-‘Cậu ta là một tên đại đáng ghét’ Băng vừa ngồi học vừa nguyền rủa Khánh trong đầu , lâu lâu lại lẩm bẩm trong miệng.điều này làm thầy chủ nhiệm bực bội lắm.( thầy đang giảng bài trên bảng mà cứ lảm nhảm)…không chịu nổi nữa , thầy bắt nó lên bảng làm những bài tập khó thiệt khó. Nó làm được hết trước ánh mắt ngạc nhiên của thầy giáo
-‘giỏi quá ! đây đều là những dạng rất nâng cao !’
Nó không nói gì chỉ cười rồi về chỗ.Gì chứ anh văn thì khỏi nói.mẹ nó là người anh mà.ngay từ bé nó đã được học tiếng anh rồi.năm 10 tuổi đã có thể nói tiếng anh và giao tiếp lưu loát với bên ngoại rồi.tại ông thầy mới chủ nhiệm nên không biết năng lực của nó thôi.
Reng !! “hix !!ngồi chai cả m-ông ra mới chịu nhấn chuông” bây giờ là 11h_là giờ giải lao.(trường này học cả ngày, tiết sáng từ 8h->11h , tiết chiều từ 1h30->4h )
-‘Tiểu chi ơi !! đi ăn trưa không ?’ nó quay qua_giọng nhí nhảnh hỏi Chi
Và nó tá hỏa muốn lọt gế …
-‘Duy khánh ơi đi ăn trưa với Chi không ?’nó quá hiểu tính Chi .nhưng nó muốn xem Chi sẽ chọn ai nên nó tiến lại gần, bắng giọng hăm he :
-‘Thượng Quan Chi ! tớ với cậu ta ! cậu chọn ai?’
-‘cậu hỏi gì kì vậy ? tất nhiên chon Duy Khánh dễ thương rồi!’ ChI dõng dạt trả lời .mắt còn không them nhìn nó.
Còn nó_như bị một gáo nước lạnh vào mặt .nó quay phắt đi nhưng vẫn thấy kái nụ cười đắc thắng đáng ghét của cậu ta.vậy đó , nó đi ăn trưa 1 mình.
( tính nết của Lệ Băng không hề hòa đồng,rất khó gần .vì vậy nó không hề có nhiều bạn.nó chỉ có duy nhất mình Chi là bạn nó thôi)
“ Ăn trưa một mình buồn thật”-‘hiaz!’ nó ngồi thở phào.đây là lần đầu tiên từ lúc nhập học nó ngồi ăn một mình (nhập hox được gần một tháng rồi )! nó ghét ngồi ăn một mình ! thường ngày nó rất thích ăn trưa , vì ăn trưa nó không cô đơn , không an một mình như buổi sáng và buổi tối ! vì sao ? vì căn biệt thự đó chỉ có mình nó thôi , nó không có người thân ở ngôi nhà đó ! à không phải nói là nó không có người thân ở đất nước này ! ba mẹ nó đều qua đời khi nó vừa sinh ra (nó sống bên mĩ từ lúc nhỏ cho tới năm 10 tuổi thì chuyễn về đây )ông nội nó nắm quyền một công ti rất lớn bên mĩ, nên dù trong khoảng thời gian sống bên mĩ cùng với ông , nó cũng rất ít được ngồi ăn chung bàn với ông , vì ông nó luôn rất bận rộn..ngôi nhà nó đang sống có 5 giúp việc nữ và 5 giúp việc nam.mặc dù nhiều lần nó mời họ ngồi ăn chung bàn với nó nhưng họ không bao giờ dám vì đó là điều cấm kị mà ông nó không bao giờ cho phép.nó chưa bao giờ biết được cái mùi vị gia đình là như thế nào ? chưa một lần được cảm nhận hơi ấm của mẹ nó ( nó lớn lên nhờ sự chăm sóc và dòng sữa của nhủ mẫu) , cũng chưa bao giờ được nắm lấy đôi bàn tay của ba nó .chưa bao giờ !! nó cô đơn..
Ăn trưa xong , nó ra vườn sau trường . kiếm 1 góc cây mát.rồi nó nằm sải lai xuống.nó ngắm từng vầng mây trôi lững lờ tự nhiên nó lại ước gì nó có ba , có mẹ như người ta.
-‘này!’ không biết Khánh đã ngồi bên cạnh nó từ lúc nào nữa , nó ngồi phắt dậy , đưa mắt nhìn hắn rồi quay ra nhìn mây và nói :
-‘ra khỏi đây ! “lãnh địa của tôi nhé”’
Hắn vẫn cái mặt chai lì ngồi 1 đống không ra.nó quay sang , nhắc lại lần nữa -‘ra khỏi đây trước khi tôi còn lịch sự’..
Hắn không ra cũng không nói gì , cứ ngồi đó chọc tức nó.
Bây giờ thì nó thực sự điên tiết ! nó đẩy tay nhéo vào eo hắn 1 cái rõ đau.hắn ré lên :-‘đau’rồi nhếch mép cười
Nhìn cái mặc của hắn lúc đó không biết tại sao nó lại thấy dễ thươn gê ! nó cười hì hì tỏ vẻ đắc thắng.nhưng nó lại nghim mặt lại và ra vẻ đuổi đi.hắn vẫn ngồi đó được chừng 2p sau thì :
-‘wow ! học sinh mới đó hã ? sao đẹp trai quá !’
-‘ê ! hình như ảnh ngồi với nhỏ Lệ Băng á ? trời ơi không lẽ 2 người đó đang hẹn hò hả ? trời ơi ! a ẹp zai của tui’
Vậy đó ! mọi ánh mắt hướng về nó và hắn . điều này làm nó khó chịu vô cùng , vậy là không đợi hắn đi , nó bỏ đi trước.chờ có thế ! hắn lại cười :-‘tôi thắng tiếp rồi nhé’.
-‘what ?cậu chơi tôi ?’ nó tức phát điên lên ! nhưng rồi lại lấy lại gương mặt không cảm xúc. nó không ngờ nó bị tên đó đuổi đi một cách dễ dàng như vậy !nhưng vì nó không thích bị dèm pha trước đám đông nên nó quay mặt bỏ đi không thèm chấp tên kia…...
-‘giỏi quá ! đây đều là những dạng rất nâng cao !’
Nó không nói gì chỉ cười rồi về chỗ.Gì chứ anh văn thì khỏi nói.mẹ nó là người anh mà.ngay từ bé nó đã được học tiếng anh rồi.năm 10 tuổi đã có thể nói tiếng anh và giao tiếp lưu loát với bên ngoại rồi.tại ông thầy mới chủ nhiệm nên không biết năng lực của nó thôi.
Reng !! “hix !!ngồi chai cả m-ông ra mới chịu nhấn chuông” bây giờ là 11h_là giờ giải lao.(trường này học cả ngày, tiết sáng từ 8h->11h , tiết chiều từ 1h30->4h )
-‘Tiểu chi ơi !! đi ăn trưa không ?’ nó quay qua_giọng nhí nhảnh hỏi Chi
Và nó tá hỏa muốn lọt gế …
-‘Duy khánh ơi đi ăn trưa với Chi không ?’nó quá hiểu tính Chi .nhưng nó muốn xem Chi sẽ chọn ai nên nó tiến lại gần, bắng giọng hăm he :
-‘Thượng Quan Chi ! tớ với cậu ta ! cậu chọn ai?’
-‘cậu hỏi gì kì vậy ? tất nhiên chon Duy Khánh dễ thương rồi!’ ChI dõng dạt trả lời .mắt còn không them nhìn nó.
Còn nó_như bị một gáo nước lạnh vào mặt .nó quay phắt đi nhưng vẫn thấy kái nụ cười đắc thắng đáng ghét của cậu ta.vậy đó , nó đi ăn trưa 1 mình.
( tính nết của Lệ Băng không hề hòa đồng,rất khó gần .vì vậy nó không hề có nhiều bạn.nó chỉ có duy nhất mình Chi là bạn nó thôi)
“ Ăn trưa một mình buồn thật”-‘hiaz!’ nó ngồi thở phào.đây là lần đầu tiên từ lúc nhập học nó ngồi ăn một mình (nhập hox được gần một tháng rồi )! nó ghét ngồi ăn một mình ! thường ngày nó rất thích ăn trưa , vì ăn trưa nó không cô đơn , không an một mình như buổi sáng và buổi tối ! vì sao ? vì căn biệt thự đó chỉ có mình nó thôi , nó không có người thân ở ngôi nhà đó ! à không phải nói là nó không có người thân ở đất nước này ! ba mẹ nó đều qua đời khi nó vừa sinh ra (nó sống bên mĩ từ lúc nhỏ cho tới năm 10 tuổi thì chuyễn về đây )ông nội nó nắm quyền một công ti rất lớn bên mĩ, nên dù trong khoảng thời gian sống bên mĩ cùng với ông , nó cũng rất ít được ngồi ăn chung bàn với ông , vì ông nó luôn rất bận rộn..ngôi nhà nó đang sống có 5 giúp việc nữ và 5 giúp việc nam.mặc dù nhiều lần nó mời họ ngồi ăn chung bàn với nó nhưng họ không bao giờ dám vì đó là điều cấm kị mà ông nó không bao giờ cho phép.nó chưa bao giờ biết được cái mùi vị gia đình là như thế nào ? chưa một lần được cảm nhận hơi ấm của mẹ nó ( nó lớn lên nhờ sự chăm sóc và dòng sữa của nhủ mẫu) , cũng chưa bao giờ được nắm lấy đôi bàn tay của ba nó .chưa bao giờ !! nó cô đơn..
Ăn trưa xong , nó ra vườn sau trường . kiếm 1 góc cây mát.rồi nó nằm sải lai xuống.nó ngắm từng vầng mây trôi lững lờ tự nhiên nó lại ước gì nó có ba , có mẹ như người ta.
-‘này!’ không biết Khánh đã ngồi bên cạnh nó từ lúc nào nữa , nó ngồi phắt dậy , đưa mắt nhìn hắn rồi quay ra nhìn mây và nói :
-‘ra khỏi đây ! “lãnh địa của tôi nhé”’
Hắn vẫn cái mặt chai lì ngồi 1 đống không ra.nó quay sang , nhắc lại lần nữa -‘ra khỏi đây trước khi tôi còn lịch sự’..
Hắn không ra cũng không nói gì , cứ ngồi đó chọc tức nó.
Bây giờ thì nó thực sự điên tiết ! nó đẩy tay nhéo vào eo hắn 1 cái rõ đau.hắn ré lên :-‘đau’rồi nhếch mép cười
Nhìn cái mặc của hắn lúc đó không biết tại sao nó lại thấy dễ thươn gê ! nó cười hì hì tỏ vẻ đắc thắng.nhưng nó lại nghim mặt lại và ra vẻ đuổi đi.hắn vẫn ngồi đó được chừng 2p sau thì :
-‘wow ! học sinh mới đó hã ? sao đẹp trai quá !’
-‘ê ! hình như ảnh ngồi với nhỏ Lệ Băng á ? trời ơi không lẽ 2 người đó đang hẹn hò hả ? trời ơi ! a ẹp zai của tui’
Vậy đó ! mọi ánh mắt hướng về nó và hắn . điều này làm nó khó chịu vô cùng , vậy là không đợi hắn đi , nó bỏ đi trước.chờ có thế ! hắn lại cười :-‘tôi thắng tiếp rồi nhé’.
-‘what ?cậu chơi tôi ?’ nó tức phát điên lên ! nhưng rồi lại lấy lại gương mặt không cảm xúc. nó không ngờ nó bị tên đó đuổi đi một cách dễ dàng như vậy !nhưng vì nó không thích bị dèm pha trước đám đông nên nó quay mặt bỏ đi không thèm chấp tên kia…...
/73
|