là sẽ không việc gì tổn thương cô được nữa.......
-------------------------------------------------------------------------------
Tại một công ty quảng cáo.............
_Em mới ra trường à? Đã từng làm việc nào chưa?- Người phụ nữ ngần ngại hỏi
_Đây là lần đầu tiên em xin việc ạ- Hạ Linh hồi hộp, hai bàn tay cứ bấu lấy nhau
_Theo đơn xin việc thì em là học sinh từ vùng khác chuyển đến, lực học thì cũng tầm thường.......- Người phụ nữ do dự, mắt cứ chăm chăm nhìn vào tờ đơn trước mặt
_Chị đừng lo, em sẽ cố gắng làm tốt công việc được giao mà!-Hạ Linh cố thuyết phục để có thể được chấp nhận
_Xin lỗi em, chị không thể nhận em vào làm được vì điều kiện của em chưa đạt đến trình độ mà công ty cần tìm, mong em thông cảm
.............................
_Dạ, em biết rồi, em cảm ơn chị- Hạ Linh buồn bã cúi đầu rồi bước ra khỏi công ty
--------------------------------------------------------------------------------
Tại một công ty khác......................
_Được rồi, em có thể làm ở bộ phận tiếp tân
_Thật hả chị? Vậy là em được nhận rồi?- Hạ Linh hớn hở
_Ừ, mai em có thể bắt đầu công việc, nhớ đừng đến trễ đó!
_Em cám ơn chị, em sẽ không đến trễ đâu!!!- Cô cười rạng rỡ
Đúng lúc đó, một chàng thanh niên bước vào và nói với cô gái chịu trách nhiệm tuyển nhân viên
_Công ty đã đủ nhân viên rồi, không cần tuyển thêm nhé
_Vậy là sao?-Hạ Linh ngơ ngác quay mặt nhìn người đàn ông kia, rồi quay lại nhìn cô gái đứng trước mặt như thể chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra
_Đây là...............
_Là nhân viên vừa mới tuyển thưa sếp- Cô gái cúi đầu trước người thanh niên đó
_Xin lỗi nhưng hiện tại công ty đã đủ nhân viên rồi nên không thể nhận em được, đây là lệnh của sếp trên nên tôi không dám không làm theo, em thông cảm-người thanh niên dõng dạc lên tiếng
_Nhưng em đã được nhận rồi mà- Hạ Linh uất ức
_Chịu thôi, anh không thể giúp gì cho em cả!
_...........Vậy sao?........Chào anh chị, em về
Hiểu được sự tình, Hạ Linh lặng lẽ thở dài rồi lủi thủi quay đi. Tưởng như mọi thứ sẽ suôn sẻ, vậy mà ngay cả một chút may mắn cuối cùng ông trời cũng không để dành cho cô. Tìm việc từ sáng đến giờ cũng đã đến trưa, cô cần phải tìm cái gì lót dạ mới được. Nghĩ đến đây, cô gọi cho Ngôn Lương
_Anh à, đi ăn trưa với em được không?
_OK, em đang ở đâu vậy? 15 phút nữa anh đến đón em rồi ăn trưa
_Vậy anh đến đón em ở công viên nhé, em sẽ chờ anh ở đó
_Được
Một lúc sau, hai người có mặt trong một quán ăn khá sang trọng. Hạ Linh rất đói nên gọi rất nhiều món ăn, đến cả Ngôn Lương ngồi cạnh cũng rất ngỡ ngàng, buông ra một câu trêu chọc:
_Em đúng là heo mà, anh nói đâu có sai
_Sao hả? Anh không ăn khỏe như em nên ghen tị à?
_Không dám đâu nhé, chỉ là anh thấy dạo này em mập lên rồi, sắp lăn được luôn ấy
_Anh cứ nói quá, em chỉ mới tăng 2 cân......
_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA- Tiếng kêu thất thanh từ trong bếp vọng ra khiến hai người giật mình. Họ chạy lại xem thì thấy bà chủ quán đang bị một kẻ bịt mặt bắt làm con tin hòng tống tiền. Thấy vậy, khách khứa trong quán đều hoảng sợ mà bỏ chạy tứ tung. Chẳng mấy chốc, trong quán chỉ còn có Hạ Linh, Ngôn Lương, bà chủ, tên thủ phạm và con gái bà chủ đang lo lắng cho an nguy của mẹ mình.........
_Em.....i......in........iệc (Em đi xin việc)- Hạ Linh vừa nói vừa gặm nhấm ổ bánh mì trên tay
_Anh nhớ là nhà chúng ta không nuôi heo đúng không nhỉ? Sao cứ nghe tiếng ụt ịt bên tai- Ngôn Lương trêu chọc
_Hả? Nhà mình đó giờ làm gì có nuôi heo, chắc anh nghe nhầm rồi!-Hạ Linh cố nuốt miếng bánh mì xuống để nói rõ hơn
_Nó mới kêu nữa đó! Không thể nào lầm được!!!-Ngôn Lương cười lớn
_..........................À, anh nói em là heo ấy hả?- Hạ Linh đến bây giờ mới hiểu ra, quả không hổ danh cô nàng chậm tiêu
_Không thì còn ai vào đây nữa!!!
_AAAAAA, Ngôn Lương, anh đứng ngay tại đó cho em! Anh thật đáng ghét, có ví cũng phải ví em như con công hay con gì đẹp đẹp một chút chứ
_Xin lỗi em nhưng đó giờ anh không thích nói sai sự thật
Qúa bức xúc, Hạ Linh tiến lại phía Ngôn Lương đang đứng, nhẹ nhàng nói
_Anh à, cúi xuống em nói cái này...........
_Gì vậy?-Ngôn Lương không hề có sự đề phòng
_ Bộp................- Hạ Linh tặng cho Ngôn Lương một cú đạp trời giáng vào mũi chân khiến anh không thể nào kìm chế được cơn đau mà hét lên đau đớn. Hạ Linh lại cười thêm lần nữa rồi xách ba lô đi ra khỏi căn nhà bỏ mặc Ngôn Lương với bàn chân tội nghiệp. Ngôn Lương nhìn theo rồi nghĩ thầm: Con gái thời nay đúng là hết nói .Nhưng thấy Hạ Linh như vậy, Ngôn Lương lại vô cùng yên tâm vì tâm trạng của cô đã khác đi rất nhiều so với hồi mới chuyển vào Chiết Giang. Những ngày đầu cô còn tự nhốt mình trong phòng, nhưng giờ đây cô như một cường nữ, cứ như là sẽ không việc gì tổn thương cô được nữa.......
-------------------------------------------------------------------------------
Tại một công ty quảng cáo.............
_Em mới ra trường à? Đã từng làm việc nào chưa?- Người phụ nữ ngần ngại hỏi
_Đây là lần đầu tiên em xin việc ạ- Hạ Linh hồi hộp, hai bàn tay cứ bấu lấy nhau
_Theo đơn xin việc thì em là học sinh từ vùng khác chuyển đến, lực học thì cũng tầm thường.......- Người phụ nữ do dự, mắt cứ chăm chăm nhìn vào tờ đơn trước mặt
_Chị đừng lo, em sẽ cố gắng làm tốt công việc được giao mà!-Hạ Linh cố thuyết phục để có thể được chấp nhận
_Xin lỗi em, chị không thể nhận em vào làm được vì điều kiện của em chưa đạt đến trình độ mà công ty cần tìm, mong em thông cảm
.............................
_Dạ, em biết rồi, em cảm ơn chị- Hạ Linh buồn bã cúi đầu rồi bước ra khỏi công ty
--------------------------------------------------------------------------------
Tại một công ty khác......................
_Được rồi, em có thể làm ở bộ phận tiếp tân
_Thật hả chị? Vậy là em được nhận rồi?- Hạ Linh hớn hở
_Ừ, mai em có thể bắt đầu công việc, nhớ đừng đến trễ đó!
_Em cám ơn chị, em sẽ không đến trễ đâu!!!- Cô cười rạng rỡ
Đúng lúc đó, một chàng thanh niên bước vào và nói với cô gái chịu trách nhiệm tuyển nhân viên
_Công ty đã đủ nhân viên rồi, không cần tuyển thêm nhé
_Vậy là sao?-Hạ Linh ngơ ngác quay mặt nhìn người đàn ông kia, rồi quay lại nhìn cô gái đứng trước mặt như thể chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra
_Đây là...............
_Là nhân viên vừa mới tuyển thưa sếp- Cô gái cúi đầu trước người thanh niên đó
_Xin lỗi nhưng hiện tại công ty đã đủ nhân viên rồi nên không thể nhận em được, đây là lệnh của sếp trên nên tôi không dám không làm theo, em thông cảm-người thanh niên dõng dạc lên tiếng
_Nhưng em đã được nhận rồi mà- Hạ Linh uất ức
_Chịu thôi, anh không thể giúp gì cho em cả!
_...........Vậy sao?........Chào anh chị, em về
Hiểu được sự tình, Hạ Linh lặng lẽ thở dài rồi lủi thủi quay đi. Tưởng như mọi thứ sẽ suôn sẻ, vậy mà ngay cả một chút may mắn cuối cùng ông trời cũng không để dành cho cô. Tìm việc từ sáng đến giờ cũng đã đến trưa, cô cần phải tìm cái gì lót dạ mới được. Nghĩ đến đây, cô gọi cho Ngôn Lương
_Anh à, đi ăn trưa với em được không?
_OK, em đang ở đâu vậy? 15 phút nữa anh đến đón em rồi ăn trưa
_Vậy anh đến đón em ở công viên nhé, em sẽ chờ anh ở đó
_Được
Một lúc sau, hai người có mặt trong một quán ăn khá sang trọng. Hạ Linh rất đói nên gọi rất nhiều món ăn, đến cả Ngôn Lương ngồi cạnh cũng rất ngỡ ngàng, buông ra một câu trêu chọc:
_Em đúng là heo mà, anh nói đâu có sai
_Sao hả? Anh không ăn khỏe như em nên ghen tị à?
_Không dám đâu nhé, chỉ là anh thấy dạo này em mập lên rồi, sắp lăn được luôn ấy
_Anh cứ nói quá, em chỉ mới tăng 2 cân......
_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA- Tiếng kêu thất thanh từ trong bếp vọng ra khiến hai người giật mình. Họ chạy lại xem thì thấy bà chủ quán đang bị một kẻ bịt mặt bắt làm con tin hòng tống tiền. Thấy vậy, khách khứa trong quán đều hoảng sợ mà bỏ chạy tứ tung. Chẳng mấy chốc, trong quán chỉ còn có Hạ Linh, Ngôn Lương, bà chủ, tên thủ phạm và con gái bà chủ đang lo lắng cho an nguy của mẹ mình.........
/14
|