- Tìm tung tích của Nguyên băng cho tôi, đồng thời điều tra thư kí Đình uyên Nhi cho tôi…
- Vương thư kí, anh tiến hành thu mua công ti Nguyên Hoàng đi…
- Nguyên Tổng…Nguyên Hoàng là….
- Thư kí vương từ bao giờ anh có ý kiến với quyết định của của tôi vậy ?
- Nguyên tổng không có, tôi sẽ đi làm ngay…
- Đình uyên nhi, pha cho tôi 1 li café, như lần đầu tiên cô đã pha…
- Café ½ viên đường và 1 thìa café sữa sao ?
- Đúng thế….
Qua phòng hạ Thảo, Thần dạ nhớ mình để quên đồng hồ đâu đó, không biết ở đó có không ?
- Không…không…Nguyên băng….mình xin lỗi cậu mình không cố ý..cậu tha cho mình…
- Không đừng mang con mình đi, đừng mang Thần Dạ đi…KHông đừng mà…
- hạ Thảo tỉnh lại đi…
- Thần dạ, ác mộng thật khủng khiếp…
Ôm chặt lấy Nguyên thần Dạ, Hạ thảo khóc nức nở…
- Là giấc mộng gì…
- Không em không muốn nhắc lại…
1 tia sát khi lóe lên trong mắt Nguyên Thần Dạ…
- Bình tĩnh ngủ đi…
- Anh đừng đi được không….
- Anh còn ra ngoài xử lí công việc, em ngủ tiếp đi…
Kéo tấm chăn cho hạ thảo Nguyên thần Dạ, bước ra khỏi phòng anh gọi ngay cho tống hạ bình….:
- Thần Dạ cậu có biết bây giờ là mấy giờ không ?
- hạ Bình bây giờ cậu ra khỏi giường và điều tra mối quan hệ của thư kí Trần và Hạ thảo xem họ có liên lạc gì không?
Thần Dạ anh nhớ không được phá tan gia đình em, nhớ chưa, em nghi ngờ anh bá đạo lắm đó…bức thư thứ 3 rồi đó…có lẽ là bức thư cuối cùng em viết cho anh…Thần Dạ…anh dã từng nói nếu em chết anh sẽ phá tan gia đình em, em sợ điều đó, xin anh đừng làm điều đó…, người nhà em không có lỗi…Thần Dạ, con cũng đạp này, nó đang cảnh cáo anh đó”
- Anh thần dạ…có…thấy trong túi của tôi hom đó có 1 chiếc hộp nhỏ bằng nhung không…?
- Không thấy, có gì sao, thư kí Đình…?
- À ! không có gì ? chỉ là tôi vô ý đánh rơi 1 vật quan trọng mà thôi, cám ơn anh Nguyên Tổng…
- vậy sao ? Ánh mắt Nguyên Thần Dạ lơ đãng nhìn cô…
- Thư kí Đình, cô thích trồng hoa gì nhất…
- Hoa hồng và xương rồng…có gì sao ?Nguyên tổng…
- Không có gì cô ra ngoài đi…
- Nguyên tổng anh lạ lắm…
Tan làm về đang lơ ngơ đơi xe buýt thì :
Cướp cướp…chiếc túi xách của Uyên Nhi bị 1 tên cướp giật đi mất…
không thể được trong đó luôn có 1 thứ quý giá nhất với cô, kể từ khi mất đi chiếc hộp, cô đã đau lòng muốn chết…có dù cướp có lấy hết tiền trong túi cũng được nhưng đừng lấy bức ảnh của cô…
- thưa anh túi đây ạ! Đưa cái túi cho người đàn ông mang kính đen kia
- tiền của cậu đây…nhiều hơn số cậu ần đó….
- Đóng cửa kính xe, trên khuôn mặt lạnh lùng nở ra 1 nụ cười khéo léo…
- thế là hết…tất cả mọi thứ sao bỗng dưng biến mất trước mắt cô…
- tại sao lại như thế chứ….bỗng nhiên Uyên nhi òa khóc…
biệt thự nhà họ Nguyên :
- Nguyên tổng, Hạ tiểu thư có biểu hiện hoang mang, trầm cảm.Bác sĩ Hoàng lên tiếng…
- Nguyên nhân là gì ?
- Có thể là do sốc hoặc co chuyện gì trong quá khứ ám ảnh…
- Được rồi…ông có thể về…
- Xin phép anh Nguyên Tổng…
….Đừng Nguyên Băng….tha cho mình…mình không cố ý…là tại thư kí trần, tại ông ta, mình không làm hại cậu..Nguyên băng…
- Hạ Thảo…Nguyên thần Dạ lay lay hạ Thảo, hạ thảo – nói, chuyện của Nguyên Băng là như thế nào ?
- Anh Thần Dạ…em xin lỗi, chuyện của Nguyên Băng là do em…
- Nói chuyện gì đã xảy ra…
- Anh thần Dạ anh làm em đau…
- Kiên nhẫn anh có hạn…Nguyên thần Dạ rít lên…
- Là do thư kí Trần, trước hôm cưới của anh và Nguyên Băng ông ta đã gọi điện cho em…ông ta hỏi em có yêu anh không ? Nếu em hợp tác với ông ta, thì ông ta sẽ giúp em đến với anh, ông ta nói…biết em có thai với anh…bảo ông ta sẽ làm muộn đám cưới để em có cơ hội nói với anh về cái thai…em không ngờ mọi chuyện lại như thế…
- Anh thần Dạ em xin lỗi,em không cố ý hại Nguyên băng…
- Hạ Thảo, thật không ngờ, với bạn thân mà cô cũng có cũng có thể làm như thế…
- Anh, em xin lỗi…
- Hạ thảo, hi vọng chiều nay trở về tôi sẽ không thấy cô trong căn nhà này nữa…
- Anh Thần Dạ,đừng đuổi em đi…em xin lỗi…
Đẩy ngã Hạ Thảo xuống sàn nhà…Nguyên thần Dạ bỏ đi
- Nguyên băng, tại sao cậu chết rồi mà cũng không buông tha Thần dạ cho mình chứ…tại sao ?
Nguyên thần Dạ buồn bực bỏ ra ngoài…lái xe như bay trên Đường, Nguyên Thần Dạ…lại đi ra biển…
Trở về nhà vào sáng hôm sau….
- hạ thảo, cô còn chưa đi sao ?
- anh, em không đi…
- Người đâu, mang Hạ tiểu thư về nhà…
- Anh Thần Dạ, đừng bắt em về nhà….
- Đưa đi….
- Nguyên Tổng…hôm nay anh tới sớm vậy…Uyên Nhi ngạc nhiên…,anh còn tới sớm hơn cả cô…
- chuẩn bị đi..hôm nay chúng ta tới thăm khu resot Thiên an…
- vâng…
Nói rồi Nguyên Thần dạ bước nhanh ra xe…
- đây là khu bể bơi mới thông minh…được thiết kế rất đặc biệt…
Ring ,…ring…
- alo…anh đình phong…em vẫn khỏe…
- vâng…
- Á, rầm…bùm…
Nguyên Thần Dạ bất ngờ đột ngột quay đầu lại thấy có người ngã xuống nước…đó chẳng phải là …Uyên Nhi sao …?
Không kịp suy nghĩ, nguyên Thần dạ lao mình xuống nước…
Đưa cô lên bờ…trông thấy cô bờ phờ, anh vội vàng hô hấp nhân tạo…
Hôm nay cô mặc 1 chiếc áo trễ cổ…lộ hẳn bờ vai trắng…vết bớt trên vai trái của cô làm anh dừng lại…
Đây chẳng phải là….
- khụ khụ….khụ…cô ấy tỉnh rồi….
- Nguyên tổng sao anh nhìn tôi vậy…
Ném chiếc áo khoác cho cô Nguyên Thần Dạ bỏ đi…
- Nguyên tổng…chờ tôi với…
Báo cáo về cô Đình Uyên Nhi đã có…:
Uyên nhi cô vào đây 1 lát…
mở cửa vào phòng, không thấy ai cả…Đột nhiên 1 vòng tay ôm chặt lấy cô…thì thầm…
- Em còn muốn trốn bao lâu nữa…
- Nguyên tổng anh làm sao vậy, thả tôi ra…
- Nguyên băng…em có biết là anh nhớ em lắm không ?
Thần Dạ anh nhớ không được phá tan gia đình em, nhớ chưa, em nghi ngờ anh bá đạo lắm đó…bức thư thứ 3 rồi đó…có lẽ là bức thư cuối cùng em viết cho anh…Thần Dạ…anh dã từng nói nếu em chết anh sẽ phá tan gia đình em, em sợ điều đó, xin anh đừng làm điều đó…, người nhà em không có lỗi…Thần Dạ, con cũng đạp này, nó đang cảnh cáo anh đó”
- Anh thần dạ…có…thấy trong túi của tôi hom đó có 1 chiếc hộp nhỏ bằng nhung không…?
- Không thấy, có gì sao, thư kí Đình…?
- À ! không có gì ? chỉ là tôi vô ý đánh rơi 1 vật quan trọng mà thôi, cám ơn anh Nguyên Tổng…
- vậy sao ? Ánh mắt Nguyên Thần Dạ lơ đãng nhìn cô…
- Thư kí Đình, cô thích trồng hoa gì nhất…
- Hoa hồng và xương rồng…có gì sao ?Nguyên tổng…
- Không có gì cô ra ngoài đi…
- Nguyên tổng anh lạ lắm…
Tan làm về đang lơ ngơ đơi xe buýt thì :
Cướp cướp…chiếc túi xách của Uyên Nhi bị 1 tên cướp giật đi mất…
không thể được trong đó luôn có 1 thứ quý giá nhất với cô, kể từ khi mất đi chiếc hộp, cô đã đau lòng muốn chết…có dù cướp có lấy hết tiền trong túi cũng được nhưng đừng lấy bức ảnh của cô…
- thưa anh túi đây ạ! Đưa cái túi cho người đàn ông mang kính đen kia
- tiền của cậu đây…nhiều hơn số cậu ần đó….
- Đóng cửa kính xe, trên khuôn mặt lạnh lùng nở ra 1 nụ cười khéo léo…
- thế là hết…tất cả mọi thứ sao bỗng dưng biến mất trước mắt cô…
- tại sao lại như thế chứ….bỗng nhiên Uyên nhi òa khóc…
biệt thự nhà họ Nguyên :
- Nguyên tổng, Hạ tiểu thư có biểu hiện hoang mang, trầm cảm.Bác sĩ Hoàng lên tiếng…
- Nguyên nhân là gì ?
- Có thể là do sốc hoặc co chuyện gì trong quá khứ ám ảnh…
- Được rồi…ông có thể về…
- Xin phép anh Nguyên Tổng…
….Đừng Nguyên Băng….tha cho mình…mình không cố ý…là tại thư kí trần, tại ông ta, mình không làm hại cậu..Nguyên băng…
- Hạ Thảo…Nguyên thần Dạ lay lay hạ Thảo, hạ thảo – nói, chuyện của Nguyên Băng là như thế nào ?
- Anh Thần Dạ…em xin lỗi, chuyện của Nguyên Băng là do em…
- Nói chuyện gì đã xảy ra…
- Anh thần Dạ anh làm em đau…
- Kiên nhẫn anh có hạn…Nguyên thần Dạ rít lên…
- Là do thư kí Trần, trước hôm cưới của anh và Nguyên Băng ông ta đã gọi điện cho em…ông ta hỏi em có yêu anh không ? Nếu em hợp tác với ông ta, thì ông ta sẽ giúp em đến với anh, ông ta nói…biết em có thai với anh…bảo ông ta sẽ làm muộn đám cưới để em có cơ hội nói với anh về cái thai…em không ngờ mọi chuyện lại như thế…
- Anh thần Dạ em xin lỗi,em không cố ý hại Nguyên băng…
- Hạ Thảo, thật không ngờ, với bạn thân mà cô cũng có cũng có thể làm như thế…
- Anh, em xin lỗi…
- Hạ thảo, hi vọng chiều nay trở về tôi sẽ không thấy cô trong căn nhà này nữa…
- Anh Thần Dạ,đừng đuổi em đi…em xin lỗi…
Đẩy ngã Hạ Thảo xuống sàn nhà…Nguyên thần Dạ bỏ đi
- Nguyên băng, tại sao cậu chết rồi mà cũng không buông tha Thần dạ cho mình chứ…tại sao ?
Nguyên thần Dạ buồn bực bỏ ra ngoài…lái xe như bay trên Đường, Nguyên Thần Dạ…lại đi ra biển…
Trở về nhà vào sáng hôm sau….
- hạ thảo, cô còn chưa đi sao ?
- anh, em không đi…
- Người đâu, mang Hạ tiểu thư về nhà…
- Anh Thần Dạ, đừng bắt em về nhà….
- Đưa đi….
- Nguyên Tổng…hôm nay anh tới sớm vậy…Uyên Nhi ngạc nhiên…,anh còn tới sớm hơn cả cô…
- chuẩn bị đi..hôm nay chúng ta tới thăm khu resot Thiên an…
- vâng…
Nói rồi Nguyên Thần dạ bước nhanh ra xe…
- đây là khu bể bơi mới thông minh…được thiết kế rất đặc biệt…
Ring ,…ring…
- alo…anh đình phong…em vẫn khỏe…
- vâng…
- Á, rầm…bùm…
Nguyên Thần Dạ bất ngờ đột ngột quay đầu lại thấy có người ngã xuống nước…đó chẳng phải là …Uyên Nhi sao …?
Không kịp suy nghĩ, nguyên Thần dạ lao mình xuống nước…
Đưa cô lên bờ…trông thấy cô bờ phờ, anh vội vàng hô hấp nhân tạo…
Hôm nay cô mặc 1 chiếc áo trễ cổ…lộ hẳn bờ vai trắng…vết bớt trên vai trái của cô làm anh dừng lại…
Đây chẳng phải là….
- khụ khụ….khụ…cô ấy tỉnh rồi….
- Nguyên tổng sao anh nhìn tôi vậy…
Ném chiếc áo khoác cho cô Nguyên Thần Dạ bỏ đi…
- Nguyên tổng…chờ tôi với…
Báo cáo về cô Đình Uyên Nhi đã có…:
Uyên nhi cô vào đây 1 lát…
mở cửa vào phòng, không thấy ai cả…Đột nhiên 1 vòng tay ôm chặt lấy cô…thì thầm…
- Em còn muốn trốn bao lâu nữa…
- Nguyên tổng anh làm sao vậy, thả tôi ra…
- Nguyên băng…em có biết là anh nhớ em lắm không ?
- Vương thư kí, anh tiến hành thu mua công ti Nguyên Hoàng đi…
- Nguyên Tổng…Nguyên Hoàng là….
- Thư kí vương từ bao giờ anh có ý kiến với quyết định của của tôi vậy ?
- Nguyên tổng không có, tôi sẽ đi làm ngay…
- Đình uyên nhi, pha cho tôi 1 li café, như lần đầu tiên cô đã pha…
- Café ½ viên đường và 1 thìa café sữa sao ?
- Đúng thế….
Qua phòng hạ Thảo, Thần dạ nhớ mình để quên đồng hồ đâu đó, không biết ở đó có không ?
- Không…không…Nguyên băng….mình xin lỗi cậu mình không cố ý..cậu tha cho mình…
- Không đừng mang con mình đi, đừng mang Thần Dạ đi…KHông đừng mà…
- hạ Thảo tỉnh lại đi…
- Thần dạ, ác mộng thật khủng khiếp…
Ôm chặt lấy Nguyên thần Dạ, Hạ thảo khóc nức nở…
- Là giấc mộng gì…
- Không em không muốn nhắc lại…
1 tia sát khi lóe lên trong mắt Nguyên Thần Dạ…
- Bình tĩnh ngủ đi…
- Anh đừng đi được không….
- Anh còn ra ngoài xử lí công việc, em ngủ tiếp đi…
Kéo tấm chăn cho hạ thảo Nguyên thần Dạ, bước ra khỏi phòng anh gọi ngay cho tống hạ bình….:
- Thần Dạ cậu có biết bây giờ là mấy giờ không ?
- hạ Bình bây giờ cậu ra khỏi giường và điều tra mối quan hệ của thư kí Trần và Hạ thảo xem họ có liên lạc gì không?
Thần Dạ anh nhớ không được phá tan gia đình em, nhớ chưa, em nghi ngờ anh bá đạo lắm đó…bức thư thứ 3 rồi đó…có lẽ là bức thư cuối cùng em viết cho anh…Thần Dạ…anh dã từng nói nếu em chết anh sẽ phá tan gia đình em, em sợ điều đó, xin anh đừng làm điều đó…, người nhà em không có lỗi…Thần Dạ, con cũng đạp này, nó đang cảnh cáo anh đó”
- Anh thần dạ…có…thấy trong túi của tôi hom đó có 1 chiếc hộp nhỏ bằng nhung không…?
- Không thấy, có gì sao, thư kí Đình…?
- À ! không có gì ? chỉ là tôi vô ý đánh rơi 1 vật quan trọng mà thôi, cám ơn anh Nguyên Tổng…
- vậy sao ? Ánh mắt Nguyên Thần Dạ lơ đãng nhìn cô…
- Thư kí Đình, cô thích trồng hoa gì nhất…
- Hoa hồng và xương rồng…có gì sao ?Nguyên tổng…
- Không có gì cô ra ngoài đi…
- Nguyên tổng anh lạ lắm…
Tan làm về đang lơ ngơ đơi xe buýt thì :
Cướp cướp…chiếc túi xách của Uyên Nhi bị 1 tên cướp giật đi mất…
không thể được trong đó luôn có 1 thứ quý giá nhất với cô, kể từ khi mất đi chiếc hộp, cô đã đau lòng muốn chết…có dù cướp có lấy hết tiền trong túi cũng được nhưng đừng lấy bức ảnh của cô…
- thưa anh túi đây ạ! Đưa cái túi cho người đàn ông mang kính đen kia
- tiền của cậu đây…nhiều hơn số cậu ần đó….
- Đóng cửa kính xe, trên khuôn mặt lạnh lùng nở ra 1 nụ cười khéo léo…
- thế là hết…tất cả mọi thứ sao bỗng dưng biến mất trước mắt cô…
- tại sao lại như thế chứ….bỗng nhiên Uyên nhi òa khóc…
biệt thự nhà họ Nguyên :
- Nguyên tổng, Hạ tiểu thư có biểu hiện hoang mang, trầm cảm.Bác sĩ Hoàng lên tiếng…
- Nguyên nhân là gì ?
- Có thể là do sốc hoặc co chuyện gì trong quá khứ ám ảnh…
- Được rồi…ông có thể về…
- Xin phép anh Nguyên Tổng…
….Đừng Nguyên Băng….tha cho mình…mình không cố ý…là tại thư kí trần, tại ông ta, mình không làm hại cậu..Nguyên băng…
- Hạ Thảo…Nguyên thần Dạ lay lay hạ Thảo, hạ thảo – nói, chuyện của Nguyên Băng là như thế nào ?
- Anh Thần Dạ…em xin lỗi, chuyện của Nguyên Băng là do em…
- Nói chuyện gì đã xảy ra…
- Anh thần Dạ anh làm em đau…
- Kiên nhẫn anh có hạn…Nguyên thần Dạ rít lên…
- Là do thư kí Trần, trước hôm cưới của anh và Nguyên Băng ông ta đã gọi điện cho em…ông ta hỏi em có yêu anh không ? Nếu em hợp tác với ông ta, thì ông ta sẽ giúp em đến với anh, ông ta nói…biết em có thai với anh…bảo ông ta sẽ làm muộn đám cưới để em có cơ hội nói với anh về cái thai…em không ngờ mọi chuyện lại như thế…
- Anh thần Dạ em xin lỗi,em không cố ý hại Nguyên băng…
- Hạ Thảo, thật không ngờ, với bạn thân mà cô cũng có cũng có thể làm như thế…
- Anh, em xin lỗi…
- Hạ thảo, hi vọng chiều nay trở về tôi sẽ không thấy cô trong căn nhà này nữa…
- Anh Thần Dạ,đừng đuổi em đi…em xin lỗi…
Đẩy ngã Hạ Thảo xuống sàn nhà…Nguyên thần Dạ bỏ đi
- Nguyên băng, tại sao cậu chết rồi mà cũng không buông tha Thần dạ cho mình chứ…tại sao ?
Nguyên thần Dạ buồn bực bỏ ra ngoài…lái xe như bay trên Đường, Nguyên Thần Dạ…lại đi ra biển…
Trở về nhà vào sáng hôm sau….
- hạ thảo, cô còn chưa đi sao ?
- anh, em không đi…
- Người đâu, mang Hạ tiểu thư về nhà…
- Anh Thần Dạ, đừng bắt em về nhà….
- Đưa đi….
- Nguyên Tổng…hôm nay anh tới sớm vậy…Uyên Nhi ngạc nhiên…,anh còn tới sớm hơn cả cô…
- chuẩn bị đi..hôm nay chúng ta tới thăm khu resot Thiên an…
- vâng…
Nói rồi Nguyên Thần dạ bước nhanh ra xe…
- đây là khu bể bơi mới thông minh…được thiết kế rất đặc biệt…
Ring ,…ring…
- alo…anh đình phong…em vẫn khỏe…
- vâng…
- Á, rầm…bùm…
Nguyên Thần Dạ bất ngờ đột ngột quay đầu lại thấy có người ngã xuống nước…đó chẳng phải là …Uyên Nhi sao …?
Không kịp suy nghĩ, nguyên Thần dạ lao mình xuống nước…
Đưa cô lên bờ…trông thấy cô bờ phờ, anh vội vàng hô hấp nhân tạo…
Hôm nay cô mặc 1 chiếc áo trễ cổ…lộ hẳn bờ vai trắng…vết bớt trên vai trái của cô làm anh dừng lại…
Đây chẳng phải là….
- khụ khụ….khụ…cô ấy tỉnh rồi….
- Nguyên tổng sao anh nhìn tôi vậy…
Ném chiếc áo khoác cho cô Nguyên Thần Dạ bỏ đi…
- Nguyên tổng…chờ tôi với…
Báo cáo về cô Đình Uyên Nhi đã có…:
Uyên nhi cô vào đây 1 lát…
mở cửa vào phòng, không thấy ai cả…Đột nhiên 1 vòng tay ôm chặt lấy cô…thì thầm…
- Em còn muốn trốn bao lâu nữa…
- Nguyên tổng anh làm sao vậy, thả tôi ra…
- Nguyên băng…em có biết là anh nhớ em lắm không ?
Thần Dạ anh nhớ không được phá tan gia đình em, nhớ chưa, em nghi ngờ anh bá đạo lắm đó…bức thư thứ 3 rồi đó…có lẽ là bức thư cuối cùng em viết cho anh…Thần Dạ…anh dã từng nói nếu em chết anh sẽ phá tan gia đình em, em sợ điều đó, xin anh đừng làm điều đó…, người nhà em không có lỗi…Thần Dạ, con cũng đạp này, nó đang cảnh cáo anh đó”
- Anh thần dạ…có…thấy trong túi của tôi hom đó có 1 chiếc hộp nhỏ bằng nhung không…?
- Không thấy, có gì sao, thư kí Đình…?
- À ! không có gì ? chỉ là tôi vô ý đánh rơi 1 vật quan trọng mà thôi, cám ơn anh Nguyên Tổng…
- vậy sao ? Ánh mắt Nguyên Thần Dạ lơ đãng nhìn cô…
- Thư kí Đình, cô thích trồng hoa gì nhất…
- Hoa hồng và xương rồng…có gì sao ?Nguyên tổng…
- Không có gì cô ra ngoài đi…
- Nguyên tổng anh lạ lắm…
Tan làm về đang lơ ngơ đơi xe buýt thì :
Cướp cướp…chiếc túi xách của Uyên Nhi bị 1 tên cướp giật đi mất…
không thể được trong đó luôn có 1 thứ quý giá nhất với cô, kể từ khi mất đi chiếc hộp, cô đã đau lòng muốn chết…có dù cướp có lấy hết tiền trong túi cũng được nhưng đừng lấy bức ảnh của cô…
- thưa anh túi đây ạ! Đưa cái túi cho người đàn ông mang kính đen kia
- tiền của cậu đây…nhiều hơn số cậu ần đó….
- Đóng cửa kính xe, trên khuôn mặt lạnh lùng nở ra 1 nụ cười khéo léo…
- thế là hết…tất cả mọi thứ sao bỗng dưng biến mất trước mắt cô…
- tại sao lại như thế chứ….bỗng nhiên Uyên nhi òa khóc…
biệt thự nhà họ Nguyên :
- Nguyên tổng, Hạ tiểu thư có biểu hiện hoang mang, trầm cảm.Bác sĩ Hoàng lên tiếng…
- Nguyên nhân là gì ?
- Có thể là do sốc hoặc co chuyện gì trong quá khứ ám ảnh…
- Được rồi…ông có thể về…
- Xin phép anh Nguyên Tổng…
….Đừng Nguyên Băng….tha cho mình…mình không cố ý…là tại thư kí trần, tại ông ta, mình không làm hại cậu..Nguyên băng…
- Hạ Thảo…Nguyên thần Dạ lay lay hạ Thảo, hạ thảo – nói, chuyện của Nguyên Băng là như thế nào ?
- Anh Thần Dạ…em xin lỗi, chuyện của Nguyên Băng là do em…
- Nói chuyện gì đã xảy ra…
- Anh thần Dạ anh làm em đau…
- Kiên nhẫn anh có hạn…Nguyên thần Dạ rít lên…
- Là do thư kí Trần, trước hôm cưới của anh và Nguyên Băng ông ta đã gọi điện cho em…ông ta hỏi em có yêu anh không ? Nếu em hợp tác với ông ta, thì ông ta sẽ giúp em đến với anh, ông ta nói…biết em có thai với anh…bảo ông ta sẽ làm muộn đám cưới để em có cơ hội nói với anh về cái thai…em không ngờ mọi chuyện lại như thế…
- Anh thần Dạ em xin lỗi,em không cố ý hại Nguyên băng…
- Hạ Thảo, thật không ngờ, với bạn thân mà cô cũng có cũng có thể làm như thế…
- Anh, em xin lỗi…
- Hạ thảo, hi vọng chiều nay trở về tôi sẽ không thấy cô trong căn nhà này nữa…
- Anh Thần Dạ,đừng đuổi em đi…em xin lỗi…
Đẩy ngã Hạ Thảo xuống sàn nhà…Nguyên thần Dạ bỏ đi
- Nguyên băng, tại sao cậu chết rồi mà cũng không buông tha Thần dạ cho mình chứ…tại sao ?
Nguyên thần Dạ buồn bực bỏ ra ngoài…lái xe như bay trên Đường, Nguyên Thần Dạ…lại đi ra biển…
Trở về nhà vào sáng hôm sau….
- hạ thảo, cô còn chưa đi sao ?
- anh, em không đi…
- Người đâu, mang Hạ tiểu thư về nhà…
- Anh Thần Dạ, đừng bắt em về nhà….
- Đưa đi….
- Nguyên Tổng…hôm nay anh tới sớm vậy…Uyên Nhi ngạc nhiên…,anh còn tới sớm hơn cả cô…
- chuẩn bị đi..hôm nay chúng ta tới thăm khu resot Thiên an…
- vâng…
Nói rồi Nguyên Thần dạ bước nhanh ra xe…
- đây là khu bể bơi mới thông minh…được thiết kế rất đặc biệt…
Ring ,…ring…
- alo…anh đình phong…em vẫn khỏe…
- vâng…
- Á, rầm…bùm…
Nguyên Thần Dạ bất ngờ đột ngột quay đầu lại thấy có người ngã xuống nước…đó chẳng phải là …Uyên Nhi sao …?
Không kịp suy nghĩ, nguyên Thần dạ lao mình xuống nước…
Đưa cô lên bờ…trông thấy cô bờ phờ, anh vội vàng hô hấp nhân tạo…
Hôm nay cô mặc 1 chiếc áo trễ cổ…lộ hẳn bờ vai trắng…vết bớt trên vai trái của cô làm anh dừng lại…
Đây chẳng phải là….
- khụ khụ….khụ…cô ấy tỉnh rồi….
- Nguyên tổng sao anh nhìn tôi vậy…
Ném chiếc áo khoác cho cô Nguyên Thần Dạ bỏ đi…
- Nguyên tổng…chờ tôi với…
Báo cáo về cô Đình Uyên Nhi đã có…:
Uyên nhi cô vào đây 1 lát…
mở cửa vào phòng, không thấy ai cả…Đột nhiên 1 vòng tay ôm chặt lấy cô…thì thầm…
- Em còn muốn trốn bao lâu nữa…
- Nguyên tổng anh làm sao vậy, thả tôi ra…
- Nguyên băng…em có biết là anh nhớ em lắm không ?
/17
|